Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-265
CHƯƠNG 265: MỘT NGỤM NÀY CÓ CHÚT HUNG ÁC
CHƯƠNG 265: MỘT NGỤM NÀY CÓ CHÚT HUNG ÁC
"Hận tôi?"
Người đàn ông cười khẽ một tiếng, thân thể cường tráng rắn chắc cứ như vậy mà che kín lại.
"Thật ra thì tôi tuyệt đối không hề để ý chuyện em càng hận tôi hơn một chút, ít nhất là lúc em hận tôi thì tôi vẫn ở trong lòng của em."
Tôi còn chưa hiểu là Lục Nguyên Đăng có ý gì, nụ hôn của anh liền rơi ở trên môi của tôi.
Hơi thở quen thuộc làm say lòng người cứ ập tới như vậy, khiến cho tôi không có sức chống đỡ.
Tôi biết là Lục Nguyên Đăng muốn làm gì, nhưng mà tuyệt đối không thể được!
Tôi hận anh, sao tôi có thể tiếp tục để cho anh làm chuyện này với tôi nữa!
"Anh cút đi."
Tôi dùng tất cả sức lực của mình mà đẩy Lục Nguyên Đăng ra, liều mạng vặn nắm tay của cửa xe, cửa xe vang lên âm thanh kèn kẹt, nhưng mà lại không hề có dấu hiệu được mở ra.
Lục Nguyên Đăng từ từ nhích lại gần, trong lòng của tôi hoảng loạn không chịu được.
"Đợi lát nữa tôi sẽ khiến cho em cầu xin tôi không được rời khỏi."
Người đàn ông áp một chân lên trên đùi của tôi, một bàn tay dễ dàng khống chế được bờ vai của tôi, một cái tay khác luồn vào váy của tôi, thành thạo cởi quần lót của tôi ra.
"Lục Nguyên Đăng, anh không thể chạm vào tôi, không thể được."
Tôi liều mạng giãy dụa ở dưới người của anh, nhưng mà động tác của anh càng thô lỗ hơn.
Cuối cùng, anh xé toạc chiếc quần lót của tôi, đỡ lấy eo của tôi rồi mạnh mẽ đâm vào.
Đã từ lâu lắm rồi tôi không trải qua chuyện mây mưa, lại không có bước dạo đầu, vật to lớn của Lục Nguyên Đăng càng khiến cho tôi không có cách nào tiếp nhận được.
Đau quá, thật là đau quá! Cảm giác này giống như là lần đầu tiên Lục Nguyên Đăng tiến vào thân thể của tôi, đau đến tê liệt.
Toàn thân của tôi đều căng cứng, mặt cũng vặn vẹo, từ thân thể cho đến trái tim đều kháng cự.
"Đã lâu rồi không gặp nhau, em còn chặt hơn so với trước kia nữa."
"Anh thả tôi ra, tôi đã trả tiền cho anh từ lâu rồi, đã không có quan hệ gì với anh nữa. Đây là cưỡng hiếp, cưỡng hiếp đó!" Tôi tuyệt vọng tát Lục Nguyên Đăng một cái, nước mắt nhục nhã liền tuôn rơi.
Cho dù là bây giờ, Lục Nguyên Đăng cũng chỉ coi là công cụ để tiết dục như cũ, anh đối với tôi cho đến bây giờ cũng chưa từng có thương tiếc.
Tôi thật sự không biết tại sao mình có thể nhớ nhung một người đàn ông căn bản cũng không hề yêu mình, còn lạnh lùng đến nỗi không hề yêu thương cốt nhục của mình, đối với chút tình yêu còn sót lại với Lục Nguyên Đăng, vào lúc này cũng hóa thành hư vô.
Người đàn ông dùng giọng nói trầm thấp nói một câu, ôm lấy eo của tôi, liền bắt đầu hung hăng đâm vào.
Không gian trong xe có giới hạn, mỗi một cú thúc của Lục Nguyên Đăng đều hung hăng chạm vào chỗ sâu nhất trong thân thể của tôi.
Tôi né tránh không được, nhưng lại không có cách nào tiếp nhận được, hận người đàn ông này, nhưng lại muốn khuất phục ở dưới người của anh, tiếp nhận từng đợt hoan ái của anh.
Nổi hận đối với Lục Nguyên Đăng càng nồng đậm thêm.
Thân xe lắc lư theo động tác của chúng tôi, tôi nhìn thấy có người đi lướt qua bên cạnh xe, đang nhìn vào phía bên trong, mang theo nụ cười ám mụi mà rời đi.
Đến lúc cuối cùng, ngay cả sức lực giãy giụa mà tôi cũng không có, chỉ mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ra sức ở trên người của tôi, trái tim của tôi lạnh đến nỗi giống như bị lọt vào trong hầm băng.
Tôi không biết là thời gian trôi qua bao lâu, đợi đến lúc Lục Nguyên Đăng rốt cuộc cũng bắn vào trong thân thể của tôi, thân thể của tôi sớm đã ướt đẫm mồ hôi.
Lục Nguyên Đăng vẫn chậm rãi mặc quần áo như cũ, giống như là dáng vẻ của lúc trước.
"Tôi có thể đi được chưa?"
Tôi mặc quần áo một cách máy móc, lạnh lùng nói với Lục Nguyên Đăng.
Không hề nghi ngờ gì, Lục Nguyên Đăng đây là cưỡng hiếp, nhưng mà tôi sẽ không đi tố cáo anh.
Với thân phận của anh, tôi có đi tố cáo cũng vô dụng thôi, cùng lắm thì coi như là chó cắn một ngụm đi.
Chỉ là một ngụm này cắn thật là hung ác.
"Trở về cùng với tôi." Người đàn ông ung dung nói.
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
CHƯƠNG 265: MỘT NGỤM NÀY CÓ CHÚT HUNG ÁC
"Hận tôi?"
Người đàn ông cười khẽ một tiếng, thân thể cường tráng rắn chắc cứ như vậy mà che kín lại.
"Thật ra thì tôi tuyệt đối không hề để ý chuyện em càng hận tôi hơn một chút, ít nhất là lúc em hận tôi thì tôi vẫn ở trong lòng của em."
Tôi còn chưa hiểu là Lục Nguyên Đăng có ý gì, nụ hôn của anh liền rơi ở trên môi của tôi.
Hơi thở quen thuộc làm say lòng người cứ ập tới như vậy, khiến cho tôi không có sức chống đỡ.
Tôi biết là Lục Nguyên Đăng muốn làm gì, nhưng mà tuyệt đối không thể được!
Tôi hận anh, sao tôi có thể tiếp tục để cho anh làm chuyện này với tôi nữa!
"Anh cút đi."
Tôi dùng tất cả sức lực của mình mà đẩy Lục Nguyên Đăng ra, liều mạng vặn nắm tay của cửa xe, cửa xe vang lên âm thanh kèn kẹt, nhưng mà lại không hề có dấu hiệu được mở ra.
Lục Nguyên Đăng từ từ nhích lại gần, trong lòng của tôi hoảng loạn không chịu được.
"Đợi lát nữa tôi sẽ khiến cho em cầu xin tôi không được rời khỏi."
Người đàn ông áp một chân lên trên đùi của tôi, một bàn tay dễ dàng khống chế được bờ vai của tôi, một cái tay khác luồn vào váy của tôi, thành thạo cởi quần lót của tôi ra.
"Lục Nguyên Đăng, anh không thể chạm vào tôi, không thể được."
Tôi liều mạng giãy dụa ở dưới người của anh, nhưng mà động tác của anh càng thô lỗ hơn.
Cuối cùng, anh xé toạc chiếc quần lót của tôi, đỡ lấy eo của tôi rồi mạnh mẽ đâm vào.
Đã từ lâu lắm rồi tôi không trải qua chuyện mây mưa, lại không có bước dạo đầu, vật to lớn của Lục Nguyên Đăng càng khiến cho tôi không có cách nào tiếp nhận được.
Đau quá, thật là đau quá! Cảm giác này giống như là lần đầu tiên Lục Nguyên Đăng tiến vào thân thể của tôi, đau đến tê liệt.
Toàn thân của tôi đều căng cứng, mặt cũng vặn vẹo, từ thân thể cho đến trái tim đều kháng cự.
"Đã lâu rồi không gặp nhau, em còn chặt hơn so với trước kia nữa."
"Anh thả tôi ra, tôi đã trả tiền cho anh từ lâu rồi, đã không có quan hệ gì với anh nữa. Đây là cưỡng hiếp, cưỡng hiếp đó!" Tôi tuyệt vọng tát Lục Nguyên Đăng một cái, nước mắt nhục nhã liền tuôn rơi.
Cho dù là bây giờ, Lục Nguyên Đăng cũng chỉ coi là công cụ để tiết dục như cũ, anh đối với tôi cho đến bây giờ cũng chưa từng có thương tiếc.
Tôi thật sự không biết tại sao mình có thể nhớ nhung một người đàn ông căn bản cũng không hề yêu mình, còn lạnh lùng đến nỗi không hề yêu thương cốt nhục của mình, đối với chút tình yêu còn sót lại với Lục Nguyên Đăng, vào lúc này cũng hóa thành hư vô.
Người đàn ông dùng giọng nói trầm thấp nói một câu, ôm lấy eo của tôi, liền bắt đầu hung hăng đâm vào.
Không gian trong xe có giới hạn, mỗi một cú thúc của Lục Nguyên Đăng đều hung hăng chạm vào chỗ sâu nhất trong thân thể của tôi.
Tôi né tránh không được, nhưng lại không có cách nào tiếp nhận được, hận người đàn ông này, nhưng lại muốn khuất phục ở dưới người của anh, tiếp nhận từng đợt hoan ái của anh.
Nổi hận đối với Lục Nguyên Đăng càng nồng đậm thêm.
Thân xe lắc lư theo động tác của chúng tôi, tôi nhìn thấy có người đi lướt qua bên cạnh xe, đang nhìn vào phía bên trong, mang theo nụ cười ám mụi mà rời đi.
Đến lúc cuối cùng, ngay cả sức lực giãy giụa mà tôi cũng không có, chỉ mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ra sức ở trên người của tôi, trái tim của tôi lạnh đến nỗi giống như bị lọt vào trong hầm băng.
Tôi không biết là thời gian trôi qua bao lâu, đợi đến lúc Lục Nguyên Đăng rốt cuộc cũng bắn vào trong thân thể của tôi, thân thể của tôi sớm đã ướt đẫm mồ hôi.
Lục Nguyên Đăng vẫn chậm rãi mặc quần áo như cũ, giống như là dáng vẻ của lúc trước.
"Tôi có thể đi được chưa?"
Tôi mặc quần áo một cách máy móc, lạnh lùng nói với Lục Nguyên Đăng.
Không hề nghi ngờ gì, Lục Nguyên Đăng đây là cưỡng hiếp, nhưng mà tôi sẽ không đi tố cáo anh.
Với thân phận của anh, tôi có đi tố cáo cũng vô dụng thôi, cùng lắm thì coi như là chó cắn một ngụm đi.
Chỉ là một ngụm này cắn thật là hung ác.
"Trở về cùng với tôi." Người đàn ông ung dung nói.
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Bình luận facebook