Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 102: Tối nay không cần mặc đồ
“Là em nói lung tung.” Sầm Tuệ tát mình một cái.
Chuyện này bất ngờ không kịp đề phòng, khiến Mặc Sơ cũng ngẩn ra. Không phải cô chưa từng thấy đàn ông đánh phụ nữ, nhưng mà người đàn ông này lại để Sầm Tuệ tự tát mình, thế này cũng quá độc ác.
Sầm Tuệ nói xong, lại tát mình thêm cái nữa.
Nhưng mà Lý Tử Hãn cũng không bảo cô ta ngừng lại, cô ta cũng không dám ngừng.
“Cô Sầm.” Mặc Sơ vô cùng lo lắng cho đứa bé trong bụng cô ta: “Đừng như vậy nữa!”
Cô nhìn Lý Tử Hãn: “Tổng giám đốc Lý, anh đang uống vui vẻ, cô Sầm tự tát như vậy cũng ảnh hưởng tới hứng thú uống rượu của anh. Cô ấy có thể yên tĩnh ngồi chờ tin tức của anh, được không?”
Lý Tử Hãn cầm ly rượu, quay sang nói với Quyền Đế Sâm: “Tổng giám đốc Quyền, tôi kính anh ly này. Vẫn là anh biết cách dạy dỗ, nhìn cô Mặc mà xem, biết ăn nói, biết cách làm việc cỡ nào!”
Mặc dù Mặc Sơ đang nói giúp Sầm Tuệ, nhưng mà vẫn đứng trên lập trường của Lý Tử Hãn.
Lý Tử Hãn nghe vậy, tất nhiên cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Quyền Đế Sâm cười nhạt: “Đó cũng là cho tư chất của Mặc Sơ tốt.”
Từ trước tới giờ, Mặc Sơ luôn tiến lùi có chừng mực, từ trước đến nay không bao giờ có chiêu trò hay mưu mô gì. Quyền Đế Sâm nhìn người thì sao có thể sơ sót được.
Hai người đàn ông vừa bàn chuyện kinh tế, vừa uống rượu.
Mặc Sơ yên tĩnh ăn cơm, Sầm Tuệ không ăn nổi, im lặng rơi lệ.
Lý Tử Hãn chán ghét nhìn cô ta: “Khóc cái gì, ai không biết còn tưởng rằng cô đang khóc tang đấy.”
Sầm Tuệ càng khóc lớn hơn.
Lý Tử Hãn cũng không uống rượu nữa, anh ta đặt ly rượu xuống, nhìn Mặc Sơ: “Cô Mặc, hôm nay tôi cũng nói rõ ràng, tôi sẽ bỏ qua trách nhiệm của cô và công ty cô, nhưng mà tôi sẽ không bỏ qua cho người phụ nữ này.”
“Không được, Tử Hãn.” Sầm Tuệ vừa nghe vậy, suýt chút nữa té ngã xuống đất: “Em cầu xin anh đấy, Tử Hãn, em sai rồi.”
“Biết lỗi rồi thì biến cho khuất mắt tôi đi.” Lý Tử Hãn lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Quyền và cô Mặc đều không phải là người ngoài, tôi cũng không cần phải giấu diếm gì cả. Là cô lừa tôi trước, hơn nữa còn lợi dụng đứa bé trong bụng là điểm yếu uy hiếp tôi kết hôn vì con. Vừa nghĩ tới việc cô làm chuyện đó cùng người đàn ông khác, lại còn vá trinh, tôi cảm thấy vô cùng chán ghét. Còn nữa, cô đã từng mang thai con của một người đàn ông khác. Sầm Tuệ, cô cảm thấy mình còn chỗ nào tốt đẹp.”
Vừa dứt lời, không chỉ Sầm Tuệ há hốc mồm mà ngay cả Mặc Sơ cũng thế.
Mặc Sơ nhìn về phía Quyền Đế Sâm, lúc cô gả cho Quyền Đế Sâm cũng không phải gái trinh, cô cũng đã sinh hai đứa bé, nhưng mà từ trước tới giờ anh lại chưa từng hỏi, cô cũng chưa từng nói.
Anh có dự định cho hôn nhân của mình, cô cũng biết lắng nghe.
Mỗi một câu nói của Lý Tử Hãn đều giống như kim đâm vào Sầm Tuệ, suy nghĩ của một người đàn ông quyết định thái độ của anh ta với một người phụ nữ.
Ngay cả giải thích, Sầm Tuệ cũng không yếu ớt không có chút sức lực.
“Lúc trước em còn trẻ dại, em không hiểu chuyện, em bị người đàn ông kia lừa gạt.” Sầm Tuệ vội vàng nói: “Em cũng không hiểu chuyện phải ngừa thai nên mới có em bé. Bây giờ em đã trưởng thành rồi, em cũng vì cảm thấy vô cùng hối hận vì những chuyện vô lý mình đã làm. Tử Hãn, cầu xin anh cho em một cơ hội, cho con của chúng ta một cơ hội, có được không?”
Quá khứ bi thương vẫn luôn có thể thu hút sự đồng tình từ người khác.
Nhưng mà quá khứ bi thương của Sầm Tuệ lại không khiến Lý Tử Hãn thấy đồng tình nổi.
Lý Tử Hãn cười lạnh một tiếng: “Cô đừng có mơ, tôi cũng không biết đứa bé trong bụng cô là con của người đàn ông nào. Sầm Tuệ, cô chờ lệnh triệu tập của toà án đi.”
“Không, đừng!” Đột nhiên Sầm Tuệ quỳ xuống dưới chân anh ta: “Em xin anh, Tử Hãn.”
Lý Tử Hãn uống một chút rượu, đã bắt đầu không khống chế được tâm trạng của mình, một tay anh ta đẩy Sầm Tuệ: “Đồ đê tiện bị vạn người cưỡi như cô mau cút cho tôi.”
Sầm Tuệ té ngã trên đất, cô ta ôm bụng: “Ối, đau quá!”
Mặc Sơ vội vàng tiến lên, lúc cô đưa tay định đỡ Sầm Tuệ thì phát hiện vết máu, cô lập tức cầm lấy điện thoại gọi cấp cứu 120: “Làm phiền cấp cứu lập tức tới ngay, cô ấy mang thai chưa được ba tháng, bây giờ té xuống đất, đang chảy máu.”
“Con của tôi, con của tôi!” Sầm Tuệ cũng sợ hãi: “Nhất định phải mau cứu con tôi.”
Lúc này Lý Tử Hãn đã tỉnh táo một chút, anh ta nhìn thấy trên váy Sầm Tuệ có máu chảy ra, anh ta đứng im không dám nhúc nhích.
“Tổng giám đốc Lý, đưa áo vest cho tôi.” Mặc Sơ nói.
Lý Tử Hãn lập tức cởϊ áσ vest, anh ta nghĩ Mặc Sơ lấy là để khoác cho Sầm Tuệ, anh ta lại không chịu đưa: “Không còn nữa cũng tốt, tránh cắt đứt không dứt, cũng không cần làm bẩn quần áo, rất đắt tiền.”
Trong lòng Mặc Sơ cũng rét lạnh huống chi là người trong cuộc như Sầm Tuệ.
Lúc Sầm Tuệ mất đi con mình, anh ta cũng chỉ nghĩ tới lợi ích của bản thân mình, hơn nữa còn lo cho chiếc áo vest đắt tiền của mình.
Mặc Sơ không nói gì thêm, lúc cô định cởϊ áσ vest nhỏ của mình ra thì Quyền Đế Sâm đã đưa áo vest của mình cho Mặc Sơ.
Mặc Sơ ngẩn ra, cô đưa mắt nhìn anh.
Thật ra thì Mặc Sơ có thể cảm giác được Quyền Đế Sâm chán ghét Sầm Tuệ.
Nhưng mà cuối cùng người ra tay vẫn là người đàn ông này.
“Cảm ơn.” Mặc Sơ nhận lấy, trùm lên người Sầm Tuệ, hơn nữa Mặc Sơ còn ôm Sầm Tuệ vào lòng.
Có thể là Sầm Tuệ muốn gả vào gia đình giàu có, điều này rất giống con buôn, rất thực tế mà cũng rất hám của. Nhưng mà mỗi người lựa chọn một con đường không giống nhau, tạo nên những kết cục khác nhau.
Lúc xe cứu thương tới, nhân viên y tế đưa Sầm Tuệ lên xe, Lý Tử Hãn không muốn đi theo, chỉ gọi cho bệnh viện một cuộc, bảo bọn họ xử lý xong xuôi.
Lý Tử Hãn rời đi.
Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm nhìn nhau.
Nông trường nhanh chóng khôi phục yên tĩnh, mọi người nên làm gì thì làm đó.
Thật ra thế giới này chính là như vậy, cho dù có xảy ra chuyện gì thì vẫn phải tiếp tục sống cuộc sống của mình.
Mặc Sơ nhìn Quyền Đế Sâm dưới bầu trời sao, cảnh sắc ngoại ô vào ban càng thêm lạnh lẽo và yên tĩnh nhưng anh vẫn chói mắt như vậy.
Từ trước đến giờ anh không hỏi cô chuyện lần đầu tiên của cô, cô cảm thấy có lẽ điều này liên quan tới sự tu dưỡng của anh.
Nhưng cô vẫn cảm thấy vui mừng vì trong cuộc hôn nhân ngắn ngủi này, cô gặp được Quyền Đế Sâm.
Quyền Đế Sâm cũng nhìn cô: “Quần áo đều bẩn rồi, đi tắm đi.”
Lúc này Mặc Sơ cũng chú ý tới điều này, quần áo của cô đã nhuốm máu.
Lúc trước cô cũng trải qua chuyện sinh con, có điều may mà hai cục cưng của cô lớn lên khỏe mạnh.
“Cảm ơn áo vest của anh.” Mặc Sơ đưa mắt nhìn anh, anh sẽ không muốn lấy lại chiếc áo đó chứ?
Nhân viên phục vụ đã điều chỉnh nước ấm vừa vặn, bởi vì nông trường này cũng có chỗ ngủ lại, Quyền Đế Sâm thuê một gian phòng, để cô đi tắm.
Mặc Sơ tắm xong bước ra, cô dùng khăn tắm quấn mình: “Tôi không có quần áo.”
Quyền Đế Sâm đi tới trước mặt cô, anh cúi đầu nhìn bả vai đang lộ ra ngoài của cô, mùi hương thoang thoảng sau khi tắm xong xộc thẳng vào mũi anh, mỗi tấc da thịt của cô đều trong suốt như ngọc.
“Tối nay không cần mặc quần áo.” Quyền Đế Sâm thấp giọng cười nói.
Mặc Sơ cũng lập tức đỏ mặt vì lời này của anh.
Chuyện này bất ngờ không kịp đề phòng, khiến Mặc Sơ cũng ngẩn ra. Không phải cô chưa từng thấy đàn ông đánh phụ nữ, nhưng mà người đàn ông này lại để Sầm Tuệ tự tát mình, thế này cũng quá độc ác.
Sầm Tuệ nói xong, lại tát mình thêm cái nữa.
Nhưng mà Lý Tử Hãn cũng không bảo cô ta ngừng lại, cô ta cũng không dám ngừng.
“Cô Sầm.” Mặc Sơ vô cùng lo lắng cho đứa bé trong bụng cô ta: “Đừng như vậy nữa!”
Cô nhìn Lý Tử Hãn: “Tổng giám đốc Lý, anh đang uống vui vẻ, cô Sầm tự tát như vậy cũng ảnh hưởng tới hứng thú uống rượu của anh. Cô ấy có thể yên tĩnh ngồi chờ tin tức của anh, được không?”
Lý Tử Hãn cầm ly rượu, quay sang nói với Quyền Đế Sâm: “Tổng giám đốc Quyền, tôi kính anh ly này. Vẫn là anh biết cách dạy dỗ, nhìn cô Mặc mà xem, biết ăn nói, biết cách làm việc cỡ nào!”
Mặc dù Mặc Sơ đang nói giúp Sầm Tuệ, nhưng mà vẫn đứng trên lập trường của Lý Tử Hãn.
Lý Tử Hãn nghe vậy, tất nhiên cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Quyền Đế Sâm cười nhạt: “Đó cũng là cho tư chất của Mặc Sơ tốt.”
Từ trước tới giờ, Mặc Sơ luôn tiến lùi có chừng mực, từ trước đến nay không bao giờ có chiêu trò hay mưu mô gì. Quyền Đế Sâm nhìn người thì sao có thể sơ sót được.
Hai người đàn ông vừa bàn chuyện kinh tế, vừa uống rượu.
Mặc Sơ yên tĩnh ăn cơm, Sầm Tuệ không ăn nổi, im lặng rơi lệ.
Lý Tử Hãn chán ghét nhìn cô ta: “Khóc cái gì, ai không biết còn tưởng rằng cô đang khóc tang đấy.”
Sầm Tuệ càng khóc lớn hơn.
Lý Tử Hãn cũng không uống rượu nữa, anh ta đặt ly rượu xuống, nhìn Mặc Sơ: “Cô Mặc, hôm nay tôi cũng nói rõ ràng, tôi sẽ bỏ qua trách nhiệm của cô và công ty cô, nhưng mà tôi sẽ không bỏ qua cho người phụ nữ này.”
“Không được, Tử Hãn.” Sầm Tuệ vừa nghe vậy, suýt chút nữa té ngã xuống đất: “Em cầu xin anh đấy, Tử Hãn, em sai rồi.”
“Biết lỗi rồi thì biến cho khuất mắt tôi đi.” Lý Tử Hãn lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Quyền và cô Mặc đều không phải là người ngoài, tôi cũng không cần phải giấu diếm gì cả. Là cô lừa tôi trước, hơn nữa còn lợi dụng đứa bé trong bụng là điểm yếu uy hiếp tôi kết hôn vì con. Vừa nghĩ tới việc cô làm chuyện đó cùng người đàn ông khác, lại còn vá trinh, tôi cảm thấy vô cùng chán ghét. Còn nữa, cô đã từng mang thai con của một người đàn ông khác. Sầm Tuệ, cô cảm thấy mình còn chỗ nào tốt đẹp.”
Vừa dứt lời, không chỉ Sầm Tuệ há hốc mồm mà ngay cả Mặc Sơ cũng thế.
Mặc Sơ nhìn về phía Quyền Đế Sâm, lúc cô gả cho Quyền Đế Sâm cũng không phải gái trinh, cô cũng đã sinh hai đứa bé, nhưng mà từ trước tới giờ anh lại chưa từng hỏi, cô cũng chưa từng nói.
Anh có dự định cho hôn nhân của mình, cô cũng biết lắng nghe.
Mỗi một câu nói của Lý Tử Hãn đều giống như kim đâm vào Sầm Tuệ, suy nghĩ của một người đàn ông quyết định thái độ của anh ta với một người phụ nữ.
Ngay cả giải thích, Sầm Tuệ cũng không yếu ớt không có chút sức lực.
“Lúc trước em còn trẻ dại, em không hiểu chuyện, em bị người đàn ông kia lừa gạt.” Sầm Tuệ vội vàng nói: “Em cũng không hiểu chuyện phải ngừa thai nên mới có em bé. Bây giờ em đã trưởng thành rồi, em cũng vì cảm thấy vô cùng hối hận vì những chuyện vô lý mình đã làm. Tử Hãn, cầu xin anh cho em một cơ hội, cho con của chúng ta một cơ hội, có được không?”
Quá khứ bi thương vẫn luôn có thể thu hút sự đồng tình từ người khác.
Nhưng mà quá khứ bi thương của Sầm Tuệ lại không khiến Lý Tử Hãn thấy đồng tình nổi.
Lý Tử Hãn cười lạnh một tiếng: “Cô đừng có mơ, tôi cũng không biết đứa bé trong bụng cô là con của người đàn ông nào. Sầm Tuệ, cô chờ lệnh triệu tập của toà án đi.”
“Không, đừng!” Đột nhiên Sầm Tuệ quỳ xuống dưới chân anh ta: “Em xin anh, Tử Hãn.”
Lý Tử Hãn uống một chút rượu, đã bắt đầu không khống chế được tâm trạng của mình, một tay anh ta đẩy Sầm Tuệ: “Đồ đê tiện bị vạn người cưỡi như cô mau cút cho tôi.”
Sầm Tuệ té ngã trên đất, cô ta ôm bụng: “Ối, đau quá!”
Mặc Sơ vội vàng tiến lên, lúc cô đưa tay định đỡ Sầm Tuệ thì phát hiện vết máu, cô lập tức cầm lấy điện thoại gọi cấp cứu 120: “Làm phiền cấp cứu lập tức tới ngay, cô ấy mang thai chưa được ba tháng, bây giờ té xuống đất, đang chảy máu.”
“Con của tôi, con của tôi!” Sầm Tuệ cũng sợ hãi: “Nhất định phải mau cứu con tôi.”
Lúc này Lý Tử Hãn đã tỉnh táo một chút, anh ta nhìn thấy trên váy Sầm Tuệ có máu chảy ra, anh ta đứng im không dám nhúc nhích.
“Tổng giám đốc Lý, đưa áo vest cho tôi.” Mặc Sơ nói.
Lý Tử Hãn lập tức cởϊ áσ vest, anh ta nghĩ Mặc Sơ lấy là để khoác cho Sầm Tuệ, anh ta lại không chịu đưa: “Không còn nữa cũng tốt, tránh cắt đứt không dứt, cũng không cần làm bẩn quần áo, rất đắt tiền.”
Trong lòng Mặc Sơ cũng rét lạnh huống chi là người trong cuộc như Sầm Tuệ.
Lúc Sầm Tuệ mất đi con mình, anh ta cũng chỉ nghĩ tới lợi ích của bản thân mình, hơn nữa còn lo cho chiếc áo vest đắt tiền của mình.
Mặc Sơ không nói gì thêm, lúc cô định cởϊ áσ vest nhỏ của mình ra thì Quyền Đế Sâm đã đưa áo vest của mình cho Mặc Sơ.
Mặc Sơ ngẩn ra, cô đưa mắt nhìn anh.
Thật ra thì Mặc Sơ có thể cảm giác được Quyền Đế Sâm chán ghét Sầm Tuệ.
Nhưng mà cuối cùng người ra tay vẫn là người đàn ông này.
“Cảm ơn.” Mặc Sơ nhận lấy, trùm lên người Sầm Tuệ, hơn nữa Mặc Sơ còn ôm Sầm Tuệ vào lòng.
Có thể là Sầm Tuệ muốn gả vào gia đình giàu có, điều này rất giống con buôn, rất thực tế mà cũng rất hám của. Nhưng mà mỗi người lựa chọn một con đường không giống nhau, tạo nên những kết cục khác nhau.
Lúc xe cứu thương tới, nhân viên y tế đưa Sầm Tuệ lên xe, Lý Tử Hãn không muốn đi theo, chỉ gọi cho bệnh viện một cuộc, bảo bọn họ xử lý xong xuôi.
Lý Tử Hãn rời đi.
Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm nhìn nhau.
Nông trường nhanh chóng khôi phục yên tĩnh, mọi người nên làm gì thì làm đó.
Thật ra thế giới này chính là như vậy, cho dù có xảy ra chuyện gì thì vẫn phải tiếp tục sống cuộc sống của mình.
Mặc Sơ nhìn Quyền Đế Sâm dưới bầu trời sao, cảnh sắc ngoại ô vào ban càng thêm lạnh lẽo và yên tĩnh nhưng anh vẫn chói mắt như vậy.
Từ trước đến giờ anh không hỏi cô chuyện lần đầu tiên của cô, cô cảm thấy có lẽ điều này liên quan tới sự tu dưỡng của anh.
Nhưng cô vẫn cảm thấy vui mừng vì trong cuộc hôn nhân ngắn ngủi này, cô gặp được Quyền Đế Sâm.
Quyền Đế Sâm cũng nhìn cô: “Quần áo đều bẩn rồi, đi tắm đi.”
Lúc này Mặc Sơ cũng chú ý tới điều này, quần áo của cô đã nhuốm máu.
Lúc trước cô cũng trải qua chuyện sinh con, có điều may mà hai cục cưng của cô lớn lên khỏe mạnh.
“Cảm ơn áo vest của anh.” Mặc Sơ đưa mắt nhìn anh, anh sẽ không muốn lấy lại chiếc áo đó chứ?
Nhân viên phục vụ đã điều chỉnh nước ấm vừa vặn, bởi vì nông trường này cũng có chỗ ngủ lại, Quyền Đế Sâm thuê một gian phòng, để cô đi tắm.
Mặc Sơ tắm xong bước ra, cô dùng khăn tắm quấn mình: “Tôi không có quần áo.”
Quyền Đế Sâm đi tới trước mặt cô, anh cúi đầu nhìn bả vai đang lộ ra ngoài của cô, mùi hương thoang thoảng sau khi tắm xong xộc thẳng vào mũi anh, mỗi tấc da thịt của cô đều trong suốt như ngọc.
“Tối nay không cần mặc quần áo.” Quyền Đế Sâm thấp giọng cười nói.
Mặc Sơ cũng lập tức đỏ mặt vì lời này của anh.
Bình luận facebook