-
Chương 130-132
Chương 130
Một kiếm từ trong hư không đánh tới kia có tốc độ nhanh kinh người. Kiếm quang sáng chói, đánh thẳng lên Lang Nha bổng, uy thế bạo phát ra từ chỗ mũi kiếm làm cho Lâm Phàm biến sắc. Cường giả vừa mới tới này là muốn nửa đường cướp người hay sao?
Chẳng lẽ là người Nhật Chiếu tông đến đây tìm cách cứu viện. Nếu thật là như thế, vậy thì lần này phải giết cho thống khoái.
- Là ai? Đi ra mau!
Lâm Phàm lui sang một bên, lạnh lẽo nhìn chung quanh. Nơi này đã coi như là chỗ sâu trong vực sâu Vạn Quật. Mà ở bên trong vực sâu Vạn Quật rộng lớn này đụng phải nhiều người như vậy, tuyệt đối không thể nào là chuyện ngẫu nhiên được.
Hiển nhiên kết quả chỉ có một, đối phương cố ý tới nơi này.
Trong chốc lát, bốn bóng người xuất hiện từ bốn góc, đáp xuống mặt đất.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào bốn người, trong đó chỉ có một người cầm kiếm, như vậy một kiếm vừa rồi chính là do người kia đánh tới. Hơn nữa trong một kiếm kia có sát ý cuồn cuộn, hiển nhiên là người này cố ý muốn giết chết mình chứ không phải là đánh ra một kiếm ngẫu nhiên.
Mặc Kinh Trập đi đến bên cạnh Lâm Phàm, cảnh giác nhìn chằm chằm bốn người, nói khẽ:
- Kẻ đến không thiện.
Lâm Phàm cáu:
- Ta cũng nhìn ra được, không cần ngươi phải nói.
Mặc Kinh Trập cũng không để bụng mà tiếp tục nói:
- Ngươi yên tâm, Mặc Kinh Trập ta không phải là hạng người nhát gan sợ phiền phức. Những người này hiển nhiên là có quan hệ cùng Nhật Chiếu tông, tất nhiên ta sẽ phải giết chết bọn hắn.
Lâm Phàm đã không còn gì để nói, hắn có thể cực kỳ chắc chắn tên Mặc Kinh Trập này bị thiểu năng. Ngươi đã nhìn rõ tình huống hiện tại chưa mà đã dám nói lời kiêu ngạo như vậy. Tu vi của bốn người ở trước mắt này căn bản là không kém gì tên La Chinh Nhất kia, nếu phải xáp lá cà thật, e rằng đến chết cũng còn không biết chết như thế nào.
- A, người này sao trông quen thế? - Mặc Kinh Trập nhìn chằm chằm một người trong số đó, cẩn thận suy nghĩ, sau đó kinh hô một tiếng, chỉ vào nam tử cầm kiếm bên trong bốn người kia rồi nói:
- Huynh là Kiếm Vô Trần, đệ tử nội môn nhất phẩm của Viêm Hoa tông, còn được gọi là Vô Trần Kiếm Quân.
- Mấy tháng trước, ta còn ăn cơm cùng với huynh, huynh có nhớ hay không?
Sau đó, Mặc Kinh Trập vỗ vỗ bả vai của Lâm Phàm và nói:
- Không sao, ta biết hắn, đều là người mình cả, nhưng mà...
Lâm Phàm sững sờ. Hắn cũng không ngờ bốn người vừa mới tới này thế mà lại là đồng môn của mình. Nhưng đối phương lại ra tay với mình hơn nữa sát ý nặng như vậy, hiển nhiên là cố ý muốn giết chết mình.
Rốt cuộc là ai?
Là Quân Vô Thiên hay là Vạn Trung Thiên?
Hai người này là có khả năng nhất. Về phần Liễu Nhược Trần thì thôi đi, cho dù nàng ta có xinh đẹp hơn nữa thì cũng không có khả năng sai khiến bốn tên đệ tử nội môn nhất phẩm truy đuổi vạn dặm đến tận vực sâu Vạn Quật này để giết chết mình.
Huống chi lão sư của mình chính là Thiên Tu trưởng lão, mấy người này cũng sẽ không thể vì sắc đẹp tìm đến tận đây để giết mình, cho nên kẻ chủ mưu không phải Quân Vô Thiên thì chính là Vạn Trung Thiên.
Hai tên khốn, các ngươi chờ đó cho ta, Lâm Phàm ta cũng không cần biết ai trong hai người các ngươi là chủ mưu, dù sao các ngươi cũng chết chắc rồi.
Không đợi Lâm Phàm mở miệng, Mặc Kinh Trập quay sang, nghi ngờ nói:
- Vô Trần huynh, những người này đều là đệ tử của Nhật Chiếu tông. Ngươi sao có thể vì cứu viện bọn họ mà ra tay với người một nhà? Đã thế người này lại còn là đồng môn của các huynh.
Kiếm Vô Trần chau mày, hắn cũng không ngờ tới sẽ gặp Mặc Kinh Trập ở chỗ này.
Bốn người bọn họ không phải bế quan tu luyện thì chính là đi ra ngoài lịch luyện, rất ít lộ diện ở trong tông môn.
Lần này bọn họ nhận mệnh lệnh sư huynh, một đường truy tìm tung tích Lâm Phàm chính là muốn lập tức giết chết hắn. Xem ra hôm nay, dưới kiếm này của hắn lại phải có thêm một vong hồn rồi.
Không chỉ như thế, bây giờ ở đây còn có người của Nhật Chiếu tông nữa, xem ra cũng phải giết thêm mấy người nữa.
Giờ khắc này, Kiếm Vô Trần đi lên trước một bước, chăm chú nhìn vào Lâm Phàm rồi nói:
- Viêm Hoa tông đã hoà giải cùng Nhật Chiếu tông. Ngươi thân là đệ tử của Viêm Hoa tông sao có thể giết chết đệ tử của Nhật Chiếu tông. Đây là hành vi phá hoại tình cảm giữa hai tông.
Giờ phút này, trong lòng của La Chinh Nhất hơi thư giãn nhưng mà hắn vẫn còn cảnh giác, lập tức ôm quyền nói:
- Đa tạ bốn vị! Đúng như lời vị huynh đệ này vừa nói, Nhật Chiếu tông ta đã ký kết hiệp ước hòa bình cùng Viêm Hoa tông, quan hệ thân như tay chân, gia hỏa này giết sư đệ ta, xin bốn vị đòi lại công đạo cho ta.
Lâm Phàm biết chuyện này không xong con mẹ nó rồi, lập tức cúi đầu nhỏ giọng nói với Mặc Kinh Trập:
- Ngươi đi đi. Ta không muốn liên lụy đến loại thiểu năng.
- Hừ. - Mặc Kinh Trập hừ một tiếng biểu thị sự bất mãn, đầy chính nghĩa lên tiếng - Ngươi không cần lấy cớ đuổi ta đi. Hiện giờ tặc nhân của Nhật Chiếu tông còn ở đây. Nếu ta không giết bọn hắn, sao có thể an lòng? Hơn nữa ngươi bị đồng môn công kích, chuyện thế này chính là tối kỵ của tông môn. Hôm nay ta muốn bọn hắn minh bạch, ở trong mắt của người ngoài chuyện như thế chính là một trò hề.
Lâm Phàm hiện tại thật muốn đập một phát cho Mặc Kinh Trập chết luôn đi cho rồi. Con mẹ nó, rốt cuộc Mặc gia đã làm chuyện ác đến như thế nào mới sinh ra được tên thiểu năng trí tuệ thế này.
- Ê, bốn người các ngươi cứ nói đi. Rốt cuộc là các ngươi muốn thế nào? - Lâm Phàm thẳng thừng hỏi..
Kiếm Vô Trần không lên tiếng, ngược lại là một người khác ở bên cạnh nói:
- Còn muốn thế nào nữa? Ngươi giết đệ tử của Nhật Chiếu tông, phá hỏng tình cảm giữa hai tông, hiện tại mau thúc thủ chịu trói, theo chúng ta trở về tông môn cho trưởng lão xử lý.
La Chinh Nhất ở một bên khoanh tay cười lạnh, nếu như bốn người này không có tới đây, chỉ sợ hắn cũng đã phải nằm lại chỗ này, nhưng mà tình huống bây giờ lại phát sinh biến cố. Thật đúng là tuyệt vời.
- Cái lũ lừa đảo, muốn lừa đảo thì có tâm hơn tí đi. Có biết lão sư của ta là ai hay không? Lão sư của ta là Thiên Tu trưởng lão, ngươi nói xem vị trưởng lão nào dám chế tài ta. Cho dù có thì cũng bị lão sư ta cho một chưởng là đi đời nhé.
- Còn ngươi nữa, cười cái gì mà cười. Thằng ngu, ngươi có biết là những người này tới đây để làm gì hay không? Là tới để giết ta đấy. Mà ngươi biết không? Lão sư của ta là trưởng lão đỉnh tiêm của tông môn, ngươi cho rằng bọn hắn sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, đợi lát nữa sau khi xử lý, việc đầu tiên mà bọn họ làm chính là đâm ngươi từ sau lưng, hòng giết người diệt khẩu.
Lâm Phàm nhìn thấy La Chinh Nhất còn đang đứng đó cười lạnh, lập tức cao giọng mắng một trận. Trong tình huống hiện tại mình dĩ nhiên phải kéo một vài kẻ đần tới làm bia đỡ đạn nữa.
La Chinh Nhất nghe hắn nói như thế, hiển nhiên là cũng ngây ngẩn. Nguyên bản hắn cũng không biết được bối cảnh của Lâm Phàm, lúc này nghe rõ, sắc mặt lập tức biến đổi. Nếu mọi việc thật sự giống như lời mà Lâm Phàm vừa nói, như vậy mình cũng không thể sống được.
- Nói năng bậy bạ. Ngươi giết chết đệ tử của Nhật Chiếu tông, đó chính là tội lớn. Còn không mau mau thúc thủ chịu trói, theo chúng ta trở về tông môn thỉnh tội. - Một người đệ tử khác nổi giận nói.
Lâm Phàm lắc đầu, nhìn về phía La Chinh Nhất, quát lên:
- Cái thằng này, bọn hắn nói thế mà cũng dám tin à? Quan hệ giữa Viêm Hoa tông với Nhật Chiếu tông là như thế nào? Trong lòng của ngươi đéo rõ ư? Bọn hắn không giết các ngươi đã coi như là lòng tốt bất ngờ nổi lên. Còn vì một tên đệ tử của Nhật Chiếu tông các ngươi mà dám bắt giữ đệ tử chân truyền của Thiên Tu trưởng lão như ta sao? Ngươi nói xem gan của bọn hắn lớn đến bao nhiêu mới dám làm như thế? Cho nên ta nói, ngươi nếu còn có chút đầu óc thì nên tranh thủ thời gian tới liên thủ với chúng ta đi, ân oán giữa chúng ta tạm thời cứ để xuống đã.
- Ta cam đoan chỉ cần tránh được một kiếp này thì ta sẽ không ra tay với ngươi trong vực sâu Vạn Quật nữa, ý ngươi như thế nào?
- Chính ngươi suy nghĩ kỹ một chút xem, tin tưởng ta thì còn có một chút hi vọng sống, không tin ta thì chính là thập tử vô sinh.
- Mà Lâm Phàm ta thề với trời: Nếu như ta vi phạm lời thề, sau khi đi ra khỏi vực sâu Vạn Quật thì sẽ bị thiên lôi đánh xuống, chết không có chỗ chôn.
Phía trên đầu Lâm Phàm đột nhiên xuất hiện một loại sức mạnh huyền diệu, đây là dấu hiệu lời thề được Thiên địa chứng nhận.
Với cảnh giới tinh khí thần hiện tại của Lâm Phàm đã sớm có thể xúc động thiên địa, lời thề tự nhiên là sẽ có hiệu quả.
La Chinh Nhất bị những lời nhắc nhở này của Lâm Phàm làm cho tỉnh táo lại, cảm giác được chuyện này thật sự là có rất nhiều vấn đề, ánh mắt nhìn về phía bốn người kia cũng hơi do dự. Hắn không phải là kẻ ngu, dựa theo tình huống lúc này cũng có thể phán đoán ra.
Nơi này là vực sâu Vạn Quật, muốn chạy trốn rất khó. Huống hồ tu vi của bốn người này cũng không thấp, e rằng mạnh hơn mình nhiều lắm. Nếu quả thật bọn hắn muốn giết mình, chỉ sợ mình cũng không có năng lực gì để mà phản kháng.
- Tốt, ân oán giữa chúng ta tạm thời để qua một bên. - La Chinh Nhất suy nghĩ một phen xong, cuối cùng hạ quyết định.
Lâm Phàm duỗi tay, nói:
- Ngươi cũng thề đi, nếu không thì ta cũng sợ ngươi sẽ đâm một đao ở sau lưng ta.
La Chinh Nhất nghe hắn nói như vậy thì càng thêm tin tưởng cho nên lập tức chỉ tay lên trời và nói:
- Tốt, La Chinh Nhất ta thề với trời, nếu như đâm sau lưng ngươi, thiên lôi sẽ đánh xuống, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Lời thề thành, thiên địa có cảm ứng.
Lâm Phàm vẫy vẫy tay, nói:
- Ngươi qua đây đi, đứng ở bên cạnh ta này. Hôm nay, chúng ta chỉ có thể nghe theo mệnh trời rồi.
La Chinh Nhất thân là đệ tử nội môn của Nhật Chiếu tông, địa vị cao thượng. Bây giờ lại bị bức đến mức này, hắn cũng cảm thấy xấu hổ. Nhưng không còn cách nào khác, vì mạng sống thì hắn cũng chỉ có thể làm như vậy.
- Yêu ngôn hoặc chúng! Xem ra hôm nay chỉ có thể giết chết tất cả các ngươi. - Kiếm Vô Trần lạnh lùng nói. Lúc này có bốn kẻ bọn hắn ở đây, ba tên này muốn chạy cũng chạy không thoát được.
Mà bởi vì đã tự cắt một cánh tay khiến cho thực lực không còn mấy nên khi nhìn thấy tình huống ở trước mắt, nam tử mặc áo bào màu vàng lập tức trốn ở đằng sau một tảng đá lớn, không dám ho he. Về phần Trương Chân Hổ nằm ở nơi đó, trong miệng vẫn còn phun máu, vùng vẫy một hồi, rồi cũng ngỏm củ tỏi.
Lúc này, âm thanh của hệ thống vang lên báo hiệu điểm tích lũy gia tăng.
Lâm Phàm nhíu mày, kiểm tra điểm tích lũy một hồi thì thấy vẫn còn kém một chút nữa mới được.
Chỉ cần lấy được thêm một chút điểm tích lũy nữa thôi là hắn có thể đề thăng công pháp rồi.
Giờ khắc này, Lâm Phàm nhìn chằm chằm về phía La Chinh Nhất.
Mà cũng bởi vì đã thề xong cho nên La Chinh Nhất buông lỏng cảnh giác đối với Lâm Phàm. Thấy đối phương nhìn qua, hắn cũng yên lặng gật đầu, xem như là đã xác nhận, sau đó bước đến bên cạnh Lâm Phàm.
- Mạng của La Chinh Nhất ta chỉ có chính ta mới có thể khống chế, mệnh ta do ta, không do trời...
Ầm!
La Chinh Nhất còn chưa dứt lời, Lang Nha bổng đã đập thẳng xuống khiến cho đầu của hắn lập tức nổ tung.
- Xin lỗi! Ta phải vi phạm lời thề này rồi.
....
Chương 131
Thoải mái, tựa như là đang ở trong ngày nóng lại được uống một cốc nước suối lạnh buốt, vô cùng thoải mái, suy nghĩ trong đầu hắn vô cùng rõ ràng.
Lời thề là cái gì?
Hắn hoàn toàn không biết cái gì gọi là lời thề cả.
- Sao ngươi lại giết hắn? - Giọng nói chói tai của Mặc Kinh Trập vang lên giống như là không dám tin tưởng mà ngoại trừ cảm xúc kia thì còn có vẻ rất hưng phấn.
Lâm Phàm nâng Lang Nha bổng còn đang hãm sâu bên trong thịt nát lên, đưa mắt nhìn qua Mặc Kinh Trập:
- Thì sao? Chẳng lẽ là ta không được làm thế hay sao?
- Không phải. - Mặc Kinh Trập lắc đầu như trống bỏi, hưng phấn nói - Ta quả nhiên không có nhìn lầm ngươi. Dù là rơi vào trong hiểm cảnh, ngươi cũng không lựa chọn thông đồng làm bậy cùng những tặc tử của Nhật Chiếu tông kia. Mặc Kinh Trập ta coi như chết ở đây, cũng muốn cùng ngươi vượt qua cửa ải khó khăn này.
Đưa mắt nhìn về phía Kiếm Vô Trần, trên mặt Mặc Kinh Trập hiện lên thần sắc bi phẫn, ngón tay chỉ thẳng mặt hắn và nói:
- Kiếm Vô Trần, Vô Trần Kiếm Quân, Mặc Kinh Trập ta thật sự là nhìn lầm ngươi, trước kia lại còn mời ngươi uống trà ăn cơm. Bây giờ xem ra, số tiền này quả thật uổng phí. Ngươi làm ta quá là thất vọng rồi.
- Hừ, Lâm Phàm, ngươi vốn đã phá hư tình cảm giữa hai tông, bây giờ lại còn vi phạm lời thề, chém giết La Chinh Nhất. Hành vi của ngươi càng làm cho ta cảm thấy ngươi là kẻ trơ trẽn. Hôm nay ta nhất định sẽ bắt giữ bọn ngươi, áp tải về tông môn. - Kiếm Vô Trần lạnh lùng nói, sát ý dạt dào. Hắn đã không thể kiềm chế nổi sát ý ở trong lòng rồi.
- Bốn người các ngươi cũng đừng giả bộ nữa. Bị người phái tới giết ta, còn có thể nói ra đạo lý lớn đến như thế, đúng là chết cũng không biết xấu hổ, là kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ trinh tiết. Chỉ có điều nếu như các ngươi nghĩ rằng nhất định có thể chém giết được ta, vậy thì hoàn toàn chính là nằm mơ.
Trong lúc nói chuyện, hắn cũng đang suy nghĩ xem nên đề thăng công pháp nào. Vực sâu Vạn Quật đối với hắn chính là một nơi dồi dào điểm tích lũy, yêu thú hoành hành. Trải qua hai ngày hai đêm không ngừng chém giết, hắn đã kiếm được một trăm nghìn điểm tích lũy, có thể lĩnh ngộ "Hóa Thần Kiếm Trận" tầng thứ hai.
Về phần "Thất Thần Thiên Pháp" thì vẫn còn không có cách nào để đề thăng bởi vì điểm tích lũy còn thiếu không ít.
Điểm tích lũy cần để lĩnh ngộ công pháp cao cấp hoàn toàn chính là một con số khổng lồ.
Chỉ là vẫn có một việc làm cho Lâm Phàm lo lắng chính là sau khi lĩnh ngộ "Hóa Thần Kiếm Trận" tầng thứ hai thì hắn có năng lực để mà thi triển ra hay không?
Bất quá đã đến lúc này còn sợ cái quái gì nữa. Muốn biết có thể thi triển ra hay không thì cứ thử một lần là được.
- Đề thăng Hóa Thần Kiếm Trận.
- Tiêu hao một trăm nghìn điểm tích lũy.
- Hóa Thần Kiếm Trận (tầng thứ hai)
- Đặc tính: Kiếm Vực trung cấp, kiếm ý thành hình, tăng cường tốc độ cực hạn, tăng cường cảm giác, kiếm thuật tinh thông.
So sánh cùng với tầng thứ nhất thì đặc tính ở tầng thứ hai cũng không có quá nhiều biến hóa, chỉ có Kiếm Vực tăng cấp, lại thêm một cái đặc tính là kiếm ý thành hình, tốc độ tăng lên, kiếm thuật cũng được tăng từ khống chế lên đến tinh thông.
Nháy mắt, trong cơ thể phát sinh biến hóa cực lớn. Kiếm ý tràn ngập ở bên trong cơ thể tựa như là được dẫn dắt, không ngừng ngưng tụ, tạo thành một thanh kiếm nhỏ có kích cỡ như ngón tay.
Lấy thân thể của hắn làm trung tâm, một loại kiếm ý bá đạo tản ra bốn phía xung quanh.
Mặc Kinh Trập đang đứng ở bên cạnh Lâm Phàm, khi cảm nhận được kiếm ý này cũng phải lui ra phía sau một bước, trong ánh mắt lóe ra thần sắc kinh ngạc. Hắn phát hiện khí thế phán tán ra từ trên người của Lâm Phàm lại tương đối kinh khủng, làm cho hắn có chút sợ hãi.
Kiếm Vô Trần chau mày, không biết là đã xảy ra chuyện gì. Gia hỏa này đến cùng là đã làm gì? Vì sao khí thế lại đột nhiên biến đổi, không còn giống với lúc trước?
- Sư huynh, tiểu tử này có gì đó quái dị. - Một tên đệ tử nhìn tình huống ở trước mắt, cảnh giác nói.
Giờ khắc này, Lâm Phàm mở hai mắt ra, trong lòng có một loại cảm giác không thể nói được thành lời rất hoảng sợ, rất mê mang. Hắn cảm giác được sức mạnh cực kỳ cường hãn nhưng mà cũng có cảm giác, bản thân chỉ đủ khả năng thi triển một nửa, nếu tiếp tục sẽ phải đi chầu ông bà ông vải.
Sau khi trầm mặc một lát, Lâm Phàm khom người xuống, vươn tay lục lọi ở trên thi thể của La Chinh Nhất một chút rồi lấy đi nhẫn trữ vật. Kết quả của trận chiến ở trước mắt vẫn khó mà nói, nhưng mà bất kể như thế nào cũng không thể để mình phải lỗ vốn, nên cầm vẫn phải cầm.
Đằng sau một tảng đá lớn!
Nam tử mặc áo bào màu vàng che miệng lại. Hắn không ngờ tới La sư huynh lại bị người đánh chết, mà hắn chỉ có thể trốn ở chỗ này kéo dài hơi tàn, run lẩy bẩy, không dám phát ra một chút động tĩnh nào.
Sư huynh đã chết, sư đệ cũng đã chết, tất cả mọi người đều đã chết rồi, chỉ có một mình hắn là còn sống.
Dục vọng cầu sinh cường đại dâng lên từ tận dưới đáy lòng.
Sư huynh, ta nhất định phải mang theo ý chí của các ngươi mà sống sót, trở lại tông môn. Ta phải mang tin tức của các ngươi trở về để tông môn báo thù cho các ngươi.
- Ngươi đang làm cái gì? - Kiếm Vô Trần quát một tiếng chói tai. Hắn không thể bỏ qua, nhất định phải giết chết kẻ trước mắt này. Chỉ là hành vi của gia hỏa này khiến hắn không hiểu được. Vào giờ phút như thế này, kẻ này lại còn có tâm tư đi làm chuyện khác.
- Làm gì? Ngươi có phải bị mù hay không? Không nhìn ra ta đang thu chiến lợi phẩm của mình hay sao? Kiếm Vô Trần, uổng cho ngươi tu hành cả một đời tại Viêm Hoa tông, kết quả cuối cùng cũng chỉ là trở thành chó săn của người khác mà thôi.
- Nể mặt ta thì sự tình lần này dừng lại ở đây, ta cũng sẽ không truy cứu nữa, về sau đi theo ta lăn lộn. Ngươi cũng biết lão sư của ta là Thiên Tu trưởng lão, về sau ta nhất định có thể trở thành tồn tại đỉnh cấp trong tông môn. Mà ngươi là người của ta, ta có thể bảo vệ ngươi, cho ngươi hưởng thụ địa vị cao. Thấy sao?
Lâm Phàm vẫn tuân theo nguyên tắc, có thể không động thủ thì tốt nhất đừng động thủ. Phần thắng của trận chiến này thật sự quá nhỏ. Hắn cũng không muốn mạo hiểm như vậy.
Dù sao đối phương cũng có một tên Địa Cương cảnh tầng bảy, ba tên Địa Cương cảnh tầng sáu.
Nếu như là ba tên Địa Cương cảnh tầng sáu thì đơn giản, nhưng mà một tên Địa Cương cảnh tầng bảy lại là vượt quá phạm vi thực lực mà hắn có thể bộc phát. Dù hắn có thi triển toàn bộ bí pháp ra, cũng không có cách nào chiến đấu cùng đối phương.
Ông trời hãy tha thứ cho tư tưởng của Lâm Phàm ta quá thô ráp nhưng mà tình huống này đúng là như thế.
Mặc Kinh Trập đứng dậy, gương mặt lộ vẻ tiếc nuối:
- Vô Trần huynh, nhớ năm đó tại Phong Nguyệt lâu, ta và ngươi uống rượu đàm luận tương lai. Ta biết ngươi là người có chí hướng lớn, hiện giờ chỉ là bị người khác ép buộc. Không bằng chúng ta biến chiến tranh thành tơ lụa, cùng bước ra vực sâu Vạn Quật, đi đến phường thị Vân Hải, vừa uống vừa nói chuyện, như vậy tốt biết bao. Mặc Kinh Trập ta có thể làm chủ, tuyệt đối làm cho các ngươi hài lòng.
- Chớ có đâm đầu vào vực sâu rồi càng lún càng sâu. - Cảm thán, bất đắc dĩ, tiếc nuối, không nỡ.
Tựa như là Mặc Kinh Trập thật không muốn nhìn thấy Vô Trần huynh mà mình đã từng quen biết biến thành bộ dáng hiện tại vậy.
Lâm Phàm nhìn Mặc Kinh Trập với ánh mắt kinh ngạc, thầm nghĩ mình cần phải nhận xét lại gia hỏa này một lần nữa. Kẻ này cũng không phải quá ngu, chí ít còn biết sợ hãi. Chỉ là lời kế tiếp của Mặc Kinh Trập lại làm cho Lâm Phàm thu hồi ý nghĩ. Đồ đần vĩnh viễn là đồ đần, đừng tưởng rằng bọn hắn ngẫu nhiên bình thường một chút thì lập tức cho rằng bọn họ là người bình thường.
- Nếu như Vô Trần huynh còn chấp mê bất ngộ, vậy thì Mặc Kinh Trập ta cũng chỉ có thể nhịn đau mà ra tay. - Mặc Kinh Trập nói với vẻ mặt nghiêm túc.
- Ha ha ha ha ha! Tốt, tốt, nguyên bản lời các ngươi nói thật đúng là khiến cho ta động tâm. Nhưng mà ngẫm lại ngay cả lời thề với thiên địa, Lâm sư đệ cũng dám vi phạm. Chúng ta cũng không muốn chết không rõ ràng như tên đệ tử của Nhật Chiếu tông kia. Hơn nữa, Lâm sư đệ à, coi như chúng ta không giết ngươi, lão thiên cũng sẽ thu ngươi, không bằng để các sư huynh đưa ngươi đi cho thanh thản một chút.
Kiếm Vô Trần không ngừng cười lạnh. Ở trong mắt hắn, tên Lâm Phàm này đã là người chết rồi, ngay cả lời thề với thiên địa cũng dám vi phạm. Bây giờ hắn còn có thể sống được, đó cũng là bởi vì hắn ở trong vực sâu Vạn Quật này có hiểm địa ngăn cản khí tức, nhưng mà chỉ cần đi ra khỏi Vạn Quật ắt sẽ bị trời phạt.
- Giết, một tên cũng không để lại.
Sát ý ở trong mắt của Kiếm Vô Trần lấp lóe. Hắn cũng không muốn nói nhảm nữa, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Lâm Phàm ngưng trọng nói:
- Đồ đần, ngươi đi ôn chuyện cùng tên Kiếm Vô Trần này đi, ta sẽ ngăn cản ba người khác.
Mặc Kinh Trập cực kỳ nghiêm túc nói:
- Lâm huynh đệ, ta không phải đồ đần, ta là Mặc Kinh Trập.
Trận chiến này cuối cùng cũng không tránh được. Không ngờ, kẻ muốn giết ta lại vội vàng như thế, chờ lão tử về tông, tất sẽ cho các ngươi biết mặt.
...
Chương 132
Mặc dù chiến đấu cũng với ba tên gia hỏa Địa Cương cảnh tầng sáu kia có chút nguy hiểm, nhưng mà nếu bộc phát ra uy lực của “Hóa Thần Kiếm Trận” tầng thứ hai, Lâm Phàm vẫn có niềm tin rất lớn rằng có thể giết chết bất kỳ ai trong ba người này.
Phong Thanh Vân, Hoàng Huyền Đạo, Hàn Vân Đào, ba người này đều là đệ tử nội môn nhất phẩm của Viêm Hoa tông, thực lực cường hãn, căn cơ thâm hậu.
Lâm Phàm muốn giết chết cả ba người này thì cũng tương đối khó khăn. Nếu như chỉ là một người ngược lại cũng dễ nói, nhưng mà tình huống hiện tại là ba người liên thủ. Tình huống này cũng khá nguy hiểm.
Cương khí bộc phát, áo bào của ba người ào ào rung động. Bọn hắn đều đã chuẩn bị vẹn toàn để giết chết Lâm Phàm ở đây bằng được.
- Ba người các ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ, nên nhớ lão sư của ta chính là Thiên Tu trưởng lão đó. Bây giờ quay đầu còn kịp, chớ tự mình đâm đầu vào vực sâu.
Hiện tại, giao thủ thật sự là hành vi không quá sáng suốt. Nếu như có thể lừa dối ba người này quay đầu là bờ, liên thủ cùng hắn giết chết Kiếm Vô Trần, vậy là đã có thể chuyển nguy thành an, không cần hao phí công phu lớn như vậy nữa.
Hoàng Huyền Đạo bước ra một bước, giận dữ nói:
- Hừ, lúc này vẫn không quên châm ngòi ly gián. Chỉ cần giết chết ngươi cùng tên Mặc Kinh Trập kia thì cũng không còn ai biết được là chúng ta làm. Huống hồ nơi này là vực sâu Vạn Quật, yêu thú cường hãn nhiều vô số kể, chết không có chỗ chôn cũng là chuyện bình thường.
- Thanh Vân, Vân Đào, đừng nói nhảm cùng hắn nữa, giết.
Ba người cũng không có nhiều lời vô ích nữa, lập tức đánh tới, vừa ra tay chính là sát chiêu. Bọn hắn có thể tu luyện tới Địa Cương cảnh tầng sáu, công pháp trên người đã không phải là người bình thường có thể sánh được.
Cho dù là La Chinh Nhất, mặc dù hắn chỉ mới thi triển “Phá Âm Sát Quyền”, nhưng mà công pháp ở trên người khẳng định cũng không ít. Chỉ là cái môn “Phá Âm Sát Quyền” này có lực sát thương cực lớn, có thể bằng vào tốc độ nhanh nhất làm cho không người nào có thể kịp phản ứng.
Mà bây giờ ba kẻ ở trước mặt này có thể bị phái ra để giết chết mình hiển nhiên cũng có căn cơ thâm hậu, cũng cường đại hơn võ giả Địa Cương cảnh tầng sáu bình thường nhiều.
Thậm chí còn có một tên Địa Cương cảnh tầng bảy nữa, thế này hoàn toàn chính là không muốn để mình sống sót, dù là một tia hi vọng cũng không cho.
- Tốt, xem ra là cho thể diện mà không cần. Đã như vậy, ta cũng chỉ có đập chết tất cả các ngươi. Lúc đó thì các ngươi mới có thể hiểu được sự bao dung của ta đối với các ngươi.
Lâm Phàm gầm nhẹ một tiếng, cương khí mênh mông lại một lần nữa bạo phát ra, rồi giống như là không sợ sinh tử mà đánh úp về phía ba người.
Mặc Kinh Trập đối mặt Kiếm Vô Trần, sắc mặt bình tĩnh, không hề có vẻ là đang sợ hãi. Mặc dù tu vi kém một cảnh giới, nhưng mà đối với kẻ có đầu óc không quá nhanh nhạy như hắn mà nói, chỉ cần đối thủ là một người, vậy thì sẽ không có gì phải sợ hãi.
Sắc mặt của Kiếm Vô Trần không hề thay đổi, hắn thản nhiên nói:
- Mặc Kinh Trập, hôm nay xem như ngươi không gặp may, lại đi dính líu với tên tiểu tử này. Yên tâm, sau khi giết chết ngươi, ta cũng sẽ đưa thi thể của ngươi về Mặc gia.
Hai mắt vốn đang khép hờ của Mặc Kinh Trập đột nhiên mở ra, sức mạnh đỉnh phong từ “Kinh Long Đại Thiên Công” bạo phát, hắn nói:
- Kiếm Vô Trần, từ trước tới giờ, Mặc Kinh Trập ta đều không ra tay với bằng hữu. Nhưng mà hôm nay, giao tình giữa ta và ngươi đã không còn. Ngươi khiến ta cảm thấy quá thất vọng rồi.
Uỳnh!
Một cơn gió lốc bằng cương khí đột nhiên bạo phát ra từ trên thân thể của Mặc Kinh Trập, mà bên trong cơn gió lốc này lại có ánh lửa nóng bỏng giống như là dung nham.
- Ngươi lại có thể cải tiến “Kinh Long Đại Thiên Công”.
Kiếm Vô Trần đương nhiên biết Mặc Kinh Trập tu luyện công pháp gì. Hơn nữa hắn còn biết đầu óc của tên đại thiếu gia của Mặc gia này cũng không tốt. Từ trước tới giờ hắn đều không biết che giấu bất cứ chuyện gì, chỉ cần hỏi một chút là nói ngay, cho nên rất nhiều người điều hiểu rõ đặc tính của Kinh Long Đại Thiên Công. Nhưng mà bây giờ nhìn kỹ, lại phát hiện công pháp này đã bị tên Mặc Kinh Trập này cải tiến rồi.
- Hừ, công pháp là chết, người là sống. Mặc Kinh Trập ta xâm nhập hiểm địa Dung Nham, lấy Cương Hỏa luyện thể, đẩy Kinh Long Đại Thiên Công tới cảnh giới đỉnh phong, còn sáng tạo ra Địa Viêm Kinh Long Khí.
- Hành vi của ngươi thật sự làm ta cảm thấy thất vọng. Ngươi đã xúc phạm tới sự tín nhiệm của ta đối với ngươi, khiến cho lửa giận trong cơ thể của ta triệt để thiêu đốt.
- Hỗn Nguyên Kinh Thiên
Trong một chớp mắt, Mặc Kinh Trập hóa thành một con rồng lửa, lao về phía Kiếm Vô Trần.
- Vân Đào, thân thể của gia hỏa này quá mạnh mẽ, không cần liều mạng cùng với hắn.
Hoàng Huyền Đạo lúc đầu còn không để ý. Nhưng sau khi hắn đón đỡ Lang Nha bổng, bị sức mạnh cường hãn chợt bộc phát ra trong Lang Nha bổng đánh bay ra xa, hai chân cày ở trên mặt đất hai đường rãnh dài cả mét, gương mặt hắn cũng lộ ra vẻ ngưng trọng.
Địa Cương cảnh tầng ba mà đã có sức mạnh thân thể cường đại đến như vậy, hiển nhiên là do tên này tu luyện ngạnh công, hơn nữa ngạnh công còn được tu luyện đến cảnh giới cực cao.
- Nhưng mà sức mạnh thân thể của ngươi có mạnh hơn nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu, ba người chúng ta liên thủ chẳng lẽ còn không thể giết chết được ngươi hay sao?
Phong Thanh Vân thét dài một tiếng, song chưởng tung bay. Mây mù bỗng nhiên xuất hiện rồi tràn ngập khu vực xung quanh. Sau đó mây mù đột nhiên ngưng thực nhanh chóng bao vây Lâm Phàm lại.
- Các ngươi thật sự là quá càn rỡ.
Ở bên trong mây mù kia, cương khí cuồng bạo bộc phát ra. Phịch một tiếng, mây mù lập tức tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Trong mắt của Lâm Phàm có lửa giận hừng hực thiêu đốt, hắn nói:
- Hèn hạ, vô sỉ. Ba người lại liên thủ đánh với một mình ta. Nếu như các ngươi chỉ có một người, lão tử đã sớm đập các ngươi thành bánh thịt.
Vừa dứt lời, Lâm Phàm giẫm mạnh chân xuống đất, bộc phát ra tốc độ đã siêu việt cực hạn, lao về phía người có thực lực yếu nhất trong ba người là Hàn Vân Đào.
Hám Sơn Kình!
Lang Nha bổng mang theo gió lớn đánh tới, ba tầng kình đạo chồng lên nhau.
Hàn Vân Đào cảm thấy phẫn nộ. Chỉ là một tên Địa Cương cảnh tầng ba nho nhỏ mà ba người bọn họ cũng không xử lý được, như vậy tu hành còn có ý nghĩa gì nữa? Năm ngón tay nắm chặt lại, cương khí tung hoành, hắn đánh một quyền về phía Lâm Phàm.
- Chớ lựa chọn cứng đấu cứng cùng với hắn.
Hoàng Huyền Đạo thấy cảnh này, vội vàng hô. Nhưng mà Hàn Vân Đào cảm thấy, hắn đường đường cường giả có tu vi Địa Cương cảnh tầng sáu, làm sao có thể e ngại một tên cặn bã Địa Cương cảnh tầng ba.
- Địa Huyền Hàn Minh Kình
Một tầng sương lạnh bao vây lấy nắm tay của Hàn Vân Đào. Rồi nắm tay này va chạm cùng với Lang Nha bổng của Lâm Phàm. Với thế công dạng này, nếu là vũ khí bình thường thì đã sớm vỡ nát.
Nhưng mà Lang Nha bổng này là do chính tay Thiên Tu trưởng lão luyện chế, không phải là những thứ binh khí bình thường kia có thể so sánh.
Ầm!
Sức mạnh khổng lồ đánh tới, cương khí trên nắm tay đột nhiên nổ tung, xương tay rạn nứt, sắc mặt của Hàn Vân Đào đại biến rồi hắn kêu lên một tiếng thảm thiết.
- Đi chết đi cho ta.
Ánh mắt của Lâm Phàm ngưng trọng. Hắn định cứ giết chết một tên đã rồi hẵng nói.
Hoàng Huyền Đạo cùng Phong Thanh Vân nhìn thấy cảnh này, nổi giận gầm lên một tiếng. Phong Thanh Vân đánh một chưởng thẳng đến sau lưng của Lâm Phàm. Đồng thời hai tay của Hoàng Huyền Đạo vung vẩy, cương khí hóa thành vô số sợi tơ, nhanh chóng quấn chặt lấy Lang Nha bổng, rồi hắn dùng sức lôi kéo khiến cho Lang Nha bổng không thể tiến thêm được nửa bước
.
Lâm Phàm vừa mới bóp lấy cổ của Hàn Vân Đào, lúc chuẩn bị vung Lang Nha bổng lên, lại phát hiện có lực cản cực lớn kéo lại khiến cho Lang Nha bổng không thể đập xuống. Mà một chưởng của Phong Thanh Vân đã đánh tới phía sau lưng, hiển nhiên là muốn ép mình bỏ tay ra để Hàn Vân Đào có cơ hội trốn thoát.
Nhưng mà lúc này, Lâm Phàm không muốn bỏ qua cơ hội này. Hắn buông Lang Nha bổng ra, cánh tay đang chụp lấy cổ của Hàn Vân Đào đột nhiên đẩy về phía trước. Phịch một tiếng, lập tức trấn áp Hàn Vân Đào ở phía trên vách đá, rồi hắn lấy Thái Hoàng Kiếm từ trong nhẫn trữ vật ra, nhanh chóng đâm xuyên bụng của Hàn Vân Đào, đóng dính hắn lên vách đá.
- Đáng giận.
Phong Thanh Vân giận đến muốn rách cả mí mắt, chưởng phong đánh tới, đập vào phía sau lưng của Lâm Phàm, lớp màng đen lập tức bị đánh vỡ. Hắn cũng không ngờ tới tên Lâm Phàm này lại quyết tâm lấy thương đổi mạng, dù chịu đựng một chưởng của hắn vẫn muốn xuống tay với Hàn sư đệ bằng được.
Sắc mặt của Lâm Phàm không đổi, tựa như là không hề có cảm giác đau đớn. Thái Hoàng Kiếm lập tức chia Hàn Vân Đào thành hai nửa, máu tươi bắn ra đầy đất.
Phong Thanh Vân cùng Hoàng Huyền Đạo thấy cảnh này lập tức dại ra. Tại sao có thể như vậy? Người bình thường thì sẽ tránh né còn tên này lại cố gắng chịu đựng để phân thây Hàn sư đệ.
Nhưng mà khi nhìn về phía trường kiếm ở trong tay của Lâm Phàm, hai người lại sợ hãi rống một tiếng.
- Thái Hoàng Kiếm, ngươi có quan hệ như thế nào với Ngự Kiếm các Tam lão? Chẳng lẽ chính ngươi là người diệt Ngự Kiếm các hay sao?
Kiếm Vô Trần đang giao thủ cùng Mặc Kinh Trập, nghe hai người Phong Thanh Vân hét lên, đột nhiên thi triển một kiếm bức lui Mặc Kinh Trập, quay đầu nhìn qua. Khi thấy Hàn Vân Đào bị giết chết, lửa giận trong long hắn bùng nổ. Mà khi nhìn thấy thanh Thái Hoàng Kiếm kia, tâm thần cũng chấn động.
Đây là Thái Hoàng Kiếm, vũ khí bên người của Ngự Kiếm các Tam lão. Làm sao mà nó lại ở trong tay của tiểu tử này?
Lâm Phàm lau vết máu ở khóe miệng, nói:
- Thái Hoàng Kiếm thì lạ lắm sao? Ngay cả Hóa Thần Kiếm Trận, lão tử cũng biết đấy. Con mẹ chúng bây chết hết đi cho ta.
- Hóa Thần Kiếm Trận tầng thứ hai
Uỳnh!
Kiếm ý ngập trời bao phủ thiên địa.
Một cỗ kiếm ý kinh người đột nhiên xuất hiện, uy thế kinh khủng làm cho mấy người Kiếm Vô Trần chấn động.
- Lão tử không nhịn được nữa rồi, lão tử phải thi triển đại chiêu uýnh chết toàn bộ bọn bây.
Một kiếm từ trong hư không đánh tới kia có tốc độ nhanh kinh người. Kiếm quang sáng chói, đánh thẳng lên Lang Nha bổng, uy thế bạo phát ra từ chỗ mũi kiếm làm cho Lâm Phàm biến sắc. Cường giả vừa mới tới này là muốn nửa đường cướp người hay sao?
Chẳng lẽ là người Nhật Chiếu tông đến đây tìm cách cứu viện. Nếu thật là như thế, vậy thì lần này phải giết cho thống khoái.
- Là ai? Đi ra mau!
Lâm Phàm lui sang một bên, lạnh lẽo nhìn chung quanh. Nơi này đã coi như là chỗ sâu trong vực sâu Vạn Quật. Mà ở bên trong vực sâu Vạn Quật rộng lớn này đụng phải nhiều người như vậy, tuyệt đối không thể nào là chuyện ngẫu nhiên được.
Hiển nhiên kết quả chỉ có một, đối phương cố ý tới nơi này.
Trong chốc lát, bốn bóng người xuất hiện từ bốn góc, đáp xuống mặt đất.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào bốn người, trong đó chỉ có một người cầm kiếm, như vậy một kiếm vừa rồi chính là do người kia đánh tới. Hơn nữa trong một kiếm kia có sát ý cuồn cuộn, hiển nhiên là người này cố ý muốn giết chết mình chứ không phải là đánh ra một kiếm ngẫu nhiên.
Mặc Kinh Trập đi đến bên cạnh Lâm Phàm, cảnh giác nhìn chằm chằm bốn người, nói khẽ:
- Kẻ đến không thiện.
Lâm Phàm cáu:
- Ta cũng nhìn ra được, không cần ngươi phải nói.
Mặc Kinh Trập cũng không để bụng mà tiếp tục nói:
- Ngươi yên tâm, Mặc Kinh Trập ta không phải là hạng người nhát gan sợ phiền phức. Những người này hiển nhiên là có quan hệ cùng Nhật Chiếu tông, tất nhiên ta sẽ phải giết chết bọn hắn.
Lâm Phàm đã không còn gì để nói, hắn có thể cực kỳ chắc chắn tên Mặc Kinh Trập này bị thiểu năng. Ngươi đã nhìn rõ tình huống hiện tại chưa mà đã dám nói lời kiêu ngạo như vậy. Tu vi của bốn người ở trước mắt này căn bản là không kém gì tên La Chinh Nhất kia, nếu phải xáp lá cà thật, e rằng đến chết cũng còn không biết chết như thế nào.
- A, người này sao trông quen thế? - Mặc Kinh Trập nhìn chằm chằm một người trong số đó, cẩn thận suy nghĩ, sau đó kinh hô một tiếng, chỉ vào nam tử cầm kiếm bên trong bốn người kia rồi nói:
- Huynh là Kiếm Vô Trần, đệ tử nội môn nhất phẩm của Viêm Hoa tông, còn được gọi là Vô Trần Kiếm Quân.
- Mấy tháng trước, ta còn ăn cơm cùng với huynh, huynh có nhớ hay không?
Sau đó, Mặc Kinh Trập vỗ vỗ bả vai của Lâm Phàm và nói:
- Không sao, ta biết hắn, đều là người mình cả, nhưng mà...
Lâm Phàm sững sờ. Hắn cũng không ngờ bốn người vừa mới tới này thế mà lại là đồng môn của mình. Nhưng đối phương lại ra tay với mình hơn nữa sát ý nặng như vậy, hiển nhiên là cố ý muốn giết chết mình.
Rốt cuộc là ai?
Là Quân Vô Thiên hay là Vạn Trung Thiên?
Hai người này là có khả năng nhất. Về phần Liễu Nhược Trần thì thôi đi, cho dù nàng ta có xinh đẹp hơn nữa thì cũng không có khả năng sai khiến bốn tên đệ tử nội môn nhất phẩm truy đuổi vạn dặm đến tận vực sâu Vạn Quật này để giết chết mình.
Huống chi lão sư của mình chính là Thiên Tu trưởng lão, mấy người này cũng sẽ không thể vì sắc đẹp tìm đến tận đây để giết mình, cho nên kẻ chủ mưu không phải Quân Vô Thiên thì chính là Vạn Trung Thiên.
Hai tên khốn, các ngươi chờ đó cho ta, Lâm Phàm ta cũng không cần biết ai trong hai người các ngươi là chủ mưu, dù sao các ngươi cũng chết chắc rồi.
Không đợi Lâm Phàm mở miệng, Mặc Kinh Trập quay sang, nghi ngờ nói:
- Vô Trần huynh, những người này đều là đệ tử của Nhật Chiếu tông. Ngươi sao có thể vì cứu viện bọn họ mà ra tay với người một nhà? Đã thế người này lại còn là đồng môn của các huynh.
Kiếm Vô Trần chau mày, hắn cũng không ngờ tới sẽ gặp Mặc Kinh Trập ở chỗ này.
Bốn người bọn họ không phải bế quan tu luyện thì chính là đi ra ngoài lịch luyện, rất ít lộ diện ở trong tông môn.
Lần này bọn họ nhận mệnh lệnh sư huynh, một đường truy tìm tung tích Lâm Phàm chính là muốn lập tức giết chết hắn. Xem ra hôm nay, dưới kiếm này của hắn lại phải có thêm một vong hồn rồi.
Không chỉ như thế, bây giờ ở đây còn có người của Nhật Chiếu tông nữa, xem ra cũng phải giết thêm mấy người nữa.
Giờ khắc này, Kiếm Vô Trần đi lên trước một bước, chăm chú nhìn vào Lâm Phàm rồi nói:
- Viêm Hoa tông đã hoà giải cùng Nhật Chiếu tông. Ngươi thân là đệ tử của Viêm Hoa tông sao có thể giết chết đệ tử của Nhật Chiếu tông. Đây là hành vi phá hoại tình cảm giữa hai tông.
Giờ phút này, trong lòng của La Chinh Nhất hơi thư giãn nhưng mà hắn vẫn còn cảnh giác, lập tức ôm quyền nói:
- Đa tạ bốn vị! Đúng như lời vị huynh đệ này vừa nói, Nhật Chiếu tông ta đã ký kết hiệp ước hòa bình cùng Viêm Hoa tông, quan hệ thân như tay chân, gia hỏa này giết sư đệ ta, xin bốn vị đòi lại công đạo cho ta.
Lâm Phàm biết chuyện này không xong con mẹ nó rồi, lập tức cúi đầu nhỏ giọng nói với Mặc Kinh Trập:
- Ngươi đi đi. Ta không muốn liên lụy đến loại thiểu năng.
- Hừ. - Mặc Kinh Trập hừ một tiếng biểu thị sự bất mãn, đầy chính nghĩa lên tiếng - Ngươi không cần lấy cớ đuổi ta đi. Hiện giờ tặc nhân của Nhật Chiếu tông còn ở đây. Nếu ta không giết bọn hắn, sao có thể an lòng? Hơn nữa ngươi bị đồng môn công kích, chuyện thế này chính là tối kỵ của tông môn. Hôm nay ta muốn bọn hắn minh bạch, ở trong mắt của người ngoài chuyện như thế chính là một trò hề.
Lâm Phàm hiện tại thật muốn đập một phát cho Mặc Kinh Trập chết luôn đi cho rồi. Con mẹ nó, rốt cuộc Mặc gia đã làm chuyện ác đến như thế nào mới sinh ra được tên thiểu năng trí tuệ thế này.
- Ê, bốn người các ngươi cứ nói đi. Rốt cuộc là các ngươi muốn thế nào? - Lâm Phàm thẳng thừng hỏi..
Kiếm Vô Trần không lên tiếng, ngược lại là một người khác ở bên cạnh nói:
- Còn muốn thế nào nữa? Ngươi giết đệ tử của Nhật Chiếu tông, phá hỏng tình cảm giữa hai tông, hiện tại mau thúc thủ chịu trói, theo chúng ta trở về tông môn cho trưởng lão xử lý.
La Chinh Nhất ở một bên khoanh tay cười lạnh, nếu như bốn người này không có tới đây, chỉ sợ hắn cũng đã phải nằm lại chỗ này, nhưng mà tình huống bây giờ lại phát sinh biến cố. Thật đúng là tuyệt vời.
- Cái lũ lừa đảo, muốn lừa đảo thì có tâm hơn tí đi. Có biết lão sư của ta là ai hay không? Lão sư của ta là Thiên Tu trưởng lão, ngươi nói xem vị trưởng lão nào dám chế tài ta. Cho dù có thì cũng bị lão sư ta cho một chưởng là đi đời nhé.
- Còn ngươi nữa, cười cái gì mà cười. Thằng ngu, ngươi có biết là những người này tới đây để làm gì hay không? Là tới để giết ta đấy. Mà ngươi biết không? Lão sư của ta là trưởng lão đỉnh tiêm của tông môn, ngươi cho rằng bọn hắn sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, đợi lát nữa sau khi xử lý, việc đầu tiên mà bọn họ làm chính là đâm ngươi từ sau lưng, hòng giết người diệt khẩu.
Lâm Phàm nhìn thấy La Chinh Nhất còn đang đứng đó cười lạnh, lập tức cao giọng mắng một trận. Trong tình huống hiện tại mình dĩ nhiên phải kéo một vài kẻ đần tới làm bia đỡ đạn nữa.
La Chinh Nhất nghe hắn nói như thế, hiển nhiên là cũng ngây ngẩn. Nguyên bản hắn cũng không biết được bối cảnh của Lâm Phàm, lúc này nghe rõ, sắc mặt lập tức biến đổi. Nếu mọi việc thật sự giống như lời mà Lâm Phàm vừa nói, như vậy mình cũng không thể sống được.
- Nói năng bậy bạ. Ngươi giết chết đệ tử của Nhật Chiếu tông, đó chính là tội lớn. Còn không mau mau thúc thủ chịu trói, theo chúng ta trở về tông môn thỉnh tội. - Một người đệ tử khác nổi giận nói.
Lâm Phàm lắc đầu, nhìn về phía La Chinh Nhất, quát lên:
- Cái thằng này, bọn hắn nói thế mà cũng dám tin à? Quan hệ giữa Viêm Hoa tông với Nhật Chiếu tông là như thế nào? Trong lòng của ngươi đéo rõ ư? Bọn hắn không giết các ngươi đã coi như là lòng tốt bất ngờ nổi lên. Còn vì một tên đệ tử của Nhật Chiếu tông các ngươi mà dám bắt giữ đệ tử chân truyền của Thiên Tu trưởng lão như ta sao? Ngươi nói xem gan của bọn hắn lớn đến bao nhiêu mới dám làm như thế? Cho nên ta nói, ngươi nếu còn có chút đầu óc thì nên tranh thủ thời gian tới liên thủ với chúng ta đi, ân oán giữa chúng ta tạm thời cứ để xuống đã.
- Ta cam đoan chỉ cần tránh được một kiếp này thì ta sẽ không ra tay với ngươi trong vực sâu Vạn Quật nữa, ý ngươi như thế nào?
- Chính ngươi suy nghĩ kỹ một chút xem, tin tưởng ta thì còn có một chút hi vọng sống, không tin ta thì chính là thập tử vô sinh.
- Mà Lâm Phàm ta thề với trời: Nếu như ta vi phạm lời thề, sau khi đi ra khỏi vực sâu Vạn Quật thì sẽ bị thiên lôi đánh xuống, chết không có chỗ chôn.
Phía trên đầu Lâm Phàm đột nhiên xuất hiện một loại sức mạnh huyền diệu, đây là dấu hiệu lời thề được Thiên địa chứng nhận.
Với cảnh giới tinh khí thần hiện tại của Lâm Phàm đã sớm có thể xúc động thiên địa, lời thề tự nhiên là sẽ có hiệu quả.
La Chinh Nhất bị những lời nhắc nhở này của Lâm Phàm làm cho tỉnh táo lại, cảm giác được chuyện này thật sự là có rất nhiều vấn đề, ánh mắt nhìn về phía bốn người kia cũng hơi do dự. Hắn không phải là kẻ ngu, dựa theo tình huống lúc này cũng có thể phán đoán ra.
Nơi này là vực sâu Vạn Quật, muốn chạy trốn rất khó. Huống hồ tu vi của bốn người này cũng không thấp, e rằng mạnh hơn mình nhiều lắm. Nếu quả thật bọn hắn muốn giết mình, chỉ sợ mình cũng không có năng lực gì để mà phản kháng.
- Tốt, ân oán giữa chúng ta tạm thời để qua một bên. - La Chinh Nhất suy nghĩ một phen xong, cuối cùng hạ quyết định.
Lâm Phàm duỗi tay, nói:
- Ngươi cũng thề đi, nếu không thì ta cũng sợ ngươi sẽ đâm một đao ở sau lưng ta.
La Chinh Nhất nghe hắn nói như vậy thì càng thêm tin tưởng cho nên lập tức chỉ tay lên trời và nói:
- Tốt, La Chinh Nhất ta thề với trời, nếu như đâm sau lưng ngươi, thiên lôi sẽ đánh xuống, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Lời thề thành, thiên địa có cảm ứng.
Lâm Phàm vẫy vẫy tay, nói:
- Ngươi qua đây đi, đứng ở bên cạnh ta này. Hôm nay, chúng ta chỉ có thể nghe theo mệnh trời rồi.
La Chinh Nhất thân là đệ tử nội môn của Nhật Chiếu tông, địa vị cao thượng. Bây giờ lại bị bức đến mức này, hắn cũng cảm thấy xấu hổ. Nhưng không còn cách nào khác, vì mạng sống thì hắn cũng chỉ có thể làm như vậy.
- Yêu ngôn hoặc chúng! Xem ra hôm nay chỉ có thể giết chết tất cả các ngươi. - Kiếm Vô Trần lạnh lùng nói. Lúc này có bốn kẻ bọn hắn ở đây, ba tên này muốn chạy cũng chạy không thoát được.
Mà bởi vì đã tự cắt một cánh tay khiến cho thực lực không còn mấy nên khi nhìn thấy tình huống ở trước mắt, nam tử mặc áo bào màu vàng lập tức trốn ở đằng sau một tảng đá lớn, không dám ho he. Về phần Trương Chân Hổ nằm ở nơi đó, trong miệng vẫn còn phun máu, vùng vẫy một hồi, rồi cũng ngỏm củ tỏi.
Lúc này, âm thanh của hệ thống vang lên báo hiệu điểm tích lũy gia tăng.
Lâm Phàm nhíu mày, kiểm tra điểm tích lũy một hồi thì thấy vẫn còn kém một chút nữa mới được.
Chỉ cần lấy được thêm một chút điểm tích lũy nữa thôi là hắn có thể đề thăng công pháp rồi.
Giờ khắc này, Lâm Phàm nhìn chằm chằm về phía La Chinh Nhất.
Mà cũng bởi vì đã thề xong cho nên La Chinh Nhất buông lỏng cảnh giác đối với Lâm Phàm. Thấy đối phương nhìn qua, hắn cũng yên lặng gật đầu, xem như là đã xác nhận, sau đó bước đến bên cạnh Lâm Phàm.
- Mạng của La Chinh Nhất ta chỉ có chính ta mới có thể khống chế, mệnh ta do ta, không do trời...
Ầm!
La Chinh Nhất còn chưa dứt lời, Lang Nha bổng đã đập thẳng xuống khiến cho đầu của hắn lập tức nổ tung.
- Xin lỗi! Ta phải vi phạm lời thề này rồi.
....
Chương 131
Thoải mái, tựa như là đang ở trong ngày nóng lại được uống một cốc nước suối lạnh buốt, vô cùng thoải mái, suy nghĩ trong đầu hắn vô cùng rõ ràng.
Lời thề là cái gì?
Hắn hoàn toàn không biết cái gì gọi là lời thề cả.
- Sao ngươi lại giết hắn? - Giọng nói chói tai của Mặc Kinh Trập vang lên giống như là không dám tin tưởng mà ngoại trừ cảm xúc kia thì còn có vẻ rất hưng phấn.
Lâm Phàm nâng Lang Nha bổng còn đang hãm sâu bên trong thịt nát lên, đưa mắt nhìn qua Mặc Kinh Trập:
- Thì sao? Chẳng lẽ là ta không được làm thế hay sao?
- Không phải. - Mặc Kinh Trập lắc đầu như trống bỏi, hưng phấn nói - Ta quả nhiên không có nhìn lầm ngươi. Dù là rơi vào trong hiểm cảnh, ngươi cũng không lựa chọn thông đồng làm bậy cùng những tặc tử của Nhật Chiếu tông kia. Mặc Kinh Trập ta coi như chết ở đây, cũng muốn cùng ngươi vượt qua cửa ải khó khăn này.
Đưa mắt nhìn về phía Kiếm Vô Trần, trên mặt Mặc Kinh Trập hiện lên thần sắc bi phẫn, ngón tay chỉ thẳng mặt hắn và nói:
- Kiếm Vô Trần, Vô Trần Kiếm Quân, Mặc Kinh Trập ta thật sự là nhìn lầm ngươi, trước kia lại còn mời ngươi uống trà ăn cơm. Bây giờ xem ra, số tiền này quả thật uổng phí. Ngươi làm ta quá là thất vọng rồi.
- Hừ, Lâm Phàm, ngươi vốn đã phá hư tình cảm giữa hai tông, bây giờ lại còn vi phạm lời thề, chém giết La Chinh Nhất. Hành vi của ngươi càng làm cho ta cảm thấy ngươi là kẻ trơ trẽn. Hôm nay ta nhất định sẽ bắt giữ bọn ngươi, áp tải về tông môn. - Kiếm Vô Trần lạnh lùng nói, sát ý dạt dào. Hắn đã không thể kiềm chế nổi sát ý ở trong lòng rồi.
- Bốn người các ngươi cũng đừng giả bộ nữa. Bị người phái tới giết ta, còn có thể nói ra đạo lý lớn đến như thế, đúng là chết cũng không biết xấu hổ, là kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ trinh tiết. Chỉ có điều nếu như các ngươi nghĩ rằng nhất định có thể chém giết được ta, vậy thì hoàn toàn chính là nằm mơ.
Trong lúc nói chuyện, hắn cũng đang suy nghĩ xem nên đề thăng công pháp nào. Vực sâu Vạn Quật đối với hắn chính là một nơi dồi dào điểm tích lũy, yêu thú hoành hành. Trải qua hai ngày hai đêm không ngừng chém giết, hắn đã kiếm được một trăm nghìn điểm tích lũy, có thể lĩnh ngộ "Hóa Thần Kiếm Trận" tầng thứ hai.
Về phần "Thất Thần Thiên Pháp" thì vẫn còn không có cách nào để đề thăng bởi vì điểm tích lũy còn thiếu không ít.
Điểm tích lũy cần để lĩnh ngộ công pháp cao cấp hoàn toàn chính là một con số khổng lồ.
Chỉ là vẫn có một việc làm cho Lâm Phàm lo lắng chính là sau khi lĩnh ngộ "Hóa Thần Kiếm Trận" tầng thứ hai thì hắn có năng lực để mà thi triển ra hay không?
Bất quá đã đến lúc này còn sợ cái quái gì nữa. Muốn biết có thể thi triển ra hay không thì cứ thử một lần là được.
- Đề thăng Hóa Thần Kiếm Trận.
- Tiêu hao một trăm nghìn điểm tích lũy.
- Hóa Thần Kiếm Trận (tầng thứ hai)
- Đặc tính: Kiếm Vực trung cấp, kiếm ý thành hình, tăng cường tốc độ cực hạn, tăng cường cảm giác, kiếm thuật tinh thông.
So sánh cùng với tầng thứ nhất thì đặc tính ở tầng thứ hai cũng không có quá nhiều biến hóa, chỉ có Kiếm Vực tăng cấp, lại thêm một cái đặc tính là kiếm ý thành hình, tốc độ tăng lên, kiếm thuật cũng được tăng từ khống chế lên đến tinh thông.
Nháy mắt, trong cơ thể phát sinh biến hóa cực lớn. Kiếm ý tràn ngập ở bên trong cơ thể tựa như là được dẫn dắt, không ngừng ngưng tụ, tạo thành một thanh kiếm nhỏ có kích cỡ như ngón tay.
Lấy thân thể của hắn làm trung tâm, một loại kiếm ý bá đạo tản ra bốn phía xung quanh.
Mặc Kinh Trập đang đứng ở bên cạnh Lâm Phàm, khi cảm nhận được kiếm ý này cũng phải lui ra phía sau một bước, trong ánh mắt lóe ra thần sắc kinh ngạc. Hắn phát hiện khí thế phán tán ra từ trên người của Lâm Phàm lại tương đối kinh khủng, làm cho hắn có chút sợ hãi.
Kiếm Vô Trần chau mày, không biết là đã xảy ra chuyện gì. Gia hỏa này đến cùng là đã làm gì? Vì sao khí thế lại đột nhiên biến đổi, không còn giống với lúc trước?
- Sư huynh, tiểu tử này có gì đó quái dị. - Một tên đệ tử nhìn tình huống ở trước mắt, cảnh giác nói.
Giờ khắc này, Lâm Phàm mở hai mắt ra, trong lòng có một loại cảm giác không thể nói được thành lời rất hoảng sợ, rất mê mang. Hắn cảm giác được sức mạnh cực kỳ cường hãn nhưng mà cũng có cảm giác, bản thân chỉ đủ khả năng thi triển một nửa, nếu tiếp tục sẽ phải đi chầu ông bà ông vải.
Sau khi trầm mặc một lát, Lâm Phàm khom người xuống, vươn tay lục lọi ở trên thi thể của La Chinh Nhất một chút rồi lấy đi nhẫn trữ vật. Kết quả của trận chiến ở trước mắt vẫn khó mà nói, nhưng mà bất kể như thế nào cũng không thể để mình phải lỗ vốn, nên cầm vẫn phải cầm.
Đằng sau một tảng đá lớn!
Nam tử mặc áo bào màu vàng che miệng lại. Hắn không ngờ tới La sư huynh lại bị người đánh chết, mà hắn chỉ có thể trốn ở chỗ này kéo dài hơi tàn, run lẩy bẩy, không dám phát ra một chút động tĩnh nào.
Sư huynh đã chết, sư đệ cũng đã chết, tất cả mọi người đều đã chết rồi, chỉ có một mình hắn là còn sống.
Dục vọng cầu sinh cường đại dâng lên từ tận dưới đáy lòng.
Sư huynh, ta nhất định phải mang theo ý chí của các ngươi mà sống sót, trở lại tông môn. Ta phải mang tin tức của các ngươi trở về để tông môn báo thù cho các ngươi.
- Ngươi đang làm cái gì? - Kiếm Vô Trần quát một tiếng chói tai. Hắn không thể bỏ qua, nhất định phải giết chết kẻ trước mắt này. Chỉ là hành vi của gia hỏa này khiến hắn không hiểu được. Vào giờ phút như thế này, kẻ này lại còn có tâm tư đi làm chuyện khác.
- Làm gì? Ngươi có phải bị mù hay không? Không nhìn ra ta đang thu chiến lợi phẩm của mình hay sao? Kiếm Vô Trần, uổng cho ngươi tu hành cả một đời tại Viêm Hoa tông, kết quả cuối cùng cũng chỉ là trở thành chó săn của người khác mà thôi.
- Nể mặt ta thì sự tình lần này dừng lại ở đây, ta cũng sẽ không truy cứu nữa, về sau đi theo ta lăn lộn. Ngươi cũng biết lão sư của ta là Thiên Tu trưởng lão, về sau ta nhất định có thể trở thành tồn tại đỉnh cấp trong tông môn. Mà ngươi là người của ta, ta có thể bảo vệ ngươi, cho ngươi hưởng thụ địa vị cao. Thấy sao?
Lâm Phàm vẫn tuân theo nguyên tắc, có thể không động thủ thì tốt nhất đừng động thủ. Phần thắng của trận chiến này thật sự quá nhỏ. Hắn cũng không muốn mạo hiểm như vậy.
Dù sao đối phương cũng có một tên Địa Cương cảnh tầng bảy, ba tên Địa Cương cảnh tầng sáu.
Nếu như là ba tên Địa Cương cảnh tầng sáu thì đơn giản, nhưng mà một tên Địa Cương cảnh tầng bảy lại là vượt quá phạm vi thực lực mà hắn có thể bộc phát. Dù hắn có thi triển toàn bộ bí pháp ra, cũng không có cách nào chiến đấu cùng đối phương.
Ông trời hãy tha thứ cho tư tưởng của Lâm Phàm ta quá thô ráp nhưng mà tình huống này đúng là như thế.
Mặc Kinh Trập đứng dậy, gương mặt lộ vẻ tiếc nuối:
- Vô Trần huynh, nhớ năm đó tại Phong Nguyệt lâu, ta và ngươi uống rượu đàm luận tương lai. Ta biết ngươi là người có chí hướng lớn, hiện giờ chỉ là bị người khác ép buộc. Không bằng chúng ta biến chiến tranh thành tơ lụa, cùng bước ra vực sâu Vạn Quật, đi đến phường thị Vân Hải, vừa uống vừa nói chuyện, như vậy tốt biết bao. Mặc Kinh Trập ta có thể làm chủ, tuyệt đối làm cho các ngươi hài lòng.
- Chớ có đâm đầu vào vực sâu rồi càng lún càng sâu. - Cảm thán, bất đắc dĩ, tiếc nuối, không nỡ.
Tựa như là Mặc Kinh Trập thật không muốn nhìn thấy Vô Trần huynh mà mình đã từng quen biết biến thành bộ dáng hiện tại vậy.
Lâm Phàm nhìn Mặc Kinh Trập với ánh mắt kinh ngạc, thầm nghĩ mình cần phải nhận xét lại gia hỏa này một lần nữa. Kẻ này cũng không phải quá ngu, chí ít còn biết sợ hãi. Chỉ là lời kế tiếp của Mặc Kinh Trập lại làm cho Lâm Phàm thu hồi ý nghĩ. Đồ đần vĩnh viễn là đồ đần, đừng tưởng rằng bọn hắn ngẫu nhiên bình thường một chút thì lập tức cho rằng bọn họ là người bình thường.
- Nếu như Vô Trần huynh còn chấp mê bất ngộ, vậy thì Mặc Kinh Trập ta cũng chỉ có thể nhịn đau mà ra tay. - Mặc Kinh Trập nói với vẻ mặt nghiêm túc.
- Ha ha ha ha ha! Tốt, tốt, nguyên bản lời các ngươi nói thật đúng là khiến cho ta động tâm. Nhưng mà ngẫm lại ngay cả lời thề với thiên địa, Lâm sư đệ cũng dám vi phạm. Chúng ta cũng không muốn chết không rõ ràng như tên đệ tử của Nhật Chiếu tông kia. Hơn nữa, Lâm sư đệ à, coi như chúng ta không giết ngươi, lão thiên cũng sẽ thu ngươi, không bằng để các sư huynh đưa ngươi đi cho thanh thản một chút.
Kiếm Vô Trần không ngừng cười lạnh. Ở trong mắt hắn, tên Lâm Phàm này đã là người chết rồi, ngay cả lời thề với thiên địa cũng dám vi phạm. Bây giờ hắn còn có thể sống được, đó cũng là bởi vì hắn ở trong vực sâu Vạn Quật này có hiểm địa ngăn cản khí tức, nhưng mà chỉ cần đi ra khỏi Vạn Quật ắt sẽ bị trời phạt.
- Giết, một tên cũng không để lại.
Sát ý ở trong mắt của Kiếm Vô Trần lấp lóe. Hắn cũng không muốn nói nhảm nữa, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Lâm Phàm ngưng trọng nói:
- Đồ đần, ngươi đi ôn chuyện cùng tên Kiếm Vô Trần này đi, ta sẽ ngăn cản ba người khác.
Mặc Kinh Trập cực kỳ nghiêm túc nói:
- Lâm huynh đệ, ta không phải đồ đần, ta là Mặc Kinh Trập.
Trận chiến này cuối cùng cũng không tránh được. Không ngờ, kẻ muốn giết ta lại vội vàng như thế, chờ lão tử về tông, tất sẽ cho các ngươi biết mặt.
...
Chương 132
Mặc dù chiến đấu cũng với ba tên gia hỏa Địa Cương cảnh tầng sáu kia có chút nguy hiểm, nhưng mà nếu bộc phát ra uy lực của “Hóa Thần Kiếm Trận” tầng thứ hai, Lâm Phàm vẫn có niềm tin rất lớn rằng có thể giết chết bất kỳ ai trong ba người này.
Phong Thanh Vân, Hoàng Huyền Đạo, Hàn Vân Đào, ba người này đều là đệ tử nội môn nhất phẩm của Viêm Hoa tông, thực lực cường hãn, căn cơ thâm hậu.
Lâm Phàm muốn giết chết cả ba người này thì cũng tương đối khó khăn. Nếu như chỉ là một người ngược lại cũng dễ nói, nhưng mà tình huống hiện tại là ba người liên thủ. Tình huống này cũng khá nguy hiểm.
Cương khí bộc phát, áo bào của ba người ào ào rung động. Bọn hắn đều đã chuẩn bị vẹn toàn để giết chết Lâm Phàm ở đây bằng được.
- Ba người các ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ, nên nhớ lão sư của ta chính là Thiên Tu trưởng lão đó. Bây giờ quay đầu còn kịp, chớ tự mình đâm đầu vào vực sâu.
Hiện tại, giao thủ thật sự là hành vi không quá sáng suốt. Nếu như có thể lừa dối ba người này quay đầu là bờ, liên thủ cùng hắn giết chết Kiếm Vô Trần, vậy là đã có thể chuyển nguy thành an, không cần hao phí công phu lớn như vậy nữa.
Hoàng Huyền Đạo bước ra một bước, giận dữ nói:
- Hừ, lúc này vẫn không quên châm ngòi ly gián. Chỉ cần giết chết ngươi cùng tên Mặc Kinh Trập kia thì cũng không còn ai biết được là chúng ta làm. Huống hồ nơi này là vực sâu Vạn Quật, yêu thú cường hãn nhiều vô số kể, chết không có chỗ chôn cũng là chuyện bình thường.
- Thanh Vân, Vân Đào, đừng nói nhảm cùng hắn nữa, giết.
Ba người cũng không có nhiều lời vô ích nữa, lập tức đánh tới, vừa ra tay chính là sát chiêu. Bọn hắn có thể tu luyện tới Địa Cương cảnh tầng sáu, công pháp trên người đã không phải là người bình thường có thể sánh được.
Cho dù là La Chinh Nhất, mặc dù hắn chỉ mới thi triển “Phá Âm Sát Quyền”, nhưng mà công pháp ở trên người khẳng định cũng không ít. Chỉ là cái môn “Phá Âm Sát Quyền” này có lực sát thương cực lớn, có thể bằng vào tốc độ nhanh nhất làm cho không người nào có thể kịp phản ứng.
Mà bây giờ ba kẻ ở trước mặt này có thể bị phái ra để giết chết mình hiển nhiên cũng có căn cơ thâm hậu, cũng cường đại hơn võ giả Địa Cương cảnh tầng sáu bình thường nhiều.
Thậm chí còn có một tên Địa Cương cảnh tầng bảy nữa, thế này hoàn toàn chính là không muốn để mình sống sót, dù là một tia hi vọng cũng không cho.
- Tốt, xem ra là cho thể diện mà không cần. Đã như vậy, ta cũng chỉ có đập chết tất cả các ngươi. Lúc đó thì các ngươi mới có thể hiểu được sự bao dung của ta đối với các ngươi.
Lâm Phàm gầm nhẹ một tiếng, cương khí mênh mông lại một lần nữa bạo phát ra, rồi giống như là không sợ sinh tử mà đánh úp về phía ba người.
Mặc Kinh Trập đối mặt Kiếm Vô Trần, sắc mặt bình tĩnh, không hề có vẻ là đang sợ hãi. Mặc dù tu vi kém một cảnh giới, nhưng mà đối với kẻ có đầu óc không quá nhanh nhạy như hắn mà nói, chỉ cần đối thủ là một người, vậy thì sẽ không có gì phải sợ hãi.
Sắc mặt của Kiếm Vô Trần không hề thay đổi, hắn thản nhiên nói:
- Mặc Kinh Trập, hôm nay xem như ngươi không gặp may, lại đi dính líu với tên tiểu tử này. Yên tâm, sau khi giết chết ngươi, ta cũng sẽ đưa thi thể của ngươi về Mặc gia.
Hai mắt vốn đang khép hờ của Mặc Kinh Trập đột nhiên mở ra, sức mạnh đỉnh phong từ “Kinh Long Đại Thiên Công” bạo phát, hắn nói:
- Kiếm Vô Trần, từ trước tới giờ, Mặc Kinh Trập ta đều không ra tay với bằng hữu. Nhưng mà hôm nay, giao tình giữa ta và ngươi đã không còn. Ngươi khiến ta cảm thấy quá thất vọng rồi.
Uỳnh!
Một cơn gió lốc bằng cương khí đột nhiên bạo phát ra từ trên thân thể của Mặc Kinh Trập, mà bên trong cơn gió lốc này lại có ánh lửa nóng bỏng giống như là dung nham.
- Ngươi lại có thể cải tiến “Kinh Long Đại Thiên Công”.
Kiếm Vô Trần đương nhiên biết Mặc Kinh Trập tu luyện công pháp gì. Hơn nữa hắn còn biết đầu óc của tên đại thiếu gia của Mặc gia này cũng không tốt. Từ trước tới giờ hắn đều không biết che giấu bất cứ chuyện gì, chỉ cần hỏi một chút là nói ngay, cho nên rất nhiều người điều hiểu rõ đặc tính của Kinh Long Đại Thiên Công. Nhưng mà bây giờ nhìn kỹ, lại phát hiện công pháp này đã bị tên Mặc Kinh Trập này cải tiến rồi.
- Hừ, công pháp là chết, người là sống. Mặc Kinh Trập ta xâm nhập hiểm địa Dung Nham, lấy Cương Hỏa luyện thể, đẩy Kinh Long Đại Thiên Công tới cảnh giới đỉnh phong, còn sáng tạo ra Địa Viêm Kinh Long Khí.
- Hành vi của ngươi thật sự làm ta cảm thấy thất vọng. Ngươi đã xúc phạm tới sự tín nhiệm của ta đối với ngươi, khiến cho lửa giận trong cơ thể của ta triệt để thiêu đốt.
- Hỗn Nguyên Kinh Thiên
Trong một chớp mắt, Mặc Kinh Trập hóa thành một con rồng lửa, lao về phía Kiếm Vô Trần.
- Vân Đào, thân thể của gia hỏa này quá mạnh mẽ, không cần liều mạng cùng với hắn.
Hoàng Huyền Đạo lúc đầu còn không để ý. Nhưng sau khi hắn đón đỡ Lang Nha bổng, bị sức mạnh cường hãn chợt bộc phát ra trong Lang Nha bổng đánh bay ra xa, hai chân cày ở trên mặt đất hai đường rãnh dài cả mét, gương mặt hắn cũng lộ ra vẻ ngưng trọng.
Địa Cương cảnh tầng ba mà đã có sức mạnh thân thể cường đại đến như vậy, hiển nhiên là do tên này tu luyện ngạnh công, hơn nữa ngạnh công còn được tu luyện đến cảnh giới cực cao.
- Nhưng mà sức mạnh thân thể của ngươi có mạnh hơn nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu, ba người chúng ta liên thủ chẳng lẽ còn không thể giết chết được ngươi hay sao?
Phong Thanh Vân thét dài một tiếng, song chưởng tung bay. Mây mù bỗng nhiên xuất hiện rồi tràn ngập khu vực xung quanh. Sau đó mây mù đột nhiên ngưng thực nhanh chóng bao vây Lâm Phàm lại.
- Các ngươi thật sự là quá càn rỡ.
Ở bên trong mây mù kia, cương khí cuồng bạo bộc phát ra. Phịch một tiếng, mây mù lập tức tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Trong mắt của Lâm Phàm có lửa giận hừng hực thiêu đốt, hắn nói:
- Hèn hạ, vô sỉ. Ba người lại liên thủ đánh với một mình ta. Nếu như các ngươi chỉ có một người, lão tử đã sớm đập các ngươi thành bánh thịt.
Vừa dứt lời, Lâm Phàm giẫm mạnh chân xuống đất, bộc phát ra tốc độ đã siêu việt cực hạn, lao về phía người có thực lực yếu nhất trong ba người là Hàn Vân Đào.
Hám Sơn Kình!
Lang Nha bổng mang theo gió lớn đánh tới, ba tầng kình đạo chồng lên nhau.
Hàn Vân Đào cảm thấy phẫn nộ. Chỉ là một tên Địa Cương cảnh tầng ba nho nhỏ mà ba người bọn họ cũng không xử lý được, như vậy tu hành còn có ý nghĩa gì nữa? Năm ngón tay nắm chặt lại, cương khí tung hoành, hắn đánh một quyền về phía Lâm Phàm.
- Chớ lựa chọn cứng đấu cứng cùng với hắn.
Hoàng Huyền Đạo thấy cảnh này, vội vàng hô. Nhưng mà Hàn Vân Đào cảm thấy, hắn đường đường cường giả có tu vi Địa Cương cảnh tầng sáu, làm sao có thể e ngại một tên cặn bã Địa Cương cảnh tầng ba.
- Địa Huyền Hàn Minh Kình
Một tầng sương lạnh bao vây lấy nắm tay của Hàn Vân Đào. Rồi nắm tay này va chạm cùng với Lang Nha bổng của Lâm Phàm. Với thế công dạng này, nếu là vũ khí bình thường thì đã sớm vỡ nát.
Nhưng mà Lang Nha bổng này là do chính tay Thiên Tu trưởng lão luyện chế, không phải là những thứ binh khí bình thường kia có thể so sánh.
Ầm!
Sức mạnh khổng lồ đánh tới, cương khí trên nắm tay đột nhiên nổ tung, xương tay rạn nứt, sắc mặt của Hàn Vân Đào đại biến rồi hắn kêu lên một tiếng thảm thiết.
- Đi chết đi cho ta.
Ánh mắt của Lâm Phàm ngưng trọng. Hắn định cứ giết chết một tên đã rồi hẵng nói.
Hoàng Huyền Đạo cùng Phong Thanh Vân nhìn thấy cảnh này, nổi giận gầm lên một tiếng. Phong Thanh Vân đánh một chưởng thẳng đến sau lưng của Lâm Phàm. Đồng thời hai tay của Hoàng Huyền Đạo vung vẩy, cương khí hóa thành vô số sợi tơ, nhanh chóng quấn chặt lấy Lang Nha bổng, rồi hắn dùng sức lôi kéo khiến cho Lang Nha bổng không thể tiến thêm được nửa bước
.
Lâm Phàm vừa mới bóp lấy cổ của Hàn Vân Đào, lúc chuẩn bị vung Lang Nha bổng lên, lại phát hiện có lực cản cực lớn kéo lại khiến cho Lang Nha bổng không thể đập xuống. Mà một chưởng của Phong Thanh Vân đã đánh tới phía sau lưng, hiển nhiên là muốn ép mình bỏ tay ra để Hàn Vân Đào có cơ hội trốn thoát.
Nhưng mà lúc này, Lâm Phàm không muốn bỏ qua cơ hội này. Hắn buông Lang Nha bổng ra, cánh tay đang chụp lấy cổ của Hàn Vân Đào đột nhiên đẩy về phía trước. Phịch một tiếng, lập tức trấn áp Hàn Vân Đào ở phía trên vách đá, rồi hắn lấy Thái Hoàng Kiếm từ trong nhẫn trữ vật ra, nhanh chóng đâm xuyên bụng của Hàn Vân Đào, đóng dính hắn lên vách đá.
- Đáng giận.
Phong Thanh Vân giận đến muốn rách cả mí mắt, chưởng phong đánh tới, đập vào phía sau lưng của Lâm Phàm, lớp màng đen lập tức bị đánh vỡ. Hắn cũng không ngờ tới tên Lâm Phàm này lại quyết tâm lấy thương đổi mạng, dù chịu đựng một chưởng của hắn vẫn muốn xuống tay với Hàn sư đệ bằng được.
Sắc mặt của Lâm Phàm không đổi, tựa như là không hề có cảm giác đau đớn. Thái Hoàng Kiếm lập tức chia Hàn Vân Đào thành hai nửa, máu tươi bắn ra đầy đất.
Phong Thanh Vân cùng Hoàng Huyền Đạo thấy cảnh này lập tức dại ra. Tại sao có thể như vậy? Người bình thường thì sẽ tránh né còn tên này lại cố gắng chịu đựng để phân thây Hàn sư đệ.
Nhưng mà khi nhìn về phía trường kiếm ở trong tay của Lâm Phàm, hai người lại sợ hãi rống một tiếng.
- Thái Hoàng Kiếm, ngươi có quan hệ như thế nào với Ngự Kiếm các Tam lão? Chẳng lẽ chính ngươi là người diệt Ngự Kiếm các hay sao?
Kiếm Vô Trần đang giao thủ cùng Mặc Kinh Trập, nghe hai người Phong Thanh Vân hét lên, đột nhiên thi triển một kiếm bức lui Mặc Kinh Trập, quay đầu nhìn qua. Khi thấy Hàn Vân Đào bị giết chết, lửa giận trong long hắn bùng nổ. Mà khi nhìn thấy thanh Thái Hoàng Kiếm kia, tâm thần cũng chấn động.
Đây là Thái Hoàng Kiếm, vũ khí bên người của Ngự Kiếm các Tam lão. Làm sao mà nó lại ở trong tay của tiểu tử này?
Lâm Phàm lau vết máu ở khóe miệng, nói:
- Thái Hoàng Kiếm thì lạ lắm sao? Ngay cả Hóa Thần Kiếm Trận, lão tử cũng biết đấy. Con mẹ chúng bây chết hết đi cho ta.
- Hóa Thần Kiếm Trận tầng thứ hai
Uỳnh!
Kiếm ý ngập trời bao phủ thiên địa.
Một cỗ kiếm ý kinh người đột nhiên xuất hiện, uy thế kinh khủng làm cho mấy người Kiếm Vô Trần chấn động.
- Lão tử không nhịn được nữa rồi, lão tử phải thi triển đại chiêu uýnh chết toàn bộ bọn bây.
Bình luận facebook