Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103: Giấy ly hôn
Mặc Sơ cho rằng lần trước lúc anh tuyên bố hôn sự là lần cuối cùng hai người dây dưa.
Nhưng mà không ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Không cần biết cuối cùng kết quả giữa anh và cô thế nào nhưng cô tin rằng tối nay sẽ là một đêm vui sướng.
Quyền Đế Sâm nói xong câu này, xoay người đi vào phòng tắm.
Mặc Sơ không biết số mệnh của Sầm Tuệ thế nào, nhưng mà cô nhưng cô nghĩ một chút
Đứa bé là con mình thì số mệnh cũng là của mình, cho dù người đàn ông kia có quyết định gì, có cái nhìn thế nào thì cũng không thể ảnh hưởng tới cuộc đời cô ta.
Cô ta từ không cưỡng ép cũng thuận theo hoàn cảnh.
Mặc Sơ không thấy người sang bắt quàng làm họ, nhưng mà Quyền Đế Sâm nguyện ý cho cô, cô cũng sẽ không già mồm từ chối.
Làm người hiếm thấy an phận, không hùa theo số đông.
Chỉ chốc lát sau, Sầm Tuệ gọi điện tới: “Cô Mặc, con của tôi không còn nữa, tôi và Lý Tử Hãn cũng đã hoàn toàn kết thúc.”
Mặc Sơ yên lặng.
Ngay cả câu an ủi, cô cũng không biết nói thế nào.
Cô hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của Sầm Tuệ, hay có thể nói Sầm Tuệ không nên có suy nghĩ nhờ đứa con để được gả vào nhà giàu có, nếu vậy thì con của cô ta cũng sẽ lớn lên thuận lợi.
Chỉ là bây giờ đứa bé không còn nữa, mộng giàu sang cũng tan vỡ.
Tất cả đều đã kết thúc.
“Cô Sầm, sau này sẽ tốt hơn thôi.” Mặc Sơ nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của cô ta, từ từ cúp điện thoại.
Cô đứng bên cửa sổ, ôm chặt lấy mình.
Bỗng nhiên có một đôi tay ấm áp ôm cô vào lòng.
Mặc Sơ quay đầu nhìn lại, lại là Quyền Đế Sâm vừa tắm xong bước ra.
Anh cũng chỉ quấn một chiếc khăn tắm, lồng ngực nóng bỏng của anh dán chặt vào lưng cô. Trong lúc bất chợt, nhiệt đột nhanh chóng tăng cao.
Quyền Đế Sâm ôm cả người cô vào lòng mình, đặt cằm trên đỉnh đầu cô, để mặc thời gian lặng lẽ trôi qua.
Bọn họ đều không có cách nào chi phối vận mệnh của người khác, mặc kệ là Lý Tử Hãn hay là Sầm Tuệ.
Chiều nay bọn họ cũng không xảy ra bất kỳ chuyện gì liên quan tới vận động.
Anh chỉ ôm cô vào lòng, ôm nhau ngủ.
Mặc Sơ tựa vào lòng anh, hoặc do ai cũng có tâm sự, nhưng mà không ai hỏi đối phương.
Anh rơi vào yên tĩnh, cô cũng khôn khéo yên lặng.
Không cần phải hỏi cũng không cần suy nghĩ.
Mặc Sơ không biết mình ngủ từ lúc nào, cô chỉ biết là trời rạng sáng, cô và anh sẽ lại nói lời tạm biệt.
Công ty tổ chức hôn lễ Thiên Trường Địa Cửu.
Khi Mặc Sơ tới làm, Triển Lê Hàn đã tự tay đưa cho cô một món quà.
“Tại sao lại tặng tôi thứ này.” Mặc Sơ hơi bất ngờ.
Triển Lê Hàn nhìn cô: “Cô giúp công ty vượt qua nguy cơ xã giao lần này, lấy lại danh dự cho công ty chúng ta. Một phần quà nhỏ, đương nhiên là lời cảm ơn.”
Mặc Sơ khẽ mỉm cười: “Tổng giám đốc Triển không cần khách sáo, tôi thân là một nhân viên của công ty Thiên Trường Địa Cửu, vốn dĩ đây là công việc của tôi.”
“Nhận lấy đi.” Triển Lê Hàn ra lệnh.
“Nếu tổng giám đốc Triển đã nói như vậy, tôi không khách sáo.” Mặc Sơ nhận lấy, cô mang về phòng làm việc mở ra xem, bên trong lại là cà phê phân chồn nổi tiếng.
Bình thường Mặc Sơ đều uống cà phê sản xuất trong nước, hai mươi tệ một bịch lớn.
Đối với cà phê chồn nổi tiếng thế giới, một bịch hơn mười ngàn đô này, cô thật sự chỉ có ngắm chứ không thể chạm vào.
Cô không khỏi cảm thán Triển Lê Hàn rất biết tặng quà, cô nhẹ nhàng cười một tiếng, bắt đầu chú tâm vào công việc.
Chuyện của Sầm Tuệ và Lý Tử Hãn cứ như vậy từ từ rời khỏi tầm mắt của mọi người.
Mọi người nhanh chóng quên mất chuyện của hai người đó.
Mặc Sơ đang khẩn trương sắp xếp hiện trường hôn lễ của Quyền Đế Sâm và Long Yên. Cô nhìn ra Long Yên cũng thờ ơ về cuộc hôn nhân này, tựa như đây là chuyện của nhà họ Quyền và nhà họ Long.
Quyền Đế Sâm cũng giống như thường, không có chỗ nào kỳ lạ, tựa như anh kết không phải là hôn mà là lợi ích.
Thật ra thì người đứng trên chỗ cao, được người đời hâm mộ cũng có gì tốt đây?
Bọn họ cũng có nỗi khổ riêng, bọn họ cũng có sự bất hạnh của họ.
Cố Vãn Vãn tìm được Long Yên, hai người đều là con gái của gia đình danh tiếng. Mặc dù họ đã có duyên gặp nhau một lần trong trường hợp quan trọng, nhưng mà cũng chỉ từng vẻn vẹn gật đầu chào hỏi mà thôi.
Long Yên thờ ơ nhìn Cố Vãn Vãn: “Tìm tôi làm gì?”
Cố Vãn Vãn không nói gì.
Long Yên bật cười: “Ôi, tôi suýt quên mất, nghe nói cô thích Quyền Đế Sâm.”
Đây là chỗ đau của Cố Vãn Vãn, Long Yên lại nói như xem nó là trò cười. Lúc này Cố Vãn Vãn lập tức nổi giận: “Cô đâu có thích anh Sâm của tôi, tại sao lại gả cho anh ấy?”
“Cố Vãn Vãn, cô đúng là ngây thơ thật đấy.” Long Yên cười khanh khách: “Ai nói yêu một người thì mới gả cho người đó?”
Cố Vãn Vãn không muốn yếu thế: “Tôi cũng biết cô thích Úc Lạc Hàn, nhưng thằng nhóc kia cảm thấy xuất thân của mình quá mất mặt, anh ta không xứng với cô.”
Nụ cười của Long Yên nhanh chóng ngưng lại trên mặt.
“Nếu như cô tới tìm tôi để nói chuyện này, tôi không muốn nói chuyện với cô.” Long Yên dứt khoát nói.
Cố Vãn Vãn cũng không vừa mắt với cô ta: “Chúng ta làm một cuộc giao dịch đi.”
Long Yên híp mắt.
“Nếu như cô cần Úc Lạc Hàn làm gì đó vì cô, tôi sẽ giúp cô một lần.” Cố Vãn Vãn lại nói.
Long Khói cũng là người hiểu biết: “Cô muốn gì của Quyền Đế Sâm?”
“**** *****.” Cố Vãn Vãn cũng không vòng vo với cô ta, dù sao thì Long Yên cũng không thích Quyền Đế Sâm.
Long Yên kêu lên: “Cô muốn sinh con cho anh ta?”
“Ừ.” Cố Vãn Vãn gật đầu.
Long Yên kêu lên: “Hóa ra con người cô còn điên cuồng hơn tôi, nhưng mà tôi giúp cô thế nào?”
Hai người ăn nhịp với nhau.
Dù sao thì Cố Vãn Vãn có lợi, Long Yên cũng có lợi ích của riêng mình.
“Còn cô?” Cố Vãn Vãn hỏi cô ta.
