Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-239
CHƯƠNG 239: TÔI SẼ SỢ PHẠM PHÁP À
CHƯƠNG 239: TÔI SẼ SỢ PHẠM PHÁP À
Trong một giây mà bốn mắt nhìn nhau thì tôi đã biết hết tất cả rồi.
Quý Vương Nhung lại không phải ngốc, nguyên nhân mà tôi xuất hiện ở đây, cô ta vừa mới liếc mắt một cái là nhìn ra được.
Cô ta đi tới, khí thế hùng hổ kéo tôi đến một nơi hẻo lánh, giọng điệu nặng nề chất vấn: "Cô mang thai à?"
Cô ta đoạt lấy tờ giấy siêu âm ở trong tay tôi, hai mắt như sắp phun ra lửa.
"Sắp ba tháng, quả nhiên lần trước cô đã mang thai rồi, còn nói cái gì mà đi cùng với cô gái kia đến để kiểm tra. Tôi thật sự ngốc mà, vậy mà lại bị cô giấu diếm lâu như vậy, bây giờ cô đi bỏ đứa bé ngay lập tức cho tôi."
Quý Vương Nhung lấy điện thoại di động ra gọi đi: "Anh đang ở bệnh viện à? Đến phòng phẫu thuật làm một cuộc phẫu thuật phá đi, nhanh lên một chút."
Tôi không biết tại sao Quý Vương Nhung lại gọi cuộc điện thoại này, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy hoảng hốt, tôi dùng sức giãy dụa nhưng mà tôi không thể thoát được bàn tay của cô ta.
Đều là phụ nữ mang thai, sao sức lực của Quý Vương Nhung lại lớn như vậy?
Thật sự chẳng lẽ là một người phụ nữ đang phát điên đáng sợ như vậy?
Nhưng mà bất kể như thế nào đi nữa tôi cũng không thể để cho cô ta làm tổn thương đứa bé ở trong bụng của tôi được.
"Quý Vương Nhung, cô để cho người khác phá mất con tôi, đây là chuyện phạm pháp." Tôi trầm giọng nói, buộc mình phải tỉnh táo lại.
Dưới loại tình huống này, nếu như tôi càng luống cuống thì càng có khả năng xảy ra chuyện.
"Phạm pháp à? Cô cảm thấy tôi sợ làm chuyện phạm pháp ư? Đối với tôi mà nói, để cho cô sinh ra đứa bé này thì càng khiến cho tôi sợ hơn. Tôi biết đứa bé này là của Nguyên Đăng, cho nên cô nhất định không thể sinh nó ra được." Quý Vương Nhung lớn tiếng nói với tôi, cảm xúc đã rất kích động rồi.
Một khi mà cô ta kích động thì tôi liền thấy sợ hãi, trong đầu không tự chủ được mà nhớ đến chuyện cô ta chính là một người mắc bệnh tâm thần.
Tỉnh táo, tôi nhất định phải tỉnh táo lại.
Tôi liên tiếp tự nhủ ở trong lòng.
"Đứa bé này của tôi cũng sẽ không uy hiếp được cô, chẳng lẽ cô không phát hiện Lục Nguyên Đăng căn bản cũng không biết chuyện tôi mang thai à? Tôi đã tìm cơ hội rời khỏi anh ấy rồi, chuyện về đứa bé này mãi mãi cũng sẽ không nói cho anh ấy biết." Tôi nhẹ giọng nói, thử trấn an cảm xúc của Quý Vương Nhung.
Cô ta đưa mắt nhìn tôi máy giây, dường như là cảm thấy lời nói của tôi có đạo lý, tay cũng đã dần dần nới lỏng.
Nhưng chỉ là hai giây sau thì lại kéo cổ tay của tôi một lần nữa.
"Không được, nếu như cô sợ hãi Nguyên Đăng không cần đứa con ở trong bụng của cô, muốn đợi cho đứa nhỏ ở trong bụng của cô lớn rồi sau đó đi làm xét nghiệm ADN mới nói cho anh ấy biết thì sao? Dựa vào địa vị của nhà họ Lục, nếu như đứa nhỏ mà cô đang mang chính là đứa bé trai thì chắc chắn sẽ để cho cô sinh nó ra đời, cũng sẽ để cho Nguyên Đăng cưới cô. Đến lúc đó thì tôi phải làm sao bây giờ, tôi và đứa nhỏ ở trong bụng của tôi phải làm sao bây giờ?"
Cái đầu của Quý Vương Nhung cứ lắc qua trái qua phải, lý trí cũng đã bị kìm hãm.
Dưới cái nhìn của cô ta, tôi đối với cô ta mà nói chính là một sự uy hiếp rất lớn, cho dù tôi có nói thế nào thì cô ta cũng sẽ không tin tưởng tôi.
"Tôi sẽ không đâu, cô tin tưởng tôi đi, tôi chưa từng nghĩ muốn ở bên cạnh Lục Nguyên Đăng. Giữ lại đứa bé này cũng là do tôi cảm thấy trẻ con vô tội, không đành lòng để cho nó rời khỏi thế giới này như vậy, cô cũng là người đang mang thai, hẳn là rất hiểu tâm trạng của tôi. Cho nên cô căn bản cũng không cần thiết phải..."
"Đủ rồi! Cô đừng có nói nữa, cho dù có nói cái gì thì đứa bé này cũng không thể giữ lại được."
Quý Vương Nhung nói, liều mạng kéo lấy tay của tôi đi ra bên ngoài.
Sức lực của tôi yếu ớt, mà cộng với sự lôi kéo của Quý Vương Nhung, nếu như quả thật đi vào phòng phẫu thuật, vậy thì đứa nhỏ ở trong bụng của tôi có khả năng thật sự không thể giữ được nữa.
Hiện tại, dường như chỉ còn một cách thôi.
Tôi cắn môi trầm giọng nói với Quý Vương Nhung: "Quý Vương Nhung, những lời nói mà ngày hôm đó cô nói với Quý Long tôi đều nghe hết rồi."
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
CHƯƠNG 239: TÔI SẼ SỢ PHẠM PHÁP À
Trong một giây mà bốn mắt nhìn nhau thì tôi đã biết hết tất cả rồi.
Quý Vương Nhung lại không phải ngốc, nguyên nhân mà tôi xuất hiện ở đây, cô ta vừa mới liếc mắt một cái là nhìn ra được.
Cô ta đi tới, khí thế hùng hổ kéo tôi đến một nơi hẻo lánh, giọng điệu nặng nề chất vấn: "Cô mang thai à?"
Cô ta đoạt lấy tờ giấy siêu âm ở trong tay tôi, hai mắt như sắp phun ra lửa.
"Sắp ba tháng, quả nhiên lần trước cô đã mang thai rồi, còn nói cái gì mà đi cùng với cô gái kia đến để kiểm tra. Tôi thật sự ngốc mà, vậy mà lại bị cô giấu diếm lâu như vậy, bây giờ cô đi bỏ đứa bé ngay lập tức cho tôi."
Quý Vương Nhung lấy điện thoại di động ra gọi đi: "Anh đang ở bệnh viện à? Đến phòng phẫu thuật làm một cuộc phẫu thuật phá đi, nhanh lên một chút."
Tôi không biết tại sao Quý Vương Nhung lại gọi cuộc điện thoại này, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy hoảng hốt, tôi dùng sức giãy dụa nhưng mà tôi không thể thoát được bàn tay của cô ta.
Đều là phụ nữ mang thai, sao sức lực của Quý Vương Nhung lại lớn như vậy?
Thật sự chẳng lẽ là một người phụ nữ đang phát điên đáng sợ như vậy?
Nhưng mà bất kể như thế nào đi nữa tôi cũng không thể để cho cô ta làm tổn thương đứa bé ở trong bụng của tôi được.
"Quý Vương Nhung, cô để cho người khác phá mất con tôi, đây là chuyện phạm pháp." Tôi trầm giọng nói, buộc mình phải tỉnh táo lại.
Dưới loại tình huống này, nếu như tôi càng luống cuống thì càng có khả năng xảy ra chuyện.
"Phạm pháp à? Cô cảm thấy tôi sợ làm chuyện phạm pháp ư? Đối với tôi mà nói, để cho cô sinh ra đứa bé này thì càng khiến cho tôi sợ hơn. Tôi biết đứa bé này là của Nguyên Đăng, cho nên cô nhất định không thể sinh nó ra được." Quý Vương Nhung lớn tiếng nói với tôi, cảm xúc đã rất kích động rồi.
Một khi mà cô ta kích động thì tôi liền thấy sợ hãi, trong đầu không tự chủ được mà nhớ đến chuyện cô ta chính là một người mắc bệnh tâm thần.
Tỉnh táo, tôi nhất định phải tỉnh táo lại.
Tôi liên tiếp tự nhủ ở trong lòng.
"Đứa bé này của tôi cũng sẽ không uy hiếp được cô, chẳng lẽ cô không phát hiện Lục Nguyên Đăng căn bản cũng không biết chuyện tôi mang thai à? Tôi đã tìm cơ hội rời khỏi anh ấy rồi, chuyện về đứa bé này mãi mãi cũng sẽ không nói cho anh ấy biết." Tôi nhẹ giọng nói, thử trấn an cảm xúc của Quý Vương Nhung.
Cô ta đưa mắt nhìn tôi máy giây, dường như là cảm thấy lời nói của tôi có đạo lý, tay cũng đã dần dần nới lỏng.
Nhưng chỉ là hai giây sau thì lại kéo cổ tay của tôi một lần nữa.
"Không được, nếu như cô sợ hãi Nguyên Đăng không cần đứa con ở trong bụng của cô, muốn đợi cho đứa nhỏ ở trong bụng của cô lớn rồi sau đó đi làm xét nghiệm ADN mới nói cho anh ấy biết thì sao? Dựa vào địa vị của nhà họ Lục, nếu như đứa nhỏ mà cô đang mang chính là đứa bé trai thì chắc chắn sẽ để cho cô sinh nó ra đời, cũng sẽ để cho Nguyên Đăng cưới cô. Đến lúc đó thì tôi phải làm sao bây giờ, tôi và đứa nhỏ ở trong bụng của tôi phải làm sao bây giờ?"
Cái đầu của Quý Vương Nhung cứ lắc qua trái qua phải, lý trí cũng đã bị kìm hãm.
Dưới cái nhìn của cô ta, tôi đối với cô ta mà nói chính là một sự uy hiếp rất lớn, cho dù tôi có nói thế nào thì cô ta cũng sẽ không tin tưởng tôi.
"Tôi sẽ không đâu, cô tin tưởng tôi đi, tôi chưa từng nghĩ muốn ở bên cạnh Lục Nguyên Đăng. Giữ lại đứa bé này cũng là do tôi cảm thấy trẻ con vô tội, không đành lòng để cho nó rời khỏi thế giới này như vậy, cô cũng là người đang mang thai, hẳn là rất hiểu tâm trạng của tôi. Cho nên cô căn bản cũng không cần thiết phải..."
"Đủ rồi! Cô đừng có nói nữa, cho dù có nói cái gì thì đứa bé này cũng không thể giữ lại được."
Quý Vương Nhung nói, liều mạng kéo lấy tay của tôi đi ra bên ngoài.
Sức lực của tôi yếu ớt, mà cộng với sự lôi kéo của Quý Vương Nhung, nếu như quả thật đi vào phòng phẫu thuật, vậy thì đứa nhỏ ở trong bụng của tôi có khả năng thật sự không thể giữ được nữa.
Hiện tại, dường như chỉ còn một cách thôi.
Tôi cắn môi trầm giọng nói với Quý Vương Nhung: "Quý Vương Nhung, những lời nói mà ngày hôm đó cô nói với Quý Long tôi đều nghe hết rồi."
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Bình luận facebook