Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 472: Bảo ông âm mưu lên kế hoạch chứ ai bảo ông cho ăn đồ ăn địa ngục
Trong kênh livestream ở dưới mỗi tên khách mời đều có phần bình chọn. Nửa phút sau kết quả bình chọn đã xuất hiện.
Hứa Tiểu Mạn buồn bã nói: “Em cảm nhận được sự yêu thích của cư dân mạng dành cho khách mời.”
Tang Điềm che mắt: “Không cần nói, cái đám thiếu đạo đức đó khẳng định sẽ bình chọn để chúng ta ăn!”
Đại Ngọc che miệng: “Đúng là đám netizen tệ nhất tôi từng biết.”
Tự Thiên Sách tsk hai cái: “Bị lừa rồi! bị lừa rồi các đồng chí ạ! Chúng ta trúng kế của Lý lão âm rồi, ông ta hố cả đám chúng ta rồi!”
Khương Mạn lắc đầu: “Không, em tin các fan sẽ yêu em, bọn họ chả qua bị lão Lý dắt mũi thôi.”
(Ai da……lời của Khương võ thần, làm tôi ngại quá.)
(Mặc dù bạn rất tốt nhưng tôi rất tiếc, lần này tôi quyết định từ bỏ lòng tốt của mình! Éc éc!)
(Thoát fan nửa phút, bây giờ lại quay lại làm fan, lá phiếu mà tôi bỏ cách đây nửa phút liệu có liên quan gì tới tôi không?)
Khương Mạn nghiêng đầu nói: “Bây giờ khẳng định có nhiều người ăn năn, không sao, tôi tha thứ cho mọi người.”
“Chỉ lần này thôi nhé, đừng có lần sao đấy nhé.”
Khương Mạn từ đầu tới cuối là vẻ tốt bụng ân cần, nói với cái máy quay: “Hậu trường nhớ thống kê id bình chọn, thứ tốt này, khẳng định cần phải cho bọn họ đồ ngon. Tôi là một người yêu fan của mình.”
(Tôi có một loại dự cảm chẳng lành!)
(Mẹ kiếp! Khương võ thần cô lại muốn ngấm ngầm làm gì!)
Khương Mạn nhe hàm răng trắng: “Sau này ăn cái gì tôi cũng sẽ chuyển phát nhanh gửi tới cho các cục cưng đó ăn cùng, yên tâm, chút lễ mọn này bà chủ Khương chịu được!”
Khương Mạn nhướng mày: “Sau này lúc nhận được đồ nhớ quay clip phản hồi nhé, coi như là bài tập về nhà!”
Trong kênh bình luận những dấu chấm than to đùng xuất hiện.
(Đủ ác! Vẫn là Khương Mạn trâu bò! Tôi nhận thua!)
(Đáng chết thật, lòng hiếu thắng của tôi bị khơi lên rồi! hôm nay Khương võ thần ăn một, tôi phải ăn gấp mười!!)
(Các đồng chí, chúng ta không chiến đấu một mình! Tiến lên! Dũng sĩ diệt mồi Khương bug hôm nay có mặt!)
Lý lão âm nhìn bình luận, trên mặt nở nụ cười xán lạn.
“Ồ, cư dân mạng hưng phấn vô cùng, cô Khương, dẫn đầu đi nào! Hãy đi xem bữa sáng của mọi người nào!”
“Vội gì đâu, lão Lý ăn chưa?”
Lão Lý cảnh giác: “Ăn rồi, ăn no lắm rồi!”
Đùa à, muốn bẫy ông ta, không có cửa đâu!
“Thế người khác thì sao, cũng ăn rồi? A Tam?”
Là một PD chuyên đi theo Khương Mạn, A Tam hiểu rõ tâm cơ của cô hơn bất kỳ ai hết, lập tức lắc đầu: “Chị, em tập luyện, phải khống chế ăn uống.”
“Ồ hoá ra là vậy, tiếc ghê……” Khương Mạn làm ra vẻ thất vọng.
Cư dân mạng phấn khích.
(Hahaha! Xong rồi, Barbie q! Khương võ thần cũng có này bị tóm rồi?)
(Ồ ôi, chả nhẽ lần này lão Lý thật sự có thể vùng dậy?)
“Tôi cảm thấy cả bầu trời ác ý, hay là thế này đi, chuyện bất ngờ để đến cuối cùng? Tôi sẽ là người cuối cùng mở nắp?”
Cô đưa ra ý kiến, mọi người không ai nói gì. Tang Điềm và Đại Ngọc dùng hết can đảm mở cái nắp đang đậy đồ ăn sáng ra, nhưng thức ăn bên trong lại được đóng trong một cái hộp.
Sau khi mở cái hộp ra, hai người đều thở phào một cái. Bên trong có một lát bánh mì và một lát dăm bông, miếng dăm bông có màu sắc tươi ngon, được cắt lát mỏng rồi cuộn thành hình hoa. Vừa nhìn đã khiến người ta thèm.
“A……tất cả là do ăn ở!” Tang Điềm thở nhẹ một tiếng.
Bờ vai đang căng lên của Đại Ngọc cũng được thả lỏng.
Tiếp theo là Khương Vân Sênh và Bạc Hạc Hiên, bữa ăn sáng của hai người là bánh sừng bò và mứt, một ít hạt và quả mâm xôi.
“Hahaha! Nhân phẩm của tôi tốt, lần này chắc chắn sẽ không có vấn đề gì!” Tự Thiên Sách cười lớn nhấc cái nắp lên.
Bữa sáng của anh ấy tất cả đều là bánh mì, còn là các loại bánh mì khác nhau, kèm theo một miếng cheese cỡ lớn.
Khoảnh khắc nhìn thấy miếng cheese cả Bạc Hạc Hiên và Khương Vân Sênh đều nhướng mày. Khương Mạn cũng cười xán lạn. Chỉ có Tự Thiên Sách vẫn còn đang ha ha ha
Lý lão âm: “Ha ha ha ha!!!”
Tổ chương trình: “Ha ha ha ha ha!”
Tự Thiên Sách vừa cười vừa hỏi: “Mọi người cười cái gì, đây là cheese! Tôi cũng có phải là nhảy xuống hố đâu, mà tôi cũng thích ăn cái này!”
Lão lý: “ừ ừ ừ!!”
(Sách Nhi à, trưởng thành đi, nhìn lão Lý cười thành cái dạng gì rồi!)
(Thiên Sách anh có muốn nhìn lại biểu cảm của những người đứng quanh anh không?)
(Miếng cheese này nhìn như cái bánh tổ ong, nhưng nhìn biểu cảm của ba người Khương Mạn là tôi biết việc không hề đơn giản như vậy.)
(Bạc Thần vừa lén lút kéo Thiên Sách ra xa kìa, tôi hoài nghi bữa này ăn cả ngày không hết nổi……)
“Anh Tự.” Khương Mạn nâng má nhìn anh ta: “Cho anh một cơ hội, hai chúng ta đổi cho nhau thế nào?”
“Anh điên hay là em điên!” Thiên Sách cười lớn, “Bữa sáng của em khẳng định là không ngon! Anh không đổi đâu! Anh thông minh lắm!”
“Thật sao? Không suy nghĩ chút sao?” Khương Mạn hình như hơi vội.
“Không nhé! Còn lâu! Đồ ăn sáng của anh ai cũng không thể cướp được!” Hai tay Thiên Sách ôm lấy hộp đồ ăn sáng, độ dạng như sợ ai cướp mất.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Bạc Hạc Hiên cười như không nhìn anh ta: “Thích như vậy, ăn được hết không?”
“Vậy nhất định phải ăn hết, vẫn là Hiên Hiên hiểu anh, biết anh thích ăn cheese, to thế này cũng không là gì.”
Bạc Hạc Hiên ồ một tiếng, còn cố ý kéo dài giọng, dùng ánh mắt thâm ý nhìn anh ta.
(A……Tôi thấy Thiên Sách bị hố rồi!)
(Thiên Sách ơi! Một trước một sau vây giết đứa nhỏ, đứa nhỏ tội nghiệp còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa!)
(Nói thật, tôi cảm thấy sau khi Bạc thần yêu đương như đổi thành người khác. Không đúng, không phải đổi người, tôi cảm thấy bây giờ anh ấy mới đang thể hiện đúng bản chất của mình?)
(Ủng hộ chị gái lầu trên, em cũng đã khám phá ra quy luật. Khương võ thần chơi tank, máu nhiều giáp tốt, đứng ra đỡ đòn. Bạc thần là hệ pháp sư, đứng từ xa âm thầm xiên người ta một đao.)
(A……tôi biết bữa sáng của Thiên Sách là cái gì rồi! Sách Nhi mau chạy đi! Mẹ kiếp dám ăn thì tôi gọi anh là cha luôn!!)
(Các bạn ơi xin đừng ai đi search cheese Casu marzu*! Lý lão âm, không hổ là ông!!)
*làm từ sữa cừu truyền thống của Sardinia có chứa ấu trùng côn trùng sống.
Thiên Sách còn đang đắc ý, nhướng mày một cái. “Ngoan đi em gái, em gái mau lên! Mở nắp ra để anh nhìn xem đồ ăn sáng của em là gì!”
Khương Mạn từ từ mở chiếc nắp ra. Lúc mở nắp hộp thì một mùi lạ toả ra, nhìn thấy trong hộp đầy là lông……
Tang Điềm và Đại Ngọc nhảy lên.
“Oẹ--”
“Eo ôi!!” mặt Thiên Sách biến sắc.
“F***! Lão Lý ông làm quá rồi đấy! thối đến phát sợ.”
“À! em biết đây là cái gì rồi!” Tang Điềm nhăn mặt không chịu nổi: “Kiviak*! Mẹ kiếp, lão Lý ông chó quá đấy!”
*Món ăn mùa đông truyền thông của ẩm thực Inuit đảo Greenland. Ngồi 500 con chim Anca còn nguyên mỏ và lông và trong một con hải cẩu, khâu lại và bịt kín bằng mỡ, sau đó đè một tảng đá lớn lên, để 7 tháng để lên men.
Trong kênh bình luận mọi người xôn xao.
(Kiviak? Là cái mòn kiviak mà tôi biết đó hả?)
(Đã bắt đầu muốn nôn, cái thứ này là đồ ăn dưới địa ngục à?)
(Sau này người nước ngoài sẽ nói Đế Quốc có quá nhiều món kinh dị, tôi vừa đọc về món này……có thể ăn thật à? không phải là định mưu sát người chứ?)
(Phổ cập kiến thức: Kiviak, là đặc sản của dân Eskimos. Con chim Anca sẽ bị giết và nhét vào cơ thể con hải cẩu chết, khâu lại, bôi mỡ lên, chôn vào lớp băng vĩnh cửu, sẽ được sử dụng sau khi những con chim lên men trong dạ dày con hải cẩu. Có thể dùng được 2 đến 3 năm)
(Lý lão âm! Đầu ông đúng là đen tối thật. Bảo ông âm mưu lên kế hoạch chứ ai bảo ông cho ăn đồ ăn địa ngục thế này!!)
Hứa Tiểu Mạn buồn bã nói: “Em cảm nhận được sự yêu thích của cư dân mạng dành cho khách mời.”
Tang Điềm che mắt: “Không cần nói, cái đám thiếu đạo đức đó khẳng định sẽ bình chọn để chúng ta ăn!”
Đại Ngọc che miệng: “Đúng là đám netizen tệ nhất tôi từng biết.”
Tự Thiên Sách tsk hai cái: “Bị lừa rồi! bị lừa rồi các đồng chí ạ! Chúng ta trúng kế của Lý lão âm rồi, ông ta hố cả đám chúng ta rồi!”
Khương Mạn lắc đầu: “Không, em tin các fan sẽ yêu em, bọn họ chả qua bị lão Lý dắt mũi thôi.”
(Ai da……lời của Khương võ thần, làm tôi ngại quá.)
(Mặc dù bạn rất tốt nhưng tôi rất tiếc, lần này tôi quyết định từ bỏ lòng tốt của mình! Éc éc!)
(Thoát fan nửa phút, bây giờ lại quay lại làm fan, lá phiếu mà tôi bỏ cách đây nửa phút liệu có liên quan gì tới tôi không?)
Khương Mạn nghiêng đầu nói: “Bây giờ khẳng định có nhiều người ăn năn, không sao, tôi tha thứ cho mọi người.”
“Chỉ lần này thôi nhé, đừng có lần sao đấy nhé.”
Khương Mạn từ đầu tới cuối là vẻ tốt bụng ân cần, nói với cái máy quay: “Hậu trường nhớ thống kê id bình chọn, thứ tốt này, khẳng định cần phải cho bọn họ đồ ngon. Tôi là một người yêu fan của mình.”
(Tôi có một loại dự cảm chẳng lành!)
(Mẹ kiếp! Khương võ thần cô lại muốn ngấm ngầm làm gì!)
Khương Mạn nhe hàm răng trắng: “Sau này ăn cái gì tôi cũng sẽ chuyển phát nhanh gửi tới cho các cục cưng đó ăn cùng, yên tâm, chút lễ mọn này bà chủ Khương chịu được!”
Khương Mạn nhướng mày: “Sau này lúc nhận được đồ nhớ quay clip phản hồi nhé, coi như là bài tập về nhà!”
Trong kênh bình luận những dấu chấm than to đùng xuất hiện.
(Đủ ác! Vẫn là Khương Mạn trâu bò! Tôi nhận thua!)
(Đáng chết thật, lòng hiếu thắng của tôi bị khơi lên rồi! hôm nay Khương võ thần ăn một, tôi phải ăn gấp mười!!)
(Các đồng chí, chúng ta không chiến đấu một mình! Tiến lên! Dũng sĩ diệt mồi Khương bug hôm nay có mặt!)
Lý lão âm nhìn bình luận, trên mặt nở nụ cười xán lạn.
“Ồ, cư dân mạng hưng phấn vô cùng, cô Khương, dẫn đầu đi nào! Hãy đi xem bữa sáng của mọi người nào!”
“Vội gì đâu, lão Lý ăn chưa?”
Lão Lý cảnh giác: “Ăn rồi, ăn no lắm rồi!”
Đùa à, muốn bẫy ông ta, không có cửa đâu!
“Thế người khác thì sao, cũng ăn rồi? A Tam?”
Là một PD chuyên đi theo Khương Mạn, A Tam hiểu rõ tâm cơ của cô hơn bất kỳ ai hết, lập tức lắc đầu: “Chị, em tập luyện, phải khống chế ăn uống.”
“Ồ hoá ra là vậy, tiếc ghê……” Khương Mạn làm ra vẻ thất vọng.
Cư dân mạng phấn khích.
(Hahaha! Xong rồi, Barbie q! Khương võ thần cũng có này bị tóm rồi?)
(Ồ ôi, chả nhẽ lần này lão Lý thật sự có thể vùng dậy?)
“Tôi cảm thấy cả bầu trời ác ý, hay là thế này đi, chuyện bất ngờ để đến cuối cùng? Tôi sẽ là người cuối cùng mở nắp?”
Cô đưa ra ý kiến, mọi người không ai nói gì. Tang Điềm và Đại Ngọc dùng hết can đảm mở cái nắp đang đậy đồ ăn sáng ra, nhưng thức ăn bên trong lại được đóng trong một cái hộp.
Sau khi mở cái hộp ra, hai người đều thở phào một cái. Bên trong có một lát bánh mì và một lát dăm bông, miếng dăm bông có màu sắc tươi ngon, được cắt lát mỏng rồi cuộn thành hình hoa. Vừa nhìn đã khiến người ta thèm.
“A……tất cả là do ăn ở!” Tang Điềm thở nhẹ một tiếng.
Bờ vai đang căng lên của Đại Ngọc cũng được thả lỏng.
Tiếp theo là Khương Vân Sênh và Bạc Hạc Hiên, bữa ăn sáng của hai người là bánh sừng bò và mứt, một ít hạt và quả mâm xôi.
“Hahaha! Nhân phẩm của tôi tốt, lần này chắc chắn sẽ không có vấn đề gì!” Tự Thiên Sách cười lớn nhấc cái nắp lên.
Bữa sáng của anh ấy tất cả đều là bánh mì, còn là các loại bánh mì khác nhau, kèm theo một miếng cheese cỡ lớn.
Khoảnh khắc nhìn thấy miếng cheese cả Bạc Hạc Hiên và Khương Vân Sênh đều nhướng mày. Khương Mạn cũng cười xán lạn. Chỉ có Tự Thiên Sách vẫn còn đang ha ha ha
Lý lão âm: “Ha ha ha ha!!!”
Tổ chương trình: “Ha ha ha ha ha!”
Tự Thiên Sách vừa cười vừa hỏi: “Mọi người cười cái gì, đây là cheese! Tôi cũng có phải là nhảy xuống hố đâu, mà tôi cũng thích ăn cái này!”
Lão lý: “ừ ừ ừ!!”
(Sách Nhi à, trưởng thành đi, nhìn lão Lý cười thành cái dạng gì rồi!)
(Thiên Sách anh có muốn nhìn lại biểu cảm của những người đứng quanh anh không?)
(Miếng cheese này nhìn như cái bánh tổ ong, nhưng nhìn biểu cảm của ba người Khương Mạn là tôi biết việc không hề đơn giản như vậy.)
(Bạc Thần vừa lén lút kéo Thiên Sách ra xa kìa, tôi hoài nghi bữa này ăn cả ngày không hết nổi……)
“Anh Tự.” Khương Mạn nâng má nhìn anh ta: “Cho anh một cơ hội, hai chúng ta đổi cho nhau thế nào?”
“Anh điên hay là em điên!” Thiên Sách cười lớn, “Bữa sáng của em khẳng định là không ngon! Anh không đổi đâu! Anh thông minh lắm!”
“Thật sao? Không suy nghĩ chút sao?” Khương Mạn hình như hơi vội.
“Không nhé! Còn lâu! Đồ ăn sáng của anh ai cũng không thể cướp được!” Hai tay Thiên Sách ôm lấy hộp đồ ăn sáng, độ dạng như sợ ai cướp mất.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Bạc Hạc Hiên cười như không nhìn anh ta: “Thích như vậy, ăn được hết không?”
“Vậy nhất định phải ăn hết, vẫn là Hiên Hiên hiểu anh, biết anh thích ăn cheese, to thế này cũng không là gì.”
Bạc Hạc Hiên ồ một tiếng, còn cố ý kéo dài giọng, dùng ánh mắt thâm ý nhìn anh ta.
(A……Tôi thấy Thiên Sách bị hố rồi!)
(Thiên Sách ơi! Một trước một sau vây giết đứa nhỏ, đứa nhỏ tội nghiệp còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa!)
(Nói thật, tôi cảm thấy sau khi Bạc thần yêu đương như đổi thành người khác. Không đúng, không phải đổi người, tôi cảm thấy bây giờ anh ấy mới đang thể hiện đúng bản chất của mình?)
(Ủng hộ chị gái lầu trên, em cũng đã khám phá ra quy luật. Khương võ thần chơi tank, máu nhiều giáp tốt, đứng ra đỡ đòn. Bạc thần là hệ pháp sư, đứng từ xa âm thầm xiên người ta một đao.)
(A……tôi biết bữa sáng của Thiên Sách là cái gì rồi! Sách Nhi mau chạy đi! Mẹ kiếp dám ăn thì tôi gọi anh là cha luôn!!)
(Các bạn ơi xin đừng ai đi search cheese Casu marzu*! Lý lão âm, không hổ là ông!!)
*làm từ sữa cừu truyền thống của Sardinia có chứa ấu trùng côn trùng sống.
Thiên Sách còn đang đắc ý, nhướng mày một cái. “Ngoan đi em gái, em gái mau lên! Mở nắp ra để anh nhìn xem đồ ăn sáng của em là gì!”
Khương Mạn từ từ mở chiếc nắp ra. Lúc mở nắp hộp thì một mùi lạ toả ra, nhìn thấy trong hộp đầy là lông……
Tang Điềm và Đại Ngọc nhảy lên.
“Oẹ--”
“Eo ôi!!” mặt Thiên Sách biến sắc.
“F***! Lão Lý ông làm quá rồi đấy! thối đến phát sợ.”
“À! em biết đây là cái gì rồi!” Tang Điềm nhăn mặt không chịu nổi: “Kiviak*! Mẹ kiếp, lão Lý ông chó quá đấy!”
*Món ăn mùa đông truyền thông của ẩm thực Inuit đảo Greenland. Ngồi 500 con chim Anca còn nguyên mỏ và lông và trong một con hải cẩu, khâu lại và bịt kín bằng mỡ, sau đó đè một tảng đá lớn lên, để 7 tháng để lên men.
Trong kênh bình luận mọi người xôn xao.
(Kiviak? Là cái mòn kiviak mà tôi biết đó hả?)
(Đã bắt đầu muốn nôn, cái thứ này là đồ ăn dưới địa ngục à?)
(Sau này người nước ngoài sẽ nói Đế Quốc có quá nhiều món kinh dị, tôi vừa đọc về món này……có thể ăn thật à? không phải là định mưu sát người chứ?)
(Phổ cập kiến thức: Kiviak, là đặc sản của dân Eskimos. Con chim Anca sẽ bị giết và nhét vào cơ thể con hải cẩu chết, khâu lại, bôi mỡ lên, chôn vào lớp băng vĩnh cửu, sẽ được sử dụng sau khi những con chim lên men trong dạ dày con hải cẩu. Có thể dùng được 2 đến 3 năm)
(Lý lão âm! Đầu ông đúng là đen tối thật. Bảo ông âm mưu lên kế hoạch chứ ai bảo ông cho ăn đồ ăn địa ngục thế này!!)
Bình luận facebook