Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Vương gia bạo bệnh
Dưới ánh đèn hiu hắt, đôi mắt đượm buồn của Thẩm Lan Như sáng lấp lánh như những viên đá quý. Thẩm phu nhân chợt nhận ra tiểu nữ ngày nào chớp mắt đã trưởng thành, có điều trước kia Thẩm phu nhân không thể ngờ có một ngày tiểu nữ lại phải chịu nhiều buồn phiền đến vậy.
Những năm đó phủ Quốc công phồn thịnh, người người kính trọng, uy phong lẫy lừng. Thẩm Lan Như từ nhỏ sống trong nhung lụa, xinh đẹp nổi bật như ánh trăng rằm giữa những vì sao, há có thể ngờ một ngày sa cơ đâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Thẩm Lan Như không biết hết thảy những điều này là tốt hay xấu, chỉ là cảm thấy có chút đau lòng, có chút luyến tiếc.
Đáng buồn thay, mẫu thân chỉ là phận thiếp, không có tiếng nói, không thể làm gì để có thể bảo vệ được nàng.
Sau một lúc lâu, Thẩm phu nhân nhẹ nhàng mà lau nước mắt nói: “Nếu nữ nhi đã có quyết định, mẫu thân sẽ cùng theo con, dù có ra sao lên núi đao xuống biển lửa ta cũng quyết theo nữ nhi!”
……
Sáng sớm, mưa nhỏ tí tách tí tách, phủ Quốc Công ở hướng Tây quay lưng lại phía mặt trời, nắng sớm từ phía đông ngoi lên, cầu vồng xuất hiện như mở ra một trang mới mang theo hy vọng
Lui tới hàng lang tò mò nhìn vào trong liền thấy mấy người mặc áo ở Hình Bộ đang áp giải một công tử với gương mặt máu me bầm dập, quần áo xộc xệch xô xô đẩy đẩy, đánh đập liên hồi.
Một lão nông nhìn vào kích động nói: “Kia không phải Nhị công tử Hầu gia sao? Tại sao lại bị người ở phủ Quốc Công áp giải đến Hình Bộ đánh đập, dùng hình tra khảo?”
Trong lúc nói chuyện, một chiếc kiệu gỗ màu đỏ được khiêng tới dừng ngay tại cửa.
Sau một lúc lâu, cửa chính mở ra phủ một lớp bụi cỏ bay tứ tung, một đôi tay mảnh khảnh đỡ cành hoa run rẩy
Trong cơn gió cùng cơn mưa rào réo rắc , Thẩm Lan Như bước ra mái tóc đen tuyền lấm tấm những hạt mưa, trên đầu Thẩm Lan Như có cài một đôi trâm bằng lụa màu đỏ đính lên những viên ngọc màu trắng pha chút ánh kim, vòng cổ bằng lụa trắng thanh tao mang khí chất khuê nữ đoan trang, dịu dàng trên thêu vào chiếc lá xanh tươi mát.
Chiếc quạt tròn e thẹn che dung nhan Thẩm Lan Như, phất phơ lấp ló lộ ra một đôi mắt to tròn, trong sáng giống như viên ngọc tuyết phân minh cùng màu đem huyền bí.
Thẩm Lan Như được mặc một bộ váy cưới bằng lụa đỏ mềm mại với họa tiết hoa sen nhẹ nhàng cùng vành tay áo rộng để lộ chiếc vòng tay cẩm thạch, nàng bước lên trước kiệu hoa, cúi đầu ngoảng mặt lại nhìn lại Quốc công phủ.
Gió xéo xắt, mưa róc rách, kiệu hoa khuất bóng tiến vào Kinh thành.
Đám người khiêng kiệu đi xa, mới có người lên tiếng: “Vị tiểu tân nương này đúng là hoa dung nguyệt mạo, nhan sắc tuyệt trần. Nàng ta đi đến đâu hoa thơm đến đó, phảng phất toàn bộ khu phố đều là mùi hương của nàng.”
“Đúng vậy, chỉ là không biết Quốc công gả cô nương này cho vị nào? Sao không thấy người Quốc công phủ ra đưa tiễn?”
“Chính là, tôi thấy vị tân nương này không có của hồi môn, đến cái rương đựng đồ cũng không có ? Chẳng có lẽ là bị ép hôn phải gả đi chăng?”
Từ đâu vọng đến: “Không tính là ép hôn nhưng mà cũng gần như vậy, bất đắc dĩ Quốc công mới gả biểu tiểu thư đi.”
Mọi người không rõ nguyên do, người này lại hạ giọng nói: “Vị này chính là biểu tiểu thư trong phủ Quốc công.”
“Biểu tiểu thư? Chính là người mà Hoàng thượng đã ban hôn 38 ngày trước, đây chẳng phải là đại hỷ ở Quốc công phủ sao?”
“Cũng không hẳn là vậy, vị biểu tiểu thư này cũng là mệnh khổ, cha mẹ huynh đệ đều đã chết, nàng được Quốc công gia nuôi lớn giờ phải gả cho Vương gia Cố Tư Diễm xung hỷ.”
“Ai? Vương gia Cố Tư Diễm? Vương gia Cố Tư Diễm có thể tỉnh lại?”
“Chưa chắc chắn được, nghe nói Bắc cương khổ hàn, chậm trễ trị liệu, Vương gia Cố Tư Diễm hôn mê nhiều ngày, Hoàng thượng đã tìm hết các lang y tài giỏi chữa trị, nhưng hắn vẫn mê man chưa chịu tỉnh. Lúc này mới nghĩ tới xung hỷ là biện pháp để thúc dục Vương gia hồi tỉnh!”
“Nhắc đến Vương gia Cố Tư Diễm, thật đúng là cái tên kiêu hùng dũng mãnh. Tuy chân bị phế, ở Bắc cương cái rét băng thiên tuyết địa cùng muôn ngàn điều quỷ quái, vậy mà hắn có thể thắng hơn tám trăm vạn quân bắt sống Bắc Lương Vương.”
“Đáng tiếc, nếu Vương gia Cố Tư Diễm có thể tỉnh lại, chắc hẳn đường quan lộc sẽ rộng mở đón chờ.”
…………
Hỷ kiệu đơn sơ, “Kẽo cà kẽo kẹt” đi suốt mấy cái canh giờ không ngừng nghỉ rốt cuộc cũng tới phủ Vương gia Cố Tư Diễm.
Hai người trực ở cửa Vương phủ nom nửa cái canh giờ, mới gặp được tiểu nha đầu bước ra: “Bởi vì mưa gió lớn, Hầu lão gia khó chịu trong người, phân phó hết thảy giản lược, dẫn phu nhân… trực tiếp đến hậu viên của Tam Vương gia”
Thẩm Lan Như vốn cũng không muốn phiền toái, nghe lời lệnh cuối mặt gật đầu: “Làm phiền dẫn đường.”
Nhìn thấy tiểu nha hoàn phủ Vương gia đến gần, nàng liền co rúm người lại khép nép đi theo bên cạnh, phảng phất suy nghĩ như có thể tai ương ập đến bất cứ lúc nào.
Triệu cô cô tiến lên chốt cửa. Nửa canh giờ sau, quản gia mở cửa bước vào, Thẩm Lan Như rùng mình, hắn nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Thẩm Lan Như xong mở cửa về lại phòng. Thẩm Lan Như mất hồn thiếp đi sau đó lúc nào không hay.
Hai chủ tớ đi ra tiền viện, vào hậu viện càng đi càng xa, trong viện vốn ít người lui tới, thấy họ cũng không nói lời nào, chỉ bước nhanh né tránh.
Triệu cô cô không nhịn được gạt lệ trên mí mắt: “Một chiếc kiệu hoa sơ sài, vào Vương phủ đã lâu không ai nghênh tiếp, hỏi cũng chẳng có ai thèm đáp lại. Vương phủ này bước vào mà chẳng danh chẳng phận đến người hầu còn không màn đến! Bản thân như lọt vào bẫy, vùng vẫy chẳng thoát ra được nơi hiu quạnh này. Vương phủ cũng là hào môn danh giá có cuộc sống thượng lưu! Há có thể nào kinh dễ một tiểu thư như vậy!”
Đó là vào đầu mùa xuân, trăm hoa khoe sắc, cây Mận trong sân cũng bon chen đua nở toát lên màu đỏ rực lửa, mưa phùn gió lạnh nặng trĩu đánh tới tấp vào thân cây, cành rung rinh hoa lá bay tả tơi, tuyết bay khắp nơi, khắp mặt đất toàn là tuyết.
Thẩm Lan Như tránh những cánh hoa rơi trên mặt đất, nhẹ nhàng lướt qua.
Sau một lúc lâu nàng nhẹ giọng nói: “Vương gia hiện đang bạo bệnh, Vương phủ nói vậy cũng là đang trong lúc bận rộn khó tránh khỏi có lúc không chu toàn, âu cũng là vừa tình đạt lý. Huống hồ căn phòng này của Vương phủ nhã khiết, thất lư thanh tịnh; nơi này hoa nở quanh năm cũng không tồi, dạo bước cũng vui vẻ thoải mái, Triệu cô cô đừng trách người ta mà tội.”
Triệu cô cô đành thở dài.
Hai người đi ngang qua một ngôi đền trên núi, nơi này có một cái hành lang dài chín gấp khúc. Không hiểu sao, Thẩm Lan Như càng đi càng cảm thấy nơi này rất thân quen dường như đã từng đến đây.
Chính là ký ức hai đời của bản thân nàng cũng không nghĩ ra được, chệnh choảng vô thần đã bước đến chính sảnh.
Bởi hôm nay trời mưa to gió lớn, chính sảnh thập phần tối tăm trông rất âm u, Thẩm Lan Như vừa mở cánh cửa liền nghe thấy một mùi máu tanh, cái mùi này thật ra Thẩm Lan Như không thể quên, lúc trước khi nàng chết, toàn thân đều có cái mùi ấy. Bản thân nàng thực sự chán ghét mùi tanh này trên người, nàng thường trốn tránh ở dưới tàng cây trong sân.
Thẩm Lan Như lại không thể ngừng suy nghĩ hồi tưởng: Có lẽ đời trước Vương gia Cố Tư Diễm cách nàng rất xa như vậy, chẳng lẽ là tại vì mùi tanh này?
Nghĩ đến đây, nàng không thể nhịn được cười thành tiếng.
Trời đã tối, Triệu cô cô đứng một bên giật mình, nghe động tĩnh hoảng sợ, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy, tiểu thư?”
Thẩm Lan Như nhẹ nhàng lắc lắc đầu, không dám cười nữa, dặn dò Triệu cô cô đi tìm phòng bếp cùng củi nhóm lửa, nàng theo mùi tanh này theo vào nội sảnh.
Đại sảnh bên trong trông cổ xưa đơn giản trống trải, một cái bàn vuông, một cái ghế bành, một cái bàn trà, một cái bình treo. Một tấm bình phong đã cũ rớt trên mặt đất. Thẩm Lan Như nhớ lại cách bày trí này tương tự như cách bày trí ngôi nhà có lát gạch màu xanh lam ở khiếp trước liền biết nó chính là bút tích của Vương gia Cố Tư Diễm, không thoát khỏi chạnh lòng.
Nàng mới vừa đẩy cửa phòng, gió lạnh mưa rào từ đâu tạt vào đầy đầu đầy cổ. Thẩm Lan Như rùng mình một cái, ngẩng đầu nhìn lại thì ra căn phòng này không có song cửa sổ, không có rào chắn mưa gió.
Loại phòng trống này thường thì chỉ có người ở vào mùa hạ nhưng hiện tại mới là đầu mùa xuân, phía trước phía sau trống như vậy làm sao qua được nhiều trận mưa rào, thậm chí chỉ cần sương mỏng tờ mờ sáng thôi cũng làm cho rét buốt. Thời tiết như thế này, người bình thường cũng muốn đông cứng, mà hắn còn đang bạo bệnh……
Thẩm Lan Như vội vàng bước vào trong.
Vương gia Cố Tư Diễm nằm yên ở trên giường, búi tóc lụa màu nâu đen thắt nửa đầu rơi trên mặt đất, bị gió thổi ngược lên.
Hắn được đắp một cái chăn bông mỏng ngang ngực, khuôn mặt ửng đỏ. Bởi vóc dáng cao to lực lưỡng, nửa thanh cẳng chân cùng mắt cá chân của hắn lộ bên ngoài chăn bông, khiến hắn có chút tê tái vì lạnh.
Hắn vẫn nằm ở đó, vẫn không nhúc nhích, toàn thân tái nhợt không giống người sống.
Thẩm Lan Như rất sợ người chết, càng sợ hơn nếu như Vương gia Cố Tư Diễm hắn ta chết, nhất thời có chút sợ hãi, tự dẫm phải chân váy lảo đảo hai bước. Sau một lúc lâu, nàng rốt cuộc lấy hết can đảm bước đến gần hắn hơn.
Nàng muốn nhìn một chút vết thương của hắn, mới vừa nhấc tấm chăn mỏng lên, bỗng nhiên một bàn tay lạnh của hắn ghì chặt lấy lòng bàn tay ấm áp của nàng, một tay đặt lên cổ.
“ Aaaa……” Thẩm Lan Như nghe thấy âm thanh từ chính cổ họng mình phát ra một cách yếu ớt , mặt nàng biến sắc trắng bạch ra.
“Cố Tư Diễm… vương gia…” Thẩm Lan Như ngượng giọng ngập ngừng thốt lên.
Trước mặt nàng là một nam nhân đỉnh mày như đao, quạ hắc lông mi, một đôi mắt phượng tràn đầy sát khí từ từ nhắm lại, hiển nhiên chỉ là phản xạ có điều kiện, không phải là hắn đã tỉnh lại.
Thẩm Lan Như dùng sức thoát ra khỏi bàn tay thô bạo rắn rỏi của hắn. Hắn chẳng hề đả động, vẫn lạc trong cơn mê man.
Những năm đó phủ Quốc công phồn thịnh, người người kính trọng, uy phong lẫy lừng. Thẩm Lan Như từ nhỏ sống trong nhung lụa, xinh đẹp nổi bật như ánh trăng rằm giữa những vì sao, há có thể ngờ một ngày sa cơ đâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Thẩm Lan Như không biết hết thảy những điều này là tốt hay xấu, chỉ là cảm thấy có chút đau lòng, có chút luyến tiếc.
Đáng buồn thay, mẫu thân chỉ là phận thiếp, không có tiếng nói, không thể làm gì để có thể bảo vệ được nàng.
Sau một lúc lâu, Thẩm phu nhân nhẹ nhàng mà lau nước mắt nói: “Nếu nữ nhi đã có quyết định, mẫu thân sẽ cùng theo con, dù có ra sao lên núi đao xuống biển lửa ta cũng quyết theo nữ nhi!”
……
Sáng sớm, mưa nhỏ tí tách tí tách, phủ Quốc Công ở hướng Tây quay lưng lại phía mặt trời, nắng sớm từ phía đông ngoi lên, cầu vồng xuất hiện như mở ra một trang mới mang theo hy vọng
Lui tới hàng lang tò mò nhìn vào trong liền thấy mấy người mặc áo ở Hình Bộ đang áp giải một công tử với gương mặt máu me bầm dập, quần áo xộc xệch xô xô đẩy đẩy, đánh đập liên hồi.
Một lão nông nhìn vào kích động nói: “Kia không phải Nhị công tử Hầu gia sao? Tại sao lại bị người ở phủ Quốc Công áp giải đến Hình Bộ đánh đập, dùng hình tra khảo?”
Trong lúc nói chuyện, một chiếc kiệu gỗ màu đỏ được khiêng tới dừng ngay tại cửa.
Sau một lúc lâu, cửa chính mở ra phủ một lớp bụi cỏ bay tứ tung, một đôi tay mảnh khảnh đỡ cành hoa run rẩy
Trong cơn gió cùng cơn mưa rào réo rắc , Thẩm Lan Như bước ra mái tóc đen tuyền lấm tấm những hạt mưa, trên đầu Thẩm Lan Như có cài một đôi trâm bằng lụa màu đỏ đính lên những viên ngọc màu trắng pha chút ánh kim, vòng cổ bằng lụa trắng thanh tao mang khí chất khuê nữ đoan trang, dịu dàng trên thêu vào chiếc lá xanh tươi mát.
Chiếc quạt tròn e thẹn che dung nhan Thẩm Lan Như, phất phơ lấp ló lộ ra một đôi mắt to tròn, trong sáng giống như viên ngọc tuyết phân minh cùng màu đem huyền bí.
Thẩm Lan Như được mặc một bộ váy cưới bằng lụa đỏ mềm mại với họa tiết hoa sen nhẹ nhàng cùng vành tay áo rộng để lộ chiếc vòng tay cẩm thạch, nàng bước lên trước kiệu hoa, cúi đầu ngoảng mặt lại nhìn lại Quốc công phủ.
Gió xéo xắt, mưa róc rách, kiệu hoa khuất bóng tiến vào Kinh thành.
Đám người khiêng kiệu đi xa, mới có người lên tiếng: “Vị tiểu tân nương này đúng là hoa dung nguyệt mạo, nhan sắc tuyệt trần. Nàng ta đi đến đâu hoa thơm đến đó, phảng phất toàn bộ khu phố đều là mùi hương của nàng.”
“Đúng vậy, chỉ là không biết Quốc công gả cô nương này cho vị nào? Sao không thấy người Quốc công phủ ra đưa tiễn?”
“Chính là, tôi thấy vị tân nương này không có của hồi môn, đến cái rương đựng đồ cũng không có ? Chẳng có lẽ là bị ép hôn phải gả đi chăng?”
Từ đâu vọng đến: “Không tính là ép hôn nhưng mà cũng gần như vậy, bất đắc dĩ Quốc công mới gả biểu tiểu thư đi.”
Mọi người không rõ nguyên do, người này lại hạ giọng nói: “Vị này chính là biểu tiểu thư trong phủ Quốc công.”
“Biểu tiểu thư? Chính là người mà Hoàng thượng đã ban hôn 38 ngày trước, đây chẳng phải là đại hỷ ở Quốc công phủ sao?”
“Cũng không hẳn là vậy, vị biểu tiểu thư này cũng là mệnh khổ, cha mẹ huynh đệ đều đã chết, nàng được Quốc công gia nuôi lớn giờ phải gả cho Vương gia Cố Tư Diễm xung hỷ.”
“Ai? Vương gia Cố Tư Diễm? Vương gia Cố Tư Diễm có thể tỉnh lại?”
“Chưa chắc chắn được, nghe nói Bắc cương khổ hàn, chậm trễ trị liệu, Vương gia Cố Tư Diễm hôn mê nhiều ngày, Hoàng thượng đã tìm hết các lang y tài giỏi chữa trị, nhưng hắn vẫn mê man chưa chịu tỉnh. Lúc này mới nghĩ tới xung hỷ là biện pháp để thúc dục Vương gia hồi tỉnh!”
“Nhắc đến Vương gia Cố Tư Diễm, thật đúng là cái tên kiêu hùng dũng mãnh. Tuy chân bị phế, ở Bắc cương cái rét băng thiên tuyết địa cùng muôn ngàn điều quỷ quái, vậy mà hắn có thể thắng hơn tám trăm vạn quân bắt sống Bắc Lương Vương.”
“Đáng tiếc, nếu Vương gia Cố Tư Diễm có thể tỉnh lại, chắc hẳn đường quan lộc sẽ rộng mở đón chờ.”
…………
Hỷ kiệu đơn sơ, “Kẽo cà kẽo kẹt” đi suốt mấy cái canh giờ không ngừng nghỉ rốt cuộc cũng tới phủ Vương gia Cố Tư Diễm.
Hai người trực ở cửa Vương phủ nom nửa cái canh giờ, mới gặp được tiểu nha đầu bước ra: “Bởi vì mưa gió lớn, Hầu lão gia khó chịu trong người, phân phó hết thảy giản lược, dẫn phu nhân… trực tiếp đến hậu viên của Tam Vương gia”
Thẩm Lan Như vốn cũng không muốn phiền toái, nghe lời lệnh cuối mặt gật đầu: “Làm phiền dẫn đường.”
Nhìn thấy tiểu nha hoàn phủ Vương gia đến gần, nàng liền co rúm người lại khép nép đi theo bên cạnh, phảng phất suy nghĩ như có thể tai ương ập đến bất cứ lúc nào.
Triệu cô cô tiến lên chốt cửa. Nửa canh giờ sau, quản gia mở cửa bước vào, Thẩm Lan Như rùng mình, hắn nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Thẩm Lan Như xong mở cửa về lại phòng. Thẩm Lan Như mất hồn thiếp đi sau đó lúc nào không hay.
Hai chủ tớ đi ra tiền viện, vào hậu viện càng đi càng xa, trong viện vốn ít người lui tới, thấy họ cũng không nói lời nào, chỉ bước nhanh né tránh.
Triệu cô cô không nhịn được gạt lệ trên mí mắt: “Một chiếc kiệu hoa sơ sài, vào Vương phủ đã lâu không ai nghênh tiếp, hỏi cũng chẳng có ai thèm đáp lại. Vương phủ này bước vào mà chẳng danh chẳng phận đến người hầu còn không màn đến! Bản thân như lọt vào bẫy, vùng vẫy chẳng thoát ra được nơi hiu quạnh này. Vương phủ cũng là hào môn danh giá có cuộc sống thượng lưu! Há có thể nào kinh dễ một tiểu thư như vậy!”
Đó là vào đầu mùa xuân, trăm hoa khoe sắc, cây Mận trong sân cũng bon chen đua nở toát lên màu đỏ rực lửa, mưa phùn gió lạnh nặng trĩu đánh tới tấp vào thân cây, cành rung rinh hoa lá bay tả tơi, tuyết bay khắp nơi, khắp mặt đất toàn là tuyết.
Thẩm Lan Như tránh những cánh hoa rơi trên mặt đất, nhẹ nhàng lướt qua.
Sau một lúc lâu nàng nhẹ giọng nói: “Vương gia hiện đang bạo bệnh, Vương phủ nói vậy cũng là đang trong lúc bận rộn khó tránh khỏi có lúc không chu toàn, âu cũng là vừa tình đạt lý. Huống hồ căn phòng này của Vương phủ nhã khiết, thất lư thanh tịnh; nơi này hoa nở quanh năm cũng không tồi, dạo bước cũng vui vẻ thoải mái, Triệu cô cô đừng trách người ta mà tội.”
Triệu cô cô đành thở dài.
Hai người đi ngang qua một ngôi đền trên núi, nơi này có một cái hành lang dài chín gấp khúc. Không hiểu sao, Thẩm Lan Như càng đi càng cảm thấy nơi này rất thân quen dường như đã từng đến đây.
Chính là ký ức hai đời của bản thân nàng cũng không nghĩ ra được, chệnh choảng vô thần đã bước đến chính sảnh.
Bởi hôm nay trời mưa to gió lớn, chính sảnh thập phần tối tăm trông rất âm u, Thẩm Lan Như vừa mở cánh cửa liền nghe thấy một mùi máu tanh, cái mùi này thật ra Thẩm Lan Như không thể quên, lúc trước khi nàng chết, toàn thân đều có cái mùi ấy. Bản thân nàng thực sự chán ghét mùi tanh này trên người, nàng thường trốn tránh ở dưới tàng cây trong sân.
Thẩm Lan Như lại không thể ngừng suy nghĩ hồi tưởng: Có lẽ đời trước Vương gia Cố Tư Diễm cách nàng rất xa như vậy, chẳng lẽ là tại vì mùi tanh này?
Nghĩ đến đây, nàng không thể nhịn được cười thành tiếng.
Trời đã tối, Triệu cô cô đứng một bên giật mình, nghe động tĩnh hoảng sợ, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy, tiểu thư?”
Thẩm Lan Như nhẹ nhàng lắc lắc đầu, không dám cười nữa, dặn dò Triệu cô cô đi tìm phòng bếp cùng củi nhóm lửa, nàng theo mùi tanh này theo vào nội sảnh.
Đại sảnh bên trong trông cổ xưa đơn giản trống trải, một cái bàn vuông, một cái ghế bành, một cái bàn trà, một cái bình treo. Một tấm bình phong đã cũ rớt trên mặt đất. Thẩm Lan Như nhớ lại cách bày trí này tương tự như cách bày trí ngôi nhà có lát gạch màu xanh lam ở khiếp trước liền biết nó chính là bút tích của Vương gia Cố Tư Diễm, không thoát khỏi chạnh lòng.
Nàng mới vừa đẩy cửa phòng, gió lạnh mưa rào từ đâu tạt vào đầy đầu đầy cổ. Thẩm Lan Như rùng mình một cái, ngẩng đầu nhìn lại thì ra căn phòng này không có song cửa sổ, không có rào chắn mưa gió.
Loại phòng trống này thường thì chỉ có người ở vào mùa hạ nhưng hiện tại mới là đầu mùa xuân, phía trước phía sau trống như vậy làm sao qua được nhiều trận mưa rào, thậm chí chỉ cần sương mỏng tờ mờ sáng thôi cũng làm cho rét buốt. Thời tiết như thế này, người bình thường cũng muốn đông cứng, mà hắn còn đang bạo bệnh……
Thẩm Lan Như vội vàng bước vào trong.
Vương gia Cố Tư Diễm nằm yên ở trên giường, búi tóc lụa màu nâu đen thắt nửa đầu rơi trên mặt đất, bị gió thổi ngược lên.
Hắn được đắp một cái chăn bông mỏng ngang ngực, khuôn mặt ửng đỏ. Bởi vóc dáng cao to lực lưỡng, nửa thanh cẳng chân cùng mắt cá chân của hắn lộ bên ngoài chăn bông, khiến hắn có chút tê tái vì lạnh.
Hắn vẫn nằm ở đó, vẫn không nhúc nhích, toàn thân tái nhợt không giống người sống.
Thẩm Lan Như rất sợ người chết, càng sợ hơn nếu như Vương gia Cố Tư Diễm hắn ta chết, nhất thời có chút sợ hãi, tự dẫm phải chân váy lảo đảo hai bước. Sau một lúc lâu, nàng rốt cuộc lấy hết can đảm bước đến gần hắn hơn.
Nàng muốn nhìn một chút vết thương của hắn, mới vừa nhấc tấm chăn mỏng lên, bỗng nhiên một bàn tay lạnh của hắn ghì chặt lấy lòng bàn tay ấm áp của nàng, một tay đặt lên cổ.
“ Aaaa……” Thẩm Lan Như nghe thấy âm thanh từ chính cổ họng mình phát ra một cách yếu ớt , mặt nàng biến sắc trắng bạch ra.
“Cố Tư Diễm… vương gia…” Thẩm Lan Như ngượng giọng ngập ngừng thốt lên.
Trước mặt nàng là một nam nhân đỉnh mày như đao, quạ hắc lông mi, một đôi mắt phượng tràn đầy sát khí từ từ nhắm lại, hiển nhiên chỉ là phản xạ có điều kiện, không phải là hắn đã tỉnh lại.
Thẩm Lan Như dùng sức thoát ra khỏi bàn tay thô bạo rắn rỏi của hắn. Hắn chẳng hề đả động, vẫn lạc trong cơn mê man.
Bình luận facebook