Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-234
CHƯƠNG 234: ĐỪNG VẠCH TRẦN EM
CHƯƠNG 234: ĐỪNG VẠCH TRẦN EM
Dáng vẻ Lục Mạnh Khiết lại là chỉ sợ thiên hạ không loạn, tiếp tục nói: "Chị dâu quả thật là giỏi nấu ăn, nếu anh trai em có thể cưới được chị thì đúng là phúc đức tám đời."
Sắc mặt Quý Vương Nhung càng ngày càng đen lại, tôi lôi kéo cô ấy một cái ra hiệu bảo cô ấy đừng nói nữa nhưng cô ấy lại giống như hoàn toàn không nghe thấy, tiếp tục chọc tức Quý Vương Nhung.
Ngược lại là Lục Nguyên Đăng nghiễm nhiên giống như một người ngoài cuộc cái gì cũng không nghe thấy.
Cuối cùng, Quý Vương Nhung không kiềm chế được nữa, vỗ bàn một cái hét lên với Lục Mạnh Khiết: "Lục Mạnh Khiết, cô nói chuyện chú ý một chút! Ai là chị dâu cô không có mắt à? ! Tôi mới là người vợ mà anh trai cô cưới hỏi đàng hoàng về, còn cô ta chỉ là tiểu tam không được ai công nhận mà thôi!"
Lời cô ta nói giống như một cái tát vang dội đánh vào trên mặt của tôi.
Tôi tự biết mình đuối lý nên chỉ biết cúi đầu không nói gì.
"Cái gì mà chị dâu? Nếu không phải chị mang thai thì anh tôi đã sớm ly hôn với chị rồi, bây giờ đứa bé đã không còn nữa chẳng lẽ chị vẫn còn cảm thấy mình còn có biện pháp khác để giữ anh tôi lại sao?" Lục Mạnh Khiết hừ lạnh nói.
"Cô, ai nói..." Quý Vương Nhung nói được nửa câu lại thức thời ngậm miệng lại.
Cô ta là người thông minh, biết lời gì nên nói, lời gì không nên nói.
Thật ra tôi có chút đau lòng cho Lục Mạnh Khiết, cô ấy thích Quý Long như thế nhưng cuối cùng người Quý Long thích lại là Quý Vương Nhung hơn nữa bây giờ trong bụng Quý Vương Nhung còn đang mang thai con của Quý Long.
"Không có gì để nói nữa đúng không, dù sao bây giờ đứa bé cũng mất rồi đế tôi xem chị còn có thể phách lối được bao lâu nữa!" Lục Mạnh Khiết bĩu môi nói.
Cô ấy lập tức ngồi xuống bắt đầu ăn đồ ăn tôi làm.
Cả bàn đều là món chua nhưng nhìn như rất hợp khẩu vị Lục Mạnh Khiết, cô ấy vừa tán thưởng vừa ngẩng đầu nói với Lục Nguyên Đăng: "Anh cũng đừng làm kiêu nữa, cái gì mà không thích ăn chua chứ, thật ra anh chính là không thích ăn chua mà thôi nhưng em nói cho anh biết, đồ ăn chị dâu làm rất ngon đấy, không ăn anh cũng đừng hối hận."
Nói xong liền gắp một miếng thịt cá bỏ vào trong bát của Lục Nguyên Đăng.
Cô ấy làm như thế tôi cũng sợ Lục Nguyên Đăng sẽ tức giận nhưng không ngờ anh chỉ trầm ngâm một lát rồi lại thật sự động đũa.
Xem ra, anh đối với cô em gái này cũng rất thương yêu nếu không thì cũng sẽ không để cô ấy tùy ý làm bậy như thế.
Sau khi ăn được hai miếng Lục Nguyên Đăng để đũa xuống, trầm giọng nói với Lục Mạnh Khiết: "Em tới đây làm gì?"
"Đương nhiên là tìm chị dâu có việc rồi, em cũng không có số điện thoại của chị dâu nên chỉ có thể là tự mình đến đây thôi." Lục Mạnh Khiết nói nhưng động tác gắp thức ăn cũng là một chút cũng không chậm lại.
Lục Nguyên Đăng cười khẽ một tiếng, nói ra: "Bằng năng lực của em muốn tìm ra một số điện thoại cũng không phải là việc khó gì."
Một câu, không chút lưu tình phơi bày Lục Mạnh Khiết.
Lục Mạnh Khiết cũng không hề xấu hổ, thè lưỡi nói ra: "Anh, anh cũng đừng vạch trần em như thế, em bị trong nhà ép cưới nên không có cách nào nữa, muốn tránh đầu gió một chút cũng không được sao?"
Ép cưới?
Ép cô ấy lấy ai? Cho dù là ai thì cũng chắc chắn không phải là Quý Long rồi, nếu như người kia là Quý Long thì chắc chắn cô ấy sẽ không tránh.
Sau khi cơm nước xong xuôi thu dọn phòng bếp sạch sẽ tôi trở về phòng lại phát hiện Lục Mạnh Khiết đang ở trong phòng tôi.
Cô ấy đã thay đổi dáng vẻ nghịch ngợm trước đó, cả khuôn mặt là phiền muộn.
"Chị dâu, em nhờ chị thiết kế cho em một cặp nhẫn đôi, chị thiết kế xong chưa?"
Lời cô ấy khiến cho trong lòng tôi lập tức trầm xuống.
Xong rồi, lúc trước quá nhiều việc nên tôi hoàn toàn quên mất việc này rồi.
Cô ấy nhìn thấy sắc mặt của tôi đại khái cũng đoán được chuyện gì xảy ra, cũng may là cô ấy không tức giận mà chỉ nhìn tôi nhún nhún vai nói: "Được rồi, dù sao bây giờ khoảng cách giữa em và Quý Long vẫn còn cách xa vạn dặm, chị cứ làm từ từ cũng không sao."
Cô ấy nói như vậy tôi ít nhiều cũng thở dài một hơi, nhìn cô ấy xin lỗi nói: "Tôi sẽ mau chóng thiết kế cho cô."
Cô ấy gật đầu, lập tức lại khôi phục dáng vẻ ranh mãnh trên mặt.
"Chị dâu, chị nói xem phải làm thế nào mới tránh được một người mà mình không thích?"
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
CHƯƠNG 234: ĐỪNG VẠCH TRẦN EM
Dáng vẻ Lục Mạnh Khiết lại là chỉ sợ thiên hạ không loạn, tiếp tục nói: "Chị dâu quả thật là giỏi nấu ăn, nếu anh trai em có thể cưới được chị thì đúng là phúc đức tám đời."
Sắc mặt Quý Vương Nhung càng ngày càng đen lại, tôi lôi kéo cô ấy một cái ra hiệu bảo cô ấy đừng nói nữa nhưng cô ấy lại giống như hoàn toàn không nghe thấy, tiếp tục chọc tức Quý Vương Nhung.
Ngược lại là Lục Nguyên Đăng nghiễm nhiên giống như một người ngoài cuộc cái gì cũng không nghe thấy.
Cuối cùng, Quý Vương Nhung không kiềm chế được nữa, vỗ bàn một cái hét lên với Lục Mạnh Khiết: "Lục Mạnh Khiết, cô nói chuyện chú ý một chút! Ai là chị dâu cô không có mắt à? ! Tôi mới là người vợ mà anh trai cô cưới hỏi đàng hoàng về, còn cô ta chỉ là tiểu tam không được ai công nhận mà thôi!"
Lời cô ta nói giống như một cái tát vang dội đánh vào trên mặt của tôi.
Tôi tự biết mình đuối lý nên chỉ biết cúi đầu không nói gì.
"Cái gì mà chị dâu? Nếu không phải chị mang thai thì anh tôi đã sớm ly hôn với chị rồi, bây giờ đứa bé đã không còn nữa chẳng lẽ chị vẫn còn cảm thấy mình còn có biện pháp khác để giữ anh tôi lại sao?" Lục Mạnh Khiết hừ lạnh nói.
"Cô, ai nói..." Quý Vương Nhung nói được nửa câu lại thức thời ngậm miệng lại.
Cô ta là người thông minh, biết lời gì nên nói, lời gì không nên nói.
Thật ra tôi có chút đau lòng cho Lục Mạnh Khiết, cô ấy thích Quý Long như thế nhưng cuối cùng người Quý Long thích lại là Quý Vương Nhung hơn nữa bây giờ trong bụng Quý Vương Nhung còn đang mang thai con của Quý Long.
"Không có gì để nói nữa đúng không, dù sao bây giờ đứa bé cũng mất rồi đế tôi xem chị còn có thể phách lối được bao lâu nữa!" Lục Mạnh Khiết bĩu môi nói.
Cô ấy lập tức ngồi xuống bắt đầu ăn đồ ăn tôi làm.
Cả bàn đều là món chua nhưng nhìn như rất hợp khẩu vị Lục Mạnh Khiết, cô ấy vừa tán thưởng vừa ngẩng đầu nói với Lục Nguyên Đăng: "Anh cũng đừng làm kiêu nữa, cái gì mà không thích ăn chua chứ, thật ra anh chính là không thích ăn chua mà thôi nhưng em nói cho anh biết, đồ ăn chị dâu làm rất ngon đấy, không ăn anh cũng đừng hối hận."
Nói xong liền gắp một miếng thịt cá bỏ vào trong bát của Lục Nguyên Đăng.
Cô ấy làm như thế tôi cũng sợ Lục Nguyên Đăng sẽ tức giận nhưng không ngờ anh chỉ trầm ngâm một lát rồi lại thật sự động đũa.
Xem ra, anh đối với cô em gái này cũng rất thương yêu nếu không thì cũng sẽ không để cô ấy tùy ý làm bậy như thế.
Sau khi ăn được hai miếng Lục Nguyên Đăng để đũa xuống, trầm giọng nói với Lục Mạnh Khiết: "Em tới đây làm gì?"
"Đương nhiên là tìm chị dâu có việc rồi, em cũng không có số điện thoại của chị dâu nên chỉ có thể là tự mình đến đây thôi." Lục Mạnh Khiết nói nhưng động tác gắp thức ăn cũng là một chút cũng không chậm lại.
Lục Nguyên Đăng cười khẽ một tiếng, nói ra: "Bằng năng lực của em muốn tìm ra một số điện thoại cũng không phải là việc khó gì."
Một câu, không chút lưu tình phơi bày Lục Mạnh Khiết.
Lục Mạnh Khiết cũng không hề xấu hổ, thè lưỡi nói ra: "Anh, anh cũng đừng vạch trần em như thế, em bị trong nhà ép cưới nên không có cách nào nữa, muốn tránh đầu gió một chút cũng không được sao?"
Ép cưới?
Ép cô ấy lấy ai? Cho dù là ai thì cũng chắc chắn không phải là Quý Long rồi, nếu như người kia là Quý Long thì chắc chắn cô ấy sẽ không tránh.
Sau khi cơm nước xong xuôi thu dọn phòng bếp sạch sẽ tôi trở về phòng lại phát hiện Lục Mạnh Khiết đang ở trong phòng tôi.
Cô ấy đã thay đổi dáng vẻ nghịch ngợm trước đó, cả khuôn mặt là phiền muộn.
"Chị dâu, em nhờ chị thiết kế cho em một cặp nhẫn đôi, chị thiết kế xong chưa?"
Lời cô ấy khiến cho trong lòng tôi lập tức trầm xuống.
Xong rồi, lúc trước quá nhiều việc nên tôi hoàn toàn quên mất việc này rồi.
Cô ấy nhìn thấy sắc mặt của tôi đại khái cũng đoán được chuyện gì xảy ra, cũng may là cô ấy không tức giận mà chỉ nhìn tôi nhún nhún vai nói: "Được rồi, dù sao bây giờ khoảng cách giữa em và Quý Long vẫn còn cách xa vạn dặm, chị cứ làm từ từ cũng không sao."
Cô ấy nói như vậy tôi ít nhiều cũng thở dài một hơi, nhìn cô ấy xin lỗi nói: "Tôi sẽ mau chóng thiết kế cho cô."
Cô ấy gật đầu, lập tức lại khôi phục dáng vẻ ranh mãnh trên mặt.
"Chị dâu, chị nói xem phải làm thế nào mới tránh được một người mà mình không thích?"
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Bình luận facebook