Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-212
CHƯƠNG 212: TÔI GIỐNG NHƯ GÁI ĐIẾM VẬY
CHƯƠNG 212: TÔI GIỐNG NHƯ GÁI ĐIẾM VẬY
Người đàn ông ấy lạnh lùng hừ một tiếng, đanh giọng nói: “Cô đừng quan tâm đến việc vì sao tôi biết, cô chỉ cần biết, cô làm như vậy không chỉ hại anh ta bị đuổi việc thôi đâu.”
Nụ cười của anh ta làm tôi không rét mà run.
Trước khi Khương Hải nói thật cho tôi biết, tôi đã cho rằng anh ta đã làm ra chuyện khiến lòng người căm phẫn với Khương hải. Nhưng rõ ràng chuyện này không phải là anh ta làm, sao anh ta lại chịu gánh tội kia chứ?
“Lục Nguyên Đăng, tôi thật không hiểu nổi, rõ ràng không phải anh hại Khương Hải bị đuổi việc, tại sao anh phải nói là mình làm, để tôi hiểu lầm anh kia chứ?” Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, rồi hỏi khẽ.
Lục Nguyên Đăng hơi sững sờ, chắc hẳn anh ta không ngờ rằng tôi lại vạch trần anh ta một cách trắng trợn như thế.
Sắc mặt anh ta sa sầm xuống, nhìn tôi với vẻ lạnh lùng, rồi nói: “Sao, anh ta nói với cô như vậy à? Chắc là mấy ngày nay hai người gặp mặt nhau không ít lần đâu nhỉ? Lúc tôi không có mặt ở đây, có phải cô sốt ruột muốn trèo lên giường của anh ta lắm không?
Không ngờ anh ta lại nghĩ mình như thế?
Mấy lời này đúng là khó nghe.
Huống hồ chi, nó lại thốt ra từ miệng của người đàn ông mình yêu nhất, khiến cho tôi khó lòng chịu nổi.
Tôi cảm thấy hơi lo sợ, nếu còn tiếp tục thế này thì tôi sẽ không kềm chế nổi cảm xúc của mình nữa.
Sau khi nhìn Lục Nguyên Đăng bằng ánh mắt thất vọng, tôi đi thẳng một mạch về phòng.
Tôi đã ăn cơm trên đường về nhà, bởi vậy mới không cần phải lo đói nữa. Còn về phần ông lão, dù gì đi chăng nữa, ngày nào cũng vậy, chưa đến chín giờ là ông ấy chưa về đến nhà, chắc chắn sẽ không về. Việc duy nhất tôi cần làm là tự lo cho bản thân.
Tôi vừa mới bước chân vào trong phòng, Lục Nguyên Đăng cũng đi theo, thuận tay đóng cửa lại.
“Anh làm gì đấy?” Tôi lùi ra sau theo bản năng, sợ hãi nhìn anh ta.
“Tôi có thể làm gì? Không phải cô thiếu thốn đàn ông à, để tôi giúp cô được thỏa mãn.”
Lục Nguyên Đăng nói dứt lời, bèn đẩy mạnh tôi lên giường, cơ thể cao ráo của anh ta đè lên người tôi.
Con ơi.
Tôi giơ tay che chắn bụng mình theo bản năng.
Bây giờ tôi còn đang có thai, sao có thể để Lục Nguyên Đăng làm bừa được?!
“Lục Nguyên Đăng, anh đừng làm bừa, mau bỏ tôi ra, anh mau bỏ tôi ra!” Tôi vừa giãy giụa vừa van nài Lục Nguyên Đăng.
“Làm bừa?!” Anh ta hừ lạnh, chỉ dùng một tay thôi đã có thể kềm chặt hai tay của tôi: “Sao có thể bảo tôi làm bừa? Cho dù là mua bán, mười hai tỷ cũng mua được cô rất nhiều lần đấy nhỉ? Nếu phải tính toán, cô cũng có thiệt thòi đâu!”
Trái tim tôi đau quặn.
Anh ta so sánh tôi với gái điếm à?
Trong mắt anh ta, tôi là người phụ nữ như vậy ư?
Tôi cảm thấy thật buồn cười, nhưng đến cuối cùng nước mắt lại tuôn rơi lã chã.
Quần áo trên người tôi đã bị anh ta lột sạch, Lục Nguyên Đăng thô bạo đâm vào trong cơ thể tôi, mỗi lúc một mạnh hơn.
Đôi tay kềm chặt tôi hơn nữa, làm tôi suýt ngạt thở.
Đau quá, đau như bị xé rách vậy. Nhưng mà cơn đau này không sánh bằng nỗi đau trong lòng tôi.
Người đàn ông này coi tôi như công cụ tiết dục, nhưng cuối cùng, tôi lại yêu phải anh ta, thật đúng là hết thuốc chữa. Mình lại còn mang thai đứa con của anh ta nữa chứ, cảm giác ấy làm tôi đau đớn không nguôi.
“Sao đấy? Bây giờ cô phản đối dữ dội vậy à?”
Anh ta cười gian, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt tôi, lau đi những giọt lệ ở đấy.
Động tác thì nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu sặc mùi mỉa mai.
“Nhưng mà phải làm sao đây, Khanh? Cô muốn rời xa tôi, nhưng cuối cùng vẫn phải nằm dưới thân tôi xin tha! Đây là số mệnh của cô, cô không trốn thoát nổi đâu.”
Đúng vậy, tôi không trốn thoát nổi.
Hơn nữa, tôi cũng không có sức để bỏ trốn nữa.
Lục Nguyên Đăng rất mạnh bạo, tôi rất muốn nói cho anh ta biết rằng, trong bụng tôi có một đứa bé.
Nhưng mà, nói rồi thì cũng có ích gì đâu?
Anh ta sẽ không giữ lại đứa trẻ này, thậm chí, anh ta sẽ không tin nó là con của mình. Trong mắt anh ta, tôi chỉ là một người phụ nữ hết sức ti tiện mà thôi.
Để con mình lớn lên với nỗi đau không có tình thương của ba, tôi thà cho nó chết đi như vậy còn hơn.
Tôi nhìn người đàn ông trước mắt vài giây, cuối cùng vẫn khép chặt mắt lại.
Có thể vì đã ức chế mấy ngày liền, Lục Nguyên Đăng giày vò tôi rất lâu.
Khi tất thảy đều kết thúc, anh ta lập tức rút ra khỏi người tôi, đi vào trong nhà tắm.
Rồi sau đó, cũng không vào đây nữa.
Anh ta về phòng của mình, tôi thấy không bất ngờ chút nào.
Anh ta tởm tôi như thế, sao có thể cùng chung chăn gối với tôi kia chứ. Mấy đêm trước đó chắc là anh ta đang vui vẻ, muốn ngủ thử trên giường của tôi mà thôi.
Tôi kiểm tra thân dưới của mình, nhìn thấy không có bị chảy máu. Đứa trẻ mà tôi không cần này đúng là lớn mạng, bị Lục Nguyên Đăng dày vò như thế mà vẫn kiên cường sống tiếp.
Mai là ngày cuối tuần, mới sáng sớm Tinh Tinh đã gọi điện cho tôi, nói với tôi rằng cô ấy đã đến rồi.
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
CHƯƠNG 212: TÔI GIỐNG NHƯ GÁI ĐIẾM VẬY
Người đàn ông ấy lạnh lùng hừ một tiếng, đanh giọng nói: “Cô đừng quan tâm đến việc vì sao tôi biết, cô chỉ cần biết, cô làm như vậy không chỉ hại anh ta bị đuổi việc thôi đâu.”
Nụ cười của anh ta làm tôi không rét mà run.
Trước khi Khương Hải nói thật cho tôi biết, tôi đã cho rằng anh ta đã làm ra chuyện khiến lòng người căm phẫn với Khương hải. Nhưng rõ ràng chuyện này không phải là anh ta làm, sao anh ta lại chịu gánh tội kia chứ?
“Lục Nguyên Đăng, tôi thật không hiểu nổi, rõ ràng không phải anh hại Khương Hải bị đuổi việc, tại sao anh phải nói là mình làm, để tôi hiểu lầm anh kia chứ?” Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, rồi hỏi khẽ.
Lục Nguyên Đăng hơi sững sờ, chắc hẳn anh ta không ngờ rằng tôi lại vạch trần anh ta một cách trắng trợn như thế.
Sắc mặt anh ta sa sầm xuống, nhìn tôi với vẻ lạnh lùng, rồi nói: “Sao, anh ta nói với cô như vậy à? Chắc là mấy ngày nay hai người gặp mặt nhau không ít lần đâu nhỉ? Lúc tôi không có mặt ở đây, có phải cô sốt ruột muốn trèo lên giường của anh ta lắm không?
Không ngờ anh ta lại nghĩ mình như thế?
Mấy lời này đúng là khó nghe.
Huống hồ chi, nó lại thốt ra từ miệng của người đàn ông mình yêu nhất, khiến cho tôi khó lòng chịu nổi.
Tôi cảm thấy hơi lo sợ, nếu còn tiếp tục thế này thì tôi sẽ không kềm chế nổi cảm xúc của mình nữa.
Sau khi nhìn Lục Nguyên Đăng bằng ánh mắt thất vọng, tôi đi thẳng một mạch về phòng.
Tôi đã ăn cơm trên đường về nhà, bởi vậy mới không cần phải lo đói nữa. Còn về phần ông lão, dù gì đi chăng nữa, ngày nào cũng vậy, chưa đến chín giờ là ông ấy chưa về đến nhà, chắc chắn sẽ không về. Việc duy nhất tôi cần làm là tự lo cho bản thân.
Tôi vừa mới bước chân vào trong phòng, Lục Nguyên Đăng cũng đi theo, thuận tay đóng cửa lại.
“Anh làm gì đấy?” Tôi lùi ra sau theo bản năng, sợ hãi nhìn anh ta.
“Tôi có thể làm gì? Không phải cô thiếu thốn đàn ông à, để tôi giúp cô được thỏa mãn.”
Lục Nguyên Đăng nói dứt lời, bèn đẩy mạnh tôi lên giường, cơ thể cao ráo của anh ta đè lên người tôi.
Con ơi.
Tôi giơ tay che chắn bụng mình theo bản năng.
Bây giờ tôi còn đang có thai, sao có thể để Lục Nguyên Đăng làm bừa được?!
“Lục Nguyên Đăng, anh đừng làm bừa, mau bỏ tôi ra, anh mau bỏ tôi ra!” Tôi vừa giãy giụa vừa van nài Lục Nguyên Đăng.
“Làm bừa?!” Anh ta hừ lạnh, chỉ dùng một tay thôi đã có thể kềm chặt hai tay của tôi: “Sao có thể bảo tôi làm bừa? Cho dù là mua bán, mười hai tỷ cũng mua được cô rất nhiều lần đấy nhỉ? Nếu phải tính toán, cô cũng có thiệt thòi đâu!”
Trái tim tôi đau quặn.
Anh ta so sánh tôi với gái điếm à?
Trong mắt anh ta, tôi là người phụ nữ như vậy ư?
Tôi cảm thấy thật buồn cười, nhưng đến cuối cùng nước mắt lại tuôn rơi lã chã.
Quần áo trên người tôi đã bị anh ta lột sạch, Lục Nguyên Đăng thô bạo đâm vào trong cơ thể tôi, mỗi lúc một mạnh hơn.
Đôi tay kềm chặt tôi hơn nữa, làm tôi suýt ngạt thở.
Đau quá, đau như bị xé rách vậy. Nhưng mà cơn đau này không sánh bằng nỗi đau trong lòng tôi.
Người đàn ông này coi tôi như công cụ tiết dục, nhưng cuối cùng, tôi lại yêu phải anh ta, thật đúng là hết thuốc chữa. Mình lại còn mang thai đứa con của anh ta nữa chứ, cảm giác ấy làm tôi đau đớn không nguôi.
“Sao đấy? Bây giờ cô phản đối dữ dội vậy à?”
Anh ta cười gian, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt tôi, lau đi những giọt lệ ở đấy.
Động tác thì nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu sặc mùi mỉa mai.
“Nhưng mà phải làm sao đây, Khanh? Cô muốn rời xa tôi, nhưng cuối cùng vẫn phải nằm dưới thân tôi xin tha! Đây là số mệnh của cô, cô không trốn thoát nổi đâu.”
Đúng vậy, tôi không trốn thoát nổi.
Hơn nữa, tôi cũng không có sức để bỏ trốn nữa.
Lục Nguyên Đăng rất mạnh bạo, tôi rất muốn nói cho anh ta biết rằng, trong bụng tôi có một đứa bé.
Nhưng mà, nói rồi thì cũng có ích gì đâu?
Anh ta sẽ không giữ lại đứa trẻ này, thậm chí, anh ta sẽ không tin nó là con của mình. Trong mắt anh ta, tôi chỉ là một người phụ nữ hết sức ti tiện mà thôi.
Để con mình lớn lên với nỗi đau không có tình thương của ba, tôi thà cho nó chết đi như vậy còn hơn.
Tôi nhìn người đàn ông trước mắt vài giây, cuối cùng vẫn khép chặt mắt lại.
Có thể vì đã ức chế mấy ngày liền, Lục Nguyên Đăng giày vò tôi rất lâu.
Khi tất thảy đều kết thúc, anh ta lập tức rút ra khỏi người tôi, đi vào trong nhà tắm.
Rồi sau đó, cũng không vào đây nữa.
Anh ta về phòng của mình, tôi thấy không bất ngờ chút nào.
Anh ta tởm tôi như thế, sao có thể cùng chung chăn gối với tôi kia chứ. Mấy đêm trước đó chắc là anh ta đang vui vẻ, muốn ngủ thử trên giường của tôi mà thôi.
Tôi kiểm tra thân dưới của mình, nhìn thấy không có bị chảy máu. Đứa trẻ mà tôi không cần này đúng là lớn mạng, bị Lục Nguyên Đăng dày vò như thế mà vẫn kiên cường sống tiếp.
Mai là ngày cuối tuần, mới sáng sớm Tinh Tinh đã gọi điện cho tôi, nói với tôi rằng cô ấy đã đến rồi.
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Bình luận facebook