• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vô Địch Thật Tịch Mịch (1 Viewer)

  • Chương 121-123

Chương 121

Đầm Giao Long.

Mặt hồ yên ả, cảm giác không hề có chỗ nào thu hút. Thậm chí trong mắt một số người, đây lại là một nơi mỹ lệ, hồ nước trong veo, bên trong thỉnh thoảng còn có vài chú cá tung tăng bơi lội.

Nếu quả thật nghĩ như thế thì sai hoàn toàn rồi.

Trước kia có một đôi vợ chồng chơi đùa ở gần đầm nước này thì bất thình lình bị Huyết Giao nuốt mất, máu tươi nhuộm đỏ mặt hồ, lúc đó mọi người mới biết được trong đầm Giao Long này có Huyết Giao sinh sống.

Chỉ có điều Huyết Giao ẩn nấp ở bên trong đầm Giao Long, một mực không xuất hiện, cũng không có người dám xuống dưới tìm kiếm. Con Huyết Giao bị chém giết lúc trước là do bị người ta dẫn dụ ra, mới hợp lực giết chết được nó. Còn hiện tại muốn làm như vậy e là độ khó còn cao hơn. Dù sao con Huyết Giao còn lại chắc chắn đã khôn ra so với con ban đầu.

Tống Chân Sơn nhìn đám người chung quanh, lên tiếng:

- Người không liên quan xin mời lùi ra xa, dù sao Huyết Giao hung ác thành tính, khó tránh bị ngộ thương. - Sau đó hắn đổi chủ đề - Nếu như khi chúng ta đánh với Huyết Giao, có người nào âm thầm ra tay cướp đoạt, cũng đừng trách chúng ta không nể tình.

Lời hay phải nói, cảnh cáo cũng phải nói.

Những người ở phường thị Vân Hải cũng không có mấy ai là người tốt, chuyên môn làm những việc lợi mình không lợi người, cho nên sự tình gì cũng có thể phát sinh.

Mặc Lăng Vũ nói:

- Huyết Giao ẩn nấp ở bên trong đầm Giao Long, nếu như nó không chịu ra, vậy thì chúng ta nên làm như thế nào?

- Ha ha. - Tống Chân Sơn cười - Mặc tiểu thư không cần lo lắng, bốn người chúng ta tự có biện pháp của riêng mình. Nhưng mà trước mắt thì chúng ta cũng cần chuẩn bị một chút.

Ngoại trừ Tống Chân Sơn, ba người còn lại đều có vẻ mặt ngưng trọng. Huyết Giao cường hãn là chuyện mà mọi người đều biết, nhất là con Huyết Giao này lại còn cường đại hơn con Huyết Giao bị giết lúc trước kia rất nhiều.

Nếu như không chuẩn bị tốt, thắng bại cũng khó liệu, khả năng bọn hắn bị Huyết Giao nuốt mất còn lớn hơn.

- Các ngươi nói xem bọn hắn có thể giết chết con Huyết Giao này hay không?

- Khó mà nói, mặc dù tu vi của bọn hắn đều là Địa Cương cảnh tầng năm, nhưng mà Huyết Giao lại là yêu thú Địa Cương cảnh tầng năm. Vả lại nghe đồn, con Huyết Giao này còn là hậu duệ chân chính của Thần Long, thực lực còn cường hãn hơn yêu thú đồng cấp rất nhiều.

- Lúc trước Mặc tiểu thư còn mời một vị cường giả nữa, nhưng mà vị cường giả kia đã bỏ đi giữa đêm. Chỉ sợ là bởi vì đã biết Huyết Giao không thể địch nổi, cho nên đã chạy trốn rồi.

- Đây là chuyện rất bình thường, mấy người Tống Chân Sơn chưa nếm mùi sự lợi hại của Huyết Giao nên mới hùng hổ thế thôi. Đợi đến lúc gặp được nó thật, e là họ có hối hận cũng không kịp. Con Huyết Giao trước đó bị sáu vị cường giả Địa Cương tầng năm vây giết, tuy rằng thành công thế nhưng cuối cùng ba người bị trọng thương, còn có một người thì bị Huyết Giao cắn đứt cánh tay, ngươi nghĩ xem tình cảnh đó thê thảm đến nhường nào?

Tống Chân Sơn đang bố trí một vài thứ ở khu vực xung quanh. Mặc dù trông thì như thật, nhưng đối với Huyết Giao, những thủ đoạn nhỏ này chẳng là cái gì.

Một đại hán khôi ngô khiêng lưỡi búa đi đến bên cạnh Tống Chân Sơn, thấp giọng nói:

- Nếu như gặp phải nguy hiểm thì chúng ta làm thế nào?

- Chạy. - Tống Chân Sơn không hề nghĩ ngợi trả lời ngay.

Trình bá đứng bên cạnh Mặc Lăng Vũ, nhỏ giọng nói:

- Tiểu thư, người cho rằng lần này có thể thành công sao?

Mặc Lăng Vũ lắc đầu, nói:

- Không thành công cũng phải thử một lần, chúng ta đã không thể chờ thêm được nữa rồi.

Trình bá cúi đầu, tiểu thư nói rất đúng, đích thật là bọn họ không còn nhiều thời gian nữa. Chỉ là lần này có chút đáng tiếc, bởi vì nghe nói là có báu vật xuất thế cho nên cường giả của phường thị Vân Hải mới đều tiến vào hiểm địa, đi tìm hiểu lời đồn không biết thật giả kia.

Bây giờ, bốn tên cường giả Địa Cương cảnh tầng năm đã là đội hình mạnh nhất ở phường thị Vân Hải. Nếu như mấy người này cũng thất bại, vậy thì bọn họ thật sự là không còn biện pháp nào khác.

Tống Chân Sơn nhìn về phía Mặc Lăng Vũ rồi nói:

- Mặc tiểu thư, chúng ta muốn dụ Huyết Giao ra ngoài, các ngươi mau lui về sau đi, tránh thương tổn ngoài ý muốn.

Mặc Lăng Vũ gật đầu, nói:

- Làm phiền mấy vị.

Giờ khắc này, bốn người đi tới phía trước đầm Giao Long, liếc mắt nhìn nhau, hít sâu một hơi, khí thế chợt bộc phát ra, và họ bay vụt về phía đầm Giao Long.

- Thật mạnh mẽ! Đây chính là thực lực của cường giả Địa Cương cảnh tầng năm sao?

- Công pháp tu luyện của Tống Chân Sơn thuộc về thổ hệ, mỗi một chiêu đánh ra đều nặng nề như núi, uy lực khiến người khác khó có thể chịu đựng. Trong cùng bậc Địa Cương cảnh tầng năm, thực lực của hắn cũng thuộc hàng đầu.

Ùng ục!

Ngay khi những người vây xem còn đang châu đầu ghé tai bàn luận, thì mặt hồ đột nhiên dao động, vô số bong bóng ùng ục nổi lên.

- Huyết Giao sắp ra rồi.

Những người đang xem ở bên ngoài nhìn thấy tình huống này vội vàng lùi lại về sau mấy bước. Bọn họ cũng bị thực lực của Huyết Giao làm cho kinh sợ.

Mấy người Tống Chân Sơn sửng sốt. Tại sao có thể như vậy? Con Huyết Giao này cũng thiếu kiên nhẫn thật, khí thế của bọn hắn còn chưa có tác động đến chỗ sâu, vậy mà nó đã cảm ứng được sao?

Bong bóng càng lúc càng nhiều, khắp mặt hồ sôi lên như nước nóng.

- Mau rút lui, Huyết Giao ra rồi. - Tống Chân Sơn quát lên một tiếng, bốn người nhanh chóng lui về phía sau.

Mặt nước đột nhiên nổ tung, sóng nước bay cao tới trăm trượng, một thân ảnh dài mấy chục trượng lập tức xuất hiện trước mắt mọi người. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, con Huyết Giao kia bay thẳng lên trời.

- Chuyện gì thế này? Sao Huyết Giao lại biết bay?

- Mọi người xem kìa, trên người của con Huyết Giao này toàn là máu, chẳng lẽ nó bị thương nặng rồi?

- Gì cơ? Sao có thể như thế được, Huyết Giao sao lại thụ thương? Mấy người Tống Chân Sơn kiếm lời rồi, đây là một con Huyết Giao bị thương.

Lúc mà mọi người còn đang thì thầm với nhau thì mấy người Tống Chân Sơn thấy cảnh này cũng vui mừng nói:

- Huyết Giao đã bị thương nặng, chúng ta lên thôi.

Ầm!

Bốn bóng người đột nhiên lao lên, thi triển thần thông đánh về phía Huyết Giao.

Chỉ là giờ phút này, mặt hồ kia lại một lần nữa nổ tung, một bóng người lao thẳng lên không trung, quát to:

- Cút hết ra! Đây là con mồi của ta.

Mấy người Tống Chân Sơn sững sờ, rồi bọn hắn lập tức cảm nhận được có một uy thế cường hãn như thủy triều đập vào mặt. Cương khí cuồng bạo khiến cho bọn hắn cảm thấy kinh hãi. Sức mạnh khổng lồ đánh bay cả bốn người về phía xa.

- Huyết Giao, ngươi chạy không thoát đâu, chịu chết đi. - Lâm Phàm nhanh chóng đuổi kịp, bàn tay bắt lấy cái đuôi của Huyết Giao.

Mà khi Huyết Giao cảm nhận được Lâm Phàm đã bắt được nó, nó lập tức giãy dụa, gào thét, trong tiếng gào thét ẩn chứa đầy sự sợ hãi.

Hai tay của Lâm Phàm kéo mạnh một cái, thi triển ra toàn bộ sức mạnh, kéo Huyết Giao đánh xuống mặt đất.

- Chết đi cho ta.

Thân thể dài mấy chục trượng của Huyết Giao vặn vẹo vài cái ở trên không trung, rồi bị Lâm Phàm hung hăng nện xuống mặt đất.

Ầm ầm!

Mọi người đang vây xem trợn mắt há hốc mồm, chỉ cảm thấy mặt đất ở dưới chân cũng chấn động.

- Là Lâm công tử. - Lúc mà Mặc Lăng Vũ nhìn thấy thân ảnh kia, lập tức đưa tay lên che miệng, vẻ mặt không dám tin.

Trình bá lại càng ngạc nhiên hơn, ông không ngờ Lâm đại nhân vậy mà đã đến đây để giết Huyết Giao từ trước.

Vả lại nhìn tình huống hiện tại thì Huyết Giao hẳn là phải chết rồi.

Huyết Giao kêu rên một tiếng.

Rồi nó phun ra một búng máu tươi, hai trảo chống xuống mặt đất, muốn tiếp tục chạy trốn, nhưng mà thân thể lại không ngừng lui về phía sau.

- Còn định chạy đi đâu? Mau ra đây. - Lâm Phàm nắm lấy cái đuôi của Huyết Giao, lôi thật mạnh về phía mình như chơi kéo co.

Tay trái hắn vẫn nắm chặt cái đuôi của Huyết Giáo, tay phải lấy Lang Nha bổng từ trong nhẫn trữ vật ra, nhắm thẳng đầu của Huyết Giao mà đập mạnh xuống. Máu tươi phun trào ra, nhuộm đỏ mọi thứ xung quanh.

- Thật tàn nhẫn, thật mạnh mẽ.

- Người này đến cùng là ai? Ngay cả Huyết Giao cường đại như vậy cũng bị hắn giết chết dễ dàng.

- Cái này...

Mọi người đã chấn kinh, thậm chí không dám tin, theo bọn họ nghĩ, người này thật quá mạnh mẽ.

Điểm tích lũy +500.

Lâm Phàm dừng tay lại, nhìn về phía chung quanh, hắn cũng không ngờ lại có nhiều người tới đây xem như vậy.

Hắn dây dưa với Huyết Giao đến cả một buổi tối. Thật vất vả mới kiếm được đủ điểm tích lũy để lĩnh ngộ công pháp, mở ra hình thức vô song, sau đó chính là chà đạp Huyết Giao một trận. Cuối cùng con Huyết Giao này còn muốn chạy, đơn giản chính là nằm mơ.

Khi Lâm Phàm nhìn thấy Mặc tiểu thư cũng ở đây, trong lòng vui vẻ. Khách hàng đã ở đây rồi, giao dịch lần này liền có thể kết thúc.

Hắn nhanh chóng phá vỡ đầu của Huyết Giao đầu, lấy một viên nội hạch lớn chừng nắm tay ra rồi kéo lấy thi thể của Huyết Giao đi về phía Mặc Lăng Vũ.

- Mặc tiểu thư, giao dịch đã hoàn thành, nội đan của Huyết Giao ở đây, trả tiền đi. - Lâm Phàm vươn tay nói.

Mặc Lăng Vũ hơi ngây ngốc. Nàng nhìn gương mặt đầy máu tươi của Lâm Phàm rồi lại nhìn thi thể của Huyết Giao ở trong tay hắn, trong nhất thời còn chưa kịp phản ứng.

Mấy người Tống Chân Sơn nhìn thấy Huyết Giao bị người thô bạo đập chết cũng sốt ruột, bèn vội vàng hô lên:

- Mặc tiểu thư, chúng ta được cô mời đến, mặc dù chúng ta không có giết chết con Huyết Giao này, coi như là không có công lao cũng có khổ lao.

Lâm Phàm nghe được lời này, trong nháy mắt đã thu hồi nội đan của Huyết Giao, bất mãn nói:

- Mặc tiểu thư, cô làm thế là có ý gì? Là không tín nhiệm ta hay sao? Lâm Phàm ta nói được thì làm được, từ trước tới giờ không lỡ hẹn, cô làm vậy không phải là đang vũ nhục ta sao?

- Vậy thì, nội đan giờ có giá 20 triệu, một cắc cũng không được thiếu.

Trình bá vội vàng giải thích nói:

- Lâm đại nhân, tiểu thư của chúng ta tuyệt đối không có ý vũ nhục ngài.

Mặc Lăng Vũ cũng nói:

- Mong Lâm công tử thứ lỗi. Mọi chuyện là do tiểu nữ tử cân nhắc không chu toàn, bây giờ Lâm công tử đã giúp đỡ ta giết chết Huyết Giao, tiểu nữ tử cực kỳ cảm kích, sao có thể không giữ lời. - Sau đó nàng lấy một xấp ngân phiếu ra và nói - Đây là bồi thường cho Lâm công tử.

Trên mặt của Lâm Phàm vẫn tỏ vẻ không vui, nhưng mà sau khi âm thầm đếm kỹ ngân phiếu một chút, thấy giống như có tận 30 triệu, trong lòng lập tức cười như nở hoa, sau đó thở dài một tiếng:

- Thôi, Mặc tiểu thư cũng là sốt ruột vì cứu cha, Lâm Phàm ta cũng không phải người có lòng dạ sắt đá, cô cầm lấy nội đan của con Huyết Giao này đi.

Sau đó hắn giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, cầm đống ngân phiếu kia tùy ý ném vào trong nhẫn trữ vật, tỏ vẻ rằng ta không thèm để ý.

- Tiền tài với ta chỉ là mây khói, nhưng mà cách làm người của Mặc tiểu thư lại khiến ta rất bội phục. Nếu Mặc tiểu thư đã có ý tốt, ta cũng không từ chối.

Động tác và lời nói liền mạch, không có chút vấn đề gì, giống như là một chuyện rất bình thường.

Lại thể hiện Lâm Phàm là người coi tiền tài như cặn bã.

Mặc Lăng Vũ cúi thấp người, nhẹ nhàng nói:

- Đa tạ Lâm công tử đã thông cảm.

Lâm Phàm ừ một tiếng, tỏ vẻ rất rộng lượng.
Chương 122

*Giải nghĩa tên chương: Bức khí - khí thế khi nói về sự lợi hại của bản thân

Ngân phiếu tới tay, trong nháy mắt Lâm Phàm có cảm giác rằng mình đã trở nên giàu có. Khoản tiền lớn như 40 triệu đặt ở trên người cũng khiến cho Lâm Phàm cảm thấy có thật nhiều ánh mắt tham lam đang chú ý vào mình, muốn cướp đoạt số tiền này. Nhưng mà ngẫm lại cũng thấy đúng, số tiền lớn như thế này mặc kệ là ai cũng sẽ thèm muốn.

Chẳng qua ai muốn cướp đoạt khoản tiền này từ trên người mình thì phải xem người đó có năng lực này hay không đã. Đừng để đến cuối cùng lại trở thành đối tượng cho mình lục soát thi thể, tới lúc đó thì không biết nên khóc hay cười?

Khi Mặc Lăng Vũ giao một khoản tiền khổng lồ như vậy cho Lâm Phàm, tất cả mọi người ở hiện trường đều mở to hai mắt, cực kỳ hâm mộ. Nhất là mấy người Tống Chân Sơn còn nuốt nước bọt, hiển nhiên là cũng bị khoản tiền này làm cho kinh hãi.

Nhưng mà nghĩ đến cảnh tượng người này giết chết Huyết Giao lúc nãy, tự so sánh trong lòng, bọn hắn cũng biết mình tuyệt đối không làm được chuyện đó. Nhưng mà bọn hắn được Mặc Lăng Vũ mời đến đây, dù còn không có xuất thủ, nhưng thuê thì cũng đã thuê rồi, cũng không thể không chiếm được cái gì cả.

Tống Chân Sơn vừa muốn mở miệng, Mặc Lăng Vũ đã quay sang nhẹ nhàng cười với bọn hắn:

- Bốn vị là do ta mời đến, Lăng Vũ tự nhiên sẽ tuân thủ hứa hẹn. Chỉ là Huyết Giao đã bị Lâm công tử giết chết, bởi vậy Lăng Vũ chỉ có thể cho bốn vị một chút thù lao để cảm tạ.

Dưới chỉ thị của tiểu thư, Trình bá lấy ra bốn tờ ngân phiếu, mỗi một tờ đều có giá trị 500 ngàn. Dù là ở trong phường thị Vân Hải, số tiền này cũng là một khoản tiền lớn.

Mấy người Tống Chân Sơn nhẹ nhàng thở ra, mặc dù số tiền này còn chênh lệch rất lớn với giá tiền mà bọn hắn đã thương lượng. Nhưng hiện tại bọn hắn cũng chưa làm cái gì vậy mà cũng có thể cầm được một chút thù lao, cho nên cũng hài lòng đến cực điểm.

- Đa tạ Mặc tiểu thư! Sau này mà tiểu thư có chuyện gì, cứ việc tìm bốn người chúng ta. Chúng ta nhất định cố gắng giúp đỡ Mặc tiểu thư. - Tống Chân Sơn cực kỳ khách khí nói, dù sao khách hàng hào phóng như thế này ai mà chả thích. Vả lại vị Mặc tiểu thư này còn là người Mặc gia của thành Linh Phong, là người của gia tộc quyền thế. Sau này bọn họ có đến thành Linh Phong, biết đâu nàng sẽ nể chút giao tình nhỏ này mà chiêu đãi bọn họ một phen.

Mà đúng lúc này, một tiếng nói giống như là sấm sét nổ vang truyền tới từ phương xa. Khi nghe được tiếng nói này, một vài người có tu vi thấp cảm thấy khí huyết trong cơ thể mình cũng sôi trào lên.

- Chuyện gì cũng không làm mà cũng muốn nhận thù lao, chẳng lẽ các ngươi nghĩ Mặc gia ta là nhà từ thiện hay sao? - Từ phương xa, một bóng người cưỡi trên một con yêu thú hình ngựa nhanh chóng lao đến. Con yêu thú kia cao tận hai mét, trong miệng nó còn có lửa nóng hừng hực, bốn vó cuốn lên một mảnh tro bụi. Những nơi mà nó đi qua đều lưu lại từng dấu móng ngựa màu đen.

- Đó là Dung Nham Thần Câu, yêu thú Địa Cương cảnh tầng ba. Người này có thể bắt Dung Nham Thần Câu làm tọa kỵ, bá đạo uy phong biết nhường nào.

Vốn dĩ vẫn còn vài người ấm ức trong lòng, thật muốn nhìn xem là ai mà kiêu ngạo như thế, lại muốn lấy khí thế đè ép tất cả mọi người. Nhưng khi nhìn thấy con Dung Nham Thần Câu kia, tất cả mọi người đều không bàn mà hợp, cùng nhau ngậm miệng lại. Người có thể khiến yêu thú Địa Cương cảnh tầng ba đồng ý làm tọa kỵ sẽ có thực lực cường đại đến mức nào?

Mọi người đều biết, yêu thú Địa Cương cảnh trở lên hung tính khó thuần, nếu như muốn để cho nó đồng ý làm tọa kỵ, quả thực chính là mơ mộng hão huyền, lại càng không cần phải nói yêu thú có tình tình cuồng bạo như Dung Nham Thần Câu.

E rằng cho dù là chết, nó cũng sẽ không đồng ý làm tọa kỵ, trừ phi là có người khiến cho nó cảm phục thì mới có khả năng này.

Lâm Phàm ngẩng đầu lên liếc một cái. Nam tử đang đi đến kia có dung mạo bậc nhất, thần sắc kiên nghị, cưỡi ở phía trên Dung Nham Thần Câu khiến cho người này càng thêm nổi bật, có khí thế một mình một ngựa xung phong liều chết trong vạn quân, không ai có thể địch nổi.

Cách xuất hiện này quả thực là quá phong cách, nhưng mà dám phong cách hơn cả mình thì không hay ho gì cho hắn đâu.

Trình bá nhìn thấy người nọ thì lập tức phấn khởi ra mặt, vội vàng tiến lên nói:

- Lão bộc bái kiến đại thiếu gia. - Sau đó ông hỏi - Đại thiếu gia, ngài không phải ra ngoài rèn luyện ba năm ư? Sao bây giờ ngài lại đến phường thị Vân Hải này?

- Thời gian ba năm là quá dài, chỉ cần hai năm là ta cũng đã tu luyện thần công đến đại thành. Sau khi về đến nhà, ta mới biết được muội muội tới đầm Giao Long, muốn giết chết Huyết Giao để lấy nội đan làm thuốc chữa bệnh cho cha. Chuyện thế này, sao ta có thể không tới? - Ánh mắt của Mặc Kinh Trập liếc qua. Khí thế cường đại ép về phía đám người xung quanh khiến họ phải cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng hắn.

Trong lòng tất cả mọi người đều chỉ có một ý nghĩ, người ở trước mắt tuyệt đối là cường giả vô song, cường hãn hơn mấy người Tống Chân Sơn rất nhiều. Thân thể ẩn giấu ở phía dưới bộ quần áo kia ẩn chứa sức mạnh kinh khủng, thậm chí giống như là không thể thu liễm nổi, khí tức tiết ra ngoài thổi phồng cả áo ngoài.

- Bên trong thành Linh Phong không ngờ lại có phân bộ của Thiên Thần giáo, nếu như ta về sớm một chút, phụ thân làm sao lại trọng thương. Dù sao với ta, giết chết những tên đạo chích này chỉ là chuyện giống như nghiền ép mấy con kiến mà thôi. - Mặc Kinh Trập tự tin nói to, lúc nhắc đến Thiên Thần giáo, trong giọng nói của hắn còn lộ vẻ khinh thường.

Mặc Lăng Vũ tiến lên, khẽ khom người, nói:

- Lăng Vũ đã lâu không gặp ca ca.

- Ừm. - Mặc Kinh Trập gật đầu, hơi nhấc tay, dáng vẻ như bao dung cả giang sơn, thần sắc hơi nhu hòa - Lăng Vũ, mấy năm nay muội làm không tệ, quản lý mọi việc trong gia tộc ngay ngắn rõ ràng, giúp đỡ phụ thân chia sẻ không ít áp lực. Nhưng mà Mặc gia ta cũng không phải là thiện đường, bốn người bọn họ không có bất kỳ công lao gì, sao lại phải trả thù lao, hoàn toàn chính là lãng phí.

Mấy người Tống Chân Sơn nghe được lời nói này của Mặc Kinh Trập liền cảm thấy tức giận. Người này thật sự là quá đáng, đây là đang vũ nhục bọn hắn sao? Nhưng mà đối phương trông cực kỳ nguy hiểm, cho nên bọn họ chỉ có thể giấu cơn giận này ở trong lòng.

- Ca ca, bốn người bọn họ có thể đứng ra trợ giúp Mặc gia ta cũng đã là có công lao, trả thù lao vẫn là việc nên làm. Xin ca ca đừng để cho Lăng Vũ phải khó xử. - Mặc Lăng Vũ không tự ti, không kiêu ngạo nói, sau đó nhìn về phía mấy người Tống Chân Sơn - Mong các vị thông cảm! Tính tình của ca ca ta chính là như vậy, hi vọng các vị đừng để bụng. Lần này Lăng Vũ cũng xin cảm tạ các vị đã đến hỗ trợ.

Sắc mặt của mấy người Tống Chân Sơn hòa hoãn lại. Bọn hắn cảm thấy vị Mặc tiểu thư này quả nhiên là hiểu lòng người, mỗi tiếng nói, mỗi cử động đều có phong phạm của đại gia tộc. Sau đó bọn hắn lại nhìn cái tên đầy kiêu ngạo ở bên cạnh, nếu như là ở bên ngoài, kẻ này tuyệt đối không sống tới ngày thứ hai.

- Mặc tiểu thư không cần để ý, bốn người chúng ta hiểu mà.

Mặc Kinh Trập nhảy từ trên Dung Nham Thần Câu xuống rồi nói:

- Nếu muội đã quyết định như vậy, ta cũng sẽ không nói thêm gì nữa. -Sau đó, hắn lại nhìn chằm chằm về phía Lâm Phàm và nói - Huyết Giao chỉ có tu vi Địa Cương cảnh tầng năm mà thôi, ngươi cầm tận 30 triệu không thấy quá đáng à? Chẳng lẽ định ức hiếp Mặc gia ta hay sao?

Lúc này, Trình bá cũng sợ ngây người, không ngờ tới đại thiếu gia ra ngoài tu luyện công pháp, vậy mà tính nết càng ngày càng ngay thẳng. Ông ta cũng biết môn “Kinh Long Đại Thiên Công” này của thiếu gia là loại công pháp cương mãnh, sẽ hơi cải biến tính cách của người tu luyện. Chỉ có điều cũng không ngờ tới người trầm tính như đại thiếu gia vậy mà lại biến thành ác liệt, bá đạo như bây giờ.

- Đại thiếu gia, vị đại nhân này là đệ tử của Viêm Hoa tông, lại... - Trình bá vẫn còn chưa nói xong, Mặc Kinh Trập đã ngắt lời.

- Viêm Hoa tông thì sao? Thân là đệ tử của Viêm Hoa tông thì càng phải tuân thủ nguyên tắc công bằng công chính, Mặc gia ta thủ hộ thành Linh Phong, ủng hộ Viêm Hoa tông, ngươi thân là đệ tử của Viêm Hoa tông thì càng không nên thu tiền thù lao của muội muội ta. - Mặc Kinh Trập nói năng có khí phách, có lý lẽ, từng câu từng chữ đều không có sai lầm, nhưng mà khí thế lại rất bá đạo, giống như là không cho phép người khác làm trái lời.

Mặc Lăng Vũ nhíu mày, nàng cũng có chút không thích tính khí này của ca ca, bèn nói:

- Ca ca, việc này là muội làm chủ, xin ca ca đừng để ý nữa.

- Lâm công tử giết chết Huyết Giao vì phụ thân, công lao khổ lao đều có, đúng lý nên được trả thù lao.

Mặc Kinh Trập không cho là đúng, hắn khoát tay, nói:

- Muội muội nói như thế là không đúng. Mặc gia tuy là gia tộc quyền thế, nhưng cũng không thể phung phí như vậy. Huyết Giao tuy mạnh, nhưng mà chỉ cần ta đến, lật tay là có thể giết chết nó, cần gì phải để cho người khác hỗ trợ.

Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào Mặc Kinh Trập, người này làm sao mà đáng ghét thế này? Chẳng nhẽ cứ tu luyện thành công là lòng tự tin vượt lên cả trời? Sau đó hắn nhìn về phía Mặc Lăng Vũ, chỉ vào Mặc Kinh Trập nói:

- Mặc tiểu thư, ca ca của cô bị bệnh à?

Lời này vừa dứt, đám người ở hiện trường choáng luôn.

Sau đó trong nháy mắt, bọn họ kịp phản ứng lại, thấy lời nói này cũng không có sai.

Theo bọn hắn nghĩ, Mặc Kinh Trập này chính là có bệnh, ngươi lợi hại vậy thì sao ngươi không đến sớm một chút đi, nhất định phải chờ đến khi mọi việc đã kết thúc mới chạy đến nói nhảm.

Nếu không phải là họ cảm thấy thực lực của Mặc Kinh Trập tương đối mạnh mẽ, bọn hắn đã sớm vén tay áo, đi lên giáo huấn hắn một chầu rồi.

Mặc Lăng Vũ sững sờ, sau đó nhẹ nhàng cười một tiếng:

- Xin Lâm công tử đừng để bụng những lời của ca ca ta, mặc dù ca ca ta nói khó nghe nhưng tuyệt đối không có ác ý.

Lâm Phàm gật đầu, nói:

- Điểm ấy ta cũng biết. Chứ nếu như là hắn có ác ý thì hiện tại ta đã cho hắn nằm trên đất rồi.

- Hừ! Mặc Kinh Trập ta ba tuổi tập võ, rèn luyện thân thể hai năm, ngưng kết khí huyết. Năm tuổi đột phá Tôi Thể cảnh tầng một, không có bất kỳ ngoại lực gì giúp đỡ. Hai năm trước xâm nhập hiểm cảnh ở phương nam là sơn mạch Dung Hỏa rồi khổ tu hai năm. Khi thần công đại thành thì tu vi cũng đột phá đến Địa Cương cảnh tầng sáu. Ngươi vậy mà nói có thể khiến ta nằm trên mặt đất, lấy tự tin ở đâu ra thế? - Mặc Kinh Trập sải bước ra, uy thế hùng dũng đột nhiên bạo phát ra.

Lâm Phàm liếc Mặc Kinh Trập, khóe miệng lộ ra vẻ khinh thường. Rồi hắn bước ra một bước, khí thế cũng bùng lên:

- Hừ, có tí thành tựu mà cũng phải kể.

- Lâm Phàm ta hai mươi năm trước vẫn còn bận hưởng thụ nhân sinh, từ trước tới giờ không tu luyện. Một tháng trước chỉ là Tôi Thể cảnh tầng hai, một tháng sau đã là Địa Cương cảnh tầng ba. Sáu môn ngạnh công đạt cảnh giới đại thành, giết địch cấp cao hơn dễ như trở bàn tay. Ngươi thì kể chuyện mà chẳng biết xấu hổ là gì.

Trong một chớp mắt, chung quanh không còn bị khí thế bao phủ.

Mà chỉ còn lại khí tức đầy áp bức, lăng lệ tung hoành giữa thiên địa, khiến cho đám người xung quanh chấn động, vẻ mặt kinh hãi, không dám tin.

Mặc Kinh Trập tức thì bị khí thế cực kỳ cường hãn, không thể địch nổi này làm cho kinh hãi mà lui lại mấy bước, thật vất vả mới ổn định lại được tinh thần, hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm.

Sao lại có thể như thế?

Lại có người còn giỏi hơn hắn.
Chương 123

- Không thể như vậy được. - Mặc Kinh Trập vô cùng tự tin đối với thành tích của bản thân, cho rằng mình chính là thiên chi kiêu tử, thiên tài trong thiên tài. Hắn cũng cực kỳ khinh thường những người sử dụng ngoại vật để tăng cường thực lực, cho rằng chỉ có dựa vào tự bản thân tu luyện mới là chân thật.

Bây giờ kẻ ở trước mắt này lại nói hắn đột phá từ Tôi Thể cảnh tầng hai tới Địa Cương cảnh tầng ba chỉ trong vòng trong một tháng, điều này làm sao có thể xảy ra.

- Hừ! - Lâm Phàm hừ lạnh một tiếng - Ếch ngồi đáy giếng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi, không biết trời cao đất rộng. Ra ngoài mà mở mang tầm mắt đi, ngươi sẽ biết được thế gian này có rất nhiều chuyện mà ngươi cho rằng không có khả năng xảy ra, lại thực sự tồn tại.

Trình bá đi đến bên cạnh Mặc Lăng Vũ, nói:

- Tiểu thư nên ngăn cản đại thiếu gia, đừng để đại thiếu gia tiếp tục cãi nhau với Lâm đại nhân nữa.

Mặc Lăng Vũ gật đầu, nàng cũng không ngờ sự tình sẽ phát sinh đến mức độ như thế này. Không ngờ ca ca của mình và Lâm công tử mới lần đầu gặp mặt đã phát sinh cãi vã. Hơn nữa nàng còn cảm thấy hai người như sắp đánh nhau đến nơi rồi.

Ca ca của mình làm sao có thể chưa từng dùng đan dược? Nàng nhớ rõ khi còn bé ca ca đã len lén uống một viên đan dược thượng phẩm Địa giai của gia tộc. Nếu như không phải có cao nhân xuất thủ áp chế dược lực cuồng bạo kia thì ca ca của mình chỉ sợ đã bị nổ banh xác rồi.

- Ta không tin, ta phải... - Trong ánh mắt của Mặc Kinh Trập lóe lên chiến ý hừng hực tựa như là muốn phân cao thấp cùng với Lâm Phàm, chứng minh cho mọi người thấy ai mạnh ai yếu. Nhưng mà hắn còn chưa nói xong thì đã bị Mặc Lăng Vũ ngắt lời:

- Ca ca, muội đã lấy được nội đan của Huyết Giao, chúng ta phải mau chóng trở về cứu phụ thân.

Mặc Kinh Trập sững sờ, dù có vẻ không muốn nhưng cũng đành gật đầu, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm như muốn khắc ghi dung mạo của hắn vào trong lòng, sau đó hỏi:

- Nói cho ta biết, ngươi tên gì?

Hiển nhiên là có ý ngươi chờ đó về sau ta sẽ tìm ngươi chiến một trận.

Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, cũng không hề để đối phương ở trong lòng, thản nhiên nói:

- Nhớ kỹ, ta là đệ tử nội môn của Viêm Hoa tông, Lâm Phàm.

Mặc Kinh Trập hít sâu một hơi, mắt sáng như đuốc, như có lửa nóng hừng hực cháy bên trong, rồi hắn trầm giọng:

- Ngươi cũng nhớ kỹ cho ta, ta là đại thiếu gia của Mặc gia thành Linh Phong, Mặc Kinh Trập.

Mặc Lăng Vũ khẽ khom người với Lâm Phàm, nói:

- Lần này đa tạ Lâm công tử ra tay tương trợ, ngày sau nếu công tử đến thành Linh Phong, Lăng Vũ sẽ tận tâm tiếp đãi.

Lâm Phàm khoát tay:

- Mặc tiểu thư khách khí.

Theo suy nghĩ của Mặc Kinh Trập, vấn đề này hắn không bỏ qua được. Nguyên bản thần công đã thành, hắn nghĩ mình hoàn toàn có thể độc bộ thiên hạ, nhưng mà sao có thể ngờ đến lại gặp được người này. Vốn dĩ hắn còn muốn chiến đấu một trận cùng đối phương, nhưng mà phụ thân còn bị trọng thương, đang ở nhà chờ thuốc, hắn phải gấp rút đưa nội đan của Huyết Giao về.

Nhìn đám người Mặc gia rời đi, Lâm Phàm cũng chuẩn bị quay về phường thị Vân Hải để đổi ngân phiếu thành đan dược tu luyện, nhưng mà khi cúi đầu nhìn thi thể dài mấy chục trượng của Huyết Giao còn ở trên mặt đất thì lại có chút bất đắc dĩ.

Huyết Giao Địa Cương cảnh tầng năm kỳ thật cũng rất đáng tiền, là một trong những nguyên liệu thiết yếu của rất nhiều loại đan dược.

- Ai muốn mua thi thể của Huyết Giao không? - Lâm Phàm nhìn chung quanh và lên tiếng.

Hắn vừa dứt lời đã có mấy người đi ra, hiển nhiên là bọn họ cũng chờ đợi lâu rồi. Những người này đều là Luyện Đan sư của mấy cửa hàng bán đan dược trong phường thị Vân Hải. Khi biết có người muốn đi giết chết Huyết Giao, bọn họ vẫn đi theo sau. Dù sao toàn bộ thân thể của Huyết Giao đều là đồ tốt, có thể luyện chế Long Tủy Đan cấp thượng phẩm Huyền Giai, nếu như là Luyện đan sư cao cấp hơn thì còn có thể luyện chế Thiên Long Đan cấp hạ phẩm Địa Giai.

Hai loại đan dược này có rất nhiều tác dụng, thậm chí Thiên Long Đan còn có tỷ lệ nhất định khiến người sử dụng kế thừa được một tia huyết mạch của thần long.

Mà tia huyết mạch này lại có công hiệu rất mạnh, tăng cường thể chất cũng chỉ là chuyện bình thường. Thậm chí nếu sau này cơ duyên đủ may mắn, có thể tăng tia huyết mạch này lên tới cấp bậc huyết mạch của Viễn Cổ Thần Long, vậy thì sẽ càng ghê gớm.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi. Từ xưa đến nay còn chưa bao giờ có người đạt tới mức độ như thế.

- Ta đến từ Dược Vương các, ra giá 1,5 triệu. - Một lão giả bước ra, long hành hổ bộ, tinh khí thần hùng hậu, hiển nhiên là một vị cao thủ luyện đan, bồi bổ bản thân cũng rất đầy đủ.

- Hừ, Dược Vương các thật đúng là hào phóng! Toàn bộ thi thể Huyết Giao Địa Cương cảnh tầng năm đều là bảo bối, con Huyết Giao trước đó cũng đã bán được 2 triệu. Bây giờ con này có tu vi cường hãn hơn con trước rất nhiều, vậy mà các ngươi cũng dám ra giá 1,5 triệu. Đan Đỉnh các ta ra giá 2,5 triệu. - Một nam tử trung niên chắp hai tay sau lưng bước ra, quần áo tản ra ánh sáng của tài phú đến chói mắt, hiển nhiên cũng là một ông chủ lớn.

Đối với cái gọi là mấy triệu này, Lâm Phàm đã không còn để ở trong lòng, bây giờ chỉ là tuân theo nguyên tắc không lãng phí nên mới bán ra mà thôi. Cho nên hắn cũng tùy tiện để cho mấy người kia tranh giá, có thể bán được bao nhiêu thì cứ bán bấy nhiêu. Bán xong còn rời đi cho nhanh, hắn còn muốn xâm nhập hai đại hiểm địa, tiến hành tu luyện nữa.

Về phần số tiền này, hắn cũng định lưu lại đến khi trở về tông môn thì mới tiêu xài. Ở phường thị Vân Hải này, mặc dù kiếm tiền dễ dàng, nhưng mà đan dược ở đây đắt hơn ở tông môn rất nhiều.

Cuối cùng, thi thể của Huyết Giao cũng bán được 3 triệu, cũng xem như là một món tiền không nhỏ.

Nếu như là mấy ngày trước, có lẽ Lâm Phàm sẽ rất phấn khởi. Nhưng mà bây giờ, trong lòng hắn lại không gợn sóng.

Sau khi giao dịch kết thúc, hắn cầm ngân phiếu bỏ vào trong nhẫn trữ vật rồi lập tức trở lại phường thị Vân Hải, dự định mua một vài thứ để chuẩn bị đi thăm dò hai đại hiểm địa.

Mà hắn cứ luôn có cảm giác rằng có rất nhiều đôi mắt tham lam đang nhìn mình chằm chằm, nhưng mỗi khi quay lại tìm kiếm, những ánh mắt này lại lập tức biến mất không thấy đâu. Điều này khiến cho Lâm Phàm có một ý tưởng khác lạ, chơi câu cá cũng là một lựa chọn không tồi.

Hắn cố ý để lộ số tiền lớn trước ánh mắt của mọi người, sau đó lại còn rất tùy ý cất vào trong nhẫn trữ vật, giống như là nói cho tất cả mọi người đều biết, ta hiện tại rất giàu có, các ngươi ai có ý tưởng xấu xa thì nên tranh thủ thời gian hành động đi, bây giờ bỏ qua rồi là về sau sẽ không còn cơ may nữa đâu.

Chuyện ở đầm Giao Long hôm nay có rất nhiều người chứng kiến. Đối với bọn hắn, tên nhóc này mang khoản tiền quá lớn trên người, khiến không ít người đã nảy sinh ý đồ.

- Gì cơ, tiểu tử này chỉ có tu vi Địa Cương cảnh tầng ba thật sao?

- Hẳn là không có khả năng này. Hắn ta có thể giết chết con Huyết Giao kia, sao có thể là Địa Cương cảnh tầng ba.

- Con Huyết Giao kia có tu vi là Địa Cương cảnh tầng năm, cường giả Địa Cương cảnh tầng năm bình thường cũng khó có khả năng giết chết. Nhưng mà cũng có một trường hợp ngoại lệ, đó chính là con Huyết Giao kia nguyên bản đã trọng thương từ trước rồi và tiểu tử này nắm bắt được cơ hội.

- Bây giờ số tiền kia đang ở ngay trước mắt, nếu cứ bỏ qua như thế thì về sau sẽ không dễ có cơ hội nào nữa đâu. Theo ta thấy, chúng ta nên làm một vụ này. Dù sao ở phường thị Vân Hải, chuyện giết người cướp của là hết sức bình thường. Huống hồ tiểu tử này hẳn là muốn đi hiểm địa, đến lúc đó chúng ta chỉ cần bám sát theo phía sau. Nói không chừng chưa cần chúng ta động thủ, tiểu tử này đã bị yêu thú ở bên trong giết chết rồi.

Nói đến đây, những người này cũng có chút động tâm. Đây chính là cầu phú quý trong nguy hiểm, nếu thành công thì đúng là giàu to rồi.

Đội xe ngựa của Mặc gia chạy ở trên đường lớn với tốc độ rất nhanh, hiển nhiên là cũng vội vã trở về thành Linh Phong.

Có Mặc Kinh Trập đi cùng cho nên họ cũng không sợ gặp phải đám tà tu như lúc trước. Mặc Kinh Trập cưỡi Dung Nham Thần Câu, sắc mặt trông thì có vẻ bình tĩnh nhưng lại tựa như là có một tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng, nếu như không thể cất lên thì khó mà thoải mái.

Lộc cộc!

Lúc này, ở phương xa có một đội nhân mã xuất hiện, khi Mặc Kinh Trập nhìn thấy đám người này, hắn lập tức mừng rỡ.

- Muội muội, mấy người Nhị thúc cũng đã tới, ta còn có chuyện phải làm, mọi người cứ về trước đi. - Vừa nói xong, Mặc Kinh Trập lập tức điều khiển Dung Nham Thần Câu quay đầu, chạy về phía phường thị Vân Hải.

Mặc Lăng Vũ vừa muốn nói gì đó, lại phát hiện bóng dáng của Mặc Kinh Trập đã biến mất ở phương xa.

Đội nhân mã ở phía trước dừng lại, nam tử trung niên dẫn đầu mang khí tức vững vàng, ông ta hỏi:

- Cháu gái, cháu đã lấy được nội đan của Huyết Giao rồi sao?

Mặc Lăng Vũ bước ra từ trong xe ngựa, nói:

- Nhị thúc, cháu đã lấy được rồi.

- Kinh Trập đâu? Không phải là nó cũng tới phường thị Vân Hải sao?

- Ca ca có chuyện rời đi trước, nhưng mà không có việc gì, hẳn là chẳng mấy chốc sẽ trở về. - Mặc Lăng Vũ nghĩ đến vẻ mặt kia của ca ca, trong lòng cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì. Hiển nhiên là ca ca muốn quay về chiến một trận với Lâm công tử.

- Vậy thì tốt, chúng ta cũng đi nhanh thôi.

Lúc này, Lâm Phàm còn đang suy nghĩ xem mình nên đi chỗ nào lịch luyện, chuyện lựa chọn thôi cũng để cho người ta cảm thấy nhức đầu.

Vực sâu Vạn Quật!

Phế cảnh Triệu Linh!

Chỉ cần nghe danh tự là đã biết hai cái hiểm địa này rất cao cấp, nhất là vực sâu Vạn Quật thông suốt bốn phương, yêu thú nhiều vô số kể, nghe nói còn có kho báu nữa, đúng là có thể thử một lần.

Sau đó, Lâm Phàm cũng không suy nghĩ nhiều thêm, nhanh chóng quyết định là đi vực sâu Vạn Quật.

Chỉ là trước khi đi vào thì nên chọn lựa một nơi bí mật để tự sát đã. Dù sao “Bạo Huyết” và “Thất Thần Thiên Pháp” đều có một chút di chứng. Mặc dù tạm thời thì không nghiêm trọng lắm, nhưng mà muốn đi thăm dò một chỗ mới, nhất định phải toàn lực đối mặt.

Đây không chỉ là để bảo vệ bản thân, còn là thể hiện sự coi trọng đối với yêu thú sinh sống ở bên trong hiểm địa.

Vực sâu Vạn quật.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn đi thăm dò hiểm địa. Trên mặt đất là nham thạch màu đen mênh mông, xung quanh có rất nhiều hố to đủ cho một người chui lọt. Vô số âm thanh kỳ quái tựa như là tiếng dã thú gầm rống, tiếng âm hồn rít lên chói tai truyền đến từ bên trong những cái hố lít nha lít nhít kia.

Người nhát gan thì đúng là sẽ không dám đi vào thật. Nhưng mà kiếp trước từng học hành đầy đủ, Lâm Phàm biết hiện tượng này chỉ là do gió mà thôi.

Sau đó, hắn lập tức nhảy vào trong khe trượt đen kịt rồi biến mất trong bóng đêm.

Một lát sau, mấy bóng người xuất hiện.

- Không ngờ tiểu tử này lại tiến vào vực sâu Vạn Quật. Thật đúng là trời cũng giúp chúng ta. Dù sao chúng ta cũng vô cùng quen thuộc với vực sâu Vạn Quật, xem ra cơ hội thành công càng lớn hơn rồi.

- Đi, chúng ta nhanh đuổi theo thôi, đừng để lạc mất tiểu tử này.

Sau khi những người này đi vào được một lúc, lại có mấy bóng người xuất hiện. Rồi cũng không hề do dự, mấy người này lập tức nhảy vào bên trong khe trượt đen kịt kia.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom