• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vô Địch Thật Tịch Mịch (1 Viewer)

  • Chương 127-129

Chương 127

- Sư đệ, ngươi quen hắn sao? - La Chinh Nhất chắp tay sau lưng, không ai thấy được bàn tay của hắn run nhè nhẹ. Vừa rồi để trấn áp Mặc Kinh Trập, hắn đã cưỡng ép sử dụng “Phá Âm Sát Quyền” tới cảnh giới cao hơn bản thân lĩnh ngộ, dẫn đến khí huyết sôi trào, tới giờ vẫn chưa bình ổn được. Không thể không nói, tên Mặc Kinh Trập này quả thật là cực kỳ cường hãn, đáng để coi trọng.

Về phần thiếu niên vừa mới xuất hiện, hắn lại không hề để vào mắt, cương khí mặc dù hùng hậu, nhưng cũng chỉ là như thế mà thôi.

Sắc mặt của Nghiêm Húc âm trầm. Hắn lau máu tươi trên khóe miệng đi, rồi giơ trường kiếm trong tay lên chỉ thẳng Lâm Phàm và nói:

- Sư huynh, cách đây không lâu, khi đệ tử Nhật Chiếu tông chúng ta đến Viêm Hoa tông luận bàn, chính là tên này đã chém giết các đệ tử ngoại môn của chúng ta. Hơn nữa ở trên lôi đài hắn còn làm nhục ta, thù này không báo, tinh thần ta khó mà bình ổn, tu vi cũng khó có thể tiến bộ.

- Ồ, nguyên lai chính là hắn. - La Chinh Nhất hơi sửng sốt, lúc này hắn mới chú ý đến Lâm Phàm. Sau đó, hắn nở một nụ cười nghiền ngẫm và nói - Sư đệ cứ việc ra tay, sư huynh sẽ áp trận cho ngươi. Bây giờ môn “Lưu Quang Tuyệt Ảnh” của ngươi đã tu luyện tới cấp độ viên mãn, kiếm quang như ảnh, nhanh đến mức cực hạn, một kiếm đứt cổ, không có giọt máu nào kịp chảy ra đâu.

Hắn cũng có nghe nói khi Huyền Khôn trưởng lão dẫn người đi Viêm Hoa tông thì bị thiệt lớn, toàn bộ đệ tử ngoại môn mang đi đều ngã xuống ở Viêm Hoa tông. Khi hắn biết được chuyện ấy thì cũng cực kỳ giận dữ, bọn đạo chích Viêm Hoa tông lại dám làm càn như thế, thật là không thể tha thứ. Bây giờ người trong cuộc đã ở đây, vậy thì cứ để cho Nghiêm sư đệ ra tay báo thù rửa hận thôi, lấy máu của đối phương tẩy sạch sỉ nhục.

Nghiêm Húc bước ra một bước, toàn thân toát ra cương khí sôi trào như sương mù dày đặc. Trường kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Ánh mắt hắn âm trầm:

- Ta chờ ngày này đã rất lâu rồi. Hiện giờ ta đã tu luyện “Lưu Quang Tuyệt Ảnh” tới cấp độ viên mãn, tu vi cũng đã tăng lên tới Địa Cương cảnh tầng bốn, giết ngươi cũng chỉ như giết chó mà thôi. Hôm nay ai cũng cứu không được ngươi.

Tay cầm kiếm của hắn cũng bắt đầu run rẩy, đây không phải sợ hãi mà là hưng phấn.

Chuyện ngày hôm đó giống như là tảng đá lớn đè nặng trong lòng hắn, muốn ném đi cũng không được. Lúc này nhìn thấy cừu nhân gây ra mọi chuyện, làm sao mà không hưng phấn cho được.

- Ta vốn dĩ đã quên ngươi là ai? Nhưng mà vừa nãy khi ngươi nói đến chuyện trên lôi đài, đúng là khiến ta nhớ ra, ngươi chính là gia hỏa xuất kiếm cực chậm kia. Hơn nữa ta nhớ mình còn nói là để cho ngươi trở về tu luyện thêm. - Lâm Phàm nhìn gia hỏa giống như là bị khí huyết công tâm ở trước mặt không khỏi cười nói.

- Muốn chết. - Nghiêm Húc không thể nhịn được nữa, nhanh chóng đánh tới, hét lên - Lưu Quang Tuyệt Ảnh, kiếm ý Cực Đạo.

Trong nháy mắt, thân thể của Nghiêm Húc hóa thành vô số đạo kiếm quang nhanh chóng lao thẳng đến Lâm Phàm. Trong không trung không thể nhìn thấy bóng người, chỉ có từng đạo kiếm quang lóe ra hào quang chói sáng kia mà thôi.

La Chinh Nhất khẽ gật đầu.

Nam tử mặc áo bào màu vàng nói:

- Xem ra Nghiêm sư đệ đã lĩnh ngộ tinh tuý của chiêu “Lưu Quang Tuyệt Ảnh” này. Khi Nghiêm sư đệ thi triển ra một chiêu này, có là ta thì cũng phải cẩn thận ứng phó.

