Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-264
CHƯƠNG 264: NỖI HẬN NÀY ĐẾN CHẾT MỚI THÔI
CHƯƠNG 264: NỖI HẬN NÀY ĐẾN CHẾT MỚI THÔI
"Lục Nguyên Đăng, anh làm cái gì vậy hả, anh buông tôi ra."
Tôi dùng sức rút mạnh cánh tay của mình ra, tay bị ma sát đến đỏ lên, nhưng cho dù có vùng vẫy như cũ vẫn không thoát khỏi sự kiềm chế của Lục Nguyên Đăng.
Tôi không biết là Lục Nguyên Đăng muốn làm gì, thời gian cứ trôi qua như thế, bộ dạng không nói một lời của anh vẫn khiến cho tôi cảm thấy sợ hãi.
Tôi muốn đến tìm anh để báo thù, nhưng mà đến bây giờ tôi mới phát hiện mình căn bản cũng chưa chuẩn bị kỹ càng, anh cứ xuất hiện tùy tiện ở trước mặt của tôi, thật sự khiến cho tay chân tôi luống cuống.
Anh lôi tôi từ khỏi quán bar đi ra bên ngoài, đi một lúc xa, tôi liền nhìn thấy chiếc xe Maybach quen thuộc.
Tôi hoảng loạn đến không chịu được, gấp đến độ cúi người có thật mạnh một cái lên trên cánh tay của Lục Nguyên Đăng.
Cắn một ngụm này thật sự rất tàn nhẫn.
Nhưng mà bước chân của Lục Nguyên Đăng căn bản cũng không hề dừng lại, ngược lại còn bước đi nhanh hơn.
Tôi thả miệng ra, nhìn dâu răng ở trên chiếc áo sơ mi đã có vết máu rỉ ra mờ nhạt.
Chỉ là nhìn mà tôi cũng cảm thấy đau đớn, nhưng Lục Nguyên Đăng lại không có phản ứng gì, anh đã mất đi tri giác rồi ư?
Lục Nguyên Đăng đi đến trước xe, nhét tôi vào chỗ ngồi ở phía sau, mình cũng ngồi lên theo, thuận tay khóa cửa xe chặt lại.
Không gian ở trong xe rất rộng rãi, nhưng mà có anh ở đây, tôi lại cảm thấy rất ngột ngạt.
Cũng đã lên xe rồi, có hoảng loạn nữa cũng vô ích thôi.
Tôi dứt khoát ngồi im ở chỗ đó, lạnh lùng nói với Lục Nguyên Đăng: "Rốt cuộc là anh muốn làm gì hả?"
"Ninh Khanh, mấy ngày nay em đã đi đâu?"
Ánh sáng ở trong xe hơi tối, Lục Nguyên Đăng cứ nhìn tôi như vậy, dường như là trong mắt của anh có ánh sáng đang nhấp nháy.
Tôi cười lạnh một tiếng, quay đầu lại nhìn anh, gần như là cắn răng nghiến lợi nói: "Lục Nguyên Đăng, biết rõ mà còn cố hỏi có thú vị không?"
Anh cũng đã cho người đến Prague để hại chết đứa nhỏ trong bụng của tôi, hiện tại lại hỏi tôi đi đâu, thật sự của tôi là đồ ngu à?
"Em có ý gì chứ?" Người đàn ông nhíu mày lại, trầm giọng hỏi.
"Không có ý gì cả, tổng giám đốc Lục, nếu như không có chuyện gì thì cứ để cho tôi đi đi, sau này chúng ta sẽ còn có cơ hội chạm mặt nhau nữa, đương nhiên đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ không để cho anh cảm thấy dễ chịu."
Tôi cho rằng tình cảm của tôi đối với Lục Nguyên Đăng chỉ còn lại hận thù, thế nhưng lúc nhìn thấy anh, tôi mới phát hiện dường như trong đó còn chứa đựng cả tình yêu không thể kiềm chế được, lúc nhìn thấy anh thì tôi liền không thể khống chế được nhịp đập của con tim tăng tốc.
