Đông Đông
Tác giả VW
-
[Chương 7: Bạn thật sự hiểu chàng trai đang bên cạnh mình không? Tôi thì “dường như” không...]
Bạn thật sự hiểu chàng trai đang bên cạnh mình không? Tôi thì “dường như” không...
Đã bao giờ bạn rõ ràng đang đi bên cạnh, ngồi sau xe, vô số lần nắm tay, chạm môi, gần gũi...
Thế nhưng trong lòng có vài lần vẫn ngổn ngang khó vẽ ra hình hài mối quan hệ với đối phương, cảm giác có cái gì xa lắm, bức tường nào cao lắm và con đường đang đi thì lạ lẫm vô cùng...
Đã bao giờ trong vô thức bạn nhìn người con trai ấy nhắm mắt tựa đầu bên bạn, nhưng trong tim...đôi mi mắt cụp xuống đó tựa hồ rất xa rất xa tận nơi nào.
Tôi bên anh...
Cảm xúc đại khái là một cái sơ đồ ngoằn nghèo, chằng chịt nét tô và sửa. Tôi từng tự chất vấn mình: “Tôi có thật sự đang yêu anh hay không?”
“Có... Rõ ràng là có!”
Thế nhưng cảm giác đối với người con trai ấy không giây phút nào tự mình nắm bắt được. Có lúc, hình ảnh quen thuộc của anh trở nên rất mờ mịt, rất mơ hồ... Chân trời đằng đó, nắng hắt chéo mỗi chiều buông xuống cả thế giới của tôi. Sắc lam dịu nhẹ của người từng khiến tôi muốn nhìn mà không rời mắt.
Chỉ tiếc, mênh mông và mông lung đến độ khoét lòng ai trống rỗng...
Thế giới ấy rộng quá, tôi sai rồi!
Thế giới ấy rộng quá, tôi đuổi theo không kịp!
Thế giới ấy rộng quá, tôi...lạc lõng!
Mỗi cái hiện diện của người, âu chỉ còn là hình bóng người con trai tôi quen cho rằng là “thân thuộc”.
Còn trái tim trải dài kia vốn dĩ bản thân tôi chẳng xác định được điểm dừng ngay ngắn. Loay hoay bên trong qua những ngày vui vẻ, mệt nhoài. Tôi hiểu ra, muốn nắm giữ trái tim con người ta kì thực chẳng phải chuyện chỉ nhìn và cảm nhận. À không, thậm trí cả đánh đổi và hi sinh cũng chỉ là đưa tay thả chú cả nhỏ về đại dương mênh mông.
“Chàng trai của bạn bận rộn không?”
“Có... Anh ấy đằng sau còn có một thế giới song song với tôi...”
Sự cách biệt song song không hình đó...không phải một đặc ân tình yêu nào cả! Tôi ở đó không phải vì tình yêu nào hết! Chỉ vì...tôi không thuộc về thế giới của anh.
Tôi thường núp sau lưng anh, tưởng rằng anh vì tôi che nắng gió. Lại không ngờ rằng, anh là muốn che đi những điều trước mắt. Lầm tưởng là cái hố sâu nhất tôi từng trượt chân, dưới đó không có gì, đen tối và thất vọng.
Mỗi lần bạn chủ động thất vọng, chiếc miệng hố ấy sẽ co lại, tưởng chừng rồi sẽ chôn vùi cả tôi và tình yêu của tôi trong ấy! Nếu biết được điều gì khác tươi đẹp hơn, sáng hơn, rạng rỡ hơn thì tôi...đã không mặc định đó là nụ cười của anh!
Đi qua năm rộng tháng dài, cũng thế thôi chứ chẳng nhiều xúc cảm da diết gì cho cam. Con người ta cố chấp vì tình duyên thế mà là cái gì bình thản lắm...
Biết trước sẽ đau nhưng vẫn muốn tìm cười trong cái thống khổ. Đổi được một nụ cười của người, ngày hôm đó thế giới trong tôi không cần đốt nhiên liệu mà bật đèn rực sáng. Mệt mỏi tan đi nhanh chóng như mây đen lập lửng trên trời.
“Cô gái ngốc ơi, khi nào em từ bỏ?”
Tôi những khi ấy chỉ khẽ cười, tim rung lên, quay đầu trôi về đoạn đường đã từng bước qua. Không có thứ cảm xúc nào dễ chịu trong suốt ngần ấy bước, thế mà vì cái gì vẫn không chịu buông tay?
Có lẽ bởi phía sau đó vĩnh viễn có mặt trời của tôi, hiện tại này giam hãm ánh nắng của tôi, cũng là vì tôi bây giờ sợ mưa sa bão cát! Buông xuống một thói quen lâu ngày không đơn thuần như cách bạn quay lưng và dứt khoát từ bỏ một mối quan hệ.
Quay lưng thì nhanh, từ bỏ thì chóng vánh. Nhưng thói quen chôn chặt tận tim gan, ngũ tạng...thì không phẫu thuật mang đi đâu được, không cắt bỏ được càng không cách nào tự nhiên hay bỗng dưng mà quên đi.
Không biết bản thân tôi có được gọi là lẳng lặng mà chấp nhận hay không? Rõ ràng có thể rẽ sang lối mòn khác, thế nhưng nhất quyết phải đi bộ trên vũng bùn này. Tôi không hiểu trái tim anh, chỉ thi thoảng nhìn ngắm người con trai ấy mà tự mình chau chuốt hình bóng trong tâm trí.
Người không thường kể với tôi người yêu thích thứ gì, cũng chẳng mấy khi ngồi lại vuốt ve tôi mà nói vài mẩu chuyện ngăn ngắn. Tôi không hiểu anh, không hiểu anh là yêu, là thương, là hời hợt hay mập mờ không nói. Tôi không hiểu chính mình làm sao thế? Sao cứ ở đây mà tự làm khó, giằng co?
Người bên tôi không mảy may để lại chút cảm giác ”tồn tại”, tôi lại cứ loay hoay vẽ hình người lên giấy. Có người nói với tôi, cái tình ấy gọi là “đơn phương”, mà “đơn phương” thì chẳng bao lâu đâu!
Anh chủ động đến bên cạnh tôi rồi lưu lại, ở đó không thời hạn. Tôi từ lạnh nhạt trở thành chấp nhận, từ chấp nhận trở nên đắp bồi... Ấy là “đơn phương” sao?
Là tôi...tôi một chút cũng không hiểu anh!
Sau những lần đổ lỗi, tôi chợt nhận ra rằng, nếu không được thì thôi bỏ đi, buông xuống nhẹ nhàng một chút, buông tay êm đềm một chút. Cơn sóng nào rồi cũng từ bờ cát trắng lui về lòng nước mặn, vết thương nào rồi cũng thành sẹo. Chỉ cần không đau…
Tôi từng chằm chằm nhìn theo bóng lưng người hồi lâu đợi một cái ngoái đầu, đợi không được, chờ không được.
Còn nhớ lần đầu tiên nắm tay anh, bốn kẽ tay năm ngón… Trong lòng có chút nở hoa. Yêu một người bận rộn không thiệt thòi nhưng yêu một người vô tâm thì sai lầm...
Đã có khi tôi đứng nhìn một góc cuộc sống anh, quả nhiên chẳng có tôi nơi đó! Giống như sắc lam trên bầu trời nơi đỉnh đầu người không ưa gì vài đám mây đen vô tình thăm lạc. Bước đến như một vị khách không mời mà đến, lặng lẽ như một người có cũng được không có cũng chẳng sao và rồi dần dần bị lãng quên như chưa từng xuất hiện.
Cô gái ơi em còn ở đó nhìn mãi một người?
Việc nhu nhược nhất trong đời, có hoặc không chính là cảm giác biết trước đèn đỏ sẽ đến sau hai giây nhưng từ xa vẫn ngang nhiên lao tới. Cái gọi là “cố chấp” đôi khi rất đơn thuần, vì khi ấy ta đang vội, vì khi ấy ta còn yêu chẳng cách nào buông lơi...
“Cuộc sống của anh đủ tấp nập rồi, thêm em nữa sẽ thành thừa. Còn em thì rảnh, thêm anh nữa sẽ có một trọng tâm để hướng về. Thế nhưng anh, cứ quay đầu về hướng trọng tâm ấy mà vô vọng...thì tàn nhẫn với em biết mấy...”
Đã bao giờ bạn rõ ràng đang đi bên cạnh, ngồi sau xe, vô số lần nắm tay, chạm môi, gần gũi...
Thế nhưng trong lòng có vài lần vẫn ngổn ngang khó vẽ ra hình hài mối quan hệ với đối phương, cảm giác có cái gì xa lắm, bức tường nào cao lắm và con đường đang đi thì lạ lẫm vô cùng...
Đã bao giờ trong vô thức bạn nhìn người con trai ấy nhắm mắt tựa đầu bên bạn, nhưng trong tim...đôi mi mắt cụp xuống đó tựa hồ rất xa rất xa tận nơi nào.
Tôi bên anh...
Cảm xúc đại khái là một cái sơ đồ ngoằn nghèo, chằng chịt nét tô và sửa. Tôi từng tự chất vấn mình: “Tôi có thật sự đang yêu anh hay không?”
“Có... Rõ ràng là có!”
Thế nhưng cảm giác đối với người con trai ấy không giây phút nào tự mình nắm bắt được. Có lúc, hình ảnh quen thuộc của anh trở nên rất mờ mịt, rất mơ hồ... Chân trời đằng đó, nắng hắt chéo mỗi chiều buông xuống cả thế giới của tôi. Sắc lam dịu nhẹ của người từng khiến tôi muốn nhìn mà không rời mắt.
Chỉ tiếc, mênh mông và mông lung đến độ khoét lòng ai trống rỗng...
Thế giới ấy rộng quá, tôi sai rồi!
Thế giới ấy rộng quá, tôi đuổi theo không kịp!
Thế giới ấy rộng quá, tôi...lạc lõng!
Mỗi cái hiện diện của người, âu chỉ còn là hình bóng người con trai tôi quen cho rằng là “thân thuộc”.
Còn trái tim trải dài kia vốn dĩ bản thân tôi chẳng xác định được điểm dừng ngay ngắn. Loay hoay bên trong qua những ngày vui vẻ, mệt nhoài. Tôi hiểu ra, muốn nắm giữ trái tim con người ta kì thực chẳng phải chuyện chỉ nhìn và cảm nhận. À không, thậm trí cả đánh đổi và hi sinh cũng chỉ là đưa tay thả chú cả nhỏ về đại dương mênh mông.
“Chàng trai của bạn bận rộn không?”
“Có... Anh ấy đằng sau còn có một thế giới song song với tôi...”
Sự cách biệt song song không hình đó...không phải một đặc ân tình yêu nào cả! Tôi ở đó không phải vì tình yêu nào hết! Chỉ vì...tôi không thuộc về thế giới của anh.
Tôi thường núp sau lưng anh, tưởng rằng anh vì tôi che nắng gió. Lại không ngờ rằng, anh là muốn che đi những điều trước mắt. Lầm tưởng là cái hố sâu nhất tôi từng trượt chân, dưới đó không có gì, đen tối và thất vọng.
Mỗi lần bạn chủ động thất vọng, chiếc miệng hố ấy sẽ co lại, tưởng chừng rồi sẽ chôn vùi cả tôi và tình yêu của tôi trong ấy! Nếu biết được điều gì khác tươi đẹp hơn, sáng hơn, rạng rỡ hơn thì tôi...đã không mặc định đó là nụ cười của anh!
Đi qua năm rộng tháng dài, cũng thế thôi chứ chẳng nhiều xúc cảm da diết gì cho cam. Con người ta cố chấp vì tình duyên thế mà là cái gì bình thản lắm...
Biết trước sẽ đau nhưng vẫn muốn tìm cười trong cái thống khổ. Đổi được một nụ cười của người, ngày hôm đó thế giới trong tôi không cần đốt nhiên liệu mà bật đèn rực sáng. Mệt mỏi tan đi nhanh chóng như mây đen lập lửng trên trời.
“Cô gái ngốc ơi, khi nào em từ bỏ?”
Tôi những khi ấy chỉ khẽ cười, tim rung lên, quay đầu trôi về đoạn đường đã từng bước qua. Không có thứ cảm xúc nào dễ chịu trong suốt ngần ấy bước, thế mà vì cái gì vẫn không chịu buông tay?
Có lẽ bởi phía sau đó vĩnh viễn có mặt trời của tôi, hiện tại này giam hãm ánh nắng của tôi, cũng là vì tôi bây giờ sợ mưa sa bão cát! Buông xuống một thói quen lâu ngày không đơn thuần như cách bạn quay lưng và dứt khoát từ bỏ một mối quan hệ.
Quay lưng thì nhanh, từ bỏ thì chóng vánh. Nhưng thói quen chôn chặt tận tim gan, ngũ tạng...thì không phẫu thuật mang đi đâu được, không cắt bỏ được càng không cách nào tự nhiên hay bỗng dưng mà quên đi.
Không biết bản thân tôi có được gọi là lẳng lặng mà chấp nhận hay không? Rõ ràng có thể rẽ sang lối mòn khác, thế nhưng nhất quyết phải đi bộ trên vũng bùn này. Tôi không hiểu trái tim anh, chỉ thi thoảng nhìn ngắm người con trai ấy mà tự mình chau chuốt hình bóng trong tâm trí.
Người không thường kể với tôi người yêu thích thứ gì, cũng chẳng mấy khi ngồi lại vuốt ve tôi mà nói vài mẩu chuyện ngăn ngắn. Tôi không hiểu anh, không hiểu anh là yêu, là thương, là hời hợt hay mập mờ không nói. Tôi không hiểu chính mình làm sao thế? Sao cứ ở đây mà tự làm khó, giằng co?
Người bên tôi không mảy may để lại chút cảm giác ”tồn tại”, tôi lại cứ loay hoay vẽ hình người lên giấy. Có người nói với tôi, cái tình ấy gọi là “đơn phương”, mà “đơn phương” thì chẳng bao lâu đâu!
Anh chủ động đến bên cạnh tôi rồi lưu lại, ở đó không thời hạn. Tôi từ lạnh nhạt trở thành chấp nhận, từ chấp nhận trở nên đắp bồi... Ấy là “đơn phương” sao?
Là tôi...tôi một chút cũng không hiểu anh!
Sau những lần đổ lỗi, tôi chợt nhận ra rằng, nếu không được thì thôi bỏ đi, buông xuống nhẹ nhàng một chút, buông tay êm đềm một chút. Cơn sóng nào rồi cũng từ bờ cát trắng lui về lòng nước mặn, vết thương nào rồi cũng thành sẹo. Chỉ cần không đau…
Tôi từng chằm chằm nhìn theo bóng lưng người hồi lâu đợi một cái ngoái đầu, đợi không được, chờ không được.
Còn nhớ lần đầu tiên nắm tay anh, bốn kẽ tay năm ngón… Trong lòng có chút nở hoa. Yêu một người bận rộn không thiệt thòi nhưng yêu một người vô tâm thì sai lầm...
Đã có khi tôi đứng nhìn một góc cuộc sống anh, quả nhiên chẳng có tôi nơi đó! Giống như sắc lam trên bầu trời nơi đỉnh đầu người không ưa gì vài đám mây đen vô tình thăm lạc. Bước đến như một vị khách không mời mà đến, lặng lẽ như một người có cũng được không có cũng chẳng sao và rồi dần dần bị lãng quên như chưa từng xuất hiện.
Cô gái ơi em còn ở đó nhìn mãi một người?
Việc nhu nhược nhất trong đời, có hoặc không chính là cảm giác biết trước đèn đỏ sẽ đến sau hai giây nhưng từ xa vẫn ngang nhiên lao tới. Cái gọi là “cố chấp” đôi khi rất đơn thuần, vì khi ấy ta đang vội, vì khi ấy ta còn yêu chẳng cách nào buông lơi...
“Cuộc sống của anh đủ tấp nập rồi, thêm em nữa sẽ thành thừa. Còn em thì rảnh, thêm anh nữa sẽ có một trọng tâm để hướng về. Thế nhưng anh, cứ quay đầu về hướng trọng tâm ấy mà vô vọng...thì tàn nhẫn với em biết mấy...”
Bình luận facebook