Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42 “Hôm nay anh phải đi làm nhỉ?”
“Ông xã của em hôm nay biết ghen rồi sao?” Cố Yên sân tới ngồi lên đùi anh, tay lập tức vòng qua ôm cổ anh. Cái động tác này cô đã làm thành thói quen, mỗi lần nhìn thấy anh là không kìm lòng được muốn ngồi như vậy. Tư thế mờ ám ái muội, hương thơm thiếu nữ thoáng qua chóp mũi làm tim Ngụy Thành lập có
chút nhanh.
Một tay Ngụy Thành đặt bên eo cô, dùng sức siết nhẹ rồi nói:
“Em luôn miệng khen tôi đẹp trai, vậy so với Lăng Phong thì sao?”
“Anh nhỏ nhen! Em chỉ nhìn có hai ba lần... A!”
Ngụy Thành bất ngờ vòng tay xuống dưới đùi Cố Yên và đứng dậy, ôm cô thả lên bàn. Cố Yên bị anh làm cho ngở ra, sau đó khuôn mặt của Ngụy Thành phóng đại trong tầm mắt, anh nói:
“Tôi vốn không nhỏ nhen với người khác.”
Vừa dứt lời tiền nhắm ngay môi Cô mà hôn xuống, trước kia đều là Cố Yên trêu chọc anh trước, trêu ra lửa rồi thì lại thẹn thùng trốn mất, đúng thật không có chút lương tâm nào. Hôm nay anh nhất định phải trả đũa, bằng không sau này mỗi ngày cô đều sẽ chai lì, sờ sờ anh sau đó cong mông bỏ chạy, ở đâu có loại chuyện tốt như thế?
Cánh môi mềm mại bị Ngụy Thành ngậm chặt, đầu óc Cố Yên như muốn nổ tung, cô mở to mắt nhìn anh chăm chú, sau đó thuận theo cái hôn ngày càng sâu của anh mà mơ màng. Đầu lưỡi cảm giác được thứ gì đó ấm ấm và ngọt ngào, Cố Yên ngây ngô dùng lưỡi để đáp trả, lại không biết mình tiếp tay cho kẻ ác.
Ngụy Thành đè cô ra bàn, một tay giữ eo, một tay giữ gáy Cô mà cuồng nhiệt nhấm nháp đôi môi xinh đẹp. Hơi thở nam tính không ngừng ập tới làm Cố Yên
mềm nhũn ra, hô hấp dồn dập, hoàn toàn không có sức chống trả.
Hai người quấn lấy nhau đương lúc ban ngày ban mặt, Cố Yên không chịu nổi sự xấu hổ trong lòng, nhưng mà cũng không muốn buông Ngụy Thành ra, hai
tay đã theo bản năng ôm lấy cổ anh từ lúc nào, chủ động hôn trả. Trong phòng chỉ còn lại âm thanh môi lưỡi dây dưa mãnh liệt, hơi thở giao nhau đầy say mê.
Tay phải của Ngụy Thành di chuyển từ gáy xuống đến lưng, sau đó là phần mông của vợ mình, dùng sức nắm chặt làm cô phát ra tiếng kêu khẽ.
Ngụy Thành hít sâu một hơi cố dằn xuống lửa nóng trong người nhưng dục vọng nguyên thủy nhất vẫn đang hừng hực cháy, anh hôn nhẹ lên gò má của cô, giọng hơi khàn do kìm nén:
“Em... có muốn vận động một chút không?"
Lúc này Cố Yên đang hé miệng thở dốc, không nghe rõ được anh nói gì. Mái tóc màu nâu đen của cô dài qua ngực một chút, lúc xõa tung ra càng làm nổi bật khuôn mặt trắng mềm xinh đẹp. Cô nâng đôi mắt ngập nước mênh mang lên nhìn anh, trong mắt là sự mờ mịt. Sự thẹn thùng đáng yêu kia như một liều thuốc kích thích tiêm thẳng vào người làm anh khó mà kìm được, toàn thân nóng bừng.
Ngụy Thành xòe tay trái ra nắm lấy những ngón tay xinh xắn của Cố Yên, tay còn lại lần mò vào trong áo thun tìm tới phần ngực mềm mại đàn hồi. Vị trí da
thịt tiếp xúc ấm nóng dễ chịu, cô cũng cảm nhận được từng tế bào trên cơ thể đều đang gào thét muốn được anh chạm vào.
“Ưm...” Cố Yên Có rụt người lại.
Ngụy Thành áp cả cơ thể tới, đúng lúc ấy bên ngoài bất ngờ truyền tới tiếng gõ cửa lộc cộc làm họ giật mình dừng động tác lại.
Sắc mặt Ngụy Thành lúc này cực kỳ không tốt, môi mím chặt đầy tức giận.
Ngụy Thành, tôi làm rơi đồ bên trong rồi!”
Là giọng của tên khốn Lăng Phong!
Ngụy Thành thầm mắng một tiếng sau đó đỡ Cố Yên từ trên bàn bật dậy, tiếc nuối thủ ảo của cô xuống rồi vội vã ngồi trở về xe lăn. Cố Yên cũng luống cuống
cửa sang đầu tóc của mình, vì quả ngại mà gấp gáp chạy đi tìm chỗ trốn tạm.
Khi cánh cửa mở ra, khuôn mặt của Ngụy Thành nhăn nhó như khỉ ăn phải ớt, trong tay anh cầm một cái ví màu đen.
“Ô, đúng rồi, tôi làm rơi...”
Bộp.
Ngụy Thành cầm cái ví kia ném thẳng vào người của Lăng Phong, không nói một lời đóng sầm cửa lại.
Dây cung đang căng hết cỡ chuẩn bị bắn ra, nào ngờ giữa chừng có kẻ nhảy vào phá đám, gãy mất cánh cung, bây giờ anh nào còn tâm trạng mà tiếp tục
chuyện ban nãy nữa.
Nhiệt độ trong phòng thoáng cái giảm xuống không ít, Cố Yên chờ Lăng Phong rời khỏi mới ló đầu ra, tay còn đang sờ môi của chính mình. Cô vừa hôn Ngụy
Thành, à không, anh ấy vừa mới hôn và suýt chút nữa “ăn” luôn cô đó. Trời ạ, hai người như hai chú ngựa mất dây cương, hừng hực khí thế cuốn lấy nhau mà quên mất hiện tại còn là buổi sáng.
Cô xấu hổ đi tới chỗ anh, không biết phải nói gì nên tùy tiện hỏi:
“Hôm nay anh phải đi làm nhỉ?”
Ngụy Thành liếc mắt nhìn cô, hít sâu một hơi rồi mới đáp:
“Ừ, nhưng đi trễ một chút cũng không sao.”
Lúc máu nóng lên não thì hai người rất hăng say, nhưng dừng lại rồi mới thấy có chút ngượng ngùng khó tả. Lòng bàn tay Cố Yên bắt đầu thấm mồ hôi, cô đang
hai tay vào nhau mà xoa tới xoa lui. Động tác ấy khiến Ngụy Thành chủ ý, anh nhìn thoáng qua rồi duỗi tay ra, trên ngón áp út của anh vẫn đeo chiếc nhẫn cưới đơn giản, mà trên tay Cố Yên thì không. Anh nhíu mày hỏi:
“Nhẫn cưới của em đâu?”
chút nhanh.
Một tay Ngụy Thành đặt bên eo cô, dùng sức siết nhẹ rồi nói:
“Em luôn miệng khen tôi đẹp trai, vậy so với Lăng Phong thì sao?”
“Anh nhỏ nhen! Em chỉ nhìn có hai ba lần... A!”
Ngụy Thành bất ngờ vòng tay xuống dưới đùi Cố Yên và đứng dậy, ôm cô thả lên bàn. Cố Yên bị anh làm cho ngở ra, sau đó khuôn mặt của Ngụy Thành phóng đại trong tầm mắt, anh nói:
“Tôi vốn không nhỏ nhen với người khác.”
Vừa dứt lời tiền nhắm ngay môi Cô mà hôn xuống, trước kia đều là Cố Yên trêu chọc anh trước, trêu ra lửa rồi thì lại thẹn thùng trốn mất, đúng thật không có chút lương tâm nào. Hôm nay anh nhất định phải trả đũa, bằng không sau này mỗi ngày cô đều sẽ chai lì, sờ sờ anh sau đó cong mông bỏ chạy, ở đâu có loại chuyện tốt như thế?
Cánh môi mềm mại bị Ngụy Thành ngậm chặt, đầu óc Cố Yên như muốn nổ tung, cô mở to mắt nhìn anh chăm chú, sau đó thuận theo cái hôn ngày càng sâu của anh mà mơ màng. Đầu lưỡi cảm giác được thứ gì đó ấm ấm và ngọt ngào, Cố Yên ngây ngô dùng lưỡi để đáp trả, lại không biết mình tiếp tay cho kẻ ác.
Ngụy Thành đè cô ra bàn, một tay giữ eo, một tay giữ gáy Cô mà cuồng nhiệt nhấm nháp đôi môi xinh đẹp. Hơi thở nam tính không ngừng ập tới làm Cố Yên
mềm nhũn ra, hô hấp dồn dập, hoàn toàn không có sức chống trả.
Hai người quấn lấy nhau đương lúc ban ngày ban mặt, Cố Yên không chịu nổi sự xấu hổ trong lòng, nhưng mà cũng không muốn buông Ngụy Thành ra, hai
tay đã theo bản năng ôm lấy cổ anh từ lúc nào, chủ động hôn trả. Trong phòng chỉ còn lại âm thanh môi lưỡi dây dưa mãnh liệt, hơi thở giao nhau đầy say mê.
Tay phải của Ngụy Thành di chuyển từ gáy xuống đến lưng, sau đó là phần mông của vợ mình, dùng sức nắm chặt làm cô phát ra tiếng kêu khẽ.
Ngụy Thành hít sâu một hơi cố dằn xuống lửa nóng trong người nhưng dục vọng nguyên thủy nhất vẫn đang hừng hực cháy, anh hôn nhẹ lên gò má của cô, giọng hơi khàn do kìm nén:
“Em... có muốn vận động một chút không?"
Lúc này Cố Yên đang hé miệng thở dốc, không nghe rõ được anh nói gì. Mái tóc màu nâu đen của cô dài qua ngực một chút, lúc xõa tung ra càng làm nổi bật khuôn mặt trắng mềm xinh đẹp. Cô nâng đôi mắt ngập nước mênh mang lên nhìn anh, trong mắt là sự mờ mịt. Sự thẹn thùng đáng yêu kia như một liều thuốc kích thích tiêm thẳng vào người làm anh khó mà kìm được, toàn thân nóng bừng.
Ngụy Thành xòe tay trái ra nắm lấy những ngón tay xinh xắn của Cố Yên, tay còn lại lần mò vào trong áo thun tìm tới phần ngực mềm mại đàn hồi. Vị trí da
thịt tiếp xúc ấm nóng dễ chịu, cô cũng cảm nhận được từng tế bào trên cơ thể đều đang gào thét muốn được anh chạm vào.
“Ưm...” Cố Yên Có rụt người lại.
Ngụy Thành áp cả cơ thể tới, đúng lúc ấy bên ngoài bất ngờ truyền tới tiếng gõ cửa lộc cộc làm họ giật mình dừng động tác lại.
Sắc mặt Ngụy Thành lúc này cực kỳ không tốt, môi mím chặt đầy tức giận.
Ngụy Thành, tôi làm rơi đồ bên trong rồi!”
Là giọng của tên khốn Lăng Phong!
Ngụy Thành thầm mắng một tiếng sau đó đỡ Cố Yên từ trên bàn bật dậy, tiếc nuối thủ ảo của cô xuống rồi vội vã ngồi trở về xe lăn. Cố Yên cũng luống cuống
cửa sang đầu tóc của mình, vì quả ngại mà gấp gáp chạy đi tìm chỗ trốn tạm.
Khi cánh cửa mở ra, khuôn mặt của Ngụy Thành nhăn nhó như khỉ ăn phải ớt, trong tay anh cầm một cái ví màu đen.
“Ô, đúng rồi, tôi làm rơi...”
Bộp.
Ngụy Thành cầm cái ví kia ném thẳng vào người của Lăng Phong, không nói một lời đóng sầm cửa lại.
Dây cung đang căng hết cỡ chuẩn bị bắn ra, nào ngờ giữa chừng có kẻ nhảy vào phá đám, gãy mất cánh cung, bây giờ anh nào còn tâm trạng mà tiếp tục
chuyện ban nãy nữa.
Nhiệt độ trong phòng thoáng cái giảm xuống không ít, Cố Yên chờ Lăng Phong rời khỏi mới ló đầu ra, tay còn đang sờ môi của chính mình. Cô vừa hôn Ngụy
Thành, à không, anh ấy vừa mới hôn và suýt chút nữa “ăn” luôn cô đó. Trời ạ, hai người như hai chú ngựa mất dây cương, hừng hực khí thế cuốn lấy nhau mà quên mất hiện tại còn là buổi sáng.
Cô xấu hổ đi tới chỗ anh, không biết phải nói gì nên tùy tiện hỏi:
“Hôm nay anh phải đi làm nhỉ?”
Ngụy Thành liếc mắt nhìn cô, hít sâu một hơi rồi mới đáp:
“Ừ, nhưng đi trễ một chút cũng không sao.”
Lúc máu nóng lên não thì hai người rất hăng say, nhưng dừng lại rồi mới thấy có chút ngượng ngùng khó tả. Lòng bàn tay Cố Yên bắt đầu thấm mồ hôi, cô đang
hai tay vào nhau mà xoa tới xoa lui. Động tác ấy khiến Ngụy Thành chủ ý, anh nhìn thoáng qua rồi duỗi tay ra, trên ngón áp út của anh vẫn đeo chiếc nhẫn cưới đơn giản, mà trên tay Cố Yên thì không. Anh nhíu mày hỏi:
“Nhẫn cưới của em đâu?”
Bình luận facebook