Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Là bẫy
“Mẫu thân.”
Thẩm phu nhân vốn đang lắng nghe động tĩnh bên ngoài bị nàng nhoài người ôm chặt. Nhận thấy được trên mặt nàng lệ ướt đẫm, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy nữ nhi? Nơi này không thoải mái hay con có chuyện gì ? ”
Thẩm Lan Như lắc đầu không nói lời nào, chỉ là nàng cảm thấy vui trong vòng tay của mẫu thân
Cũng nửa năm trước, đêm nay mẫu thân vì giúp nàng đào tẩu mà bị sát hại tại đây. Bây giờ mẫu thân còn sống, đối với nàng còn gì có thể vui bằng bình an của mẫu thân?
Thẩm phu nhân cho rằng nàng sợ hãi, liền nhẹ nhàng vỗ về an ủi nàng và nói: “Nữ nhi của ta nghe thấy động tĩnh bên ngoài làm con sợ hãi sao?”
Thẩm Lan Như ngẩng đầu ngước nhìn mẫu thân đôi mắt loe loắt bên ánh đèn dầu, cong khóe môi. Thẩm Lan Như biết rằng mẫu thân chỉ muốn tốt cho nàng, sau giấc mộng, Thẩm Lan Như đã nghĩ thông suốt.
“Nữ nhi sẽ không rời khỏi đây, thưa mẫu thân.”
Từ sau khi Thẩm Lan Như đặt chân đến đây, nàng suốt ngày tránh ở trong phòng rơi lệ thầm mong có cơ hội đào hôn. Nhưng hiện giờ đang có cơ hội để đào tẩu, nàng lại không dám bước đi.
Cuộc đời trước nàng đã phải chịu đau đớn của nhục hình, chịu đau khổ khi mất đi mẫu thân. Nay có cơ hội thay đổi vận mệnh, làm sao nàng dám lặp lại điều đó lần nữa.
Thẩm phu nhân cũng không nghĩ nhiều, chỉ thấy Thẩm Lan Như đang sợ hãi.
Thẩm phu nhân nhẹ nhàng vỗ tấm lưng mỏng manh của Thẩm Lan Như, ôn nhu nói: “Nữ nhi của ta mới tuổi cập kê, tâm tư đơn thuần, tính nết lại thiện lương, nữ nhi há có thể nào gả đến phủ người kia, cùng nhau tranh đấu?”
Thẩm phu nhân đã từng tận mắt chứng kiến cách hành xử của hắn đối với mọi người.
Ngày đó bà mang theo Thẩm Lan Như đi lạc vào con hẻm nghèo, từ xa đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng ai oán xin tha. Từ xa bà nhìn thấy hắn lạnh lùng đứng nhìn thị vệ bên người sát hại gã dân thường khốn khổ đang quỳ dưới chân hắn.
Trong cơn hoảng sợ bà không kịp che đôi mắt ngây thơ của Thẩm Lan Như. Trong khoảnh khắc tiếp theo, nhanh như chớp tay thị vệ của hắn đưa đôi bàn tay lên vặn nhẹ. Tiếng “răng rắc” vang lên như thanh trúc bị bẻ gãy làm đôi. Gã dân thường như miếng đậu hủ trượt dài trên mặt đất.
Thẩm Lan Như ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Mẫu thân, đó là thanh âm gì vậy ?”
Thẩm phu nhân vội vàng che miệng Thẩm Lan Như. Nhưng đã quá muộn, hắn lúc này đã đi rất xa bỗng nhiên đứng lại, rõ ràng là đã nghe được thanh âm non nớt của Thẩm Lan Như.
Khi hắn quay đầu nhìn về phía này, Thẩm phu nhân lần đầu tiên nhìn thấy một đôi mắt phượng sắc nhọn ánh lên màu xanh lam đặc biệt dưới ánh mặt trời toát ra như một thanh kiếm sắt thép được tôi luyện từ băng tuyết mờ ảo trên mặt đất sáng rực cả một cách lạnh lùng.
Thẩm phu nhân trong nháy mắt chợt nhận ra đây chính là Cố Tư Diễm, vị vương gia nổi tiếng giết người vô số, ăn thịt uống máu người. Lập tức đôi chân yếu ớt của bà liền mềm nhũn.
Hắn đã nhìn thấy họ từ phía xa, lạnh lùng bước lại gần thi thể gã dân thường nghèo khổ. Dùng một cánh tay nhấc bổng thi thể kia ném thẳng vào cái giếng khô bên cạnh.
