Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10 “Anh ấy, anh ấy thích kiểu phụ nữ thế nào ạ?”
Siết chặt cái áo trong tay, Cố Yên không chấp nhận được khi sắp phải rời khỏi căn phòng này, cô vừa vào chưa lâu nữa! Hai mắt cô long lanh nhìn anh:
"Em là vợ anh mà, vợ hợp pháp đó, anh đối xử với em cứ như người giúp việc, thích thì gọi em vào rồi không thích thì đuổi em ra?”
Nguy Thành có cảm giác như mình vừa bắt nạt một đứa con nít, dù rằng cô vợ mới cưới trước mắt đâu nhỏ gì nữa, cũng đã hai mươi. Anh thẳng lưng ngồi ở đó
quan sát biểu cảm giận dỗi Cố Yên, lát sau thì thấy cô chớp mắt liên tục nhìn anh rồi áp sát đến gần, khoanh tay đặt lên đầu gối anh, ngẩng đầu hỏi:
“Anh tự thay quần áo không tiện, em thay quần cho anh nhé?”
Ánh mắt kia của Cố Yên trần tụi không hề che giấu sự yêu thích, trên gò má của Ngụy Thành bốc lên hơi nóng, lỗ tai dần xuất hiện một chút màu hồng nhạt khả nghi, anh cố giấu đi sự ngại ngùng rồi nghiêng đầu sang nơi khác và nói:
“Không cần đâu, bây giờ em ra ngoài gọi Hựu đến đón tôi là được rồi.”
Thấy anh giao cho mình nhiệm vụ khác, Cố Yên bịn rịn tiếc nuối ở lại thêm hai phút, lắc lư ở bên cạnh anh một lát mới chịu thả đồ xuống giường rồi chào tạm biệt.
Cửa bên ngoài vừa khép lại, Ngụy Thành liền đưa tay lên đỡ trán. Ba mươi năm nay anh vẫn luôn bận bịu với công việc, thật sự không có thời gian yêu đương
hay tìm hiểu người khác, cho dù có nhiều người chú ý đến anh cũng rất giữ kẽ, chưa bao giờ có cô gái nào công khai nhìn anh với ánh mắt như thể “cầu được
ôm ôm hôn hôn” kia.
Có lẽ là bởi vì họ đã kết hôn, họ cũng không có khúc mắc gì không giải được, cho nên Cố Yên muốn phấn đấu giúp cho mối quan hệ của họ tốt hơn. Giống như cô nói, vì tương lai tươi sáng.
Bàn tay Ngụy Thành đặt trên đùi, nơi đó dường như vẫn còn lưu lại cảm giác khi Cố Yên sờ tới số lui, hoặc cũng có thể do anh nghĩ nhiều quả mà tưởng tượng
ra...
Lúc này, Cố Yên đã tìm được Hoàng Hậu - người đàn ông đẩy xe kiêm tài xế của Ngụy Thành đến.
“Anh quen biết anh Thành bao lâu rồi ạ?”
“Hơn bảy năm.” Hắn ta rất nhiệt tình mà hỏi han: “Thiếu phu nhân sống ở đây có quen không? Nếu cần gì thì cứ nói với tôi, tôi giúp được sẽ giúp.”
Dạo gần đây tâm trạng của Ngụy thiếu luôn tốt, dễ chịu hơn hẳn, thỉnh thoảng còn hỏi mấy câu về chuyện gia đình của cô gái này. Bây giờ họ đã là vợ chồng hợp pháp, hắn quen thân với Ngụy Thành, cho nên cũng muốn chiếu cố cô.
Ấn tượng của Hoàng Hựu về Cố Yên khá ổn áp, hắn thấy cô vừa hiền lành vừa chịu khó, không hề có những tật xấu của một thiên kim tiểu thư. Nghĩ cũng phải thôi, cô ở Cố gia mỗi ngày đều bị người ta chèn ép mà. Nếu cô đã hiểu chuyện như vậy, chịu an phận chăm lo cho chồng, thì Ngụy thiếu sẽ chấp nhận cô sớm thôi.
Cố Yên vừa đi cùng hắn đến chỗ Ngụy Thành vừa nói:
“Không giấu gì anh, So với ở nhà thì ở đây tốt hơn nhiều đó. Chỉ là anh Thành còn xem em như người lạ ấy, em đang cố gắng, không biết bình thường anh ấy thích gì?”
“Đọc sách, uống trà, phơi nắng, thích đi du lịch..”
“Anh ấy thích ăn gì? Có dị ứng với cái gì không ạ?”
Được dịp, Cố Yên hỏi liên tục vài câu. Sau đó từ miệng của Hựu, cô biết được ông xã của mình chỉ dị ứng với lông thú cưng, còn khẩu vị thì khá đa dạng, không kén chọn.
Đến trước cửa phòng, cô mới sực nhớ một chuyện vô cùng quan trọng, hai tay siết chặt vào nhau, cô nhỏ giọng hỏi:
“Anh ấy, anh ấy thích kiểu phụ nữ thế nào ạ?”
Hoàng Hựu khựng lại, trong đầu không hề có chút thông tin gì về mẫu người lý tưởng của Ngụy thiếu. Từ đó đến giờ lúc nào cũng cắm đầu vào công việc, hiếm khi có thời gian rảnh, anh toàn đi câu cá, chơi golf, trượt tuyết, tham gia vào hoạt động giải trí khác...
Hắn cúi đầu quan sát Cố Yên, sau đó nghĩ thấy Ngụy Thành có vẻ thích cô thì đoán mò:
“Chắc có lẽ là kiểu người hiền lành, ngoan ngoãn, đảm đang như thiếu phu nhân đó.”
Như sét đánh ngang tai! Cố Yên nhếch lông mày nhìn Hoàng Hậu để xác nhận mình không nghe nhầm. Ngụy Thành thích kiểu người đó? Nhưng mà tính cách thật của cô không có được dịu dàng lắm đâu, làm sao bây giờ?
Cố Yên thoáng cái trở nên bối rối, im lặng không nói gì nữa, trong đầu xoay mòng mòng.
Dịu dàng, ngoan ngoãn, hiền lương thực đức, mấy chữ này biến thành một cái tảng đá to từ trên đỉnh đầu rơi xuống, đè bẹp Cố Yên.
Cô còn chưa thông báo cho bạn bè biết mình đã kết hôn, gần nhất bạn thân của cô liên lạc mãi, cứ hỏi tại sao cô thôi học. Cô bảo gặp mặt rồi nói, nhưng đến
giờ cũng chưa rỗi để ra ngoài. Bạn tốt nằng nặc muốn cô đi uống rượu cùng mình, cô đã lỡ đồng ý rồi!
Hoàng Hựu vào trong phòng từ bao giờ, Cố Yên tỉnh táo lại, áp sát tại vào cửa nghe lén. Không biết lịch trình của Ngụy Thành mấy ngày sắp tới ra sao, có một hôm anh đã không về nhà, cô chỉ đành chờ đến lúc anh bận mà lén lút trốn đi chơi vậy.
Trong phòng truyền tới tiếng nói chuyện có quy luật, hình như là giọng của chồng cô. Nơi này cách âm tốt như vậy làm gì? Báo hại cô nghe chữ được chữ mất!
"Em là vợ anh mà, vợ hợp pháp đó, anh đối xử với em cứ như người giúp việc, thích thì gọi em vào rồi không thích thì đuổi em ra?”
Nguy Thành có cảm giác như mình vừa bắt nạt một đứa con nít, dù rằng cô vợ mới cưới trước mắt đâu nhỏ gì nữa, cũng đã hai mươi. Anh thẳng lưng ngồi ở đó
quan sát biểu cảm giận dỗi Cố Yên, lát sau thì thấy cô chớp mắt liên tục nhìn anh rồi áp sát đến gần, khoanh tay đặt lên đầu gối anh, ngẩng đầu hỏi:
“Anh tự thay quần áo không tiện, em thay quần cho anh nhé?”
Ánh mắt kia của Cố Yên trần tụi không hề che giấu sự yêu thích, trên gò má của Ngụy Thành bốc lên hơi nóng, lỗ tai dần xuất hiện một chút màu hồng nhạt khả nghi, anh cố giấu đi sự ngại ngùng rồi nghiêng đầu sang nơi khác và nói:
“Không cần đâu, bây giờ em ra ngoài gọi Hựu đến đón tôi là được rồi.”
Thấy anh giao cho mình nhiệm vụ khác, Cố Yên bịn rịn tiếc nuối ở lại thêm hai phút, lắc lư ở bên cạnh anh một lát mới chịu thả đồ xuống giường rồi chào tạm biệt.
Cửa bên ngoài vừa khép lại, Ngụy Thành liền đưa tay lên đỡ trán. Ba mươi năm nay anh vẫn luôn bận bịu với công việc, thật sự không có thời gian yêu đương
hay tìm hiểu người khác, cho dù có nhiều người chú ý đến anh cũng rất giữ kẽ, chưa bao giờ có cô gái nào công khai nhìn anh với ánh mắt như thể “cầu được
ôm ôm hôn hôn” kia.
Có lẽ là bởi vì họ đã kết hôn, họ cũng không có khúc mắc gì không giải được, cho nên Cố Yên muốn phấn đấu giúp cho mối quan hệ của họ tốt hơn. Giống như cô nói, vì tương lai tươi sáng.
