Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-241
CHƯƠNG 241: TÔI NUÔI CÔ NỔI
CHƯƠNG 241: TÔI NUÔI CÔ NỔI
Quý Vương Nhung không cần phải giấu giấu giếm giếm, nhưng mà tôi, vẫn không giấu giếm bí mật đen tối này.
Lại vài ngày nữa trôi qua, Tống Trọng nói với tôi về chuyện rời khỏi thành phố Phùng, anh ta đã chuẩn bị xong rồi.
Chỉ cần tôi muốn đi thì có thể đi bất cứ lúc nào cũng được.
Để tránh đêm dài lắm mộng, tôi đã đặt vé máy báy vào sáng thứ năm.
Lúc đưa vé máy bay cho tôi, Tống Trọng hỏi: “Cô thật sự muốn đi khỏi đây à?”
Nhất thời, lòng tôi ngổn ngang trăm mối.
Nghĩ đến Lục Nguyên Đăng, trong lòng không khỏi đau nhói.
Tôi đã quyết định rồi, cũng đã chuẩn bị đầy đủ rồi, nhưng mà, có cảm giác mình không thể buông bỏ người ấy.
Sau khi rời khỏi anh ấy, tôi sẽ nhớ anh ấy chứ? Còn anh ấy, sẽ nhớ tôi chứ? Anh ấy sẽ về bên Quý Vương Nhung, hay là tiếp tục đổi một cô bồ khác?
Tôi không muốn nhắc đến chuyện đau lòng như thế này, đành miễn cưỡng nở nụ cười, hỏi Tống Trọng: “Lần trước anh nói sẽ điều tra vụ tai nạn giao thông của ba mẹ tôi giúp tôi, điều tra được gì rồi?”
Tống Trọng nhíu mày, nói với tôi: “Tôi vẫn luôn điều tra. Chỉ có điều lần nào vừa điều tra ra được gì đó, đều bị một thế lực trong bóng tôi âm thầm cản bước, khiến cho tôi không đi tiếp được nữa. Yên tâm đi, tôi sẽ giúp cô điều tra tiếp, một khi có tin tức gì thì tôi sẽ báo với cô ngay.”
Tôi gật đầu, trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm lạ lùng.
Có lẽ, không có tin tức mới là tin tức tốt nhất.
Tôi hơi sợ khi phải nghe nói đến sự thật, sợ phải biết rằng tất thảy mọi chuyện đều do Lục Nguyên Đăng làm. Nếu như sự thật tàn khốc như thế, tôi phải đối mặt với anh ấy thế nào đây, có phải đến yêu anh ấy cũng không được nữa hay không.
Tôi cẩn thận cất vé máy bay vào trong túi tiền, rồi trở về nhà.
Sáng ngày hôm sau là đã được rời khỏi đây rồi, tôi dứt khoát từ chức để về nhà. Lục Mạnh Khiết hỏi tôi, tôi bèn nói công ty cho nghỉ phép năm.
Ban ngày Lục Nguyên Đăng không có ở nhà, tôi không cần phải lo lắng, cho dù anh ấy có ở đây, cũng sẽ không quan tâm tôi có đi làm hay không.
Tôi nghĩ như vậy đấy, nào ngờ vào buổi tối, Lục Nguyên Đăng vừa về nhà đã đi thẳng vào phòng của tôi.
“Em từ chức rồi à?”
Tôi giật thót tim, sợ đến nỗi mồ hôi lạnh túa ra, gương mặt vẫn vờ ra vẻ bình tĩnh.
“Sao anh biết thế?”
“Vừa vặn hôm nay tôi hợp tác với công ty của Tống Trọng, muốn sang đón em về, nhưng thấy em không có ở công ty. Sạo lại từ chức?” Lục Nguyên Đăng trầm giọng hỏi.
“Mệt quá, muốn nghỉ ngơi một thời gian.” Tôi cứng miệng đáp.
Tôi cứ ngỡ Lục Nguyên Đăng sẽ không tin, hoặc là anh ấy sẽ tiếp tục chất vấn mình.
Nhưng nào ngờ, anh ấy lại nói: “Nếu là như thế thì đừng đi làm nữa. Em ở nhà chơi bời là được rồi, tôi nuôi nổi em.”
Nếu như người nói câu này được đặt giữa đôi vợ chồng, thì đúng là lời tình tứ làm lòng người rung động.
Nhưng mà, câu nói này lại xuất phát từ miệng Lục Nguyên Đăng, lại giống như một trò cười.
Dù gì ngày kế tôi cũng sẽ rời khỏi nơi này, tôi cũng không muốn tranh biện gì với anh nữa, bèn dứt khoát đồng ý.
“Hai tiếng đồng hồ sau tôi phải đi công tác, nghỉ tạm ở phòng em một lát.”
Lục Nguyên Đăng nằm xuống trên giường tôi, hóa giải màn chiến tranh lạnh của chúng tôi trong im lặng.
Cũng sắp đi rồi, tôi thật sự cũng không muốn làm căng với anh ấy nữa.
Tôi hy vọng, khoảng thời gian cuối cùng thuộc về chúng tôi, ít nhất đáng để hồi tưởng lại.
Chỉ có điều, một khi anh ấy đi công tác, cũng không biết sẽ đi bao lâu, trước lúc tôi đi, không được gặp anh nữa hay sao?
“Một tiếng sau gọi tôi dậy.”
Lục Nguyên Đăng khép mắt lại, nói bằng giọng mỏi mệt.
“Được rồi.” Tôi gật đầu, nằm xuống bên cạnh anh ấy.
Tôi hít sâu một hơi, đề hết dũng khí vòng tay ôm eo anh ấy.
Cơ thể của người đàn ông này, cứng đờ một cách rõ ràng, rồi anh mở bừng mắt ra.
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
CHƯƠNG 241: TÔI NUÔI CÔ NỔI
Quý Vương Nhung không cần phải giấu giấu giếm giếm, nhưng mà tôi, vẫn không giấu giếm bí mật đen tối này.
Lại vài ngày nữa trôi qua, Tống Trọng nói với tôi về chuyện rời khỏi thành phố Phùng, anh ta đã chuẩn bị xong rồi.
Chỉ cần tôi muốn đi thì có thể đi bất cứ lúc nào cũng được.
Để tránh đêm dài lắm mộng, tôi đã đặt vé máy báy vào sáng thứ năm.
Lúc đưa vé máy bay cho tôi, Tống Trọng hỏi: “Cô thật sự muốn đi khỏi đây à?”
Nhất thời, lòng tôi ngổn ngang trăm mối.
Nghĩ đến Lục Nguyên Đăng, trong lòng không khỏi đau nhói.
Tôi đã quyết định rồi, cũng đã chuẩn bị đầy đủ rồi, nhưng mà, có cảm giác mình không thể buông bỏ người ấy.
Sau khi rời khỏi anh ấy, tôi sẽ nhớ anh ấy chứ? Còn anh ấy, sẽ nhớ tôi chứ? Anh ấy sẽ về bên Quý Vương Nhung, hay là tiếp tục đổi một cô bồ khác?
Tôi không muốn nhắc đến chuyện đau lòng như thế này, đành miễn cưỡng nở nụ cười, hỏi Tống Trọng: “Lần trước anh nói sẽ điều tra vụ tai nạn giao thông của ba mẹ tôi giúp tôi, điều tra được gì rồi?”
Tống Trọng nhíu mày, nói với tôi: “Tôi vẫn luôn điều tra. Chỉ có điều lần nào vừa điều tra ra được gì đó, đều bị một thế lực trong bóng tôi âm thầm cản bước, khiến cho tôi không đi tiếp được nữa. Yên tâm đi, tôi sẽ giúp cô điều tra tiếp, một khi có tin tức gì thì tôi sẽ báo với cô ngay.”
Tôi gật đầu, trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm lạ lùng.
Có lẽ, không có tin tức mới là tin tức tốt nhất.
Tôi hơi sợ khi phải nghe nói đến sự thật, sợ phải biết rằng tất thảy mọi chuyện đều do Lục Nguyên Đăng làm. Nếu như sự thật tàn khốc như thế, tôi phải đối mặt với anh ấy thế nào đây, có phải đến yêu anh ấy cũng không được nữa hay không.
Tôi cẩn thận cất vé máy bay vào trong túi tiền, rồi trở về nhà.
Sáng ngày hôm sau là đã được rời khỏi đây rồi, tôi dứt khoát từ chức để về nhà. Lục Mạnh Khiết hỏi tôi, tôi bèn nói công ty cho nghỉ phép năm.
Ban ngày Lục Nguyên Đăng không có ở nhà, tôi không cần phải lo lắng, cho dù anh ấy có ở đây, cũng sẽ không quan tâm tôi có đi làm hay không.
Tôi nghĩ như vậy đấy, nào ngờ vào buổi tối, Lục Nguyên Đăng vừa về nhà đã đi thẳng vào phòng của tôi.
“Em từ chức rồi à?”
Tôi giật thót tim, sợ đến nỗi mồ hôi lạnh túa ra, gương mặt vẫn vờ ra vẻ bình tĩnh.
“Sao anh biết thế?”
“Vừa vặn hôm nay tôi hợp tác với công ty của Tống Trọng, muốn sang đón em về, nhưng thấy em không có ở công ty. Sạo lại từ chức?” Lục Nguyên Đăng trầm giọng hỏi.
“Mệt quá, muốn nghỉ ngơi một thời gian.” Tôi cứng miệng đáp.
Tôi cứ ngỡ Lục Nguyên Đăng sẽ không tin, hoặc là anh ấy sẽ tiếp tục chất vấn mình.
Nhưng nào ngờ, anh ấy lại nói: “Nếu là như thế thì đừng đi làm nữa. Em ở nhà chơi bời là được rồi, tôi nuôi nổi em.”
Nếu như người nói câu này được đặt giữa đôi vợ chồng, thì đúng là lời tình tứ làm lòng người rung động.
Nhưng mà, câu nói này lại xuất phát từ miệng Lục Nguyên Đăng, lại giống như một trò cười.
Dù gì ngày kế tôi cũng sẽ rời khỏi nơi này, tôi cũng không muốn tranh biện gì với anh nữa, bèn dứt khoát đồng ý.
“Hai tiếng đồng hồ sau tôi phải đi công tác, nghỉ tạm ở phòng em một lát.”
Lục Nguyên Đăng nằm xuống trên giường tôi, hóa giải màn chiến tranh lạnh của chúng tôi trong im lặng.
Cũng sắp đi rồi, tôi thật sự cũng không muốn làm căng với anh ấy nữa.
Tôi hy vọng, khoảng thời gian cuối cùng thuộc về chúng tôi, ít nhất đáng để hồi tưởng lại.
Chỉ có điều, một khi anh ấy đi công tác, cũng không biết sẽ đi bao lâu, trước lúc tôi đi, không được gặp anh nữa hay sao?
“Một tiếng sau gọi tôi dậy.”
Lục Nguyên Đăng khép mắt lại, nói bằng giọng mỏi mệt.
“Được rồi.” Tôi gật đầu, nằm xuống bên cạnh anh ấy.
Tôi hít sâu một hơi, đề hết dũng khí vòng tay ôm eo anh ấy.
Cơ thể của người đàn ông này, cứng đờ một cách rõ ràng, rồi anh mở bừng mắt ra.
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Bình luận facebook