Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-211
CHƯƠNG 211: EM PHẢI ĐỢI TÔI ĐẤY
CHƯƠNG 211: EM PHẢI ĐỢI TÔI ĐẤY
Tôi muốn gọi anh ta, nhưng không biết nên mở miệng thế nào.
Anh ta cũng nhìn thấy tôi, sau hai giây ngẩn ngơ bèn đi về phía tôi.
“Khanh, lâu rồi không gặp.”
Anh ta mỉm cười với tôi, gương mặt hằn lên nét mệt nhọc.
Nói là lâu rồi, thực chất cũng mới có mấy ngày mà thôi.
“Anh đến đây tìm việc à?” Tôi nhẹ nhàng hỏi.
Anh ta sững sờ, rồi lập tức lắc đầu: “Không phải đâu, tôi thay trường đây tuyển dụng. Trường tôi muốn tuyển giáo viên mới nên bảo tôi tới đây loan tin đấy mà.”
Anh ấy giả vờ trước mặt tôi, khiến tôi cảm thấy xót xa.
Tôi nghĩ rằng, chắc anh ấy không muốn tôi lo lắng, không muốn tôi áy áy nên mới nói như vậy? Nhưng mà tôi đã biết sự thật từ lâu rồi.
“Mẹ đã nói với tôi rằng anh bị đuổi việc.” Tôi thấp giọng nói, rồi nhìn anh bằng ánh mắt áy áy: “Xin lỗi anh, nếu không phải vì tôi thì Lục Nguyên Đăng cũng sẽ không đối xử với anh như vậy.”
“Bị đuổi việc?” Khương Hải ngạc nhiên nhìn tôi, rồi lắc đầu: “Ai nói với em rằng tôi bị đuổi việc thế? Tự tôi từ chức để tìm một việc mới thôi. Vốn dĩ trước khi làm nên thành tựu, tôi không muốn nói cho em biết, nào ngờ lại bị em bắt gặp.”
Tự mình từ chức ư?
Bộ dạng của Khương Hải không giống đang nói dối, lẽ nào, cô đã hiểu lầm Lục Nguyên Đăng ư? Anh ta không hề ra tay với Khương Hải, tại mình tự dưng gán tội danh này lên đầu anh ta ư?
Trong lòng chợt thấy buồn bã.
Tôi lờ mờ cảm thấy dường như có ánh mắt nhìn mình trân trân, bèn nhìn dáo dác bốn phía, nhưng không thấy ai đáng nghi cả.
Lẽ nào mình bị ảo giác à? Lẽ nào người có thai thì sẽ nghi thần nghi quỷ ư?
Tôi kềm chế sự rối ren trong lòng, miễn cưỡng nở nụ cười với Khương Hải rồi nói: “Nhưng anh đang làm giáo viên ngon lành mà, sao đột nhiên lại từ chức.”
“Bởi vì công việc sáng chín giờ lên chiều năm giờ về có mức lương quá ổn định, tôi không thể cho em một tương lai tương sáng. Khanh à, tôi đã nghĩ rồi, chỉ cần tôi có đủ tiền bạc và năng lực, chắc chắn sẽ cướp em từ tay Lục Nguyên Đăng. Bởi thế, nhất định em phải đợi tôi, tôi sẽ cố gắng hết mình.”
Lời anh ấy nói làm lòng tôi dao động.
Tôi không ngờ rằng tới tận bây giờ, anh ấy vẫn còn nghĩ đến chuyện làm sao mới có thể cho tôi cuộc sống sung túc.
Nói không cảm động là giả, nhất là khi tôi đang mang thai, đa sầu đa cảm. Có lẽ ngoại trừ Tô Tinh Tinh ra vẫn còn một người thương tôi thật lòng, mà người đó, chính là Khương Hải.
Nhưng tôi không thể nhận tình yêu của anh được.
“Khương Hải, mọi chuyện không đơn giản như những gì anh nghĩ đâu. Cho dù...”
“Đừng nói nữa, Khanh à, tôi đã quyết định rồi. Em chỉ cần đợi tôi là được.” Khương Hải cắt ngang lời tôi, anh ta nở nụ cười xán lạn với tôi rồi bỏ đi.
Tôi trở về nhà với tâm trạng nặng nề. Lúc đến nhà, mới bất ngờ nhận ra Lục Nguyên Đăng cũng ở đây.
Sắc mặt của anh ta vẫn xấu như mọi khi.
Nhìn anh ta như thế, tôi không dám chọc giận anh ta, chỉ lặng lẽ trở về phòng mình.
Hơn nữa, chuyện hiểu lầm anh ta khiến cho tôi áy náy, không biết phải đối mặt với anh ta như thế nào.
Dường như tôi vẫn nhớ rằng, bữa đó trong cơn tức giận, dường như tôi đã nói anh ta sẽ không được chết tử tế.
“Đứng im.”
Phía sau lưng tôi, Lục Nguyên Đăng đanh giọng ra lệnh.
Tôi biết dáng vẻ cun cút nghe lời anh ta của mình trông có vẻ rất nhu nhược, nhưng mà bước chân, đã tự động ngừng lại.
“Chuyện gì vậy?”
Tôi quay đầu lại, cố gắng ra dáng ung dung nhìn anh ta.
“Cô lại đi gặp Khương Hải à?” Người đàn ông ấy lạnh nhạt đáp.
Tôi giật mình, nhìn anh ta với vẻ hoảng hốt, một lúc lâu sau mới ấp úng: “Sao anh biết?”
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
CHƯƠNG 211: EM PHẢI ĐỢI TÔI ĐẤY
Tôi muốn gọi anh ta, nhưng không biết nên mở miệng thế nào.
Anh ta cũng nhìn thấy tôi, sau hai giây ngẩn ngơ bèn đi về phía tôi.
“Khanh, lâu rồi không gặp.”
Anh ta mỉm cười với tôi, gương mặt hằn lên nét mệt nhọc.
Nói là lâu rồi, thực chất cũng mới có mấy ngày mà thôi.
“Anh đến đây tìm việc à?” Tôi nhẹ nhàng hỏi.
Anh ta sững sờ, rồi lập tức lắc đầu: “Không phải đâu, tôi thay trường đây tuyển dụng. Trường tôi muốn tuyển giáo viên mới nên bảo tôi tới đây loan tin đấy mà.”
Anh ấy giả vờ trước mặt tôi, khiến tôi cảm thấy xót xa.
Tôi nghĩ rằng, chắc anh ấy không muốn tôi lo lắng, không muốn tôi áy áy nên mới nói như vậy? Nhưng mà tôi đã biết sự thật từ lâu rồi.
“Mẹ đã nói với tôi rằng anh bị đuổi việc.” Tôi thấp giọng nói, rồi nhìn anh bằng ánh mắt áy áy: “Xin lỗi anh, nếu không phải vì tôi thì Lục Nguyên Đăng cũng sẽ không đối xử với anh như vậy.”
“Bị đuổi việc?” Khương Hải ngạc nhiên nhìn tôi, rồi lắc đầu: “Ai nói với em rằng tôi bị đuổi việc thế? Tự tôi từ chức để tìm một việc mới thôi. Vốn dĩ trước khi làm nên thành tựu, tôi không muốn nói cho em biết, nào ngờ lại bị em bắt gặp.”
Tự mình từ chức ư?
Bộ dạng của Khương Hải không giống đang nói dối, lẽ nào, cô đã hiểu lầm Lục Nguyên Đăng ư? Anh ta không hề ra tay với Khương Hải, tại mình tự dưng gán tội danh này lên đầu anh ta ư?
Trong lòng chợt thấy buồn bã.
Tôi lờ mờ cảm thấy dường như có ánh mắt nhìn mình trân trân, bèn nhìn dáo dác bốn phía, nhưng không thấy ai đáng nghi cả.
Lẽ nào mình bị ảo giác à? Lẽ nào người có thai thì sẽ nghi thần nghi quỷ ư?
Tôi kềm chế sự rối ren trong lòng, miễn cưỡng nở nụ cười với Khương Hải rồi nói: “Nhưng anh đang làm giáo viên ngon lành mà, sao đột nhiên lại từ chức.”
“Bởi vì công việc sáng chín giờ lên chiều năm giờ về có mức lương quá ổn định, tôi không thể cho em một tương lai tương sáng. Khanh à, tôi đã nghĩ rồi, chỉ cần tôi có đủ tiền bạc và năng lực, chắc chắn sẽ cướp em từ tay Lục Nguyên Đăng. Bởi thế, nhất định em phải đợi tôi, tôi sẽ cố gắng hết mình.”
Lời anh ấy nói làm lòng tôi dao động.
Tôi không ngờ rằng tới tận bây giờ, anh ấy vẫn còn nghĩ đến chuyện làm sao mới có thể cho tôi cuộc sống sung túc.
Nói không cảm động là giả, nhất là khi tôi đang mang thai, đa sầu đa cảm. Có lẽ ngoại trừ Tô Tinh Tinh ra vẫn còn một người thương tôi thật lòng, mà người đó, chính là Khương Hải.
Nhưng tôi không thể nhận tình yêu của anh được.
“Khương Hải, mọi chuyện không đơn giản như những gì anh nghĩ đâu. Cho dù...”
“Đừng nói nữa, Khanh à, tôi đã quyết định rồi. Em chỉ cần đợi tôi là được.” Khương Hải cắt ngang lời tôi, anh ta nở nụ cười xán lạn với tôi rồi bỏ đi.
Tôi trở về nhà với tâm trạng nặng nề. Lúc đến nhà, mới bất ngờ nhận ra Lục Nguyên Đăng cũng ở đây.
Sắc mặt của anh ta vẫn xấu như mọi khi.
Nhìn anh ta như thế, tôi không dám chọc giận anh ta, chỉ lặng lẽ trở về phòng mình.
Hơn nữa, chuyện hiểu lầm anh ta khiến cho tôi áy náy, không biết phải đối mặt với anh ta như thế nào.
Dường như tôi vẫn nhớ rằng, bữa đó trong cơn tức giận, dường như tôi đã nói anh ta sẽ không được chết tử tế.
“Đứng im.”
Phía sau lưng tôi, Lục Nguyên Đăng đanh giọng ra lệnh.
Tôi biết dáng vẻ cun cút nghe lời anh ta của mình trông có vẻ rất nhu nhược, nhưng mà bước chân, đã tự động ngừng lại.
“Chuyện gì vậy?”
Tôi quay đầu lại, cố gắng ra dáng ung dung nhìn anh ta.
“Cô lại đi gặp Khương Hải à?” Người đàn ông ấy lạnh nhạt đáp.
Tôi giật mình, nhìn anh ta với vẻ hoảng hốt, một lúc lâu sau mới ấp úng: “Sao anh biết?”
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Bình luận facebook