Bàn tay Ngụy Thành đặt trên đùi, nơi đó dường như vẫn còn lưu lại cảm giác khi Cố Yên sờ tới số lui, hoặc cũng có thể do anh nghĩ nhiều quả mà tưởng tượng
ra...
Lúc này, Cố Yên đã tìm được Hoàng Hậu - người đàn ông đẩy xe kiêm tài xế của Ngụy Thành đến.
“Anh quen biết anh Thành bao lâu rồi ạ?”
“Hơn bảy năm.” Hắn ta rất nhiệt tình mà hỏi han: “Thiếu phu nhân sống ở đây có quen không? Nếu cần gì thì cứ nói với tôi, tôi giúp được sẽ giúp.”
Dạo gần đây tâm trạng của Ngụy thiếu luôn tốt, dễ chịu hơn hẳn, thỉnh thoảng còn hỏi mấy câu về chuyện gia đình của cô gái này. Bây giờ họ đã là vợ chồng hợp pháp, hắn quen thân với Ngụy Thành, cho nên cũng muốn chiếu cố cô.
Ấn tượng của Hoàng Hựu về Cố Yên khá ổn áp, hắn thấy cô vừa hiền lành vừa chịu khó, không hề có những tật xấu của một thiên kim tiểu thư. Nghĩ cũng phải thôi, cô ở Cố gia mỗi ngày đều bị người ta chèn ép mà. Nếu cô đã hiểu chuyện như vậy, chịu an phận chăm lo cho chồng, thì Ngụy thiếu sẽ chấp nhận cô sớm thôi.
Cố Yên vừa đi cùng hắn đến chỗ Ngụy Thành vừa nói:
“Không giấu gì anh, So với ở nhà thì ở đây tốt hơn nhiều đó. Chỉ là anh Thành còn xem em như người lạ ấy, em đang cố gắng, không biết bình thường anh ấy thích gì?”
“Đọc sách, uống trà, phơi nắng, thích đi du lịch..”
“Anh ấy thích ăn gì? Có dị ứng với cái gì không ạ?”
Được dịp, Cố Yên hỏi liên tục vài câu. Sau đó từ miệng của Hựu, cô biết được ông xã của mình chỉ dị ứng với lông thú cưng, còn khẩu vị thì khá đa dạng, không kén chọn.
Đến trước cửa phòng, cô mới sực nhớ một chuyện vô cùng quan trọng, hai tay siết chặt vào nhau, cô nhỏ giọng hỏi:
“Anh ấy, anh ấy thích kiểu phụ nữ thế nào ạ?”
Hoàng Hựu khựng lại, trong đầu không hề có chút thông tin gì về mẫu người lý tưởng của Ngụy thiếu. Từ đó đến giờ lúc nào cũng cắm đầu vào công việc, hiếm khi có thời gian rảnh, anh toàn đi câu cá, chơi golf, trượt tuyết, tham gia vào hoạt động giải trí khác...
Hắn cúi đầu quan sát Cố Yên, sau đó nghĩ thấy Ngụy Thành có vẻ thích cô thì đoán mò:
“Chắc có lẽ là kiểu người hiền lành, ngoan ngoãn, đảm đang như thiếu phu nhân đó.”
Như sét đánh ngang tai! Cố Yên nhếch lông mày nhìn Hoàng Hậu để xác nhận mình không nghe nhầm. Ngụy Thành thích kiểu người đó? Nhưng mà tính cách thật của cô không có được dịu dàng lắm đâu, làm sao bây giờ?
Cố Yên thoáng cái trở nên bối rối, im lặng không nói gì nữa, trong đầu xoay mòng mòng.
Dịu dàng, ngoan ngoãn, hiền lương thực đức, mấy chữ này biến thành một cái tảng đá to từ trên đỉnh đầu rơi xuống, đè bẹp Cố Yên.
Cô còn chưa thông báo cho bạn bè biết mình đã kết hôn, gần nhất bạn thân của cô liên lạc mãi, cứ hỏi tại sao cô thôi học. Cô bảo gặp mặt rồi nói, nhưng đến
giờ cũng chưa rỗi để ra ngoài. Bạn tốt nằng nặc muốn cô đi uống rượu cùng mình, cô đã lỡ đồng ý rồi!
Hoàng Hựu vào trong phòng từ bao giờ, Cố Yên tỉnh táo lại, áp sát tại vào cửa nghe lén. Không biết lịch trình của Ngụy Thành mấy ngày sắp tới ra sao, có một hôm anh đã không về nhà, cô chỉ đành chờ đến lúc anh bận mà lén lút trốn đi chơi vậy.
Trong phòng truyền tới tiếng nói chuyện có quy luật, hình như là giọng của chồng cô. Nơi này cách âm tốt như vậy làm gì? Báo hại cô nghe chữ được chữ mất!