• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! (4 Viewers)

  • Chương 347 "Chị, anh rể, em về rồi!"

Cô đi về trước hỏi các bạn học: "Bạn có biết Mặc Tử Mãnh ở đâu không?"


"Hình như đang ngủ ở ký túc!" Có bạn học nói.


"Cảm ơn!" Mặc Sơ đi tới ký túc xá nam, Mộ Ngạn Hạo tiến lên nói: "Tôi đi cùng cô, tôi biết cậu ta đang ở đâu."


Hai người cùng đẩy cửa ký túc xá nam ra, có nam sinh chỉ mặc một chiếc quần cộc hoa, vừa trông thấy có nữ sinh tới, có người hét lên.



vietwriter.vn



Khi Mặc SỢ sống ở cuộc sống đại học, cô đã từng đến ký túc xá nam bẩn và lộn xộn, cô nhìn quen rồi.


"Tử Mãnh..." Mặc Sơ gọi tên của em trai.


Mặc Tử Mãnh chơi điện tử suốt đêm, bây giờ đang ngủ, cậu ta tỉnh dậy nhìn thấy người tới là Mặc Sơ: "Chị, có chuyện gì vậy?"


"Bố mất rồi, em về tiền bố một đoạn đường cuối đi!" Mặc Sơ nói thẳng vào vấn đề.


Mặc Tử Mãnh trở người, đưa lưng về phía cô: "Ông ta cũng không phải bố đẻ của tôi! Tôi không đi!"



vietwriter.vn



"Nhưng, ông ấy đã nuôi dưỡng em!" Mặc Sơ sốt ruột nói: "Mang ơn một giọt, báo ơn một thuyền!"


Mặc Tử Mãnh quay người lại, cậu ta ngồi dậy rồi cười lạnh một tiếng: "Chị cả, là chị lòng dạ độ lượng, chị không ngại người nhà họ Mặc bọn họ sai bảo chị như trâu như ngựa, bóc lột chị như tạp dịch, nhưng em thì không chịu được cuộc sống như thế."


Sau này Mặc Tử Mãnh mới biết, cậu ta là con nuôi của nhà họ Mặc, ở nhà họ Mặc, người được chiều nhất là Mặc Chiêu Đệ, cô ta có thể hống hách bắt nạt Mặc Sa và Mặc Tử Mãnh.


"Tử Mãnh, ngày kia là ngày đưa tang, nếu em đến được, chị sẽ chi trả toàn bộ học phí và phí sinh hoạt đại học cho em!" Mặc Sơ nhìn cậu ta chăm chú: "Chắc em hiểu, hiện tại tiền học đại học của em là chị bỏ ra!"


Mặc Tử Mãnh vẫn đang trong thời kỳ thanh xuân phản nghịch, cậu ta rất muốn bay, hơn nữa còn không để ý đến mọi chuyện của người nhà họ Mặc.


Nhưng tính kỹ ra thì ở nhà họ Mặc, Mặc Sơ là người tốt với cậu ta nhất!


Sau khi Mặc Sơ rời khỏi đại học S, Mộ Ngạn Hạo đang ôm một con nhóc xinh đẹp, anh ta nhìn về phía Mặc Sơ với đôi mắt sáng như lưu ly.


Mặc Tử Mãnh đưa Mặc Sơ đến bãi đỗ xe, cậu ta nói: "Đều là con người giống nhau mà không đồng mệnh, chị cả, chị xem Mộ Ngạn Hạo bằng tuổi em, cậu ta có thể lái xe thể thao, ôm gái, còn em thì sao?"


Đến cả tiền học đại học cậu ta cũng không có!


Chỉ vì cậu ta là một cô nhi không ai cần!


Mặc Sơ vươn tay ra gõ đầu cậu ta: "Em đừng có mà đi hâm mộ cuộc sống của người khác, trước tiên em phải học tập cho tốt, sau khi tốt nghiệp đại học thì tìm một công việc mà mình thích rồi cố gắng phấn đấu!"


Mặc Tử Mãnh lại thở dài: "Em chỉ có số làm thuê thôi, còn Mộ Ngạn Hạo trời sinh chính là mệnh cậu chủ, cậu ta có thể vào công ty của bố, vừa đi làm đã làm cán bộ rồi, tất cả mọi người còn tôn sùng cậu ta như nhật nguyệt nữa!"


Mặc Sơ nhìn thấy Mộ Ngạn Hạo và em gái kia đang hôn hít khó rời ở nơi công cộng, cô cũng hiểu, người khác hâm mộ anh em nhà họ Mộ tốt số, ai mà biết, Mộ Dật Phong đến cả hôn sự của mình cũng không làm chủ được, còn Mộ Ngạn Hạo thì muốn làm diễn viên, làm gì có chuyện Mộ Thể Trung để cậu ta đi vào giới giải trí cơ chứ?


Mỗi người bọn họ đều chỉ nhìn thấy mặt vẻ vang của người khác, không biết rằng bọn họ cũng có nỗi khổ nói không nên lời.


Mặc Sơ ngồi lên xe, cô nói với Mặc Tử Mãnh qua cửa sổ xe: "Làm tốt chính mình, đừng đi hâm mộ người khác tốt như thế nào!"


"Chị cả, bây giờ chị cũng rất tốt, có đại nhân vật quyền lực ngập trời như anh rể làm chồng chị, danh tiếng tiếng của bà Quyền vang khắp nơi!" Mặc Tử Mãnh cũng hâm mộ cô: "Bây giờ có ai mà không biết, chị cả em đã gả vào hào môn, chim sẻ hóa thành phượng hoàng rồi."


Mặc Sơ không nói gì, người khác đều hâm mộ cô bé lọ lem là cô đây may mắn, thật sự là ngoại trừ may mắn ra, thì còn có vất vả và cố gắng mà người khác không nhìn thấy.


Đưa tang.


Thầy cúng chọn một cái ngày, là ngày đưa tang của Mặc Đại Thăng.


Hôm đó, nhà họ Mộ và nhà họ Long đều không tới.


Nghĩ cũng là tất nhiên, nhà họ Mặc không phải gia đình giàu có gì, còn nhà họ Mộ và nhà họ Long thì đều là danh môn vọng tộc ở trong thành phố S, một thương một chính cũng là độ cao làm người ta ngửa mặt trông lên.


Thiệu Vĩ Trạch và Mặc Tử Mãnh đều đã tới nơi tổ chức tang lễ.


Thiệu Vĩ Trạch là Quyền Để Sám gọi về, anh ta rất là khôn khéo gọi Quyền Đế Sâm: "Chị, anh rể, em về rồi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu, anh mặc một bộ comple màu đen, Mặc Sơ đứng bên cạnh anh cũng mặc một bộ quần áo màu đen.




Cô đi về trước hỏi các bạn học: "Bạn có biết Mặc Tử Mãnh ở đâu không?"


"Hình như đang ngủ ở ký túc!" Có bạn học nói.


"Cảm ơn!" Mặc Sơ đi tới ký túc xá nam, Mộ Ngạn Hạo tiến lên nói: "Tôi đi cùng cô, tôi biết cậu ta đang ở đâu."


Hai người cùng đẩy cửa ký túc xá nam ra, có nam sinh chỉ mặc một chiếc quần cộc hoa, vừa trông thấy có nữ sinh tới, có người hét lên.



vietwriter.vn



Khi Mặc SỢ sống ở cuộc sống đại học, cô đã từng đến ký túc xá nam bẩn và lộn xộn, cô nhìn quen rồi.


"Tử Mãnh..." Mặc Sơ gọi tên của em trai.


Mặc Tử Mãnh chơi điện tử suốt đêm, bây giờ đang ngủ, cậu ta tỉnh dậy nhìn thấy người tới là Mặc Sơ: "Chị, có chuyện gì vậy?"


"Bố mất rồi, em về tiền bố một đoạn đường cuối đi!" Mặc Sơ nói thẳng vào vấn đề.


Mặc Tử Mãnh trở người, đưa lưng về phía cô: "Ông ta cũng không phải bố đẻ của tôi! Tôi không đi!"



vietwriter.vn



"Nhưng, ông ấy đã nuôi dưỡng em!" Mặc Sơ sốt ruột nói: "Mang ơn một giọt, báo ơn một thuyền!"


Mặc Tử Mãnh quay người lại, cậu ta ngồi dậy rồi cười lạnh một tiếng: "Chị cả, là chị lòng dạ độ lượng, chị không ngại người nhà họ Mặc bọn họ sai bảo chị như trâu như ngựa, bóc lột chị như tạp dịch, nhưng em thì không chịu được cuộc sống như thế."


Sau này Mặc Tử Mãnh mới biết, cậu ta là con nuôi của nhà họ Mặc, ở nhà họ Mặc, người được chiều nhất là Mặc Chiêu Đệ, cô ta có thể hống hách bắt nạt Mặc Sa và Mặc Tử Mãnh.


"Tử Mãnh, ngày kia là ngày đưa tang, nếu em đến được, chị sẽ chi trả toàn bộ học phí và phí sinh hoạt đại học cho em!" Mặc Sơ nhìn cậu ta chăm chú: "Chắc em hiểu, hiện tại tiền học đại học của em là chị bỏ ra!"


Mặc Tử Mãnh vẫn đang trong thời kỳ thanh xuân phản nghịch, cậu ta rất muốn bay, hơn nữa còn không để ý đến mọi chuyện của người nhà họ Mặc.


Nhưng tính kỹ ra thì ở nhà họ Mặc, Mặc Sơ là người tốt với cậu ta nhất!


Sau khi Mặc Sơ rời khỏi đại học S, Mộ Ngạn Hạo đang ôm một con nhóc xinh đẹp, anh ta nhìn về phía Mặc Sơ với đôi mắt sáng như lưu ly.


Mặc Tử Mãnh đưa Mặc Sơ đến bãi đỗ xe, cậu ta nói: "Đều là con người giống nhau mà không đồng mệnh, chị cả, chị xem Mộ Ngạn Hạo bằng tuổi em, cậu ta có thể lái xe thể thao, ôm gái, còn em thì sao?"


Đến cả tiền học đại học cậu ta cũng không có!


Chỉ vì cậu ta là một cô nhi không ai cần!


Mặc Sơ vươn tay ra gõ đầu cậu ta: "Em đừng có mà đi hâm mộ cuộc sống của người khác, trước tiên em phải học tập cho tốt, sau khi tốt nghiệp đại học thì tìm một công việc mà mình thích rồi cố gắng phấn đấu!"


Mặc Tử Mãnh lại thở dài: "Em chỉ có số làm thuê thôi, còn Mộ Ngạn Hạo trời sinh chính là mệnh cậu chủ, cậu ta có thể vào công ty của bố, vừa đi làm đã làm cán bộ rồi, tất cả mọi người còn tôn sùng cậu ta như nhật nguyệt nữa!"


Mặc Sơ nhìn thấy Mộ Ngạn Hạo và em gái kia đang hôn hít khó rời ở nơi công cộng, cô cũng hiểu, người khác hâm mộ anh em nhà họ Mộ tốt số, ai mà biết, Mộ Dật Phong đến cả hôn sự của mình cũng không làm chủ được, còn Mộ Ngạn Hạo thì muốn làm diễn viên, làm gì có chuyện Mộ Thể Trung để cậu ta đi vào giới giải trí cơ chứ?


Mỗi người bọn họ đều chỉ nhìn thấy mặt vẻ vang của người khác, không biết rằng bọn họ cũng có nỗi khổ nói không nên lời.


