• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Vào Nhầm Hang Sói - Cố Yên (8 Viewers)

  • Chương 38 “Vậy là... anh giả tàn tật lừa người?”

*Chương có nội dung hình ảnh
Trong phòng thoáng chốc im lặng, Ngụy Thành giữ nguyên tư thế một lúc lâu, cô vợ nhỏ của anh mới bắt đầu phản ứng lại mà nhào qua, kêu lên:


“Anh còn có thể đi ngủ được? Mau, giải thích cho em!”


Ngụy Thành dang tay đỡ được cơ thể của Cố Yên, cô không hề có chút thục nữ nào mà đè lên người anh, đặt anh ở dưới thân mình.


Anh còn chưa kịp nói một câu, tư thế của hai người biến thành nữ trên nam dưới, lỗ tai thoáng cái nóng bừng lên.



Cố Yên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh, vừa tức giận vì bị lừa dối vừa vui mừng vì chồng cô không hề bị liệt. Cô cắn chặt môi nhìn người đàn ông tuần mỹ vô thực trước mắt, mở miệng tiền mắng:


“Anh là đồ tồi!”


Trên đầu Ngụy Thành lập tức bật ra mấy dấu chấm hỏi, lại nghe cô chất vấn:


“Sao đến bây giờ mới nói cho em biết?


“Cố Yên.” Người đàn ông mỉm cười, gọi tên cô, chờ cô im lặng chịu khó lắng nghe thì mới nói: “Chúng ta mới cưới nhau chưa đến một tháng.”


“AChưa đến một tháng sao?”


Câu nói này làm cô ngớ ra, sau đó cô nhẩm tính trong đầu, đúng thật hình như chỉ mới đây thôi. Vậy mà cô cứ ngỡ họ kết hôn được mấy năm rồi, thời gian trôi


qua thật là chậm mà! Cô gái nhỏ ngậm miệng xấu hổ, nói:




“Vậy thì không nói cho em biết cũng có lý do nhỉ?”


Biểu cảm trên mặt cô thay đổi liên tục, lúc thì xoắn xuýt rối rắm, lúc thì ngượng ngùng xấu hổ, làm anh thấy thật đáng yêu. Mỗi một cái nhăn mày hay chu


môi của cô đều rất chân thực, không giả vờ giả vịt, sự thoải mái tự nhiên ấy khiến anh nhẹ nhàng xao xuyến.


Anh đưa tay vén những sợi tóc dài của cô ra sau tai, hai người gần sát bên cạnh, có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng trên cơ thể đối phương.


sự động chạm rất nhẹ của anh làm hai tay Cố Yên hơi run, cô nói:


“Anh đừng có sờ mặt em, em ngã xuống là không chịu trách nhiệm đâu đó.”


Lúc này cô dang hai chân ra kẹp bụng của chồng, tay thì chống ở hai bên vị trí gần mặt của anh. Anh có thể cảm giác được cô đang bị mỏi, dở khóc dở cười nói:


“Sao em không ngồi lại đàng hoàng, chúng ta nói chuyện một chút?”


"Hum!"


Cố Yên liếc mắt nhìn anh rồi bò dậy, ngoan ngoãn ngồi bên mép giường, nhìn anh từ từ tựa lưng vào giường. Áo ngủ hơi rộng mở để lộ Cá ngực săn chắc, ánh mắt của cô không tự chủ được mà tia về phía đỏ, lén lút quan sát anh. Cô ngắm người ta như vậy, nước miếng cũng sắp rơi xuống cằm vẫn còn cố ra vẻ giận dõi:


“Được rồi, giờ anh giải thích cho em đi, nếu giải thích không rõ ràng, em sẽ...”


“Ừm?” Trong mắt anh ngập ý cười.


“Em... Sẽ hôn anh!”


Thấy bé cưng trước mắt hùng hồn dọa nạt mình, anh còn nghĩ sẽ thế nào, hóa ra vẫn không bỏ được cái ý tưởng định “ăn đậu hũ” và muốn “chiếm tiện nghi”


kia.


Nhìn đôi môi mềm mại hồng hồng như cánh hoa đào của vợ, trong đầu Ngụy Thành thoáng cái xuất hiện ý nghĩ khác thường. Nếu đối với cô hôn là một loại trừng phạt, vậy anh có nên chủ động nhận lấy sự trừng phạt này không?


Trong lúc anh suy nghĩ, Cố Yên đang dần mất kiên nhẫn. Cô cũng chỉ thuận miệng nói một câu vừa trêu vừa dọa anh thôi, chắc không phải sẽ làm anh thấy c CỰt nhà thiếu nghiêm túc chứ?


Cô ngồi thẳng lưng, hai mắt nhìn chăm chú vào anh, nói:


“Tại sao anh không tàn tật nhưng vẫn ngồi xe lăn vậy?”


Giọng cô vang lên kéo tâm hồn đang ngày càng bay cao bay xa của người đàn ông trên giường, anh mím môi, sau đó chậm rãi đáp:


“Vụ tai nạn kia khiến tôi bị đau chân, chỉ vừa khỏi chưa lâu thôi.”


"Khỏi khi nào rồi?”


“Tầm một tháng trước, nhưng thỉnh thoảng sẽ đau.”


Ngụy Thành thật thà nói ra tất cả, lại làm Cố Yên dở khóc dở cười:


“Vậy là... anh giả tàn tật lừa người?”


Anh nhìn thoáng qua biểu tình của vợ mình, đưa tay ra hiệu cho cô đến gần, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, khóe môi cong lên:


“Là bên ngoài đồn. Tôi chưa từng nói mình tàn tật.”


Đầu óc Cố Yên quay cuồng, Cô sợc phát hiện bình thường anh đều tự tắm một mình là vì chuyện này. Ban đầu ai cũng cho rằng anh thấy tự ti nên muốn giấu đôi chân kia đi, không cho người khác xem, hóa ra sự thật hoàn toàn ngược lại!


Tim cô đập mỗi lúc một nhanh, có một chuyện khiến cô cực kỳ quan tâm, đó là không biết...


“Ừm, thì... Nếu, nếu anh đã không bị như thế, vậy...”


Cái miệng chết tiệt! Lúc không cần thì tiến thoắng nói ba ngàn từ cũng chưa từng vấp, vậy mà đến lúc quan trọng, đầu óc trống rỗng, miệng cũng cứng đời không nói được câu nào ra hồn!


Cố Yên cử ấp a ấp úng mãi, gò má chầm chậm đỏ lên, mắt lén lút nhìn về phía chồng mình. Bàn tay đặt bên hông cô như tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng, báo hại cô chẳng thể tập trung nổi.


Khoảnh khắc ấy, Ngụy Thành biết thừa còn mở miệng trêu:





20220318154509-tamlinh247.jpg
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom