Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-270
CHƯƠNG 270: CÓ THỂ ĐỪNG DÂY DƯA VỚI TÔI KHÔNG.
CHƯƠNG 270: CÓ THỂ ĐỪNG DÂY DƯA VỚI TÔI KHÔNG.
Mùi vị hăng nồng lan tỏa trong không khí, nhớ lại những chuyện mà Quý Vương Nhung đã làm với Lôi Ân Ân lúc trước, tôi lập tức nhận ra thứ cô ta muốn hất lên người tôi là axit sunfuric!
Tôi muốn trốn nhưng đã quá muộn.
Tôi không muốn bị hủy hoại dung nhan! Càng không muốn bị mù!
Theo bản năng dùng cánh tay chặn phía trước, tôi sợ hãi nhắm mắt lại.
Nhưng cảm giác đau đớn và bỏng rát như trong dự đoán lại không truyền đến.
Bên tai lại vang lên giọng nam nặng nề mà thống khổ.
Mà xung quanh là tiếng kêu la của mọi người.
Đã xảy ra chuyện gì?
Tôi nghi ngờ mở mắt ra, lại nhìn thấy một trong những người mà Tống Trọng phái đến để bảo vệ tôi đang đứng chắn trước mặt tôi, lặng lẽ chịu đựng những thứ mà Quý Vương Nhung hất đến.
Anh ta quay lưng về phía tôi, mặc dù tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh ta, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự đau đớn của anh ta từ cơ thể đang từ từ ngồi xổm xuống và trong tiếng hét bi thương của anh ta.
Thứ Quý Vương Nhung hất là axit sulfuric, tôi rất rõ. Nói cách khác, người dũng cảm đứng ra cứu tôi bây giờ đã bị hủy hoại dung nhan, hoặc nói là càng nguy hiểm.
“Xin lỗi, xin lỗi. Anh không nên chặn giúp tôi, tôi đưa anh đi bệnh viện nhé, anh.”
Tôi tiến lên, đỡ anh trai đã cứu tôi trong lòng tràn đầy sự áy náy.
Mặc dù biết sự đáng sợ của axit sunfuric, nhưng khi thực sự nhìn thấy khuôn mặt da thịt lồi ra hoàn toàn thay đổi của anh ta lúc này, trong lòng vẫn không khỏi chấn động.
Mọi người sợ hãi nhìn Quý Vương Nhung, lùi về sau mấy bước, giống như cô ta là một con quái vật ăn thịt người.
“Giám đốc, giúp tôi gọi cảnh sát.” Tôi nói với vị giám đốc đứng cách đó không xa.
Giám đốc là người của Tống Trọng, sau khi nghe thấy lời nói của tôi, lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát.
Quý Vương Nhung không hề hoảng sợ, ngược lại cầm cái chai kia lao về phía tôi.
Lần này, không có ai chặn giúp tôi, tôi cũng không tìm được chỗ trốn. May là axit sunfuric trong chai của Quý Vương Nhung lần trước đá hất hết, lần này, chỉ còn hai giọt bay ra ngoài.
Một giọt trong số đó bắn lên tai tôi.
Đột nhiên, tai của tôi trở nên nóng rán, giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, vô cùng khó chịu. Chỉ mới có một giọt đã khó chịu như vậy rồi, tôi không dám tưởng tượng anh trai bên cạnh tôi phải chịu đau đớn đến mức nào.
Tôi phải lập tức đưa anh ta đến bệnh viện mới được!
Quý Vương Nhung sao có thể để tôi đi, nắm lấy tay tôi, lạnh lùng nói: “Ninh Khanh, cô đừng nghĩ là chỉ bị thương ở tai sẽ không sao. Lục Nguyên Đăng là một người luôn cố gắng đạt tới sự hoàn mỹ, một chút khuyết điểm đối với cô mà nói đều là điểm chí mạng.”
Đến lúc này, trong đầu Quý Vương Nhung vẫn luôn nghĩ làm thế nào để gây ra rắc rối giữa tôi và Lục Nguyên Đăng. Tôi thật sự cảm thấy cô ta đã hết thuốc chữa rồi!
“Quý Vương Nhung cô có bệnh hả?! bây giờ tôi và Lục Nguyên Đăng không có quan hệ gì hết, cô cứ sống chết nắm chặt lấy tôi không buông như vậy làm gì?! Các người ly hôn hay là kết hôn là chuyện của các người, không liên quan gì đến tôi? Có thể đừng kéo tôi vào trong chuyện này được không!”
“Không có quan hệ gì! Nếu như không phải vì cô sao anh ấy có thể ly hôn với tôi?! Ninh Khanh, đến bây giờ cô vẫn giả vờ làm người tốt để nhận được sự đồng cảm ở đây sao? Cô chỉ là cái đồ tiểu tam không biết xấu hổ, mọi người hãy đến đây để nhìn rõ một mặt thật của con tiện nhân này, đừng để cô ta đi quyến rũ chống của các người!” Quý Vương Nhung cười khẩy, nói với đám đông đang vây xung quanh.
Dường như mọi người đã quên dáng vẻ đáng sợ khí Quý Vương Nhung hắt axit sulfuric vào người tôi lúc nãy, tất cả đều nhìn tôi với vẻ kinh tởm.
Cái xã hội này chính là như vậy, tiểu tam mãi mãi là người bị người khác khinh thường.
Đương nhiên tôi cũng chưa từng cảm thấy mình thanh cao.
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
CHƯƠNG 270: CÓ THỂ ĐỪNG DÂY DƯA VỚI TÔI KHÔNG.
Mùi vị hăng nồng lan tỏa trong không khí, nhớ lại những chuyện mà Quý Vương Nhung đã làm với Lôi Ân Ân lúc trước, tôi lập tức nhận ra thứ cô ta muốn hất lên người tôi là axit sunfuric!
Tôi muốn trốn nhưng đã quá muộn.
Tôi không muốn bị hủy hoại dung nhan! Càng không muốn bị mù!
Theo bản năng dùng cánh tay chặn phía trước, tôi sợ hãi nhắm mắt lại.
Nhưng cảm giác đau đớn và bỏng rát như trong dự đoán lại không truyền đến.
Bên tai lại vang lên giọng nam nặng nề mà thống khổ.
Mà xung quanh là tiếng kêu la của mọi người.
Đã xảy ra chuyện gì?
Tôi nghi ngờ mở mắt ra, lại nhìn thấy một trong những người mà Tống Trọng phái đến để bảo vệ tôi đang đứng chắn trước mặt tôi, lặng lẽ chịu đựng những thứ mà Quý Vương Nhung hất đến.
Anh ta quay lưng về phía tôi, mặc dù tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh ta, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự đau đớn của anh ta từ cơ thể đang từ từ ngồi xổm xuống và trong tiếng hét bi thương của anh ta.
Thứ Quý Vương Nhung hất là axit sulfuric, tôi rất rõ. Nói cách khác, người dũng cảm đứng ra cứu tôi bây giờ đã bị hủy hoại dung nhan, hoặc nói là càng nguy hiểm.
“Xin lỗi, xin lỗi. Anh không nên chặn giúp tôi, tôi đưa anh đi bệnh viện nhé, anh.”
Tôi tiến lên, đỡ anh trai đã cứu tôi trong lòng tràn đầy sự áy náy.
Mặc dù biết sự đáng sợ của axit sunfuric, nhưng khi thực sự nhìn thấy khuôn mặt da thịt lồi ra hoàn toàn thay đổi của anh ta lúc này, trong lòng vẫn không khỏi chấn động.
Mọi người sợ hãi nhìn Quý Vương Nhung, lùi về sau mấy bước, giống như cô ta là một con quái vật ăn thịt người.
“Giám đốc, giúp tôi gọi cảnh sát.” Tôi nói với vị giám đốc đứng cách đó không xa.
Giám đốc là người của Tống Trọng, sau khi nghe thấy lời nói của tôi, lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát.
Quý Vương Nhung không hề hoảng sợ, ngược lại cầm cái chai kia lao về phía tôi.
Lần này, không có ai chặn giúp tôi, tôi cũng không tìm được chỗ trốn. May là axit sunfuric trong chai của Quý Vương Nhung lần trước đá hất hết, lần này, chỉ còn hai giọt bay ra ngoài.
Một giọt trong số đó bắn lên tai tôi.
Đột nhiên, tai của tôi trở nên nóng rán, giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, vô cùng khó chịu. Chỉ mới có một giọt đã khó chịu như vậy rồi, tôi không dám tưởng tượng anh trai bên cạnh tôi phải chịu đau đớn đến mức nào.
Tôi phải lập tức đưa anh ta đến bệnh viện mới được!
Quý Vương Nhung sao có thể để tôi đi, nắm lấy tay tôi, lạnh lùng nói: “Ninh Khanh, cô đừng nghĩ là chỉ bị thương ở tai sẽ không sao. Lục Nguyên Đăng là một người luôn cố gắng đạt tới sự hoàn mỹ, một chút khuyết điểm đối với cô mà nói đều là điểm chí mạng.”
Đến lúc này, trong đầu Quý Vương Nhung vẫn luôn nghĩ làm thế nào để gây ra rắc rối giữa tôi và Lục Nguyên Đăng. Tôi thật sự cảm thấy cô ta đã hết thuốc chữa rồi!
“Quý Vương Nhung cô có bệnh hả?! bây giờ tôi và Lục Nguyên Đăng không có quan hệ gì hết, cô cứ sống chết nắm chặt lấy tôi không buông như vậy làm gì?! Các người ly hôn hay là kết hôn là chuyện của các người, không liên quan gì đến tôi? Có thể đừng kéo tôi vào trong chuyện này được không!”
“Không có quan hệ gì! Nếu như không phải vì cô sao anh ấy có thể ly hôn với tôi?! Ninh Khanh, đến bây giờ cô vẫn giả vờ làm người tốt để nhận được sự đồng cảm ở đây sao? Cô chỉ là cái đồ tiểu tam không biết xấu hổ, mọi người hãy đến đây để nhìn rõ một mặt thật của con tiện nhân này, đừng để cô ta đi quyến rũ chống của các người!” Quý Vương Nhung cười khẩy, nói với đám đông đang vây xung quanh.
Dường như mọi người đã quên dáng vẻ đáng sợ khí Quý Vương Nhung hắt axit sulfuric vào người tôi lúc nãy, tất cả đều nhìn tôi với vẻ kinh tởm.
Cái xã hội này chính là như vậy, tiểu tam mãi mãi là người bị người khác khinh thường.
Đương nhiên tôi cũng chưa từng cảm thấy mình thanh cao.
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Bình luận facebook