Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 38 TÔI KHÔNG QUEN ANH TA
CHƯƠNG 38: TÔI KHÔNG QUEN ANH TA
“Nó thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Không đi ra ngoài gây phiền phức cho con là tốt lắm rồi!”
Tôi lạnh lùng nói một câu.
Trong mắt tôi, đây chỉ là lí do mà cha mẹ dùng để vòi tiền từ tôi mà thôi.
Không nói đến việc tôi không có tiền, mà cho dù tôi có, tôi cũng không cho nữa.
“Lần này Uy Phước thật sự gây ra chuyện rồi. Con là chị của nó, cho dù thế nào con cũng nhất định phải cứu nó.”
Giọng điệu của mẹ thật sự rất gấp gáp, tôi chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi: “Nó lại làm sao? Phải nói rõ trước, nếu như muốn đòi tiền thì con không có đâu!”
Lúc này mẹ mới nói rõ tình huống cho tôi biết, vừa nói vừa khóc.
Thì ra Ninh Uy Phước tìm việc làm ở tập đoàn Lục Thị, loại công ty lớn như này mà chịu nhận nó thì đúng là phải thắp hương lễ tạ tổ tiên.
Nhưng nó lại là người mơ tưởng xa vời, muốn được một bước lên trời, bị công ty cạnh tranh dụ dỗ, tiết lộ bí mật dự án thiết kế của Lục Thị. Tuy nó không phải là nhân vật lớn, thông tin nó lấy được cũng chẳng tạo ra tổn thất gì nhiều cho Lục Thị. Nhưng bây giờ tập đoàn Lục Thị muốn kiện nó, tội danh gián điệp thương mại cũng không nhẹ.
“Con không làm ở tập đoàn Lục Thị, không có cách nào cả. Cho dù con làm ở Lục Thị thì cũng không tới lượt con lên tiếng.” Tôi nói thật lòng.
Khi còn bé, Ninh Uy Phước gây ra một chút phiền toái thì tôi còn có thể giúp đỡ, nhưng những việc này thì tôi làm gì có khả năng nhúng tay vào?
“Sao con có thể mặc kệ được? Nó là em trai con đó! Con không giúp nó thì ai có khả năng giúp nó đây? Em trai con nói là con quen tổng giám đốc tập đoàn Lục Thị, con không giúp thì ai giúp?”
Tôi quen biết tổng giám đốc tập đoàn Lục Thị?
Trong những người tôi quen biết, chỉ có một người họ Lục.
Một người khiến cho tôi vừa nhìn đã cảm thấy sợ hãi.
Chẳng lẽ tổng giám đốc tập đoàn Lục Thị là Lục Nguyên Đăng?
Nhưng cho dù là ai, phiền phức này tôi cũng không giúp nổi.
“Con không quen biết tổng giám đốc tập đoàn Lục Thị, Ninh Uy Phước nghe tin đồn ở đâu vậy?”
Tôi hạ quyết tâm, kiên quyết không thừa nhận, ai ngờ mẹ lại nói: “Con đừng có chối, em trai con tận mắt nhìn thấy con lên xe tổng giám đốc tập đoàn Lục Thị, cử chỉ còn rất thân mật, sao con lại không có cách được chứ? Ninh Khanh, mau đi tìm hắn ta đi. Đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, chỉ cần con dùng chút thủ đoạn thì nhất định có thể giúp em trai con!”
Lời nói của mẹ khiến cho lòng tôi như chìm xuống đáy biển. Cổ họng ngứa ngáy, khó chịu vô cùng.
Ý của bà rất rõ ràng, muốn tôi trèo lên trên giường Lục Nguyên Đăng, nói vài câu nịnh nọt dễ nghe để tập đoàn Lục Thị không truy cứu trách nhiệm của Ninh Uy Phước nữa.
“Mẹ, Ninh Uy Phước là con trai của mẹ, mẹ lo lắng cho nó con cũng hiểu được, nhưng con cũng là con gái mẹ, mẹ có từng nghĩ cho cảm nhận của con không? Chuyện này con không lo được đâu, mẹ tự nghĩ biện pháp đi!”
Nói xong, tôi trực tiếp cúp điện thoại, trái tim cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Chuyện của Mạc Hân tôi còn có thể cho rằng mẹ là người cổ hủ, cảm thấy ly hôn sẽ có ảnh hưởng không tốt với tôi, hiện giờ xem ra hình như tôi lại tự tưởng bở rồi.
Từ đầu tới cuối, tôi chỉ là công cụ để bọn họ sống cuộc đời hạnh phúc mà thôi.
Bọn họ đã vô tình, vậy thì đừng trách tôi vô nghĩa.
Cùng lắm Ninh Uy Phước ngồi tù mấy năm là được, chuyện này coi như cho nó một bài học!
Chỉ là tôi cảm thấy dây dưa đến Lục Nguyên Đăng thì hình như chuyện không đơn giản như vậy.
Tống Trọng thấy tôi nói chuyện điện thoại xong, lên tiếng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Tôi kể hết mọi chuyện cho anh, anh ta cũng tán thành cách làm của tôi, bảo tôi đừng nhúng tay vào chuyện này.
Buổi chiều, lúc tan ca, tôi trực tiếp bị mẹ ngăn lại ở cửa ra vào của công ty.