- Mặc dù thiên phú tu hành của Nghiêm sư đệ không cao, nhưng thiên phú tu luyện kiếm pháp lại không tồi, một chiêu Lưu Quang Tuyệt Ảnh này chính là dùng cực kiếm mà chém giết tất cả mọi thứ. - La Chinh Nhất tán dương. Đối với hắn, thực lực của Nghiêm Húc không đáng giá nhắc tới, nhưng mà trên phương diện lĩnh ngộ kiếm pháp Nghiêm Húc lại không tệ.

- Cẩn thận. - Mặc Kinh Trập vẫn còn đang khôi phục thương thế, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng kiếm quang bao phủ thiên địa đang lao tới kia cũng không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.

Lâm Phàm bất đắc dĩ lắc đầu. Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chỉ có đến trước khi chết thì mới biết được việc mà mình làm là ngu xuẩn đến cỡ nào.

Tay trái rục rịch.

Cánh tay này muốn tiếp kiếm sao?

Nhưng mà hắn lại không muốn tiếp một kiếm này, bởi vì không cần thiết phải làm như thế?

Quá yếu! Thật sự là quá yếu!

- Chết đi. - Vô số đạo kiếm quang hợp lại thành một, thân thể của Nghiêm Húc tựa như là xuyên qua thiên địa, lao tới theo một đường thẳng tắp. Sau khi tu thành một kiếm cường đại nhất này, hắn vẫn chưa từng thi triển bao giờ, bởi vì đây là một kiếm mà hắn giữ lại cho Lâm Phàm.

Nhìn thấy tên gia hỏa ghê tởm này vẫn đứng im, không hề nhúc nhích, trên mặt của Nghiêm Húc lộ ra thần sắc điên cuồng.

Là bất lực sao?

Hay là một kiếm này có tốc độ quá nhanh cho nên ngươi không kịp phản ứng?

Ầm!

Tiếng gầm rú vang lên, thời khắc khiến cho người ta khẩn trương triệt để tiêu tán, kiếm quanh cũng chưa hề chạm tới người Lâm Phàm. Không biết từ khi nào, Lang Nha bổng trong tay Lâm phàm đã đập cho Nghiêm Húc nằm dài trên mặt đất.

Phụt!

Nghiêm Húc chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình tựa như là đã vỡ nát. Miệng há to, phun ra một búng máu tươi, nhuộm đỏ cả mặt đất.

Ánh mắt nguyên bản tràn ngập sát ý giờ lại biến thành mờ mịt, sắc mặt ngây ngốc, không dám tin tưởng.

Lâm Phàm nhìn lướt qua Nghiêm Húc rồi thản nhiên nói:

- Ngươi khiến ta quá thất vọng rồi! Ngươi đã từng có thể khiến cho ta phải tiếp ngươi một kiếm. Nhưng bây giờ ngay cả hứng thú để cho ta tiếp kiếm cũng không có. Ngươi đã kém hơn trước.

Nghiêm Húc nghe được lời nói này giống như là nghe thấy sấm sét giữa trời quang, vẻ mặt không dám tin tưởng. Hắn không ngờ tới kết quả sẽ là như vậy, bản thân tân tân khổ khổ bế quan tu luyện, cuối cùng tu luyện chiêu “Lưu Quang Tuyệt Ảnh” tới cấp độ viên mãn, bây giờ lại có kết cục như thế này.

Trong đầu của hắn lúc này chỉ còn có câu nói kia.

- Ngươi đã kém hơn trước...

- Ngươi đã kém hơn trước...

Phụt!

Bởi vì khí huyết công tâm, hắn lại phun thêm một búng máu nữa, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Kiếm pháp tu luyện đến cảnh giới viên mãn, vốn dĩ là nên khinh thường quần hùng, báo thù rửa hận. Nhưng mà hôm nay khi gặp được cừu nhân, kết quả lại là hắn tiếp tục chịu nhục thêm một lần nữa.Với thương thế hiện giờ, e rằng sau này hắn cũng không có cơ hội để mà báo thù nữa. Hiện giờ, trong lòng Ngiêm Húc chỉ còn cảm giác không cam tâm.

Con mắt hắn trợn trừng, rồi hắn lập tức đi chầu ông bà ông vải. Không ngờ đã bị Lâm Phàm làm cho tức chết.

Điểm tích lũy tới tay.

Lâm Phàm lắc đầu, mặc dù tên này yếu một chút, nhưng điểm tích lũy cũng không tệ lắm. Sau đó hắn lại vác Lang Nha bổng lên vai, thản nhiên nhìn về phía mấy người La Chính Nhất.

- Là chính hắn tự phun máu mà chết, không liên quan đến ta.

- Nghiêm sư đệ. - Nam tử mặc áo bào màu vàng thấy cảnh này, tức đến muốn rách cả mí mắt, quát ầm lên - Ngươi lại dám giết Nghiêm sư đệ.

Khoé mắt của Mặc Kinh Trập khẽ run run, trong lòng sợ hãi than: “Thật mạnh!”

Mặc dù tên đệ tử của Nhật Chiếu tông kia có tu vi không cao, nhưng mà kiếm pháp siêu tuyệt, tốc độ cực nhanh. Lúc vừa nãy, khi bốn người bọn họ vây công hắn, ngoại trừ tên La Chinh Nhất kia thì khiến cho hắn cảnh giác nhất chính là kiếm pháp của gia hỏa này.

Kiếm quang như ảnh, chỉ cần không cẩn thận thì sẽ lập tức xuất hiện ở sau lưng.

Nhưng bây giờ, gia hỏa này lại bị Lâm Phàm đập một phát chết luôn, căn bản không cần nhiều chiêu thức hoa lệ nào. Thật sự làm cho người kinh hãi vạn phần.

Mặc kệ những người còn lại của Nhật Chiếu tông đang căm tức, Lâm Phàm khom người xuống, thò tay sờ soạng trên thi thể nát be bét của Nghiêm Húc. Tìm thấy nhẫn trữ vật, hắn đổ hết sạch đồ bên trong ra. Chỉ có một ít tiền tệ của Nhật Chiếu tông, số lượng mặc dù khá lớn, nhưng mà bởi vì tỉ lệ hối đoái thành Viêm Hoa Tệ cũng quá cao, là 100 so với 8, cho nên đống tiền này cũng chả là gì cả.

Ngoài ra còn có một môn kiếm pháp, cũng chính là môn kiếm pháp Huyền giai trung phẩm “Lưu Quang Tuyệt Ảnh” kia. Đáng tiếc mình đã có Hóa Thần Kiếm Trận, cho nên cũng chướng mắt kiếm pháp cấp thấp như này. Xem ra để lúc trở về thì giao nộp cho tông môn thôi.

Sau khi thanh lý xong, cũng không thấy có thứ gì đáng để hứng thú lắm, hắn bèn vứt luôn cái nhẫn trữ vật này đi. Mặc dù giá trị của nhẫn trữ vật này cũng không thấp, nhưng mà hiện tại hắn đã là phú ông chục triệu, đồ vật bình thường thật đúng là không lọt được vào tầm mắt của mình.

Khuôn mặt của nam tử mặc áo bào màu vàng vì tức giận mà trở nên xanh mét, mắt thấy hết thảy mọi việc đã xảy ra, hắn gầm lên:

- Ngươi đã giết Nghiêm sư đệ, lại còn dám vũ nhục thi thể của sư đệ ta. Đáng chết! Thật là đáng chết!

Lâm Phàm ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói:

- Con mắt nào của ngươi thấy ta làm nhục thi thể thế. Rõ ràng là ta đang thu hoạch chiến lợi phẩm của mình, liên quan éo gì đến ngươi.

- Nếu không phục thì đợi lát nữa sau khi đập chết ngươi, ta cũng sẽ làm như thế với ngươi.

- Cuồng vọng! Quá là cuồng vọng! - Nam tử mặc áo bào màu vàng không thể nhịn được nữa, tức giận nói - La sư huynh, ta phải giết chết tên tiểu tử này để trả thù cho Nghiêm sư đệ.

La Chinh Nhất cũng không ngờ tới, Nghiêm Húc thế mà lại chết rồi.

Mà hắn ở một bên áp trận lại không hề kịp phản ứng.

Bây giờ chuyện đã phát sinh rồi, như vậy chỉ có dùng mạng của tiểu tử này để an ủi linh hồn Nghiêm sư đệ ở dưới suối vàng thôi.
Chương 128

- Là lỗi của ta. Ta đã quá mức chủ quan để Nghiêm sư đệ phải chịu độc thủ của tên này. - Sắc mặt của La Chinh Nhất bình tĩnh, không hề nhìn ra hắn đang thương cảm cho Nghiêm Húc.

Nam tử mặc áo bào màu vàng oán giận nói:

- La sư huynh, không phải lỗi của huynh mà là do tên này quá mức xảo trá, hơn nữa Nghiêm sư đệ cũng chủ quan nên mới trúng độc thủ của hắn. Hiện giờ, việc mà chúng ta có thể làm cũng chỉ là giết chết tên tiểu tử này để truy điệu cho Nghiêm sư đệ.

Trương Chân Hổ bị Mặc Kinh Trập đánh gãy một tay, nhưng mà dựa vào năng lực khôi phục cường đại của huyết mạch nửa người nửa thú, hắn vẫn còn có thể chiến đấu được. Lúc này, ánh mắt của hắn dữ tợn như là dã thú, tản ra quang mang khát máu:

- Ta muốn xé xác tiểu tử này.

Mặc dù tên Trương Chân Hổ này bị Mặc Kinh Trập đánh gãy một tay, nhưng mà thực lực của hắn quả thật là rất cường đại. Tử Dực Thiên Lôi Hổ là vương giả trong số yêu thú, công pháp truyền thừa “Hổ Khiếu Thiên Địa Công” của bộ tộc càng cực kỳ cường hãn, nghe đồn nếu tu luyện tới cực hạn, hét một tiếng cũng có thể làm cho nhật nguyệt xoay chuyển, thiên địa tan vỡ.