Long Yên suy nghĩ một chút: “Bây giờ tôi vẫn chưa nghĩa ra, nhưng mà đến lúc đó nói sau, có thể là cắt “họa mi” của anh ta thì sao!”
Bởi vì Mặc Sơ không trở thành bà Quyền tương lai của Quyền Đế Sâm. Ân Phi Âm và Tô Tiểu Mẽ cũng không nhằm vào cô.
Cuộc sống của Mặc Sơ cũng dần bình tĩnh lại.
Chỉ là cuối cùng cũng đến giai đoạn bận rộn, cô cũng vội tới mức gầy đi một ít.
Lúc cô đến công ty Quyền Đế Sâm, cô đẩy cửa bước vào phòng làm việc của anh.
Luật sư đang thảo luận với anh về các vấn đề phân chia tài sản sau hôn nhân, Mặc Sơ nhìn bọn họ: “Hai người cứ thảo luận đi, lát tôi vào lại.”
Quyền Đế Sâm tỏ ý bảo cô ngồi lên sô pha: “Tôi sắp xong rồi, cô chờ tôi một lát.”
Sau đó anh nói với luật sư: “Trước tiên anh soạn thảo văn bản cho tôi, tôi sẽ xem, nếu cảm thấy nơi nào cần sửa thì tôi sẽ nói sau.”
“Vâng thưa tổng giám đốc Quyền.” Luật sư đứng dậy: “Liên quan tới phương diện giấy tờ ly hôn, tổng giám đốc Quyền có cần bổ sung gì không?”
Mặc Sơ vừa nghe thấy thế, lòng cô nhanh chóng rơi xuống đáy vực, mặc dù biết rõ đây là kết cục duy nhất, nhưng mà đến lúc thật sự phải đến lúc, cô vẫn cảm thấy đau khổ.
Quyền Đế Sâm nói: “Không có.”
“Thế tôi sẽ in ra.” Luật sư nói xong, rời khỏi đó.
Văn phòng tổng giám đốc lại khôi phục sự yên lặng.
Nhưng mà thứ không yên tĩnh là lòng Mặc Sơ, là giấy ly hôn sắp tới.
Nhưng mà không ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Không cần biết cuối cùng kết quả giữa anh và cô thế nào nhưng cô tin rằng tối nay sẽ là một đêm vui sướng.
Quyền Đế Sâm nói xong câu này, xoay người đi vào phòng tắm.
Mặc Sơ không biết số mệnh của Sầm Tuệ thế nào, nhưng mà cô nhưng cô nghĩ một chút
Đứa bé là con mình thì số mệnh cũng là của mình, cho dù người đàn ông kia có quyết định gì, có cái nhìn thế nào thì cũng không thể ảnh hưởng tới cuộc đời cô ta.
Cô ta từ không cưỡng ép cũng thuận theo hoàn cảnh.
Mặc Sơ không thấy người sang bắt quàng làm họ, nhưng mà Quyền Đế Sâm nguyện ý cho cô, cô cũng sẽ không già mồm từ chối.
Làm người hiếm thấy an phận, không hùa theo số đông.
Chỉ chốc lát sau, Sầm Tuệ gọi điện tới: “Cô Mặc, con của tôi không còn nữa, tôi và Lý Tử Hãn cũng đã hoàn toàn kết thúc.”
Mặc Sơ yên lặng.
Ngay cả câu an ủi, cô cũng không biết nói thế nào.
Cô hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của Sầm Tuệ, hay có thể nói Sầm Tuệ không nên có suy nghĩ nhờ đứa con để được gả vào nhà giàu có, nếu vậy thì con của cô ta cũng sẽ lớn lên thuận lợi.
Chỉ là bây giờ đứa bé không còn nữa, mộng giàu sang cũng tan vỡ.
Tất cả đều đã kết thúc.
“Cô Sầm, sau này sẽ tốt hơn thôi.” Mặc Sơ nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của cô ta, từ từ cúp điện thoại.
Cô đứng bên cửa sổ, ôm chặt lấy mình.
Bỗng nhiên có một đôi tay ấm áp ôm cô vào lòng.
Mặc Sơ quay đầu nhìn lại, lại là Quyền Đế Sâm vừa tắm xong bước ra.
Anh cũng chỉ quấn một chiếc khăn tắm, lồng ngực nóng bỏng của anh dán chặt vào lưng cô. Trong lúc bất chợt, nhiệt đột nhanh chóng tăng cao.
Quyền Đế Sâm ôm cả người cô vào lòng mình, đặt cằm trên đỉnh đầu cô, để mặc thời gian lặng lẽ trôi qua.
Bọn họ đều không có cách nào chi phối vận mệnh của người khác, mặc kệ là Lý Tử Hãn hay là Sầm Tuệ.
Chiều nay bọn họ cũng không xảy ra bất kỳ chuyện gì liên quan tới vận động.
Anh chỉ ôm cô vào lòng, ôm nhau ngủ.
Mặc Sơ tựa vào lòng anh, hoặc do ai cũng có tâm sự, nhưng mà không ai hỏi đối phương.
Anh rơi vào yên tĩnh, cô cũng khôn khéo yên lặng.
Không cần phải hỏi cũng không cần suy nghĩ.
Mặc Sơ không biết mình ngủ từ lúc nào, cô chỉ biết là trời rạng sáng, cô và anh sẽ lại nói lời tạm biệt.
Công ty tổ chức hôn lễ Thiên Trường Địa Cửu.
Khi Mặc Sơ tới làm, Triển Lê Hàn đã tự tay đưa cho cô một món quà.
“Tại sao lại tặng tôi thứ này.” Mặc Sơ hơi bất ngờ.
Triển Lê Hàn nhìn cô: “Cô giúp công ty vượt qua nguy cơ xã giao lần này, lấy lại danh dự cho công ty chúng ta. Một phần quà nhỏ, đương nhiên là lời cảm ơn.”
Mặc Sơ khẽ mỉm cười: “Tổng giám đốc Triển không cần khách sáo, tôi thân là một nhân viên của công ty Thiên Trường Địa Cửu, vốn dĩ đây là công việc của tôi.”
“Nhận lấy đi.” Triển Lê Hàn ra lệnh.
“Nếu tổng giám đốc Triển đã nói như vậy, tôi không khách sáo.” Mặc Sơ nhận lấy, cô mang về phòng làm việc mở ra xem, bên trong lại là cà phê phân chồn nổi tiếng.
Bình thường Mặc Sơ đều uống cà phê sản xuất trong nước, hai mươi tệ một bịch lớn.
Đối với cà phê chồn nổi tiếng thế giới, một bịch hơn mười ngàn đô này, cô thật sự chỉ có ngắm chứ không thể chạm vào.
Cô không khỏi cảm thán Triển Lê Hàn rất biết tặng quà, cô nhẹ nhàng cười một tiếng, bắt đầu chú tâm vào công việc.
Chuyện của Sầm Tuệ và Lý Tử Hãn cứ như vậy từ từ rời khỏi tầm mắt của mọi người.
Mọi người nhanh chóng quên mất chuyện của hai người đó.
Mặc Sơ đang khẩn trương sắp xếp hiện trường hôn lễ của Quyền Đế Sâm và Long Yên. Cô nhìn ra Long Yên cũng thờ ơ về cuộc hôn nhân này, tựa như đây là chuyện của nhà họ Quyền và nhà họ Long.
Quyền Đế Sâm cũng giống như thường, không có chỗ nào kỳ lạ, tựa như anh kết không phải là hôn mà là lợi ích.
Thật ra thì người đứng trên chỗ cao, được người đời hâm mộ cũng có gì tốt đây?
Bọn họ cũng có nỗi khổ riêng, bọn họ cũng có sự bất hạnh của họ.
Cố Vãn Vãn tìm được Long Yên, hai người đều là con gái của gia đình danh tiếng. Mặc dù họ đã có duyên gặp nhau một lần trong trường hợp quan trọng, nhưng mà cũng chỉ từng vẻn vẹn gật đầu chào hỏi mà thôi.
Long Yên thờ ơ nhìn Cố Vãn Vãn: “Tìm tôi làm gì?”
Cố Vãn Vãn không nói gì.
Long Yên bật cười: “Ôi, tôi suýt quên mất, nghe nói cô thích Quyền Đế Sâm.”
Đây là chỗ đau của Cố Vãn Vãn, Long Yên lại nói như xem nó là trò cười. Lúc này Cố Vãn Vãn lập tức nổi giận: “Cô đâu có thích anh Sâm của tôi, tại sao lại gả cho anh ấy?”
“Cố Vãn Vãn, cô đúng là ngây thơ thật đấy.” Long Yên cười khanh khách: “Ai nói yêu một người thì mới gả cho người đó?”
Cố Vãn Vãn không muốn yếu thế: “Tôi cũng biết cô thích Úc Lạc Hàn, nhưng thằng nhóc kia cảm thấy xuất thân của mình quá mất mặt, anh ta không xứng với cô.”
Nụ cười của Long Yên nhanh chóng ngưng lại trên mặt.
“Nếu như cô tới tìm tôi để nói chuyện này, tôi không muốn nói chuyện với cô.” Long Yên dứt khoát nói.
Cố Vãn Vãn cũng không vừa mắt với cô ta: “Chúng ta làm một cuộc giao dịch đi.”
Long Yên híp mắt.
“Nếu như cô cần Úc Lạc Hàn làm gì đó vì cô, tôi sẽ giúp cô một lần.” Cố Vãn Vãn lại nói.
Long Khói cũng là người hiểu biết: “Cô muốn gì của Quyền Đế Sâm?”
“**** *****.” Cố Vãn Vãn cũng không vòng vo với cô ta, dù sao thì Long Yên cũng không thích Quyền Đế Sâm.
Long Yên kêu lên: “Cô muốn sinh con cho anh ta?”
“Ừ.” Cố Vãn Vãn gật đầu.
Long Yên kêu lên: “Hóa ra con người cô còn điên cuồng hơn tôi, nhưng mà tôi giúp cô thế nào?”
Hai người ăn nhịp với nhau.
Dù sao thì Cố Vãn Vãn có lợi, Long Yên cũng có lợi ích của riêng mình.
“Còn cô?” Cố Vãn Vãn hỏi cô ta.
Long Yên suy nghĩ một chút: “Bây giờ tôi vẫn chưa nghĩa ra, nhưng mà đến lúc đó nói sau, có thể là cắt “họa mi” của anh ta thì sao!”
Bởi vì Mặc Sơ không trở thành bà Quyền tương lai của Quyền Đế Sâm. Ân Phi Âm và Tô Tiểu Mẽ cũng không nhằm vào cô.
Cuộc sống của Mặc Sơ cũng dần bình tĩnh lại.
Chỉ là cuối cùng cũng đến giai đoạn bận rộn, cô cũng vội tới mức gầy đi một ít.
Lúc cô đến công ty Quyền Đế Sâm, cô đẩy cửa bước vào phòng làm việc của anh.
Luật sư đang thảo luận với anh về các vấn đề phân chia tài sản sau hôn nhân, Mặc Sơ nhìn bọn họ: “Hai người cứ thảo luận đi, lát tôi vào lại.”
Quyền Đế Sâm tỏ ý bảo cô ngồi lên sô pha: “Tôi sắp xong rồi, cô chờ tôi một lát.”
Sau đó anh nói với luật sư: “Trước tiên anh soạn thảo văn bản cho tôi, tôi sẽ xem, nếu cảm thấy nơi nào cần sửa thì tôi sẽ nói sau.”
“Vâng thưa tổng giám đốc Quyền.” Luật sư đứng dậy: “Liên quan tới phương diện giấy tờ ly hôn, tổng giám đốc Quyền có cần bổ sung gì không?”
Mặc Sơ vừa nghe thấy thế, lòng cô nhanh chóng rơi xuống đáy vực, mặc dù biết rõ đây là kết cục duy nhất, nhưng mà đến lúc thật sự phải đến lúc, cô vẫn cảm thấy đau khổ.
Quyền Đế Sâm nói: “Không có.”
“Thế tôi sẽ in ra.” Luật sư nói xong, rời khỏi đó.
Văn phòng tổng giám đốc lại khôi phục sự yên lặng.
Nhưng mà thứ không yên tĩnh là lòng Mặc Sơ, là giấy ly hôn sắp tới.
Bình luận facebook