Bà vừa đến đã lập tức quỳ gối trước mặt tôi, khiến tôi không kịp trở tay.
“Nó thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Không đi ra ngoài gây phiền phức cho con là tốt lắm rồi!”
Tôi lạnh lùng nói một câu.
Trong mắt tôi, đây chỉ là lí do mà cha mẹ dùng để vòi tiền từ tôi mà thôi.
Không nói đến việc tôi không có tiền, mà cho dù tôi có, tôi cũng không cho nữa.
“Lần này Uy Phước thật sự gây ra chuyện rồi. Con là chị của nó, cho dù thế nào con cũng nhất định phải cứu nó.”
Giọng điệu của mẹ thật sự rất gấp gáp, tôi chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi: “Nó lại làm sao? Phải nói rõ trước, nếu như muốn đòi tiền thì con không có đâu!”
Lúc này mẹ mới nói rõ tình huống cho tôi biết, vừa nói vừa khóc.
Thì ra Ninh Uy Phước tìm việc làm ở tập đoàn Lục Thị, loại công ty lớn như này mà chịu nhận nó thì đúng là phải thắp hương lễ tạ tổ tiên.
Nhưng nó lại là người mơ tưởng xa vời, muốn được một bước lên trời, bị công ty cạnh tranh dụ dỗ, tiết lộ bí mật dự án thiết kế của Lục Thị. Tuy nó không phải là nhân vật lớn, thông tin nó lấy được cũng chẳng tạo ra tổn thất gì nhiều cho Lục Thị. Nhưng bây giờ tập đoàn Lục Thị muốn kiện nó, tội danh gián điệp thương mại cũng không nhẹ.
“Con không làm ở tập đoàn Lục Thị, không có cách nào cả. Cho dù con làm ở Lục Thị thì cũng không tới lượt con lên tiếng.” Tôi nói thật lòng.
Khi còn bé, Ninh Uy Phước gây ra một chút phiền toái thì tôi còn có thể giúp đỡ, nhưng những việc này thì tôi làm gì có khả năng nhúng tay vào?
“Sao con có thể mặc kệ được? Nó là em trai con đó! Con không giúp nó thì ai có khả năng giúp nó đây? Em trai con nói là con quen tổng giám đốc tập đoàn Lục Thị, con không giúp thì ai giúp?”
Tôi quen biết tổng giám đốc tập đoàn Lục Thị?
Trong những người tôi quen biết, chỉ có một người họ Lục.
Một người khiến cho tôi vừa nhìn đã cảm thấy sợ hãi.
Chẳng lẽ tổng giám đốc tập đoàn Lục Thị là Lục Nguyên Đăng?
Nhưng cho dù là ai, phiền phức này tôi cũng không giúp nổi.
“Con không quen biết tổng giám đốc tập đoàn Lục Thị, Ninh Uy Phước nghe tin đồn ở đâu vậy?”
Tôi hạ quyết tâm, kiên quyết không thừa nhận, ai ngờ mẹ lại nói: “Con đừng có chối, em trai con tận mắt nhìn thấy con lên xe tổng giám đốc tập đoàn Lục Thị, cử chỉ còn rất thân mật, sao con lại không có cách được chứ? Ninh Khanh, mau đi tìm hắn ta đi. Đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, chỉ cần con dùng chút thủ đoạn thì nhất định có thể giúp em trai con!”
Lời nói của mẹ khiến cho lòng tôi như chìm xuống đáy biển. Cổ họng ngứa ngáy, khó chịu vô cùng.
Ý của bà rất rõ ràng, muốn tôi trèo lên trên giường Lục Nguyên Đăng, nói vài câu nịnh nọt dễ nghe để tập đoàn Lục Thị không truy cứu trách nhiệm của Ninh Uy Phước nữa.
“Mẹ, Ninh Uy Phước là con trai của mẹ, mẹ lo lắng cho nó con cũng hiểu được, nhưng con cũng là con gái mẹ, mẹ có từng nghĩ cho cảm nhận của con không? Chuyện này con không lo được đâu, mẹ tự nghĩ biện pháp đi!”
Nói xong, tôi trực tiếp cúp điện thoại, trái tim cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Chuyện của Mạc Hân tôi còn có thể cho rằng mẹ là người cổ hủ, cảm thấy ly hôn sẽ có ảnh hưởng không tốt với tôi, hiện giờ xem ra hình như tôi lại tự tưởng bở rồi.
Từ đầu tới cuối, tôi chỉ là công cụ để bọn họ sống cuộc đời hạnh phúc mà thôi.
Bọn họ đã vô tình, vậy thì đừng trách tôi vô nghĩa.
Cùng lắm Ninh Uy Phước ngồi tù mấy năm là được, chuyện này coi như cho nó một bài học!
Chỉ là tôi cảm thấy dây dưa đến Lục Nguyên Đăng thì hình như chuyện không đơn giản như vậy.
Tống Trọng thấy tôi nói chuyện điện thoại xong, lên tiếng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Tôi kể hết mọi chuyện cho anh, anh ta cũng tán thành cách làm của tôi, bảo tôi đừng nhúng tay vào chuyện này.
Buổi chiều, lúc tan ca, tôi trực tiếp bị mẹ ngăn lại ở cửa ra vào của công ty.
Bà vừa đến đã lập tức quỳ gối trước mặt tôi, khiến tôi không kịp trở tay.
Bình luận facebook