Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 86 ĐỘC NHẤT VÔ NHỊ
CHƯƠNG 86: ĐỘC NHẤT VÔ NHỊ
Là em gái của Lục Nguyên Đăng.
Lần trước ở chỗ Quý Long đã có duyên gặp mặt một lần.
Cô ấy vẫn ăn mặc như lần trước, sườn xám và giày cao gót. Chỉ là đổi một bộ sườn xám khác.
Xem ra cô ấy rất có cảm tình với sườn xám.
“Chị dâu, gặp chị thật mừng.”
Cô ấy nói như vậy làm tôi giật hết cả mình. Chỉ lo người khác biết quan hệ giữa tôi là Lục Nguyên Đăng, tôi vội vàng bịt lấy miệng cô ấy rồi kéo vào một góc phòng.
“Đừng gọi chị như vậy, chị không phải chị dâu của em. Em cũng biết quan hệ giữa chị và Lục Nguyên Đăng là quan hệ không thể phơi bày ra ánh sáng.”
Tôi thờ ơ nói một câu.
Đối với mối quan hệ này, thật ra tôi đã có thể thản nhiên đối diện rồi. Nhưng khi nhắc đến cũng không tránh khỏi chút mất mát.
“Em nói chị phải thì chị phải.”
Cô ấy kéo tay tôi một cách tự nhiên, đi thẳng về phía trước mặt, tùy ý nói: “Chị dâu, chị vẫn chưa ăn cơm phải không? Em có việc tìm chị, chúng ta vừa ăn vừa nói.”
Thật ra lúc cô ấy gọi, tôi đang ăn cơm, nghe có người tìm liền lập tức đi xuống luôn, vẫn chưa ăn được miếng nào.
Cô ấy là con nhà giàu nhưng lại không phải một người đòi hỏi quá cao về mùi vị. Ngược lại còn cứ liên mồm hỏi tôi xem gần đây chỗ nào có đồ ăn ngon.
“Đi về phía trước hai trăm mét, có quán lẩu cay rất ngon, chỉ là cửa hàng có chút....”
Bừa bộn.
Tôi còn chưa nói xong, cô ấy đã liến thoắng gật đầu nói: “Được đó được đó, em thích nhất là ăn lẩu cay.”
Sau khi gọi món xong, cô ấy bắt đầu nói: “ Em biết chị dâu làm về mảng thiết kế, lần này đến là muốn nhờ chị thiết kế giúp em một cặp nhẫn, một cặp nhẫn tình nhân độc nhất vô nhị.”
Trang sức tình nhân?
Tôi có chút lờ mờ.
“Em và Quý Long yêu nhau rồi?” Tôi hỏi.
Cô ấy bĩu môi, nói với tôi: “Vẫn chưa. Nhưng anh ấy không thoát khỏi được bàn tay em đâu.”
Nhìn bộ dạng thề non hẹn biển kia của cô ấy, tôi bỗng có chút buồn cười. Trước mắt là một cô gái tràn đầy sức sống, thế mới là dáng vẻ nên có của những cô gái trẻ.
Thế mà trái tim của tôi, dường như đã già cỗi lắm rồi.
“Đúng rồi, em tên là gì?” Tôi hỏi.
“Lục Mạnh Khiết.” Cô ấy cười ngọt ngào đáp lại.
Nụ cười ngọt ngào như thế, làm cho trái tim tôi cũng như bừng sáng lên. Đối với cô ấy tôi dường như rất có cảm tình. Từ lần đầu gặp tôi đã cảm thấy cô ấy rất đáng yêu rồi.
“Chị tại sao lại nhìn em như vậy?” Cô ấy chớp chớp đôi mắt trong veo, hỏi tôi.
“Chị đang nghĩ, em đáng yêu hơn Lục Nguyên Đăng rất nhiều.”
“Đấy là đương nhiên.”
Chúng tôi nói với nhau rất nhiều, cô ấy kể chuyện giữa cô ấy và Quý Long. Tôi cũng rất cảm thán về một cô gái từ lúc mới vài tuổi cho đến khi hai mươi mấy tuổi vẫn luôn theo đuổi một người đàn ông, điều này cần rất nhiều sự dũng cảm.
Trò chuyện vui vẻ, lẩu cay cũng rất nhanh đã thấy đáy. Tôi đông ý với cô ấy là sẽ cố gắng hết sức làm, nhưng kết quả thì tôi không dám bảo đảm.
Nhìn đồng hồ, sắp hai giờ rồi. Sau khi tạm biệt Lục Mạnh Khiết, tôi đang chuẩn bị quay về công ty thì nhận được điện thoại của mẹ.
Có một số cuộc gọi, bạn rất không muốn nhận, nhưng lại không thể không nghe. Điện thoại của mẹ chính là thuộc một loại trong đó.
Tôi thở dài một hơi, nhận cuộc điện thoại.
“Con mau về đi, em trai con lên cơn nghiện rồi, mẹ với bố con đều không giữ được nó!”
Giọng mẹ có chút nghẹn ngào, nhất thời tôi chợt mềm lòng.
Nhưng nhớ lại vụ việc lần trước, tôi vẫn không cách nào buông xuống được. Hơn nữa Lục Nguyên Đăng đã nói giúp tôi tới mức đó rồi, nếu như tôi lại mềm lòng nữa thì tất cả sẽ lại quay về xuất phát điểm.
“Con không quản được, bố mẹ cho nó vào trại cai nghiện đi.” Tôi ép bản thân phải cứng rắn lên, lạnh nhạt nói.
“Không phải, mẹ nhìn Uy Phước đau khổ quá trong lòng mẹ khó chịu lắm, hay là con cứ lấy chút tiền, giải quyết chuyện này đi rồi tính tiếp.” Mẹ sốt ruột nói.
Trong giây lát, tôi hiểu được ý của mẹ.
Trong lòng cảm thấy bà ấy có lẽ thật sự điên rồi!
Bà ấy lại có thể bảo tôi đưa tiền cho Ninh Uy Phước đi hút ma túy! Bà ấy có biết mình đang làm gì hay không?
“Con không có tiền. Bây giờ mẹ chỉ có thể đưa nó vào trại cai nghiện thôi.”
“Nếu như con không đem tiền về đây, mẹ chết cho con xem!” Thái độ của mẹ rất cương quyết.
“Đừng làm loạn nữa, làm theo lời con nói đi. Cái động không đáy của nhà mình con lấp không đủ.” Nói xong, tôi liền cúp máy.
Tôi cứ tưởng mẹ chỉ là dọa dẫm tôi, cho tới khi bệnh viện gọi điện thoại tới.
Là em gái của Lục Nguyên Đăng.
Lần trước ở chỗ Quý Long đã có duyên gặp mặt một lần.
Cô ấy vẫn ăn mặc như lần trước, sườn xám và giày cao gót. Chỉ là đổi một bộ sườn xám khác.
Xem ra cô ấy rất có cảm tình với sườn xám.
“Chị dâu, gặp chị thật mừng.”
Cô ấy nói như vậy làm tôi giật hết cả mình. Chỉ lo người khác biết quan hệ giữa tôi là Lục Nguyên Đăng, tôi vội vàng bịt lấy miệng cô ấy rồi kéo vào một góc phòng.
“Đừng gọi chị như vậy, chị không phải chị dâu của em. Em cũng biết quan hệ giữa chị và Lục Nguyên Đăng là quan hệ không thể phơi bày ra ánh sáng.”
Tôi thờ ơ nói một câu.
Đối với mối quan hệ này, thật ra tôi đã có thể thản nhiên đối diện rồi. Nhưng khi nhắc đến cũng không tránh khỏi chút mất mát.
“Em nói chị phải thì chị phải.”
Cô ấy kéo tay tôi một cách tự nhiên, đi thẳng về phía trước mặt, tùy ý nói: “Chị dâu, chị vẫn chưa ăn cơm phải không? Em có việc tìm chị, chúng ta vừa ăn vừa nói.”
Thật ra lúc cô ấy gọi, tôi đang ăn cơm, nghe có người tìm liền lập tức đi xuống luôn, vẫn chưa ăn được miếng nào.
Cô ấy là con nhà giàu nhưng lại không phải một người đòi hỏi quá cao về mùi vị. Ngược lại còn cứ liên mồm hỏi tôi xem gần đây chỗ nào có đồ ăn ngon.
“Đi về phía trước hai trăm mét, có quán lẩu cay rất ngon, chỉ là cửa hàng có chút....”
Bừa bộn.
Tôi còn chưa nói xong, cô ấy đã liến thoắng gật đầu nói: “Được đó được đó, em thích nhất là ăn lẩu cay.”
Sau khi gọi món xong, cô ấy bắt đầu nói: “ Em biết chị dâu làm về mảng thiết kế, lần này đến là muốn nhờ chị thiết kế giúp em một cặp nhẫn, một cặp nhẫn tình nhân độc nhất vô nhị.”
Trang sức tình nhân?
Tôi có chút lờ mờ.
“Em và Quý Long yêu nhau rồi?” Tôi hỏi.
Cô ấy bĩu môi, nói với tôi: “Vẫn chưa. Nhưng anh ấy không thoát khỏi được bàn tay em đâu.”
Nhìn bộ dạng thề non hẹn biển kia của cô ấy, tôi bỗng có chút buồn cười. Trước mắt là một cô gái tràn đầy sức sống, thế mới là dáng vẻ nên có của những cô gái trẻ.
Thế mà trái tim của tôi, dường như đã già cỗi lắm rồi.
“Đúng rồi, em tên là gì?” Tôi hỏi.
“Lục Mạnh Khiết.” Cô ấy cười ngọt ngào đáp lại.
Nụ cười ngọt ngào như thế, làm cho trái tim tôi cũng như bừng sáng lên. Đối với cô ấy tôi dường như rất có cảm tình. Từ lần đầu gặp tôi đã cảm thấy cô ấy rất đáng yêu rồi.
“Chị tại sao lại nhìn em như vậy?” Cô ấy chớp chớp đôi mắt trong veo, hỏi tôi.
“Chị đang nghĩ, em đáng yêu hơn Lục Nguyên Đăng rất nhiều.”
“Đấy là đương nhiên.”
Chúng tôi nói với nhau rất nhiều, cô ấy kể chuyện giữa cô ấy và Quý Long. Tôi cũng rất cảm thán về một cô gái từ lúc mới vài tuổi cho đến khi hai mươi mấy tuổi vẫn luôn theo đuổi một người đàn ông, điều này cần rất nhiều sự dũng cảm.
Trò chuyện vui vẻ, lẩu cay cũng rất nhanh đã thấy đáy. Tôi đông ý với cô ấy là sẽ cố gắng hết sức làm, nhưng kết quả thì tôi không dám bảo đảm.
Nhìn đồng hồ, sắp hai giờ rồi. Sau khi tạm biệt Lục Mạnh Khiết, tôi đang chuẩn bị quay về công ty thì nhận được điện thoại của mẹ.
Có một số cuộc gọi, bạn rất không muốn nhận, nhưng lại không thể không nghe. Điện thoại của mẹ chính là thuộc một loại trong đó.
Tôi thở dài một hơi, nhận cuộc điện thoại.
“Con mau về đi, em trai con lên cơn nghiện rồi, mẹ với bố con đều không giữ được nó!”
Giọng mẹ có chút nghẹn ngào, nhất thời tôi chợt mềm lòng.
Nhưng nhớ lại vụ việc lần trước, tôi vẫn không cách nào buông xuống được. Hơn nữa Lục Nguyên Đăng đã nói giúp tôi tới mức đó rồi, nếu như tôi lại mềm lòng nữa thì tất cả sẽ lại quay về xuất phát điểm.
“Con không quản được, bố mẹ cho nó vào trại cai nghiện đi.” Tôi ép bản thân phải cứng rắn lên, lạnh nhạt nói.
“Không phải, mẹ nhìn Uy Phước đau khổ quá trong lòng mẹ khó chịu lắm, hay là con cứ lấy chút tiền, giải quyết chuyện này đi rồi tính tiếp.” Mẹ sốt ruột nói.
Trong giây lát, tôi hiểu được ý của mẹ.
Trong lòng cảm thấy bà ấy có lẽ thật sự điên rồi!
Bà ấy lại có thể bảo tôi đưa tiền cho Ninh Uy Phước đi hút ma túy! Bà ấy có biết mình đang làm gì hay không?
“Con không có tiền. Bây giờ mẹ chỉ có thể đưa nó vào trại cai nghiện thôi.”
“Nếu như con không đem tiền về đây, mẹ chết cho con xem!” Thái độ của mẹ rất cương quyết.
“Đừng làm loạn nữa, làm theo lời con nói đi. Cái động không đáy của nhà mình con lấp không đủ.” Nói xong, tôi liền cúp máy.
Tôi cứ tưởng mẹ chỉ là dọa dẫm tôi, cho tới khi bệnh viện gọi điện thoại tới.
Bình luận facebook