Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 473-474
Chương 473: Khương Mạn tái hiện màn thi đấu so tài
Dường như tất cả mọi người đều bị buồn nôn.
Khương Mạn thì ngược lại, cô có chút tò mò, túm cánh con chim biển nhấc lên, khen một cách thật lòng: “Lão Lý, chú được đấy chứ, thứ này mà cũng kiếm ra được, giá trị dinh dưỡng cao lắm đó!”
Lý Lão Âm: “……”
Phản ứng của cô có chút vượt ngoài dự liệu của tôi!
Sao còn có vẻ hào hứng vậy?
“Cô không sợ hãi chút nào sao?” Lý Lão Âm nghĩ mãi cũng không hiểu.
Kiviak đó đừng nói là ăn, chỉ nhìn thôi cũng thấy sợ rồi, không phải sao?
“Con người tại sao phải sợ đồ ăn?”
Lão Lý: “……”
(Lý Lão Âm: Thất sách rồi!)
(Cô quả đúng là Khương Mạn, cái gì cũng dám bỏ vào mồm phải không?)
(Người khác nói câu này tôi sẽ nghi ngờ là thùng rỗng kêu to, nhưng mà hay lắm...ban nãy tôi đã nhìn thấy Khương Mạn nuốt nước miếng! Cô ấy định ăn thật à??)
(Cái thứ đồ chơi này ăn vào chắc chắn là không chết người đấy chứ hả?)
(Thành thật mà nói thì hiện giờ muốn ăn được món kiviak này cũng khá là khó tìm đấy, tuy là buồn nôn, nhưng đây quả thực là một loại món ăn vô cùng quý giá.)
“Không phải là cô thật sự muốn ăn đấy chứ?” Lão Lý nhìn ngu người.
“Cũng đâu có độc” Khương Mạn thật sự nóng lòng muốn thử.
“Anh Bạc, đạo diễn Khương……” Lúc này đổi lại là cả ekip hoảng sợ.
Khương Mạn, cái con người đáng sợ này, nếu thật sự live stream ăn kiviak, Lý Lão Âm cảm thấy ngày mai phần mộ tổ tiên nhà mình sẽ bị người ta chửi cho bốc khói mất!
“Cô ấy quả thực muốn ăn.” Bạc Hạc Hiên bó tay nói: “Trước kia lúc ở trong nước, cô ấy mua đủ các loại món ăn kinh dị nổi tiếng trên mạng, ngay cả món cá trích Baltic* cô ấy cũng có thể uống hết cả nước.”
(* Món cá trích Baltic chua lên men là món ăn truyền thống phía Bắc Thụy Điển. Món này được biết đến là một trong các món có mùi và vị khó ăn nhất trên thế giới.)
Sắc mặt mọi người đều thay đổi 180 độ.
Khương Vân Sênh nói một câu: “Chả trách....” sau đó liền im bặt, dùng vẻ mặt không biết nói gì hơn để nhìn em gái mình.
“Ai ya, sao bây giờ, muốn ăn quá đi……”
Khương Mạn thở dài: “Nhưng nhìn lão Lý có vẻ như là không muốn tôi ăn đâu nhỉ?”
Cô nhìn Lý Lão Âm: “Chú nói xem phải làm sao bây giờ, lão Lý?”
Hiện trường đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Một cảm giác quen thuộc ùa về.
Bug đã khởi động!
(Hahahah! Hóa ra là: Chào chú, tôi đứng đây từ chiều!)
(Bug của chương trình lại bắt đầu khởi động rồi, lại bắt đầu rồi! Lý Lão Âm lại một lần nữa tự lấy đá đập chân mình rồi!)
(Bởi vậy mới nói, Lý Lão Âm à, sao mà ông phải khổ vậy?)
(Lão Lý đừng chùn bước! Ông để cô ấy ăn đi! Tôi đảm bảo sẽ không gửi dao tới cho ông đâu!!!)
(Chỉ cần gan của Lý Lão Âm to hơn hạt lạc một xíu thôi là trận này ông ấy đã thắng rồi!)
Lý Lão Âm còn đang đấu tranh tư tưởng, ánh mắt khinh bỉ của đồng nghiệp đã liếc tới rồi.
Phó đạo diễn ôm mặt: “Tôi bảo này, ông đấu với cô ấy làm gì, đằng nào cũng có thắng được đâu!”
“Ăn! Đương nhiên là ăn rồi! Vụ này là cư dân mạng bảo mấy người ăn, không phải ekip chương trình đâu đấy!”
(Xí! Lý Lão Âm ông đợi đấy!)
(Giỏi lắm, chụp mũ lên đầu chúng tôi đấy phải không?)
(Khương võ thần nhấc dao lên chém lão Lý đi!)
Tang Điềm và Đại Ngọc đều không nhịn được cười.
“Lão Lý chú chùn nhanh thế.”
“Chí ít cũng phải cứng rắn thêm chút nữa đi chứ! Đừng đổ vấy lên đầu cư dân mạng vậy!”
Lý Lão Âm muốn khóc, tôi cũng muốn cứng rắn lắm chứ, nhưng tôi không thể mà!!
Khương Mạn, con nhóc chết tiệt này không để cho người ta con đường sống gì cả!!
(Tôi sẽ gọi đây là một màn giao đấu, thi tài!)
(Vẫn là Khương Mạn cao tay, trực tiếp biến mâu thuẫn nội bộ thành mâu thuẫn với bên ngoài, ván này cô ấy đã ở cái tầm cỡ ngoài giải ngân hà luôn rồi!)
Khương Mạn không nóng vội, lại nhìn Tự Thiên Sách lần nữa: “Anh Tự , anh chắc chắn không muốn đổi với em sao?”
Thiên Sách kinh hãi: “Đổi? Em gái à, em đừng đùa, khẩu vị của anh không nặng như vậy!”
“Vậy sao? Em lại cảm thấy gan anh còn to hơn em đấy.”
Khương Mạn cười một cách kỳ quái.
Một dự cảm chẳng lành ập đến.
Khương Mạn nháy mắt với anh ấy, “Miếng phomai kia của anh, hai là cắt thử một miếng xem đi?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lý Lão Âm hoảng loạn trong lòng, “Khụ, cái gì nhỉ, du lịch thanh lọc tâm hồn là để chung sống hòa hợp, ekip của chúng ta đùa thôi, sao có thể để khách mời ăn những thứ này ……”
“Thiên Sách à, đừng cắt nữa.”
Tự Thiên Sách nuốt nước bọt, vẫn không nhịn được tính hiếu kỳ, cầm dao lên cắt một miếng tam giác trên miêng phomai.
Ngay sau đó, tiếng hét chói tai của anh ấy vang lên giữa trời đêm.
“Dòi! Có dòi!!!!!”
“Lý Lão Âm ông là đồ khốn kiếp!!!”
“Đây là thứ cho người ăn hay sao?”
Tự Thiên Sách chạy qua một bên, bắt đầu nôn.
Đó là một miếng phomai lúc nhúc toàn dòi và ấu trùng, còn kích thích thị giác hơn cả kiviak.
(Aaaaaaaa! Lý Lão Âm ra đây chịu chết đi!!!)
(Chỉ trách tôi ngứa tay, vừa rồi đi tra cứu pho mai Casu marzu, quay lại liền nhìn thấy cảnh này, ôi mắt tôi mù rồi!)
(Một người cuồng pho mai như tôi sau khi xem cảnh này không biết sau này phải đối mặt như nào với miếng pho mai nữa!)
(Bắt tôi ăn cái thứ này thì thà tôi ăn kiviak còn hơn!!)
Tự Thiên Sách đi ói xong, lửa giận phừng phừng trừng mắt với Lý Lão Âm, anh ấy đột nhiên nhớ tới điều gì đó, trừng mắt với Bạc Hạc Hiên:
“Hiên Hiên, cậu là cái đồ không có lương tâm! Cậu bảo ai thích cái thứ đồ này chứ!!”
Bạc Hạc Hiên nhịn cười, “Vừa nãy ai mới nói là to thế này cũng không là gì ấy nhỉ?”
Tự Thiên Sách suýt chút nữa thì bật khóc, anh ta sai rồi, anh ta không dám nữa đâu!
(Thiên Sách thảm quá! Thương quá, nhưng mà buồn cười quá……)
(Lý Lão Âm đúng là đồ mặt dày, nhưng Thiên Sách thật là....cái tên ngốc này……)
(Thật ra lão Lý cũng chùn rồi, Thiên Sách, ông ‘man’ lên chút đi, cứng rắn lên, cắn một miếng lớn vào, lão Lý sắp quỳ xuống rồi!)
(Thiên Sách mà dám ăn, sau này anh ta chính là cha của tôi!)
(Ekip chỉ đùa thôi, không thấy lão Lý đã bắt đầu hoảng rồi đó sao? Đừng đau lòng cho Thiên Sách nữa, chuẩn bị hạt dưa ngồi đợi xem lão Lý quỳ xuống đi!)
“Chuyện nhỏ như con thỏ, anh Tự, anh tin em đi! Đây là món ngon trên đời đấy!”
Khương Mạn lắc lắc tay nói: Dòi thôi mà, nhiều protein lắm đó!”
“Còn...còn sống đó!” Tự Thiên Sách bắt đầu nói lắp.
“Thế mới béo ngậy chứ!” Khương Mạn lén lút nháy mắt với anh ấy, quay sang nói với Lý Lão Âm: “Pho mai này là chú tôi đưa đúng không? Tôi từng ăn thử rồi, mùi vị quả thực rất ngon.”
“Không lừa mọi người đâu, tôi dùng nhân cách để đảm bảo đó.”
“Yêu cầu về khẩu vị cao thì có thể ăn cả những thứ nhỏ bé đáng yêu này, yêu cầu không cao thì có thể gạt chúng ra rồi ăn cũng được.”
Cô nói một cách nghiêm túc.
(Phì! Cái miệng của Khương võ thần, cái đồ quỷ chuyên lừa gạt!)
(Cô tưởng tôi không biết cô đang lừa tôi đi chết sao?)
“Nếu nói như vậy thì hình như cũng không đáng sợ lắm, có thể thử một miếng.”
Tự Thiên Sách đổi ý nói: “Hay là tôi ăn một ít nhé?” Anh ấy cũng nhìn Lý Lão Âm, “Ây ya, không biết cái thứ này ăn vào có đau bụng hay không nữa, các fan của tôi liệu có thương cho tôi không đây.”
Khương Mạn: “Xí, sợ đếch gì, không phải còn có em ăn cùng anh hay sao? Điềm Điềm, Đại Ngọc, có muốn cùng nếm thử một chút không?”
“Đạo diễn Khương và Hiên Hiên cũng tới ăn cùng đi!”
Cục diện thay đổi một cách kỳ dị.
Lý Lão Âm: “……”
Những người trong ekip: “……”
(Hầy, tôi tuyên bố, vòng này Lý Lão Âm game over!)
Lão Lý bỗng dưng muốn khóc: “Rốt cuộc cô cậu muốn người ta phải làm sao thì mới không ăn nữa đây!”
Khương Mạn rùng mình một cái: “Hả, chú nói xem, đàn ông đàn ang như chú, mở miệng là xưng “người ta, người ta”, có buồn nôn không cơ chứ.”
“Chú khẩn cầu chân thành như thế, quan hệ của chúng ta lại tốt như vậy, không đồng ý thì cũng khó xử nhỉ.”
“Món ngon thì cũng quý, nhưng tình bạn càng đáng quý hơn!”
Lý Lão Âm: Cô chém! Cô cứ chém gió tiếp đi!!
Khương Mạn nháy mắt một cái: “Đồng ý với chú cũng không sao, nhưng mà phải trả một cái giá khác đấy!”
(Cú quay xe thần thánh mang tên ‘trả một cái giá khác’)
(Hahahaha! Tôi biết ngay mà, ‘Một cuộc sống khác’ mà không chơi xấu Lý Lão Âm thì còn gì đáng để tôi xem nữa!)
Chương 474: Lý lão âm không có lề lối, Tôn Đại Ngọc không có khí chất
Là người đại diện cho "tội nhân" của ekip chương trình, Lý lão âm cầm một lá cờ trắng nhỏ và lộ mặt trước camera.
Lão Lý nhìn lên trời, không muốn để nước mắt rơi xuống: "Nói đi, điều kiện của cô là gì?!"
Khương Mạn nở nụ cười như hồ ly: "Nếu đã đồ ăn ngon hành trình thanh lọc tâm hồn, vậy đương nhiên phải ăn thứ gì đó ngon và thật đủ tiêu chuẩn."
"Hôm nay, có thể vui chơi thỏa thích ở thành phố Lancelot, ekip chương trình bao chỗ ăn chỗ ở!"
Lý lão âm giống như nghe thấy âm thanh của sự cạn kiệt máu, ông ta nuốt nước bọt và nói một cách thận trọng: "Bao ở thì không vấn đề gì, còn ăn thì..."
"Không bao cô có được không?"
Khương Mạn sửng sốt một chút, từ xấu hổ biến thành tức giận sau đó đập bàn đứng lên: "Lý lão âm! Tôi không phải người à, sao chú lại phân biệt đối xử với tôi như vậy!"
(Hahaha! Lão Lý quá đáng quá rồi! Không bao cơm Khương võ thần là đối đầu với cô ấy rồi còn gì!)
(Buồn cười chết đi được, chân thật quá. Bao cơm ai cũng được nhưng không thể bao Khương Mạn cô đâu! Nói nhỏ bíp bíp: Tôi không có ý mắng Khương võ thần!)
(‘Khương Mạn: Tôi không phải là con người à! 'Câu này chắc chắn là xuất phát từ đáy lòng, chứ không phải vì hiệu quả của chương trình!)
(Đến rồi, một làn sóng lôi kéo nữa lại đến rồi!)
Mặt lão Lý đỏ bừng hét lên: "Con người có sức ăn như cô sao?! Nếu không phải vì bạn trai của cô là người giàu có, với sự không có tình người của cô thì người bình thường đã bị cô ăn đến mức phá sản rồi!"
"Vớ vẩn! Làm gì có!" Khương Mạn cảm thấy chột dạ!
Vẻ mặt lão Lý dữ tợn nói: "Lúc đó, trên núi ở thôn Hổ Khẩu cô đã ăn hết măng trong rừng còn gì. Cô cho rằng tôi không biết ban đêm các người lén nấu ăn sao?!!"
Khương Mạn xì một tiếng rồi nhìn Bạc Hạc Hiên: "Làm sao chú ấy biết được? Anh bán đứng em à?"
Bạc Hạc Hiên nhịn cười: "Anh canh chừng giúp em thì lấy đâu ra cơ hội bán đứng em chứ."
Vậy thì chỉ có...
Khương Mạn nhìn Tôn Đại Ngọc: "Đại Ngọc, lại là kẻ phản bội cô làm việc tốt này đúng không!"
Mùa đầu tiên của "Một cuộc sống khác trên thế giới" là giai đoạn khởi đầu cho sự yêu quý và ghét bỏ nhau của cô với Đại Ngọc!
Khi đó, cô ta vẫn là Tôn Hiểu Hiểu gây chuyện vô cớ chứ không phải là Nữu Hỗ Lộc Đại Ngọc của hiện tại.
**Nữu Hỗ Lộc thị, cũng gọi Nữu Hỗ Lỗ thị hay Nữu Cổ Lộc thị, là một họ của người Nữ Chân rất phổ biến triều nhà Thanh
Tôn Đại Ngọc cuốn một miếng giăm bông thành cánh hoa hồng, không chút hoang mang nhìn cô, ngạo nghễ nói: "Ùm, là tôi bán đứng cô đấy, thì sao sao?"
"Trả đũa cô là vô cùng chuyện bình thường, Lão Lý, chú cũng vậy, chú nghĩ lại xem, trật tự, lề lối đâu?"
Lão Lý nhìn Nữu Hỗ Lộc Đại Ngọc, hai tay phát run: "Tôi không có lề lối, còn khí chất của cô thì sao?!! Đại Ngọc à, hãy nhớ lại xem hồi đó cô ấy đối xử với cô như thế nào. Nếu tôi là cô, tôi sẽ không thể nào nuốt trôi cục tức này!"
"Ồ." Tang Điềm cười lớn: "Lão Lý đang muốn xúi giục Đại Ngọc ngay tại hiện trường à?! Đại Ngọc, cô nghĩ như thế nào?"
“Tôi có ngốc đâu?” Bây giờ Tôn ảnh hậu cao quý biết nhường nào: “Gây khó dễ cho Khương Mạn đáng ghét là chuyện vô cùng đơn giản, tôi muốn làm dao cho lão Lý để ông ta đỡ gây phiền phức cho tôi.”
Tự Thiên Sách: "Ha ha ha ha!!!"
Khương Vân Sênh nhìn Tôn Hiểu Hiểu cười nửa miệng, nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt của anh ta, đột nhiên Tôn ảnh hậu liền nhìn đi chỗ khác, vẫn chưa nuốt miếng giăm bông xuống, bắt đầu ho sặc sụa.
Khi Tang Điềm định đưa cốc nước cam cho cô ta, vừa đưa cốc qua đó, Khương Vân Sênh đưa quả cam qua đó, đưa một cốc nước trắng cho Tôn Hiểu Hiểu.
Tang Điềm: "???"
"A ~" Điềm Điềm định thần lại: "Do tôi không hiểu chuyện, tôi quên mất là Đại Ngọc bị dị ứng với nước cam."
Tôn Đại Ngọc trừng mắt nhìn chằm chằm: Tôi dị ứng cái rắm ý! Điềm Điềm, cô đang giả ngu cái gì vậy!
“Uống nước trước đi.” Khương Vân Sênh đặt cốc nước vào tay cô ta, giải thích: “ Cô Tôn vừa uống một ly latte, bên trong còn có sữa, nếu uống nước cam nữa sẽ không tốt cho dạ dày.”
“Ồ ~ thì ra là như vậy.” Tang Điềm gật đầu, nở nụ cười mờ ám rồi nháy mắt với Khương Mạn.
Ồ, Khương Mạn lúc này... mỉm cười hiền từ.
Biểu cảm Khương Vân Sênh như bình thường, Tôn Đại Ngọc uống một ngụm nước, không khỏi ho khan, sắc mặt ổn định nhưng trong lòng...
Cô đang định tìm cơ hội để đánh Tang Điềm một trận.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
(Xì... rất là tình hình! Cảnh tượng vừa rồi là như thế nào vậy?)
(Đại Ngọc!! Đạo diễn Khương!! Cặp đôi Hiểu Hiểu - Vân Sênh có thật không vậy?)
(Biểu hiện bây giờ của tôi giống như Khương võ thần, quá vui mừng rồi!)
(Có phải tôi là người duy nhất vừa yêu vừa ghét Khương Mạn không? Người phụ nữ chết chết này đúng là đang tìm chị dâu mà!)
Những người vui mừng còn có các nhân viên của ekip chương trình.
Lúc này, Lão Lý choáng váng há hốc miệng.
Tôn Đại Ngọc trừng mắt nhìn ông ta: "Lý lão âm, hoàn hồn!"
Lão Lý rùng mình một cái, hoàn hồn rồi, ông ta chỉ vào Đại Ngọc, cuối cùng thở dài: "Đại Ngọc à, ngươi cũng bị đạn pháo bọc đường của đối phương làm tan rã."
Khương Vân Sênh nhìn lão Lý cười hi ha rồi nói: "Tôi cảm thấy nội tâm đạo diễn Lý vẫn không phục, Tiểu Mạn, hay là em khiến cho ông ấy tâm phục khẩu phục đi?"
(Xì... Đạo diễn Khương đang bảo vệ cô ấy à?)
(Nụ cười hiền lành của đạo diễn Khương trông ngầu quá đi mất, ôi trời ơi! Ánh mắt nuông chiều!)
(Thương thay cho lão Lý!)
Anh hai đã lên tiếng rồi, với tư cách là em gái như Khương Mạn, không có lý do gì lại không làm theo.
Trong lòng lão Lý khó chịu, kinh ngạc nhìn về phía Khương Vân Sênh: Cậu thật sự là loại người này sao Vân Sênh? !
"A Tam đâu? A Tam của tôi!" Khương Mạn nhìn về phía ekip.
A Tam bị nhắc đến, mặt mày ủ dột từ phía góc tường bước ra: "Chị, em ở đây."
"Nào, đến đây cho tôi mượn điện thoại di động một chút."
Dưới ánh mắt phẫn nộ của lão Lý, A Tam đưa điện thoại di động qua.
Đọc những comment của cư dân mạng trong phòng livestream, Khương Mạn nở nụ cười rạng rỡ: "Nếu lão Lý đã không phục nên chúng ta hãy xem xét lại."
Một bầu không khí khác biệt bao trùm toàn bộ livestream.
(Có phải Khương võ thần đang trộm nhìn vào màn hình không?)
(Ôi trời! Khương Mạn đang nhìn kìa, mọi người mau chạy đi!)
(Khương võ thần, cô phải tin tôi! Tôi nhất định không vote cho cô được ăn đâu!)
(Kết quả bình chọn không đúng lắm! Tất cả là do lão Lý, chúng tôi đều vô tội!)
“Vô tội ư?” Khương Mạn bĩu môi: “Một đám lừa đảo.”
Cô vuốt bình luận lên và nhanh chóng tìm ra 'bằng chứng phạm tội' của cư dân mạng.
"Nào, nào mau đến đây! Hãy quay camera vào đám lừa đảo này, tôi nhìn xem, có người nói tôi ăn một đĩa, nhưng anh ta muốn 10 đĩa, được lắm! Tôi sẽ đáp ứng!"
"Mọi người yên tâm đi, tuyệt đối không phải lão Lý ép tôi ăn đâu. Tôi thật sự thích món kiviak đó"
"Đợi tôi nếm thử, sau đó sẽ review cho mọi người!"
"Ồ, còn có cả phô- mai này, thực sự ổn, mùi vị rất ngon."
Da đầu lão Lý trở nên tê dại.
"Đạo diễn Khương, Bạc Hiên, các cậu thật sự không ngăn cô ấy lại sao?"
Bạc Hạc Hiên nhìn ông ta cười nửa miệng: "Lão Lý, chú sợ rồi à?"
Lý lão âm đang trong trạng thái tuyệt vọng, tôi có thể không sợ hãi sao?!
Khương Vân Sênh có chút nghi ngờ nên hỏi ngược lại: "Phô mai này là do chú Elijah cung cấp cho chú đúng không, chú thử nghĩ xem, tại sao trong nhà chúng tôi lại có thứ này?"
Dường như tất cả mọi người đều bị buồn nôn.
Khương Mạn thì ngược lại, cô có chút tò mò, túm cánh con chim biển nhấc lên, khen một cách thật lòng: “Lão Lý, chú được đấy chứ, thứ này mà cũng kiếm ra được, giá trị dinh dưỡng cao lắm đó!”
Lý Lão Âm: “……”
Phản ứng của cô có chút vượt ngoài dự liệu của tôi!
Sao còn có vẻ hào hứng vậy?
“Cô không sợ hãi chút nào sao?” Lý Lão Âm nghĩ mãi cũng không hiểu.
Kiviak đó đừng nói là ăn, chỉ nhìn thôi cũng thấy sợ rồi, không phải sao?
“Con người tại sao phải sợ đồ ăn?”
Lão Lý: “……”
(Lý Lão Âm: Thất sách rồi!)
(Cô quả đúng là Khương Mạn, cái gì cũng dám bỏ vào mồm phải không?)
(Người khác nói câu này tôi sẽ nghi ngờ là thùng rỗng kêu to, nhưng mà hay lắm...ban nãy tôi đã nhìn thấy Khương Mạn nuốt nước miếng! Cô ấy định ăn thật à??)
(Cái thứ đồ chơi này ăn vào chắc chắn là không chết người đấy chứ hả?)
(Thành thật mà nói thì hiện giờ muốn ăn được món kiviak này cũng khá là khó tìm đấy, tuy là buồn nôn, nhưng đây quả thực là một loại món ăn vô cùng quý giá.)
“Không phải là cô thật sự muốn ăn đấy chứ?” Lão Lý nhìn ngu người.
“Cũng đâu có độc” Khương Mạn thật sự nóng lòng muốn thử.
“Anh Bạc, đạo diễn Khương……” Lúc này đổi lại là cả ekip hoảng sợ.
Khương Mạn, cái con người đáng sợ này, nếu thật sự live stream ăn kiviak, Lý Lão Âm cảm thấy ngày mai phần mộ tổ tiên nhà mình sẽ bị người ta chửi cho bốc khói mất!
“Cô ấy quả thực muốn ăn.” Bạc Hạc Hiên bó tay nói: “Trước kia lúc ở trong nước, cô ấy mua đủ các loại món ăn kinh dị nổi tiếng trên mạng, ngay cả món cá trích Baltic* cô ấy cũng có thể uống hết cả nước.”
(* Món cá trích Baltic chua lên men là món ăn truyền thống phía Bắc Thụy Điển. Món này được biết đến là một trong các món có mùi và vị khó ăn nhất trên thế giới.)
Sắc mặt mọi người đều thay đổi 180 độ.
Khương Vân Sênh nói một câu: “Chả trách....” sau đó liền im bặt, dùng vẻ mặt không biết nói gì hơn để nhìn em gái mình.
“Ai ya, sao bây giờ, muốn ăn quá đi……”
Khương Mạn thở dài: “Nhưng nhìn lão Lý có vẻ như là không muốn tôi ăn đâu nhỉ?”
Cô nhìn Lý Lão Âm: “Chú nói xem phải làm sao bây giờ, lão Lý?”
Hiện trường đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Một cảm giác quen thuộc ùa về.
Bug đã khởi động!
(Hahahah! Hóa ra là: Chào chú, tôi đứng đây từ chiều!)
(Bug của chương trình lại bắt đầu khởi động rồi, lại bắt đầu rồi! Lý Lão Âm lại một lần nữa tự lấy đá đập chân mình rồi!)
(Bởi vậy mới nói, Lý Lão Âm à, sao mà ông phải khổ vậy?)
(Lão Lý đừng chùn bước! Ông để cô ấy ăn đi! Tôi đảm bảo sẽ không gửi dao tới cho ông đâu!!!)
(Chỉ cần gan của Lý Lão Âm to hơn hạt lạc một xíu thôi là trận này ông ấy đã thắng rồi!)
Lý Lão Âm còn đang đấu tranh tư tưởng, ánh mắt khinh bỉ của đồng nghiệp đã liếc tới rồi.
Phó đạo diễn ôm mặt: “Tôi bảo này, ông đấu với cô ấy làm gì, đằng nào cũng có thắng được đâu!”
“Ăn! Đương nhiên là ăn rồi! Vụ này là cư dân mạng bảo mấy người ăn, không phải ekip chương trình đâu đấy!”
(Xí! Lý Lão Âm ông đợi đấy!)
(Giỏi lắm, chụp mũ lên đầu chúng tôi đấy phải không?)
(Khương võ thần nhấc dao lên chém lão Lý đi!)
Tang Điềm và Đại Ngọc đều không nhịn được cười.
“Lão Lý chú chùn nhanh thế.”
“Chí ít cũng phải cứng rắn thêm chút nữa đi chứ! Đừng đổ vấy lên đầu cư dân mạng vậy!”
Lý Lão Âm muốn khóc, tôi cũng muốn cứng rắn lắm chứ, nhưng tôi không thể mà!!
Khương Mạn, con nhóc chết tiệt này không để cho người ta con đường sống gì cả!!
(Tôi sẽ gọi đây là một màn giao đấu, thi tài!)
(Vẫn là Khương Mạn cao tay, trực tiếp biến mâu thuẫn nội bộ thành mâu thuẫn với bên ngoài, ván này cô ấy đã ở cái tầm cỡ ngoài giải ngân hà luôn rồi!)
Khương Mạn không nóng vội, lại nhìn Tự Thiên Sách lần nữa: “Anh Tự , anh chắc chắn không muốn đổi với em sao?”
Thiên Sách kinh hãi: “Đổi? Em gái à, em đừng đùa, khẩu vị của anh không nặng như vậy!”
“Vậy sao? Em lại cảm thấy gan anh còn to hơn em đấy.”
Khương Mạn cười một cách kỳ quái.
Một dự cảm chẳng lành ập đến.
Khương Mạn nháy mắt với anh ấy, “Miếng phomai kia của anh, hai là cắt thử một miếng xem đi?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lý Lão Âm hoảng loạn trong lòng, “Khụ, cái gì nhỉ, du lịch thanh lọc tâm hồn là để chung sống hòa hợp, ekip của chúng ta đùa thôi, sao có thể để khách mời ăn những thứ này ……”
“Thiên Sách à, đừng cắt nữa.”
Tự Thiên Sách nuốt nước bọt, vẫn không nhịn được tính hiếu kỳ, cầm dao lên cắt một miếng tam giác trên miêng phomai.
Ngay sau đó, tiếng hét chói tai của anh ấy vang lên giữa trời đêm.
“Dòi! Có dòi!!!!!”
“Lý Lão Âm ông là đồ khốn kiếp!!!”
“Đây là thứ cho người ăn hay sao?”
Tự Thiên Sách chạy qua một bên, bắt đầu nôn.
Đó là một miếng phomai lúc nhúc toàn dòi và ấu trùng, còn kích thích thị giác hơn cả kiviak.
(Aaaaaaaa! Lý Lão Âm ra đây chịu chết đi!!!)
(Chỉ trách tôi ngứa tay, vừa rồi đi tra cứu pho mai Casu marzu, quay lại liền nhìn thấy cảnh này, ôi mắt tôi mù rồi!)
(Một người cuồng pho mai như tôi sau khi xem cảnh này không biết sau này phải đối mặt như nào với miếng pho mai nữa!)
(Bắt tôi ăn cái thứ này thì thà tôi ăn kiviak còn hơn!!)
Tự Thiên Sách đi ói xong, lửa giận phừng phừng trừng mắt với Lý Lão Âm, anh ấy đột nhiên nhớ tới điều gì đó, trừng mắt với Bạc Hạc Hiên:
“Hiên Hiên, cậu là cái đồ không có lương tâm! Cậu bảo ai thích cái thứ đồ này chứ!!”
Bạc Hạc Hiên nhịn cười, “Vừa nãy ai mới nói là to thế này cũng không là gì ấy nhỉ?”
Tự Thiên Sách suýt chút nữa thì bật khóc, anh ta sai rồi, anh ta không dám nữa đâu!
(Thiên Sách thảm quá! Thương quá, nhưng mà buồn cười quá……)
(Lý Lão Âm đúng là đồ mặt dày, nhưng Thiên Sách thật là....cái tên ngốc này……)
(Thật ra lão Lý cũng chùn rồi, Thiên Sách, ông ‘man’ lên chút đi, cứng rắn lên, cắn một miếng lớn vào, lão Lý sắp quỳ xuống rồi!)
(Thiên Sách mà dám ăn, sau này anh ta chính là cha của tôi!)
(Ekip chỉ đùa thôi, không thấy lão Lý đã bắt đầu hoảng rồi đó sao? Đừng đau lòng cho Thiên Sách nữa, chuẩn bị hạt dưa ngồi đợi xem lão Lý quỳ xuống đi!)
“Chuyện nhỏ như con thỏ, anh Tự, anh tin em đi! Đây là món ngon trên đời đấy!”
Khương Mạn lắc lắc tay nói: Dòi thôi mà, nhiều protein lắm đó!”
“Còn...còn sống đó!” Tự Thiên Sách bắt đầu nói lắp.
“Thế mới béo ngậy chứ!” Khương Mạn lén lút nháy mắt với anh ấy, quay sang nói với Lý Lão Âm: “Pho mai này là chú tôi đưa đúng không? Tôi từng ăn thử rồi, mùi vị quả thực rất ngon.”
“Không lừa mọi người đâu, tôi dùng nhân cách để đảm bảo đó.”
“Yêu cầu về khẩu vị cao thì có thể ăn cả những thứ nhỏ bé đáng yêu này, yêu cầu không cao thì có thể gạt chúng ra rồi ăn cũng được.”
Cô nói một cách nghiêm túc.
(Phì! Cái miệng của Khương võ thần, cái đồ quỷ chuyên lừa gạt!)
(Cô tưởng tôi không biết cô đang lừa tôi đi chết sao?)
“Nếu nói như vậy thì hình như cũng không đáng sợ lắm, có thể thử một miếng.”
Tự Thiên Sách đổi ý nói: “Hay là tôi ăn một ít nhé?” Anh ấy cũng nhìn Lý Lão Âm, “Ây ya, không biết cái thứ này ăn vào có đau bụng hay không nữa, các fan của tôi liệu có thương cho tôi không đây.”
Khương Mạn: “Xí, sợ đếch gì, không phải còn có em ăn cùng anh hay sao? Điềm Điềm, Đại Ngọc, có muốn cùng nếm thử một chút không?”
“Đạo diễn Khương và Hiên Hiên cũng tới ăn cùng đi!”
Cục diện thay đổi một cách kỳ dị.
Lý Lão Âm: “……”
Những người trong ekip: “……”
(Hầy, tôi tuyên bố, vòng này Lý Lão Âm game over!)
Lão Lý bỗng dưng muốn khóc: “Rốt cuộc cô cậu muốn người ta phải làm sao thì mới không ăn nữa đây!”
Khương Mạn rùng mình một cái: “Hả, chú nói xem, đàn ông đàn ang như chú, mở miệng là xưng “người ta, người ta”, có buồn nôn không cơ chứ.”
“Chú khẩn cầu chân thành như thế, quan hệ của chúng ta lại tốt như vậy, không đồng ý thì cũng khó xử nhỉ.”
“Món ngon thì cũng quý, nhưng tình bạn càng đáng quý hơn!”
Lý Lão Âm: Cô chém! Cô cứ chém gió tiếp đi!!
Khương Mạn nháy mắt một cái: “Đồng ý với chú cũng không sao, nhưng mà phải trả một cái giá khác đấy!”
(Cú quay xe thần thánh mang tên ‘trả một cái giá khác’)
(Hahahaha! Tôi biết ngay mà, ‘Một cuộc sống khác’ mà không chơi xấu Lý Lão Âm thì còn gì đáng để tôi xem nữa!)
Chương 474: Lý lão âm không có lề lối, Tôn Đại Ngọc không có khí chất
Là người đại diện cho "tội nhân" của ekip chương trình, Lý lão âm cầm một lá cờ trắng nhỏ và lộ mặt trước camera.
Lão Lý nhìn lên trời, không muốn để nước mắt rơi xuống: "Nói đi, điều kiện của cô là gì?!"
Khương Mạn nở nụ cười như hồ ly: "Nếu đã đồ ăn ngon hành trình thanh lọc tâm hồn, vậy đương nhiên phải ăn thứ gì đó ngon và thật đủ tiêu chuẩn."
"Hôm nay, có thể vui chơi thỏa thích ở thành phố Lancelot, ekip chương trình bao chỗ ăn chỗ ở!"
Lý lão âm giống như nghe thấy âm thanh của sự cạn kiệt máu, ông ta nuốt nước bọt và nói một cách thận trọng: "Bao ở thì không vấn đề gì, còn ăn thì..."
"Không bao cô có được không?"
Khương Mạn sửng sốt một chút, từ xấu hổ biến thành tức giận sau đó đập bàn đứng lên: "Lý lão âm! Tôi không phải người à, sao chú lại phân biệt đối xử với tôi như vậy!"
(Hahaha! Lão Lý quá đáng quá rồi! Không bao cơm Khương võ thần là đối đầu với cô ấy rồi còn gì!)
(Buồn cười chết đi được, chân thật quá. Bao cơm ai cũng được nhưng không thể bao Khương Mạn cô đâu! Nói nhỏ bíp bíp: Tôi không có ý mắng Khương võ thần!)
(‘Khương Mạn: Tôi không phải là con người à! 'Câu này chắc chắn là xuất phát từ đáy lòng, chứ không phải vì hiệu quả của chương trình!)
(Đến rồi, một làn sóng lôi kéo nữa lại đến rồi!)
Mặt lão Lý đỏ bừng hét lên: "Con người có sức ăn như cô sao?! Nếu không phải vì bạn trai của cô là người giàu có, với sự không có tình người của cô thì người bình thường đã bị cô ăn đến mức phá sản rồi!"
"Vớ vẩn! Làm gì có!" Khương Mạn cảm thấy chột dạ!
Vẻ mặt lão Lý dữ tợn nói: "Lúc đó, trên núi ở thôn Hổ Khẩu cô đã ăn hết măng trong rừng còn gì. Cô cho rằng tôi không biết ban đêm các người lén nấu ăn sao?!!"
Khương Mạn xì một tiếng rồi nhìn Bạc Hạc Hiên: "Làm sao chú ấy biết được? Anh bán đứng em à?"
Bạc Hạc Hiên nhịn cười: "Anh canh chừng giúp em thì lấy đâu ra cơ hội bán đứng em chứ."
Vậy thì chỉ có...
Khương Mạn nhìn Tôn Đại Ngọc: "Đại Ngọc, lại là kẻ phản bội cô làm việc tốt này đúng không!"
Mùa đầu tiên của "Một cuộc sống khác trên thế giới" là giai đoạn khởi đầu cho sự yêu quý và ghét bỏ nhau của cô với Đại Ngọc!
Khi đó, cô ta vẫn là Tôn Hiểu Hiểu gây chuyện vô cớ chứ không phải là Nữu Hỗ Lộc Đại Ngọc của hiện tại.
**Nữu Hỗ Lộc thị, cũng gọi Nữu Hỗ Lỗ thị hay Nữu Cổ Lộc thị, là một họ của người Nữ Chân rất phổ biến triều nhà Thanh
Tôn Đại Ngọc cuốn một miếng giăm bông thành cánh hoa hồng, không chút hoang mang nhìn cô, ngạo nghễ nói: "Ùm, là tôi bán đứng cô đấy, thì sao sao?"
"Trả đũa cô là vô cùng chuyện bình thường, Lão Lý, chú cũng vậy, chú nghĩ lại xem, trật tự, lề lối đâu?"
Lão Lý nhìn Nữu Hỗ Lộc Đại Ngọc, hai tay phát run: "Tôi không có lề lối, còn khí chất của cô thì sao?!! Đại Ngọc à, hãy nhớ lại xem hồi đó cô ấy đối xử với cô như thế nào. Nếu tôi là cô, tôi sẽ không thể nào nuốt trôi cục tức này!"
"Ồ." Tang Điềm cười lớn: "Lão Lý đang muốn xúi giục Đại Ngọc ngay tại hiện trường à?! Đại Ngọc, cô nghĩ như thế nào?"
“Tôi có ngốc đâu?” Bây giờ Tôn ảnh hậu cao quý biết nhường nào: “Gây khó dễ cho Khương Mạn đáng ghét là chuyện vô cùng đơn giản, tôi muốn làm dao cho lão Lý để ông ta đỡ gây phiền phức cho tôi.”
Tự Thiên Sách: "Ha ha ha ha!!!"
Khương Vân Sênh nhìn Tôn Hiểu Hiểu cười nửa miệng, nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt của anh ta, đột nhiên Tôn ảnh hậu liền nhìn đi chỗ khác, vẫn chưa nuốt miếng giăm bông xuống, bắt đầu ho sặc sụa.
Khi Tang Điềm định đưa cốc nước cam cho cô ta, vừa đưa cốc qua đó, Khương Vân Sênh đưa quả cam qua đó, đưa một cốc nước trắng cho Tôn Hiểu Hiểu.
Tang Điềm: "???"
"A ~" Điềm Điềm định thần lại: "Do tôi không hiểu chuyện, tôi quên mất là Đại Ngọc bị dị ứng với nước cam."
Tôn Đại Ngọc trừng mắt nhìn chằm chằm: Tôi dị ứng cái rắm ý! Điềm Điềm, cô đang giả ngu cái gì vậy!
“Uống nước trước đi.” Khương Vân Sênh đặt cốc nước vào tay cô ta, giải thích: “ Cô Tôn vừa uống một ly latte, bên trong còn có sữa, nếu uống nước cam nữa sẽ không tốt cho dạ dày.”
“Ồ ~ thì ra là như vậy.” Tang Điềm gật đầu, nở nụ cười mờ ám rồi nháy mắt với Khương Mạn.
Ồ, Khương Mạn lúc này... mỉm cười hiền từ.
Biểu cảm Khương Vân Sênh như bình thường, Tôn Đại Ngọc uống một ngụm nước, không khỏi ho khan, sắc mặt ổn định nhưng trong lòng...
Cô đang định tìm cơ hội để đánh Tang Điềm một trận.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
(Xì... rất là tình hình! Cảnh tượng vừa rồi là như thế nào vậy?)
(Đại Ngọc!! Đạo diễn Khương!! Cặp đôi Hiểu Hiểu - Vân Sênh có thật không vậy?)
(Biểu hiện bây giờ của tôi giống như Khương võ thần, quá vui mừng rồi!)
(Có phải tôi là người duy nhất vừa yêu vừa ghét Khương Mạn không? Người phụ nữ chết chết này đúng là đang tìm chị dâu mà!)
Những người vui mừng còn có các nhân viên của ekip chương trình.
Lúc này, Lão Lý choáng váng há hốc miệng.
Tôn Đại Ngọc trừng mắt nhìn ông ta: "Lý lão âm, hoàn hồn!"
Lão Lý rùng mình một cái, hoàn hồn rồi, ông ta chỉ vào Đại Ngọc, cuối cùng thở dài: "Đại Ngọc à, ngươi cũng bị đạn pháo bọc đường của đối phương làm tan rã."
Khương Vân Sênh nhìn lão Lý cười hi ha rồi nói: "Tôi cảm thấy nội tâm đạo diễn Lý vẫn không phục, Tiểu Mạn, hay là em khiến cho ông ấy tâm phục khẩu phục đi?"
(Xì... Đạo diễn Khương đang bảo vệ cô ấy à?)
(Nụ cười hiền lành của đạo diễn Khương trông ngầu quá đi mất, ôi trời ơi! Ánh mắt nuông chiều!)
(Thương thay cho lão Lý!)
Anh hai đã lên tiếng rồi, với tư cách là em gái như Khương Mạn, không có lý do gì lại không làm theo.
Trong lòng lão Lý khó chịu, kinh ngạc nhìn về phía Khương Vân Sênh: Cậu thật sự là loại người này sao Vân Sênh? !
"A Tam đâu? A Tam của tôi!" Khương Mạn nhìn về phía ekip.
A Tam bị nhắc đến, mặt mày ủ dột từ phía góc tường bước ra: "Chị, em ở đây."
"Nào, đến đây cho tôi mượn điện thoại di động một chút."
Dưới ánh mắt phẫn nộ của lão Lý, A Tam đưa điện thoại di động qua.
Đọc những comment của cư dân mạng trong phòng livestream, Khương Mạn nở nụ cười rạng rỡ: "Nếu lão Lý đã không phục nên chúng ta hãy xem xét lại."
Một bầu không khí khác biệt bao trùm toàn bộ livestream.
(Có phải Khương võ thần đang trộm nhìn vào màn hình không?)
(Ôi trời! Khương Mạn đang nhìn kìa, mọi người mau chạy đi!)
(Khương võ thần, cô phải tin tôi! Tôi nhất định không vote cho cô được ăn đâu!)
(Kết quả bình chọn không đúng lắm! Tất cả là do lão Lý, chúng tôi đều vô tội!)
“Vô tội ư?” Khương Mạn bĩu môi: “Một đám lừa đảo.”
Cô vuốt bình luận lên và nhanh chóng tìm ra 'bằng chứng phạm tội' của cư dân mạng.
"Nào, nào mau đến đây! Hãy quay camera vào đám lừa đảo này, tôi nhìn xem, có người nói tôi ăn một đĩa, nhưng anh ta muốn 10 đĩa, được lắm! Tôi sẽ đáp ứng!"
"Mọi người yên tâm đi, tuyệt đối không phải lão Lý ép tôi ăn đâu. Tôi thật sự thích món kiviak đó"
"Đợi tôi nếm thử, sau đó sẽ review cho mọi người!"
"Ồ, còn có cả phô- mai này, thực sự ổn, mùi vị rất ngon."
Da đầu lão Lý trở nên tê dại.
"Đạo diễn Khương, Bạc Hiên, các cậu thật sự không ngăn cô ấy lại sao?"
Bạc Hạc Hiên nhìn ông ta cười nửa miệng: "Lão Lý, chú sợ rồi à?"
Lý lão âm đang trong trạng thái tuyệt vọng, tôi có thể không sợ hãi sao?!
Khương Vân Sênh có chút nghi ngờ nên hỏi ngược lại: "Phô mai này là do chú Elijah cung cấp cho chú đúng không, chú thử nghĩ xem, tại sao trong nhà chúng tôi lại có thứ này?"
Bình luận facebook