Mặc Sơ ngồi lên xe, cô nói với Mặc Tử Mãnh qua cửa sổ xe: "Làm tốt chính mình, đừng đi hâm mộ người khác tốt như thế nào!"


"Chị cả, bây giờ chị cũng rất tốt, có đại nhân vật quyền lực ngập trời như anh rể làm chồng chị, danh tiếng tiếng của bà Quyền vang khắp nơi!" Mặc Tử Mãnh cũng hâm mộ cô: "Bây giờ có ai mà không biết, chị cả em đã gả vào hào môn, chim sẻ hóa thành phượng hoàng rồi."


Mặc Sơ không nói gì, người khác đều hâm mộ cô bé lọ lem là cô đây may mắn, thật sự là ngoại trừ may mắn ra, thì còn có vất vả và cố gắng mà người khác không nhìn thấy.


Đưa tang.


Thầy cúng chọn một cái ngày, là ngày đưa tang của Mặc Đại Thăng.


Hôm đó, nhà họ Mộ và nhà họ Long đều không tới.


Nghĩ cũng là tất nhiên, nhà họ Mặc không phải gia đình giàu có gì, còn nhà họ Mộ và nhà họ Long thì đều là danh môn vọng tộc ở trong thành phố S, một thương một chính cũng là độ cao làm người ta ngửa mặt trông lên.


Thiệu Vĩ Trạch và Mặc Tử Mãnh đều đã tới nơi tổ chức tang lễ.


Thiệu Vĩ Trạch là Quyền Để Sám gọi về, anh ta rất là khôn khéo gọi Quyền Đế Sâm: "Chị, anh rể, em về rồi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu, anh mặc một bộ comple màu đen, Mặc Sơ đứng bên cạnh anh cũng mặc một bộ quần áo màu đen.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Cô đi về trước hỏi các bạn học: "Bạn có biết Mặc Tử Mãnh ở đâu không?"


"Hình như đang ngủ ở ký túc!" Có bạn học nói.


"Cảm ơn!" Mặc Sơ đi tới ký túc xá nam, Mộ Ngạn Hạo tiến lên nói: "Tôi đi cùng cô, tôi biết cậu ta đang ở đâu."


Hai người cùng đẩy cửa ký túc xá nam ra, có nam sinh chỉ mặc một chiếc quần cộc hoa, vừa trông thấy có nữ sinh tới, có người hét lên.



vietwriter.vn



Khi Mặc SỢ sống ở cuộc sống đại học, cô đã từng đến ký túc xá nam bẩn và lộn xộn, cô nhìn quen rồi.


"Tử Mãnh..." Mặc Sơ gọi tên của em trai.


Mặc Tử Mãnh chơi điện tử suốt đêm, bây giờ đang ngủ, cậu ta tỉnh dậy nhìn thấy người tới là Mặc Sơ: "Chị, có chuyện gì vậy?"


"Bố mất rồi, em về tiền bố một đoạn đường cuối đi!" Mặc Sơ nói thẳng vào vấn đề.


Mặc Tử Mãnh trở người, đưa lưng về phía cô: "Ông ta cũng không phải bố đẻ của tôi! Tôi không đi!"



vietwriter.vn



"Nhưng, ông ấy đã nuôi dưỡng em!" Mặc Sơ sốt ruột nói: "Mang ơn một giọt, báo ơn một thuyền!"


Mặc Tử Mãnh quay người lại, cậu ta ngồi dậy rồi cười lạnh một tiếng: "Chị cả, là chị lòng dạ độ lượng, chị không ngại người nhà họ Mặc bọn họ sai bảo chị như trâu như ngựa, bóc lột chị như tạp dịch, nhưng em thì không chịu được cuộc sống như thế."


Sau này Mặc Tử Mãnh mới biết, cậu ta là con nuôi của nhà họ Mặc, ở nhà họ Mặc, người được chiều nhất là Mặc Chiêu Đệ, cô ta có thể hống hách bắt nạt Mặc Sa và Mặc Tử Mãnh.


"Tử Mãnh, ngày kia là ngày đưa tang, nếu em đến được, chị sẽ chi trả toàn bộ học phí và phí sinh hoạt đại học cho em!" Mặc Sơ nhìn cậu ta chăm chú: "Chắc em hiểu, hiện tại tiền học đại học của em là chị bỏ ra!"


Mặc Tử Mãnh vẫn đang trong thời kỳ thanh xuân phản nghịch, cậu ta rất muốn bay, hơn nữa còn không để ý đến mọi chuyện của người nhà họ Mặc.


Nhưng tính kỹ ra thì ở nhà họ Mặc, Mặc Sơ là người tốt với cậu ta nhất!


Sau khi Mặc Sơ rời khỏi đại học S, Mộ Ngạn Hạo đang ôm một con nhóc xinh đẹp, anh ta nhìn về phía Mặc Sơ với đôi mắt sáng như lưu ly.


Mặc Tử Mãnh đưa Mặc Sơ đến bãi đỗ xe, cậu ta nói: "Đều là con người giống nhau mà không đồng mệnh, chị cả, chị xem Mộ Ngạn Hạo bằng tuổi em, cậu ta có thể lái xe thể thao, ôm gái, còn em thì sao?"


Đến cả tiền học đại học cậu ta cũng không có!


Chỉ vì cậu ta là một cô nhi không ai cần!


Mặc Sơ vươn tay ra gõ đầu cậu ta: "Em đừng có mà đi hâm mộ cuộc sống của người khác, trước tiên em phải học tập cho tốt, sau khi tốt nghiệp đại học thì tìm một công việc mà mình thích rồi cố gắng phấn đấu!"


Mặc Tử Mãnh lại thở dài: "Em chỉ có số làm thuê thôi, còn Mộ Ngạn Hạo trời sinh chính là mệnh cậu chủ, cậu ta có thể vào công ty của bố, vừa đi làm đã làm cán bộ rồi, tất cả mọi người còn tôn sùng cậu ta như nhật nguyệt nữa!"


Mặc Sơ nhìn thấy Mộ Ngạn Hạo và em gái kia đang hôn hít khó rời ở nơi công cộng, cô cũng hiểu, người khác hâm mộ anh em nhà họ Mộ tốt số, ai mà biết, Mộ Dật Phong đến cả hôn sự của mình cũng không làm chủ được, còn Mộ Ngạn Hạo thì muốn làm diễn viên, làm gì có chuyện Mộ Thể Trung để cậu ta đi vào giới giải trí cơ chứ?


Mỗi người bọn họ đều chỉ nhìn thấy mặt vẻ vang của người khác, không biết rằng bọn họ cũng có nỗi khổ nói không nên lời.


Mặc Sơ ngồi lên xe, cô nói với Mặc Tử Mãnh qua cửa sổ xe: "Làm tốt chính mình, đừng đi hâm mộ người khác tốt như thế nào!"


"Chị cả, bây giờ chị cũng rất tốt, có đại nhân vật quyền lực ngập trời như anh rể làm chồng chị, danh tiếng tiếng của bà Quyền vang khắp nơi!" Mặc Tử Mãnh cũng hâm mộ cô: "Bây giờ có ai mà không biết, chị cả em đã gả vào hào môn, chim sẻ hóa thành phượng hoàng rồi."


Mặc Sơ không nói gì, người khác đều hâm mộ cô bé lọ lem là cô đây may mắn, thật sự là ngoại trừ may mắn ra, thì còn có vất vả và cố gắng mà người khác không nhìn thấy.


Đưa tang.


Thầy cúng chọn một cái ngày, là ngày đưa tang của Mặc Đại Thăng.


Hôm đó, nhà họ Mộ và nhà họ Long đều không tới.


Nghĩ cũng là tất nhiên, nhà họ Mặc không phải gia đình giàu có gì, còn nhà họ Mộ và nhà họ Long thì đều là danh môn vọng tộc ở trong thành phố S, một thương một chính cũng là độ cao làm người ta ngửa mặt trông lên.


Thiệu Vĩ Trạch và Mặc Tử Mãnh đều đã tới nơi tổ chức tang lễ.


Thiệu Vĩ Trạch là Quyền Để Sám gọi về, anh ta rất là khôn khéo gọi Quyền Đế Sâm: "Chị, anh rể, em về rồi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu, anh mặc một bộ comple màu đen, Mặc Sơ đứng bên cạnh anh cũng mặc một bộ quần áo màu đen.




Cô đi về trước hỏi các bạn học: "Bạn có biết Mặc Tử Mãnh ở đâu không?"


"Hình như đang ngủ ở ký túc!" Có bạn học nói.


"Cảm ơn!" Mặc Sơ đi tới ký túc xá nam, Mộ Ngạn Hạo tiến lên nói: "Tôi đi cùng cô, tôi biết cậu ta đang ở đâu."


Hai người cùng đẩy cửa ký túc xá nam ra, có nam sinh chỉ mặc một chiếc quần cộc hoa, vừa trông thấy có nữ sinh tới, có người hét lên.



vietwriter.vn



Khi Mặc SỢ sống ở cuộc sống đại học, cô đã từng đến ký túc xá nam bẩn và lộn xộn, cô nhìn quen rồi.


"Tử Mãnh..." Mặc Sơ gọi tên của em trai.


Mặc Tử Mãnh chơi điện tử suốt đêm, bây giờ đang ngủ, cậu ta tỉnh dậy nhìn thấy người tới là Mặc Sơ: "Chị, có chuyện gì vậy?"


"Bố mất rồi, em về tiền bố một đoạn đường cuối đi!" Mặc Sơ nói thẳng vào vấn đề.


Mặc Tử Mãnh trở người, đưa lưng về phía cô: "Ông ta cũng không phải bố đẻ của tôi! Tôi không đi!"



vietwriter.vn



"Nhưng, ông ấy đã nuôi dưỡng em!" Mặc Sơ sốt ruột nói: "Mang ơn một giọt, báo ơn một thuyền!"


Mặc Tử Mãnh quay người lại, cậu ta ngồi dậy rồi cười lạnh một tiếng: "Chị cả, là chị lòng dạ độ lượng, chị không ngại người nhà họ Mặc bọn họ sai bảo chị như trâu như ngựa, bóc lột chị như tạp dịch, nhưng em thì không chịu được cuộc sống như thế."


Sau này Mặc Tử Mãnh mới biết, cậu ta là con nuôi của nhà họ Mặc, ở nhà họ Mặc, người được chiều nhất là Mặc Chiêu Đệ, cô ta có thể hống hách bắt nạt Mặc Sa và Mặc Tử Mãnh.


"Tử Mãnh, ngày kia là ngày đưa tang, nếu em đến được, chị sẽ chi trả toàn bộ học phí và phí sinh hoạt đại học cho em!" Mặc Sơ nhìn cậu ta chăm chú: "Chắc em hiểu, hiện tại tiền học đại học của em là chị bỏ ra!"


Mặc Tử Mãnh vẫn đang trong thời kỳ thanh xuân phản nghịch, cậu ta rất muốn bay, hơn nữa còn không để ý đến mọi chuyện của người nhà họ Mặc.


Nhưng tính kỹ ra thì ở nhà họ Mặc, Mặc Sơ là người tốt với cậu ta nhất!


Sau khi Mặc Sơ rời khỏi đại học S, Mộ Ngạn Hạo đang ôm một con nhóc xinh đẹp, anh ta nhìn về phía Mặc Sơ với đôi mắt sáng như lưu ly.


Mặc Tử Mãnh đưa Mặc Sơ đến bãi đỗ xe, cậu ta nói: "Đều là con người giống nhau mà không đồng mệnh, chị cả, chị xem Mộ Ngạn Hạo bằng tuổi em, cậu ta có thể lái xe thể thao, ôm gái, còn em thì sao?"


Đến cả tiền học đại học cậu ta cũng không có!


Chỉ vì cậu ta là một cô nhi không ai cần!


Mặc Sơ vươn tay ra gõ đầu cậu ta: "Em đừng có mà đi hâm mộ cuộc sống của người khác, trước tiên em phải học tập cho tốt, sau khi tốt nghiệp đại học thì tìm một công việc mà mình thích rồi cố gắng phấn đấu!"


Mặc Tử Mãnh lại thở dài: "Em chỉ có số làm thuê thôi, còn Mộ Ngạn Hạo trời sinh chính là mệnh cậu chủ, cậu ta có thể vào công ty của bố, vừa đi làm đã làm cán bộ rồi, tất cả mọi người còn tôn sùng cậu ta như nhật nguyệt nữa!"


Mặc Sơ nhìn thấy Mộ Ngạn Hạo và em gái kia đang hôn hít khó rời ở nơi công cộng, cô cũng hiểu, người khác hâm mộ anh em nhà họ Mộ tốt số, ai mà biết, Mộ Dật Phong đến cả hôn sự của mình cũng không làm chủ được, còn Mộ Ngạn Hạo thì muốn làm diễn viên, làm gì có chuyện Mộ Thể Trung để cậu ta đi vào giới giải trí cơ chứ?


Mỗi người bọn họ đều chỉ nhìn thấy mặt vẻ vang của người khác, không biết rằng bọn họ cũng có nỗi khổ nói không nên lời.


Mặc Sơ ngồi lên xe, cô nói với Mặc Tử Mãnh qua cửa sổ xe: "Làm tốt chính mình, đừng đi hâm mộ người khác tốt như thế nào!"


"Chị cả, bây giờ chị cũng rất tốt, có đại nhân vật quyền lực ngập trời như anh rể làm chồng chị, danh tiếng tiếng của bà Quyền vang khắp nơi!" Mặc Tử Mãnh cũng hâm mộ cô: "Bây giờ có ai mà không biết, chị cả em đã gả vào hào môn, chim sẻ hóa thành phượng hoàng rồi."


Mặc Sơ không nói gì, người khác đều hâm mộ cô bé lọ lem là cô đây may mắn, thật sự là ngoại trừ may mắn ra, thì còn có vất vả và cố gắng mà người khác không nhìn thấy.


Đưa tang.


Thầy cúng chọn một cái ngày, là ngày đưa tang của Mặc Đại Thăng.


Hôm đó, nhà họ Mộ và nhà họ Long đều không tới.


Nghĩ cũng là tất nhiên, nhà họ Mặc không phải gia đình giàu có gì, còn nhà họ Mộ và nhà họ Long thì đều là danh môn vọng tộc ở trong thành phố S, một thương một chính cũng là độ cao làm người ta ngửa mặt trông lên.


Thiệu Vĩ Trạch và Mặc Tử Mãnh đều đã tới nơi tổ chức tang lễ.


Thiệu Vĩ Trạch là Quyền Để Sám gọi về, anh ta rất là khôn khéo gọi Quyền Đế Sâm: "Chị, anh rể, em về rồi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu, anh mặc một bộ comple màu đen, Mặc Sơ đứng bên cạnh anh cũng mặc một bộ quần áo màu đen.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Cô đi về trước hỏi các bạn học: "Bạn có biết Mặc Tử Mãnh ở đâu không?"


"Hình như đang ngủ ở ký túc!" Có bạn học nói.


"Cảm ơn!" Mặc Sơ đi tới ký túc xá nam, Mộ Ngạn Hạo tiến lên nói: "Tôi đi cùng cô, tôi biết cậu ta đang ở đâu."


Hai người cùng đẩy cửa ký túc xá nam ra, có nam sinh chỉ mặc một chiếc quần cộc hoa, vừa trông thấy có nữ sinh tới, có người hét lên.



vietwriter.vn



Khi Mặc SỢ sống ở cuộc sống đại học, cô đã từng đến ký túc xá nam bẩn và lộn xộn, cô nhìn quen rồi.


"Tử Mãnh..." Mặc Sơ gọi tên của em trai.


Mặc Tử Mãnh chơi điện tử suốt đêm, bây giờ đang ngủ, cậu ta tỉnh dậy nhìn thấy người tới là Mặc Sơ: "Chị, có chuyện gì vậy?"


"Bố mất rồi, em về tiền bố một đoạn đường cuối đi!" Mặc Sơ nói thẳng vào vấn đề.


Mặc Tử Mãnh trở người, đưa lưng về phía cô: "Ông ta cũng không phải bố đẻ của tôi! Tôi không đi!"



vietwriter.vn



"Nhưng, ông ấy đã nuôi dưỡng em!" Mặc Sơ sốt ruột nói: "Mang ơn một giọt, báo ơn một thuyền!"


Mặc Tử Mãnh quay người lại, cậu ta ngồi dậy rồi cười lạnh một tiếng: "Chị cả, là chị lòng dạ độ lượng, chị không ngại người nhà họ Mặc bọn họ sai bảo chị như trâu như ngựa, bóc lột chị như tạp dịch, nhưng em thì không chịu được cuộc sống như thế."


Sau này Mặc Tử Mãnh mới biết, cậu ta là con nuôi của nhà họ Mặc, ở nhà họ Mặc, người được chiều nhất là Mặc Chiêu Đệ, cô ta có thể hống hách bắt nạt Mặc Sa và Mặc Tử Mãnh.


"Tử Mãnh, ngày kia là ngày đưa tang, nếu em đến được, chị sẽ chi trả toàn bộ học phí và phí sinh hoạt đại học cho em!" Mặc Sơ nhìn cậu ta chăm chú: "Chắc em hiểu, hiện tại tiền học đại học của em là chị bỏ ra!"


Mặc Tử Mãnh vẫn đang trong thời kỳ thanh xuân phản nghịch, cậu ta rất muốn bay, hơn nữa còn không để ý đến mọi chuyện của người nhà họ Mặc.


Nhưng tính kỹ ra thì ở nhà họ Mặc, Mặc Sơ là người tốt với cậu ta nhất!


Sau khi Mặc Sơ rời khỏi đại học S, Mộ Ngạn Hạo đang ôm một con nhóc xinh đẹp, anh ta nhìn về phía Mặc Sơ với đôi mắt sáng như lưu ly.


Mặc Tử Mãnh đưa Mặc Sơ đến bãi đỗ xe, cậu ta nói: "Đều là con người giống nhau mà không đồng mệnh, chị cả, chị xem Mộ Ngạn Hạo bằng tuổi em, cậu ta có thể lái xe thể thao, ôm gái, còn em thì sao?"


Đến cả tiền học đại học cậu ta cũng không có!


Chỉ vì cậu ta là một cô nhi không ai cần!


Mặc Sơ vươn tay ra gõ đầu cậu ta: "Em đừng có mà đi hâm mộ cuộc sống của người khác, trước tiên em phải học tập cho tốt, sau khi tốt nghiệp đại học thì tìm một công việc mà mình thích rồi cố gắng phấn đấu!"


Mặc Tử Mãnh lại thở dài: "Em chỉ có số làm thuê thôi, còn Mộ Ngạn Hạo trời sinh chính là mệnh cậu chủ, cậu ta có thể vào công ty của bố, vừa đi làm đã làm cán bộ rồi, tất cả mọi người còn tôn sùng cậu ta như nhật nguyệt nữa!"


Mặc Sơ nhìn thấy Mộ Ngạn Hạo và em gái kia đang hôn hít khó rời ở nơi công cộng, cô cũng hiểu, người khác hâm mộ anh em nhà họ Mộ tốt số, ai mà biết, Mộ Dật Phong đến cả hôn sự của mình cũng không làm chủ được, còn Mộ Ngạn Hạo thì muốn làm diễn viên, làm gì có chuyện Mộ Thể Trung để cậu ta đi vào giới giải trí cơ chứ?


Mỗi người bọn họ đều chỉ nhìn thấy mặt vẻ vang của người khác, không biết rằng bọn họ cũng có nỗi khổ nói không nên lời.


Mặc Sơ ngồi lên xe, cô nói với Mặc Tử Mãnh qua cửa sổ xe: "Làm tốt chính mình, đừng đi hâm mộ người khác tốt như thế nào!"


"Chị cả, bây giờ chị cũng rất tốt, có đại nhân vật quyền lực ngập trời như anh rể làm chồng chị, danh tiếng tiếng của bà Quyền vang khắp nơi!" Mặc Tử Mãnh cũng hâm mộ cô: "Bây giờ có ai mà không biết, chị cả em đã gả vào hào môn, chim sẻ hóa thành phượng hoàng rồi."


Mặc Sơ không nói gì, người khác đều hâm mộ cô bé lọ lem là cô đây may mắn, thật sự là ngoại trừ may mắn ra, thì còn có vất vả và cố gắng mà người khác không nhìn thấy.


Đưa tang.


Thầy cúng chọn một cái ngày, là ngày đưa tang của Mặc Đại Thăng.


Hôm đó, nhà họ Mộ và nhà họ Long đều không tới.


Nghĩ cũng là tất nhiên, nhà họ Mặc không phải gia đình giàu có gì, còn nhà họ Mộ và nhà họ Long thì đều là danh môn vọng tộc ở trong thành phố S, một thương một chính cũng là độ cao làm người ta ngửa mặt trông lên.


Thiệu Vĩ Trạch và Mặc Tử Mãnh đều đã tới nơi tổ chức tang lễ.


Thiệu Vĩ Trạch là Quyền Để Sám gọi về, anh ta rất là khôn khéo gọi Quyền Đế Sâm: "Chị, anh rể, em về rồi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu, anh mặc một bộ comple màu đen, Mặc Sơ đứng bên cạnh anh cũng mặc một bộ quần áo màu đen.




Cô đi về trước hỏi các bạn học: "Bạn có biết Mặc Tử Mãnh ở đâu không?"


"Hình như đang ngủ ở ký túc!" Có bạn học nói.


"Cảm ơn!" Mặc Sơ đi tới ký túc xá nam, Mộ Ngạn Hạo tiến lên nói: "Tôi đi cùng cô, tôi biết cậu ta đang ở đâu."


Hai người cùng đẩy cửa ký túc xá nam ra, có nam sinh chỉ mặc một chiếc quần cộc hoa, vừa trông thấy có nữ sinh tới, có người hét lên.



vietwriter.vn



Khi Mặc SỢ sống ở cuộc sống đại học, cô đã từng đến ký túc xá nam bẩn và lộn xộn, cô nhìn quen rồi.


"Tử Mãnh..." Mặc Sơ gọi tên của em trai.


Mặc Tử Mãnh chơi điện tử suốt đêm, bây giờ đang ngủ, cậu ta tỉnh dậy nhìn thấy người tới là Mặc Sơ: "Chị, có chuyện gì vậy?"


"Bố mất rồi, em về tiền bố một đoạn đường cuối đi!" Mặc Sơ nói thẳng vào vấn đề.


Mặc Tử Mãnh trở người, đưa lưng về phía cô: "Ông ta cũng không phải bố đẻ của tôi! Tôi không đi!"



vietwriter.vn



"Nhưng, ông ấy đã nuôi dưỡng em!" Mặc Sơ sốt ruột nói: "Mang ơn một giọt, báo ơn một thuyền!"


Mặc Tử Mãnh quay người lại, cậu ta ngồi dậy rồi cười lạnh một tiếng: "Chị cả, là chị lòng dạ độ lượng, chị không ngại người nhà họ Mặc bọn họ sai bảo chị như trâu như ngựa, bóc lột chị như tạp dịch, nhưng em thì không chịu được cuộc sống như thế."


Sau này Mặc Tử Mãnh mới biết, cậu ta là con nuôi của nhà họ Mặc, ở nhà họ Mặc, người được chiều nhất là Mặc Chiêu Đệ, cô ta có thể hống hách bắt nạt Mặc Sa và Mặc Tử Mãnh.


"Tử Mãnh, ngày kia là ngày đưa tang, nếu em đến được, chị sẽ chi trả toàn bộ học phí và phí sinh hoạt đại học cho em!" Mặc Sơ nhìn cậu ta chăm chú: "Chắc em hiểu, hiện tại tiền học đại học của em là chị bỏ ra!"


Mặc Tử Mãnh vẫn đang trong thời kỳ thanh xuân phản nghịch, cậu ta rất muốn bay, hơn nữa còn không để ý đến mọi chuyện của người nhà họ Mặc.


Nhưng tính kỹ ra thì ở nhà họ Mặc, Mặc Sơ là người tốt với cậu ta nhất!


Sau khi Mặc Sơ rời khỏi đại học S, Mộ Ngạn Hạo đang ôm một con nhóc xinh đẹp, anh ta nhìn về phía Mặc Sơ với đôi mắt sáng như lưu ly.


Mặc Tử Mãnh đưa Mặc Sơ đến bãi đỗ xe, cậu ta nói: "Đều là con người giống nhau mà không đồng mệnh, chị cả, chị xem Mộ Ngạn Hạo bằng tuổi em, cậu ta có thể lái xe thể thao, ôm gái, còn em thì sao?"


Đến cả tiền học đại học cậu ta cũng không có!


Chỉ vì cậu ta là một cô nhi không ai cần!


Mặc Sơ vươn tay ra gõ đầu cậu ta: "Em đừng có mà đi hâm mộ cuộc sống của người khác, trước tiên em phải học tập cho tốt, sau khi tốt nghiệp đại học thì tìm một công việc mà mình thích rồi cố gắng phấn đấu!"


Mặc Tử Mãnh lại thở dài: "Em chỉ có số làm thuê thôi, còn Mộ Ngạn Hạo trời sinh chính là mệnh cậu chủ, cậu ta có thể vào công ty của bố, vừa đi làm đã làm cán bộ rồi, tất cả mọi người còn tôn sùng cậu ta như nhật nguyệt nữa!"


Mặc Sơ nhìn thấy Mộ Ngạn Hạo và em gái kia đang hôn hít khó rời ở nơi công cộng, cô cũng hiểu, người khác hâm mộ anh em nhà họ Mộ tốt số, ai mà biết, Mộ Dật Phong đến cả hôn sự của mình cũng không làm chủ được, còn Mộ Ngạn Hạo thì muốn làm diễn viên, làm gì có chuyện Mộ Thể Trung để cậu ta đi vào giới giải trí cơ chứ?


Mỗi người bọn họ đều chỉ nhìn thấy mặt vẻ vang của người khác, không biết rằng bọn họ cũng có nỗi khổ nói không nên lời.


Mặc Sơ ngồi lên xe, cô nói với Mặc Tử Mãnh qua cửa sổ xe: "Làm tốt chính mình, đừng đi hâm mộ người khác tốt như thế nào!"


"Chị cả, bây giờ chị cũng rất tốt, có đại nhân vật quyền lực ngập trời như anh rể làm chồng chị, danh tiếng tiếng của bà Quyền vang khắp nơi!" Mặc Tử Mãnh cũng hâm mộ cô: "Bây giờ có ai mà không biết, chị cả em đã gả vào hào môn, chim sẻ hóa thành phượng hoàng rồi."


Mặc Sơ không nói gì, người khác đều hâm mộ cô bé lọ lem là cô đây may mắn, thật sự là ngoại trừ may mắn ra, thì còn có vất vả và cố gắng mà người khác không nhìn thấy.


Đưa tang.


Thầy cúng chọn một cái ngày, là ngày đưa tang của Mặc Đại Thăng.


Hôm đó, nhà họ Mộ và nhà họ Long đều không tới.


Nghĩ cũng là tất nhiên, nhà họ Mặc không phải gia đình giàu có gì, còn nhà họ Mộ và nhà họ Long thì đều là danh môn vọng tộc ở trong thành phố S, một thương một chính cũng là độ cao làm người ta ngửa mặt trông lên.


Thiệu Vĩ Trạch và Mặc Tử Mãnh đều đã tới nơi tổ chức tang lễ.


Thiệu Vĩ Trạch là Quyền Để Sám gọi về, anh ta rất là khôn khéo gọi Quyền Đế Sâm: "Chị, anh rể, em về rồi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu, anh mặc một bộ comple màu đen, Mặc Sơ đứng bên cạnh anh cũng mặc một bộ quần áo màu đen.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Cô đi về trước hỏi các bạn học: "Bạn có biết Mặc Tử Mãnh ở đâu không?"


"Hình như đang ngủ ở ký túc!" Có bạn học nói.


"Cảm ơn!" Mặc Sơ đi tới ký túc xá nam, Mộ Ngạn Hạo tiến lên nói: "Tôi đi cùng cô, tôi biết cậu ta đang ở đâu."


Hai người cùng đẩy cửa ký túc xá nam ra, có nam sinh chỉ mặc một chiếc quần cộc hoa, vừa trông thấy có nữ sinh tới, có người hét lên.



vietwriter.vn



Khi Mặc SỢ sống ở cuộc sống đại học, cô đã từng đến ký túc xá nam bẩn và lộn xộn, cô nhìn quen rồi.


"Tử Mãnh..." Mặc Sơ gọi tên của em trai.


Mặc Tử Mãnh chơi điện tử suốt đêm, bây giờ đang ngủ, cậu ta tỉnh dậy nhìn thấy người tới là Mặc Sơ: "Chị, có chuyện gì vậy?"


"Bố mất rồi, em về tiền bố một đoạn đường cuối đi!" Mặc Sơ nói thẳng vào vấn đề.


Mặc Tử Mãnh trở người, đưa lưng về phía cô: "Ông ta cũng không phải bố đẻ của tôi! Tôi không đi!"



vietwriter.vn



"Nhưng, ông ấy đã nuôi dưỡng em!" Mặc Sơ sốt ruột nói: "Mang ơn một giọt, báo ơn một thuyền!"


Mặc Tử Mãnh quay người lại, cậu ta ngồi dậy rồi cười lạnh một tiếng: "Chị cả, là chị lòng dạ độ lượng, chị không ngại người nhà họ Mặc bọn họ sai bảo chị như trâu như ngựa, bóc lột chị như tạp dịch, nhưng em thì không chịu được cuộc sống như thế."


Sau này Mặc Tử Mãnh mới biết, cậu ta là con nuôi của nhà họ Mặc, ở nhà họ Mặc, người được chiều nhất là Mặc Chiêu Đệ, cô ta có thể hống hách bắt nạt Mặc Sa và Mặc Tử Mãnh.


"Tử Mãnh, ngày kia là ngày đưa tang, nếu em đến được, chị sẽ chi trả toàn bộ học phí và phí sinh hoạt đại học cho em!" Mặc Sơ nhìn cậu ta chăm chú: "Chắc em hiểu, hiện tại tiền học đại học của em là chị bỏ ra!"


Mặc Tử Mãnh vẫn đang trong thời kỳ thanh xuân phản nghịch, cậu ta rất muốn bay, hơn nữa còn không để ý đến mọi chuyện của người nhà họ Mặc.


Nhưng tính kỹ ra thì ở nhà họ Mặc, Mặc Sơ là người tốt với cậu ta nhất!


Sau khi Mặc Sơ rời khỏi đại học S, Mộ Ngạn Hạo đang ôm một con nhóc xinh đẹp, anh ta nhìn về phía Mặc Sơ với đôi mắt sáng như lưu ly.


Mặc Tử Mãnh đưa Mặc Sơ đến bãi đỗ xe, cậu ta nói: "Đều là con người giống nhau mà không đồng mệnh, chị cả, chị xem Mộ Ngạn Hạo bằng tuổi em, cậu ta có thể lái xe thể thao, ôm gái, còn em thì sao?"


Đến cả tiền học đại học cậu ta cũng không có!


Chỉ vì cậu ta là một cô nhi không ai cần!


Mặc Sơ vươn tay ra gõ đầu cậu ta: "Em đừng có mà đi hâm mộ cuộc sống của người khác, trước tiên em phải học tập cho tốt, sau khi tốt nghiệp đại học thì tìm một công việc mà mình thích rồi cố gắng phấn đấu!"


Mặc Tử Mãnh lại thở dài: "Em chỉ có số làm thuê thôi, còn Mộ Ngạn Hạo trời sinh chính là mệnh cậu chủ, cậu ta có thể vào công ty của bố, vừa đi làm đã làm cán bộ rồi, tất cả mọi người còn tôn sùng cậu ta như nhật nguyệt nữa!"


Mặc Sơ nhìn thấy Mộ Ngạn Hạo và em gái kia đang hôn hít khó rời ở nơi công cộng, cô cũng hiểu, người khác hâm mộ anh em nhà họ Mộ tốt số, ai mà biết, Mộ Dật Phong đến cả hôn sự của mình cũng không làm chủ được, còn Mộ Ngạn Hạo thì muốn làm diễn viên, làm gì có chuyện Mộ Thể Trung để cậu ta đi vào giới giải trí cơ chứ?


Mỗi người bọn họ đều chỉ nhìn thấy mặt vẻ vang của người khác, không biết rằng bọn họ cũng có nỗi khổ nói không nên lời.


Mặc Sơ ngồi lên xe, cô nói với Mặc Tử Mãnh qua cửa sổ xe: "Làm tốt chính mình, đừng đi hâm mộ người khác tốt như thế nào!"


"Chị cả, bây giờ chị cũng rất tốt, có đại nhân vật quyền lực ngập trời như anh rể làm chồng chị, danh tiếng tiếng của bà Quyền vang khắp nơi!" Mặc Tử Mãnh cũng hâm mộ cô: "Bây giờ có ai mà không biết, chị cả em đã gả vào hào môn, chim sẻ hóa thành phượng hoàng rồi."


Mặc Sơ không nói gì, người khác đều hâm mộ cô bé lọ lem là cô đây may mắn, thật sự là ngoại trừ may mắn ra, thì còn có vất vả và cố gắng mà người khác không nhìn thấy.


Đưa tang.


Thầy cúng chọn một cái ngày, là ngày đưa tang của Mặc Đại Thăng.


Hôm đó, nhà họ Mộ và nhà họ Long đều không tới.


Nghĩ cũng là tất nhiên, nhà họ Mặc không phải gia đình giàu có gì, còn nhà họ Mộ và nhà họ Long thì đều là danh môn vọng tộc ở trong thành phố S, một thương một chính cũng là độ cao làm người ta ngửa mặt trông lên.


Thiệu Vĩ Trạch và Mặc Tử Mãnh đều đã tới nơi tổ chức tang lễ.


Thiệu Vĩ Trạch là Quyền Để Sám gọi về, anh ta rất là khôn khéo gọi Quyền Đế Sâm: "Chị, anh rể, em về rồi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu, anh mặc một bộ comple màu đen, Mặc Sơ đứng bên cạnh anh cũng mặc một bộ quần áo màu đen.




Cô đi về trước hỏi các bạn học: "Bạn có biết Mặc Tử Mãnh ở đâu không?"


"Hình như đang ngủ ở ký túc!" Có bạn học nói.


"Cảm ơn!" Mặc Sơ đi tới ký túc xá nam, Mộ Ngạn Hạo tiến lên nói: "Tôi đi cùng cô, tôi biết cậu ta đang ở đâu."


Hai người cùng đẩy cửa ký túc xá nam ra, có nam sinh chỉ mặc một chiếc quần cộc hoa, vừa trông thấy có nữ sinh tới, có người hét lên.



vietwriter.vn



Khi Mặc SỢ sống ở cuộc sống đại học, cô đã từng đến ký túc xá nam bẩn và lộn xộn, cô nhìn quen rồi.


"Tử Mãnh..." Mặc Sơ gọi tên của em trai.


Mặc Tử Mãnh chơi điện tử suốt đêm, bây giờ đang ngủ, cậu ta tỉnh dậy nhìn thấy người tới là Mặc Sơ: "Chị, có chuyện gì vậy?"


"Bố mất rồi, em về tiền bố một đoạn đường cuối đi!" Mặc Sơ nói thẳng vào vấn đề.


Mặc Tử Mãnh trở người, đưa lưng về phía cô: "Ông ta cũng không phải bố đẻ của tôi! Tôi không đi!"



vietwriter.vn



"Nhưng, ông ấy đã nuôi dưỡng em!" Mặc Sơ sốt ruột nói: "Mang ơn một giọt, báo ơn một thuyền!"


Mặc Tử Mãnh quay người lại, cậu ta ngồi dậy rồi cười lạnh một tiếng: "Chị cả, là chị lòng dạ độ lượng, chị không ngại người nhà họ Mặc bọn họ sai bảo chị như trâu như ngựa, bóc lột chị như tạp dịch, nhưng em thì không chịu được cuộc sống như thế."


Sau này Mặc Tử Mãnh mới biết, cậu ta là con nuôi của nhà họ Mặc, ở nhà họ Mặc, người được chiều nhất là Mặc Chiêu Đệ, cô ta có thể hống hách bắt nạt Mặc Sa và Mặc Tử Mãnh.


"Tử Mãnh, ngày kia là ngày đưa tang, nếu em đến được, chị sẽ chi trả toàn bộ học phí và phí sinh hoạt đại học cho em!" Mặc Sơ nhìn cậu ta chăm chú: "Chắc em hiểu, hiện tại tiền học đại học của em là chị bỏ ra!"


Mặc Tử Mãnh vẫn đang trong thời kỳ thanh xuân phản nghịch, cậu ta rất muốn bay, hơn nữa còn không để ý đến mọi chuyện của người nhà họ Mặc.


Nhưng tính kỹ ra thì ở nhà họ Mặc, Mặc Sơ là người tốt với cậu ta nhất!


Sau khi Mặc Sơ rời khỏi đại học S, Mộ Ngạn Hạo đang ôm một con nhóc xinh đẹp, anh ta nhìn về phía Mặc Sơ với đôi mắt sáng như lưu ly.


Mặc Tử Mãnh đưa Mặc Sơ đến bãi đỗ xe, cậu ta nói: "Đều là con người giống nhau mà không đồng mệnh, chị cả, chị xem Mộ Ngạn Hạo bằng tuổi em, cậu ta có thể lái xe thể thao, ôm gái, còn em thì sao?"


Đến cả tiền học đại học cậu ta cũng không có!


Chỉ vì cậu ta là một cô nhi không ai cần!


Mặc Sơ vươn tay ra gõ đầu cậu ta: "Em đừng có mà đi hâm mộ cuộc sống của người khác, trước tiên em phải học tập cho tốt, sau khi tốt nghiệp đại học thì tìm một công việc mà mình thích rồi cố gắng phấn đấu!"


Mặc Tử Mãnh lại thở dài: "Em chỉ có số làm thuê thôi, còn Mộ Ngạn Hạo trời sinh chính là mệnh cậu chủ, cậu ta có thể vào công ty của bố, vừa đi làm đã làm cán bộ rồi, tất cả mọi người còn tôn sùng cậu ta như nhật nguyệt nữa!"


Mặc Sơ nhìn thấy Mộ Ngạn Hạo và em gái kia đang hôn hít khó rời ở nơi công cộng, cô cũng hiểu, người khác hâm mộ anh em nhà họ Mộ tốt số, ai mà biết, Mộ Dật Phong đến cả hôn sự của mình cũng không làm chủ được, còn Mộ Ngạn Hạo thì muốn làm diễn viên, làm gì có chuyện Mộ Thể Trung để cậu ta đi vào giới giải trí cơ chứ?


Mỗi người bọn họ đều chỉ nhìn thấy mặt vẻ vang của người khác, không biết rằng bọn họ cũng có nỗi khổ nói không nên lời.


Mặc Sơ ngồi lên xe, cô nói với Mặc Tử Mãnh qua cửa sổ xe: "Làm tốt chính mình, đừng đi hâm mộ người khác tốt như thế nào!"


"Chị cả, bây giờ chị cũng rất tốt, có đại nhân vật quyền lực ngập trời như anh rể làm chồng chị, danh tiếng tiếng của bà Quyền vang khắp nơi!" Mặc Tử Mãnh cũng hâm mộ cô: "Bây giờ có ai mà không biết, chị cả em đã gả vào hào môn, chim sẻ hóa thành phượng hoàng rồi."


Mặc Sơ không nói gì, người khác đều hâm mộ cô bé lọ lem là cô đây may mắn, thật sự là ngoại trừ may mắn ra, thì còn có vất vả và cố gắng mà người khác không nhìn thấy.


Đưa tang.


Thầy cúng chọn một cái ngày, là ngày đưa tang của Mặc Đại Thăng.


Hôm đó, nhà họ Mộ và nhà họ Long đều không tới.


Nghĩ cũng là tất nhiên, nhà họ Mặc không phải gia đình giàu có gì, còn nhà họ Mộ và nhà họ Long thì đều là danh môn vọng tộc ở trong thành phố S, một thương một chính cũng là độ cao làm người ta ngửa mặt trông lên.


Thiệu Vĩ Trạch và Mặc Tử Mãnh đều đã tới nơi tổ chức tang lễ.


Thiệu Vĩ Trạch là Quyền Để Sám gọi về, anh ta rất là khôn khéo gọi Quyền Đế Sâm: "Chị, anh rể, em về rồi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu, anh mặc một bộ comple màu đen, Mặc Sơ đứng bên cạnh anh cũng mặc một bộ quần áo màu đen.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Cô đi về trước hỏi các bạn học: "Bạn có biết Mặc Tử Mãnh ở đâu không?"


"Hình như đang ngủ ở ký túc!" Có bạn học nói.


"Cảm ơn!" Mặc Sơ đi tới ký túc xá nam, Mộ Ngạn Hạo tiến lên nói: "Tôi đi cùng cô, tôi biết cậu ta đang ở đâu."


Hai người cùng đẩy cửa ký túc xá nam ra, có nam sinh chỉ mặc một chiếc quần cộc hoa, vừa trông thấy có nữ sinh tới, có người hét lên.



vietwriter.vn



Khi Mặc SỢ sống ở cuộc sống đại học, cô đã từng đến ký túc xá nam bẩn và lộn xộn, cô nhìn quen rồi.


"Tử Mãnh..." Mặc Sơ gọi tên của em trai.


Mặc Tử Mãnh chơi điện tử suốt đêm, bây giờ đang ngủ, cậu ta tỉnh dậy nhìn thấy người tới là Mặc Sơ: "Chị, có chuyện gì vậy?"


"Bố mất rồi, em về tiền bố một đoạn đường cuối đi!" Mặc Sơ nói thẳng vào vấn đề.


Mặc Tử Mãnh trở người, đưa lưng về phía cô: "Ông ta cũng không phải bố đẻ của tôi! Tôi không đi!"



vietwriter.vn



"Nhưng, ông ấy đã nuôi dưỡng em!" Mặc Sơ sốt ruột nói: "Mang ơn một giọt, báo ơn một thuyền!"


Mặc Tử Mãnh quay người lại, cậu ta ngồi dậy rồi cười lạnh một tiếng: "Chị cả, là chị lòng dạ độ lượng, chị không ngại người nhà họ Mặc bọn họ sai bảo chị như trâu như ngựa, bóc lột chị như tạp dịch, nhưng em thì không chịu được cuộc sống như thế."


Sau này Mặc Tử Mãnh mới biết, cậu ta là con nuôi của nhà họ Mặc, ở nhà họ Mặc, người được chiều nhất là Mặc Chiêu Đệ, cô ta có thể hống hách bắt nạt Mặc Sa và Mặc Tử Mãnh.


"Tử Mãnh, ngày kia là ngày đưa tang, nếu em đến được, chị sẽ chi trả toàn bộ học phí và phí sinh hoạt đại học cho em!" Mặc Sơ nhìn cậu ta chăm chú: "Chắc em hiểu, hiện tại tiền học đại học của em là chị bỏ ra!"


Mặc Tử Mãnh vẫn đang trong thời kỳ thanh xuân phản nghịch, cậu ta rất muốn bay, hơn nữa còn không để ý đến mọi chuyện của người nhà họ Mặc.


Nhưng tính kỹ ra thì ở nhà họ Mặc, Mặc Sơ là người tốt với cậu ta nhất!


Sau khi Mặc Sơ rời khỏi đại học S, Mộ Ngạn Hạo đang ôm một con nhóc xinh đẹp, anh ta nhìn về phía Mặc Sơ với đôi mắt sáng như lưu ly.


Mặc Tử Mãnh đưa Mặc Sơ đến bãi đỗ xe, cậu ta nói: "Đều là con người giống nhau mà không đồng mệnh, chị cả, chị xem Mộ Ngạn Hạo bằng tuổi em, cậu ta có thể lái xe thể thao, ôm gái, còn em thì sao?"


Đến cả tiền học đại học cậu ta cũng không có!


Chỉ vì cậu ta là một cô nhi không ai cần!


Mặc Sơ vươn tay ra gõ đầu cậu ta: "Em đừng có mà đi hâm mộ cuộc sống của người khác, trước tiên em phải học tập cho tốt, sau khi tốt nghiệp đại học thì tìm một công việc mà mình thích rồi cố gắng phấn đấu!"


Mặc Tử Mãnh lại thở dài: "Em chỉ có số làm thuê thôi, còn Mộ Ngạn Hạo trời sinh chính là mệnh cậu chủ, cậu ta có thể vào công ty của bố, vừa đi làm đã làm cán bộ rồi, tất cả mọi người còn tôn sùng cậu ta như nhật nguyệt nữa!"


Mặc Sơ nhìn thấy Mộ Ngạn Hạo và em gái kia đang hôn hít khó rời ở nơi công cộng, cô cũng hiểu, người khác hâm mộ anh em nhà họ Mộ tốt số, ai mà biết, Mộ Dật Phong đến cả hôn sự của mình cũng không làm chủ được, còn Mộ Ngạn Hạo thì muốn làm diễn viên, làm gì có chuyện Mộ Thể Trung để cậu ta đi vào giới giải trí cơ chứ?


Mỗi người bọn họ đều chỉ nhìn thấy mặt vẻ vang của người khác, không biết rằng bọn họ cũng có nỗi khổ nói không nên lời.


Mặc Sơ ngồi lên xe, cô nói với Mặc Tử Mãnh qua cửa sổ xe: "Làm tốt chính mình, đừng đi hâm mộ người khác tốt như thế nào!"


"Chị cả, bây giờ chị cũng rất tốt, có đại nhân vật quyền lực ngập trời như anh rể làm chồng chị, danh tiếng tiếng của bà Quyền vang khắp nơi!" Mặc Tử Mãnh cũng hâm mộ cô: "Bây giờ có ai mà không biết, chị cả em đã gả vào hào môn, chim sẻ hóa thành phượng hoàng rồi."


Mặc Sơ không nói gì, người khác đều hâm mộ cô bé lọ lem là cô đây may mắn, thật sự là ngoại trừ may mắn ra, thì còn có vất vả và cố gắng mà người khác không nhìn thấy.


Đưa tang.


Thầy cúng chọn một cái ngày, là ngày đưa tang của Mặc Đại Thăng.


Hôm đó, nhà họ Mộ và nhà họ Long đều không tới.


Nghĩ cũng là tất nhiên, nhà họ Mặc không phải gia đình giàu có gì, còn nhà họ Mộ và nhà họ Long thì đều là danh môn vọng tộc ở trong thành phố S, một thương một chính cũng là độ cao làm người ta ngửa mặt trông lên.


Thiệu Vĩ Trạch và Mặc Tử Mãnh đều đã tới nơi tổ chức tang lễ.


Thiệu Vĩ Trạch là Quyền Để Sám gọi về, anh ta rất là khôn khéo gọi Quyền Đế Sâm: "Chị, anh rể, em về rồi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu, anh mặc một bộ comple màu đen, Mặc Sơ đứng bên cạnh anh cũng mặc một bộ quần áo màu đen.




Cô đi về trước hỏi các bạn học: "Bạn có biết Mặc Tử Mãnh ở đâu không?"


"Hình như đang ngủ ở ký túc!" Có bạn học nói.


"Cảm ơn!" Mặc Sơ đi tới ký túc xá nam, Mộ Ngạn Hạo tiến lên nói: "Tôi đi cùng cô, tôi biết cậu ta đang ở đâu."


Hai người cùng đẩy cửa ký túc xá nam ra, có nam sinh chỉ mặc một chiếc quần cộc hoa, vừa trông thấy có nữ sinh tới, có người hét lên.



vietwriter.vn



Khi Mặc SỢ sống ở cuộc sống đại học, cô đã từng đến ký túc xá nam bẩn và lộn xộn, cô nhìn quen rồi.


"Tử Mãnh..." Mặc Sơ gọi tên của em trai.


Mặc Tử Mãnh chơi điện tử suốt đêm, bây giờ đang ngủ, cậu ta tỉnh dậy nhìn thấy người tới là Mặc Sơ: "Chị, có chuyện gì vậy?"


"Bố mất rồi, em về tiền bố một đoạn đường cuối đi!" Mặc Sơ nói thẳng vào vấn đề.


Mặc Tử Mãnh trở người, đưa lưng về phía cô: "Ông ta cũng không phải bố đẻ của tôi! Tôi không đi!"



vietwriter.vn



"Nhưng, ông ấy đã nuôi dưỡng em!" Mặc Sơ sốt ruột nói: "Mang ơn một giọt, báo ơn một thuyền!"


Mặc Tử Mãnh quay người lại, cậu ta ngồi dậy rồi cười lạnh một tiếng: "Chị cả, là chị lòng dạ độ lượng, chị không ngại người nhà họ Mặc bọn họ sai bảo chị như trâu như ngựa, bóc lột chị như tạp dịch, nhưng em thì không chịu được cuộc sống như thế."


Sau này Mặc Tử Mãnh mới biết, cậu ta là con nuôi của nhà họ Mặc, ở nhà họ Mặc, người được chiều nhất là Mặc Chiêu Đệ, cô ta có thể hống hách bắt nạt Mặc Sa và Mặc Tử Mãnh.


"Tử Mãnh, ngày kia là ngày đưa tang, nếu em đến được, chị sẽ chi trả toàn bộ học phí và phí sinh hoạt đại học cho em!" Mặc Sơ nhìn cậu ta chăm chú: "Chắc em hiểu, hiện tại tiền học đại học của em là chị bỏ ra!"


Mặc Tử Mãnh vẫn đang trong thời kỳ thanh xuân phản nghịch, cậu ta rất muốn bay, hơn nữa còn không để ý đến mọi chuyện của người nhà họ Mặc.


Nhưng tính kỹ ra thì ở nhà họ Mặc, Mặc Sơ là người tốt với cậu ta nhất!


Sau khi Mặc Sơ rời khỏi đại học S, Mộ Ngạn Hạo đang ôm một con nhóc xinh đẹp, anh ta nhìn về phía Mặc Sơ với đôi mắt sáng như lưu ly.


Mặc Tử Mãnh đưa Mặc Sơ đến bãi đỗ xe, cậu ta nói: "Đều là con người giống nhau mà không đồng mệnh, chị cả, chị xem Mộ Ngạn Hạo bằng tuổi em, cậu ta có thể lái xe thể thao, ôm gái, còn em thì sao?"


Đến cả tiền học đại học cậu ta cũng không có!


Chỉ vì cậu ta là một cô nhi không ai cần!


Mặc Sơ vươn tay ra gõ đầu cậu ta: "Em đừng có mà đi hâm mộ cuộc sống của người khác, trước tiên em phải học tập cho tốt, sau khi tốt nghiệp đại học thì tìm một công việc mà mình thích rồi cố gắng phấn đấu!"


Mặc Tử Mãnh lại thở dài: "Em chỉ có số làm thuê thôi, còn Mộ Ngạn Hạo trời sinh chính là mệnh cậu chủ, cậu ta có thể vào công ty của bố, vừa đi làm đã làm cán bộ rồi, tất cả mọi người còn tôn sùng cậu ta như nhật nguyệt nữa!"


Mặc Sơ nhìn thấy Mộ Ngạn Hạo và em gái kia đang hôn hít khó rời ở nơi công cộng, cô cũng hiểu, người khác hâm mộ anh em nhà họ Mộ tốt số, ai mà biết, Mộ Dật Phong đến cả hôn sự của mình cũng không làm chủ được, còn Mộ Ngạn Hạo thì muốn làm diễn viên, làm gì có chuyện Mộ Thể Trung để cậu ta đi vào giới giải trí cơ chứ?


Mỗi người bọn họ đều chỉ nhìn thấy mặt vẻ vang của người khác, không biết rằng bọn họ cũng có nỗi khổ nói không nên lời.


Mặc Sơ ngồi lên xe, cô nói với Mặc Tử Mãnh qua cửa sổ xe: "Làm tốt chính mình, đừng đi hâm mộ người khác tốt như thế nào!"


"Chị cả, bây giờ chị cũng rất tốt, có đại nhân vật quyền lực ngập trời như anh rể làm chồng chị, danh tiếng tiếng của bà Quyền vang khắp nơi!" Mặc Tử Mãnh cũng hâm mộ cô: "Bây giờ có ai mà không biết, chị cả em đã gả vào hào môn, chim sẻ hóa thành phượng hoàng rồi."


Mặc Sơ không nói gì, người khác đều hâm mộ cô bé lọ lem là cô đây may mắn, thật sự là ngoại trừ may mắn ra, thì còn có vất vả và cố gắng mà người khác không nhìn thấy.


Đưa tang.


Thầy cúng chọn một cái ngày, là ngày đưa tang của Mặc Đại Thăng.


Hôm đó, nhà họ Mộ và nhà họ Long đều không tới.


Nghĩ cũng là tất nhiên, nhà họ Mặc không phải gia đình giàu có gì, còn nhà họ Mộ và nhà họ Long thì đều là danh môn vọng tộc ở trong thành phố S, một thương một chính cũng là độ cao làm người ta ngửa mặt trông lên.


Thiệu Vĩ Trạch và Mặc Tử Mãnh đều đã tới nơi tổ chức tang lễ.


Thiệu Vĩ Trạch là Quyền Để Sám gọi về, anh ta rất là khôn khéo gọi Quyền Đế Sâm: "Chị, anh rể, em về rồi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu, anh mặc một bộ comple màu đen, Mặc Sơ đứng bên cạnh anh cũng mặc một bộ quần áo màu đen.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Cô đi về trước hỏi các bạn học: "Bạn có biết Mặc Tử Mãnh ở đâu không?"


"Hình như đang ngủ ở ký túc!" Có bạn học nói.


"Cảm ơn!" Mặc Sơ đi tới ký túc xá nam, Mộ Ngạn Hạo tiến lên nói: "Tôi đi cùng cô, tôi biết cậu ta đang ở đâu."


Hai người cùng đẩy cửa ký túc xá nam ra, có nam sinh chỉ mặc một chiếc quần cộc hoa, vừa trông thấy có nữ sinh tới, có người hét lên.



vietwriter.vn



Khi Mặc SỢ sống ở cuộc sống đại học, cô đã từng đến ký túc xá nam bẩn và lộn xộn, cô nhìn quen rồi.


"Tử Mãnh..." Mặc Sơ gọi tên của em trai.


Mặc Tử Mãnh chơi điện tử suốt đêm, bây giờ đang ngủ, cậu ta tỉnh dậy nhìn thấy người tới là Mặc Sơ: "Chị, có chuyện gì vậy?"


"Bố mất rồi, em về tiền bố một đoạn đường cuối đi!" Mặc Sơ nói thẳng vào vấn đề.


Mặc Tử Mãnh trở người, đưa lưng về phía cô: "Ông ta cũng không phải bố đẻ của tôi! Tôi không đi!"



vietwriter.vn



"Nhưng, ông ấy đã nuôi dưỡng em!" Mặc Sơ sốt ruột nói: "Mang ơn một giọt, báo ơn một thuyền!"


Mặc Tử Mãnh quay người lại, cậu ta ngồi dậy rồi cười lạnh một tiếng: "Chị cả, là chị lòng dạ độ lượng, chị không ngại người nhà họ Mặc bọn họ sai bảo chị như trâu như ngựa, bóc lột chị như tạp dịch, nhưng em thì không chịu được cuộc sống như thế."


Sau này Mặc Tử Mãnh mới biết, cậu ta là con nuôi của nhà họ Mặc, ở nhà họ Mặc, người được chiều nhất là Mặc Chiêu Đệ, cô ta có thể hống hách bắt nạt Mặc Sa và Mặc Tử Mãnh.


"Tử Mãnh, ngày kia là ngày đưa tang, nếu em đến được, chị sẽ chi trả toàn bộ học phí và phí sinh hoạt đại học cho em!" Mặc Sơ nhìn cậu ta chăm chú: "Chắc em hiểu, hiện tại tiền học đại học của em là chị bỏ ra!"


Mặc Tử Mãnh vẫn đang trong thời kỳ thanh xuân phản nghịch, cậu ta rất muốn bay, hơn nữa còn không để ý đến mọi chuyện của người nhà họ Mặc.


Nhưng tính kỹ ra thì ở nhà họ Mặc, Mặc Sơ là người tốt với cậu ta nhất!


Sau khi Mặc Sơ rời khỏi đại học S, Mộ Ngạn Hạo đang ôm một con nhóc xinh đẹp, anh ta nhìn về phía Mặc Sơ với đôi mắt sáng như lưu ly.


Mặc Tử Mãnh đưa Mặc Sơ đến bãi đỗ xe, cậu ta nói: "Đều là con người giống nhau mà không đồng mệnh, chị cả, chị xem Mộ Ngạn Hạo bằng tuổi em, cậu ta có thể lái xe thể thao, ôm gái, còn em thì sao?"


Đến cả tiền học đại học cậu ta cũng không có!


Chỉ vì cậu ta là một cô nhi không ai cần!


Mặc Sơ vươn tay ra gõ đầu cậu ta: "Em đừng có mà đi hâm mộ cuộc sống của người khác, trước tiên em phải học tập cho tốt, sau khi tốt nghiệp đại học thì tìm một công việc mà mình thích rồi cố gắng phấn đấu!"


Mặc Tử Mãnh lại thở dài: "Em chỉ có số làm thuê thôi, còn Mộ Ngạn Hạo trời sinh chính là mệnh cậu chủ, cậu ta có thể vào công ty của bố, vừa đi làm đã làm cán bộ rồi, tất cả mọi người còn tôn sùng cậu ta như nhật nguyệt nữa!"


Mặc Sơ nhìn thấy Mộ Ngạn Hạo và em gái kia đang hôn hít khó rời ở nơi công cộng, cô cũng hiểu, người khác hâm mộ anh em nhà họ Mộ tốt số, ai mà biết, Mộ Dật Phong đến cả hôn sự của mình cũng không làm chủ được, còn Mộ Ngạn Hạo thì muốn làm diễn viên, làm gì có chuyện Mộ Thể Trung để cậu ta đi vào giới giải trí cơ chứ?


Mỗi người bọn họ đều chỉ nhìn thấy mặt vẻ vang của người khác, không biết rằng bọn họ cũng có nỗi khổ nói không nên lời.


Mặc Sơ ngồi lên xe, cô nói với Mặc Tử Mãnh qua cửa sổ xe: "Làm tốt chính mình, đừng đi hâm mộ người khác tốt như thế nào!"


"Chị cả, bây giờ chị cũng rất tốt, có đại nhân vật quyền lực ngập trời như anh rể làm chồng chị, danh tiếng tiếng của bà Quyền vang khắp nơi!" Mặc Tử Mãnh cũng hâm mộ cô: "Bây giờ có ai mà không biết, chị cả em đã gả vào hào môn, chim sẻ hóa thành phượng hoàng rồi."


Mặc Sơ không nói gì, người khác đều hâm mộ cô bé lọ lem là cô đây may mắn, thật sự là ngoại trừ may mắn ra, thì còn có vất vả và cố gắng mà người khác không nhìn thấy.


Đưa tang.


Thầy cúng chọn một cái ngày, là ngày đưa tang của Mặc Đại Thăng.


Hôm đó, nhà họ Mộ và nhà họ Long đều không tới.


Nghĩ cũng là tất nhiên, nhà họ Mặc không phải gia đình giàu có gì, còn nhà họ Mộ và nhà họ Long thì đều là danh môn vọng tộc ở trong thành phố S, một thương một chính cũng là độ cao làm người ta ngửa mặt trông lên.


Thiệu Vĩ Trạch và Mặc Tử Mãnh đều đã tới nơi tổ chức tang lễ.


Thiệu Vĩ Trạch là Quyền Để Sám gọi về, anh ta rất là khôn khéo gọi Quyền Đế Sâm: "Chị, anh rể, em về rồi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu, anh mặc một bộ comple màu đen, Mặc Sơ đứng bên cạnh anh cũng mặc một bộ quần áo màu đen.




Cô đi về trước hỏi các bạn học: "Bạn có biết Mặc Tử Mãnh ở đâu không?"


"Hình như đang ngủ ở ký túc!" Có bạn học nói.


"Cảm ơn!" Mặc Sơ đi tới ký túc xá nam, Mộ Ngạn Hạo tiến lên nói: "Tôi đi cùng cô, tôi biết cậu ta đang ở đâu."


Hai người cùng đẩy cửa ký túc xá nam ra, có nam sinh chỉ mặc một chiếc quần cộc hoa, vừa trông thấy có nữ sinh tới, có người hét lên.



vietwriter.vn



Khi Mặc SỢ sống ở cuộc sống đại học, cô đã từng đến ký túc xá nam bẩn và lộn xộn, cô nhìn quen rồi.


"Tử Mãnh..." Mặc Sơ gọi tên của em trai.


Mặc Tử Mãnh chơi điện tử suốt đêm, bây giờ đang ngủ, cậu ta tỉnh dậy nhìn thấy người tới là Mặc Sơ: "Chị, có chuyện gì vậy?"


"Bố mất rồi, em về tiền bố một đoạn đường cuối đi!" Mặc Sơ nói thẳng vào vấn đề.


Mặc Tử Mãnh trở người, đưa lưng về phía cô: "Ông ta cũng không phải bố đẻ của tôi! Tôi không đi!"



vietwriter.vn



"Nhưng, ông ấy đã nuôi dưỡng em!" Mặc Sơ sốt ruột nói: "Mang ơn một giọt, báo ơn một thuyền!"


Mặc Tử Mãnh quay người lại, cậu ta ngồi dậy rồi cười lạnh một tiếng: "Chị cả, là chị lòng dạ độ lượng, chị không ngại người nhà họ Mặc bọn họ sai bảo chị như trâu như ngựa, bóc lột chị như tạp dịch, nhưng em thì không chịu được cuộc sống như thế."


Sau này Mặc Tử Mãnh mới biết, cậu ta là con nuôi của nhà họ Mặc, ở nhà họ Mặc, người được chiều nhất là Mặc Chiêu Đệ, cô ta có thể hống hách bắt nạt Mặc Sa và Mặc Tử Mãnh.


"Tử Mãnh, ngày kia là ngày đưa tang, nếu em đến được, chị sẽ chi trả toàn bộ học phí và phí sinh hoạt đại học cho em!" Mặc Sơ nhìn cậu ta chăm chú: "Chắc em hiểu, hiện tại tiền học đại học của em là chị bỏ ra!"


Mặc Tử Mãnh vẫn đang trong thời kỳ thanh xuân phản nghịch, cậu ta rất muốn bay, hơn nữa còn không để ý đến mọi chuyện của người nhà họ Mặc.


Nhưng tính kỹ ra thì ở nhà họ Mặc, Mặc Sơ là người tốt với cậu ta nhất!


Sau khi Mặc Sơ rời khỏi đại học S, Mộ Ngạn Hạo đang ôm một con nhóc xinh đẹp, anh ta nhìn về phía Mặc Sơ với đôi mắt sáng như lưu ly.


Mặc Tử Mãnh đưa Mặc Sơ đến bãi đỗ xe, cậu ta nói: "Đều là con người giống nhau mà không đồng mệnh, chị cả, chị xem Mộ Ngạn Hạo bằng tuổi em, cậu ta có thể lái xe thể thao, ôm gái, còn em thì sao?"


Đến cả tiền học đại học cậu ta cũng không có!


Chỉ vì cậu ta là một cô nhi không ai cần!


Mặc Sơ vươn tay ra gõ đầu cậu ta: "Em đừng có mà đi hâm mộ cuộc sống của người khác, trước tiên em phải học tập cho tốt, sau khi tốt nghiệp đại học thì tìm một công việc mà mình thích rồi cố gắng phấn đấu!"


Mặc Tử Mãnh lại thở dài: "Em chỉ có số làm thuê thôi, còn Mộ Ngạn Hạo trời sinh chính là mệnh cậu chủ, cậu ta có thể vào công ty của bố, vừa đi làm đã làm cán bộ rồi, tất cả mọi người còn tôn sùng cậu ta như nhật nguyệt nữa!"


Mặc Sơ nhìn thấy Mộ Ngạn Hạo và em gái kia đang hôn hít khó rời ở nơi công cộng, cô cũng hiểu, người khác hâm mộ anh em nhà họ Mộ tốt số, ai mà biết, Mộ Dật Phong đến cả hôn sự của mình cũng không làm chủ được, còn Mộ Ngạn Hạo thì muốn làm diễn viên, làm gì có chuyện Mộ Thể Trung để cậu ta đi vào giới giải trí cơ chứ?


Mỗi người bọn họ đều chỉ nhìn thấy mặt vẻ vang của người khác, không biết rằng bọn họ cũng có nỗi khổ nói không nên lời.


Mặc Sơ ngồi lên xe, cô nói với Mặc Tử Mãnh qua cửa sổ xe: "Làm tốt chính mình, đừng đi hâm mộ người khác tốt như thế nào!"


"Chị cả, bây giờ chị cũng rất tốt, có đại nhân vật quyền lực ngập trời như anh rể làm chồng chị, danh tiếng tiếng của bà Quyền vang khắp nơi!" Mặc Tử Mãnh cũng hâm mộ cô: "Bây giờ có ai mà không biết, chị cả em đã gả vào hào môn, chim sẻ hóa thành phượng hoàng rồi."


Mặc Sơ không nói gì, người khác đều hâm mộ cô bé lọ lem là cô đây may mắn, thật sự là ngoại trừ may mắn ra, thì còn có vất vả và cố gắng mà người khác không nhìn thấy.


Đưa tang.


Thầy cúng chọn một cái ngày, là ngày đưa tang của Mặc Đại Thăng.


Hôm đó, nhà họ Mộ và nhà họ Long đều không tới.


Nghĩ cũng là tất nhiên, nhà họ Mặc không phải gia đình giàu có gì, còn nhà họ Mộ và nhà họ Long thì đều là danh môn vọng tộc ở trong thành phố S, một thương một chính cũng là độ cao làm người ta ngửa mặt trông lên.


Thiệu Vĩ Trạch và Mặc Tử Mãnh đều đã tới nơi tổ chức tang lễ.


Thiệu Vĩ Trạch là Quyền Để Sám gọi về, anh ta rất là khôn khéo gọi Quyền Đế Sâm: "Chị, anh rể, em về rồi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu, anh mặc một bộ comple màu đen, Mặc Sơ đứng bên cạnh anh cũng mặc một bộ quần áo màu đen.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Cô đi về trước hỏi các bạn học: "Bạn có biết Mặc Tử Mãnh ở đâu không?"


"Hình như đang ngủ ở ký túc!" Có bạn học nói.


"Cảm ơn!" Mặc Sơ đi tới ký túc xá nam, Mộ Ngạn Hạo tiến lên nói: "Tôi đi cùng cô, tôi biết cậu ta đang ở đâu."


Hai người cùng đẩy cửa ký túc xá nam ra, có nam sinh chỉ mặc một chiếc quần cộc hoa, vừa trông thấy có nữ sinh tới, có người hét lên.



vietwriter.vn



Khi Mặc SỢ sống ở cuộc sống đại học, cô đã từng đến ký túc xá nam bẩn và lộn xộn, cô nhìn quen rồi.


"Tử Mãnh..." Mặc Sơ gọi tên của em trai.


Mặc Tử Mãnh chơi điện tử suốt đêm, bây giờ đang ngủ, cậu ta tỉnh dậy nhìn thấy người tới là Mặc Sơ: "Chị, có chuyện gì vậy?"


"Bố mất rồi, em về tiền bố một đoạn đường cuối đi!" Mặc Sơ nói thẳng vào vấn đề.


Mặc Tử Mãnh trở người, đưa lưng về phía cô: "Ông ta cũng không phải bố đẻ của tôi! Tôi không đi!"



vietwriter.vn



"Nhưng, ông ấy đã nuôi dưỡng em!" Mặc Sơ sốt ruột nói: "Mang ơn một giọt, báo ơn một thuyền!"


Mặc Tử Mãnh quay người lại, cậu ta ngồi dậy rồi cười lạnh một tiếng: "Chị cả, là chị lòng dạ độ lượng, chị không ngại người nhà họ Mặc bọn họ sai bảo chị như trâu như ngựa, bóc lột chị như tạp dịch, nhưng em thì không chịu được cuộc sống như thế."


Sau này Mặc Tử Mãnh mới biết, cậu ta là con nuôi của nhà họ Mặc, ở nhà họ Mặc, người được chiều nhất là Mặc Chiêu Đệ, cô ta có thể hống hách bắt nạt Mặc Sa và Mặc Tử Mãnh.


"Tử Mãnh, ngày kia là ngày đưa tang, nếu em đến được, chị sẽ chi trả toàn bộ học phí và phí sinh hoạt đại học cho em!" Mặc Sơ nhìn cậu ta chăm chú: "Chắc em hiểu, hiện tại tiền học đại học của em là chị bỏ ra!"


Mặc Tử Mãnh vẫn đang trong thời kỳ thanh xuân phản nghịch, cậu ta rất muốn bay, hơn nữa còn không để ý đến mọi chuyện của người nhà họ Mặc.


Nhưng tính kỹ ra thì ở nhà họ Mặc, Mặc Sơ là người tốt với cậu ta nhất!


Sau khi Mặc Sơ rời khỏi đại học S, Mộ Ngạn Hạo đang ôm một con nhóc xinh đẹp, anh ta nhìn về phía Mặc Sơ với đôi mắt sáng như lưu ly.


Mặc Tử Mãnh đưa Mặc Sơ đến bãi đỗ xe, cậu ta nói: "Đều là con người giống nhau mà không đồng mệnh, chị cả, chị xem Mộ Ngạn Hạo bằng tuổi em, cậu ta có thể lái xe thể thao, ôm gái, còn em thì sao?"


Đến cả tiền học đại học cậu ta cũng không có!


Chỉ vì cậu ta là một cô nhi không ai cần!


Mặc Sơ vươn tay ra gõ đầu cậu ta: "Em đừng có mà đi hâm mộ cuộc sống của người khác, trước tiên em phải học tập cho tốt, sau khi tốt nghiệp đại học thì tìm một công việc mà mình thích rồi cố gắng phấn đấu!"


Mặc Tử Mãnh lại thở dài: "Em chỉ có số làm thuê thôi, còn Mộ Ngạn Hạo trời sinh chính là mệnh cậu chủ, cậu ta có thể vào công ty của bố, vừa đi làm đã làm cán bộ rồi, tất cả mọi người còn tôn sùng cậu ta như nhật nguyệt nữa!"


Mặc Sơ nhìn thấy Mộ Ngạn Hạo và em gái kia đang hôn hít khó rời ở nơi công cộng, cô cũng hiểu, người khác hâm mộ anh em nhà họ Mộ tốt số, ai mà biết, Mộ Dật Phong đến cả hôn sự của mình cũng không làm chủ được, còn Mộ Ngạn Hạo thì muốn làm diễn viên, làm gì có chuyện Mộ Thể Trung để cậu ta đi vào giới giải trí cơ chứ?


Mỗi người bọn họ đều chỉ nhìn thấy mặt vẻ vang của người khác, không biết rằng bọn họ cũng có nỗi khổ nói không nên lời.


Mặc Sơ ngồi lên xe, cô nói với Mặc Tử Mãnh qua cửa sổ xe: "Làm tốt chính mình, đừng đi hâm mộ người khác tốt như thế nào!"


"Chị cả, bây giờ chị cũng rất tốt, có đại nhân vật quyền lực ngập trời như anh rể làm chồng chị, danh tiếng tiếng của bà Quyền vang khắp nơi!" Mặc Tử Mãnh cũng hâm mộ cô: "Bây giờ có ai mà không biết, chị cả em đã gả vào hào môn, chim sẻ hóa thành phượng hoàng rồi."


Mặc Sơ không nói gì, người khác đều hâm mộ cô bé lọ lem là cô đây may mắn, thật sự là ngoại trừ may mắn ra, thì còn có vất vả và cố gắng mà người khác không nhìn thấy.


Đưa tang.


Thầy cúng chọn một cái ngày, là ngày đưa tang của Mặc Đại Thăng.


Hôm đó, nhà họ Mộ và nhà họ Long đều không tới.


Nghĩ cũng là tất nhiên, nhà họ Mặc không phải gia đình giàu có gì, còn nhà họ Mộ và nhà họ Long thì đều là danh môn vọng tộc ở trong thành phố S, một thương một chính cũng là độ cao làm người ta ngửa mặt trông lên.


Thiệu Vĩ Trạch và Mặc Tử Mãnh đều đã tới nơi tổ chức tang lễ.


Thiệu Vĩ Trạch là Quyền Để Sám gọi về, anh ta rất là khôn khéo gọi Quyền Đế Sâm: "Chị, anh rể, em về rồi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu, anh mặc một bộ comple màu đen, Mặc Sơ đứng bên cạnh anh cũng mặc một bộ quần áo màu đen.




Cô đi về trước hỏi các bạn học: "Bạn có biết Mặc Tử Mãnh ở đâu không?"


"Hình như đang ngủ ở ký túc!" Có bạn học nói.


"Cảm ơn!" Mặc Sơ đi tới ký túc xá nam, Mộ Ngạn Hạo tiến lên nói: "Tôi đi cùng cô, tôi biết cậu ta đang ở đâu."


Hai người cùng đẩy cửa ký túc xá nam ra, có nam sinh chỉ mặc một chiếc quần cộc hoa, vừa trông thấy có nữ sinh tới, có người hét lên.



vietwriter.vn



Khi Mặc SỢ sống ở cuộc sống đại học, cô đã từng đến ký túc xá nam bẩn và lộn xộn, cô nhìn quen rồi.


"Tử Mãnh..." Mặc Sơ gọi tên của em trai.


Mặc Tử Mãnh chơi điện tử suốt đêm, bây giờ đang ngủ, cậu ta tỉnh dậy nhìn thấy người tới là Mặc Sơ: "Chị, có chuyện gì vậy?"


"Bố mất rồi, em về tiền bố một đoạn đường cuối đi!" Mặc Sơ nói thẳng vào vấn đề.


Mặc Tử Mãnh trở người, đưa lưng về phía cô: "Ông ta cũng không phải bố đẻ của tôi! Tôi không đi!"



vietwriter.vn



"Nhưng, ông ấy đã nuôi dưỡng em!" Mặc Sơ sốt ruột nói: "Mang ơn một giọt, báo ơn một thuyền!"


Mặc Tử Mãnh quay người lại, cậu ta ngồi dậy rồi cười lạnh một tiếng: "Chị cả, là chị lòng dạ độ lượng, chị không ngại người nhà họ Mặc bọn họ sai bảo chị như trâu như ngựa, bóc lột chị như tạp dịch, nhưng em thì không chịu được cuộc sống như thế."


Sau này Mặc Tử Mãnh mới biết, cậu ta là con nuôi của nhà họ Mặc, ở nhà họ Mặc, người được chiều nhất là Mặc Chiêu Đệ, cô ta có thể hống hách bắt nạt Mặc Sa và Mặc Tử Mãnh.


"Tử Mãnh, ngày kia là ngày đưa tang, nếu em đến được, chị sẽ chi trả toàn bộ học phí và phí sinh hoạt đại học cho em!" Mặc Sơ nhìn cậu ta chăm chú: "Chắc em hiểu, hiện tại tiền học đại học của em là chị bỏ ra!"


Mặc Tử Mãnh vẫn đang trong thời kỳ thanh xuân phản nghịch, cậu ta rất muốn bay, hơn nữa còn không để ý đến mọi chuyện của người nhà họ Mặc.


Nhưng tính kỹ ra thì ở nhà họ Mặc, Mặc Sơ là người tốt với cậu ta nhất!


Sau khi Mặc Sơ rời khỏi đại học S, Mộ Ngạn Hạo đang ôm một con nhóc xinh đẹp, anh ta nhìn về phía Mặc Sơ với đôi mắt sáng như lưu ly.


Mặc Tử Mãnh đưa Mặc Sơ đến bãi đỗ xe, cậu ta nói: "Đều là con người giống nhau mà không đồng mệnh, chị cả, chị xem Mộ Ngạn Hạo bằng tuổi em, cậu ta có thể lái xe thể thao, ôm gái, còn em thì sao?"


Đến cả tiền học đại học cậu ta cũng không có!


Chỉ vì cậu ta là một cô nhi không ai cần!


Mặc Sơ vươn tay ra gõ đầu cậu ta: "Em đừng có mà đi hâm mộ cuộc sống của người khác, trước tiên em phải học tập cho tốt, sau khi tốt nghiệp đại học thì tìm một công việc mà mình thích rồi cố gắng phấn đấu!"


Mặc Tử Mãnh lại thở dài: "Em chỉ có số làm thuê thôi, còn Mộ Ngạn Hạo trời sinh chính là mệnh cậu chủ, cậu ta có thể vào công ty của bố, vừa đi làm đã làm cán bộ rồi, tất cả mọi người còn tôn sùng cậu ta như nhật nguyệt nữa!"


Mặc Sơ nhìn thấy Mộ Ngạn Hạo và em gái kia đang hôn hít khó rời ở nơi công cộng, cô cũng hiểu, người khác hâm mộ anh em nhà họ Mộ tốt số, ai mà biết, Mộ Dật Phong đến cả hôn sự của mình cũng không làm chủ được, còn Mộ Ngạn Hạo thì muốn làm diễn viên, làm gì có chuyện Mộ Thể Trung để cậu ta đi vào giới giải trí cơ chứ?


Mỗi người bọn họ đều chỉ nhìn thấy mặt vẻ vang của người khác, không biết rằng bọn họ cũng có nỗi khổ nói không nên lời.


Mặc Sơ ngồi lên xe, cô nói với Mặc Tử Mãnh qua cửa sổ xe: "Làm tốt chính mình, đừng đi hâm mộ người khác tốt như thế nào!"


"Chị cả, bây giờ chị cũng rất tốt, có đại nhân vật quyền lực ngập trời như anh rể làm chồng chị, danh tiếng tiếng của bà Quyền vang khắp nơi!" Mặc Tử Mãnh cũng hâm mộ cô: "Bây giờ có ai mà không biết, chị cả em đã gả vào hào môn, chim sẻ hóa thành phượng hoàng rồi."


Mặc Sơ không nói gì, người khác đều hâm mộ cô bé lọ lem là cô đây may mắn, thật sự là ngoại trừ may mắn ra, thì còn có vất vả và cố gắng mà người khác không nhìn thấy.


Đưa tang.


Thầy cúng chọn một cái ngày, là ngày đưa tang của Mặc Đại Thăng.


Hôm đó, nhà họ Mộ và nhà họ Long đều không tới.


Nghĩ cũng là tất nhiên, nhà họ Mặc không phải gia đình giàu có gì, còn nhà họ Mộ và nhà họ Long thì đều là danh môn vọng tộc ở trong thành phố S, một thương một chính cũng là độ cao làm người ta ngửa mặt trông lên.


Thiệu Vĩ Trạch và Mặc Tử Mãnh đều đã tới nơi tổ chức tang lễ.


Thiệu Vĩ Trạch là Quyền Để Sám gọi về, anh ta rất là khôn khéo gọi Quyền Đế Sâm: "Chị, anh rể, em về rồi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu, anh mặc một bộ comple màu đen, Mặc Sơ đứng bên cạnh anh cũng mặc một bộ quần áo màu đen.
vietwriter.vn vietwriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom