Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 84 ĐỪNG LO, CÓ ANH ĐÂY
CHƯƠNG 84: ĐỪNG LO, CÓ ANH ĐÂY
Biết cái đầu anh ấy!
Lục Nguyên Đăng tình hình này là muốn “động dục” đây mà.
Nhưng mà còn công việc của tôi, sao có thể để anh làm loạn bước tiến của tôi được chứ. Nếu như không làm xong, ngày mai Thẩm Ninh chắc chắn sẽ tìm tôi gây chuyện.
“Không được, em còn phải làm việc.”
Tôi không hề quay đầu lại, lạnh lùng nói với Lục Nguyên Đăng.
Bàn tay xấu xa của anh thò vào trong eo tôi, lần mò lên trên, tùy ý vuốt ve nơi mềm mại ấy của tôi.
Đồ xấu xa!
“Không... không được. Em thật sự... thật sự... còn... muốn... làm việc.” Tôi thấp giọng rên rỉ, tuy miệng nói từ chối nhưng dường như ham muốn trong người lại đang trào lên.
“Có anh nuôi, em hà tất phải ra ngoài làm việc. Hơn nữa những lời mà em vừa nói, anh chỉ nghe được một chữ muốn.” Anh thấp giọng cười, tăng nhanh tốc độ cánh tay, trực tiếp bế ngang người tôi lên, ném xuống giường.
Lúc anh phủ người xuống, tôi đã không nghĩ được điều gì khác nữa rồi.
Từng lớp quần áo được cởi sạch, anh cùng tôi trầm luân trên chiếc giường mềm mại, xâm chiếm từng tấc trên cơ thể tôi.
Tôi phải nắm chặt ga trải giường mới không bị lớp sóng triều đó nhấn chìm hết lí trí.
Lại nhìn màn hình máy tính đang đặt trên bàn, nó như đang vẫy gọi tôi trong im lặng.
Nhưng dù có gấp đến mức nào cũng phải đợi Lục Nguyên Đăng xong chuyện đã.
Thể lực của người đàn ông này tốt đến mức kinh người, dày vò tôi cả gần một tiếng đồng hồ mà sức chiến đấu vẫn còn hừng hực.
“Lục Nguyên Đăng... anh nhanh lên... xong chuyện rồi... em… còn phải làm việc, phải chuyển đổi văn bản hợp quy cách, còn phải chỉnh sửa ảnh... nếu như làm không xong... em... a...!”
Lời còn chưa nói hết, thân dưới Lục Nguyên Đăng đã đâm mạnh vào, cả người tôi run rẩy như chạm đến mây.
Động tác của người đàn ông không những không chậm lại mà còn dùng lực càng mạnh hơn.
“Vào lúc này rồi mà còn nghĩ đến công việc. Không tập trung, xem anh trừng phạt em thế nào.”
Đúng thật là trừng phạt.
Cả ba tiếng đồng hồ sau, Lục Nguyên Đăng mới bộc phát hết vào trong người tôi, lúc đó mới thỏa mãn mà buông tha cho tôi.
Vốn dĩ tôi nghĩ xong chuyện thì sẽ làm việc, nhưng bây giờ tôi đã thành một con cá nằm trên thớt, đến cả sức lực trở mình cũng không còn nữa rồi.
Mệt quá.
Ngủ năm phút thôi rồi sẽ dậy làm việc.
Nhưng khi nhắm mắt lại rồi thì không còn mở ra nổi nữa.
Tỉnh dậy đã là 8 giờ sáng hôm sau.
“A!!”
Tôi hét lên một tiếng lập tức vùng dậy khỏi giường, trong đầu nghĩ thật sự muốn chết.
Xong rồi, xong rồi, không những chưa làm xong việc mà còn bị đến muộn nữa!
Công việc nhiều như thế này, mang đến công ty làm cả buổi sáng nhất định cũng không xong, tôi chết chắc rồi.
“Sao thế?”
Giọng lười biếng của người đàn ông bên cạnh vang lên, còn tiện tay kéo tôi vào lòng, ấn một cái hôn xuống.
Chỗ nào đó lại dần dần nóng rực và cứng lên.
Trời ạ, đã là lúc nào rồi mà còn có tâm trạng vuốt ve nhau nữa chứ. Nếu như không phải tối qua anh ấy kéo tôi làm chuyện đó bằng được thì công việc của tôi đã hoàn thành từ lâu rồi.
“Đều tại anh hết, việc tối qua em vẫn còn chưa làm xong. Bây giờ còn sắp muộn nữa, anh vẫn còn nghĩ đến chuyện đó à?”
Tôi đẩy Lục Nguyên Đăng ra nhưng chẳng xê dịch được chút nào.
“Đừng lo, còn có anh.”
Anh thấp giọng nói, cả người lại dán chặt lên người tôi. Tôi đã cảm thấy rõ, nếu như tôi còn không hành động, thì có khả năng hôm nay đừng nghĩ đến chuyện đi làm nữa.
“Có tin em một cước đá anh xuống giường không?”
Lục Nguyên Đăng sững lại, nhân lúc đó, tôi chui ra khỏi vòng tay anh, nhanh chóng mặc quần áo, với lấy máy tính rồi chạy ra ngoài.
Vì sợ bị muộn nên tôi không còn bận đến ăn sáng nữa, trực tiếp gọi taxi chạy thẳng đến công ty.
Lúc bước chân vào công ty, vừa đúng 7 giờ 59 phút, chỉ chậm một phút nữa thôi là muộn rồi.
Thẩm Ninh đã đến công ty từ sớm, Vương Mị Long nhìn thấy tôi thì lạnh lùng cất tiếng: “Đúng là xem mình như tổng giám đốc rồi, sát giờ làm mới ló mặt đến.”
Khoảng cách giữa tôi và Vương Mị Long vì chuyện hôm qua mà ngày càng xa, cô ta nói như vậy, tôi không hề cảm thấy kì lạ.
“Quản cô ta làm gì, chưa làm xong việc thì đều phải chịu trách nhiệm thôi.”
Thẩm Ninh mặt lạnh tanh đi đến , giơ tay ra nói với tôi: “Việc hôm qua tôi giao cho cô đã làm xong chưa, buổi chiều họp phải dùng đến.”
“Còn một vài chỗ tôi chưa xử lí xong, buổi họp là vào lúc 3 giờ chiều nay, trước 3 giờ chiều tôi nhất định sẽ nộp cho cô.” Trong lòng tôi có chút lo lắng nói.
“Còn một vài chỗ vẫn chưa xử lí xong? Tôi thấy cô căn bản là không làm, nhất định là muốn hại chị Thẩm bị mắng đây mà!”
Vương Mị Long nói rồi trực tiếp đưa tay giật lấy máy tính của tôi mang đi.
Biết cái đầu anh ấy!
Lục Nguyên Đăng tình hình này là muốn “động dục” đây mà.
Nhưng mà còn công việc của tôi, sao có thể để anh làm loạn bước tiến của tôi được chứ. Nếu như không làm xong, ngày mai Thẩm Ninh chắc chắn sẽ tìm tôi gây chuyện.
“Không được, em còn phải làm việc.”
Tôi không hề quay đầu lại, lạnh lùng nói với Lục Nguyên Đăng.
Bàn tay xấu xa của anh thò vào trong eo tôi, lần mò lên trên, tùy ý vuốt ve nơi mềm mại ấy của tôi.
Đồ xấu xa!
“Không... không được. Em thật sự... thật sự... còn... muốn... làm việc.” Tôi thấp giọng rên rỉ, tuy miệng nói từ chối nhưng dường như ham muốn trong người lại đang trào lên.
“Có anh nuôi, em hà tất phải ra ngoài làm việc. Hơn nữa những lời mà em vừa nói, anh chỉ nghe được một chữ muốn.” Anh thấp giọng cười, tăng nhanh tốc độ cánh tay, trực tiếp bế ngang người tôi lên, ném xuống giường.
Lúc anh phủ người xuống, tôi đã không nghĩ được điều gì khác nữa rồi.
Từng lớp quần áo được cởi sạch, anh cùng tôi trầm luân trên chiếc giường mềm mại, xâm chiếm từng tấc trên cơ thể tôi.
Tôi phải nắm chặt ga trải giường mới không bị lớp sóng triều đó nhấn chìm hết lí trí.
Lại nhìn màn hình máy tính đang đặt trên bàn, nó như đang vẫy gọi tôi trong im lặng.
Nhưng dù có gấp đến mức nào cũng phải đợi Lục Nguyên Đăng xong chuyện đã.
Thể lực của người đàn ông này tốt đến mức kinh người, dày vò tôi cả gần một tiếng đồng hồ mà sức chiến đấu vẫn còn hừng hực.
“Lục Nguyên Đăng... anh nhanh lên... xong chuyện rồi... em… còn phải làm việc, phải chuyển đổi văn bản hợp quy cách, còn phải chỉnh sửa ảnh... nếu như làm không xong... em... a...!”
Lời còn chưa nói hết, thân dưới Lục Nguyên Đăng đã đâm mạnh vào, cả người tôi run rẩy như chạm đến mây.
Động tác của người đàn ông không những không chậm lại mà còn dùng lực càng mạnh hơn.
“Vào lúc này rồi mà còn nghĩ đến công việc. Không tập trung, xem anh trừng phạt em thế nào.”
Đúng thật là trừng phạt.
Cả ba tiếng đồng hồ sau, Lục Nguyên Đăng mới bộc phát hết vào trong người tôi, lúc đó mới thỏa mãn mà buông tha cho tôi.
Vốn dĩ tôi nghĩ xong chuyện thì sẽ làm việc, nhưng bây giờ tôi đã thành một con cá nằm trên thớt, đến cả sức lực trở mình cũng không còn nữa rồi.
Mệt quá.
Ngủ năm phút thôi rồi sẽ dậy làm việc.
Nhưng khi nhắm mắt lại rồi thì không còn mở ra nổi nữa.
Tỉnh dậy đã là 8 giờ sáng hôm sau.
“A!!”
Tôi hét lên một tiếng lập tức vùng dậy khỏi giường, trong đầu nghĩ thật sự muốn chết.
Xong rồi, xong rồi, không những chưa làm xong việc mà còn bị đến muộn nữa!
Công việc nhiều như thế này, mang đến công ty làm cả buổi sáng nhất định cũng không xong, tôi chết chắc rồi.
“Sao thế?”
Giọng lười biếng của người đàn ông bên cạnh vang lên, còn tiện tay kéo tôi vào lòng, ấn một cái hôn xuống.
Chỗ nào đó lại dần dần nóng rực và cứng lên.
Trời ạ, đã là lúc nào rồi mà còn có tâm trạng vuốt ve nhau nữa chứ. Nếu như không phải tối qua anh ấy kéo tôi làm chuyện đó bằng được thì công việc của tôi đã hoàn thành từ lâu rồi.
“Đều tại anh hết, việc tối qua em vẫn còn chưa làm xong. Bây giờ còn sắp muộn nữa, anh vẫn còn nghĩ đến chuyện đó à?”
Tôi đẩy Lục Nguyên Đăng ra nhưng chẳng xê dịch được chút nào.
“Đừng lo, còn có anh.”
Anh thấp giọng nói, cả người lại dán chặt lên người tôi. Tôi đã cảm thấy rõ, nếu như tôi còn không hành động, thì có khả năng hôm nay đừng nghĩ đến chuyện đi làm nữa.
“Có tin em một cước đá anh xuống giường không?”
Lục Nguyên Đăng sững lại, nhân lúc đó, tôi chui ra khỏi vòng tay anh, nhanh chóng mặc quần áo, với lấy máy tính rồi chạy ra ngoài.
Vì sợ bị muộn nên tôi không còn bận đến ăn sáng nữa, trực tiếp gọi taxi chạy thẳng đến công ty.
Lúc bước chân vào công ty, vừa đúng 7 giờ 59 phút, chỉ chậm một phút nữa thôi là muộn rồi.
Thẩm Ninh đã đến công ty từ sớm, Vương Mị Long nhìn thấy tôi thì lạnh lùng cất tiếng: “Đúng là xem mình như tổng giám đốc rồi, sát giờ làm mới ló mặt đến.”
Khoảng cách giữa tôi và Vương Mị Long vì chuyện hôm qua mà ngày càng xa, cô ta nói như vậy, tôi không hề cảm thấy kì lạ.
“Quản cô ta làm gì, chưa làm xong việc thì đều phải chịu trách nhiệm thôi.”
Thẩm Ninh mặt lạnh tanh đi đến , giơ tay ra nói với tôi: “Việc hôm qua tôi giao cho cô đã làm xong chưa, buổi chiều họp phải dùng đến.”
“Còn một vài chỗ tôi chưa xử lí xong, buổi họp là vào lúc 3 giờ chiều nay, trước 3 giờ chiều tôi nhất định sẽ nộp cho cô.” Trong lòng tôi có chút lo lắng nói.
“Còn một vài chỗ vẫn chưa xử lí xong? Tôi thấy cô căn bản là không làm, nhất định là muốn hại chị Thẩm bị mắng đây mà!”
Vương Mị Long nói rồi trực tiếp đưa tay giật lấy máy tính của tôi mang đi.
Bình luận facebook