Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 36 VẪN LÀ MÙI VỊ QUEN THUỘC
CHƯƠNG 36: VẪN LÀ MÙI VỊ QUEN THUỘC
Tôi bất ngờ bị ý nghĩ của mình dọa sợ, nhìn Lục Nguyên Đăng một lúc lâu, không biết nói gì.
“Anh nói rồi, anh có được hay không thì em cứ thử là biết, bây giờ em thay đổi ý định vẫn còn kịp đó.” Anh ta xoay đầu lại nhìn tôi, lời nói có chút mập mờ.
Ý trong lời của anh ta rõ ràng là muốn tôi làm tình nhân của anh ta!
Tuy tôi không hiểu vì sao anh ta lại tìm tôi, nhưng tôi sẽ không đồng ý: “Anh nghĩ nhiều rồi, em nợ tiền anh thì em sẽ trả, còn yêu cầu của anh thì nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Tôi bĩu môi nói, không muốn cùng anh ta tiếp tục chủ đề này.
Tôi nhìn chiếc xe một chút, tuy rất sang trọng, nhưng cũng không thể nào sửa một chiếc xe lại mất hơn sáu tỷ chứ? Không có vấn đề gì quá lớn, sao lại đắt như thế?
“Xe này của anh bao nhiêu tiền?” Tôi tùy tiện hỏi.
“Mười lăm tỷ.” Lục Nguyên Đăng nhẹ nhàng nói.
Tôi cảm giác, mười lăm tỷ trong mắt anh ta giống như ba trăm nghìn trong mắt tôi vậy. Hoặc là còn ít hơn nữa…
Quả nhiên, thế giới của kẻ có tiền không phải thứ mà người như tôi có thể hiểu được.
“Cả xe mới có mười lăm tỷ, sửa nó lại mất đến sáu tỷ ba? Anh lừa em sao?”
Lục Nguyên Đăng cười khẽ, lấy từ bên cạnh ra vài tờ biên lai đưa cho tôi.
“Đây là biên lai, em tự mình nhìn xem. Đây là xe nhập khẩu, chỉ riêng tiền sơn đã mất hai trăm triệu rồi, chưa kể sửa chữa lại thân xe, phí vận chuyển qua lại, còn rất nhiều loại chi phí khác mà em có xem cũng không hiểu được, nói chung anh không lừa em một xu nào đâu!”
Tôi cầm mấy tờ biên lai kia lên xem, phát hiện đúng như Lục Nguyên Đăng nói, quả thật tốn nhiều tiền như vậy.
Một lúc sau, cả người tôi đều ủ rũ.
Xem ra, ảo giác chỉ còn nợ một chút tiền của tôi đã sụp đổ rồi.
“Tiền em sẽ trả lại anh, cảm ơn tối nay đã giúp em, có rảnh thì em sẽ mời anh ăn cơm.”
“Chọn ngày không bằng hẹn ngay, hôm nay đi ăn luôn đi!”
Lúc đầu tôi chỉ tùy tiện nói thôi, ai ngờ Lục Nguyên Đăng lại coi là thật, còn đem cửa xe khóa lại, để cho tôi không có cơ hội chạy trốn.
Này, người đàn ông này sao lại xấu xa như thế chứ?
Tôi chỉ là một người dân lao động cực khổ, lại còn bị một kẻ có tiền như vậy chèn ép…
Chỉ là lời đã nói ra, nếu đổi ý thì không được tốt cho lắm.
Chỉ hi vọng anh ta không ăn đến mức làm cho tôi phá sản…
“Ăn gì vậy?” Tôi ôm chặt ví tiền của mình, nhỏ giọng hỏi.
“Nghe nói gần trường trung học đứng thứ hai trong thành phố có quán cơm rang khá được, tới đó ăn đi!”
Lục Nguyên Đăng nói xong lập tức lái xe đi, hoàn toàn không cho tôi cơ hội phản bác.
Chỉ là, cơm rang thì có thể tiêu hết bao nhiêu chứ? Chẳng lẽ anh ta xem thường tôi, cảm thấy tôi không có tiền?
Tôi cũng không muốn cùng Lục Nguyên Đăng tranh luận, bởi vì anh ta nhắc đến cơm rang, thật sự khiến cho tôi hơi thèm.
Hồi cấp ba tôi cũng học ở trường đứng nhì đó, bình thường rất thích ăn cơm rang của nhà hàng bên cạnh trường nó. Lúc đầu, trong nhà không cho tôi nhiều tiền sinh hoạt phí, hầu như một ngày ba bữa tôi đều ăn cơm rang, ăn nhiều thành quen, bình thường tôi còn được chủ hàng cho nhiều cơm rang hơn người khác. Tôi thường ăn buổi trưa một nửa, buổi tối ăn nốt nửa còn lại.
Nhắc đến cơm rang, tôi cảm thấy bản thân sắp rớt nước miếng rồi.
Khi đi đến nơi, ông chủ đã chuẩn bị đóng cửa.
Sau khi tôi và Lục Nguyên Đăng đi vào, ông ấy nhìn chằm chằm chúng tôi, dường như nhận ra tôi.
“Là cháu sao? Đã trưởng thành rồi, lại còn rất xinh đẹp nữa! Vẫn ăn như cũ sao?”
Tôi gật đầu, nhìn ông chủ dựa theo yêu cầu bình thường của tôi mà rang cơm, tôi bỗng nhiên muốn khóc.
Kí ức của những năm đó đột nhiên ùa về.
Lục Nguyên Đăng thoải mái ngồi phía đối diện, không có chút khó chịu nào, cho dù tiệm cơm này vừa nhỏ vừa bẩn.
Trong mắt tôi, công tử như anh ta mà có thể biểu hiện như vậy đã tốt lắm rồi.
Ông chủ bưng cơm lên, vẫn như cũ, là một phần cơm cực lớn.
Tôi lấy thìa xúc thử một miếng, vẫn là mùi vị giống như lúc đầu.
“Ngon không?” Lục Nguyên Đăng ngồi đối diện hỏi tôi.
Tôi gật đầu.
Một giây sau, anh ta cũng cầm thìa lên.
Anh ta xúc một thìa, bỏ vào miệng.
Tôi bất ngờ bị ý nghĩ của mình dọa sợ, nhìn Lục Nguyên Đăng một lúc lâu, không biết nói gì.
“Anh nói rồi, anh có được hay không thì em cứ thử là biết, bây giờ em thay đổi ý định vẫn còn kịp đó.” Anh ta xoay đầu lại nhìn tôi, lời nói có chút mập mờ.
Ý trong lời của anh ta rõ ràng là muốn tôi làm tình nhân của anh ta!
Tuy tôi không hiểu vì sao anh ta lại tìm tôi, nhưng tôi sẽ không đồng ý: “Anh nghĩ nhiều rồi, em nợ tiền anh thì em sẽ trả, còn yêu cầu của anh thì nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Tôi bĩu môi nói, không muốn cùng anh ta tiếp tục chủ đề này.
Tôi nhìn chiếc xe một chút, tuy rất sang trọng, nhưng cũng không thể nào sửa một chiếc xe lại mất hơn sáu tỷ chứ? Không có vấn đề gì quá lớn, sao lại đắt như thế?
“Xe này của anh bao nhiêu tiền?” Tôi tùy tiện hỏi.
“Mười lăm tỷ.” Lục Nguyên Đăng nhẹ nhàng nói.
Tôi cảm giác, mười lăm tỷ trong mắt anh ta giống như ba trăm nghìn trong mắt tôi vậy. Hoặc là còn ít hơn nữa…
Quả nhiên, thế giới của kẻ có tiền không phải thứ mà người như tôi có thể hiểu được.
“Cả xe mới có mười lăm tỷ, sửa nó lại mất đến sáu tỷ ba? Anh lừa em sao?”
Lục Nguyên Đăng cười khẽ, lấy từ bên cạnh ra vài tờ biên lai đưa cho tôi.
“Đây là biên lai, em tự mình nhìn xem. Đây là xe nhập khẩu, chỉ riêng tiền sơn đã mất hai trăm triệu rồi, chưa kể sửa chữa lại thân xe, phí vận chuyển qua lại, còn rất nhiều loại chi phí khác mà em có xem cũng không hiểu được, nói chung anh không lừa em một xu nào đâu!”
Tôi cầm mấy tờ biên lai kia lên xem, phát hiện đúng như Lục Nguyên Đăng nói, quả thật tốn nhiều tiền như vậy.
Một lúc sau, cả người tôi đều ủ rũ.
Xem ra, ảo giác chỉ còn nợ một chút tiền của tôi đã sụp đổ rồi.
“Tiền em sẽ trả lại anh, cảm ơn tối nay đã giúp em, có rảnh thì em sẽ mời anh ăn cơm.”
“Chọn ngày không bằng hẹn ngay, hôm nay đi ăn luôn đi!”
Lúc đầu tôi chỉ tùy tiện nói thôi, ai ngờ Lục Nguyên Đăng lại coi là thật, còn đem cửa xe khóa lại, để cho tôi không có cơ hội chạy trốn.
Này, người đàn ông này sao lại xấu xa như thế chứ?
Tôi chỉ là một người dân lao động cực khổ, lại còn bị một kẻ có tiền như vậy chèn ép…
Chỉ là lời đã nói ra, nếu đổi ý thì không được tốt cho lắm.
Chỉ hi vọng anh ta không ăn đến mức làm cho tôi phá sản…
“Ăn gì vậy?” Tôi ôm chặt ví tiền của mình, nhỏ giọng hỏi.
“Nghe nói gần trường trung học đứng thứ hai trong thành phố có quán cơm rang khá được, tới đó ăn đi!”
Lục Nguyên Đăng nói xong lập tức lái xe đi, hoàn toàn không cho tôi cơ hội phản bác.
Chỉ là, cơm rang thì có thể tiêu hết bao nhiêu chứ? Chẳng lẽ anh ta xem thường tôi, cảm thấy tôi không có tiền?
Tôi cũng không muốn cùng Lục Nguyên Đăng tranh luận, bởi vì anh ta nhắc đến cơm rang, thật sự khiến cho tôi hơi thèm.
Hồi cấp ba tôi cũng học ở trường đứng nhì đó, bình thường rất thích ăn cơm rang của nhà hàng bên cạnh trường nó. Lúc đầu, trong nhà không cho tôi nhiều tiền sinh hoạt phí, hầu như một ngày ba bữa tôi đều ăn cơm rang, ăn nhiều thành quen, bình thường tôi còn được chủ hàng cho nhiều cơm rang hơn người khác. Tôi thường ăn buổi trưa một nửa, buổi tối ăn nốt nửa còn lại.
Nhắc đến cơm rang, tôi cảm thấy bản thân sắp rớt nước miếng rồi.
Khi đi đến nơi, ông chủ đã chuẩn bị đóng cửa.
Sau khi tôi và Lục Nguyên Đăng đi vào, ông ấy nhìn chằm chằm chúng tôi, dường như nhận ra tôi.
“Là cháu sao? Đã trưởng thành rồi, lại còn rất xinh đẹp nữa! Vẫn ăn như cũ sao?”
Tôi gật đầu, nhìn ông chủ dựa theo yêu cầu bình thường của tôi mà rang cơm, tôi bỗng nhiên muốn khóc.
Kí ức của những năm đó đột nhiên ùa về.
Lục Nguyên Đăng thoải mái ngồi phía đối diện, không có chút khó chịu nào, cho dù tiệm cơm này vừa nhỏ vừa bẩn.
Trong mắt tôi, công tử như anh ta mà có thể biểu hiện như vậy đã tốt lắm rồi.
Ông chủ bưng cơm lên, vẫn như cũ, là một phần cơm cực lớn.
Tôi lấy thìa xúc thử một miếng, vẫn là mùi vị giống như lúc đầu.
“Ngon không?” Lục Nguyên Đăng ngồi đối diện hỏi tôi.
Tôi gật đầu.
Một giây sau, anh ta cũng cầm thìa lên.
Anh ta xúc một thìa, bỏ vào miệng.
Bình luận facebook