Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-235
CHƯƠNG 235: TẮM SẠCH SẼ ĐỂ LÀM GÌ?
CHƯƠNG 235: TẮM SẠCH SẼ ĐỂ LÀM GÌ?
Tôi cười cười, nhìn Lục Mạnh Khiết lắc đầu.
Tôi càng muốn biết hơn là, làm cách nào để tránh né một người không yêu mình nhưng cũng không buông tha mình.
Ví dụ như, Lục Nguyên Đăng.
Tiếp tục ở lại bên cạnh anh nữa tôi cảm thấy tôi sẽ chết.
"Chị biết trong nhà muốn em gả cho ai không?" Cô ấy ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ nhìn tôi.
Tôi lại lắc đầu lần nữa.
Chuyện của xã hội thượng lưu tôi vốn không hiểu rõ nên cô ấy không nói thì làm sao tôi có thể biết được?
"Kiều Nghị, chính là anh em tốt của Quý Long, cuộc hôn nhân này còn là do Quý Long tác hợp, người em yêu lại tác hợp cho em và người đàn ông khác ở bên nhau, trên đời này còn có chuyện gì đau khổ hơn chuyện này không?"
Tôi muốn nói là có.
Nếu như cô ấy biết người Quý Long thích chính là Quý Vương Nhung, còn có con với Quý Vương Nhung nữa thì đoán chừng cô ấy thật sự sẽ phát điên mất.
"Cô nói Kiều Nghị, có phải là người đàn ông nhìn rất lịch sự nhã nhặn đúng không?"
Tôi đại khái nghĩ nghĩ, trong đầu liền xuất hiện gương mặt khiêm nhường lễ độ đã gặp lần trước khi cùng Lục Nguyên Đăng tới tham dự yến tiệc ở Giang Thành kia.
"Sao chị biết?" Lục Mạnh Khiết kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi cười cười, nói đơn giản một câu gặp qua một lần.
"Bây giờ anh ta tốt với em ghê gớm nhưng mà em hoàn toàn không thích anh ta nên chuyện đó khiến em vô cùng bực bội, bây giờ rốt cuộc em đã hiểu một chút nỗi khổ của Quý Long rồi cho nên em cũng không quấn lấy Quý Long nữa."
Phiền não của Lục Mạnh Khiết tôi cũng không có cách nào giải đáp được, ngay cả tình cảm của mình tôi còn xử lý đến mức rối loạn thì có tư cách gì đi nhúng tay vào chuyện của người khác, chuyện tôi có thể làm chính là lắng nghe.
Lục Mạnh Khiết nói thật lâu, tất cả đều là từng li từng tí chuyện cô ấy thích Quý Long, một số việc nhỏ rất đơn giản nhưng từ trong miệng cô ấy nói ra lại tràn đầy tình yêu.
Đến cuối cùng, cô ấy rốt cuộc hơi buồn ngủ, ngáp to một cái nhìn tôi nói: "Chị dâu, em có thể cảm nhận được là anh em đối với chị thật lòng, chờ anh em ly hôn với Quý Vương Nhung xong chắn chắn sẽ lấy chị."
Ý nghĩ của cô ấy tôi thật sự không dám gật bừa, Lục Nguyên Đăng đối với tôi rất tốt nhưng chim hoàng yến như tôi không thể bay lên đầu cành biến Phượng Hoàng nổi đâu.
Tôi không mong anh và Quý Vương Nhung ly hôn, càng không vọng tưởng về tương lại sau này giữa tôi và anh.
Tôi cười khổ, nói khẽ: "Muộn lắm rồi, mau đi ngủ đi."
Sau khi Lục Mạnh Khiết đi được mấy phút, cửa phòng tắm liền bị người mở ra.
Tôi nằm ở trên giường, ngay cả mí mắt cũng không mở ra đã biết người tới đây là Lục Nguyên Đăng.
Quả nhiên, một giây sau, giọng nói trầm thấp của đàn ông vang lên ở trong phòng.
"Câu nói cuối cùng kia của Lục Mạnh Khiết em cảm thấy thế nào?"
Anh nghe thấy được? Chúng tôi nói chuyện cũng không lớn, anh ở trong phòng tắm nấp bao lâu rồi chứ?
"Tôi cũng không phải gì cũng biết thì còn có thể thấy thế nào?" Tôi bĩu môi, dùng một câu nói đùa để kết thúc đề tài này.
Đối với tình yêu của anh vốn chính là không được chạm vào vết thương kia, nhắc đến càng nhiều lại càng làm nó đau xót thêm mà thôi.
Lục Nguyên Đăng cũng không nói thêm gì nữa, đi tới tự nhiên nằm xuống bên cạnh tôi.
"Đi tắm rửa đi." Anh nhàn nhạt nói một câu.
Tắm rửa?
"Tắm sạch sẽ để làm gì?" Tôi sợ hãi nhìn Lục Nguyên Đăng, lập tức từ trên giường ngồi bật dậy.
"Đương nhiên là để làm tốt bổn phận công việc của em rồi." Anh hời hợt nói khiến cho lòng tôi càng thêm luống cuống.
Trong bụng tôi còn có đứa nhỏ sao có thể tùy theo anh làm bậy được?
Tôi lắc đầu nói với anh: "Không được, hôm nay thân thể tôi không thoải mái, để lần sau đi."
Về phần lần sau, tôi lại phải nghĩ ra lý do để từ chối mới được.
Sắc mặt Lục Nguyên Đăng trầm xuống, nhíu mày nghiêm túc nhìn tôi nói: "Ninh Khanh, gần đây số lần em từ chối tôi có phải hơi nhiều rồi đúng không?"
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
CHƯƠNG 235: TẮM SẠCH SẼ ĐỂ LÀM GÌ?
Tôi cười cười, nhìn Lục Mạnh Khiết lắc đầu.
Tôi càng muốn biết hơn là, làm cách nào để tránh né một người không yêu mình nhưng cũng không buông tha mình.
Ví dụ như, Lục Nguyên Đăng.
Tiếp tục ở lại bên cạnh anh nữa tôi cảm thấy tôi sẽ chết.
"Chị biết trong nhà muốn em gả cho ai không?" Cô ấy ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ nhìn tôi.
Tôi lại lắc đầu lần nữa.
Chuyện của xã hội thượng lưu tôi vốn không hiểu rõ nên cô ấy không nói thì làm sao tôi có thể biết được?
"Kiều Nghị, chính là anh em tốt của Quý Long, cuộc hôn nhân này còn là do Quý Long tác hợp, người em yêu lại tác hợp cho em và người đàn ông khác ở bên nhau, trên đời này còn có chuyện gì đau khổ hơn chuyện này không?"
Tôi muốn nói là có.
Nếu như cô ấy biết người Quý Long thích chính là Quý Vương Nhung, còn có con với Quý Vương Nhung nữa thì đoán chừng cô ấy thật sự sẽ phát điên mất.
"Cô nói Kiều Nghị, có phải là người đàn ông nhìn rất lịch sự nhã nhặn đúng không?"
Tôi đại khái nghĩ nghĩ, trong đầu liền xuất hiện gương mặt khiêm nhường lễ độ đã gặp lần trước khi cùng Lục Nguyên Đăng tới tham dự yến tiệc ở Giang Thành kia.
"Sao chị biết?" Lục Mạnh Khiết kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi cười cười, nói đơn giản một câu gặp qua một lần.
"Bây giờ anh ta tốt với em ghê gớm nhưng mà em hoàn toàn không thích anh ta nên chuyện đó khiến em vô cùng bực bội, bây giờ rốt cuộc em đã hiểu một chút nỗi khổ của Quý Long rồi cho nên em cũng không quấn lấy Quý Long nữa."
Phiền não của Lục Mạnh Khiết tôi cũng không có cách nào giải đáp được, ngay cả tình cảm của mình tôi còn xử lý đến mức rối loạn thì có tư cách gì đi nhúng tay vào chuyện của người khác, chuyện tôi có thể làm chính là lắng nghe.
Lục Mạnh Khiết nói thật lâu, tất cả đều là từng li từng tí chuyện cô ấy thích Quý Long, một số việc nhỏ rất đơn giản nhưng từ trong miệng cô ấy nói ra lại tràn đầy tình yêu.
Đến cuối cùng, cô ấy rốt cuộc hơi buồn ngủ, ngáp to một cái nhìn tôi nói: "Chị dâu, em có thể cảm nhận được là anh em đối với chị thật lòng, chờ anh em ly hôn với Quý Vương Nhung xong chắn chắn sẽ lấy chị."
Ý nghĩ của cô ấy tôi thật sự không dám gật bừa, Lục Nguyên Đăng đối với tôi rất tốt nhưng chim hoàng yến như tôi không thể bay lên đầu cành biến Phượng Hoàng nổi đâu.
Tôi không mong anh và Quý Vương Nhung ly hôn, càng không vọng tưởng về tương lại sau này giữa tôi và anh.
Tôi cười khổ, nói khẽ: "Muộn lắm rồi, mau đi ngủ đi."
Sau khi Lục Mạnh Khiết đi được mấy phút, cửa phòng tắm liền bị người mở ra.
Tôi nằm ở trên giường, ngay cả mí mắt cũng không mở ra đã biết người tới đây là Lục Nguyên Đăng.
Quả nhiên, một giây sau, giọng nói trầm thấp của đàn ông vang lên ở trong phòng.
"Câu nói cuối cùng kia của Lục Mạnh Khiết em cảm thấy thế nào?"
Anh nghe thấy được? Chúng tôi nói chuyện cũng không lớn, anh ở trong phòng tắm nấp bao lâu rồi chứ?
"Tôi cũng không phải gì cũng biết thì còn có thể thấy thế nào?" Tôi bĩu môi, dùng một câu nói đùa để kết thúc đề tài này.
Đối với tình yêu của anh vốn chính là không được chạm vào vết thương kia, nhắc đến càng nhiều lại càng làm nó đau xót thêm mà thôi.
Lục Nguyên Đăng cũng không nói thêm gì nữa, đi tới tự nhiên nằm xuống bên cạnh tôi.
"Đi tắm rửa đi." Anh nhàn nhạt nói một câu.
Tắm rửa?
"Tắm sạch sẽ để làm gì?" Tôi sợ hãi nhìn Lục Nguyên Đăng, lập tức từ trên giường ngồi bật dậy.
"Đương nhiên là để làm tốt bổn phận công việc của em rồi." Anh hời hợt nói khiến cho lòng tôi càng thêm luống cuống.
Trong bụng tôi còn có đứa nhỏ sao có thể tùy theo anh làm bậy được?
Tôi lắc đầu nói với anh: "Không được, hôm nay thân thể tôi không thoải mái, để lần sau đi."
Về phần lần sau, tôi lại phải nghĩ ra lý do để từ chối mới được.
Sắc mặt Lục Nguyên Đăng trầm xuống, nhíu mày nghiêm túc nhìn tôi nói: "Ninh Khanh, gần đây số lần em từ chối tôi có phải hơi nhiều rồi đúng không?"
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Bình luận facebook