Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104: Động tình trong phòng làm việc
Quyền Đế Sâm gọi Mặc Sơ mấy lần, cô vẫn còn rơi vào trầm tư, dường như chưa thoát ra được.
Anh đặt tay mình lên bả vai cô.
Mặc Sơ ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh: “Tổng giám đốc Quyền.”
“Sao thế, tôi gọi mấy lần rồi.” Quyền Đế Sâm đưa mắt nhìn cô: “Xảy ra chuyện gì?”
Mặc Sơ nhìn anh, cô có thể xảy ra chuyện gì? Cô nghe thấy mấy chữ giấy ly hôn, trong lòng cô không thể bình tĩnh, sao anh còn có thể bình tĩnh hỏi cô như vậy?
Hay đây là bởi vì đẳng cấp khác nhau?
Lúc nào anh cũng có thể bày mưu lập kế từ cách xa vạn dặm, còn cô thì đương nhiên không thể.
“Tôi cũng không biết mình đang suy nghĩ gì nữa.” Mặc Sơ nhẹ giọng nói, việc đã đến nước này, cô cũng không muốn nói gì.
Quyền Đế Sâm đưa mắt nhìn cô, tựa như muốn xem độ chân thật trong những lời này của cô.
Mặc Sơ lại bổ sung một câu: “Phụ nữ mà, luôn sẽ có những lúc thất thần. Vỗn dĩ phụ nữ mất tập trung hơn đàn ông một chút.”
Quyền Đế Sâm cũng không hỏi lại nữa.
“Đúng rồi, tổng giám đốc Quyền, tôi tiếp tục xác định một vài chi tiết trong hôn lễ.” Mặc Sơ nói.
Quyền Đế Sâm nghe vậy, gật đầu: “Cứ làm theo ý cô đi.”
Mặc Sơ ngạc nhiên nhìn anh, anh nói: “Dùng người thì không nên nghi ngờ, nghi người thì không nên dùng.”
“Được.” Công tác của Mặc Sơ và anh cũng đã nhanh chóng đến cuối.
Đột nhiên cô chợt nói thầm: “Đúng rồi, anh và cô Long đã chụp ảnh cưới chưa?”
Bởi vì hai người này kết hôn nhưng cứ anh không rảnh, hoặc là Long Yên không rảnh.
Mặc Sơ biết, bọn họ kết không hôn mà là lợi ích.
“Không cần chụp.” Quyền Đế Sâm lạnh lùng nói.
Mặc Sơ trợn tròn mắt, Quyền Đế Sâm lại nói: “Kết hôn không nhất thiết phải chụp ảnh cưới, dù sao cũng là hôn nhân vì lợi ích.”
Đột nhiên Mặc Sơ hơi đau lòng: “Tại sao không sống một cuộc đời theo ý mình?”
“Ý mình ư?” Quyền Đế Sâm cong cong đôi môi mỏng: “Cô có tâm nguyện gì?”
“Tôi sao?” Mặc Sơ tràn đầy mơ ước nói: “Tôi hy vọng có thể ở bên người tôi yêu, mặc kệ sống ở đâu, mặc dù chỉ là bình thản sống qua ngày, nhưng ấm áp bền lâu là đủ rồi.”
Quyền Đế Sâm đưa tay ôm cô vào lòng. Thông thường có những lúc như vậy đấy, nguyện vọng rất nhỏ nhưng vẫn luôn không thực hiện được.
Đặc biệt là đối với một người đàn ông như Quyền Đế Sâm, có quyền thế, có lợi ích, nhưng mà chỉ thiếu hạnh phúc.
“Hy vọng có một ngày cô có thể có được hạnh phúc của mình.” Quyền Đế Sâm đưa mắt nhìn cô.
Mặc Sơ có chút lưu luyến mùi vị của anh, cô đưa tay ôm lấy eo anh: “Tổng giám đốc Quyền, tôi hy vọng anh cũng hạnh phúc.”
Cho dù cuộc hôn nhân của hai người dài ngắn thế nào, cô cũng luôn hy vọng có một ngày anh có thể tìm được người phụ nữ mình thích, cuộc sống tràn đầy hạnh phúc.
“Tới đây.” Anh nói.
Anh mở ngăn kéo, lấy ra một hộp quà nhỏ. Lúc hai người họ kết hôn, anh cũng không trao nhẫn cho cô.
Lúc này, thứ nằm trong hộp nhung là gì, Mặc Sơ đã không dám nghĩ tới.
Sau khi Quyền Đế Sâm mở ra, cô nhìn thấy là một đôi hoa tai bằng kim cương.
Anh tự tay đeo cho cô, anh rất ít khi tặng quà cho phụ nữ, nhưng anh nghĩ chắc chắn cô đeo thứ này rất đẹp.
“Cảm ơn.” Mặc Sơ nhỏ giọng nói.
Quyền Đế Sâm vừa cúi đầu, chợt hôn lên môi cô.
Mặc Sơ bất ngờ không kịp đề phòng, bị anh ôm chặt trong lòng. Cô có thể cảm nhận được nụ hôn của anh rất mãnh liệt, tựa như chỉ hận không thể nuốt cô vào bụng.
Cô nắm chặt vạt áo vest của anh, cô bị anh hôn mềm nhũn, cả người bất lực tựa vào lòng anh.
Một tay anh bế cô lên đặt lên bàn làm việc của mình.
“Tổng giám đốc Quyền.” Mặc Sơ sợ hết hồn, đây là muốn làm gì.
Quyền Đế Sâm đưa mắt nhìn cô: “Gọi tên tôi.”
“Đế Sâm.” Mặc Sơ nhẹ nhàng gọi anh, nhưng gọi anh dịu dàng như vậy cũng không mất bao nhiêu thời gian, mỗi lần kêu như vậy đều khiến lòng cô chua xót, nhưng mà xen lẫn trong sự chua xót đó lại mang theo chút hạnh phúc và thỏa mãn.
Quyền Đế Sâm đưa tay, trượt vào vạt áo cô.
Anh rất ít khi mất khống chế như vậy ở chỗ làm việc, toàn bộ sự mất khống chế của anh đều là do câu hy vọng anh có thể hạnh phúc của cô.
Từ lúc mới bắt đầu cuộc hôn nhân, cô chưa bao giờ chất vấn anh điều gì, cho dù bây giờ đã tiến triển tới bước này, cho dù cô có ấm ức cũng sẽ không mất đi chừng mực.
Mặc Sơ vô cùng thẹn thùng: “Đây là phòng làm việc.”
“Sẽ không ai đến đây.” Quyền Đế Sâm nói.
Mặc Sơ vừa xấu hổ vừa sợ, mặc dù cô cảm thấy mỗi lần cô và anh làm chuyện đó đều rất vui sướng, nhưng mà ở chỗ này thật khiến người ta đỏ mặt tim đập thình thịch.
Rõ ràng cô không uống rượu mà sao mỗi lần đụng phải anh là cô lại cảm thấy mình say thế này!
Cô chủ động hôn đáp lại anh, hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Trước đây cô không tin vào chuyện vừa gặp đã yêu, mọi người đều nói vừa gặp đã yêu chỉ là cụm từ đồng nghĩa với việc muốn ngủ với đối phương mà thôi.
Cô ôm chặt cổ Quyền Đế Sâm, mặc dù lo lắng và sợ hãi khiến hô hấp của cô trở nên dồn dập nhưng mà đối tượng là anh, tất cả mọi thứ đều khác biệt.
Anh đưa tay ôm chặt lấy cô, để cô càng áp sát vào ngực mình.
Cô nhẹ giọng kêu lên.
Lúc này bên ngoài phòng làm việc có người định xông vào.
Tả Điện Vũ cản lại bên ngoài: “Cô Long, tổng giám đốc đang làm việc bên trong, mời cô đến phòng nghỉ chờ anh ấy.”
“Anh ta là vị chồng chưa cưới của tôi, tôi vào chờ anh ta thì thế nào?” Thái độ của Long Yên vô cùng kiêu ngạo.
Mặc Sơ bị Quyền Đế Sâm hôn say đắm, cô không nghe rõ người bên ngoài nói gì.
Quyền Đế Sâm dùng một tay ôm cô, sau đó tiến vào phòng nghỉ.
Long Yên đã xông vào: “Không phải nói là làm việc sao? Người đâu?”
Cô ta nhìn thấy một chiếc hoa tai kim cương trên bàn làm việc của anh, cô ta nhìn Tả Điện Vũ, lên tiếng châm chọc: “Anh ta và người phụ nữ kia làm loạn trong phòng làm việc.”
Tả Điện Vũ thấp giọng nói: “Cô Long, xin cô chú ý lời nói.”
“Cái gì mà chú ý với không chú ý.” Long Yên cười lạnh một tiếng: “Tôi cũng không quan tâm anh ta và người phụ nữ kia làm chuyện đó.”
Long Yên cầm chiếc hoa tai trên tay: “Anh nhìn xem, đánh rơi trên bàn làm việc mà cũng không biết, nhìn qua là biết là quan hệ thân thiết rồi, vậy mà tên cấp dưới như anh còn nói rằng anh ta đang làm việc, ha ha ha.”
Trong phòng nghỉ, Mặc Sơ ôm chặt Quyền Đế Sâm, cô cũng nghe được Long Yên nói. Cô sờ tai mình, không biết chiếc hoa tai kim cương rơi từ lúc nào, đây chính là quà Quyền Đế Sâm vừa tặng cô.
“Tôi phải đi lấy lại.” Mặc Sơ vội vàng nói.
Quyền Đế Sâm không muốn cô bị người khác tổn thương, Long Yên và anh kết hôn, cả hai người đều không có tình cảm, nhưng mà nói không chừng Long Yên sẽ tổn thương Mặc Sơ.
“Không cần.” Anh thấp giọng nói.
“Không được.” Mặc Sơ lắc đầu: “Đó là quà anh mới tặng cho tôi.”
Lòng Quyền Đế Sâm tựa như bị thì gì đó chấn động. Lúc chọn quà, anh cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ là thấy một đôi hoa tai kim cương rất hợp với cô nên lập tức tặng cho cô.
Nhưng mà đối với Mặc Sơ mà nói, cô xem nó như báu vật.
Nói cách khác, cô rất xem trọng anh.
Anh đặt tay mình lên bả vai cô.
Mặc Sơ ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh: “Tổng giám đốc Quyền.”
“Sao thế, tôi gọi mấy lần rồi.” Quyền Đế Sâm đưa mắt nhìn cô: “Xảy ra chuyện gì?”
Mặc Sơ nhìn anh, cô có thể xảy ra chuyện gì? Cô nghe thấy mấy chữ giấy ly hôn, trong lòng cô không thể bình tĩnh, sao anh còn có thể bình tĩnh hỏi cô như vậy?
Hay đây là bởi vì đẳng cấp khác nhau?
Lúc nào anh cũng có thể bày mưu lập kế từ cách xa vạn dặm, còn cô thì đương nhiên không thể.
“Tôi cũng không biết mình đang suy nghĩ gì nữa.” Mặc Sơ nhẹ giọng nói, việc đã đến nước này, cô cũng không muốn nói gì.
Quyền Đế Sâm đưa mắt nhìn cô, tựa như muốn xem độ chân thật trong những lời này của cô.
Mặc Sơ lại bổ sung một câu: “Phụ nữ mà, luôn sẽ có những lúc thất thần. Vỗn dĩ phụ nữ mất tập trung hơn đàn ông một chút.”
Quyền Đế Sâm cũng không hỏi lại nữa.
“Đúng rồi, tổng giám đốc Quyền, tôi tiếp tục xác định một vài chi tiết trong hôn lễ.” Mặc Sơ nói.
Quyền Đế Sâm nghe vậy, gật đầu: “Cứ làm theo ý cô đi.”
Mặc Sơ ngạc nhiên nhìn anh, anh nói: “Dùng người thì không nên nghi ngờ, nghi người thì không nên dùng.”
“Được.” Công tác của Mặc Sơ và anh cũng đã nhanh chóng đến cuối.
Đột nhiên cô chợt nói thầm: “Đúng rồi, anh và cô Long đã chụp ảnh cưới chưa?”
Bởi vì hai người này kết hôn nhưng cứ anh không rảnh, hoặc là Long Yên không rảnh.
Mặc Sơ biết, bọn họ kết không hôn mà là lợi ích.
“Không cần chụp.” Quyền Đế Sâm lạnh lùng nói.
Mặc Sơ trợn tròn mắt, Quyền Đế Sâm lại nói: “Kết hôn không nhất thiết phải chụp ảnh cưới, dù sao cũng là hôn nhân vì lợi ích.”
Đột nhiên Mặc Sơ hơi đau lòng: “Tại sao không sống một cuộc đời theo ý mình?”
“Ý mình ư?” Quyền Đế Sâm cong cong đôi môi mỏng: “Cô có tâm nguyện gì?”
“Tôi sao?” Mặc Sơ tràn đầy mơ ước nói: “Tôi hy vọng có thể ở bên người tôi yêu, mặc kệ sống ở đâu, mặc dù chỉ là bình thản sống qua ngày, nhưng ấm áp bền lâu là đủ rồi.”
Quyền Đế Sâm đưa tay ôm cô vào lòng. Thông thường có những lúc như vậy đấy, nguyện vọng rất nhỏ nhưng vẫn luôn không thực hiện được.
Đặc biệt là đối với một người đàn ông như Quyền Đế Sâm, có quyền thế, có lợi ích, nhưng mà chỉ thiếu hạnh phúc.
“Hy vọng có một ngày cô có thể có được hạnh phúc của mình.” Quyền Đế Sâm đưa mắt nhìn cô.
Mặc Sơ có chút lưu luyến mùi vị của anh, cô đưa tay ôm lấy eo anh: “Tổng giám đốc Quyền, tôi hy vọng anh cũng hạnh phúc.”
Cho dù cuộc hôn nhân của hai người dài ngắn thế nào, cô cũng luôn hy vọng có một ngày anh có thể tìm được người phụ nữ mình thích, cuộc sống tràn đầy hạnh phúc.
“Tới đây.” Anh nói.
Anh mở ngăn kéo, lấy ra một hộp quà nhỏ. Lúc hai người họ kết hôn, anh cũng không trao nhẫn cho cô.
Lúc này, thứ nằm trong hộp nhung là gì, Mặc Sơ đã không dám nghĩ tới.
Sau khi Quyền Đế Sâm mở ra, cô nhìn thấy là một đôi hoa tai bằng kim cương.
Anh tự tay đeo cho cô, anh rất ít khi tặng quà cho phụ nữ, nhưng anh nghĩ chắc chắn cô đeo thứ này rất đẹp.
“Cảm ơn.” Mặc Sơ nhỏ giọng nói.
Quyền Đế Sâm vừa cúi đầu, chợt hôn lên môi cô.
Mặc Sơ bất ngờ không kịp đề phòng, bị anh ôm chặt trong lòng. Cô có thể cảm nhận được nụ hôn của anh rất mãnh liệt, tựa như chỉ hận không thể nuốt cô vào bụng.
Cô nắm chặt vạt áo vest của anh, cô bị anh hôn mềm nhũn, cả người bất lực tựa vào lòng anh.
Một tay anh bế cô lên đặt lên bàn làm việc của mình.
“Tổng giám đốc Quyền.” Mặc Sơ sợ hết hồn, đây là muốn làm gì.
Quyền Đế Sâm đưa mắt nhìn cô: “Gọi tên tôi.”
“Đế Sâm.” Mặc Sơ nhẹ nhàng gọi anh, nhưng gọi anh dịu dàng như vậy cũng không mất bao nhiêu thời gian, mỗi lần kêu như vậy đều khiến lòng cô chua xót, nhưng mà xen lẫn trong sự chua xót đó lại mang theo chút hạnh phúc và thỏa mãn.
Quyền Đế Sâm đưa tay, trượt vào vạt áo cô.
Anh rất ít khi mất khống chế như vậy ở chỗ làm việc, toàn bộ sự mất khống chế của anh đều là do câu hy vọng anh có thể hạnh phúc của cô.
