Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
- Kìa Nhung! Mẹ con đang đau , con vào nói chuyện với bà ấy một tí đi.
Ông Thuấn cười ,phần vì đổi chuyện khác cho Nhung đỡ tò mò, phần vì muốn mẹ con lâu ngày tâm sự . Nhung bây giờ như chôn chân ở đất mà không nhích lên được, ánh mắt cô nhìn mẹ thật sự rất dữ. Hình tượng người đàn bà tử tế đoan trang sụp đổ ngay trước mắt. Chỉ còn một người đàn bà như điên như dại với đầy những vết thương chi chít cùng mái tóc nham nhở:
- Người nhà bệnh nhân Mai ra lấy thuốc nhé.
Tiếng người y tá gọi làm Nhung giật mình. Ông Thuấn định đứng lên đi thì Nhung nhanh chân đi trước rồi. Cô sợ nếu còn hai mẹ con, cô cũng không biết phải nói gì với bà lúc này:
- Cháu là con gái bà ấy hả? Đây là thuốc uống, còn đây là thuốc bôi huyệŧ. Về nhà nhớ hộ mẹ rửa kĩ bằng nước chè hoặc trầu không cộng ít muối rồi mới bôi thuốc. Chắc bà ấy xót lắm, cả bọc ớt xay xát vào như thế cơ mà. Bác sĩ bảo may là đưa đến viện sớm,không thì nhiễm trùng ,nhiều ca còn phải mổ đấy.
Nhung đứng nghe người y tá trẻ tuổi kể lại mà chết lặng. Ừ thì cái cảnh xát ớt vào vùиɠ ҡíи hầu như trận đánh ghen kinh điển nào mà chả có. Nhưng thực sự đế giây phút này, Nhung vẫn chưa thực sự tin là bà mẹ cô một thần tượng trong lòng bao lâu nay lại có thể có cái kết cục bi thảm đến như thế.
Nhận lấy bọc thuốc từ y tá, cô vẫn thấy ánh mắt dò xét và khinh khỉnh như thể muốn nói lên rằng:" À, con mẹ mà làm đĩ, thì đứa con cũng làm điếm . Cũng hôi tanh như nhau chứ chả vừa".
Về đến phòng, ông Thuấn có việc phải đi . Nhung ra cửa đứng hỏi ông mấy câu:
- Bố biết sự việc của mẹ con chứ?
Ông thở dài gật đầu, nhưng ông muốn nói để cho Nhung yên tâm:
- Bố biết, nhưng bố tin là bà ấy sẽ không làm gì có lỗi đâu. Đây chỉ là hiểu lầm thôi, hãy tin bà ấy. Bà đã cố gắng để gia đình ngày một tốt hơn. Nên con không được oán trách mẹ , bà ấy sẽ rất buồn. Bố tin bà ấy, và cũng muốn con tin bà ấy. Tối nay con ở đây trông mẹ, sáng mai về đi học ,bố lại ra thay, chiều ở nhà mà ôn bài...
Ông vỗ vai cô rồi lặng lẽ đj. Đúng thật! Truyện tình dang dở nào hầu như cũng thường rất đẹp. Đến khi bà Mai bị đánh ghen cho tơi tả thế này,ông vẫn ở bên và bảo vệ bà đến cùng. Nhung trầm ngâm suy nghĩ câu nói của ông Thuấn , cứ coi như không biết gì và không hỏi gì thì sẽ hay hơn. Mở cửa đi vào, cô thấy mẹ đang ngồi trên giường như đang hóng Nhung vào. Thấy con gái, dù miệng có cười đến đâu cũng ko giấu nổi sự đau đớn về thể xác. Gạt bỏ cái cảm xúc ban nãy, cô đến đỡ bà nằm. Bác sĩ bảo xem tình hình nếu ổn chiều mai có thể xuất viện. Nhung đắp lại chăn cho bà, nhưng tuyệt nhiên không dám nhìn vào mắt bà. Bà Mai có vẻ hiểu, bà nhổm người dậy giải thích cho con gái:
- Nhung !Mẹ không làm gì sai cả, tất cả chuyện này mẹ bị oan. Mẹ không làm gì cả....
Nhung dửng dưng trước thái độ vội vã của mẹ, câu nói của bà và ông Thuấn giống hệt nhau. Suy cho cùng, oan hay không thì chuyện đánh ghen vẫn là sự thật, chối cãi thế nào, có lí do lí chấu ra làm sao thì đấy vẫn là sự thật.
Bà Mai vẫn hỏi con ở bên đấy thế nào, chắc là sung sướng. Đến bây giờ bà vẫn nghĩ con gái bà đi ở là sung sướng. Nhưng nhếch mép cười,trong khi bà đưa mọi người lên thành phố và thản nhiên bỏ mặc đứa con gái ở nhà người ta làm đợ mà bà còn buông lời là sung sướng. Nhung ngẩng lên lườm bà một cái khi ánh mắt đã nhấn nước, bà đang đau nên cô không muốn nói nhiều. Sau này ra viện, cô sẽ hỏi bà ấy cho ra lẽ.
Mẹ con chuyện trò đến nửa đêm mới ngủ, đa phần là bà Mai nói. Bà kể ngày xưa đẻ cô thế nào, nuôi cô ra làm sao,gia cảnh lúc đấy thế nào...ngày xưa cô thích nghe mẹ kể lăm ,càng nghe cô càng biết ơn mẹ. thế mà giờ nghe như người vô hồn,không một chút cảm xúc.
Nhung đi ra ngoài khi bầu trời đêm đen kịt bao phủ,những đợt gió lùa vào người khiến Nhung cảm thấy lạc lõng ,lạnh lẽo và cô đơn. Bề ngoài, người ta luôn thấy cô mạnh mẽ và kiên cường, nhưng bên trong thì hoàn toàn khác, yếu đuối và dễ khóc vô cùng. Ngày xưa cô tự nhủ, bản thân mình phải cố gắng vì gia đình, ấy thế mà hình tượng ngôi nhà hạnh phúc ấy vụt tắt, cô chẳng còn động lực nào để gắng gượng được nữa . Nghĩ thế ,cô lại thút thít khóc tủi thân....
Sáng hôm sau, Nhung vừa chợp mắt một chút , tiếng người nói liên láu ở ngoài gõ cửa làm Nhung tỉnh giấc. Không biết ai mà lại đến sớm như vậy. Ra mở cửa, cô hết sức ngạc nhiên khi đấy là Nam và Trúc đang đứng đây. Hai người đến đây làm gì?Nhung không muốn người ngoài biết mẹ cô thế này,liền ra rồi lại vội vàng khép cửa:
- Anh chị đến có việc gì đấy?
.. -Ơ con dở hơi này!tất nhiên là đến thăm mẹ mày rồi. Với lại bố bảo anh đến chở mày về chuẩn đi học không muộn . Bố có việc tí đến trông bà ấy cho. Ông dặn anh đứng dưới cổng rồi gọi điện cho mày, nhưng làm thế sao được. Dù gì cũng đến đây rồi, đi vào bước lên trên này thăm bác gái thì có sao đâu. Anh định đi thì Trúc cũng đòi đi, nên anh đưa chị ý đi luôn....
Nhung hơi tái mặt, Nam đến cô đã ngại rồi, giờ thêm cả con Trúc nữa, thế nào nó cũng xoen xoét cái mồm với bà Thuấn mất thôi. Nam đẩy cửa đi vào, bà Mai vẫn ngồi đấy. Cả hai hơi sững sờ lại đôi chút, Trúc cười nghặt nghẽo bảo:
- Cô lạ mẹ em Nhung ạ? Cô xinh thế thảo nào đẻ ra em cũng xinh. Cả cái tính nữa ,giống như đúc .
Nhung biết là nó đang chửi đểu cô đây mà, lặng lẽ ra ghế không nói một lời nào cho nó nói chán thì thôi. Bà Mai nhìn con ái ngại:"Chắc là nó mất mặt với mình lắm đây".
Nam và Trúc nhìn thôi cũng gần như đoán được tình hình. Quan trọng là Trúc nó muốn nhân đà cơ hội mà xỏ xiên Nhung một lần cho hả lòng hả dạ. Vẫn là cái điệu cười. giọng nói chua như cứt mèo ấy, Trúc hỏi han:..
- Cô Mai bị làm sao mà tóc cô buồn cười thế?cô ngã vào cái gì à? Khổ thân!
Nó nói được vài câu rồi lại chép chép mồm thông cảm. Nhung nhìn thấy mà tức, muốn tát cho nó vài cái cho hạ hỏa. Nam ngồi đấy gần như không nói gì, chỉ nhắc bà Mai nghỉ ngơi ,ăn uống hợp lí để sớm được ra viện.
Nói được dăm ba câu thì đi, Nhung còn mua sẵn cho bà tô cháo để ăn rồi mới theo Nam về nhà lấy vở. Nhìn cái vẻ đắc ý của trúc, Nhung không tài nào ưa nổi. Tí thế nào có đưa về cũng tơn hớt lên cho mà xem.
Quả như dự đoán, Nam mở được cái cổng Trúc đã chạy vào trước ,nó lên thẳng buồng bà Thuấn kể chuyện,lâu lâu nghe thấy tiếng cười ha hả mà Nhung dưới này đâm điên. Cô vừa chạy đi rửa mặt, lại phải mặc quần áo ,mang sách vở cho kịp giờ. Trước khi đi, không biết con Trúc lại xui bà Thuấn dở trò gì, muộn tới nơi rồi mà bà vẫn leo lẻo:
- Con Nhung đâu!lên tao bảo.
-Bà nói gì thì nói nhanh đi, con sắp muộn giờ rồi.
- Mẹ con nhà mày được lắm, đĩ thõa như nhau. Mà này!Sao mày lạ thế, ông Thuấn thì mày gọi ngọt xớt là bố,mà tao thì mày lại gọi bằng bà? Tao cấm mày dụ dỗ để ông ấy đến viện chăm con mẹ mày nhớ chưa. Còn nữa, mày không được kể gì với thằng Nam....
Hóa ra bà ấy sợ chuyện bà đã làm với mẹ cô nên cảnh báo. Kiểu không xơi được, nên cũng để người khác không được xơi. Nhung cười, điệu bộ khinh khỉnh nhìn bà:
-Vì ông Thuấn tốt, nên con mới gọi bằng bố, chứ người ác độc gọi bẩn mồm lắm bà ạ. Bố con đến là việc của ông ấy, mẹ có giỏi thì tự ra mà can ngăn.Bà sợ con trai quý hóa sẽ biết sự khốn nạn của bà nên bà đe trước chứ gì?tôi không sợ đâu, khi bước chân vào nhà này, tôi đã không còn biết sợ là gì nữa rồi.
Ông Thuấn cười ,phần vì đổi chuyện khác cho Nhung đỡ tò mò, phần vì muốn mẹ con lâu ngày tâm sự . Nhung bây giờ như chôn chân ở đất mà không nhích lên được, ánh mắt cô nhìn mẹ thật sự rất dữ. Hình tượng người đàn bà tử tế đoan trang sụp đổ ngay trước mắt. Chỉ còn một người đàn bà như điên như dại với đầy những vết thương chi chít cùng mái tóc nham nhở:
- Người nhà bệnh nhân Mai ra lấy thuốc nhé.
Tiếng người y tá gọi làm Nhung giật mình. Ông Thuấn định đứng lên đi thì Nhung nhanh chân đi trước rồi. Cô sợ nếu còn hai mẹ con, cô cũng không biết phải nói gì với bà lúc này:
- Cháu là con gái bà ấy hả? Đây là thuốc uống, còn đây là thuốc bôi huyệŧ. Về nhà nhớ hộ mẹ rửa kĩ bằng nước chè hoặc trầu không cộng ít muối rồi mới bôi thuốc. Chắc bà ấy xót lắm, cả bọc ớt xay xát vào như thế cơ mà. Bác sĩ bảo may là đưa đến viện sớm,không thì nhiễm trùng ,nhiều ca còn phải mổ đấy.
Nhung đứng nghe người y tá trẻ tuổi kể lại mà chết lặng. Ừ thì cái cảnh xát ớt vào vùиɠ ҡíи hầu như trận đánh ghen kinh điển nào mà chả có. Nhưng thực sự đế giây phút này, Nhung vẫn chưa thực sự tin là bà mẹ cô một thần tượng trong lòng bao lâu nay lại có thể có cái kết cục bi thảm đến như thế.
Nhận lấy bọc thuốc từ y tá, cô vẫn thấy ánh mắt dò xét và khinh khỉnh như thể muốn nói lên rằng:" À, con mẹ mà làm đĩ, thì đứa con cũng làm điếm . Cũng hôi tanh như nhau chứ chả vừa".
Về đến phòng, ông Thuấn có việc phải đi . Nhung ra cửa đứng hỏi ông mấy câu:
- Bố biết sự việc của mẹ con chứ?
Ông thở dài gật đầu, nhưng ông muốn nói để cho Nhung yên tâm:
- Bố biết, nhưng bố tin là bà ấy sẽ không làm gì có lỗi đâu. Đây chỉ là hiểu lầm thôi, hãy tin bà ấy. Bà đã cố gắng để gia đình ngày một tốt hơn. Nên con không được oán trách mẹ , bà ấy sẽ rất buồn. Bố tin bà ấy, và cũng muốn con tin bà ấy. Tối nay con ở đây trông mẹ, sáng mai về đi học ,bố lại ra thay, chiều ở nhà mà ôn bài...
Ông vỗ vai cô rồi lặng lẽ đj. Đúng thật! Truyện tình dang dở nào hầu như cũng thường rất đẹp. Đến khi bà Mai bị đánh ghen cho tơi tả thế này,ông vẫn ở bên và bảo vệ bà đến cùng. Nhung trầm ngâm suy nghĩ câu nói của ông Thuấn , cứ coi như không biết gì và không hỏi gì thì sẽ hay hơn. Mở cửa đi vào, cô thấy mẹ đang ngồi trên giường như đang hóng Nhung vào. Thấy con gái, dù miệng có cười đến đâu cũng ko giấu nổi sự đau đớn về thể xác. Gạt bỏ cái cảm xúc ban nãy, cô đến đỡ bà nằm. Bác sĩ bảo xem tình hình nếu ổn chiều mai có thể xuất viện. Nhung đắp lại chăn cho bà, nhưng tuyệt nhiên không dám nhìn vào mắt bà. Bà Mai có vẻ hiểu, bà nhổm người dậy giải thích cho con gái:
- Nhung !Mẹ không làm gì sai cả, tất cả chuyện này mẹ bị oan. Mẹ không làm gì cả....
Nhung dửng dưng trước thái độ vội vã của mẹ, câu nói của bà và ông Thuấn giống hệt nhau. Suy cho cùng, oan hay không thì chuyện đánh ghen vẫn là sự thật, chối cãi thế nào, có lí do lí chấu ra làm sao thì đấy vẫn là sự thật.
Bà Mai vẫn hỏi con ở bên đấy thế nào, chắc là sung sướng. Đến bây giờ bà vẫn nghĩ con gái bà đi ở là sung sướng. Nhưng nhếch mép cười,trong khi bà đưa mọi người lên thành phố và thản nhiên bỏ mặc đứa con gái ở nhà người ta làm đợ mà bà còn buông lời là sung sướng. Nhung ngẩng lên lườm bà một cái khi ánh mắt đã nhấn nước, bà đang đau nên cô không muốn nói nhiều. Sau này ra viện, cô sẽ hỏi bà ấy cho ra lẽ.
Mẹ con chuyện trò đến nửa đêm mới ngủ, đa phần là bà Mai nói. Bà kể ngày xưa đẻ cô thế nào, nuôi cô ra làm sao,gia cảnh lúc đấy thế nào...ngày xưa cô thích nghe mẹ kể lăm ,càng nghe cô càng biết ơn mẹ. thế mà giờ nghe như người vô hồn,không một chút cảm xúc.
Nhung đi ra ngoài khi bầu trời đêm đen kịt bao phủ,những đợt gió lùa vào người khiến Nhung cảm thấy lạc lõng ,lạnh lẽo và cô đơn. Bề ngoài, người ta luôn thấy cô mạnh mẽ và kiên cường, nhưng bên trong thì hoàn toàn khác, yếu đuối và dễ khóc vô cùng. Ngày xưa cô tự nhủ, bản thân mình phải cố gắng vì gia đình, ấy thế mà hình tượng ngôi nhà hạnh phúc ấy vụt tắt, cô chẳng còn động lực nào để gắng gượng được nữa . Nghĩ thế ,cô lại thút thít khóc tủi thân....
Sáng hôm sau, Nhung vừa chợp mắt một chút , tiếng người nói liên láu ở ngoài gõ cửa làm Nhung tỉnh giấc. Không biết ai mà lại đến sớm như vậy. Ra mở cửa, cô hết sức ngạc nhiên khi đấy là Nam và Trúc đang đứng đây. Hai người đến đây làm gì?Nhung không muốn người ngoài biết mẹ cô thế này,liền ra rồi lại vội vàng khép cửa:
- Anh chị đến có việc gì đấy?
.. -Ơ con dở hơi này!tất nhiên là đến thăm mẹ mày rồi. Với lại bố bảo anh đến chở mày về chuẩn đi học không muộn . Bố có việc tí đến trông bà ấy cho. Ông dặn anh đứng dưới cổng rồi gọi điện cho mày, nhưng làm thế sao được. Dù gì cũng đến đây rồi, đi vào bước lên trên này thăm bác gái thì có sao đâu. Anh định đi thì Trúc cũng đòi đi, nên anh đưa chị ý đi luôn....
Nhung hơi tái mặt, Nam đến cô đã ngại rồi, giờ thêm cả con Trúc nữa, thế nào nó cũng xoen xoét cái mồm với bà Thuấn mất thôi. Nam đẩy cửa đi vào, bà Mai vẫn ngồi đấy. Cả hai hơi sững sờ lại đôi chút, Trúc cười nghặt nghẽo bảo:
- Cô lạ mẹ em Nhung ạ? Cô xinh thế thảo nào đẻ ra em cũng xinh. Cả cái tính nữa ,giống như đúc .
Nhung biết là nó đang chửi đểu cô đây mà, lặng lẽ ra ghế không nói một lời nào cho nó nói chán thì thôi. Bà Mai nhìn con ái ngại:"Chắc là nó mất mặt với mình lắm đây".
Nam và Trúc nhìn thôi cũng gần như đoán được tình hình. Quan trọng là Trúc nó muốn nhân đà cơ hội mà xỏ xiên Nhung một lần cho hả lòng hả dạ. Vẫn là cái điệu cười. giọng nói chua như cứt mèo ấy, Trúc hỏi han:..
- Cô Mai bị làm sao mà tóc cô buồn cười thế?cô ngã vào cái gì à? Khổ thân!
Nó nói được vài câu rồi lại chép chép mồm thông cảm. Nhung nhìn thấy mà tức, muốn tát cho nó vài cái cho hạ hỏa. Nam ngồi đấy gần như không nói gì, chỉ nhắc bà Mai nghỉ ngơi ,ăn uống hợp lí để sớm được ra viện.
Nói được dăm ba câu thì đi, Nhung còn mua sẵn cho bà tô cháo để ăn rồi mới theo Nam về nhà lấy vở. Nhìn cái vẻ đắc ý của trúc, Nhung không tài nào ưa nổi. Tí thế nào có đưa về cũng tơn hớt lên cho mà xem.
Quả như dự đoán, Nam mở được cái cổng Trúc đã chạy vào trước ,nó lên thẳng buồng bà Thuấn kể chuyện,lâu lâu nghe thấy tiếng cười ha hả mà Nhung dưới này đâm điên. Cô vừa chạy đi rửa mặt, lại phải mặc quần áo ,mang sách vở cho kịp giờ. Trước khi đi, không biết con Trúc lại xui bà Thuấn dở trò gì, muộn tới nơi rồi mà bà vẫn leo lẻo:
- Con Nhung đâu!lên tao bảo.
-Bà nói gì thì nói nhanh đi, con sắp muộn giờ rồi.
- Mẹ con nhà mày được lắm, đĩ thõa như nhau. Mà này!Sao mày lạ thế, ông Thuấn thì mày gọi ngọt xớt là bố,mà tao thì mày lại gọi bằng bà? Tao cấm mày dụ dỗ để ông ấy đến viện chăm con mẹ mày nhớ chưa. Còn nữa, mày không được kể gì với thằng Nam....
Hóa ra bà ấy sợ chuyện bà đã làm với mẹ cô nên cảnh báo. Kiểu không xơi được, nên cũng để người khác không được xơi. Nhung cười, điệu bộ khinh khỉnh nhìn bà:
-Vì ông Thuấn tốt, nên con mới gọi bằng bố, chứ người ác độc gọi bẩn mồm lắm bà ạ. Bố con đến là việc của ông ấy, mẹ có giỏi thì tự ra mà can ngăn.Bà sợ con trai quý hóa sẽ biết sự khốn nạn của bà nên bà đe trước chứ gì?tôi không sợ đâu, khi bước chân vào nhà này, tôi đã không còn biết sợ là gì nữa rồi.
Bình luận facebook