Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-262
CHƯƠNG 262: CÔ ẤY RẤT GIỐNG TÔI
CHƯƠNG 262: CÔ ẤY RẤT GIỐNG TÔI
Cô gái múa cột này, tính cách khá cao ngạo, tôi và cô ấy không có tiếp xúc gì. Chỉ biết nghệ danh của cô ấy là Miêu Miêu. Những thứ khác, hoàn toàn không biết.
Nhưng không biết tại sao, lúc tôi nhìn thấy cô ấy, cứ có cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Nghi hoặc này, cho tới lúc nghe thấy giọng nói trêu tức, tôi mới bừng hiểu ra.
“Mọi người có cảm thấy, người phụ nữ này mặt mày rất giống cô gái Lục tổng dẫn tới tiệc sinh nhật lần trước không.”
Người phụ nữ dắt tới tiệc sinh nhật lần trước, không phải chính là tôi sao?
Bọn họ nói vậy, tôi liền nhìn về phía Miêu Miêu đang đứng trước mặt đám đàn ông. Mặc dù chỉ nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của cô ấy, nhưng chỉ thoáng nhìn như vậy, mặt mày, thật sự có đường nét của tôi.
“Lục tổng, anh nói sao?” Có người hỏi.
Tôi không nhịn được nhìn về phía Lục Nguyên Đăng.
Anh ngồi giữa đám người, nhàn nhã thoải mái lắc ly rượu trong tay. Vài giây sau, mới lười biếng ngẩng đầu, khẽ đáp một câu: “Ừ.”
Một tiếng ừ này, là ý gì?
Không chỉ tôi đoán không ra, những người đó cũng đoán không ra. Nhìn dáng vẻ họ, hẳn là muốn nịnh nọt Lục Nguyên Đăng, cho nên thái độ của Lục Nguyên Đăng, khó tránh khỏi khiến họ cảm thấy có chút hoảng.
“Tôi cũng cảm thấy rất giống.”
Giọng Quý Long đột ngột vang lên. Tôi lúc này mới chú ý tới, anh ta không biết đã lên lầu lúc nào rồi.
Quan hệ giữa anh ta và Lục Nguyên Đăng không tệ, đến đây cũng không kỳ quái. Chỉ là tôi cảm thấy tâm tư của của đám đàn ông này, thật sự còn khó dò hơn cả phụ nữ. Anh ta thích Quý Vương Nhung, chẳng lẽ lúc nhìn thấy Lục Nguyên Đăng, sẽ không cảm thấy không thoải mái sao?
“Nếu không, thì để người đẹp này tối nay theo Lục tổng đi.” Quý Long tiếp tục nói.
“Quý tổng thật sự khoan dung, Lục tổng là em rể anh, lời này nếu để em gái anh nghe thấy, còn không làm loạn lật trời?” Có người cười nói.
“Sợ cái gì. Chuyện bên ngoài của đàn ông, chẳng lẽ còn muốn để phụ nữ biết?”
“Phương tổng nói đúng.”
Mọi người bắt đầu mồm năm miệng mười nói, chỉ có người ngồi chính giữa cả quả trình đều lạnh mặt, giống như tất cả những chuyện này, đều không liên quan tới anh.
“Ninh Khanh, đi thôi, đi lên vòng một vòng kiếm chút tiền boa đi.” Tiểu Phi đi tới nói với tôi.
Tôi lắc lắc đầu, mỉm cười nói: “Tôi hơi không thoải mái, tự cô đi đi. Kiếm nhiều chút.”
Tiểu Phi gật gật đầu, vui vẻ đi lên.
Dù sao cũng không có chuyện gì, tôi chuẩn bị ra ngoài lòng vòng giải sầu. Nơi có Lục Nguyên Đăng, tôi cứ cảm thấy rất đè nén, hoàn toàn ngay cả thở cũng không thở nổi.
Lúc này, lại nghe thấy Miêu Miêu trên lầu lạnh giọng nói: “Tôi đến đây là để biểu diễn kiếm tiền, không phải để đám người có tiền các người chơi đùa. Nếu các người không có chuyện gì khác, tôi đi xuống trước.”
Tôi biết tính tình Miêu Miêu lạnh lùng, nhưng nói ra những lời này trước mặt những kẻ phi phú tức quý này, rõ ràng có chút không phù hợp. Tôi cũng có chút lo lắng cho cô ấy.
Quả nhiên, có người vỗ bàn, lạnh giọng nói: “Đừng được nước làm tới, có thể bồi Lục tổng là vinh hạnh của cô, bao nhiêu người cầu cũng không được!”
“Vinh hạnh thế này ai thích lấy thì lấy, tôi không thèm.” Miêu Miêu nói xong, xoay người muốn đi xuống.
Tôi thoáng chốc cảm thấy, Miêu Miêu thật sự rất giống tôi. Ít nhất tính tình quật cường này, như khuôn đúc với tôi.
Tôi dừng bước, chuẩn bị nhìn chuyện sẽ diễn tiến thế nào.
Lục Nguyên Đăng luôn ngồi ở giữa không nói câu nào, đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm Miêu Miêu thật lâu, trầm giọng nói: “Tối nay, cô ở lại theo tôi.”
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
CHƯƠNG 262: CÔ ẤY RẤT GIỐNG TÔI
Cô gái múa cột này, tính cách khá cao ngạo, tôi và cô ấy không có tiếp xúc gì. Chỉ biết nghệ danh của cô ấy là Miêu Miêu. Những thứ khác, hoàn toàn không biết.
Nhưng không biết tại sao, lúc tôi nhìn thấy cô ấy, cứ có cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Nghi hoặc này, cho tới lúc nghe thấy giọng nói trêu tức, tôi mới bừng hiểu ra.
“Mọi người có cảm thấy, người phụ nữ này mặt mày rất giống cô gái Lục tổng dẫn tới tiệc sinh nhật lần trước không.”
Người phụ nữ dắt tới tiệc sinh nhật lần trước, không phải chính là tôi sao?
Bọn họ nói vậy, tôi liền nhìn về phía Miêu Miêu đang đứng trước mặt đám đàn ông. Mặc dù chỉ nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của cô ấy, nhưng chỉ thoáng nhìn như vậy, mặt mày, thật sự có đường nét của tôi.
“Lục tổng, anh nói sao?” Có người hỏi.
Tôi không nhịn được nhìn về phía Lục Nguyên Đăng.
Anh ngồi giữa đám người, nhàn nhã thoải mái lắc ly rượu trong tay. Vài giây sau, mới lười biếng ngẩng đầu, khẽ đáp một câu: “Ừ.”
Một tiếng ừ này, là ý gì?
Không chỉ tôi đoán không ra, những người đó cũng đoán không ra. Nhìn dáng vẻ họ, hẳn là muốn nịnh nọt Lục Nguyên Đăng, cho nên thái độ của Lục Nguyên Đăng, khó tránh khỏi khiến họ cảm thấy có chút hoảng.
“Tôi cũng cảm thấy rất giống.”
Giọng Quý Long đột ngột vang lên. Tôi lúc này mới chú ý tới, anh ta không biết đã lên lầu lúc nào rồi.
Quan hệ giữa anh ta và Lục Nguyên Đăng không tệ, đến đây cũng không kỳ quái. Chỉ là tôi cảm thấy tâm tư của của đám đàn ông này, thật sự còn khó dò hơn cả phụ nữ. Anh ta thích Quý Vương Nhung, chẳng lẽ lúc nhìn thấy Lục Nguyên Đăng, sẽ không cảm thấy không thoải mái sao?
“Nếu không, thì để người đẹp này tối nay theo Lục tổng đi.” Quý Long tiếp tục nói.
“Quý tổng thật sự khoan dung, Lục tổng là em rể anh, lời này nếu để em gái anh nghe thấy, còn không làm loạn lật trời?” Có người cười nói.
“Sợ cái gì. Chuyện bên ngoài của đàn ông, chẳng lẽ còn muốn để phụ nữ biết?”
“Phương tổng nói đúng.”
Mọi người bắt đầu mồm năm miệng mười nói, chỉ có người ngồi chính giữa cả quả trình đều lạnh mặt, giống như tất cả những chuyện này, đều không liên quan tới anh.
“Ninh Khanh, đi thôi, đi lên vòng một vòng kiếm chút tiền boa đi.” Tiểu Phi đi tới nói với tôi.
Tôi lắc lắc đầu, mỉm cười nói: “Tôi hơi không thoải mái, tự cô đi đi. Kiếm nhiều chút.”
Tiểu Phi gật gật đầu, vui vẻ đi lên.
Dù sao cũng không có chuyện gì, tôi chuẩn bị ra ngoài lòng vòng giải sầu. Nơi có Lục Nguyên Đăng, tôi cứ cảm thấy rất đè nén, hoàn toàn ngay cả thở cũng không thở nổi.
Lúc này, lại nghe thấy Miêu Miêu trên lầu lạnh giọng nói: “Tôi đến đây là để biểu diễn kiếm tiền, không phải để đám người có tiền các người chơi đùa. Nếu các người không có chuyện gì khác, tôi đi xuống trước.”
Tôi biết tính tình Miêu Miêu lạnh lùng, nhưng nói ra những lời này trước mặt những kẻ phi phú tức quý này, rõ ràng có chút không phù hợp. Tôi cũng có chút lo lắng cho cô ấy.
Quả nhiên, có người vỗ bàn, lạnh giọng nói: “Đừng được nước làm tới, có thể bồi Lục tổng là vinh hạnh của cô, bao nhiêu người cầu cũng không được!”
“Vinh hạnh thế này ai thích lấy thì lấy, tôi không thèm.” Miêu Miêu nói xong, xoay người muốn đi xuống.
Tôi thoáng chốc cảm thấy, Miêu Miêu thật sự rất giống tôi. Ít nhất tính tình quật cường này, như khuôn đúc với tôi.
Tôi dừng bước, chuẩn bị nhìn chuyện sẽ diễn tiến thế nào.
Lục Nguyên Đăng luôn ngồi ở giữa không nói câu nào, đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm Miêu Miêu thật lâu, trầm giọng nói: “Tối nay, cô ở lại theo tôi.”
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Bình luận facebook