Tôi chỉ có thể tìm lại lí trí một lần nữa bằng việc nghĩ đến đứa con chết yểu của tôi.
"Em đã khiến cho tôi cảm thấy không dễ chịu gì rồi."
Lục Nguyên Đăng nhẹ giọng nói một câu.
Không biết là có phải do ảo giác của tôi hay không, tôi nghe thấy trong giọng nói của anh quả thật có tia bi thương nhàn nhạt.
Trái tim tôi cũng co thắt dữ dội theo từng lời nói của anh.
Tại sao vậy chứ? Tại sao sau khi Lục Nguyên Đăng làm một chuyện điên rồ với tôi, tôi vẫn không có cách nào dùng hết lòng mình để hận anh chứ?
"Anh không dễ chịu gì à?" Tôi cười cười, nhưng nước mắt lại tuôn rơi.
Cuộc sống của anh như mây trôi nước chảy, anh lại còn nói là mình không dễ chịu à? Vậy tôi thì sao chứ?
Đã mất đi con, những ngày tháng sống không bằng chết kia chẳng lẽ còn tốt hơn sao?
"Ninh Khanh, nói cho tôi biết đi, tại sao lúc trước em lén lút trốn khỏi tôi, tôi đối xử với em không tốt sao? Hay là trong lòng em có người đàn ông khác?" Lục Nguyên Đăng bỗng nhiên lại hỏi tôi.
Những thứ mà anh nói đều không phải là lý do tôi rời khỏi anh.
Lục Nguyên Đăng không hiểu tôi, cũng giống như tôi không hiểu anh.
"Cho dù là trong lòng tôi có ai, người đó cũng sẽ không phải là anh. Lục Nguyên Đăng, tôi hận anh, kể từ khi ngày đầu tiên biết anh tôi liền hận anh rồi, mà nỗi hận này đến chết mới thôi."
Tôi nhẹ giọng nói.
Câu nói này là đang nói với Lục Nguyên Đăng, cũng là đang nhắc nhở chính bản thân tôi.
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
CHƯƠNG 264: NỖI HẬN NÀY ĐẾN CHẾT MỚI THÔI
"Lục Nguyên Đăng, anh làm cái gì vậy hả, anh buông tôi ra."
Tôi dùng sức rút mạnh cánh tay của mình ra, tay bị ma sát đến đỏ lên, nhưng cho dù có vùng vẫy như cũ vẫn không thoát khỏi sự kiềm chế của Lục Nguyên Đăng.
Tôi không biết là Lục Nguyên Đăng muốn làm gì, thời gian cứ trôi qua như thế, bộ dạng không nói một lời của anh vẫn khiến cho tôi cảm thấy sợ hãi.
Tôi muốn đến tìm anh để báo thù, nhưng mà đến bây giờ tôi mới phát hiện mình căn bản cũng chưa chuẩn bị kỹ càng, anh cứ xuất hiện tùy tiện ở trước mặt của tôi, thật sự khiến cho tay chân tôi luống cuống.
Anh lôi tôi từ khỏi quán bar đi ra bên ngoài, đi một lúc xa, tôi liền nhìn thấy chiếc xe Maybach quen thuộc.
Tôi hoảng loạn đến không chịu được, gấp đến độ cúi người có thật mạnh một cái lên trên cánh tay của Lục Nguyên Đăng.
Cắn một ngụm này thật sự rất tàn nhẫn.
Nhưng mà bước chân của Lục Nguyên Đăng căn bản cũng không hề dừng lại, ngược lại còn bước đi nhanh hơn.
Tôi thả miệng ra, nhìn dâu răng ở trên chiếc áo sơ mi đã có vết máu rỉ ra mờ nhạt.
Chỉ là nhìn mà tôi cũng cảm thấy đau đớn, nhưng Lục Nguyên Đăng lại không có phản ứng gì, anh đã mất đi tri giác rồi ư?
Lục Nguyên Đăng đi đến trước xe, nhét tôi vào chỗ ngồi ở phía sau, mình cũng ngồi lên theo, thuận tay khóa cửa xe chặt lại.
Không gian ở trong xe rất rộng rãi, nhưng mà có anh ở đây, tôi lại cảm thấy rất ngột ngạt.
Cũng đã lên xe rồi, có hoảng loạn nữa cũng vô ích thôi.
Tôi dứt khoát ngồi im ở chỗ đó, lạnh lùng nói với Lục Nguyên Đăng: "Rốt cuộc là anh muốn làm gì hả?"
"Ninh Khanh, mấy ngày nay em đã đi đâu?"
Ánh sáng ở trong xe hơi tối, Lục Nguyên Đăng cứ nhìn tôi như vậy, dường như là trong mắt của anh có ánh sáng đang nhấp nháy.
Tôi cười lạnh một tiếng, quay đầu lại nhìn anh, gần như là cắn răng nghiến lợi nói: "Lục Nguyên Đăng, biết rõ mà còn cố hỏi có thú vị không?"
Anh cũng đã cho người đến Prague để hại chết đứa nhỏ trong bụng của tôi, hiện tại lại hỏi tôi đi đâu, thật sự của tôi là đồ ngu à?
"Em có ý gì chứ?" Người đàn ông nhíu mày lại, trầm giọng hỏi.
"Không có ý gì cả, tổng giám đốc Lục, nếu như không có chuyện gì thì cứ để cho tôi đi đi, sau này chúng ta sẽ còn có cơ hội chạm mặt nhau nữa, đương nhiên đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ không để cho anh cảm thấy dễ chịu."
Tôi cho rằng tình cảm của tôi đối với Lục Nguyên Đăng chỉ còn lại hận thù, thế nhưng lúc nhìn thấy anh, tôi mới phát hiện dường như trong đó còn chứa đựng cả tình yêu không thể kiềm chế được, lúc nhìn thấy anh thì tôi liền không thể khống chế được nhịp đập của con tim tăng tốc.
Tôi chỉ có thể tìm lại lí trí một lần nữa bằng việc nghĩ đến đứa con chết yểu của tôi.
"Em đã khiến cho tôi cảm thấy không dễ chịu gì rồi."
Lục Nguyên Đăng nhẹ giọng nói một câu.
Không biết là có phải do ảo giác của tôi hay không, tôi nghe thấy trong giọng nói của anh quả thật có tia bi thương nhàn nhạt.
Trái tim tôi cũng co thắt dữ dội theo từng lời nói của anh.
Tại sao vậy chứ? Tại sao sau khi Lục Nguyên Đăng làm một chuyện điên rồ với tôi, tôi vẫn không có cách nào dùng hết lòng mình để hận anh chứ?
"Anh không dễ chịu gì à?" Tôi cười cười, nhưng nước mắt lại tuôn rơi.
Cuộc sống của anh như mây trôi nước chảy, anh lại còn nói là mình không dễ chịu à? Vậy tôi thì sao chứ?
Đã mất đi con, những ngày tháng sống không bằng chết kia chẳng lẽ còn tốt hơn sao?
"Ninh Khanh, nói cho tôi biết đi, tại sao lúc trước em lén lút trốn khỏi tôi, tôi đối xử với em không tốt sao? Hay là trong lòng em có người đàn ông khác?" Lục Nguyên Đăng bỗng nhiên lại hỏi tôi.
Những thứ mà anh nói đều không phải là lý do tôi rời khỏi anh.
Lục Nguyên Đăng không hiểu tôi, cũng giống như tôi không hiểu anh.
"Cho dù là trong lòng tôi có ai, người đó cũng sẽ không phải là anh. Lục Nguyên Đăng, tôi hận anh, kể từ khi ngày đầu tiên biết anh tôi liền hận anh rồi, mà nỗi hận này đến chết mới thôi."
Tôi nhẹ giọng nói.
Câu nói này là đang nói với Lục Nguyên Đăng, cũng là đang nhắc nhở chính bản thân tôi.
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Bình luận facebook