• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Vào Nhầm Hang Sói - Cố Yên (5 Viewers)

  • Chương 43 Sẽ không ai chú ý đâu.”

“Hả?” Cố Yên không kịp phản ứng, lát sau mới nói: “Em thấy viên kim cương to quá, sợ đeo vào người ta chú ý, hơn nữa cũng sợ làm mất nên đã cất vào tủ rồi.”


Con người Ngụy Thành sâu thẳm như màn đêm, liếc nhìn cô:


“Đó là nhẫn cưới, sau này ra ngoài em nên đeo vào.”



Vốn bình thường Cố Yên rất nghe lời chồng nhưng hôm nay cô lại phản kháng:


“Trông nó đắt như thế, ngộ nhỡ em làm rơi ở đâu đó thì sao? Tiếc lắm.”


“Có gì mà tiếc?” Ngụy Thành không hiểu, đối với anh thì thứ ấy cũng chẳng đáng bao nhiêu. Lúc trước vì để làm hài lòng người lớn trong nhà nên mới cưới Cố


Yên, anh tùy tiện mua một cặp nhẫn có giá trị cao nhất rồi trở về chứ cũng không xem giá, nhưng mà đương nhiên người như anh không thiếu nhất chính là tiền, mất rồi mua cái mới là được.


Môi dưới của Cố Yên bị anh hôn sưng đỏ hết cả lên, cô cũng không chú ý mà còn cắn môi nói:


“Em sợ mất! Nói chung là em thấy tiếc!”




“Mất thì tôi mua cái khác cho em.” Ngụy Thành nhanh chóng bày ra vẻ mặt nghiêm túc.


Điều này khiến Cố Yên thấy kỳ lạ, bởi vì trước kia chính anh còn dặn dò chuyện họ kết hôn không được để lộ ra ngoài, giấu kín thật kín cho anh kia mà? Cô nói


ra thắc mắc trong lòng:


“Nhưng mà anh cũng đeo chiếc nhẫn đó, như vậy nếu có người chú ý thì sẽ biết anh đã kết hôn với em mất.”


Cô đột nhiên trở nên bướng bỉnh làm người đàn ông tuấn tú đối diện không vui nhíu mày:


Sẽ không ai chú ý đâu.”


Thà chết cũng không chịu khuất phục, Cố Yên lắc đầu:


“Đắt quá, em không quen đeo mấy loại trang sức phô trương như thế này.”


Bây giờ thì không sao, nhưng ít hôm nữa cô đăng ký nhập học kỳ mùa đông, trở lại trường mà trên tay còn mang theo một viên kim cương to như vậy chẳng


phải dọa chết tất cả bạn bè? Chưa kể một hôm nào đó xui xẻo bị đám người xấu nhìn trúng, bị bắt cóc tống tiền thì khóc không kịp.


Ngụy Thành đã nói đến nước này mà cô vẫn không chấp nhận thì anh biết có khuyên nữa cũng vô dụng, thấp giọng hỏi:


“Được rồi, em ngại đeo vì nó đắt đúng không?”


Cố Yên gật gật đầu:


“Anh cũng nên cẩn thận, đừng để người ta thấy anh có tiền, anh sẽ lọt vào tầm ngắm của kẻ ác đó.”


Suy nghĩ của cô không giống người thường, đại đa số những người anh từng gặp thì đều thích khoe tài sản, không phải nhẫn, nhưng họ sẽ khoe túi xách, giày dép hàng hiệu. Cưới được một ông chồng giàu, ai cũng muốn khoe cho cả thiên hạ biết bây giờ tôi rất có tiền, còn cô thì ngược lại, chỉ muốn giấu giếm. Anh đã cho phép cô mang trên tay đồng nghĩa với việc không cần che đậy cuộc hôn nhân thương mại này nữa.


Tuy vậy, Ngụy Thành vẫn nghe theo cô. Hôm đó đang ở phòng họp, anh đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, sau đó nhắn tin cho Hoàng Hựu.


“Cậu tìm đặt cho tôi một cặp nhẫn cưới đơn giản chút, ừ, kiểu dáng đơn giản, nhưng mà chất lượng phải tốt. À phải, cỡ nhẫn như cũ.”


Nếu vợ anh đã thích mấy thứ đơn giản thì đặt một cặp nhẫn đơn giản hơn là được, sau này cô ra ngoài đeo trên tay cho người ta biết cô đã kết hôn.


Bạn tốt nào đó lúc rời đi còn không quên nhắn tin nói với Ngụy Thành hãy giữ chặt Cố Yên, giác quan thứ sáu của hắn nói cho hắn biết cô là một người vợ hiền,


vợ đảm, rất đáng cưới vân vân...


Ngụy Thành đọc tin nhắn mà khinh thường cười một tiếng. Tên Lăng Phong này miệng mồm rất gợi đòn, nhưng mắt nhìn người vẫn khá tinh tường đó. Anh


biết Cố Yên xinh đẹp, là một cô gái tốt, cho nên không thể để cô long nhong ngoài đường mà thiếu biển báo “đã kết hôn” được. Nhẫn cưới quá bắt mắt cô không muốn đeo, anh sẽ đặt cho cô một chiếc nhẫn cưới đơn giản hơn.


Kết hôn đã một tháng, Ngụy Thành và Cố Yên vẫn còn chưa đi đến bước quan hệ xác thịt kia, phần vì chưa tìm được cảm giác sau cái ngày bị phá đám, phần vì gần đây cô Vợ nhỏ của anh bắt đầu bận rộn, buổi tối lên giường chỉ có ôm chặt lấy anh và lăn ra ngủ.


Cố Yên nói muốn đi học trở lại, hy vọng anh sẽ thành toàn cho cô. Mà biết được cô phải bảo lưu kết quả học tập vì để cưới mình, anh đương nhiên cảm thấy áy này, lập tức gật đầu đồng ý.


Cô cũng đã vạch ra kế hoạch trong đầu, nếu không đi học thì phải đi làm thôi, ở nhà một mình mãi rất chán. Cô đăng ký quay về vào kỳ học mùa đông, thời gian này thường xuyên phải gọi điện thoại cho Ôn Kỷ ôn tập một chút, vừa nói chuyện vừa tiếp tục công cuộc học đan len. Nhưng mà bạn thân của cô gần đây lại thất tình, cùng một người còn có thể thất tình đến năm sáu lần.


Hai tay Cố Yên nhịp nhàng di chuyển, đan những sợi len thành hình. Trước giờ cô làm gì cũng khéo, đừng nhìn cô bình thường bám dính lấy Ngụy Thành rồi nũng nịu mà nghĩ cô còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Lúc còn ở Cố gia là một tay cô sắp xếp mọi thứ trong nhà, bây giờ học đan cũng cực kỳ nhanh.


“Cậu định giáng sinh sẽ tặng cái này cho chồng à?”


“Ừm.” Cả cậu cũng có phần. Cố Yên nghĩ trong lòng mà không nói ra vì muốn tạo bất ngờ cho bạn tốt, cô đan tổng cộng ba cái, hai cho vợ chồng cô, cái còn lại dành tặng Ôn Kỷ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom