-
Chương 123-126
Chương 124
Không biết là đã qua bao lâu, rốt cục Lâm Phàm đã thấy được một tia sáng lóe lên ở phía cuối con đường. Phịch một tiếng, hắn đã rơi trên mặt đất. Ỷ vào Bất Tử Chi Thân, hắn thong dong nhìn cảnh vật ở bốn phía.
Nơi này rộng lớn vô biên, giống như một thế giới khổng lồ ở dưới lòng đất. Càng khiến cho người ta cảm thấy thần kỳ là rõ ràng đang ở dưới đất nhưng khi ngẩng đầu lên lại không nhìn thấy đỉnh, hắn phải sâu biết nhường nào.
Khiến Lâm Phàm càng không hiểu là nơi này rất sáng, cũng không khác mấy so với bên ngoài. Không biết ánh sáng này rốt cuộc là từ đâu ra, do thứ gì cung cấp năng lượng để hoạt động? Thật đúng là khiến người ta tò mò.
Chỉ là trước tiên, hắn có một đại sự trọng yếu hơn muốn làm. Nhìn động huyệt cao bằng một người này, hắn nghiêng đầu nhìn lên trên, chỉ thấy đen thăm thẳm, không hề có bóng dáng của bất cứ ai.
Lâm Phàm đứng bên cạnh cửa động, lấy Lang Nha bổng từ trong nhẫn trữ vật ra. Suy tư một chút, hắn nghĩ ở khoảng cách gần như thế, nếu như đập xuống một chùy thì quá máu me lại cũng quá ồn ào, do đó hắn lặng lẽ cất Lang Nha bổng đi rồi cầm cái chảo ra.
Tay phải đặt ở trên tai, yên tĩnh lắng nghe thanh âm truyền đến từ bên trong huyệt động.
Không biết đã qua bao lâu, trong hang động vang lên âm thanh khi người trượt xuống.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, hai tay nâng cái chảo lên cao, chuẩn bị sẵn sàng.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện, đầu tiên chính là hai chân lòi ra. “Không vội, phải đợi cái đầu chui ra đã” - Lâm Phàm thầm nói ở trong lòng.
Dương Nhất Đao nhìn thấy ánh sáng ở phía cuối khe trượt, trong lòng mừng rỡ. Ôi tài phú đã ở ngay phía trước rồi, chỉ cần giết chết tiểu tử này, cướp đoạt tiền tới tay như vậy là có thể phát tài.
Chẳng qua Dương Nhất Đao vẫn có chút ý kiến với vực sâu Vạn Quật, đó chính là khe trượt này quá dài, trượt đến đau cả mông. Nhưng mà cũng không quan trọng, so sánh với tài phú, những tra tấn nhỏ này có tính là gì.
Khi mà hắn còn đang so sánh tài phú và tra tấn khi trượt xuống thì bỗng nhiên hắn cảm thấy có một bóng đen che phủ phía trên đầu của mình. Lúc ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt lập tức biến đổi. Một cái đáy chảo mang theo uy thế không có gì sánh kịp, giáng thẳng xuống đầu của hắn.
Bang!
Âm thanh trong trẻo vang lên, cái chảo lập tức đập dẹp đầu của Dương Nhất Đao. Sau đó, Lâm Phàm không chút do dự, lập tức kéo thi thể ra khỏi huyệt động và ném qua một bên, chờ lát nữa xử lý hết tất cả người theo đuôi hắn, rồi mới lục soát cả thảy
- Hừ, muốn đánh lén ta sao? Lâm Phàm ta là người rất thông minh, chỉ sợ các ngươi không mắc câu mà thôi.
Vừa nói xong, Lâm Phàm lại tiếp tục nâng cái chảo lên cao, lẳng lặng chờ đợi. Thân là người xuyên việt, nếu như bị những kẻ chưa từng thấy qua việc đời như các ngươi ám toán, vậy thì thật sự là quá mất mặt.
Hắn cũng không tin rằng chỉ có một tên theo dõi mình. Hơn nữa vừa rồi chỉ là một tên Địa Cương cảnh tầng hai cùi bắp, khẳng định còn có cá lớn ở phía sau.
Lại có âm thanh truyền đến, hơn nữa còn rất gần rồi. Đầu tiên là một đôi chân xuất hiện, sau đó nửa người, cuối cùng là một quả đầu trọc lóc.
Mà chủ nhân của quả đầu trọc lóc này có một đôi mắt dữ tợn, hung ác. Lúc thấy được ánh sáng, hắn nở nụ cười tươi. Nhưng đột nhiên một cái đáy chảo xuất hiện trong tầm mắt, con ngươi của hắn lập tức co vào. Hắn hét lên một tiếng sợ hãi, hiển nhiên là cũng bị dọa sợ.
bang
Cái chảo đập thẳng xuống, nện quả đầu trụi lủi này thành bánh thịt, sau đó Lâm Phàm lại nhanh chóng nắm lấy cổ chân của gia hỏa này và ném ra phía sau.
- Đáng tiếc! Lại để hắn kịp hô lên như thế, nhưng mà chắc là sẽ không có chuyện gì đâu. - Lâm Phàm tràn đầy động lực, tiếp tục nâng chảo chờ đợi, hắn tin rằng vẫn còn người sắp xuống.
Cái đám này xem ra cũng không yếu, tên trọc đầu này thế mà lại có tu vi Địa Cương cảnh tầng ba. Xem ra là bọn này thực sự muốn giết chết mình rồi. Chẳng lẽ là bởi vì mình khoe khoang tu vi của bản thân chỉ có Địa Cương cảnh tầng ba nên mới khiến chúng động tâm tư hay sao?
Nếu thật sự là như thế, thì các ngươi đã nghĩ sai hoàn toàn rồi.
- Vương Huyền, ngươi gào cái quỷ gì vây? Thét như thế làm tiểu tử kia chú ý thì làm sao bây giờ? - Trong khe trượt, một tiếng quát mắng vang lên nhưng mà thanh âm rất nhỏ, hiển nhiên cũng sợ đánh động đến Lâm Phàm.
Lâm Phàm chờ đợi, quả nhiên vẫn còn người ở phía sau. Cái chảo này không hổ là Thần khí, đập đâu trúng đó. Mà cái bọn này điếc hết rồi à? Tiếng chảo phang to thế cũng không nghe được.
Chẳng qua suy nghĩ kỹ một chút cũng có thể hiểu được, bọn chúng rơi xuống đất kiểu gì cũng phát ra tiếng động, cho nên chúng nó mới đều cho rằng thanh âm cái chảo đập xuống chính là thanh âm khi người rơi xuống đất.
Chu Quân Vũ chính là chủ mưu của vụ cướp tiền lần này, cũng là kẻ có tu vi cao nhất. Hắn đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ cần giết chết Lâm Phàm xong, hắn cũng sẽ lập tức xử lý hai người còn lại.
Tình huynh đệ hữu nghị cái gì! Nghĩ đến số tiền khổng lồ như thế phải chia đều cho cả hai kẻ khác đã thấy đau nhói trong lòng rồi, có là cha ruột thì hắn cũng phải giết.
Nghe được phía dưới không có tiếng trả lời, Chu Quân Vũ mặc dù có chút tức giận song cũng cảm thấy đắc ý. Xem ra mình vẫn có lực uy hiếp đối với hai tên kia. Mình mới răn dạy một câu, hai tên kia đã lập tức sợ đến không dám cãi lời.
Xoàn xoạt.
Thanh âm bên trong khe trượt càng ngày càng gần, trong lòng bàn tay của Lâm Phàm cũng đã đổ một chút mồ hôi. Đây không phải do khẩn trương, cũng không phải do sợ hãi, mà hắn đang nghĩ người tới lần này liệu có phải là cá lớn hay không thôi.
Bây giờ tiền trong túi đã rủng rỉnh, mấy cái trò vớ vẩn bình thường đã không còn được Lâm Phàm để ở trong lòng. Bởi vì tầm mắt đã được mở rộng, không còn giống với lúc trước.
- Hả, không phải chân sao? - Lâm Phàm hơi sững sờ, vốn nghĩ thứ chui ra đầu tiên hẳn là chân chứ, sao có thể ngờ đến lại là đầu. Thằng này nhảy xuống cái kiểu đéo gì vậy?
Chu Quân Vũ cắm đầu xuống là bởi muốn quan sát tình huống phía bên ngoài, đồng thời cũng định là khi rơi xuống đất, chuẩn bị làm động tác xoay người hoa lệ. Thế nhưng mà lúc ánh sáng loé lên, hắn lại nhìn thấy một người đang đứng sẵn bên cạnh cửa hang, trong tay là một thứ vũ khí quái dị. Nhìn thấy người này đang nhắm vào mình, hắn hoảng sợ thét lên:
- Ngươi muốn làm gì?
Bang!
Giọng nói vừa dứt, cái chảo đã đập xuống. Chu Quân Vũ nguyên bản còn muốn điều động cương khí để hộ thân, tuy nhiên ở dưới sức mạnh cuồng bạo của Lâm Phàm, đầu của hắn lập tức bị đập bẹp, khí tức sinh mệnh hoàn toàn biến mất, nằm ở nơi đó không nhúc nhích.
- Lại là một tên Địa Cương cảnh tầng ba, không có cường giả hay sao? - Lâm Phàm hơi nghi hoặc nhưng vẫn nhanh chóng kéo thi thể của Chu Quân Vũ ra một bên và tiếp tục chờ đợi.
Chỉ là hắn không ngờ tới, đợt rớt xuống này chỉ có ba tên thật. Về phần đám người khác, khi nghe được thanh âm của Chu Quân Vũ truyền từ phía dưới lên thì lập tức cắm mười ngón ẩn chứa cương khí vào trong vách đá ở bên cạnh, cố gắng dừng thân hình lại, treo lơ lửng giữa khe trượt không dám nhúc nhích.
Khí tức của những kẻ này cực kỳ cường đại, mạnh hơn ba tên Chu Quân Vũ không biết bao nhiêu lần. Ánh mắt bọn hắn như lửa, xuyên thấu bóng tối trong khe trượt này.
- Đừng trượt xuống nữa, phía dưới có nguy hiểm. - Một tên khẽ nói.
Mấy kẻ ở phía trên cũng biết vậy, bọn hắn không nghĩ tới gia hỏa này lại cảnh giác như vậy, lại chờ ở phía dưới để đánh lén bọn hắn. Nhưng mà cũng may là có những kẻ kia làm pháo hôi dò đường giúp bọn hắn tránh khỏi nguy hiểm. Nếu không thì khó mà nói được sau khi bọn hắn xuống dưới đó có xảy ra chuyện gì hay không?
Chờ đợi hồi lâu, Lâm Phàm nhíu mày, chẳng lẽ không còn tên nào thật? Hắn thò đầu vào nhìn coi tình hình bên trong khe trượt. Nhưng bởi vì khe trượt này có hình vòng cung cho nên căn bản là không thể nhìn thấy phía trên thế nào.
- Còn có ai không? Ta phát hiện đồ ngon dưới này nè. Các ngươi mau xuống đây đi. - Lâm Phàm ngẩng đầu lên, hô lớn.
Mà mấy kẻ ở trong khe trượt vẫn không nhúc nhích, ngừng thở, không để cho mình bị phát hiện.
Hèn hạ, xảo trá, âm hiểm.
Quả nhiên như trưởng bối trong nhà đã nói, ra ngoài xông xáo phải cẩn thận một chút.
Nếu là trong tình huống bình thường, bọn hắn tin tưởng có thể dễ dàng giết chết gia hỏa này. Chỉ có điều ở trong khe trượt này, bọn hắn căn bản không thi triển được thủ đoạn, sợ rằng sẽ thiệt thòi lớn.
Lâm Phàm luôn có cảm giác trong khe trượt này còn có người, nhưng mà bọn hắn giống như là đã phát hiện ra cái gì đó, cả đám đều không chịu xuống. Hắn thử nói thêm một lần nữa:
- Xuống đi nào! Ta sẽ không động thủ đâu, ta thật sự phát hiện ra kho báu đó. Thôi vậy, các ngươi không xuống thì thôi. Ta đi đây, các ngươi cứ ở đó mà chờ đi.
Rất an tĩnh, không hề có một chút thanh âm nào giống như là Lâm Phàm đã thật sự rời đi.
- Sư huynh, xem ra là hắn đã đi rồi, chúng ta đi xuống thôi.
- Không! Chúng ta đi lên, đổi một con đường để đi xuống.
Lâm Phàm đợt ở phía dưới một lát, cảm thấy tiếc nuối. Xem ra bọn này không tin mình thật, đúng là bó tay. Sau đó hắn cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, đi qua chỗ ba bộ thi thể bắt đầu tiến hành lục soát.
- Quần què gì thế này, nghèo đến mức chỉ có 3 trăm nghìn?
- “Hổ Môn Đao Quang” đao pháp Huyền giai hạ phẩm, cái này cũng không tồi, trở lại thì giao cho tông môn.
- Haiz, nghèo gì nghèo vãi cả cức. Quên đi, cũng không trách được. Nếu bọn bây không nghèo thì cũng sẽ không nghĩ đến chuyện ăn cướp ta.
Chương 125
Nhìn thoáng qua cửa hang kia với vẻ lưu luyến, bịn rịn, Lâm Phàm vẫn nhanh chóng rời đi. Những người ở phía trên kia có xuống hay không thì hắn cũng không đợi được nữa rồi. Lần này hắn tiến vào hiểm địa chủ yếu là để tu luyện cùng với cày điểm tích lũy. Điểm khổ tu thì dễ rồi, nhưng mà điểm tích lũy lại cần cố gắng kiếm thêm. Hắn muốn mỗi một tầng cảnh giới đều được xây dựng căn cơ vững chắc, chỉ có như vậy thì mới có thể dễ dàng tiến quân vào hàng ngũ cường giả đỉnh cấp.
Lâm Phàm nhanh chóng tìm đến một chỗ hơi chút bí mật để ẩn nấp rồi lập tức tự sát, mười giây sau sống lại.
- Thi triển Bạo Huyết và Thất Thần Thiên Pháp khiến tác dụng phụ cũng chồng lên nhau, quả nhiên khiến cho thân thể càng thêm tổn thương. -Lâm Phàm cảm thụ một chút, cảm giác lúc toàn thịnh thật đúng là rất cường hãn. Cương khí lưu động không ngừng trong cơ thể không gặp trở ngại nào là cảm giác mà khi thân thể có bệnh hoàn toàn không thể so sánh được.
Giờ khắc này, hắn mới chính thức quan sát vực sâu Vạn Quật này. Hiểm địa bực này cũng không biết đã có bao nhiêu người đến thăm dò qua, số lượng tài phú bị lấy đi hiển nhiên cũng rất kinh người. Nhưng cũng có rất nhiều người ngã xuống, hóa thành oan hồn ở nơi đây.
Hắn nhìn xung quanh, chỉ thấy toàn là nham thạch màu đen. Có chỗ nham thạch còn lồi ra tạo thành hình mũi nhọn, tản ra ánh sáng lạnh lẽo. Phía trên còn có vết máu đã khô, hiển nhiên nơi này đã từng phát sinh chiến đấu, chỉ là không biết kết quả thế nào.
Nhưng mà dấu vết này đã từ rất lâu rồi cho nên cũng không cần tìm hiểu nữa.
Hắn vẫn một mực tiến lên mà chẳng có mục tiêu nào. Đi đến một chỗ xa lạ thì chỉ có thể tự mình dò đường, nếu như gặp phải yêu thú thì vung Lang Nha bổng đập chết là xong.
Càng xâm nhập sâu, hắn càng cảm nhận được sự to lớn của vực sâu Vạn Quật này. E là nếu đi như này đến tận một tháng cũng chưa chắc đã đi được đến rìa. Xem ra vực sâu Vạn Quật này quả thực thống suốt tới bốn phương tám hướng, thậm chí kéo dài đến tận Nhật Chiếu tông cũng không phải là lời nói vô căn cứ.
Lúc này, ở phía trước có động tĩnh khiến cho Lâm Phàm có chút hiếu kỳ. Hắn trốn ở phía sau một khối nham thạch, thò đầu ra nhìn. Thì ra là một đám yêu thú đang di chuyển.
Những yêu thú này có hình dáng như báo săn, nhưng mà ở trên lưng của chúng lại có một khối xương giống như là nham thạch lồi ra.
- Loài yêu thú này không có trong bất kỳ ghi chép nào. - Lâm Phàm thì thầm trong lòng. Ở bên trong vực sâu Vạn Quật tồn tại một loại khí tức quỷ dị. Đám yêu thú sinh sống nhiều năm ở dưới chỗ này hẳn là cũng xuất hiện dị biến. Nhưng mà những điều này cũng không quan trọng, nơi nào có yêu thú thì nơi đó sẽ có Lâm Phàm ta tồn tại.
- Xin chào, điểm tích lũy của ta. - Một tay cầm cái chảo, một tay cầm Lang Nha bổng, Lâm Phàm đi ra từ phía sau nham thạch, hữu hảo chào hỏi bầy yêu thú này.
Mà những yêu thú kia nghe được thanh âm khiêu khích như thế, khuôn mặt đang bình tĩnh đột nhiên biến thành dữ tợn. Chúng nó tức giận gào thét, lao về phía Lâm Phàm.
Hai ngày sau!
Vực sâu Vạn Quật.
Mặc Kinh Trập chau mày, hắn đến vực sâu Vạn Quật chính là vì để tìm kiếm và phân ra cao thấp với gia hỏa phách lối hơn cả hắn kia. Nhưng mà hắn đã tìm tận hai ngày cũng chưa tìm được. Ngược lại là ở nửa đường, hắn gặp một số người đến đây lịch luyện ham của cải của hắn và bị hắn thuận tay giải quyết.
Lúc này, một thanh âm từ phương xa truyền đến.
- Nghiêm sư đệ kiếm pháp siêu tuyệt, một chiêu Lưu Quang Tuyệt Ảnh này chỉ thấy ánh sáng không thấy thân hình. Xem ra sư đệ đã tu luyện môn kiếm pháp này tới cấp độ viên mãn.
- La sư huynh quá khen, so với La sư huynh thì ta còn kém xa.
- Ừm, rất tốt, Nhật Chiếu tông ta nếu như người người đều có thể cố gắng tu luyện như như Nghiêm sư đệ đây, lo gì không diệt được Viêm Hoa tông.
Ở phương xa, mấy bóng người đứng ở cùng một chỗ. Một người trong đó thì đang thi triển tuyệt chiêu, dùng một kiếm giết chết một con yêu thú Địa Cương cảnh tầng ba.
Đây chính là Nghiêm Húc, người bị Lâm Phàm khiến cho mất hết mặt mũi ở trong đợt giao lưu giữa Viêm Hoa tông và Nhật Chiếu tông cách đây không lâu. Từ sau lần đó, khi trở lại tông môn, Nghiêm Húc lập tức bế quan khổ luyện, tăng tu vi lên tới Địa Cương cảnh tầng bốn, còn tu luyện kiếm pháp Huyền giai trung phẩm Lưu Quang Tuyệt Ảnh đến cấp độ viên mãn.
Chỉ là cho dù thực lực tăng lên, kiếm pháp cũng tu luyện tới cấp độ viên mãn nhưng mà tất cả đều không thể khiến hắn quên đi lần sỉ nhục đó.
- Các ngươi vừa mới nói cái gì?
Lúc này, Mặc Kinh Trập lao tới. Thân hình giống như là chim ưng giương cánh, đứng sừng sững ở phía trên một tảng đá lớn. Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bốn người, trong lòng có một ngọn lửa vô danh đang bùng cháy.
- Nói khoác mà không biết ngượng, chỉ có chút thực lực như vậy mà dám nói diệt Viêm Hoa tông sao? Mặc Kinh Trập ta cũng muốn nhìn xem các ngươi có bản lãnh gì mà dám cuồng ngôn như thế?
Mặc Kinh Trập xuất hiện làm cho mấy người Nghiêm Húc hơi sững sờ. Tựa như là không ngờ tới sẽ có người xuất hiện ở chỗ này.
Nghiêm Húc nhìn Mặc Kinh Trập, đánh giá một lúc rồi nói:
- Ngươi là người của Viêm Hoa tông sao?
Mặc Kinh Trập vung tay áo, ngạo nghễ ngẩng đầu,giọng nói dứt khoát:
- Không sai, ta là Mặc Kinh Trập, đại thiếu gia của Mặc gia thành Linh Phong, Viêm Hoa tông.
Sau đó, Mặc Kinh Trập nhìn về phía nam tử ở sau lưng Nghiêm Húc, chất vấn:
- Lời vừa rồi là do ngươi nói sao?
- Hỗn xược. - Nghiêm Húc quát lớn. Tên gia hỏa không biết trời cao đất này lại dám chất vấn La sư huynh, quả thực chính là muốn chết.
Nhưng mà một cánh tay duỗi ra, ngăn ở trước ngực của Nghiêm Húc, tên nam tử bị Mặc Kinh Trập chất vấn kia đi lên phía trước, khóe miệng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, hắn nói:
- Vực sâu Vạn Quật quả nhiên rất thần kỳ. Chúng ta đã đi vào nửa tháng mà lại còn có thể gặp được người của Viêm Hoa tông, hơn nữa còn là người yêu tông như thế. Đúng là rất thù vị! Nhưng mà một kẻ chỉ có tu vi Địa Cương cảnh tầng sáu lại dám chất vấn ta, làm ta rất muốn hỏi ngươi một câu, đầu óc của ngươi vẫn bình thường sao?
Mặc Kinh Trập hừ lạnh một tiếng:
- Người của Nhật Chiếu tông đồ sát cả triệu con dân của Viêm Hoa tông, tất cả đều đáng chết nghìn lần. Dù các ngươi hung mãnh như yêu thú, Mặc Kinh Trập ta cũng không hề e ngại chút nào.
Nghiêm Húc nói:
- La sư huynh, loại gia hỏa không biết trời cao đất rộng cứ để ta giáo huấn hắn cho.
La Chinh Nhất lắc lắc đầu:
- Nghiêm sư đệ, tu vi của ngươi mặc dù không yếu nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của hắn. - Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía một sư đệ khác - Trương sư đệ, ngươi lên đi, xem tên này có bản lĩnh gì mà dám to mồm như vậy.
- Vâng sư huynh.
Chương 126
Trương Chân Hổ, người cũng như tên, thân thể cao lớn, tản ra khí thế uy vũ. Khi nhìn về phía Mặc Kinh Trập, trên mặt nở nụ cười tàn nhẫn, hắn nói:
- Ta cũng đã giết qua không ít người của Viêm Hoa tông, không dưới mấy chục nghìn đâu đó.
Ánh mắt của Mặc Kinh Trập tràn ngập sát ý, cương khí sôi trào, hắn giận dữ nói:
- Chỉ có tu vi Địa Cương cảnh tầng năm mà cũng dám lớn lối như vậy, tự tìm đường chết.
Ầm!
Nghiêm Húc nhìn cảnh tượng ở trước mắt không khỏi than thở:
- Uy thế khi Trương sư huynh xuất thủ quả thật không phải bình thường, đây là dấu hiệu khi “Hổ Khiếu Thiên Địa Công” đã đại thành.
Nam tử mặc áo bào màu vàng vẫn im lặng đứng ở một bên từ nãy đến giờ đột nhiên lên tiếng:
- Nghiêm sư đệ, môn “Hổ Khiếu Thiên Địa Công” này chính là công pháp truyền thừa của bộ tộc Tử Dực Thiên Lôi Hổ, vương giả trong yêu thú, chỉ những người có huyết mạch nửa người nửa thú như là Trương sư huynh mới có thể tu luyện. Mặc dù tu vi của Trương sư huynh chỉ là Địa Cương cảnh tầng năm nhưng mà chiến lực cũng không hề thua kém Địa Cương cảnh tầng sáu.
Ầm!
Vừa dứt lời, người được bọn hắn xem trọng là Trương sư huynh kia lại bị một chưởng đánh đến mức phun máu, thân hình bay ngược lại, cánh tay trái uốn cong giống như là đã gãy, máu không ngừng chảy.
- Không biết tự lượng sức mình, Mặc Kinh Trập ta đã tu luyện “Kinh Long Đại Thiên Công” đến cảnh giới đại thành, chỉ cần khẽ động sẽ giống như rồng ngâm vang chín tầng trời, uy thế vô song, một con mèo ốm như ngươi cũng dám càn rỡ sao? Hôm nay đánh gãy một cánh tay của ngươi cũng là để cho ngươi biết, con dân của Viêm Hoa tông cũng không phải người mà mấy kẻ như các ngươi có thể giết. - Mặc Kinh Trập khinh thường hừ lạnh, hai con kinh long tỏa ra ánh sáng màu vàng quấn quanh thân thể, tiếng rồng ngâm vang vọng. Nhìn Mặc Kinh Trập giống như là hoàng giả giáng lâm, bễ nghễ thiên hạ.
Tu vi đạt đến Địa Cương cảnh tầng sáu, cương khí hùng hậu như biển, biến cương khí hoá thành hình kinh long cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, vả lại hai con kinh long này còn ẩn chứa lực sát thương cường đại.
Mấy người Nghiêm Húc nhìn thấy cảnh tượng ở trước mắt lập tức trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt không dám tin. Trương Chân Hổ sư huynh có thực lực cường hãn, cho dù cảnh giới thấp hơn một tầng, nhưng mà với sự cường đại của huyết mạch nửa người nửa thú kia cũng không có khả năng bị thua nhanh như vậy.
- Muốn chết. - Đột nhiên, La Chinh Nhất hét lên một tiếng, cương khí bành trướng, năm ngón tay nắm lại thành quyền, thân thể hóa thành một đạo lưu quang màu đen, trên đường đi qua không khí liên tục bạo tạc. Trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện ở trước mặt Mặc Kinh Trập, đánh ra một quyền mang theo uy thế không có gì sánh kịp.
- Thật mạnh, đây là “Phá Âm Sát Quyền” của La sư huynh, tu luyện tới cực hạn có thể phá vỡ bức tường âm thanh. - Nghiêm Húc trợn mắt há hốc mồm, triệt để khiếp sợ trước sự cường đại của các sư huynh.
- Kinh Long Hộ Thể. - Mặc Kinh Trập hơi biến sắc, nhưng mà động tác cũng không chậm, chưởng pháp thiên biến vạn hóa vây quanh thân, hình thành một vòng cương khí hộ thể.
Bởi vì là huyết mạch nửa người nửa thú, cho nên Trương Chân Hổ bị Mặc Kinh Trập đánh gãy một tay kia có năng lực khôi phục cực mạnh. Vết thương trên cánh tay trong nháy mắt ngừng chảy máu và ngưng lại thành sẹo, trên mặt của hắn lộ vẻ ngoan độc.
- Tất cả cùng tiến lên, làm thịt hắn.
Trương Chân Hổ vừa dứt lời, trong nháy mắt, cả Nghiêm Húc, nam tử mặc áo bào màu vàng lập tức đồng thời xuất thủ.
Lưu Quang Tuyệt Ảnh!
Hổ Khiếu Thiên Hạ!
Địa Cương Càn Khôn Chưởng!
Ầm ầm!
Cương khí cường hãn triệt để bạo phát ra, mặc dù cương khí của Mặc Kinh Trập hùng hậu, nhưng mà cũng không chịu nổi bốn người đồng thời vây công. Nhưng mà cho dù như thế, hắn cũng không có lùi bước.
Lâm Phàm giết hai ngày hai đêm, mệt mỏi thì tự sát, nói chung là cũng thoải mái, tự tại. Hắn có ham muốn mãnh liệt đối với điểm tích lũy, cho nên tuyệt đối không muốn lãng phí một phút một giây nào.
Lúc này, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa, trong lòng thì thầm:
- Là tên ngốc nào đang đốt pháo vậy?
Nhưng mà hắn cũng không dừng lại, chạy thẳng đến phương xa, nơi phát ra âm thanh, hắn muốn nhìn xem chỗ đó là đang có chuyện gì.
Ầm!
Mặc Kinh Trập bị một quyền của La Chinh Nhất đánh vỡ cương khí hộ thể, thân hình bay ra, đập mạnh lên tảng đá lớn. Hắn phun ra một búng máu tươi, nhưng ánh mắt không phục nhìn về phía nam tử mặc áo bào màu vàng đang đứng ở một bên, quát to:
- Đồ hèn hạ.
Hắn không phải là không địch lại La Chinh Nhất, mà là nam tử mặc áo bào màu vàng này lại chơi xấu, không biết kẻ này ném ra vật gì khiến hắn nhòe cả mắt.
Theo hắn nghĩ, cao thủ so chiêu chính là phải quang mình chính đại, đánh thật thương thật. Làm sao có thể ngờ đến đối phương lại dùng những thủ pháp hạ lưu này.
Nghiêm Húc nhìn thấy gia hỏa này đã thổ huyết ngã xuống đất, điên cuồng cười:
- Hừ, nhiều lời vô ích. Rõ ràng La sư huynh đánh một quyền làm vỡ cương khí hộ thể của ngươi, làm ngươi trọng thương. Hiện giờ ngươi còn cố gắng kiếm cớ biện hộ sao? Đúng là đáng xấu hổ.
Mặc Kinh Trập nhìn chằm chằm vào đối phương và nói:
- Mặc Kinh Trập ta thua thì thua. Nhưng mà các ngươi chơi xấu, ta không phục.
Đúng lúc này, La Chinh Nhất lại quay đầu, nhìn qua một bên, quát một tiếng chói tai:
- Là ai? Đi ra cho ta!
Lâm Phàm vừa tới hiện trường, còn chưa kịp ẩn thân thì đã bị phát hiện. Hắn cũng thấy rất bất đắc dĩ, đành phải đi ra. Chỉ có điều khi nhìn thấy rõ hình dáng của mấy người ở đây, hắn lại sững sờ.
- Ai nha, đây không phải thiên tài Mặc Kinh Trập sao?
Mặc Kinh Trập nghe được giọng nói này, lại nhìn thấy khuôn mặt kia, một búng máu nguyên bản sắp sửa phun ra lại bị hắn cố gắng nuốt lại, nói:
- Là ngươi sao? Ta đã tìm ngươi đã hai ngày hai đêm.
Lúc Nghiêm Húc nhìn thấy Lâm Phàm, sắc mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, tức giận gào thét:
- Tên kia mi còn nhớ mi đã sỉ nhục ta như thế nào không? Ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, suốt một tháng qua ta luôn muốn giết ngươi. Không ngờ tới hôm nay chính ngươi lại tự tìm tới cửa. Nay ta phải giết ngươi, lấy máu của ngươi để rửa sạch nỗi nhục trên người ta.
Lâm Phàm quay sang nhìn về phía Nghiêm Húc, nghi hoặc nói:
- Ngươi là ai?
- Phụt!
Nguyên bản Nghiêm Húc đã bị Mặc Kinh Trập đánh đến mức khí huyết sôi trào, thật vất vả mới áp chế được. Bấy giờ nghe được câu nói kia của Lâm Phàm, hắn cũng không thể nhịn được mà phun ra một búng máu tươi.
Mặc Kinh Trập sững sờ, nhìn Lâm Phàm không dám tin. Thật mạnh! Rõ ràng Lâm Phàm chỉ mới nói có một câu đã khiến đối phương kinh hãi đến mức phun máu rồi.
“Thật ghê gớm! Gia hỏa này chỉ sợ có chút tài năng thật” - Mặc Kinh Trập thì thầm từ tận đáy lòng
Không biết là đã qua bao lâu, rốt cục Lâm Phàm đã thấy được một tia sáng lóe lên ở phía cuối con đường. Phịch một tiếng, hắn đã rơi trên mặt đất. Ỷ vào Bất Tử Chi Thân, hắn thong dong nhìn cảnh vật ở bốn phía.
Nơi này rộng lớn vô biên, giống như một thế giới khổng lồ ở dưới lòng đất. Càng khiến cho người ta cảm thấy thần kỳ là rõ ràng đang ở dưới đất nhưng khi ngẩng đầu lên lại không nhìn thấy đỉnh, hắn phải sâu biết nhường nào.
Khiến Lâm Phàm càng không hiểu là nơi này rất sáng, cũng không khác mấy so với bên ngoài. Không biết ánh sáng này rốt cuộc là từ đâu ra, do thứ gì cung cấp năng lượng để hoạt động? Thật đúng là khiến người ta tò mò.
Chỉ là trước tiên, hắn có một đại sự trọng yếu hơn muốn làm. Nhìn động huyệt cao bằng một người này, hắn nghiêng đầu nhìn lên trên, chỉ thấy đen thăm thẳm, không hề có bóng dáng của bất cứ ai.
Lâm Phàm đứng bên cạnh cửa động, lấy Lang Nha bổng từ trong nhẫn trữ vật ra. Suy tư một chút, hắn nghĩ ở khoảng cách gần như thế, nếu như đập xuống một chùy thì quá máu me lại cũng quá ồn ào, do đó hắn lặng lẽ cất Lang Nha bổng đi rồi cầm cái chảo ra.
Tay phải đặt ở trên tai, yên tĩnh lắng nghe thanh âm truyền đến từ bên trong huyệt động.
Không biết đã qua bao lâu, trong hang động vang lên âm thanh khi người trượt xuống.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, hai tay nâng cái chảo lên cao, chuẩn bị sẵn sàng.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện, đầu tiên chính là hai chân lòi ra. “Không vội, phải đợi cái đầu chui ra đã” - Lâm Phàm thầm nói ở trong lòng.
Dương Nhất Đao nhìn thấy ánh sáng ở phía cuối khe trượt, trong lòng mừng rỡ. Ôi tài phú đã ở ngay phía trước rồi, chỉ cần giết chết tiểu tử này, cướp đoạt tiền tới tay như vậy là có thể phát tài.
Chẳng qua Dương Nhất Đao vẫn có chút ý kiến với vực sâu Vạn Quật, đó chính là khe trượt này quá dài, trượt đến đau cả mông. Nhưng mà cũng không quan trọng, so sánh với tài phú, những tra tấn nhỏ này có tính là gì.
Khi mà hắn còn đang so sánh tài phú và tra tấn khi trượt xuống thì bỗng nhiên hắn cảm thấy có một bóng đen che phủ phía trên đầu của mình. Lúc ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt lập tức biến đổi. Một cái đáy chảo mang theo uy thế không có gì sánh kịp, giáng thẳng xuống đầu của hắn.
Bang!
Âm thanh trong trẻo vang lên, cái chảo lập tức đập dẹp đầu của Dương Nhất Đao. Sau đó, Lâm Phàm không chút do dự, lập tức kéo thi thể ra khỏi huyệt động và ném qua một bên, chờ lát nữa xử lý hết tất cả người theo đuôi hắn, rồi mới lục soát cả thảy
- Hừ, muốn đánh lén ta sao? Lâm Phàm ta là người rất thông minh, chỉ sợ các ngươi không mắc câu mà thôi.
Vừa nói xong, Lâm Phàm lại tiếp tục nâng cái chảo lên cao, lẳng lặng chờ đợi. Thân là người xuyên việt, nếu như bị những kẻ chưa từng thấy qua việc đời như các ngươi ám toán, vậy thì thật sự là quá mất mặt.
Hắn cũng không tin rằng chỉ có một tên theo dõi mình. Hơn nữa vừa rồi chỉ là một tên Địa Cương cảnh tầng hai cùi bắp, khẳng định còn có cá lớn ở phía sau.
Lại có âm thanh truyền đến, hơn nữa còn rất gần rồi. Đầu tiên là một đôi chân xuất hiện, sau đó nửa người, cuối cùng là một quả đầu trọc lóc.
Mà chủ nhân của quả đầu trọc lóc này có một đôi mắt dữ tợn, hung ác. Lúc thấy được ánh sáng, hắn nở nụ cười tươi. Nhưng đột nhiên một cái đáy chảo xuất hiện trong tầm mắt, con ngươi của hắn lập tức co vào. Hắn hét lên một tiếng sợ hãi, hiển nhiên là cũng bị dọa sợ.
bang
Cái chảo đập thẳng xuống, nện quả đầu trụi lủi này thành bánh thịt, sau đó Lâm Phàm lại nhanh chóng nắm lấy cổ chân của gia hỏa này và ném ra phía sau.
- Đáng tiếc! Lại để hắn kịp hô lên như thế, nhưng mà chắc là sẽ không có chuyện gì đâu. - Lâm Phàm tràn đầy động lực, tiếp tục nâng chảo chờ đợi, hắn tin rằng vẫn còn người sắp xuống.
Cái đám này xem ra cũng không yếu, tên trọc đầu này thế mà lại có tu vi Địa Cương cảnh tầng ba. Xem ra là bọn này thực sự muốn giết chết mình rồi. Chẳng lẽ là bởi vì mình khoe khoang tu vi của bản thân chỉ có Địa Cương cảnh tầng ba nên mới khiến chúng động tâm tư hay sao?
Nếu thật sự là như thế, thì các ngươi đã nghĩ sai hoàn toàn rồi.
- Vương Huyền, ngươi gào cái quỷ gì vây? Thét như thế làm tiểu tử kia chú ý thì làm sao bây giờ? - Trong khe trượt, một tiếng quát mắng vang lên nhưng mà thanh âm rất nhỏ, hiển nhiên cũng sợ đánh động đến Lâm Phàm.
Lâm Phàm chờ đợi, quả nhiên vẫn còn người ở phía sau. Cái chảo này không hổ là Thần khí, đập đâu trúng đó. Mà cái bọn này điếc hết rồi à? Tiếng chảo phang to thế cũng không nghe được.
Chẳng qua suy nghĩ kỹ một chút cũng có thể hiểu được, bọn chúng rơi xuống đất kiểu gì cũng phát ra tiếng động, cho nên chúng nó mới đều cho rằng thanh âm cái chảo đập xuống chính là thanh âm khi người rơi xuống đất.
Chu Quân Vũ chính là chủ mưu của vụ cướp tiền lần này, cũng là kẻ có tu vi cao nhất. Hắn đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ cần giết chết Lâm Phàm xong, hắn cũng sẽ lập tức xử lý hai người còn lại.
Tình huynh đệ hữu nghị cái gì! Nghĩ đến số tiền khổng lồ như thế phải chia đều cho cả hai kẻ khác đã thấy đau nhói trong lòng rồi, có là cha ruột thì hắn cũng phải giết.
Nghe được phía dưới không có tiếng trả lời, Chu Quân Vũ mặc dù có chút tức giận song cũng cảm thấy đắc ý. Xem ra mình vẫn có lực uy hiếp đối với hai tên kia. Mình mới răn dạy một câu, hai tên kia đã lập tức sợ đến không dám cãi lời.
Xoàn xoạt.
Thanh âm bên trong khe trượt càng ngày càng gần, trong lòng bàn tay của Lâm Phàm cũng đã đổ một chút mồ hôi. Đây không phải do khẩn trương, cũng không phải do sợ hãi, mà hắn đang nghĩ người tới lần này liệu có phải là cá lớn hay không thôi.
Bây giờ tiền trong túi đã rủng rỉnh, mấy cái trò vớ vẩn bình thường đã không còn được Lâm Phàm để ở trong lòng. Bởi vì tầm mắt đã được mở rộng, không còn giống với lúc trước.
- Hả, không phải chân sao? - Lâm Phàm hơi sững sờ, vốn nghĩ thứ chui ra đầu tiên hẳn là chân chứ, sao có thể ngờ đến lại là đầu. Thằng này nhảy xuống cái kiểu đéo gì vậy?
Chu Quân Vũ cắm đầu xuống là bởi muốn quan sát tình huống phía bên ngoài, đồng thời cũng định là khi rơi xuống đất, chuẩn bị làm động tác xoay người hoa lệ. Thế nhưng mà lúc ánh sáng loé lên, hắn lại nhìn thấy một người đang đứng sẵn bên cạnh cửa hang, trong tay là một thứ vũ khí quái dị. Nhìn thấy người này đang nhắm vào mình, hắn hoảng sợ thét lên:
- Ngươi muốn làm gì?
Bang!
Giọng nói vừa dứt, cái chảo đã đập xuống. Chu Quân Vũ nguyên bản còn muốn điều động cương khí để hộ thân, tuy nhiên ở dưới sức mạnh cuồng bạo của Lâm Phàm, đầu của hắn lập tức bị đập bẹp, khí tức sinh mệnh hoàn toàn biến mất, nằm ở nơi đó không nhúc nhích.
- Lại là một tên Địa Cương cảnh tầng ba, không có cường giả hay sao? - Lâm Phàm hơi nghi hoặc nhưng vẫn nhanh chóng kéo thi thể của Chu Quân Vũ ra một bên và tiếp tục chờ đợi.
Chỉ là hắn không ngờ tới, đợt rớt xuống này chỉ có ba tên thật. Về phần đám người khác, khi nghe được thanh âm của Chu Quân Vũ truyền từ phía dưới lên thì lập tức cắm mười ngón ẩn chứa cương khí vào trong vách đá ở bên cạnh, cố gắng dừng thân hình lại, treo lơ lửng giữa khe trượt không dám nhúc nhích.
Khí tức của những kẻ này cực kỳ cường đại, mạnh hơn ba tên Chu Quân Vũ không biết bao nhiêu lần. Ánh mắt bọn hắn như lửa, xuyên thấu bóng tối trong khe trượt này.
- Đừng trượt xuống nữa, phía dưới có nguy hiểm. - Một tên khẽ nói.
Mấy kẻ ở phía trên cũng biết vậy, bọn hắn không nghĩ tới gia hỏa này lại cảnh giác như vậy, lại chờ ở phía dưới để đánh lén bọn hắn. Nhưng mà cũng may là có những kẻ kia làm pháo hôi dò đường giúp bọn hắn tránh khỏi nguy hiểm. Nếu không thì khó mà nói được sau khi bọn hắn xuống dưới đó có xảy ra chuyện gì hay không?
Chờ đợi hồi lâu, Lâm Phàm nhíu mày, chẳng lẽ không còn tên nào thật? Hắn thò đầu vào nhìn coi tình hình bên trong khe trượt. Nhưng bởi vì khe trượt này có hình vòng cung cho nên căn bản là không thể nhìn thấy phía trên thế nào.
- Còn có ai không? Ta phát hiện đồ ngon dưới này nè. Các ngươi mau xuống đây đi. - Lâm Phàm ngẩng đầu lên, hô lớn.
Mà mấy kẻ ở trong khe trượt vẫn không nhúc nhích, ngừng thở, không để cho mình bị phát hiện.
Hèn hạ, xảo trá, âm hiểm.
Quả nhiên như trưởng bối trong nhà đã nói, ra ngoài xông xáo phải cẩn thận một chút.
Nếu là trong tình huống bình thường, bọn hắn tin tưởng có thể dễ dàng giết chết gia hỏa này. Chỉ có điều ở trong khe trượt này, bọn hắn căn bản không thi triển được thủ đoạn, sợ rằng sẽ thiệt thòi lớn.
Lâm Phàm luôn có cảm giác trong khe trượt này còn có người, nhưng mà bọn hắn giống như là đã phát hiện ra cái gì đó, cả đám đều không chịu xuống. Hắn thử nói thêm một lần nữa:
- Xuống đi nào! Ta sẽ không động thủ đâu, ta thật sự phát hiện ra kho báu đó. Thôi vậy, các ngươi không xuống thì thôi. Ta đi đây, các ngươi cứ ở đó mà chờ đi.
Rất an tĩnh, không hề có một chút thanh âm nào giống như là Lâm Phàm đã thật sự rời đi.
- Sư huynh, xem ra là hắn đã đi rồi, chúng ta đi xuống thôi.
- Không! Chúng ta đi lên, đổi một con đường để đi xuống.
Lâm Phàm đợt ở phía dưới một lát, cảm thấy tiếc nuối. Xem ra bọn này không tin mình thật, đúng là bó tay. Sau đó hắn cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, đi qua chỗ ba bộ thi thể bắt đầu tiến hành lục soát.
- Quần què gì thế này, nghèo đến mức chỉ có 3 trăm nghìn?
- “Hổ Môn Đao Quang” đao pháp Huyền giai hạ phẩm, cái này cũng không tồi, trở lại thì giao cho tông môn.
- Haiz, nghèo gì nghèo vãi cả cức. Quên đi, cũng không trách được. Nếu bọn bây không nghèo thì cũng sẽ không nghĩ đến chuyện ăn cướp ta.
Chương 125
Nhìn thoáng qua cửa hang kia với vẻ lưu luyến, bịn rịn, Lâm Phàm vẫn nhanh chóng rời đi. Những người ở phía trên kia có xuống hay không thì hắn cũng không đợi được nữa rồi. Lần này hắn tiến vào hiểm địa chủ yếu là để tu luyện cùng với cày điểm tích lũy. Điểm khổ tu thì dễ rồi, nhưng mà điểm tích lũy lại cần cố gắng kiếm thêm. Hắn muốn mỗi một tầng cảnh giới đều được xây dựng căn cơ vững chắc, chỉ có như vậy thì mới có thể dễ dàng tiến quân vào hàng ngũ cường giả đỉnh cấp.
Lâm Phàm nhanh chóng tìm đến một chỗ hơi chút bí mật để ẩn nấp rồi lập tức tự sát, mười giây sau sống lại.
- Thi triển Bạo Huyết và Thất Thần Thiên Pháp khiến tác dụng phụ cũng chồng lên nhau, quả nhiên khiến cho thân thể càng thêm tổn thương. -Lâm Phàm cảm thụ một chút, cảm giác lúc toàn thịnh thật đúng là rất cường hãn. Cương khí lưu động không ngừng trong cơ thể không gặp trở ngại nào là cảm giác mà khi thân thể có bệnh hoàn toàn không thể so sánh được.
Giờ khắc này, hắn mới chính thức quan sát vực sâu Vạn Quật này. Hiểm địa bực này cũng không biết đã có bao nhiêu người đến thăm dò qua, số lượng tài phú bị lấy đi hiển nhiên cũng rất kinh người. Nhưng cũng có rất nhiều người ngã xuống, hóa thành oan hồn ở nơi đây.
Hắn nhìn xung quanh, chỉ thấy toàn là nham thạch màu đen. Có chỗ nham thạch còn lồi ra tạo thành hình mũi nhọn, tản ra ánh sáng lạnh lẽo. Phía trên còn có vết máu đã khô, hiển nhiên nơi này đã từng phát sinh chiến đấu, chỉ là không biết kết quả thế nào.
Nhưng mà dấu vết này đã từ rất lâu rồi cho nên cũng không cần tìm hiểu nữa.
Hắn vẫn một mực tiến lên mà chẳng có mục tiêu nào. Đi đến một chỗ xa lạ thì chỉ có thể tự mình dò đường, nếu như gặp phải yêu thú thì vung Lang Nha bổng đập chết là xong.
Càng xâm nhập sâu, hắn càng cảm nhận được sự to lớn của vực sâu Vạn Quật này. E là nếu đi như này đến tận một tháng cũng chưa chắc đã đi được đến rìa. Xem ra vực sâu Vạn Quật này quả thực thống suốt tới bốn phương tám hướng, thậm chí kéo dài đến tận Nhật Chiếu tông cũng không phải là lời nói vô căn cứ.
Lúc này, ở phía trước có động tĩnh khiến cho Lâm Phàm có chút hiếu kỳ. Hắn trốn ở phía sau một khối nham thạch, thò đầu ra nhìn. Thì ra là một đám yêu thú đang di chuyển.
Những yêu thú này có hình dáng như báo săn, nhưng mà ở trên lưng của chúng lại có một khối xương giống như là nham thạch lồi ra.
- Loài yêu thú này không có trong bất kỳ ghi chép nào. - Lâm Phàm thì thầm trong lòng. Ở bên trong vực sâu Vạn Quật tồn tại một loại khí tức quỷ dị. Đám yêu thú sinh sống nhiều năm ở dưới chỗ này hẳn là cũng xuất hiện dị biến. Nhưng mà những điều này cũng không quan trọng, nơi nào có yêu thú thì nơi đó sẽ có Lâm Phàm ta tồn tại.
- Xin chào, điểm tích lũy của ta. - Một tay cầm cái chảo, một tay cầm Lang Nha bổng, Lâm Phàm đi ra từ phía sau nham thạch, hữu hảo chào hỏi bầy yêu thú này.
Mà những yêu thú kia nghe được thanh âm khiêu khích như thế, khuôn mặt đang bình tĩnh đột nhiên biến thành dữ tợn. Chúng nó tức giận gào thét, lao về phía Lâm Phàm.
Hai ngày sau!
Vực sâu Vạn Quật.
Mặc Kinh Trập chau mày, hắn đến vực sâu Vạn Quật chính là vì để tìm kiếm và phân ra cao thấp với gia hỏa phách lối hơn cả hắn kia. Nhưng mà hắn đã tìm tận hai ngày cũng chưa tìm được. Ngược lại là ở nửa đường, hắn gặp một số người đến đây lịch luyện ham của cải của hắn và bị hắn thuận tay giải quyết.
Lúc này, một thanh âm từ phương xa truyền đến.
- Nghiêm sư đệ kiếm pháp siêu tuyệt, một chiêu Lưu Quang Tuyệt Ảnh này chỉ thấy ánh sáng không thấy thân hình. Xem ra sư đệ đã tu luyện môn kiếm pháp này tới cấp độ viên mãn.
- La sư huynh quá khen, so với La sư huynh thì ta còn kém xa.
- Ừm, rất tốt, Nhật Chiếu tông ta nếu như người người đều có thể cố gắng tu luyện như như Nghiêm sư đệ đây, lo gì không diệt được Viêm Hoa tông.
Ở phương xa, mấy bóng người đứng ở cùng một chỗ. Một người trong đó thì đang thi triển tuyệt chiêu, dùng một kiếm giết chết một con yêu thú Địa Cương cảnh tầng ba.
Đây chính là Nghiêm Húc, người bị Lâm Phàm khiến cho mất hết mặt mũi ở trong đợt giao lưu giữa Viêm Hoa tông và Nhật Chiếu tông cách đây không lâu. Từ sau lần đó, khi trở lại tông môn, Nghiêm Húc lập tức bế quan khổ luyện, tăng tu vi lên tới Địa Cương cảnh tầng bốn, còn tu luyện kiếm pháp Huyền giai trung phẩm Lưu Quang Tuyệt Ảnh đến cấp độ viên mãn.
Chỉ là cho dù thực lực tăng lên, kiếm pháp cũng tu luyện tới cấp độ viên mãn nhưng mà tất cả đều không thể khiến hắn quên đi lần sỉ nhục đó.
- Các ngươi vừa mới nói cái gì?
Lúc này, Mặc Kinh Trập lao tới. Thân hình giống như là chim ưng giương cánh, đứng sừng sững ở phía trên một tảng đá lớn. Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bốn người, trong lòng có một ngọn lửa vô danh đang bùng cháy.
- Nói khoác mà không biết ngượng, chỉ có chút thực lực như vậy mà dám nói diệt Viêm Hoa tông sao? Mặc Kinh Trập ta cũng muốn nhìn xem các ngươi có bản lãnh gì mà dám cuồng ngôn như thế?
Mặc Kinh Trập xuất hiện làm cho mấy người Nghiêm Húc hơi sững sờ. Tựa như là không ngờ tới sẽ có người xuất hiện ở chỗ này.
Nghiêm Húc nhìn Mặc Kinh Trập, đánh giá một lúc rồi nói:
- Ngươi là người của Viêm Hoa tông sao?
Mặc Kinh Trập vung tay áo, ngạo nghễ ngẩng đầu,giọng nói dứt khoát:
- Không sai, ta là Mặc Kinh Trập, đại thiếu gia của Mặc gia thành Linh Phong, Viêm Hoa tông.
Sau đó, Mặc Kinh Trập nhìn về phía nam tử ở sau lưng Nghiêm Húc, chất vấn:
- Lời vừa rồi là do ngươi nói sao?
- Hỗn xược. - Nghiêm Húc quát lớn. Tên gia hỏa không biết trời cao đất này lại dám chất vấn La sư huynh, quả thực chính là muốn chết.
Nhưng mà một cánh tay duỗi ra, ngăn ở trước ngực của Nghiêm Húc, tên nam tử bị Mặc Kinh Trập chất vấn kia đi lên phía trước, khóe miệng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, hắn nói:
- Vực sâu Vạn Quật quả nhiên rất thần kỳ. Chúng ta đã đi vào nửa tháng mà lại còn có thể gặp được người của Viêm Hoa tông, hơn nữa còn là người yêu tông như thế. Đúng là rất thù vị! Nhưng mà một kẻ chỉ có tu vi Địa Cương cảnh tầng sáu lại dám chất vấn ta, làm ta rất muốn hỏi ngươi một câu, đầu óc của ngươi vẫn bình thường sao?
Mặc Kinh Trập hừ lạnh một tiếng:
- Người của Nhật Chiếu tông đồ sát cả triệu con dân của Viêm Hoa tông, tất cả đều đáng chết nghìn lần. Dù các ngươi hung mãnh như yêu thú, Mặc Kinh Trập ta cũng không hề e ngại chút nào.
Nghiêm Húc nói:
- La sư huynh, loại gia hỏa không biết trời cao đất rộng cứ để ta giáo huấn hắn cho.
La Chinh Nhất lắc lắc đầu:
- Nghiêm sư đệ, tu vi của ngươi mặc dù không yếu nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của hắn. - Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía một sư đệ khác - Trương sư đệ, ngươi lên đi, xem tên này có bản lĩnh gì mà dám to mồm như vậy.
- Vâng sư huynh.
Chương 126
Trương Chân Hổ, người cũng như tên, thân thể cao lớn, tản ra khí thế uy vũ. Khi nhìn về phía Mặc Kinh Trập, trên mặt nở nụ cười tàn nhẫn, hắn nói:
- Ta cũng đã giết qua không ít người của Viêm Hoa tông, không dưới mấy chục nghìn đâu đó.
Ánh mắt của Mặc Kinh Trập tràn ngập sát ý, cương khí sôi trào, hắn giận dữ nói:
- Chỉ có tu vi Địa Cương cảnh tầng năm mà cũng dám lớn lối như vậy, tự tìm đường chết.
Ầm!
Nghiêm Húc nhìn cảnh tượng ở trước mắt không khỏi than thở:
- Uy thế khi Trương sư huynh xuất thủ quả thật không phải bình thường, đây là dấu hiệu khi “Hổ Khiếu Thiên Địa Công” đã đại thành.
Nam tử mặc áo bào màu vàng vẫn im lặng đứng ở một bên từ nãy đến giờ đột nhiên lên tiếng:
- Nghiêm sư đệ, môn “Hổ Khiếu Thiên Địa Công” này chính là công pháp truyền thừa của bộ tộc Tử Dực Thiên Lôi Hổ, vương giả trong yêu thú, chỉ những người có huyết mạch nửa người nửa thú như là Trương sư huynh mới có thể tu luyện. Mặc dù tu vi của Trương sư huynh chỉ là Địa Cương cảnh tầng năm nhưng mà chiến lực cũng không hề thua kém Địa Cương cảnh tầng sáu.
Ầm!
Vừa dứt lời, người được bọn hắn xem trọng là Trương sư huynh kia lại bị một chưởng đánh đến mức phun máu, thân hình bay ngược lại, cánh tay trái uốn cong giống như là đã gãy, máu không ngừng chảy.
- Không biết tự lượng sức mình, Mặc Kinh Trập ta đã tu luyện “Kinh Long Đại Thiên Công” đến cảnh giới đại thành, chỉ cần khẽ động sẽ giống như rồng ngâm vang chín tầng trời, uy thế vô song, một con mèo ốm như ngươi cũng dám càn rỡ sao? Hôm nay đánh gãy một cánh tay của ngươi cũng là để cho ngươi biết, con dân của Viêm Hoa tông cũng không phải người mà mấy kẻ như các ngươi có thể giết. - Mặc Kinh Trập khinh thường hừ lạnh, hai con kinh long tỏa ra ánh sáng màu vàng quấn quanh thân thể, tiếng rồng ngâm vang vọng. Nhìn Mặc Kinh Trập giống như là hoàng giả giáng lâm, bễ nghễ thiên hạ.
Tu vi đạt đến Địa Cương cảnh tầng sáu, cương khí hùng hậu như biển, biến cương khí hoá thành hình kinh long cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, vả lại hai con kinh long này còn ẩn chứa lực sát thương cường đại.
Mấy người Nghiêm Húc nhìn thấy cảnh tượng ở trước mắt lập tức trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt không dám tin. Trương Chân Hổ sư huynh có thực lực cường hãn, cho dù cảnh giới thấp hơn một tầng, nhưng mà với sự cường đại của huyết mạch nửa người nửa thú kia cũng không có khả năng bị thua nhanh như vậy.
- Muốn chết. - Đột nhiên, La Chinh Nhất hét lên một tiếng, cương khí bành trướng, năm ngón tay nắm lại thành quyền, thân thể hóa thành một đạo lưu quang màu đen, trên đường đi qua không khí liên tục bạo tạc. Trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện ở trước mặt Mặc Kinh Trập, đánh ra một quyền mang theo uy thế không có gì sánh kịp.
- Thật mạnh, đây là “Phá Âm Sát Quyền” của La sư huynh, tu luyện tới cực hạn có thể phá vỡ bức tường âm thanh. - Nghiêm Húc trợn mắt há hốc mồm, triệt để khiếp sợ trước sự cường đại của các sư huynh.
- Kinh Long Hộ Thể. - Mặc Kinh Trập hơi biến sắc, nhưng mà động tác cũng không chậm, chưởng pháp thiên biến vạn hóa vây quanh thân, hình thành một vòng cương khí hộ thể.
Bởi vì là huyết mạch nửa người nửa thú, cho nên Trương Chân Hổ bị Mặc Kinh Trập đánh gãy một tay kia có năng lực khôi phục cực mạnh. Vết thương trên cánh tay trong nháy mắt ngừng chảy máu và ngưng lại thành sẹo, trên mặt của hắn lộ vẻ ngoan độc.
- Tất cả cùng tiến lên, làm thịt hắn.
Trương Chân Hổ vừa dứt lời, trong nháy mắt, cả Nghiêm Húc, nam tử mặc áo bào màu vàng lập tức đồng thời xuất thủ.
Lưu Quang Tuyệt Ảnh!
Hổ Khiếu Thiên Hạ!
Địa Cương Càn Khôn Chưởng!
Ầm ầm!
Cương khí cường hãn triệt để bạo phát ra, mặc dù cương khí của Mặc Kinh Trập hùng hậu, nhưng mà cũng không chịu nổi bốn người đồng thời vây công. Nhưng mà cho dù như thế, hắn cũng không có lùi bước.
Lâm Phàm giết hai ngày hai đêm, mệt mỏi thì tự sát, nói chung là cũng thoải mái, tự tại. Hắn có ham muốn mãnh liệt đối với điểm tích lũy, cho nên tuyệt đối không muốn lãng phí một phút một giây nào.
Lúc này, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa, trong lòng thì thầm:
- Là tên ngốc nào đang đốt pháo vậy?
Nhưng mà hắn cũng không dừng lại, chạy thẳng đến phương xa, nơi phát ra âm thanh, hắn muốn nhìn xem chỗ đó là đang có chuyện gì.
Ầm!
Mặc Kinh Trập bị một quyền của La Chinh Nhất đánh vỡ cương khí hộ thể, thân hình bay ra, đập mạnh lên tảng đá lớn. Hắn phun ra một búng máu tươi, nhưng ánh mắt không phục nhìn về phía nam tử mặc áo bào màu vàng đang đứng ở một bên, quát to:
- Đồ hèn hạ.
Hắn không phải là không địch lại La Chinh Nhất, mà là nam tử mặc áo bào màu vàng này lại chơi xấu, không biết kẻ này ném ra vật gì khiến hắn nhòe cả mắt.
Theo hắn nghĩ, cao thủ so chiêu chính là phải quang mình chính đại, đánh thật thương thật. Làm sao có thể ngờ đến đối phương lại dùng những thủ pháp hạ lưu này.
Nghiêm Húc nhìn thấy gia hỏa này đã thổ huyết ngã xuống đất, điên cuồng cười:
- Hừ, nhiều lời vô ích. Rõ ràng La sư huynh đánh một quyền làm vỡ cương khí hộ thể của ngươi, làm ngươi trọng thương. Hiện giờ ngươi còn cố gắng kiếm cớ biện hộ sao? Đúng là đáng xấu hổ.
Mặc Kinh Trập nhìn chằm chằm vào đối phương và nói:
- Mặc Kinh Trập ta thua thì thua. Nhưng mà các ngươi chơi xấu, ta không phục.
Đúng lúc này, La Chinh Nhất lại quay đầu, nhìn qua một bên, quát một tiếng chói tai:
- Là ai? Đi ra cho ta!
Lâm Phàm vừa tới hiện trường, còn chưa kịp ẩn thân thì đã bị phát hiện. Hắn cũng thấy rất bất đắc dĩ, đành phải đi ra. Chỉ có điều khi nhìn thấy rõ hình dáng của mấy người ở đây, hắn lại sững sờ.
- Ai nha, đây không phải thiên tài Mặc Kinh Trập sao?
Mặc Kinh Trập nghe được giọng nói này, lại nhìn thấy khuôn mặt kia, một búng máu nguyên bản sắp sửa phun ra lại bị hắn cố gắng nuốt lại, nói:
- Là ngươi sao? Ta đã tìm ngươi đã hai ngày hai đêm.
Lúc Nghiêm Húc nhìn thấy Lâm Phàm, sắc mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, tức giận gào thét:
- Tên kia mi còn nhớ mi đã sỉ nhục ta như thế nào không? Ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, suốt một tháng qua ta luôn muốn giết ngươi. Không ngờ tới hôm nay chính ngươi lại tự tìm tới cửa. Nay ta phải giết ngươi, lấy máu của ngươi để rửa sạch nỗi nhục trên người ta.
Lâm Phàm quay sang nhìn về phía Nghiêm Húc, nghi hoặc nói:
- Ngươi là ai?
- Phụt!
Nguyên bản Nghiêm Húc đã bị Mặc Kinh Trập đánh đến mức khí huyết sôi trào, thật vất vả mới áp chế được. Bấy giờ nghe được câu nói kia của Lâm Phàm, hắn cũng không thể nhịn được mà phun ra một búng máu tươi.
Mặc Kinh Trập sững sờ, nhìn Lâm Phàm không dám tin. Thật mạnh! Rõ ràng Lâm Phàm chỉ mới nói có một câu đã khiến đối phương kinh hãi đến mức phun máu rồi.
“Thật ghê gớm! Gia hỏa này chỉ sợ có chút tài năng thật” - Mặc Kinh Trập thì thầm từ tận đáy lòng
Bình luận facebook