Bịch…
Tiếng “bịch” kia vẫn cứ vang vọng, khắc sâu vào tâm trí Thẩm phu nhân và Thẩm Lan Như nhiều năm sau.
Nghĩ đến việc Thẩm Lan Như được gả vào phủ hắn làm vương phi, đời này của nàng liệu có được bình an?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thẩm phu nhân thâm trầm, lại khuyên nhủ: “Vẫn là nên đi thôi. Nữ nhi của ta tâm tính lương thiện, còn Cố Tư Diễm hắn lại chẳng phải là người tốt. Tuy là vương gia nhưng nổi tiếng độc ác, ăn thịt uống máu đồng loại. Lão nương không thể trơ mắt nhìn nữ nhi của mình bước vào con đường nguy hiểm!”
“Trước mắt có một đường ra, nữ nhi vẫn là nên … Đi thôi, nơi này lão nương thế nữ nhi gạt chân hắn lại!”
Ngoài cửa sổ mưa phùn róc rách như tiếng ai oán, men theo cửa sổ nhỏ giọt đem len vào cửa sổ chữ “Hỷ” thấm ướt đẫm.
Thẩm Lan Như nhìn ra ngoài cửa sổ, khe khẽ nói: “Nhị công tử Hầu gia nói sẽ đợi nữ nhi bên ngoài sân, nhưng khi nãy mẫu thân có nghe động tĩnh bên ngoài truyền đến không?”
Thẩm phu nhân lắc đầu, trấn an Thẩm Lan Như.
Thẩm Lan Như thở dài, nắm lấy bàn tay Thẩm phu nhân: “Hiện giờ mưa phùn kéo dài, bùn đất mềm xốp, trước mắt đường ra có lẽ cũng là tử lộ, có chạy cũng thoát được.”
Thẩm phu nhân nhướng mày chau mặt sợ hãi nói: “Ý của nữ nhi là... đây chỉ là một cái bẫy?”
“Có thể nào không phải là bẫy?”
Nếu không phải là bẫy thì sao ở kiếp trước Thẩm Lan Như bị kết tội lăng loàn vụng trộm với những bằng chứng rành rành cùng khẩu cung chặt chẽ như đinh ở Hình bộ?
“Mẫu thân, chúng ta không có đường ra, chỉ có thể luôn đi về phía trước để chờ xem điều ông trời trêu ngươi ta.”
Thẩm phu nhân vốn đang lắng nghe động tĩnh bên ngoài bị nàng nhoài người ôm chặt. Nhận thấy được trên mặt nàng lệ ướt đẫm, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy nữ nhi? Nơi này không thoải mái hay con có chuyện gì ? ”
Thẩm Lan Như lắc đầu không nói lời nào, chỉ là nàng cảm thấy vui trong vòng tay của mẫu thân
Cũng nửa năm trước, đêm nay mẫu thân vì giúp nàng đào tẩu mà bị sát hại tại đây. Bây giờ mẫu thân còn sống, đối với nàng còn gì có thể vui bằng bình an của mẫu thân?
Thẩm phu nhân cho rằng nàng sợ hãi, liền nhẹ nhàng vỗ về an ủi nàng và nói: “Nữ nhi của ta nghe thấy động tĩnh bên ngoài làm con sợ hãi sao?”
Thẩm Lan Như ngẩng đầu ngước nhìn mẫu thân đôi mắt loe loắt bên ánh đèn dầu, cong khóe môi. Thẩm Lan Như biết rằng mẫu thân chỉ muốn tốt cho nàng, sau giấc mộng, Thẩm Lan Như đã nghĩ thông suốt.
“Nữ nhi sẽ không rời khỏi đây, thưa mẫu thân.”
Từ sau khi Thẩm Lan Như đặt chân đến đây, nàng suốt ngày tránh ở trong phòng rơi lệ thầm mong có cơ hội đào hôn. Nhưng hiện giờ đang có cơ hội để đào tẩu, nàng lại không dám bước đi.
Cuộc đời trước nàng đã phải chịu đau đớn của nhục hình, chịu đau khổ khi mất đi mẫu thân. Nay có cơ hội thay đổi vận mệnh, làm sao nàng dám lặp lại điều đó lần nữa.
Thẩm phu nhân cũng không nghĩ nhiều, chỉ thấy Thẩm Lan Như đang sợ hãi.
Thẩm phu nhân nhẹ nhàng vỗ tấm lưng mỏng manh của Thẩm Lan Như, ôn nhu nói: “Nữ nhi của ta mới tuổi cập kê, tâm tư đơn thuần, tính nết lại thiện lương, nữ nhi há có thể nào gả đến phủ người kia, cùng nhau tranh đấu?”
Thẩm phu nhân đã từng tận mắt chứng kiến cách hành xử của hắn đối với mọi người.
Ngày đó bà mang theo Thẩm Lan Như đi lạc vào con hẻm nghèo, từ xa đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng ai oán xin tha. Từ xa bà nhìn thấy hắn lạnh lùng đứng nhìn thị vệ bên người sát hại gã dân thường khốn khổ đang quỳ dưới chân hắn.
Trong cơn hoảng sợ bà không kịp che đôi mắt ngây thơ của Thẩm Lan Như. Trong khoảnh khắc tiếp theo, nhanh như chớp tay thị vệ của hắn đưa đôi bàn tay lên vặn nhẹ. Tiếng “răng rắc” vang lên như thanh trúc bị bẻ gãy làm đôi. Gã dân thường như miếng đậu hủ trượt dài trên mặt đất.
Thẩm Lan Như ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Mẫu thân, đó là thanh âm gì vậy ?”
Thẩm phu nhân vội vàng che miệng Thẩm Lan Như. Nhưng đã quá muộn, hắn lúc này đã đi rất xa bỗng nhiên đứng lại, rõ ràng là đã nghe được thanh âm non nớt của Thẩm Lan Như.
Khi hắn quay đầu nhìn về phía này, Thẩm phu nhân lần đầu tiên nhìn thấy một đôi mắt phượng sắc nhọn ánh lên màu xanh lam đặc biệt dưới ánh mặt trời toát ra như một thanh kiếm sắt thép được tôi luyện từ băng tuyết mờ ảo trên mặt đất sáng rực cả một cách lạnh lùng.
Thẩm phu nhân trong nháy mắt chợt nhận ra đây chính là Cố Tư Diễm, vị vương gia nổi tiếng giết người vô số, ăn thịt uống máu người. Lập tức đôi chân yếu ớt của bà liền mềm nhũn.
Hắn đã nhìn thấy họ từ phía xa, lạnh lùng bước lại gần thi thể gã dân thường nghèo khổ. Dùng một cánh tay nhấc bổng thi thể kia ném thẳng vào cái giếng khô bên cạnh.
Bịch…
Tiếng “bịch” kia vẫn cứ vang vọng, khắc sâu vào tâm trí Thẩm phu nhân và Thẩm Lan Như nhiều năm sau.
Nghĩ đến việc Thẩm Lan Như được gả vào phủ hắn làm vương phi, đời này của nàng liệu có được bình an?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thẩm phu nhân thâm trầm, lại khuyên nhủ: “Vẫn là nên đi thôi. Nữ nhi của ta tâm tính lương thiện, còn Cố Tư Diễm hắn lại chẳng phải là người tốt. Tuy là vương gia nhưng nổi tiếng độc ác, ăn thịt uống máu đồng loại. Lão nương không thể trơ mắt nhìn nữ nhi của mình bước vào con đường nguy hiểm!”
“Trước mắt có một đường ra, nữ nhi vẫn là nên … Đi thôi, nơi này lão nương thế nữ nhi gạt chân hắn lại!”
Ngoài cửa sổ mưa phùn róc rách như tiếng ai oán, men theo cửa sổ nhỏ giọt đem len vào cửa sổ chữ “Hỷ” thấm ướt đẫm.
Thẩm Lan Như nhìn ra ngoài cửa sổ, khe khẽ nói: “Nhị công tử Hầu gia nói sẽ đợi nữ nhi bên ngoài sân, nhưng khi nãy mẫu thân có nghe động tĩnh bên ngoài truyền đến không?”
Thẩm phu nhân lắc đầu, trấn an Thẩm Lan Như.
Thẩm Lan Như thở dài, nắm lấy bàn tay Thẩm phu nhân: “Hiện giờ mưa phùn kéo dài, bùn đất mềm xốp, trước mắt đường ra có lẽ cũng là tử lộ, có chạy cũng thoát được.”
Thẩm phu nhân nhướng mày chau mặt sợ hãi nói: “Ý của nữ nhi là... đây chỉ là một cái bẫy?”
“Có thể nào không phải là bẫy?”
Nếu không phải là bẫy thì sao ở kiếp trước Thẩm Lan Như bị kết tội lăng loàn vụng trộm với những bằng chứng rành rành cùng khẩu cung chặt chẽ như đinh ở Hình bộ?
“Mẫu thân, chúng ta không có đường ra, chỉ có thể luôn đi về phía trước để chờ xem điều ông trời trêu ngươi ta.”
Bình luận facebook