Từ lúc mới bắt đầu cuộc hôn nhân, cô chưa bao giờ chất vấn anh điều gì, cho dù bây giờ đã tiến triển tới bước này, cho dù cô có ấm ức cũng sẽ không mất đi chừng mực.
Mặc Sơ vô cùng thẹn thùng: “Đây là phòng làm việc.”
“Sẽ không ai đến đây.” Quyền Đế Sâm nói.
Mặc Sơ vừa xấu hổ vừa sợ, mặc dù cô cảm thấy mỗi lần cô và anh làm chuyện đó đều rất vui sướng, nhưng mà ở chỗ này thật khiến người ta đỏ mặt tim đập thình thịch.
Rõ ràng cô không uống rượu mà sao mỗi lần đụng phải anh là cô lại cảm thấy mình say thế này!
Cô chủ động hôn đáp lại anh, hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Trước đây cô không tin vào chuyện vừa gặp đã yêu, mọi người đều nói vừa gặp đã yêu chỉ là cụm từ đồng nghĩa với việc muốn ngủ với đối phương mà thôi.
Cô ôm chặt cổ Quyền Đế Sâm, mặc dù lo lắng và sợ hãi khiến hô hấp của cô trở nên dồn dập nhưng mà đối tượng là anh, tất cả mọi thứ đều khác biệt.
Anh đưa tay ôm chặt lấy cô, để cô càng áp sát vào ngực mình.
Cô nhẹ giọng kêu lên.
Lúc này bên ngoài phòng làm việc có người định xông vào.
Tả Điện Vũ cản lại bên ngoài: “Cô Long, tổng giám đốc đang làm việc bên trong, mời cô đến phòng nghỉ chờ anh ấy.”
“Anh ta là vị chồng chưa cưới của tôi, tôi vào chờ anh ta thì thế nào?” Thái độ của Long Yên vô cùng kiêu ngạo.
Mặc Sơ bị Quyền Đế Sâm hôn say đắm, cô không nghe rõ người bên ngoài nói gì.
Quyền Đế Sâm dùng một tay ôm cô, sau đó tiến vào phòng nghỉ.
Long Yên đã xông vào: “Không phải nói là làm việc sao? Người đâu?”
Cô ta nhìn thấy một chiếc hoa tai kim cương trên bàn làm việc của anh, cô ta nhìn Tả Điện Vũ, lên tiếng châm chọc: “Anh ta và người phụ nữ kia làm loạn trong phòng làm việc.”
Tả Điện Vũ thấp giọng nói: “Cô Long, xin cô chú ý lời nói.”
“Cái gì mà chú ý với không chú ý.” Long Yên cười lạnh một tiếng: “Tôi cũng không quan tâm anh ta và người phụ nữ kia làm chuyện đó.”
Long Yên cầm chiếc hoa tai trên tay: “Anh nhìn xem, đánh rơi trên bàn làm việc mà cũng không biết, nhìn qua là biết là quan hệ thân thiết rồi, vậy mà tên cấp dưới như anh còn nói rằng anh ta đang làm việc, ha ha ha.”
Trong phòng nghỉ, Mặc Sơ ôm chặt Quyền Đế Sâm, cô cũng nghe được Long Yên nói. Cô sờ tai mình, không biết chiếc hoa tai kim cương rơi từ lúc nào, đây chính là quà Quyền Đế Sâm vừa tặng cô.
“Tôi phải đi lấy lại.” Mặc Sơ vội vàng nói.
Quyền Đế Sâm không muốn cô bị người khác tổn thương, Long Yên và anh kết hôn, cả hai người đều không có tình cảm, nhưng mà nói không chừng Long Yên sẽ tổn thương Mặc Sơ.
“Không cần.” Anh thấp giọng nói.
“Không được.” Mặc Sơ lắc đầu: “Đó là quà anh mới tặng cho tôi.”
Lòng Quyền Đế Sâm tựa như bị thì gì đó chấn động. Lúc chọn quà, anh cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ là thấy một đôi hoa tai kim cương rất hợp với cô nên lập tức tặng cho cô.
Nhưng mà đối với Mặc Sơ mà nói, cô xem nó như báu vật.
Nói cách khác, cô rất xem trọng anh.