Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Bảo trọng
Là nói chuyện nhưng hắn có đôi khi ậm ờ trả lời ngắn ngủn mấy chữ. Đôi lúc Thẩm Lan Như cho rằng hắn không muốn nghe, nhưng bất cứ khi nào nàng dừng câu chuyện lại hắn ta liền nhẹ chau mày liếc nhìn nàng một cái để nàng thoải mái luyên thuyên câu chuyện không hồi kết. Giống như một con cẩu tinh nghịch bướng bỉnh nhìn chăm chăm vào bát ăn, muốn ăn nhưng xấu hổ lại tỏ ra kiêu kỳ không thèm ăn.
Tiểu viện nhỏ nhưng thật là đẹp, ấm áp yên tĩnh, trong cái sân còn có một cây mận, Thẩm Lan Như ngày ngày cuộn mình ngồi dưới mái hiên, háo hức trông mong ngày cây mận bắt đầu chín trái chuyển sang màu đỏ đen.
Xuân qua thu đến, đợi mãi chờ mãi đến lúc đợi chờ tới rồi, nhưng nàng khi đó cái gì cũng đều ăn không vô nữa.
Hồn phách của nàng vẫn nơi đây, dưới mái hiên này, trong cái sân nhỏ màu xanh ở tiểu viện nhỏ ấm áp luyến lưu mãi không thoát.
Nàng đã đợi rất rất lâu, chờ mãi đến khi bầu trời xuất hiện những ngôi sao đầy trời đêm. Thấy một vòng trăng khuyết nhú lên trên phía chân trời, mới thấy hắn khập khiễng đứng dậy, cẩn thận ôm thi thể nàng, đem đặt dưới gốc cây mận.
Hắn trở vào trong căn phòng nàng từng ở, cầm lấy chiếc lược gỗ nàng dùng hằng ngày, lấy thêm một chút phấn cùng tờ son màu hồng đậm trở ra.
Hắn dùng lược chải tóc vuốt nhẹ mái tóc mượt mà của nàng, nhìn hình dáng xinh đẹp đang nhạt dần vì bệnh của nàng trước mặt điểm tô thêm cho nàng chút phấn cùng tờ son màu hồng đậm.
Thẩm Lan Như ở trên không nói: “Đừng dùng màu sắc này, ta thích màu đỏ hơn.”
Hắn không thể nghe thấy, Thẩm Lan Như nhìn thấy âm thanh của mình trong không trung đang rơi xuống rất mạnh. Nàng có rất nhiều lời muốn nói nhưng hắn không thể nghe điều đó.
Một lát sau, Thẩm Lan Như mới phát hiện có một cái gì đó rơi trên cổ tay tái nhợt của nàng. Sau một hồi lâu, Thẩm Lan Như đột nhiên ý thức được đó chính là nước mắt của hắn.
Thẩm Lan Như lúc này mới có cảm giác kỳ quái, trong lòng trống rỗng, cảm giác như mình đang có báu vật vô giá đáng trân quý nhất trên thế gian. Nhưng là bản thân lại không để ý để nó bị phủ lên một lớp bụi dày và sau một cái chạm nhẹ nhàng, nó thoát ra vẻ ngoài xấu xí biến thành ánh sáng lấp lánh như châu báu đến đau lòng.
Màn đêm dần buông xuống, xung quanh tối đen như mực. Thẩm Lan Như cảm nhận được mình sắp tiêu tan, bỗng nhiên nàng chợt nhận ra đây là lần đầu tiên nàng mới được nhìn rõ hắn và tự hỏi mình đây thật ra là cảm giác gì?
Tóc của hắn màu nâu sẫm khác với mọi người, mái tóc của hắn rất mỏng và mềm, hắn có một đôi chân mày sắc như lưỡi đao , xương mày cao lông mi thẳng, hắn còn có một đôi mắt màu lam nhạt dưới ánh mặt trời. Thân hình cao lớn vạm vỡ cùng một nốt ruồi màu nâu nhạt bên cổ.
“Cố Tư Diễm, bảo trọng.”
…………
Thẩm Lan Như đột nhiên bừng tỉnh dậy. Trên mặt lạnh lạnh, đưa tay ra sờ, nước mắt đầm đìa.
Vẻ ngạc nhiên trên gương mặt nàng vẫn chưa lay động, ngoài song cửa sổ đột nhiên vang lên khe khẽ âm thanh từ đâu truyền đến: “E hèm”
Giọng của một nam nhân phá tan cơn mưa rả rích: “Lan Như cô nương, tại hạ đã nghe nói về điều đó. Những năm trước, khi ác thần đang tung hoành khắp ngang dọc bốn phương, từng bị kẻ ác thù bao vây. Trong lúc phẫn nộ hắn đạp mạnh xuống mặt đất, xương chân gãy ngay tại chỗ.”
“Kinh thành đã không biết bao nhiêu người tốt mất mạng trong tay hắn? Không kể đến mấy năm nay hắn đi Bắc cương bình loạn. Ta nghe nói địa phương này băng đóng ba thước, không một ngọn cỏ, không một gáo nước... Ngựa ăn đá, người ăn người nên binh đoàn của hắn ở đây đánh đâu thắng trận đó vì nơi này đã sớm không còn người bình thường nữa rồi.”
“Hắn đã trở lại, tuy chỉ còn lại nửa hơi thở nhưng… Thẩm Lan Như cô nương nay gả vào phủ của hắn, cùng hắn chung chăn gối, không sợ bị hắn nuốt sống à?”
“Hầu gia ta năm đó từng được rất nhiều ân huệ từ cữu cữu cô nương, nay nguyện ý báo đáp cô nương. Cô nương đi theo ta, ta sẽ bảo gia đinh trong nhà dẫn cô nương đến một thị trấn khác, một nơi bình yên, mở một cửa hàng nhỏ để cô nương an lòng sống qua ngày.”
Đêm khuya trầm lắng yên tĩnh, Thẩm Lan Như tự bấu vào tay mình, một cơn đau buốt từ lòng bàn tay truyền tới tim nàng. Tất cả điều này không phải giả, đây đều là thật sự. Nàng không thể ngờ có thể thay đổi vận mệnh nửa năm trước của mình!
Nửa năm trước, bởi nàng tin lời tên nhị thiếu gia nhà họ Hầu đào hôn, để rồi bị nhốt trong Hình bộ ròng rã bảy ngày, không ngày nào không phải chịu nhục hình. Xiết bao đau đớn mình nàng hứng chịu.
Phía trước cửa sổ, nhị công tử Hầu gia nói vọng lại: “Thẩm Lan Như cô nương, bên ngoài đã giải quyết xong, ngươi cứ yên tâm đi.”
Thẩm phu nhân đang túc trực ở gian ngoài nghe thấy tiếng động liền vội vàng mang Bình sứ cổ mua chuộc gia đinh, bước vào nơi cữu cữu giữ Thẩm Lan Như.
Thẩm phu nhân nhíu đôi mày, sau một lúc lâu đi vòng qua bức bình phong.
Buộc lại tấm rèm lộng lẫy trên giường, Thẩm Lan Như ngồi dựa thành giường dưới ngọn đèn dầu lay lắt nhìn mẫu thân. Đôi mắt rưng rưng lệ vì đã lâu không gặp mẫu thân, nàng không tin được điều này có thể xảy ra. Đây là sự thật hay là cơn mê của chính nàng?
Tiểu viện nhỏ nhưng thật là đẹp, ấm áp yên tĩnh, trong cái sân còn có một cây mận, Thẩm Lan Như ngày ngày cuộn mình ngồi dưới mái hiên, háo hức trông mong ngày cây mận bắt đầu chín trái chuyển sang màu đỏ đen.
Xuân qua thu đến, đợi mãi chờ mãi đến lúc đợi chờ tới rồi, nhưng nàng khi đó cái gì cũng đều ăn không vô nữa.
Hồn phách của nàng vẫn nơi đây, dưới mái hiên này, trong cái sân nhỏ màu xanh ở tiểu viện nhỏ ấm áp luyến lưu mãi không thoát.
Nàng đã đợi rất rất lâu, chờ mãi đến khi bầu trời xuất hiện những ngôi sao đầy trời đêm. Thấy một vòng trăng khuyết nhú lên trên phía chân trời, mới thấy hắn khập khiễng đứng dậy, cẩn thận ôm thi thể nàng, đem đặt dưới gốc cây mận.
Hắn trở vào trong căn phòng nàng từng ở, cầm lấy chiếc lược gỗ nàng dùng hằng ngày, lấy thêm một chút phấn cùng tờ son màu hồng đậm trở ra.
Hắn dùng lược chải tóc vuốt nhẹ mái tóc mượt mà của nàng, nhìn hình dáng xinh đẹp đang nhạt dần vì bệnh của nàng trước mặt điểm tô thêm cho nàng chút phấn cùng tờ son màu hồng đậm.
Thẩm Lan Như ở trên không nói: “Đừng dùng màu sắc này, ta thích màu đỏ hơn.”
Hắn không thể nghe thấy, Thẩm Lan Như nhìn thấy âm thanh của mình trong không trung đang rơi xuống rất mạnh. Nàng có rất nhiều lời muốn nói nhưng hắn không thể nghe điều đó.
Một lát sau, Thẩm Lan Như mới phát hiện có một cái gì đó rơi trên cổ tay tái nhợt của nàng. Sau một hồi lâu, Thẩm Lan Như đột nhiên ý thức được đó chính là nước mắt của hắn.
Thẩm Lan Như lúc này mới có cảm giác kỳ quái, trong lòng trống rỗng, cảm giác như mình đang có báu vật vô giá đáng trân quý nhất trên thế gian. Nhưng là bản thân lại không để ý để nó bị phủ lên một lớp bụi dày và sau một cái chạm nhẹ nhàng, nó thoát ra vẻ ngoài xấu xí biến thành ánh sáng lấp lánh như châu báu đến đau lòng.
Màn đêm dần buông xuống, xung quanh tối đen như mực. Thẩm Lan Như cảm nhận được mình sắp tiêu tan, bỗng nhiên nàng chợt nhận ra đây là lần đầu tiên nàng mới được nhìn rõ hắn và tự hỏi mình đây thật ra là cảm giác gì?
Tóc của hắn màu nâu sẫm khác với mọi người, mái tóc của hắn rất mỏng và mềm, hắn có một đôi chân mày sắc như lưỡi đao , xương mày cao lông mi thẳng, hắn còn có một đôi mắt màu lam nhạt dưới ánh mặt trời. Thân hình cao lớn vạm vỡ cùng một nốt ruồi màu nâu nhạt bên cổ.
“Cố Tư Diễm, bảo trọng.”
…………
Thẩm Lan Như đột nhiên bừng tỉnh dậy. Trên mặt lạnh lạnh, đưa tay ra sờ, nước mắt đầm đìa.
Vẻ ngạc nhiên trên gương mặt nàng vẫn chưa lay động, ngoài song cửa sổ đột nhiên vang lên khe khẽ âm thanh từ đâu truyền đến: “E hèm”
Giọng của một nam nhân phá tan cơn mưa rả rích: “Lan Như cô nương, tại hạ đã nghe nói về điều đó. Những năm trước, khi ác thần đang tung hoành khắp ngang dọc bốn phương, từng bị kẻ ác thù bao vây. Trong lúc phẫn nộ hắn đạp mạnh xuống mặt đất, xương chân gãy ngay tại chỗ.”
“Kinh thành đã không biết bao nhiêu người tốt mất mạng trong tay hắn? Không kể đến mấy năm nay hắn đi Bắc cương bình loạn. Ta nghe nói địa phương này băng đóng ba thước, không một ngọn cỏ, không một gáo nước... Ngựa ăn đá, người ăn người nên binh đoàn của hắn ở đây đánh đâu thắng trận đó vì nơi này đã sớm không còn người bình thường nữa rồi.”
“Hắn đã trở lại, tuy chỉ còn lại nửa hơi thở nhưng… Thẩm Lan Như cô nương nay gả vào phủ của hắn, cùng hắn chung chăn gối, không sợ bị hắn nuốt sống à?”
“Hầu gia ta năm đó từng được rất nhiều ân huệ từ cữu cữu cô nương, nay nguyện ý báo đáp cô nương. Cô nương đi theo ta, ta sẽ bảo gia đinh trong nhà dẫn cô nương đến một thị trấn khác, một nơi bình yên, mở một cửa hàng nhỏ để cô nương an lòng sống qua ngày.”
Đêm khuya trầm lắng yên tĩnh, Thẩm Lan Như tự bấu vào tay mình, một cơn đau buốt từ lòng bàn tay truyền tới tim nàng. Tất cả điều này không phải giả, đây đều là thật sự. Nàng không thể ngờ có thể thay đổi vận mệnh nửa năm trước của mình!
Nửa năm trước, bởi nàng tin lời tên nhị thiếu gia nhà họ Hầu đào hôn, để rồi bị nhốt trong Hình bộ ròng rã bảy ngày, không ngày nào không phải chịu nhục hình. Xiết bao đau đớn mình nàng hứng chịu.
Phía trước cửa sổ, nhị công tử Hầu gia nói vọng lại: “Thẩm Lan Như cô nương, bên ngoài đã giải quyết xong, ngươi cứ yên tâm đi.”
Thẩm phu nhân đang túc trực ở gian ngoài nghe thấy tiếng động liền vội vàng mang Bình sứ cổ mua chuộc gia đinh, bước vào nơi cữu cữu giữ Thẩm Lan Như.
Thẩm phu nhân nhíu đôi mày, sau một lúc lâu đi vòng qua bức bình phong.
Buộc lại tấm rèm lộng lẫy trên giường, Thẩm Lan Như ngồi dựa thành giường dưới ngọn đèn dầu lay lắt nhìn mẫu thân. Đôi mắt rưng rưng lệ vì đã lâu không gặp mẫu thân, nàng không tin được điều này có thể xảy ra. Đây là sự thật hay là cơn mê của chính nàng?
Bình luận facebook