Chẳng qua Trương Chân Hổ chỉ là huyết mạch nửa người nửa thú, cho nên không có khả năng tu luyện môn “Hổ Khiếu Thiên Địa Công” này tới cực hạn.

Chỉ là người này làm sao lại có được huyết mạch nửa người nửa thú, xem ra lai lịch của tên Trương Chân Hổ này cũng khá thú vị đó.

Lâm Phàm nhìn ba người ở trước mặt, một tên thì tàn phế, một tên khác trông hơi kích động, một tên cuối cùng thì trông có vẻ âm trầm.

Trong đó hai người trước đều có tu vi là Địa Cương cảnh tầng năm, mà tên La Chinh Nhất kia thì có tu vi là Địa Cương cảnh tầng sáu.

Trận thế này rất mạnh, so sánh một chút, tu vi hiện nay của mình là Địa Cương cảnh tầng ba, nếu bật hết hỏa lực cũng đủ để xử lý hai tên Địa Cương cảnh tầng năm kia, nhưng mà còn tên Địa Cương cảnh tầng sáu này thì chỉ sợ cần mài một thời gian mới được.

Rất tốt, không ngờ sau khi xâm nhập vực sâu Vạn Quật, ngoại trừ việc được cày điểm tích lũy rất thoải mái, còn có thể đối mặt với những cường giả như thế này. Đặc biệt tên La Chinh Nhất kia nhìn qua cũng biết là kẻ có tiền, nhất định phải giết chết, ai cũng không thể ngăn trở bước chân của mình.

Nam tử mặc áo bào màu vàng gầm lên:

- Ngươi nhìn cái gì?

Hắn phát hiện ánh mắt của kẻ trước mắt này khi nhìn bọn hắn cực kỳ quái dị, có tham lam, còn có chút coi thường.

Khóe miệng của Lâm Phàm hơi nhếch lên lộ ra một nụ cười lạnh, hắn xoay cổ tay.

Cuồng Thân!

Quần áo ở nửa người trên lập tức rách nát, thân thể biến thành khổng lồ, màng đen xuất hiện, cơ bắp hiện lên cuồn cuộn, dữ tợn. Môn công pháp này rất mạnh, nhưng mà vẫn có một khuyết điểm duy nhất chính là sau mỗi một lần thi triển thì lại phải đổi một bộ y phục, cũng may mà mình đã chuẩn bị đầy đủ, đã sớm để khoảng trăm bộ quần áo trong nhẫn trữ vật.

Khí tức cuồng bạo bộc phát ra, quét sạch thiên địa, đè ép về phía mấy người La Chinh Nhất.

La Chinh Nhất nhíu mày, hắn cũng không nghĩ đến người này lại còn biết loại bí pháp thiêu đốt khí huyết, bạo phát toàn bộ tiềm lực này, nhưng mà nếu chỉ có thế thì vẫn còn kém xa lắm.

- Thì ra là thế! Ngươi dám kiêu ngạo như thế chính là dựa vào môn công pháp này sao? Đáng tiếc... Vẫn chẳng là cái gì đâu.

Lâm Phàm cười nói:

- Đương nhiên là không chỉ có thế.

- Bạo Huyết

Đột nhiên, ở trong mắt của mọi người, khí huyết toàn thân của Lâm Phàm triệt để sôi trào lên, hai con huyết long xuất hiện, đan xen vào nhau rồi quấn quanh người hắn.

Bên trên cơ bắp cuồn cuộn xuất hiện từng mạch huyết văn, những mạch huyết văn này hiện ra từ trong thân thể, khiến cho người ta khiếp sợ cực độ.

Nam tử mặc áo bào màu vàng kinh hãi đến mức lui lại một bước, cảm thấy một tia áp lực, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng, hiển nhiên là không nghĩ tới Lâm Phàm lại còn có mấy chiêu như thế này. Nhưng mà khi đưa mắt nhìn về phía La sư huynh đang bình tĩnh đứng ở một bên, hắn cũng cảm thấy an tâm không ít.

La sư huynh vẫn chắp tay ở sau lưng, mặt không biểu tình, trong ánh mắt vẫn lóe ra vẻ ngẫm nghĩ.

- Không tồi! Không tồi! Ta cũng không ngờ Viêm Hoa tông lại có người có thể tu luyện ngạnh công tới cảnh giới cỡ này, e rằng cũng chỉ có thiên tài ngạnh công của Nhật Chiếu tông ta là Thiên Nhất sư đệ mới có thể so sánh với ngươi.

- Có điều...

La Chinh Nhất bước ra một bước, mặt đất rạn nứt, cương khí cường hãn phát tán ra khiến cho mặt đất cứng rắn như bàn thạch phải chia năm xẻ bảy.

- Chỉ dựa vào thực lực của ngươi bây giờ thì … còn chưa đủ.

Nam tử mặc áo bào màu vàng trông thấy khí thế uy vũ của La sư huynh, cảm thấy đã nắm chắc thắng lợi ở trong tay, cũng liên tục cười lạnh:

- Giờ có La sư huynh ở đây, cho dù ngươi có mạnh hơn nữa thì hôm nay cũng phải ngã xuống ở chỗ này.

Hắn cũng thật bị kẻ trước mắt này làm cho kinh sợ, không ngờ tới kẻ này dám thiêu đốt khí huyết hai lần để có thể bạo phát ra uy lực cường đại như thế, vốn dĩ hắn còn tưởng đây là chuyện không thể xảy ra.

Ngạnh công là loại công pháp khó tu luyện nhất trong tất cả chủng loại công pháp, bởi vì muốn tu luyện thành công phải chịu được khổ, hơn nữa cũng không phải là ngươi muốn chịu thì có thể chịu.

- Không đủ sao?

Lâm Phàm cười nói:

- Vội cái gì! Ta còn có một môn công pháp cuối cùng chờ các ngươi. Có đủ hay không thì đợi lát nữa các ngươi chỉ cần tự thể nghiệm là biết được rồi.

- Vẫn còn sao? - Nam tử mặc áo bào màu vàng nghe Lâm Phàm nói như thế lập tức kinh hãi, người này đến cùng là tu luyện thế nào? Vậy mà có thể đồng thời thi triển mấy môn ngạnh công. Thân thể này làm sao có thể chịu đựng nổi?

Cho dù là thân thể làm bằng sắt chỉ sợ cũng không chịu đựng được sức mạnh cuồng bạo như vậy.

Giờ khắc này, hạt châu màu đỏ vẫn không nhúc nhích trong cơ thể Lâm Phàm nhanh chóng xoay tròn, một luồng khí tức cường hãn từ trong thân thể bạo phát ra.

Mái tóc đen suôn dài uốn lượn như mãng xà, không gió tự bay, một luồng khí tức từ dưới lòng bàn chân bạo phát ra, khí tức này cường hãn đến mức khiến cho Lâm Phàm rõ ràng còn chưa đạt tới cảnh giới lăng không đứng vững, vậy mà cũng đã có thể trôi nổi trên không trung.

Nơi đan điền có một luồng sáng lấp lóe, nhìn kỹ thì lại là những nếp đường vân, mà những đường vân này càng ngày càng sáng, thậm chí xuyên thấu thân thể Lâm Phàm, bồng bềnh ở sau lưng hắn và không ngừng mở rộng.

Đây là đường vân thần bí mà tất cả mọi người đều chưa từng thấy qua.

Khí tức của Lâm Phàm càng ngày càng mạnh. La Chinh Nhất nguyên bản còn trấn định tự nhiên, giờ phút này cũng không khỏi ngưng trọng. So với lúc trước, khí tức mà Lâm Phàm phát tán ra cường hãn hơn quá nhiều.

Giống như là một trời một vực vậy, làm sao có thể biến hóa nhanh như vậy?

Giờ phút này, Lâm Phàm mở mắt, ở trong mắt có hai đạo tinh quang lấp lóe, hắn khẽ nói:

- Trung Trì Nội Thần, mở.

Đường vân thần bí bay bổng ở sau lưng Lâm Phàm đột nhiên xoay tròn. Một vị thần linh tựa như là bước ra từ trong cơ thể của Lâm Phàm rồi phiêu diêu ở sau lưng hắn, đấm hai nắm tay vào nhau phát ra tiếng nổ như sấm sét, vang vọng bên tai tất cả mọi người.

Trương Chân Hổ đột nhiên lui lại mấy bước. Công pháp mà hắn tu luyện chính là lấy sự uy mãnh vô song mà dương danh, vậy mà bây giờ hắn cảm giác một thứ sức mạnh càng khủng bố hơn đang nghiền ép về phía hắn, trong nội tâm thấy kinh hoảng.

Trong chớp mắt, vị thần linh kia lại bước vào trong cơ thể Lâm Phàm, mà Lâm Phàm thì cũng đáp xuống đất. Ngay lúc chân chạm đất thì có khí tức cường hãn lan truyền ra khiến mặt đất cũng bắt đầu chấn động. Hắn đưa mắt chăm chú nhìn về phía La Chinh Nhất.

- Hiện tại đã đủ chưa?

Vẻ mặt của La Chinh Nhất ngưng trọng, không còn vẻ bình thản như lúc trước. Mỗi một khối cơ bắp trong cơ thể thiếu niên ở trước mắt này đều ẩn chứa sức mạnh kinh khủng, ánh sáng màu đen chuyển động tản ra cảm giác giống như là sắp hủy diệt thế giới này, còn cả hư ảnh lúc trước nữa chẳng lẽ đó là thần linh sao?

Mặc Kinh Trập đang ngồi ở một bên cũng đứng lên. Sau khi điều tức một thời gian, thương thế của hắn cũng đã khỏi hơn phân nửa. Hắn đi đến bên cạnh Lâm Phàm, ngạo nghễ nói:

- Nếu như cộng thêm ta nữa thì đã đủ chưa?

- Ngươi thì lượn qua một bên đi. -Lâm Phàm đưa tay chụp lấy Mặc Kinh Trập rồi ném hắn qua một bên.

Mặc Kinh Trập bị một sức mạnh kinh khủng ném bay ra, va vào tảng đá lớn, trong ánh mắt lóe lên vẻ nghi hoặc rồi nói:

- Ngươi đang làm gì thế? Thời khắc này, chỉ có đoàn kết nhất trí, chung sức đánh lui cường địch mới là việc nên làm chứ.

Lâm Phàm bẻ bẻ cổ, nói:

- Bọn hắn là của ta, ai cũng đừng nhúng tay.

- Mà ngươi sẽ chỉ ảnh hưởng ta phát huy thực lực.

Mặc Kinh Trập biến sắc. Hắn luôn cảm thấy mình rất cường hãn, hơn nữa “Kinh Long Đại Thiên Công” đã tu luyện đại thành, hiện giờ lại bị coi là thứ vướng víu, ảnh hưởng đến người khác phát huy thực lực, cảm giác bị sỉ nhục kỳ lạ này khiến hắn bị đả kích trầm trọng.

Cục tức này muốn nuốt cũng không trôi.
Chương 129

Tất cả mọi phương diện từ sức mạnh, tốc độ, cho đến lực bạo phát, toàn bộ khi đã bộc phát ra đều sẽ mang lại mức độ cực hạn mà công pháp có thể có.

Bây giờ lại còn cộng thêm “Thất Thần Thiên Pháp”, thực lực càng đạt đến một loại cảnh giới cực kỳ cường đại. Đây là sức mạnh mà hắn chưa bao giờ có được.

Huyết Giao có tu vi Địa Cương cảnh tầng năm cũng bị hắn nghiền ép, nhưng Huyết Giao chung quy là yêu thú, cho nên thân thể của nó cũng không yếu ớt giống như nhân loại. Lúc đánh với nó, xúc cảm cũng không được tốt lắm.

Bây giờ có ba vật thí nghiệm đang ở ngay trước mắt, đúng lại là có thể chiến đấu một trận sảng khoái, vui vẻ.

- Lúc này không được cậy mạnh. Thủ đoạn của những tên đệ tử của Nhật Chiếu tông cực kỳ tàn nhẫn, hơn nữa bọn hắn đã tàn sát không biết bao nhiêu con dân vô tội của Viêm Hoa tông. Mặc Kinh Trập ta không thể mặc kệ mà ngồi nhìn được, cho dù ta hiện tại chỉ mới khôi phục được phân nửa thương thế, nhưng gặp được người của Nhật Chiếu tông, dù là khí huyết hao hết cũng muốn giết sạch. – Mặc Kinh Trập không muốn từ bỏ, thao thao bất tuyệt, hơn nữa mỗi một câu đều chứa đạo lý cực lớn. Trong mắt hắn, lúc này chỉ có giết chết mấy tên đệ tử của Nhật Chiếu tông ở trước mắt mới là trọng điểm.

Ánh mắt của Lâm Phàm ngưng trọng, hắn nhìn Mặc Kinh Trập quát lên:

- Ngươi câm miệng cho ta.

Hắn phát hiện tên Mặc Kinh Trập này đúng thật là có bệnh, có người bình thường nào lại nói chuyện kiểu này.

Mặc Kinh Trập lắc đầu:

- Im miệng là không thể nào, Mặc Kinh Trập ta đỉnh thiên lập địa, khoái ý ân cừu, mối thù của tông môn tất nhiên phải báo, ngươi cẩn thận nghe một chút, có nghe thấy những oan hồn vô tội kia đang kêu thảm hay không? Thanh âm không cam lòng của bọn họ quấn quanh ở bên trong một bầu nhiệt huyết của ta. Ta xâm nhập hiểm địa, khổ tu hai năm, cũn từng trải qua vô số trắc trở. Nhưng những thứ này cũng chưa từng khiến ta phải cúi đầu, bởi vì ta biết ước muốn của ta chính là...

- Đủ rồi, đừng nói nhảm nhiều như vậy nữa, lên. - Lâm Phàm chợt quát một tiếng, vung vẩy cái chảo cùng Lang Nha bổng trong tay đánh về phía nam tử mặc áo bào màu vàng, uy phong bá đạo.

Uỳnh!

Sức mạnh cường đại bạo phát ra, thân hình hóa thành một đạo lưu quang, trong nháy mắt đã tiếp cận nam tử mặc áo bào màu vàng.

Trong lòng của Mặc Kinh Trập cực kỳ vui sướng, chân lý của mình rốt cục được người này tán thành, một cỗ cương khí hung mãnh, không gì không thể phá hủy bao phát ra.

- Kinh Long Chấn Nộ.

Cương khí hoá thành hình rồng quấn quanh hai tay của Mặc Kinh Trập, dữ tợn gào thét, lao về phía La Chinh Nhất.

Nam tử mặc áo bào màu vàng đúng là không ngờ tới gia hỏa này vậy mà có thể tiếp cận mình nhanh như vậy, lông tơ toàn thân dựng đứng lên, cảnh giác đến cực hạn, vung hai tay lên, cương khí hoành hành.

- Địa Cương Càn Khôn Chưởng

Lấy cương khí ngưng tụ thành càn khôn, cương nhu cùng tồn tại, khai thiên tích địa. Nguyên bản môn công pháp này khiến cho nam tử mặc áo bào màu vàng cực kỳ tự tin rằng có thể đơn giản hóa giải bất kỳ đòn gì có sức mạnh dưới Địa Cương cảnh tầng bảy. Nhưng mà lúc này, sức mạnh của kẻ trước mắt lại vô cùng cuồng bạo, dù còn chưa đánh tới, nhưng cảm giác nghiền ép kia lại khiến cho hắn không khỏi hốt hoảng.

- Ta đến giúp ngươi. - Trương Chân Hổ gào thét một tiếng - Hổ Khiếu Thiên Địa!

Hư ảnh của một tôn cự thú xuất hiện ở phía sau lưng của hắn, nếu có người hiểu biết chắc chắn sẽ nhận ra, cự thú này chính là “Tử Dực Thiên Lôi Hổ”. Hư ảnh này gầm to một tiếng rồi hóa thành sức mạnh bá đạo nhất và nhanh chóng đánh tới, muốn giết chết Lâm Phàm.

- Để ta giúp ngươi cảm thụ sức mạnh cuồng bạo nhất ở trên thế gian là như thế nào.

- Hám Sơn Kình

Lúc này, chiến ý ở trong lòng của Lâm Phàm đang sôi trào. Một mình chiến đấu với hai tên cường giả Địa Cương cảnh tầng năm làm cho hắn cực kỳ sảng khoái. Đáng tiếc, thực lực của hai người này còn yếu một chút. Huyết Giao có tu vi Địa Cương cảnh tầng năm cũng bị mình đè xuống mà đánh. Chỉ bằng hai tên gia hỏa còn yếu hơn Huyết Giao rất nhiều này mà muốn ngăn cản mình khi triển khai toàn bộ chiến lực, hoàn toàn chính là nằm mơ.

- Muốn chết. - Trương Chân Hổ gào lên, đánh ra một quyền, không khí xung quanh phát ra tiếng nổ lốp bốp.

Lâm Phàm hừ lạnh, cái chảo của hắn hiện giờ ẩn chứa kình đạo của Hám Sơn Kình tầng thứ ba cộng thêm thực lực bây giờ của bản thân, toàn bộ bộc phát ra. Đó là sức mạnh không gì không phá được, dùng nắm đấm đánh vào ư? Chẳng lẽ tên này nghĩ nắm đấm của hắn là làm từ kim cương sao?

Tiếng nổ vang lên, một quyền một chảo va chạm.

Xoạt xoạt.

Cương khí bao bọc nắm đấm đột nhiên chấn động, kình đạo trong cái chảo xuyên thấu lớp cương khí này, đánh thẳng vào năm ngón tay của đối phương.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Cảm giác duy nhất của Trương Chân Hổ vào lúc này chính là toàn bộ xương cốt ở trên nắm đấm tựa như là đã vỡ nát, đau đớn đến tận xương tủy.

- Đi chết đi.

Lâm Phàm không có chút gì do dự, tay phải vung Lang Nha bổng lên, đập thẳng xuống đầu của Trương Chân Hổ.

Nhưng đột nhiên, hai tay của nam tử mặc áo bào màu vàng nhanh chóng kết ấn, năm ngón tay linh hoạt huy động, nằm ngang, dựng thẳng, co duỗi, thiên biến vạn hóa, hình thành một loại cương khí đặc thù ngăn cản ở phía trước Lang Nha bổng. Đạo cương khí này vậy mà có thể làm bớt uy lực khi đánh xuống của Lang Nha bổng.

- Tự đại cuồng vọng, hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi chết ở chỗ này.

Trương Chân Hổ vốn cho là mình sắp chết rồi. Lúc này, chỗ xương tay đã vỡ vụn đột nhiên phát sinh biến hóa, vậy mà từ bên trong da thịt mọc ra một cái lợi trảo của yêu thú, chộp tới lồng ngực của Lâm Phàm, muốn móc trái tim của Lâm Phàm ra.

- Có chút năng lực, nhưng nếu ngay cả hai kẻ rác rưởi như các ngươi mà ta cũng không trấn áp được, như vậy cũng thật là uổng phí công sức tu luyện rồi.

Lâm Phàm cười lạnh một tiếng, hai tay buông lỏng, cương khí sôi trào, sức mạnh càng thêm cường hãn bộc phát ra, tốc độ nhanh chóng đạt tới cực hạn, lấy thân thể đập thẳng vào Trương Chân Hổ.

Ầm!

Sức mạnh cường hãn truyền lại, sắc mặt của Trương Chân Hổ đại biến, xương cốt trong cơ thể vỡ tan, lực va chạm cỡ này dù là cương khí hộ thể cũng không thể chống đỡ được.

Loại sức mạnh này đến cùng là ở đâu ra?

Mà lúc này, hắn lại nghĩ tới Thiên Nhất sư đệ trong tông môn. Bởi vì ngạnh công đại thành cho nên hắn chỉ cần đấm đá lung tung, không cần bất kỳ chiêu thức gì, thân thể chính là vũ khí mạnh nhất rồi, bất kỳ thứ gì ngăn cản ở trước mặt hắn, đều sẽ bị hắn đánh cho vỡ nát.

Nhưng không ngờ hôm nay, từ trên người của tên đệ tử Viêm Hoa tông này, hắn lại cảm nhận được loại cảm giác này.

Phụt!

Máu phun đầy trời, người bay về phương xa, đập vào một tảng đá lớn, còn có mấy cây xương cốt đã đứt gãy, đâm xuyên thân thể, trông thảm thương đến mức không nỡ nhìn.

Nam tử mặc áo bào màu vàng thấy cảnh này, tức giận gào thét:

- Đáng giận, chết đi cho ta.

- Kẻ phải chết chính là ngươi. Chỉ là Địa Cương cảnh tầng năm mà thôi. - Năm ngón tay của Lâm Phàm hóa thành trảo, nhanh chóng đánh về phía nam tử mặc áo bào màu vàng.

- Địa Cương hộ thể.

Nam tử mặc áo bào màu vàng nhất thời phân tâm, khi phản ứng lại thì năm ngón tay kia đã như là mũi tên, chộp về phía đầu mình, chỉ có thể nhanh chóng vận chuyển cương khí, hình thành một vòng cương khí bảo hộ bản thân.

Xoạt xoạt!

- Làm sao có thể? - Nam tử mặc áo bào màu vàng cảm thấy kinh hãi, cương khí hộ thể ở trước mặt năm ngón tay kia lại chỉ như là một tờ giấy bình thường, trong nháy mắt đã bị xé nát.

- Mình không thể địch nổi kẻ này, thực lực của đối phương quá mức kinh khủng.

Thân hình của nam tử mặc áo bào màu vàng khẽ lay động. Hắn dùng một loại thân pháp quỷ dị, tránh né một trảo kia của Lâm Phàm. Những mà khi chuẩn bị lui về phía sau, hắn đột nhiên dừng lại, bởi vì một cánh tay của hắn đã bị Lâm Phàm bắt được.

- Hê hê, muốn chạy sao? Cứ chạy thử đi? - Lâm Phàm cười lạnh, năm ngón tay cắm chặt vào bên trong cánh tay của nam tử mặc áo bào màu vàng, cương khí xuyên thấu móng tay, rồi thông qua cánh tay của nam tử mặc áo bào màu vàng truyền khắp cơ thể của hắn.

- Đáng giận.

Sắc mặt của nam tử mặc áo bào màu vàng trở nên tái nhợt, hắn cắn răng một cái, chém một chưởng ngang qua cánh tay, rồi không thèm quay đầu lại, liều mạng bỏ chạy, giữ vững khoảng cách với Lâm Phàm.

Nhưng mà huyết mạch của hắn cũng không giống như Trương Chân Hổ, thương thế chỗ cụt tay càng lúc càng nghiêm trọng, máu tươi chảy ra như suối. Sau khi đứng cách thật xa Lâm Phàm, hắn tranh thủ thời gian nhanh chóng lấy ra một viên đan dược rồi nuốt vào, sắc mặt mới đỡ tái nhợt.

Hắn nhìn Lâm Phàm với gương mặt hoảng sợ, hiển nhiên cũng là không ngờ tới đối phương lại cường đại như thế.

La Chinh Nhất đang chiến đấu không phân cao thấp cùng Mặc Kinh Trập, nhìn thấy hai vị sư đệ bị bại trận nhanh như vậy, cũng cực kỳ kinh hãi. Đột nhiên, một đạo uy thế lăng lệ ập tới.

- Chiến đấu thì phải toàn tâm toàn ý. Ngươi quá bất cẩn rồi. Nhưng mà Mặc Kinh Trập ta sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Cho ngươi cơ hội để điều chỉnh đấy. - Vừa nói xong, Mặc Kinh Trập lập tức thu tay lại, khí thế vừa bộc phát ra lại yếu đi một phần, từ đó khiến La Chinh Nhất tránh được một kiếp.

Lâm Phàm thấy cảnh này, tức giận gào thét:

- Con mẹ mi thiểu năng à?

Mặc Kinh Trập cũng không cảm thấy bất mãn, lạnh nhạt khoát tay:

- Ta không phải là thiểu năng.

Mà đúng lúc này, một đạo kiếm ý bén nhọn đột nhiên xuất hiện từ trong hư không. Đạo kiếm ý này như cuồng phong mưa rào, nhanh chóng phong tỏa tất cả đường đi của Lâm Phàm.

Nguy hiểm!

Sắc mặt của Lâm Phàm ngưng trọng, không hề có chút do dự, đột nhiên vung Lang Nha bổng lên đánh vào đạo kiếm ý kia.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom