Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-268
CHƯƠNG 268: CHẮC CHẮN LÀ ANH ẤY YÊU TÔI
CHƯƠNG 268: CHẮC CHẮN LÀ ANH ẤY YÊU TÔI
Thật ra thì tôi chỉ muốn dọa Lục Nguyên Đăng một chút, tôi lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại vốn chỉ là muốn hù dọa anh, lại không ngờ rằng anh lại cố chấp đứng đây chờ cảnh sát tới.
Đương nhiên, tôi không thể nào giải thích với cảnh sát được, nếu không thì sẽ trở thành báo án giả, về phần anh có phải là biến thái hay không, chuyện này mỗi người một ý thôi.
Tóm lại là tối ngày hôm nay đã kết thúc mà không có bất kỳ rủi ro nào, nhưng mà tôi biết rằng những ngày bình yên sẽ không được kéo dài.
Làm việc ở quán bar đều bị đảo lộn ngày đêm, đến trưa rồi mà tôi vẫn còn đang ngủ.
Tiếng đập cửa vang dội mà dồn dập lại vang lên vào đúng lúc này.
Tôi bị đánh thức, trong nháy mắt một chút buồn ngủ còn sót lại cũng bị đánh mất.
Người biết chỗ ở của tôi chỉ có một mình Tống Trọng, đương nhiên tối ngày hôm qua Lục Nguyên Đăng cũng theo tôi đến đây.
Sau khi đứng ở dưới lầu, muốn biết tôi ở lầu mấy thì cũng không có gì.
Phản ứng đầu tiên của tôi hẳn là Lục Nguyên Đăng đến đây, căn phòng của tôi thuê lại không có mắt mèo, để cho an toàn, tôi vẫn hỏi trước một câu: "Ai đó?"
"Tôi, Quý Vương Nhung."
"Quý Vương Nhung á?"
Sao cô ta lại biết chỗ ở của tôi vậy chứ? Là Lục Nguyên Đăng đã nói với cô ta biết à? Cô ta đến đây tìm tôi là vì cái gì nữa đây?
Tôi ngẩn người, không biết là có nên mở cửa hay là không.
"Cô mở cửa ra đi, tôi có lời muốn nói với cô."
Quý Vương Nhung thấp giọng nói.
Lúc này tôi mới phát hiện cổ họng của cô ta hơi khàn, chẳng lẽ là đã khóc à?
Cùng là phụ nữ như nhau, thật ra thì tôi có hơi đau lòng cho Quý Vương Nhung.
Hơn nữa tôi với Lục Nguyên Đăng đã sớm cắt đứt liên lạc với nhau, cô ta hẳn là cũng không có địch ý gì đối với tôi.
Sau khi suy nghĩ một chút, tôi vẫn mở cửa ra.
Vừa mới mở cửa ra, Quý Vương Nhung phịch một tiếng quỳ gối ở trước mặt của tôi, hành động này quả thực khiến cho tôi sợ hết cả hồn.
Một người kiêu ngạo như vậy mà lại làm một chuyện hèn mọn như thế đối với tôi, quá rõ ràng, lại là bởi vì Lục Nguyên Đăng. Chỉ có người đàn ông kia mới có thể khiến cho cô ta hèn mọn không thể chịu được.
"Cô đang làm cái gì vậy hả? Mau đứng dậy đi."
Tôi đưa tay ra muốn đỡ Quý Vương Nhung dậy, cô ta là quật cường quỳ ở chỗ đó, ngay cả nhúc nhích cũng không hề nhúc nhích một chút.
Thời gian mang thai của Quý Vương Nhung trễ hơn so với tôi, tính toán thời gian thì hẳn là cô ta vừa mới sinh con xong không bao lâu, chắc là vẫn còn đang ở cữ, sao có thể làm ra chuyện gây tổn thương tới sức khỏe của mình như vậy?
"Cầu xin cô hãy để Nguyên Đăng đừng ly hôn với tôi, tôi cầu xin cô đó, tôi thật sự không thể mất đi anh ấy được. Vì anh ấy, tôi đồng ý làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần anh ấy không ly hôn cùng với tôi, cái gì tôi cũng có thể đồng ý, cho dù anh ấy muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ đó với cô, tôi cũng không để ý đâu. Tôi cầu xin cô đó, cô hãy để Nguyên Đăng đừng ly hôn với tôi."
Lục Nguyên Đăng nắm chặt lấy quần áo của tôi, kêu ca khóc lóc mà cầu khẩn với tôi.
Trong lòng của tôi thương anh, nhưng đồng thời cũng cảm thấy anh thật sự rất đáng thương.
Cô ta thật sự bước đến đường cùng, có bệnh mới lo tìm thầy, Lục Nguyên Đăng muốn ly hôn với cô ta, cô ta tìm tôi thì làm được cái gì đâu?
"Cô Quý à, cô tìm lầm người rồi đó, quan hệ giữa tôi và Lục Nguyên Đăng thật sự không có cái gì cả, tôi không giúp được cô rồi. Tôi nói thật."
Quý Vương Nhung lại liều mạng lắc đầu, kiên trì nói với tôi: "Không, cô có thể giúp tôi mà, chỉ có cô mới có thể giúp tôi thôi. Chỉ cần cô nói thì chắc chắn anh ấy sẽ nghe lời của cô, tôi không thể mất đi anh ấy được, tuyệt đối không thể."
Sợ là Quý Vương Nhung không kiềm chế được tâm trạng của mình, tôi phải tốn sức lực rất lớn mới có thể đỡ cô ta lên được, dẫn cô ta vào trong nhà, rót một ly nước cho cô ta.
"Cô có thể nói cho tôi biết tại sao Lục Nguyên Đăng lại muốn ly hôn với cô không? Chẳng lẽ đã phát hiện con của cô thật ra là của..."
Tôi còn chưa nói hết, nhưng mà đương nhiên Quý Vương Nhung có thể hiểu ý của tôi.
Cô ta lắc đầu rồi nói: "Anh ấy không phát hiện chuyện đứa con, kể từ ngày mà kết hôn trở đi, anh ấy đã muốn ly hôn cùng với tôi rồi. Nhưng mà tôi biết anh ấy yêu tôi, có lẽ là anh ấy không hài lòng trong nhà sắp xếp hôn sự, cho nên mới có thể khăng khăng muốn ly hôn với tôi. Chắc chắn là anh ấy yêu tôi, chắc chắn là như vậy. Cho dù là chuyện của con cái đi nữa, anh ấy cũng sẽ không ly hôn với tôi."
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
CHƯƠNG 268: CHẮC CHẮN LÀ ANH ẤY YÊU TÔI
Thật ra thì tôi chỉ muốn dọa Lục Nguyên Đăng một chút, tôi lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại vốn chỉ là muốn hù dọa anh, lại không ngờ rằng anh lại cố chấp đứng đây chờ cảnh sát tới.
Đương nhiên, tôi không thể nào giải thích với cảnh sát được, nếu không thì sẽ trở thành báo án giả, về phần anh có phải là biến thái hay không, chuyện này mỗi người một ý thôi.
Tóm lại là tối ngày hôm nay đã kết thúc mà không có bất kỳ rủi ro nào, nhưng mà tôi biết rằng những ngày bình yên sẽ không được kéo dài.
Làm việc ở quán bar đều bị đảo lộn ngày đêm, đến trưa rồi mà tôi vẫn còn đang ngủ.
Tiếng đập cửa vang dội mà dồn dập lại vang lên vào đúng lúc này.
Tôi bị đánh thức, trong nháy mắt một chút buồn ngủ còn sót lại cũng bị đánh mất.
Người biết chỗ ở của tôi chỉ có một mình Tống Trọng, đương nhiên tối ngày hôm qua Lục Nguyên Đăng cũng theo tôi đến đây.
Sau khi đứng ở dưới lầu, muốn biết tôi ở lầu mấy thì cũng không có gì.
Phản ứng đầu tiên của tôi hẳn là Lục Nguyên Đăng đến đây, căn phòng của tôi thuê lại không có mắt mèo, để cho an toàn, tôi vẫn hỏi trước một câu: "Ai đó?"
"Tôi, Quý Vương Nhung."
"Quý Vương Nhung á?"
Sao cô ta lại biết chỗ ở của tôi vậy chứ? Là Lục Nguyên Đăng đã nói với cô ta biết à? Cô ta đến đây tìm tôi là vì cái gì nữa đây?
Tôi ngẩn người, không biết là có nên mở cửa hay là không.
"Cô mở cửa ra đi, tôi có lời muốn nói với cô."
Quý Vương Nhung thấp giọng nói.
Lúc này tôi mới phát hiện cổ họng của cô ta hơi khàn, chẳng lẽ là đã khóc à?
Cùng là phụ nữ như nhau, thật ra thì tôi có hơi đau lòng cho Quý Vương Nhung.
Hơn nữa tôi với Lục Nguyên Đăng đã sớm cắt đứt liên lạc với nhau, cô ta hẳn là cũng không có địch ý gì đối với tôi.
Sau khi suy nghĩ một chút, tôi vẫn mở cửa ra.
Vừa mới mở cửa ra, Quý Vương Nhung phịch một tiếng quỳ gối ở trước mặt của tôi, hành động này quả thực khiến cho tôi sợ hết cả hồn.
Một người kiêu ngạo như vậy mà lại làm một chuyện hèn mọn như thế đối với tôi, quá rõ ràng, lại là bởi vì Lục Nguyên Đăng. Chỉ có người đàn ông kia mới có thể khiến cho cô ta hèn mọn không thể chịu được.
"Cô đang làm cái gì vậy hả? Mau đứng dậy đi."
Tôi đưa tay ra muốn đỡ Quý Vương Nhung dậy, cô ta là quật cường quỳ ở chỗ đó, ngay cả nhúc nhích cũng không hề nhúc nhích một chút.
Thời gian mang thai của Quý Vương Nhung trễ hơn so với tôi, tính toán thời gian thì hẳn là cô ta vừa mới sinh con xong không bao lâu, chắc là vẫn còn đang ở cữ, sao có thể làm ra chuyện gây tổn thương tới sức khỏe của mình như vậy?
"Cầu xin cô hãy để Nguyên Đăng đừng ly hôn với tôi, tôi cầu xin cô đó, tôi thật sự không thể mất đi anh ấy được. Vì anh ấy, tôi đồng ý làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần anh ấy không ly hôn cùng với tôi, cái gì tôi cũng có thể đồng ý, cho dù anh ấy muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ đó với cô, tôi cũng không để ý đâu. Tôi cầu xin cô đó, cô hãy để Nguyên Đăng đừng ly hôn với tôi."
Lục Nguyên Đăng nắm chặt lấy quần áo của tôi, kêu ca khóc lóc mà cầu khẩn với tôi.
Trong lòng của tôi thương anh, nhưng đồng thời cũng cảm thấy anh thật sự rất đáng thương.
Cô ta thật sự bước đến đường cùng, có bệnh mới lo tìm thầy, Lục Nguyên Đăng muốn ly hôn với cô ta, cô ta tìm tôi thì làm được cái gì đâu?
"Cô Quý à, cô tìm lầm người rồi đó, quan hệ giữa tôi và Lục Nguyên Đăng thật sự không có cái gì cả, tôi không giúp được cô rồi. Tôi nói thật."
Quý Vương Nhung lại liều mạng lắc đầu, kiên trì nói với tôi: "Không, cô có thể giúp tôi mà, chỉ có cô mới có thể giúp tôi thôi. Chỉ cần cô nói thì chắc chắn anh ấy sẽ nghe lời của cô, tôi không thể mất đi anh ấy được, tuyệt đối không thể."
Sợ là Quý Vương Nhung không kiềm chế được tâm trạng của mình, tôi phải tốn sức lực rất lớn mới có thể đỡ cô ta lên được, dẫn cô ta vào trong nhà, rót một ly nước cho cô ta.
"Cô có thể nói cho tôi biết tại sao Lục Nguyên Đăng lại muốn ly hôn với cô không? Chẳng lẽ đã phát hiện con của cô thật ra là của..."
Tôi còn chưa nói hết, nhưng mà đương nhiên Quý Vương Nhung có thể hiểu ý của tôi.
Cô ta lắc đầu rồi nói: "Anh ấy không phát hiện chuyện đứa con, kể từ ngày mà kết hôn trở đi, anh ấy đã muốn ly hôn cùng với tôi rồi. Nhưng mà tôi biết anh ấy yêu tôi, có lẽ là anh ấy không hài lòng trong nhà sắp xếp hôn sự, cho nên mới có thể khăng khăng muốn ly hôn với tôi. Chắc chắn là anh ấy yêu tôi, chắc chắn là như vậy. Cho dù là chuyện của con cái đi nữa, anh ấy cũng sẽ không ly hôn với tôi."
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Bình luận facebook