Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 475-476
Chương 475: Hào môn – hàng real livestream
Lão Lý sững sờ.
Khương Vân Sênh cười: “Loại cheese này bị cấm bán nhưng với một số người thích hương vị này, thì có thể tự làm.”
“Không may là, chỉ có chú Elijah nhà tôi và tiểu Mạn có thể ăn được cái……mỹ vị này.”
“Còn về món kiviak,” Khương Vân Sênh lại thở dài: “Ông nghĩ em ấy sợ món đó à?”
(Lão Lý đầu hàng nhanh quá!)
(Mẹ kiếp! bây giờ tôi đã tin Khương Mạn món gì cũng dám ăn, nhưng tôi không dám ăn đâu!)
(Tất cả phiếu đều chọn cho món ăn địa ngục, cô gái này đúng là cái gì cũng dám làm!!)
(Lý lão âm ông không những theo đạo nghèo mà còn theo đạo hại chết bạn nữa!!)
Lão Lý khuất phục rồi, ông ta hoàn toàn tâm phục.
“Tôi nhận thua.”
Khương Mạn cười híp mắt nói: “Vậy mà đã nhận thua? Được rồi, phần thành tâm này của ông, vậy tôi đành phải từ bỏ cơ hội yêu thương fan của tôi vậy.”
(A di đà phật, xin đừng yêu thương tôi!)
(Chị! Chị cứ yêu thương Bạc Hạc Hiên đi, thật đấy, em không cần đâu!)
(Gì vậy, Khương võ thần, thực ra tôi là anti fan! Anti fan không phải fan, không cần yêu thương tôi)
(Mọi người đều biết Khương võ thần không có fan, chỉ có con đường xuống Hoàng Tuyền thôi!)
(Những người hóng hớt chân chính ở đây, lần này mấy netizen có bao nhiêu cơ hội sống sót, tôi ngồi đây xem!)
Đợi Khương Mạn trả lại điện thoại cho bên chương trình, cư dân mạng mới thở phào một cái. Sau đó lại nghe thấy cô nói.
“Chuyện món ăn thì không nói tới nữa, vậy chúng ta nói tới những hiểu nhầm khác đi.”
Tim lão Lý nhảy một cái, nhìn nụ cười xấu xa trên môi Khương Mạn.
“Lão Lý ơi~”
Lý lão âm: Lão Lý là ai, tôi không quen.
“Tôi nhớ lúc đầu ông có nói, tìm được món đặc sản bản địa.” Khương Mạn chỉ vào món kiviak: “Đây chính là đặc sản bản địa à, tôi nhớ món này cách đây tới 108 vạn dặm đấy?”
“Lỗi phổ thông như vậy mà ông suốt ngày mắc phải vậy? đâu là dạy hư netizen đó? Ông nói xem, lỗi này nên xử thế nào?”
“Tôi mà là ông, tôi sẽ ăn hết món này!”
Lão Lý nhìn hộp kiviak, ông ta sắp khóc rồi.
Khương Mạn lại nở nụ cười xán lạn: “Nhưng mà tôi cảm thấy một đạo diễn cao quý như lão Lý, làm việc này, vẫn nên tìm người khác chịu tội thay…..”
Lão Lý gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng!”
Vẫn là A Tam phản ứng nhanh, căm hận hét lên: “Cái này có phải do đội ngũ chương trình biên kịch ra đâu, ông gật đầu cái gì!”
Khương Mạn nhướng mày: “Không có trong biên kịch! Tôi phải xem lại kịch bản mới được, người ở đâu……”
“Ai ui, đến những lúc thế này phải xem xem tình đồng đội thế nào, món kiviak này mỗi người một miếng là hết, đơn giản đúng không?”
“Nào nào nào, đưa máy quay cho tôi, để cư dân mạng được xem tình đồng đội của mọi người nào!”
Tình huống lúc này gần như đảo ngược tình thế. Nhân viên trong đoàn mặt nhăn nhó, kích động mắng lão Lý.
“Bảo ông đừng kiếm chuyện với cô ấy, lần này thì tự huỷ rồi!”
“Lý Phùng Xuân ông đúng là cái đồ, tự ông đi mà ăn món này!”
“Oẹ -- tôi không được đâu, tôi nôn mất, bảo tôi ăn phân còn hơn!”
“Đuổi lão Lý ra khỏi ‘Cuộc sống khác’ đổi đạo diễn!!”
Khương Mạn cầm máy quay đuổi theo mọi người, hiện trường là cảnh gà bay chó sủa.
“Bạc Hạc Hiên! Anh hai, anh Tự! mau bắt lão Lý lại, ông ta muốn chạy kìa!”
“Phó đạo diễn đâu rồi? he, đúng là đồ chân chó, Điềm Điềm Đại Ngọc mau lên!”
“Tiểu Mạn! mau mau! Mau giúp!”
Cư dân mạng được phen cười vỡ bụng!
Kiểu chương trình này đúng là chỉ có ở ‘Cuộc sống khác’ mới có thể xem được, khách mời nhưng không phải khách mời, tổ chương trình nhưng không phải tổ chương trình. Khương – vua phá gameshow- Mạn, đủ chân thật!
Hứa Tiểu Mạn là người mới ở ‘Cuộc sống khác’, cũng là một nghệ sĩ trẻ, trước đây cô cũng y như những cư dân mạng khi xem ‘Cuộc sống khác’, chỉ là xem qua màn hình. Đây cũng là một nguyên nhân mà tại sao ‘Cuộc sống khác’ lại có thể xưng thần trong các chương trình thực tế, bởi vì nguồn năng lượng tích cực nó mang lại cho người xem.
Kể cả ở mùa một khi ở thôn Hổ Khẩu, hay là mùa hai đi làm công nhân, chương trình từ đầu tới giờ không theo đuổi hiệu ứng gây cười. Chân thật mới là mục đích của chương trình.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Hứa Tiểu Mạn bây giờ mới biết loại cảm giác khi được tham dự chân thực hơn khi ngồi trước màn hình!
Tổ chương trình và khách mời càng giống những người bạn hơn, chính là nói đám Khương Mạn cũng có tiếng nói ngang Lý lão âm, lão Lý cũng có thể dùng mấy món ăn kia hố người. Nếu ở chương trình khác, e là tổ chương trình đã bị chửi té tát rồi.
Hứa Tiểu Mạn cảm thấy trong lòng dâng trào, niềm vui tràn ra cả khoé mắt. Hoặc là nói, có một số người tới chương trình này vì có Khương Mạn, Bạc Hạc Hiên, Tôn Đại Ngọc……Nhưng dần dần, mọi người đón nhận ‘Cuộc sống khác’ như một thương hiệu.
--Trên thế giới còn có một cuộc sống khác.
Lão Lý đầu hàng, lần này ông ta quỳ hẳn xuống.
Nhìn vào máy quay ông ta thành khẩn nói: “Đây là bug thôi, tất cả kịch bản lúc trước huỷ bỏ thì tập này quay thế nào, quay cái gì…..không quan tâm tổ chương trình nữa!”
(Phụt? Đây gọi là trốn trách nhiệm?)
(Cười chết mất! lão Lý gục nhanh quá!)
Món ăn kinh hoàng được bê đi, náo loạn lâu như vậy cuối cùng trời cũng sáng hẳn.
Khương Mạn nhìn lão Lý còn đang bất bình một cách vô đạo đức thì nói: “Dùng quyền chương trình uy hiếp tôi? Coi như ông ghê gớm.”
Lão Lý sờ mũi, cực kỳ tội nghiệp nói, “Có hố cũng không hố nổi cô, cấp dưới còn một đám tạo phản, tôi có thể làm gì chứ hu hu”
(ha ha! Lão Lý ông còn muốn ngứa thịt nữa không!)
(Ông đừng nên gọi là Lý lão âm, ông nên đổi thành Lý tâm cơ!! Nhìn cái đôi mắt bé tí kia là biết toàn nghĩ ra cái gì rồi!)
Khương Mạn vừa mới xem qua kịch bản của chương trình, đúng là chả có gì thú vị, toàn là mấy cái hố người.
“Lão Lý, ông có phải là thích đi đường vòng.”
“Toàn là mấy cái hố người, tôn chỉ của chương trình ‘Cuộc sống khác’ ông quên rồi à?”
“Tôn chỉ gì cơ?” Lão Lý nhìn cô, tôn chỉ không phải là hành cô sao?
“Trên thế giới còn một cuộc sống khác!”
Khương Mạn nhún vai, “Chúng ta tới đây để trải nghiệm cuộc sống thứ hai mà, nói thật là đều rất vất vả.”
“Nhưng nó lại là sự thanh lọc tâm hồn, tôi nghĩ là nên sắp xếp để trải nghiệm thêm cuộc sống thứ ba cũng tốt.”
Lão Lý sững sở, Khương Mạn lại cười rộ lên vứt quyển kịch bản đi. Ra hiệu cho máy quay chụp một bức ảnh đẹp để về nhà treo.
Ở thời điểm này ánh sáng cũng đã rõ ràng hơn, toàn bộ vách đá trên tòa lâu đài thật sự nguy nga.
“Tôi cảm thấy, mọi người nên quan tâm tới sự phong phú trong cuộc sống.”
Lão Lý lại ngây ra, hai mắt tự nhiên phát sáng.
Cư dân mạng cũng cảm thấy hưng phấn.
(F***! Hào môn livestream?)
(Khương võ thần lần này được đấy! chị đại hào môn đưa cả nhà đi cảm nhận cuộc sống hào môn?)
Khương Mạn cười nhẹ: “Nói thật thì, cuộc sống hào môn rốt cuộc là cái gì tôi cũng không biết.”
“Làm sao gia tộc Lancelot có thể tồn tại, tôi cũng tò mò chuyện này như mọi người.”
“Tuy nhiên, với tư cách cũng là chủ nhà, tôi rất vui khi có thể mời mọi người cùng tôi trải nghiệm.”
“Chuẩn bị xong chưa các cục cưng?”
Khương Mạn đứng lên, “Hoan nghênh tới gia tộc Lancelot.”
“buildings burn,people die,but real love is forever.”
“Tôi muốn gọi nơi này là nơi tình yêu đích thực trường tồn!”
Chương 476: Cuộc sống hào môn đáng sợ
Cuộc sống trong hào môn như thế nào? Khương Mạn nào có biết.
Kiếp trước, cô là một người quê mùa chỉ biết đánh đấm, sau khi trở lại thế giới này, cô lại chạy show, quay phim để kiếm ăn.
Mặc dù nói bây giờ trong túi không thiếu tiền, nhưng thực sự cô chưa từng tận hưởng cuộc sống!
Về bản chất, Khương Mạn vẫn là một người bình thường vì vậy chuyện này phải để chú Elijah sắp xếp.
Tên côn đồ mặc vest trong đầy quyến rũ lại xuất hiện trong camera. Nghe nói mọi người muốn trải nghiệm cuộc sống hào môn, mắt ông ta sáng lên:
“Thật sao? Mọi người đúng là nhóm người đáng yêu tràn đầy khao khát muốn tìm tòi.”
"Không vấn đề gì, chú sẽ sắp xếp cho mọi người!"
Vẻ mặt Khương Vân Sênh có chút kỳ quái.
Elijah sờ cằm nói: "Cứ theo lịch học trước đó của Ody đi."
Hứa Tiểu Mạn tò mò: "Ody là ai?"
“Anh cả của tôi.” Khương Mạn uống một ngụm nước cam, lẩm bẩm: “Tại sao tôi lại có chút linh cảm chẳng lành nhỉ.”
"Lịch học của anh cả..." Vẻ mặt của Khương Vân Sênh cũng có chút khó tả.
Cư dân mạng càng tò mò hơn.
(Ody? Đây là tên huý của chủ tịch Khương nhà tôi sao?)
(Hahaha! Đây là trải nghiệm cuộc sống từ nhỏ của anh cả sao? Nhìn biểu cảm của anh hai, tôi cảm thấy cuộc sống này dường như có chút khó khăn.)
(Quả nhiên, cuộc sống giàu sang gì đó đều là giả? Vòng luẩn quẩn của "Một cuộc sống khác trên thế giới" được định sẵn các khách mời sẽ phải chịu khổ rồi!)
Anh cả nhà họ Khương đang họp đột nhiên cảm thấy hơi ngứa mũi.
……
Sau khi ăn xong bữa sáng không được ngon miệng cho lắm, chú Elijah đã sẵn sàng cho nghi thức mở màn của hào môn.
Một chiếc ô tô đi vào trang viên của lâu đài, một vài người đàn ông và phụ nữ mặc vest trong hết sức chuyên nghiệp từ trên xe bước xuống.
Elijah giới thiệu: "Đây là ông Rossi, một nhà đầu tư có tiếng trong giới tài chính, là một trong những người thầy của Ody."
"Martin Dusser- nhà vô địch thế giới bộ môn cưỡi ngựa, đây cũng là giáo viên dạy môn cưỡi ngựa của mọi người."
"Ivy, một tiến sĩ mỹ thuật, một bậc thầy mỹ thuật đương đại ..."
"Sirth- siêu đầu bếp của Michelin phụ trách lớp nấu ăn của mọi người."
"Còn anh Tề Thiên Hải này, người cũng đến từ phương Đông xinh đẹp là huấn luyện viên cấp cao của Hiệp hội võ thuật quốc gia, đồng thời cũng là thầy dạy võ của Ody."
"Ồ, ngoài võ thuật phương đông, còn có đấu kiếm phương tây, nhu thuật, và kickboxing. Những lớp học này không dễ sắp xếp thời gian nên chúng ta có thể để chúng đến ngày mai."
** Nhu thuật là một danh từ gọi chung cho nhiều môn phái võ thuật cổ truyền của người Nhật. Nhu Thuật xuất nguồn từ giai cấp võ sĩ samurai xưa ở Nhật Bản dùng tay không để tự vệ và chống cự lại đối thủ.
Kickboxing, đôi khi được gọi là Quyền cước là một nhóm các môn thể thao chiến đấu độc lập dựa trên đá và đấm, lịch sử phát triển từ karate, Muay Thái và boxing của phương Tây
Elijah nhìn vào lịch học: "A, tại sao lại quên mất lớp học bắn súng nhỉ?!"
Sau khi nói xong, ông ta cười toe toét: "Việc dùng súng ở đây là hợp pháp nên môn học này là bắt buộc!"
Sau khi ông ta nói xong, không chỉ ekip chương trình mà cả khách mời đều như chết lặng.
Đồng tử của Điềm Điềm như sắp rơi ra, cô ấy ôm chặt lấy cánh tay Khương Mạn: "Chị à! Đây thật sự là lịch học của anh cả chị lúc nhỏ sao ??"
Biểu cảm của Khương Mạn cũng rất sầu não, nhìn sang bên cạnh hỏi: "Anh hai, chú Elijah không nói đùa phải không?"
“Chính xác mà nói, đây là lịch học trong kỳ nghỉ của anh cả.” Khương Vân Sênh nhún vai:
“Làm người nắm quyền của nhà Lancelot không dễ như vậy đâu. Từ sau khi anh cả 15 tuổi, thời gian ngủ cố định chỉ có 6 tiếng đồng hồ thôi."
“Thời gian còn lại, ngoại trừ ăn uống và vệ sinh cá nhân, hầu như anh ấy đều học bài.” Khương Vân Sênh ngập ngừng:
“Phần lớn thời gian ăn cơm anh ấy cũng không rảnh rỗi, anh ấy cũng phải chú ý đến các động thái khác nhau của giới tài chính."
Hàm của Khương Mạn sắp rớt xuống.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
(Lúc này, biểu cảm tôi và Khương võ thần giống nhau y hệt! Trời ơi, đây là cách mà một người đã sống sao?)
(Vậy mới nói, trên thế giới này có hai loại phú nhị đại, một loại là Khương Lệ Sính và một loại là Khương Tiểu Bảo?)
(Bạn phía trên ơi, Khương Tiểu Bảo cũng rất dễ thương mà! Đừng có chà đạp người ta như vậy!)
(Tôi muốn nói rằng Khương Tiểu Bảo là một người vô dụng, thi đại học người ta được 985 điểm đó!)
(Cho nên nói Khương Lệ Sính mới thật sự là tổng tài, là chồng quốc dân? ! Tôi hỏi thầm một câu, anh cả có cuộc sống xx không vậy?)
(Xì, tôi sẽ cho bạn phía trên 100 tệ, đổi câu hỏi này cho tôi!)
(Tất nhiên là có rồi! Tối qua, Lệ Sính oppa vừa này kia kia nọ với tôi đó.)
(Bạn phía trên vượt biên từ nước H qua à? Cút ra ngoài đi!)
(Tôi không muốn tham gia bất kỳ lớp học nấu ăn nào ngoại trừ lớp học nấu ăn. Nếu muốn tôi học những thứ này mỗi ngày, tôi thà không làm gì còn hơn!)
Nhìn thấy vẻ mặt sầu não của khách mời, Lão Lý lập tức cảm thấy thời cơ của mình đến rồi!
Quả nhiên, người duy nhất có thể lật đổ Khương Mạn chỉ có bản thân cô!
Tự đào hố chôn mình, chắc chắn phải là cô!
Đột nhiên, Bạc Hạc Hiên nhìn về phía ông ta: "Đạo diễn Lý vui vẻ như vậy, xem ra rất muốn cùng tham gia nhỉ."
Lý lão âm nhất thời không thể vui mừng được nữa: "Bạc Hạc Hiên! Tốt xấu gì cậu cũng là một ảnh đế, cậu nhìn bộ dạng bây giờ của mình đi, còn ra cái thể thống gì không!"
Khương Mạn kinh ngạc nhìn ông ta: "Lão Lý, chú đang quát bạn trai của tôi à?"
Bạc ảnh đế cau mày, biểu cảm nghiêm túc nhìn bạn gái mình: "Anh bị thương rồi, Yêu Nhi."
Khương Mạn giữ lấy cánh tay của anh rồi chỉ vào Lý lão âm: "Lôi Lý lão âm ra ngoài! Tấn công nam khách mời một cách công khai, còn ra thể thống gì nữa! Vậy chú sẽ học lớp kinh tế nhé!"
Lúc này, Lý lão âm lúc này đã bị mọi người đẩy vào đường cùng, bị nhân viên trực tiếp đẩy vào trong khung hình.
(Ha ha ha ha! Buồn cười quá, Lý lão âm luôn đứng trước bờ vực của cái chết để kiểm nghiệm sự điên rồ!)
(Bạc Thần wow... Tôi không nhìn tiếp được nữa!)
(Lần này đã học được rồi, Bạc trà xanh, anh được lắm!)
(Người đàn ông sau khi yêu vào thật đáng sợ…)
(Có phải tôi là người duy nhất thấy ngọt đến sâu răng rồi không? Trước đây Bạc Thần từng là một người đàn ông lạnh lùng biết nhường nào, sau khi hẹn hò với Khương võ thần, anh ấy giống như biến thành người khác vậy.)
(Tôi cũng thấy vậy! Tương tác giữa hai người rất ngọt ngào, anh vợ và em rể có vẻ rất hòa thuận, a ... rất mong chờ ngày Bạc Khương có em bé!)
Lần này, Lý lão âm bị kéo vào để cùng bị "hành hạ", các khách mời đều vô cùng thích thú.
Vì số lượng lịch học tương đối nhiều nên hai người một nhóm, bốc thăm để học.
Chuyện này hoàn toàn là phụ thuộc vào vận may.
Mà chuyện chia nhóm này ...
Tang Điềm đứng lên, nói: "Lão Lý, tới đây! Chúng ta một nhóm!"
Khương Mạn giữ Bạc Hạc Hiên, cười đầy gian xảo.
Tự Thiên Sách hiểu ý, vẫy tay với Hứa Tiểu Mạn: "Hứa Tiểu Mạn, anh với em một nhóm đi!"
Và thế là ...Tôn Đại Ngọc và Khương Vân Sênh thành một nhóm!
Hai người nhìn nhau, ánh mắt Đại Ngọc nhanh chóng lảng tránh, tức giận nhìn đám bạn xấu xa.
Khương Vân Sênh cụp mắt xuống, cười nhẹ, hai người đứng cạnh nhau, rõ ràng là không nhìn nhau, nhưng trong lòng lại có một cỗ cảm giác dâng trào khó tả.
(Ôi trời, vừa rồi, khoảnh khắc đạo diễn Khương liếc nhìn Đại Ngọc rồi cúi đầu mỉm cười, tim tôi như muốn rớt ra ngoài!)
(Bầu không khí lãng mạn chết tiệt này là sao vậy?! Chú Elijah đã bí mật thêm các hiệu ứng đặc biệt à?)
(Đám người Khương võ thần thật biết dở trò!)
(Lúc đầu tôi cứ tưởng là cuộc sống hào môn là chỉ có ăn uống, mua sắm, nhưng hóa ra lại còn phải đi học! Đi học mà còn phải ăn cơm chó nữa, thật là quá đáng?)
(Cặp Tôn Hiểu- Vân Sênh là thật sao?!!!)
Lão Lý sững sờ.
Khương Vân Sênh cười: “Loại cheese này bị cấm bán nhưng với một số người thích hương vị này, thì có thể tự làm.”
“Không may là, chỉ có chú Elijah nhà tôi và tiểu Mạn có thể ăn được cái……mỹ vị này.”
“Còn về món kiviak,” Khương Vân Sênh lại thở dài: “Ông nghĩ em ấy sợ món đó à?”
(Lão Lý đầu hàng nhanh quá!)
(Mẹ kiếp! bây giờ tôi đã tin Khương Mạn món gì cũng dám ăn, nhưng tôi không dám ăn đâu!)
(Tất cả phiếu đều chọn cho món ăn địa ngục, cô gái này đúng là cái gì cũng dám làm!!)
(Lý lão âm ông không những theo đạo nghèo mà còn theo đạo hại chết bạn nữa!!)
Lão Lý khuất phục rồi, ông ta hoàn toàn tâm phục.
“Tôi nhận thua.”
Khương Mạn cười híp mắt nói: “Vậy mà đã nhận thua? Được rồi, phần thành tâm này của ông, vậy tôi đành phải từ bỏ cơ hội yêu thương fan của tôi vậy.”
(A di đà phật, xin đừng yêu thương tôi!)
(Chị! Chị cứ yêu thương Bạc Hạc Hiên đi, thật đấy, em không cần đâu!)
(Gì vậy, Khương võ thần, thực ra tôi là anti fan! Anti fan không phải fan, không cần yêu thương tôi)
(Mọi người đều biết Khương võ thần không có fan, chỉ có con đường xuống Hoàng Tuyền thôi!)
(Những người hóng hớt chân chính ở đây, lần này mấy netizen có bao nhiêu cơ hội sống sót, tôi ngồi đây xem!)
Đợi Khương Mạn trả lại điện thoại cho bên chương trình, cư dân mạng mới thở phào một cái. Sau đó lại nghe thấy cô nói.
“Chuyện món ăn thì không nói tới nữa, vậy chúng ta nói tới những hiểu nhầm khác đi.”
Tim lão Lý nhảy một cái, nhìn nụ cười xấu xa trên môi Khương Mạn.
“Lão Lý ơi~”
Lý lão âm: Lão Lý là ai, tôi không quen.
“Tôi nhớ lúc đầu ông có nói, tìm được món đặc sản bản địa.” Khương Mạn chỉ vào món kiviak: “Đây chính là đặc sản bản địa à, tôi nhớ món này cách đây tới 108 vạn dặm đấy?”
“Lỗi phổ thông như vậy mà ông suốt ngày mắc phải vậy? đâu là dạy hư netizen đó? Ông nói xem, lỗi này nên xử thế nào?”
“Tôi mà là ông, tôi sẽ ăn hết món này!”
Lão Lý nhìn hộp kiviak, ông ta sắp khóc rồi.
Khương Mạn lại nở nụ cười xán lạn: “Nhưng mà tôi cảm thấy một đạo diễn cao quý như lão Lý, làm việc này, vẫn nên tìm người khác chịu tội thay…..”
Lão Lý gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng!”
Vẫn là A Tam phản ứng nhanh, căm hận hét lên: “Cái này có phải do đội ngũ chương trình biên kịch ra đâu, ông gật đầu cái gì!”
Khương Mạn nhướng mày: “Không có trong biên kịch! Tôi phải xem lại kịch bản mới được, người ở đâu……”
“Ai ui, đến những lúc thế này phải xem xem tình đồng đội thế nào, món kiviak này mỗi người một miếng là hết, đơn giản đúng không?”
“Nào nào nào, đưa máy quay cho tôi, để cư dân mạng được xem tình đồng đội của mọi người nào!”
Tình huống lúc này gần như đảo ngược tình thế. Nhân viên trong đoàn mặt nhăn nhó, kích động mắng lão Lý.
“Bảo ông đừng kiếm chuyện với cô ấy, lần này thì tự huỷ rồi!”
“Lý Phùng Xuân ông đúng là cái đồ, tự ông đi mà ăn món này!”
“Oẹ -- tôi không được đâu, tôi nôn mất, bảo tôi ăn phân còn hơn!”
“Đuổi lão Lý ra khỏi ‘Cuộc sống khác’ đổi đạo diễn!!”
Khương Mạn cầm máy quay đuổi theo mọi người, hiện trường là cảnh gà bay chó sủa.
“Bạc Hạc Hiên! Anh hai, anh Tự! mau bắt lão Lý lại, ông ta muốn chạy kìa!”
“Phó đạo diễn đâu rồi? he, đúng là đồ chân chó, Điềm Điềm Đại Ngọc mau lên!”
“Tiểu Mạn! mau mau! Mau giúp!”
Cư dân mạng được phen cười vỡ bụng!
Kiểu chương trình này đúng là chỉ có ở ‘Cuộc sống khác’ mới có thể xem được, khách mời nhưng không phải khách mời, tổ chương trình nhưng không phải tổ chương trình. Khương – vua phá gameshow- Mạn, đủ chân thật!
Hứa Tiểu Mạn là người mới ở ‘Cuộc sống khác’, cũng là một nghệ sĩ trẻ, trước đây cô cũng y như những cư dân mạng khi xem ‘Cuộc sống khác’, chỉ là xem qua màn hình. Đây cũng là một nguyên nhân mà tại sao ‘Cuộc sống khác’ lại có thể xưng thần trong các chương trình thực tế, bởi vì nguồn năng lượng tích cực nó mang lại cho người xem.
Kể cả ở mùa một khi ở thôn Hổ Khẩu, hay là mùa hai đi làm công nhân, chương trình từ đầu tới giờ không theo đuổi hiệu ứng gây cười. Chân thật mới là mục đích của chương trình.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Hứa Tiểu Mạn bây giờ mới biết loại cảm giác khi được tham dự chân thực hơn khi ngồi trước màn hình!
Tổ chương trình và khách mời càng giống những người bạn hơn, chính là nói đám Khương Mạn cũng có tiếng nói ngang Lý lão âm, lão Lý cũng có thể dùng mấy món ăn kia hố người. Nếu ở chương trình khác, e là tổ chương trình đã bị chửi té tát rồi.
Hứa Tiểu Mạn cảm thấy trong lòng dâng trào, niềm vui tràn ra cả khoé mắt. Hoặc là nói, có một số người tới chương trình này vì có Khương Mạn, Bạc Hạc Hiên, Tôn Đại Ngọc……Nhưng dần dần, mọi người đón nhận ‘Cuộc sống khác’ như một thương hiệu.
--Trên thế giới còn có một cuộc sống khác.
Lão Lý đầu hàng, lần này ông ta quỳ hẳn xuống.
Nhìn vào máy quay ông ta thành khẩn nói: “Đây là bug thôi, tất cả kịch bản lúc trước huỷ bỏ thì tập này quay thế nào, quay cái gì…..không quan tâm tổ chương trình nữa!”
(Phụt? Đây gọi là trốn trách nhiệm?)
(Cười chết mất! lão Lý gục nhanh quá!)
Món ăn kinh hoàng được bê đi, náo loạn lâu như vậy cuối cùng trời cũng sáng hẳn.
Khương Mạn nhìn lão Lý còn đang bất bình một cách vô đạo đức thì nói: “Dùng quyền chương trình uy hiếp tôi? Coi như ông ghê gớm.”
Lão Lý sờ mũi, cực kỳ tội nghiệp nói, “Có hố cũng không hố nổi cô, cấp dưới còn một đám tạo phản, tôi có thể làm gì chứ hu hu”
(ha ha! Lão Lý ông còn muốn ngứa thịt nữa không!)
(Ông đừng nên gọi là Lý lão âm, ông nên đổi thành Lý tâm cơ!! Nhìn cái đôi mắt bé tí kia là biết toàn nghĩ ra cái gì rồi!)
Khương Mạn vừa mới xem qua kịch bản của chương trình, đúng là chả có gì thú vị, toàn là mấy cái hố người.
“Lão Lý, ông có phải là thích đi đường vòng.”
“Toàn là mấy cái hố người, tôn chỉ của chương trình ‘Cuộc sống khác’ ông quên rồi à?”
“Tôn chỉ gì cơ?” Lão Lý nhìn cô, tôn chỉ không phải là hành cô sao?
“Trên thế giới còn một cuộc sống khác!”
Khương Mạn nhún vai, “Chúng ta tới đây để trải nghiệm cuộc sống thứ hai mà, nói thật là đều rất vất vả.”
“Nhưng nó lại là sự thanh lọc tâm hồn, tôi nghĩ là nên sắp xếp để trải nghiệm thêm cuộc sống thứ ba cũng tốt.”
Lão Lý sững sở, Khương Mạn lại cười rộ lên vứt quyển kịch bản đi. Ra hiệu cho máy quay chụp một bức ảnh đẹp để về nhà treo.
Ở thời điểm này ánh sáng cũng đã rõ ràng hơn, toàn bộ vách đá trên tòa lâu đài thật sự nguy nga.
“Tôi cảm thấy, mọi người nên quan tâm tới sự phong phú trong cuộc sống.”
Lão Lý lại ngây ra, hai mắt tự nhiên phát sáng.
Cư dân mạng cũng cảm thấy hưng phấn.
(F***! Hào môn livestream?)
(Khương võ thần lần này được đấy! chị đại hào môn đưa cả nhà đi cảm nhận cuộc sống hào môn?)
Khương Mạn cười nhẹ: “Nói thật thì, cuộc sống hào môn rốt cuộc là cái gì tôi cũng không biết.”
“Làm sao gia tộc Lancelot có thể tồn tại, tôi cũng tò mò chuyện này như mọi người.”
“Tuy nhiên, với tư cách cũng là chủ nhà, tôi rất vui khi có thể mời mọi người cùng tôi trải nghiệm.”
“Chuẩn bị xong chưa các cục cưng?”
Khương Mạn đứng lên, “Hoan nghênh tới gia tộc Lancelot.”
“buildings burn,people die,but real love is forever.”
“Tôi muốn gọi nơi này là nơi tình yêu đích thực trường tồn!”
Chương 476: Cuộc sống hào môn đáng sợ
Cuộc sống trong hào môn như thế nào? Khương Mạn nào có biết.
Kiếp trước, cô là một người quê mùa chỉ biết đánh đấm, sau khi trở lại thế giới này, cô lại chạy show, quay phim để kiếm ăn.
Mặc dù nói bây giờ trong túi không thiếu tiền, nhưng thực sự cô chưa từng tận hưởng cuộc sống!
Về bản chất, Khương Mạn vẫn là một người bình thường vì vậy chuyện này phải để chú Elijah sắp xếp.
Tên côn đồ mặc vest trong đầy quyến rũ lại xuất hiện trong camera. Nghe nói mọi người muốn trải nghiệm cuộc sống hào môn, mắt ông ta sáng lên:
“Thật sao? Mọi người đúng là nhóm người đáng yêu tràn đầy khao khát muốn tìm tòi.”
"Không vấn đề gì, chú sẽ sắp xếp cho mọi người!"
Vẻ mặt Khương Vân Sênh có chút kỳ quái.
Elijah sờ cằm nói: "Cứ theo lịch học trước đó của Ody đi."
Hứa Tiểu Mạn tò mò: "Ody là ai?"
“Anh cả của tôi.” Khương Mạn uống một ngụm nước cam, lẩm bẩm: “Tại sao tôi lại có chút linh cảm chẳng lành nhỉ.”
"Lịch học của anh cả..." Vẻ mặt của Khương Vân Sênh cũng có chút khó tả.
Cư dân mạng càng tò mò hơn.
(Ody? Đây là tên huý của chủ tịch Khương nhà tôi sao?)
(Hahaha! Đây là trải nghiệm cuộc sống từ nhỏ của anh cả sao? Nhìn biểu cảm của anh hai, tôi cảm thấy cuộc sống này dường như có chút khó khăn.)
(Quả nhiên, cuộc sống giàu sang gì đó đều là giả? Vòng luẩn quẩn của "Một cuộc sống khác trên thế giới" được định sẵn các khách mời sẽ phải chịu khổ rồi!)
Anh cả nhà họ Khương đang họp đột nhiên cảm thấy hơi ngứa mũi.
……
Sau khi ăn xong bữa sáng không được ngon miệng cho lắm, chú Elijah đã sẵn sàng cho nghi thức mở màn của hào môn.
Một chiếc ô tô đi vào trang viên của lâu đài, một vài người đàn ông và phụ nữ mặc vest trong hết sức chuyên nghiệp từ trên xe bước xuống.
Elijah giới thiệu: "Đây là ông Rossi, một nhà đầu tư có tiếng trong giới tài chính, là một trong những người thầy của Ody."
"Martin Dusser- nhà vô địch thế giới bộ môn cưỡi ngựa, đây cũng là giáo viên dạy môn cưỡi ngựa của mọi người."
"Ivy, một tiến sĩ mỹ thuật, một bậc thầy mỹ thuật đương đại ..."
"Sirth- siêu đầu bếp của Michelin phụ trách lớp nấu ăn của mọi người."
"Còn anh Tề Thiên Hải này, người cũng đến từ phương Đông xinh đẹp là huấn luyện viên cấp cao của Hiệp hội võ thuật quốc gia, đồng thời cũng là thầy dạy võ của Ody."
"Ồ, ngoài võ thuật phương đông, còn có đấu kiếm phương tây, nhu thuật, và kickboxing. Những lớp học này không dễ sắp xếp thời gian nên chúng ta có thể để chúng đến ngày mai."
** Nhu thuật là một danh từ gọi chung cho nhiều môn phái võ thuật cổ truyền của người Nhật. Nhu Thuật xuất nguồn từ giai cấp võ sĩ samurai xưa ở Nhật Bản dùng tay không để tự vệ và chống cự lại đối thủ.
Kickboxing, đôi khi được gọi là Quyền cước là một nhóm các môn thể thao chiến đấu độc lập dựa trên đá và đấm, lịch sử phát triển từ karate, Muay Thái và boxing của phương Tây
Elijah nhìn vào lịch học: "A, tại sao lại quên mất lớp học bắn súng nhỉ?!"
Sau khi nói xong, ông ta cười toe toét: "Việc dùng súng ở đây là hợp pháp nên môn học này là bắt buộc!"
Sau khi ông ta nói xong, không chỉ ekip chương trình mà cả khách mời đều như chết lặng.
Đồng tử của Điềm Điềm như sắp rơi ra, cô ấy ôm chặt lấy cánh tay Khương Mạn: "Chị à! Đây thật sự là lịch học của anh cả chị lúc nhỏ sao ??"
Biểu cảm của Khương Mạn cũng rất sầu não, nhìn sang bên cạnh hỏi: "Anh hai, chú Elijah không nói đùa phải không?"
“Chính xác mà nói, đây là lịch học trong kỳ nghỉ của anh cả.” Khương Vân Sênh nhún vai:
“Làm người nắm quyền của nhà Lancelot không dễ như vậy đâu. Từ sau khi anh cả 15 tuổi, thời gian ngủ cố định chỉ có 6 tiếng đồng hồ thôi."
“Thời gian còn lại, ngoại trừ ăn uống và vệ sinh cá nhân, hầu như anh ấy đều học bài.” Khương Vân Sênh ngập ngừng:
“Phần lớn thời gian ăn cơm anh ấy cũng không rảnh rỗi, anh ấy cũng phải chú ý đến các động thái khác nhau của giới tài chính."
Hàm của Khương Mạn sắp rớt xuống.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
(Lúc này, biểu cảm tôi và Khương võ thần giống nhau y hệt! Trời ơi, đây là cách mà một người đã sống sao?)
(Vậy mới nói, trên thế giới này có hai loại phú nhị đại, một loại là Khương Lệ Sính và một loại là Khương Tiểu Bảo?)
(Bạn phía trên ơi, Khương Tiểu Bảo cũng rất dễ thương mà! Đừng có chà đạp người ta như vậy!)
(Tôi muốn nói rằng Khương Tiểu Bảo là một người vô dụng, thi đại học người ta được 985 điểm đó!)
(Cho nên nói Khương Lệ Sính mới thật sự là tổng tài, là chồng quốc dân? ! Tôi hỏi thầm một câu, anh cả có cuộc sống xx không vậy?)
(Xì, tôi sẽ cho bạn phía trên 100 tệ, đổi câu hỏi này cho tôi!)
(Tất nhiên là có rồi! Tối qua, Lệ Sính oppa vừa này kia kia nọ với tôi đó.)
(Bạn phía trên vượt biên từ nước H qua à? Cút ra ngoài đi!)
(Tôi không muốn tham gia bất kỳ lớp học nấu ăn nào ngoại trừ lớp học nấu ăn. Nếu muốn tôi học những thứ này mỗi ngày, tôi thà không làm gì còn hơn!)
Nhìn thấy vẻ mặt sầu não của khách mời, Lão Lý lập tức cảm thấy thời cơ của mình đến rồi!
Quả nhiên, người duy nhất có thể lật đổ Khương Mạn chỉ có bản thân cô!
Tự đào hố chôn mình, chắc chắn phải là cô!
Đột nhiên, Bạc Hạc Hiên nhìn về phía ông ta: "Đạo diễn Lý vui vẻ như vậy, xem ra rất muốn cùng tham gia nhỉ."
Lý lão âm nhất thời không thể vui mừng được nữa: "Bạc Hạc Hiên! Tốt xấu gì cậu cũng là một ảnh đế, cậu nhìn bộ dạng bây giờ của mình đi, còn ra cái thể thống gì không!"
Khương Mạn kinh ngạc nhìn ông ta: "Lão Lý, chú đang quát bạn trai của tôi à?"
Bạc ảnh đế cau mày, biểu cảm nghiêm túc nhìn bạn gái mình: "Anh bị thương rồi, Yêu Nhi."
Khương Mạn giữ lấy cánh tay của anh rồi chỉ vào Lý lão âm: "Lôi Lý lão âm ra ngoài! Tấn công nam khách mời một cách công khai, còn ra thể thống gì nữa! Vậy chú sẽ học lớp kinh tế nhé!"
Lúc này, Lý lão âm lúc này đã bị mọi người đẩy vào đường cùng, bị nhân viên trực tiếp đẩy vào trong khung hình.
(Ha ha ha ha! Buồn cười quá, Lý lão âm luôn đứng trước bờ vực của cái chết để kiểm nghiệm sự điên rồ!)
(Bạc Thần wow... Tôi không nhìn tiếp được nữa!)
(Lần này đã học được rồi, Bạc trà xanh, anh được lắm!)
(Người đàn ông sau khi yêu vào thật đáng sợ…)
(Có phải tôi là người duy nhất thấy ngọt đến sâu răng rồi không? Trước đây Bạc Thần từng là một người đàn ông lạnh lùng biết nhường nào, sau khi hẹn hò với Khương võ thần, anh ấy giống như biến thành người khác vậy.)
(Tôi cũng thấy vậy! Tương tác giữa hai người rất ngọt ngào, anh vợ và em rể có vẻ rất hòa thuận, a ... rất mong chờ ngày Bạc Khương có em bé!)
Lần này, Lý lão âm bị kéo vào để cùng bị "hành hạ", các khách mời đều vô cùng thích thú.
Vì số lượng lịch học tương đối nhiều nên hai người một nhóm, bốc thăm để học.
Chuyện này hoàn toàn là phụ thuộc vào vận may.
Mà chuyện chia nhóm này ...
Tang Điềm đứng lên, nói: "Lão Lý, tới đây! Chúng ta một nhóm!"
Khương Mạn giữ Bạc Hạc Hiên, cười đầy gian xảo.
Tự Thiên Sách hiểu ý, vẫy tay với Hứa Tiểu Mạn: "Hứa Tiểu Mạn, anh với em một nhóm đi!"
Và thế là ...Tôn Đại Ngọc và Khương Vân Sênh thành một nhóm!
Hai người nhìn nhau, ánh mắt Đại Ngọc nhanh chóng lảng tránh, tức giận nhìn đám bạn xấu xa.
Khương Vân Sênh cụp mắt xuống, cười nhẹ, hai người đứng cạnh nhau, rõ ràng là không nhìn nhau, nhưng trong lòng lại có một cỗ cảm giác dâng trào khó tả.
(Ôi trời, vừa rồi, khoảnh khắc đạo diễn Khương liếc nhìn Đại Ngọc rồi cúi đầu mỉm cười, tim tôi như muốn rớt ra ngoài!)
(Bầu không khí lãng mạn chết tiệt này là sao vậy?! Chú Elijah đã bí mật thêm các hiệu ứng đặc biệt à?)
(Đám người Khương võ thần thật biết dở trò!)
(Lúc đầu tôi cứ tưởng là cuộc sống hào môn là chỉ có ăn uống, mua sắm, nhưng hóa ra lại còn phải đi học! Đi học mà còn phải ăn cơm chó nữa, thật là quá đáng?)
(Cặp Tôn Hiểu- Vân Sênh là thật sao?!!!)
Bình luận facebook