Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 358 Đồ dùng làm đẹp!"
*Chương có nội dung hình ảnh
Mặc Hàm trời sinh đã không nhạy với hóa học, cô bé lắc đầu như hiểu như không: "Thôi, em cứ đi ăn bánh ngọt của em thì hơn! Hi Hi, anh nói xem, khi đồ ngọt bị chúng ta ăn, liệu nó có phát ra dopamine không? Liệu nó có biểu cảm vui vẻ không?"
Mặc Hi cảm thấy, đừng nói với con gái loại phản ứng hóa học sinh vật này thì hơn, nếu không thì đó chỉ là ông nói gà bà nói vịt thôi.
Trong vườn hoa, chiếc xích đu.
Mặc SƠ và Quyền Đế Sâm hôn nhau đến khó tách ra, hơi thở thơm ngọt dần dần tràn ngập giữa hơi thở của hai người.
Hộp đồ ngọt trên tay cô chênh vênh, suýt thì rơi xuống đất, cô gấp đến độ ô ô, nhưng lại không nói ra tiếng.
vietwriter.vn
Khi Quyền Đế Sâm buông cô ra, Mặc Sơ vội vàng ôm chặt hộp đồ ngọt, suýt thì rơi mất rồi!
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh dưới bầu trời đêm, trong đôi mắt anh là sự cưng chiều dành cho
cô.
"Em muốn ăn bánh ngọt.." Mặc Sơ nói nhỏ.
Cô thật sự lo là Quyền Đế Sâm nhất thời nảy sinh tâm địa dã thú, trực tiếp ôm cô về phòng, vậy thì bánh ngọt của cô liền ngâm nước nóng rồi!
Quyền Đế Sâm ừ một tiếng: "Ăn xong rồi về phòng! Anh đi tắm trước đây!"
Mặc SƠ quay đầu đi, có phải cô có thể hiểu là, cô ăn bánh ngọt xong, anh muốn ăn cô không!
vietwriter.vn
Đêm nay, đồ ngọt rất ngon.
Đêm nay, Mặc Sở cũng rất ngon.
Biệt thự bên hồ.
Long Yên nuôi một nhóm người, thành lập một tổ chức, người đầu tiên mà cô muốn tìm chính là người bạn thân của cô ta, người phụ nữ đã hại cô ta vào tù.
Đàn em Mã Hầu hỏi cô ta: "Bắt sống hay là chết phải thấy xác?"
Một tên đàn em Ngưu Dương khác thì nói: "Mày ngốc thế, nếu đã bắt sống, thì cũng phải chết phải thấy xác!"
Mã Hầu không phục: "Câu này không hợp lý có được không hả? Hoặc là bắt sống, hoặc là chết phải thấy xác, nhìn anh là tôi biết anh quê mùa rồi, ngu như bò vậy!"
Ngưu Dương lập tức cãi lại: "Mày cũng vậy mà, mặt trông giống khỉ, còn giống ngựa..."
"Đủ rồi!" Long Yên trầm giọng quát: "Các anh là đồ bỏ đi hả?"
Mã Hầu lập tức đứng thẳng: "Chúng tôi không phải đồ bỏ đi, tôi là Mã Hầu, anh ta là Ngưu Dương, chúng tôi là hai cộng sự hoàng kim, không có vụ nào là chúng tôi không phá được, không có người nào mà chúng tôi không tìm ra, cũng không chuyện gì mà chúng tôi không hoàn thành."
Ngưu Dương cũng nói luôn: "Đúng vậy, tôi là Ngưu Dương, anh ta là Mã Hầu, chúng tôi là cộng sự ăn ý nhất, không có chúng tôi."
"Lập tức đi làm việc, bắt người phụ nữ đó về đi!" Long Yên lười phải nói thêm với bọn họ.
Sau khi Mã Hầu và Ngưu Dương đi ra, Long Yên tự rót cho mình một ly rượu vang, cô ta cũng tự trang điểm rất đậm, mỗi cô ta đỏ như rượu, phát ra ánh sáng diêm dúa.
Mã Hầu và Ngưu Dương tiến hàng báo cáo thắng lợi, chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được người bạn thân tên Vi Phương của Long Yên.
Vi Phương vẫn luôn ẩn náu ở nước ngoài, dạo gần đây mới về nước, kết quả vừa về đã bị người của Long Yên tìm ra.
Long Yên tát mấy cái "bốp bốp bốp" lên mặt Vi Phương: "Tiện nhân, thế mà cô lại dám hãm hại tôi hả? Loại dân thường như cô, quả nhiên là chảy dòng máu hạ tiện, có thể nào cũng không thay đổi được tính cách hạ tiện của cô! Trước kia, cô a dua ton hót trước mặt tôi, làm cho tôi dẫn cô đi vào xã hội thượng lưu, kết quả thì sao? Cô lại dùng bột khại tôi!"
Trên mặt Vi Phương là dấu tay bị đánh cho đỏ bừng, khi cô ta nhìn Long Yên, cô ta lập tức cầu xin: "Yên Yên, tôi cũng là bị ép thôi, bọn họ bảo tôi mà không làm như thế, bọn họ sẽ giết tôi..."
"Ép cô ư?" Long Yên ném một sập biên lai tiền gửi ngân hàng vào mặt cô ta: "Vô duyên vô cớ, trên tài khoản của cô lại có thêm một trăm vạn, Vi Phương, cô thiểu năng trí tuệ à? Cái này mà cô lừa được tôi sao? Không phải người khác cho cô tiền, cô sẽ hại tôi chắc? Cô đúng là hạ tiện, vì một trăm vạn mà hại tôi!"
Vi Phương thấy sự việc đã đến nước này, cô ta đành phải nói: "Trước đó có người tìm đến tối, nói là chỉ cần cho cô ăn một chút, bọn họ sẽ cho tôi một trăm vạn! Bọn họ không nói đây là bột K, tôi tưởng là bột mì, đồ dùng làm đẹp!"
"Cô đúng là một con ngu không biết xấu hổ!" Long Yên đạp một phát lên bụng Vi Phương: "Đầu óc cô là bã đậu à? Người khác cho cô một trăm vạn, sẽ để cô cho tôi ăn bột mỳ chắc? Là ai? Là ai kêu cô làm chuyện này?"
Vi Phương lắc đầu: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết... Tôi chỉ nhìn thấy là anh ta rất cao, ở trong đêm tối, tôi không nhìn rõ mặt anh ta."
Long Yên cho rằng, điều này rất rõ ràng, bọn họ đây là trăm phương ngàn kế hại cô ta!
"Giọng nói thì sao?" Long Yên trầm giọng nói: "Giọng nói thì chắc cô nhớ chứ! Mã Hầu bật ghi âm lên!"
"Vâng!" Mã Hầu bật ra một đoạn ghi âm giọng nói của Quyền Đế Sâm, Vi Phương lắc đầu: "Không phải anh ta!"
Long Yên ra hiệu Ngưu Dương bật giọng của Tả Điện Vũ, khi giọng nói của Tả Điện Vũ vang lên, Vi Phương vẫn lắc đầu!
Mã Hầu lập tức nói: “Bên cạnh Quyền Đế Sâm vẫn còn những người khác, ví dụ như Quyền Thịnh Quốc, Quyền Đế Đình, còn có Dương Tử tài xế của anh ta, Mặc SỢ VỢ anh ta, Mặc Hi con trai anh ta..."
Vi Phương lập tức nói: "Đây không phải giọng nữ! Là giọng của đàn ông..."
"Mày ngu à, người khác không biết đổi giọng a?" Ngưu Dương cực kỳ khinh thường nói.
Long Yên nghĩ nghĩ: "Dáng người rất cao, giọng nam, không phải là Mặc Sở, nhưng, cô ta hoàn toàn có thể kêu người làm chuyện này."
Mặc Hàm trời sinh đã không nhạy với hóa học, cô bé lắc đầu như hiểu như không: "Thôi, em cứ đi ăn bánh ngọt của em thì hơn! Hi Hi, anh nói xem, khi đồ ngọt bị chúng ta ăn, liệu nó có phát ra dopamine không? Liệu nó có biểu cảm vui vẻ không?"
Mặc Hi cảm thấy, đừng nói với con gái loại phản ứng hóa học sinh vật này thì hơn, nếu không thì đó chỉ là ông nói gà bà nói vịt thôi.
Trong vườn hoa, chiếc xích đu.
Mặc SƠ và Quyền Đế Sâm hôn nhau đến khó tách ra, hơi thở thơm ngọt dần dần tràn ngập giữa hơi thở của hai người.
Hộp đồ ngọt trên tay cô chênh vênh, suýt thì rơi xuống đất, cô gấp đến độ ô ô, nhưng lại không nói ra tiếng.
vietwriter.vn
Khi Quyền Đế Sâm buông cô ra, Mặc Sơ vội vàng ôm chặt hộp đồ ngọt, suýt thì rơi mất rồi!
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh dưới bầu trời đêm, trong đôi mắt anh là sự cưng chiều dành cho
cô.
"Em muốn ăn bánh ngọt.." Mặc Sơ nói nhỏ.
Cô thật sự lo là Quyền Đế Sâm nhất thời nảy sinh tâm địa dã thú, trực tiếp ôm cô về phòng, vậy thì bánh ngọt của cô liền ngâm nước nóng rồi!
Quyền Đế Sâm ừ một tiếng: "Ăn xong rồi về phòng! Anh đi tắm trước đây!"
Mặc SƠ quay đầu đi, có phải cô có thể hiểu là, cô ăn bánh ngọt xong, anh muốn ăn cô không!
vietwriter.vn
Đêm nay, đồ ngọt rất ngon.
Đêm nay, Mặc Sở cũng rất ngon.
Biệt thự bên hồ.
Long Yên nuôi một nhóm người, thành lập một tổ chức, người đầu tiên mà cô muốn tìm chính là người bạn thân của cô ta, người phụ nữ đã hại cô ta vào tù.
Đàn em Mã Hầu hỏi cô ta: "Bắt sống hay là chết phải thấy xác?"
Một tên đàn em Ngưu Dương khác thì nói: "Mày ngốc thế, nếu đã bắt sống, thì cũng phải chết phải thấy xác!"
Mã Hầu không phục: "Câu này không hợp lý có được không hả? Hoặc là bắt sống, hoặc là chết phải thấy xác, nhìn anh là tôi biết anh quê mùa rồi, ngu như bò vậy!"
Ngưu Dương lập tức cãi lại: "Mày cũng vậy mà, mặt trông giống khỉ, còn giống ngựa..."
"Đủ rồi!" Long Yên trầm giọng quát: "Các anh là đồ bỏ đi hả?"
Mã Hầu lập tức đứng thẳng: "Chúng tôi không phải đồ bỏ đi, tôi là Mã Hầu, anh ta là Ngưu Dương, chúng tôi là hai cộng sự hoàng kim, không có vụ nào là chúng tôi không phá được, không có người nào mà chúng tôi không tìm ra, cũng không chuyện gì mà chúng tôi không hoàn thành."
Ngưu Dương cũng nói luôn: "Đúng vậy, tôi là Ngưu Dương, anh ta là Mã Hầu, chúng tôi là cộng sự ăn ý nhất, không có chúng tôi."
"Lập tức đi làm việc, bắt người phụ nữ đó về đi!" Long Yên lười phải nói thêm với bọn họ.
Sau khi Mã Hầu và Ngưu Dương đi ra, Long Yên tự rót cho mình một ly rượu vang, cô ta cũng tự trang điểm rất đậm, mỗi cô ta đỏ như rượu, phát ra ánh sáng diêm dúa.
Mã Hầu và Ngưu Dương tiến hàng báo cáo thắng lợi, chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được người bạn thân tên Vi Phương của Long Yên.
Vi Phương vẫn luôn ẩn náu ở nước ngoài, dạo gần đây mới về nước, kết quả vừa về đã bị người của Long Yên tìm ra.
Long Yên tát mấy cái "bốp bốp bốp" lên mặt Vi Phương: "Tiện nhân, thế mà cô lại dám hãm hại tôi hả? Loại dân thường như cô, quả nhiên là chảy dòng máu hạ tiện, có thể nào cũng không thay đổi được tính cách hạ tiện của cô! Trước kia, cô a dua ton hót trước mặt tôi, làm cho tôi dẫn cô đi vào xã hội thượng lưu, kết quả thì sao? Cô lại dùng bột khại tôi!"
Trên mặt Vi Phương là dấu tay bị đánh cho đỏ bừng, khi cô ta nhìn Long Yên, cô ta lập tức cầu xin: "Yên Yên, tôi cũng là bị ép thôi, bọn họ bảo tôi mà không làm như thế, bọn họ sẽ giết tôi..."
"Ép cô ư?" Long Yên ném một sập biên lai tiền gửi ngân hàng vào mặt cô ta: "Vô duyên vô cớ, trên tài khoản của cô lại có thêm một trăm vạn, Vi Phương, cô thiểu năng trí tuệ à? Cái này mà cô lừa được tôi sao? Không phải người khác cho cô tiền, cô sẽ hại tôi chắc? Cô đúng là hạ tiện, vì một trăm vạn mà hại tôi!"
Vi Phương thấy sự việc đã đến nước này, cô ta đành phải nói: "Trước đó có người tìm đến tối, nói là chỉ cần cho cô ăn một chút, bọn họ sẽ cho tôi một trăm vạn! Bọn họ không nói đây là bột K, tôi tưởng là bột mì, đồ dùng làm đẹp!"
"Cô đúng là một con ngu không biết xấu hổ!" Long Yên đạp một phát lên bụng Vi Phương: "Đầu óc cô là bã đậu à? Người khác cho cô một trăm vạn, sẽ để cô cho tôi ăn bột mỳ chắc? Là ai? Là ai kêu cô làm chuyện này?"
Vi Phương lắc đầu: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết... Tôi chỉ nhìn thấy là anh ta rất cao, ở trong đêm tối, tôi không nhìn rõ mặt anh ta."
Long Yên cho rằng, điều này rất rõ ràng, bọn họ đây là trăm phương ngàn kế hại cô ta!
"Giọng nói thì sao?" Long Yên trầm giọng nói: "Giọng nói thì chắc cô nhớ chứ! Mã Hầu bật ghi âm lên!"
"Vâng!" Mã Hầu bật ra một đoạn ghi âm giọng nói của Quyền Đế Sâm, Vi Phương lắc đầu: "Không phải anh ta!"
Long Yên ra hiệu Ngưu Dương bật giọng của Tả Điện Vũ, khi giọng nói của Tả Điện Vũ vang lên, Vi Phương vẫn lắc đầu!
Mã Hầu lập tức nói: “Bên cạnh Quyền Đế Sâm vẫn còn những người khác, ví dụ như Quyền Thịnh Quốc, Quyền Đế Đình, còn có Dương Tử tài xế của anh ta, Mặc SỢ VỢ anh ta, Mặc Hi con trai anh ta..."
Vi Phương lập tức nói: "Đây không phải giọng nữ! Là giọng của đàn ông..."
"Mày ngu à, người khác không biết đổi giọng a?" Ngưu Dương cực kỳ khinh thường nói.
Long Yên nghĩ nghĩ: "Dáng người rất cao, giọng nam, không phải là Mặc Sở, nhưng, cô ta hoàn toàn có thể kêu người làm chuyện này."
vietwriter.vn vietwriter.vn
Mặc Hàm trời sinh đã không nhạy với hóa học, cô bé lắc đầu như hiểu như không: "Thôi, em cứ đi ăn bánh ngọt của em thì hơn! Hi Hi, anh nói xem, khi đồ ngọt bị chúng ta ăn, liệu nó có phát ra dopamine không? Liệu nó có biểu cảm vui vẻ không?"
Mặc Hi cảm thấy, đừng nói với con gái loại phản ứng hóa học sinh vật này thì hơn, nếu không thì đó chỉ là ông nói gà bà nói vịt thôi.
Trong vườn hoa, chiếc xích đu.
Mặc SƠ và Quyền Đế Sâm hôn nhau đến khó tách ra, hơi thở thơm ngọt dần dần tràn ngập giữa hơi thở của hai người.
Hộp đồ ngọt trên tay cô chênh vênh, suýt thì rơi xuống đất, cô gấp đến độ ô ô, nhưng lại không nói ra tiếng.
vietwriter.vn
Khi Quyền Đế Sâm buông cô ra, Mặc Sơ vội vàng ôm chặt hộp đồ ngọt, suýt thì rơi mất rồi!
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh dưới bầu trời đêm, trong đôi mắt anh là sự cưng chiều dành cho
cô.
"Em muốn ăn bánh ngọt.." Mặc Sơ nói nhỏ.
Cô thật sự lo là Quyền Đế Sâm nhất thời nảy sinh tâm địa dã thú, trực tiếp ôm cô về phòng, vậy thì bánh ngọt của cô liền ngâm nước nóng rồi!
Quyền Đế Sâm ừ một tiếng: "Ăn xong rồi về phòng! Anh đi tắm trước đây!"
Mặc SƠ quay đầu đi, có phải cô có thể hiểu là, cô ăn bánh ngọt xong, anh muốn ăn cô không!
vietwriter.vn
Đêm nay, đồ ngọt rất ngon.
Đêm nay, Mặc Sở cũng rất ngon.
Biệt thự bên hồ.
Long Yên nuôi một nhóm người, thành lập một tổ chức, người đầu tiên mà cô muốn tìm chính là người bạn thân của cô ta, người phụ nữ đã hại cô ta vào tù.
Đàn em Mã Hầu hỏi cô ta: "Bắt sống hay là chết phải thấy xác?"
Một tên đàn em Ngưu Dương khác thì nói: "Mày ngốc thế, nếu đã bắt sống, thì cũng phải chết phải thấy xác!"
Mã Hầu không phục: "Câu này không hợp lý có được không hả? Hoặc là bắt sống, hoặc là chết phải thấy xác, nhìn anh là tôi biết anh quê mùa rồi, ngu như bò vậy!"
Ngưu Dương lập tức cãi lại: "Mày cũng vậy mà, mặt trông giống khỉ, còn giống ngựa..."
"Đủ rồi!" Long Yên trầm giọng quát: "Các anh là đồ bỏ đi hả?"
Mã Hầu lập tức đứng thẳng: "Chúng tôi không phải đồ bỏ đi, tôi là Mã Hầu, anh ta là Ngưu Dương, chúng tôi là hai cộng sự hoàng kim, không có vụ nào là chúng tôi không phá được, không có người nào mà chúng tôi không tìm ra, cũng không chuyện gì mà chúng tôi không hoàn thành."
Ngưu Dương cũng nói luôn: "Đúng vậy, tôi là Ngưu Dương, anh ta là Mã Hầu, chúng tôi là cộng sự ăn ý nhất, không có chúng tôi."
"Lập tức đi làm việc, bắt người phụ nữ đó về đi!" Long Yên lười phải nói thêm với bọn họ.
Sau khi Mã Hầu và Ngưu Dương đi ra, Long Yên tự rót cho mình một ly rượu vang, cô ta cũng tự trang điểm rất đậm, mỗi cô ta đỏ như rượu, phát ra ánh sáng diêm dúa.
Mã Hầu và Ngưu Dương tiến hàng báo cáo thắng lợi, chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được người bạn thân tên Vi Phương của Long Yên.
Vi Phương vẫn luôn ẩn náu ở nước ngoài, dạo gần đây mới về nước, kết quả vừa về đã bị người của Long Yên tìm ra.
Long Yên tát mấy cái "bốp bốp bốp" lên mặt Vi Phương: "Tiện nhân, thế mà cô lại dám hãm hại tôi hả? Loại dân thường như cô, quả nhiên là chảy dòng máu hạ tiện, có thể nào cũng không thay đổi được tính cách hạ tiện của cô! Trước kia, cô a dua ton hót trước mặt tôi, làm cho tôi dẫn cô đi vào xã hội thượng lưu, kết quả thì sao? Cô lại dùng bột khại tôi!"
Trên mặt Vi Phương là dấu tay bị đánh cho đỏ bừng, khi cô ta nhìn Long Yên, cô ta lập tức cầu xin: "Yên Yên, tôi cũng là bị ép thôi, bọn họ bảo tôi mà không làm như thế, bọn họ sẽ giết tôi..."
"Ép cô ư?" Long Yên ném một sập biên lai tiền gửi ngân hàng vào mặt cô ta: "Vô duyên vô cớ, trên tài khoản của cô lại có thêm một trăm vạn, Vi Phương, cô thiểu năng trí tuệ à? Cái này mà cô lừa được tôi sao? Không phải người khác cho cô tiền, cô sẽ hại tôi chắc? Cô đúng là hạ tiện, vì một trăm vạn mà hại tôi!"
Vi Phương thấy sự việc đã đến nước này, cô ta đành phải nói: "Trước đó có người tìm đến tối, nói là chỉ cần cho cô ăn một chút, bọn họ sẽ cho tôi một trăm vạn! Bọn họ không nói đây là bột K, tôi tưởng là bột mì, đồ dùng làm đẹp!"
"Cô đúng là một con ngu không biết xấu hổ!" Long Yên đạp một phát lên bụng Vi Phương: "Đầu óc cô là bã đậu à? Người khác cho cô một trăm vạn, sẽ để cô cho tôi ăn bột mỳ chắc? Là ai? Là ai kêu cô làm chuyện này?"
Vi Phương lắc đầu: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết... Tôi chỉ nhìn thấy là anh ta rất cao, ở trong đêm tối, tôi không nhìn rõ mặt anh ta."
Long Yên cho rằng, điều này rất rõ ràng, bọn họ đây là trăm phương ngàn kế hại cô ta!
"Giọng nói thì sao?" Long Yên trầm giọng nói: "Giọng nói thì chắc cô nhớ chứ! Mã Hầu bật ghi âm lên!"
"Vâng!" Mã Hầu bật ra một đoạn ghi âm giọng nói của Quyền Đế Sâm, Vi Phương lắc đầu: "Không phải anh ta!"
Long Yên ra hiệu Ngưu Dương bật giọng của Tả Điện Vũ, khi giọng nói của Tả Điện Vũ vang lên, Vi Phương vẫn lắc đầu!
Mã Hầu lập tức nói: “Bên cạnh Quyền Đế Sâm vẫn còn những người khác, ví dụ như Quyền Thịnh Quốc, Quyền Đế Đình, còn có Dương Tử tài xế của anh ta, Mặc SỢ VỢ anh ta, Mặc Hi con trai anh ta..."
Vi Phương lập tức nói: "Đây không phải giọng nữ! Là giọng của đàn ông..."
"Mày ngu à, người khác không biết đổi giọng a?" Ngưu Dương cực kỳ khinh thường nói.
Long Yên nghĩ nghĩ: "Dáng người rất cao, giọng nam, không phải là Mặc Sở, nhưng, cô ta hoàn toàn có thể kêu người làm chuyện này."
Mặc Hàm trời sinh đã không nhạy với hóa học, cô bé lắc đầu như hiểu như không: "Thôi, em cứ đi ăn bánh ngọt của em thì hơn! Hi Hi, anh nói xem, khi đồ ngọt bị chúng ta ăn, liệu nó có phát ra dopamine không? Liệu nó có biểu cảm vui vẻ không?"
Mặc Hi cảm thấy, đừng nói với con gái loại phản ứng hóa học sinh vật này thì hơn, nếu không thì đó chỉ là ông nói gà bà nói vịt thôi.
Trong vườn hoa, chiếc xích đu.
Mặc SƠ và Quyền Đế Sâm hôn nhau đến khó tách ra, hơi thở thơm ngọt dần dần tràn ngập giữa hơi thở của hai người.
Hộp đồ ngọt trên tay cô chênh vênh, suýt thì rơi xuống đất, cô gấp đến độ ô ô, nhưng lại không nói ra tiếng.
vietwriter.vn
Khi Quyền Đế Sâm buông cô ra, Mặc Sơ vội vàng ôm chặt hộp đồ ngọt, suýt thì rơi mất rồi!
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh dưới bầu trời đêm, trong đôi mắt anh là sự cưng chiều dành cho
cô.
"Em muốn ăn bánh ngọt.." Mặc Sơ nói nhỏ.
Cô thật sự lo là Quyền Đế Sâm nhất thời nảy sinh tâm địa dã thú, trực tiếp ôm cô về phòng, vậy thì bánh ngọt của cô liền ngâm nước nóng rồi!
Quyền Đế Sâm ừ một tiếng: "Ăn xong rồi về phòng! Anh đi tắm trước đây!"
Mặc SƠ quay đầu đi, có phải cô có thể hiểu là, cô ăn bánh ngọt xong, anh muốn ăn cô không!
vietwriter.vn
Đêm nay, đồ ngọt rất ngon.
Đêm nay, Mặc Sở cũng rất ngon.
Biệt thự bên hồ.
Long Yên nuôi một nhóm người, thành lập một tổ chức, người đầu tiên mà cô muốn tìm chính là người bạn thân của cô ta, người phụ nữ đã hại cô ta vào tù.
Đàn em Mã Hầu hỏi cô ta: "Bắt sống hay là chết phải thấy xác?"
Một tên đàn em Ngưu Dương khác thì nói: "Mày ngốc thế, nếu đã bắt sống, thì cũng phải chết phải thấy xác!"
Mã Hầu không phục: "Câu này không hợp lý có được không hả? Hoặc là bắt sống, hoặc là chết phải thấy xác, nhìn anh là tôi biết anh quê mùa rồi, ngu như bò vậy!"
Ngưu Dương lập tức cãi lại: "Mày cũng vậy mà, mặt trông giống khỉ, còn giống ngựa..."
"Đủ rồi!" Long Yên trầm giọng quát: "Các anh là đồ bỏ đi hả?"
Mã Hầu lập tức đứng thẳng: "Chúng tôi không phải đồ bỏ đi, tôi là Mã Hầu, anh ta là Ngưu Dương, chúng tôi là hai cộng sự hoàng kim, không có vụ nào là chúng tôi không phá được, không có người nào mà chúng tôi không tìm ra, cũng không chuyện gì mà chúng tôi không hoàn thành."
Ngưu Dương cũng nói luôn: "Đúng vậy, tôi là Ngưu Dương, anh ta là Mã Hầu, chúng tôi là cộng sự ăn ý nhất, không có chúng tôi."
"Lập tức đi làm việc, bắt người phụ nữ đó về đi!" Long Yên lười phải nói thêm với bọn họ.
Sau khi Mã Hầu và Ngưu Dương đi ra, Long Yên tự rót cho mình một ly rượu vang, cô ta cũng tự trang điểm rất đậm, mỗi cô ta đỏ như rượu, phát ra ánh sáng diêm dúa.
Mã Hầu và Ngưu Dương tiến hàng báo cáo thắng lợi, chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được người bạn thân tên Vi Phương của Long Yên.
Vi Phương vẫn luôn ẩn náu ở nước ngoài, dạo gần đây mới về nước, kết quả vừa về đã bị người của Long Yên tìm ra.
Long Yên tát mấy cái "bốp bốp bốp" lên mặt Vi Phương: "Tiện nhân, thế mà cô lại dám hãm hại tôi hả? Loại dân thường như cô, quả nhiên là chảy dòng máu hạ tiện, có thể nào cũng không thay đổi được tính cách hạ tiện của cô! Trước kia, cô a dua ton hót trước mặt tôi, làm cho tôi dẫn cô đi vào xã hội thượng lưu, kết quả thì sao? Cô lại dùng bột khại tôi!"
Trên mặt Vi Phương là dấu tay bị đánh cho đỏ bừng, khi cô ta nhìn Long Yên, cô ta lập tức cầu xin: "Yên Yên, tôi cũng là bị ép thôi, bọn họ bảo tôi mà không làm như thế, bọn họ sẽ giết tôi..."
"Ép cô ư?" Long Yên ném một sập biên lai tiền gửi ngân hàng vào mặt cô ta: "Vô duyên vô cớ, trên tài khoản của cô lại có thêm một trăm vạn, Vi Phương, cô thiểu năng trí tuệ à? Cái này mà cô lừa được tôi sao? Không phải người khác cho cô tiền, cô sẽ hại tôi chắc? Cô đúng là hạ tiện, vì một trăm vạn mà hại tôi!"
Vi Phương thấy sự việc đã đến nước này, cô ta đành phải nói: "Trước đó có người tìm đến tối, nói là chỉ cần cho cô ăn một chút, bọn họ sẽ cho tôi một trăm vạn! Bọn họ không nói đây là bột K, tôi tưởng là bột mì, đồ dùng làm đẹp!"
"Cô đúng là một con ngu không biết xấu hổ!" Long Yên đạp một phát lên bụng Vi Phương: "Đầu óc cô là bã đậu à? Người khác cho cô một trăm vạn, sẽ để cô cho tôi ăn bột mỳ chắc? Là ai? Là ai kêu cô làm chuyện này?"
Vi Phương lắc đầu: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết... Tôi chỉ nhìn thấy là anh ta rất cao, ở trong đêm tối, tôi không nhìn rõ mặt anh ta."
Long Yên cho rằng, điều này rất rõ ràng, bọn họ đây là trăm phương ngàn kế hại cô ta!
"Giọng nói thì sao?" Long Yên trầm giọng nói: "Giọng nói thì chắc cô nhớ chứ! Mã Hầu bật ghi âm lên!"
"Vâng!" Mã Hầu bật ra một đoạn ghi âm giọng nói của Quyền Đế Sâm, Vi Phương lắc đầu: "Không phải anh ta!"
Long Yên ra hiệu Ngưu Dương bật giọng của Tả Điện Vũ, khi giọng nói của Tả Điện Vũ vang lên, Vi Phương vẫn lắc đầu!
Mã Hầu lập tức nói: “Bên cạnh Quyền Đế Sâm vẫn còn những người khác, ví dụ như Quyền Thịnh Quốc, Quyền Đế Đình, còn có Dương Tử tài xế của anh ta, Mặc SỢ VỢ anh ta, Mặc Hi con trai anh ta..."
Vi Phương lập tức nói: "Đây không phải giọng nữ! Là giọng của đàn ông..."
"Mày ngu à, người khác không biết đổi giọng a?" Ngưu Dương cực kỳ khinh thường nói.
Long Yên nghĩ nghĩ: "Dáng người rất cao, giọng nam, không phải là Mặc Sở, nhưng, cô ta hoàn toàn có thể kêu người làm chuyện này."
vietwriter.vn vietwriter.vn
Mặc Hàm trời sinh đã không nhạy với hóa học, cô bé lắc đầu như hiểu như không: "Thôi, em cứ đi ăn bánh ngọt của em thì hơn! Hi Hi, anh nói xem, khi đồ ngọt bị chúng ta ăn, liệu nó có phát ra dopamine không? Liệu nó có biểu cảm vui vẻ không?"
Mặc Hi cảm thấy, đừng nói với con gái loại phản ứng hóa học sinh vật này thì hơn, nếu không thì đó chỉ là ông nói gà bà nói vịt thôi.
Trong vườn hoa, chiếc xích đu.
Mặc SƠ và Quyền Đế Sâm hôn nhau đến khó tách ra, hơi thở thơm ngọt dần dần tràn ngập giữa hơi thở của hai người.
Hộp đồ ngọt trên tay cô chênh vênh, suýt thì rơi xuống đất, cô gấp đến độ ô ô, nhưng lại không nói ra tiếng.
vietwriter.vn
Khi Quyền Đế Sâm buông cô ra, Mặc Sơ vội vàng ôm chặt hộp đồ ngọt, suýt thì rơi mất rồi!
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh dưới bầu trời đêm, trong đôi mắt anh là sự cưng chiều dành cho
cô.
"Em muốn ăn bánh ngọt.." Mặc Sơ nói nhỏ.
Cô thật sự lo là Quyền Đế Sâm nhất thời nảy sinh tâm địa dã thú, trực tiếp ôm cô về phòng, vậy thì bánh ngọt của cô liền ngâm nước nóng rồi!
Quyền Đế Sâm ừ một tiếng: "Ăn xong rồi về phòng! Anh đi tắm trước đây!"
Mặc SƠ quay đầu đi, có phải cô có thể hiểu là, cô ăn bánh ngọt xong, anh muốn ăn cô không!
vietwriter.vn
Đêm nay, đồ ngọt rất ngon.
Đêm nay, Mặc Sở cũng rất ngon.
Biệt thự bên hồ.
Long Yên nuôi một nhóm người, thành lập một tổ chức, người đầu tiên mà cô muốn tìm chính là người bạn thân của cô ta, người phụ nữ đã hại cô ta vào tù.
Đàn em Mã Hầu hỏi cô ta: "Bắt sống hay là chết phải thấy xác?"
Một tên đàn em Ngưu Dương khác thì nói: "Mày ngốc thế, nếu đã bắt sống, thì cũng phải chết phải thấy xác!"
Mã Hầu không phục: "Câu này không hợp lý có được không hả? Hoặc là bắt sống, hoặc là chết phải thấy xác, nhìn anh là tôi biết anh quê mùa rồi, ngu như bò vậy!"
Ngưu Dương lập tức cãi lại: "Mày cũng vậy mà, mặt trông giống khỉ, còn giống ngựa..."
"Đủ rồi!" Long Yên trầm giọng quát: "Các anh là đồ bỏ đi hả?"
Mã Hầu lập tức đứng thẳng: "Chúng tôi không phải đồ bỏ đi, tôi là Mã Hầu, anh ta là Ngưu Dương, chúng tôi là hai cộng sự hoàng kim, không có vụ nào là chúng tôi không phá được, không có người nào mà chúng tôi không tìm ra, cũng không chuyện gì mà chúng tôi không hoàn thành."
Ngưu Dương cũng nói luôn: "Đúng vậy, tôi là Ngưu Dương, anh ta là Mã Hầu, chúng tôi là cộng sự ăn ý nhất, không có chúng tôi."
"Lập tức đi làm việc, bắt người phụ nữ đó về đi!" Long Yên lười phải nói thêm với bọn họ.
Sau khi Mã Hầu và Ngưu Dương đi ra, Long Yên tự rót cho mình một ly rượu vang, cô ta cũng tự trang điểm rất đậm, mỗi cô ta đỏ như rượu, phát ra ánh sáng diêm dúa.
Mã Hầu và Ngưu Dương tiến hàng báo cáo thắng lợi, chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được người bạn thân tên Vi Phương của Long Yên.
Vi Phương vẫn luôn ẩn náu ở nước ngoài, dạo gần đây mới về nước, kết quả vừa về đã bị người của Long Yên tìm ra.
Long Yên tát mấy cái "bốp bốp bốp" lên mặt Vi Phương: "Tiện nhân, thế mà cô lại dám hãm hại tôi hả? Loại dân thường như cô, quả nhiên là chảy dòng máu hạ tiện, có thể nào cũng không thay đổi được tính cách hạ tiện của cô! Trước kia, cô a dua ton hót trước mặt tôi, làm cho tôi dẫn cô đi vào xã hội thượng lưu, kết quả thì sao? Cô lại dùng bột khại tôi!"
Trên mặt Vi Phương là dấu tay bị đánh cho đỏ bừng, khi cô ta nhìn Long Yên, cô ta lập tức cầu xin: "Yên Yên, tôi cũng là bị ép thôi, bọn họ bảo tôi mà không làm như thế, bọn họ sẽ giết tôi..."
"Ép cô ư?" Long Yên ném một sập biên lai tiền gửi ngân hàng vào mặt cô ta: "Vô duyên vô cớ, trên tài khoản của cô lại có thêm một trăm vạn, Vi Phương, cô thiểu năng trí tuệ à? Cái này mà cô lừa được tôi sao? Không phải người khác cho cô tiền, cô sẽ hại tôi chắc? Cô đúng là hạ tiện, vì một trăm vạn mà hại tôi!"
Vi Phương thấy sự việc đã đến nước này, cô ta đành phải nói: "Trước đó có người tìm đến tối, nói là chỉ cần cho cô ăn một chút, bọn họ sẽ cho tôi một trăm vạn! Bọn họ không nói đây là bột K, tôi tưởng là bột mì, đồ dùng làm đẹp!"
"Cô đúng là một con ngu không biết xấu hổ!" Long Yên đạp một phát lên bụng Vi Phương: "Đầu óc cô là bã đậu à? Người khác cho cô một trăm vạn, sẽ để cô cho tôi ăn bột mỳ chắc? Là ai? Là ai kêu cô làm chuyện này?"
Vi Phương lắc đầu: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết... Tôi chỉ nhìn thấy là anh ta rất cao, ở trong đêm tối, tôi không nhìn rõ mặt anh ta."
Long Yên cho rằng, điều này rất rõ ràng, bọn họ đây là trăm phương ngàn kế hại cô ta!
"Giọng nói thì sao?" Long Yên trầm giọng nói: "Giọng nói thì chắc cô nhớ chứ! Mã Hầu bật ghi âm lên!"
"Vâng!" Mã Hầu bật ra một đoạn ghi âm giọng nói của Quyền Đế Sâm, Vi Phương lắc đầu: "Không phải anh ta!"
Long Yên ra hiệu Ngưu Dương bật giọng của Tả Điện Vũ, khi giọng nói của Tả Điện Vũ vang lên, Vi Phương vẫn lắc đầu!
Mã Hầu lập tức nói: “Bên cạnh Quyền Đế Sâm vẫn còn những người khác, ví dụ như Quyền Thịnh Quốc, Quyền Đế Đình, còn có Dương Tử tài xế của anh ta, Mặc SỢ VỢ anh ta, Mặc Hi con trai anh ta..."
Vi Phương lập tức nói: "Đây không phải giọng nữ! Là giọng của đàn ông..."
"Mày ngu à, người khác không biết đổi giọng a?" Ngưu Dương cực kỳ khinh thường nói.
Long Yên nghĩ nghĩ: "Dáng người rất cao, giọng nam, không phải là Mặc Sở, nhưng, cô ta hoàn toàn có thể kêu người làm chuyện này."
Mặc Hàm trời sinh đã không nhạy với hóa học, cô bé lắc đầu như hiểu như không: "Thôi, em cứ đi ăn bánh ngọt của em thì hơn! Hi Hi, anh nói xem, khi đồ ngọt bị chúng ta ăn, liệu nó có phát ra dopamine không? Liệu nó có biểu cảm vui vẻ không?"
Mặc Hi cảm thấy, đừng nói với con gái loại phản ứng hóa học sinh vật này thì hơn, nếu không thì đó chỉ là ông nói gà bà nói vịt thôi.
Trong vườn hoa, chiếc xích đu.
Mặc SƠ và Quyền Đế Sâm hôn nhau đến khó tách ra, hơi thở thơm ngọt dần dần tràn ngập giữa hơi thở của hai người.
Hộp đồ ngọt trên tay cô chênh vênh, suýt thì rơi xuống đất, cô gấp đến độ ô ô, nhưng lại không nói ra tiếng.
vietwriter.vn
Khi Quyền Đế Sâm buông cô ra, Mặc Sơ vội vàng ôm chặt hộp đồ ngọt, suýt thì rơi mất rồi!
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh dưới bầu trời đêm, trong đôi mắt anh là sự cưng chiều dành cho
cô.
"Em muốn ăn bánh ngọt.." Mặc Sơ nói nhỏ.
Cô thật sự lo là Quyền Đế Sâm nhất thời nảy sinh tâm địa dã thú, trực tiếp ôm cô về phòng, vậy thì bánh ngọt của cô liền ngâm nước nóng rồi!
Quyền Đế Sâm ừ một tiếng: "Ăn xong rồi về phòng! Anh đi tắm trước đây!"
Mặc SƠ quay đầu đi, có phải cô có thể hiểu là, cô ăn bánh ngọt xong, anh muốn ăn cô không!
vietwriter.vn
Đêm nay, đồ ngọt rất ngon.
Đêm nay, Mặc Sở cũng rất ngon.
Biệt thự bên hồ.
Long Yên nuôi một nhóm người, thành lập một tổ chức, người đầu tiên mà cô muốn tìm chính là người bạn thân của cô ta, người phụ nữ đã hại cô ta vào tù.
Đàn em Mã Hầu hỏi cô ta: "Bắt sống hay là chết phải thấy xác?"
Một tên đàn em Ngưu Dương khác thì nói: "Mày ngốc thế, nếu đã bắt sống, thì cũng phải chết phải thấy xác!"
Mã Hầu không phục: "Câu này không hợp lý có được không hả? Hoặc là bắt sống, hoặc là chết phải thấy xác, nhìn anh là tôi biết anh quê mùa rồi, ngu như bò vậy!"
Ngưu Dương lập tức cãi lại: "Mày cũng vậy mà, mặt trông giống khỉ, còn giống ngựa..."
"Đủ rồi!" Long Yên trầm giọng quát: "Các anh là đồ bỏ đi hả?"
Mã Hầu lập tức đứng thẳng: "Chúng tôi không phải đồ bỏ đi, tôi là Mã Hầu, anh ta là Ngưu Dương, chúng tôi là hai cộng sự hoàng kim, không có vụ nào là chúng tôi không phá được, không có người nào mà chúng tôi không tìm ra, cũng không chuyện gì mà chúng tôi không hoàn thành."
Ngưu Dương cũng nói luôn: "Đúng vậy, tôi là Ngưu Dương, anh ta là Mã Hầu, chúng tôi là cộng sự ăn ý nhất, không có chúng tôi."
"Lập tức đi làm việc, bắt người phụ nữ đó về đi!" Long Yên lười phải nói thêm với bọn họ.
Sau khi Mã Hầu và Ngưu Dương đi ra, Long Yên tự rót cho mình một ly rượu vang, cô ta cũng tự trang điểm rất đậm, mỗi cô ta đỏ như rượu, phát ra ánh sáng diêm dúa.
Mã Hầu và Ngưu Dương tiến hàng báo cáo thắng lợi, chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được người bạn thân tên Vi Phương của Long Yên.
Vi Phương vẫn luôn ẩn náu ở nước ngoài, dạo gần đây mới về nước, kết quả vừa về đã bị người của Long Yên tìm ra.
Long Yên tát mấy cái "bốp bốp bốp" lên mặt Vi Phương: "Tiện nhân, thế mà cô lại dám hãm hại tôi hả? Loại dân thường như cô, quả nhiên là chảy dòng máu hạ tiện, có thể nào cũng không thay đổi được tính cách hạ tiện của cô! Trước kia, cô a dua ton hót trước mặt tôi, làm cho tôi dẫn cô đi vào xã hội thượng lưu, kết quả thì sao? Cô lại dùng bột khại tôi!"
Trên mặt Vi Phương là dấu tay bị đánh cho đỏ bừng, khi cô ta nhìn Long Yên, cô ta lập tức cầu xin: "Yên Yên, tôi cũng là bị ép thôi, bọn họ bảo tôi mà không làm như thế, bọn họ sẽ giết tôi..."
"Ép cô ư?" Long Yên ném một sập biên lai tiền gửi ngân hàng vào mặt cô ta: "Vô duyên vô cớ, trên tài khoản của cô lại có thêm một trăm vạn, Vi Phương, cô thiểu năng trí tuệ à? Cái này mà cô lừa được tôi sao? Không phải người khác cho cô tiền, cô sẽ hại tôi chắc? Cô đúng là hạ tiện, vì một trăm vạn mà hại tôi!"
Vi Phương thấy sự việc đã đến nước này, cô ta đành phải nói: "Trước đó có người tìm đến tối, nói là chỉ cần cho cô ăn một chút, bọn họ sẽ cho tôi một trăm vạn! Bọn họ không nói đây là bột K, tôi tưởng là bột mì, đồ dùng làm đẹp!"
"Cô đúng là một con ngu không biết xấu hổ!" Long Yên đạp một phát lên bụng Vi Phương: "Đầu óc cô là bã đậu à? Người khác cho cô một trăm vạn, sẽ để cô cho tôi ăn bột mỳ chắc? Là ai? Là ai kêu cô làm chuyện này?"
Vi Phương lắc đầu: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết... Tôi chỉ nhìn thấy là anh ta rất cao, ở trong đêm tối, tôi không nhìn rõ mặt anh ta."
Long Yên cho rằng, điều này rất rõ ràng, bọn họ đây là trăm phương ngàn kế hại cô ta!
"Giọng nói thì sao?" Long Yên trầm giọng nói: "Giọng nói thì chắc cô nhớ chứ! Mã Hầu bật ghi âm lên!"
"Vâng!" Mã Hầu bật ra một đoạn ghi âm giọng nói của Quyền Đế Sâm, Vi Phương lắc đầu: "Không phải anh ta!"
Long Yên ra hiệu Ngưu Dương bật giọng của Tả Điện Vũ, khi giọng nói của Tả Điện Vũ vang lên, Vi Phương vẫn lắc đầu!
Mã Hầu lập tức nói: “Bên cạnh Quyền Đế Sâm vẫn còn những người khác, ví dụ như Quyền Thịnh Quốc, Quyền Đế Đình, còn có Dương Tử tài xế của anh ta, Mặc SỢ VỢ anh ta, Mặc Hi con trai anh ta..."
Vi Phương lập tức nói: "Đây không phải giọng nữ! Là giọng của đàn ông..."
"Mày ngu à, người khác không biết đổi giọng a?" Ngưu Dương cực kỳ khinh thường nói.
Long Yên nghĩ nghĩ: "Dáng người rất cao, giọng nam, không phải là Mặc Sở, nhưng, cô ta hoàn toàn có thể kêu người làm chuyện này."
vietwriter.vn vietwriter.vn
Mặc Hàm trời sinh đã không nhạy với hóa học, cô bé lắc đầu như hiểu như không: "Thôi, em cứ đi ăn bánh ngọt của em thì hơn! Hi Hi, anh nói xem, khi đồ ngọt bị chúng ta ăn, liệu nó có phát ra dopamine không? Liệu nó có biểu cảm vui vẻ không?"
Mặc Hi cảm thấy, đừng nói với con gái loại phản ứng hóa học sinh vật này thì hơn, nếu không thì đó chỉ là ông nói gà bà nói vịt thôi.
Trong vườn hoa, chiếc xích đu.
Mặc SƠ và Quyền Đế Sâm hôn nhau đến khó tách ra, hơi thở thơm ngọt dần dần tràn ngập giữa hơi thở của hai người.
Hộp đồ ngọt trên tay cô chênh vênh, suýt thì rơi xuống đất, cô gấp đến độ ô ô, nhưng lại không nói ra tiếng.
vietwriter.vn
Khi Quyền Đế Sâm buông cô ra, Mặc Sơ vội vàng ôm chặt hộp đồ ngọt, suýt thì rơi mất rồi!
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh dưới bầu trời đêm, trong đôi mắt anh là sự cưng chiều dành cho
cô.
"Em muốn ăn bánh ngọt.." Mặc Sơ nói nhỏ.
Cô thật sự lo là Quyền Đế Sâm nhất thời nảy sinh tâm địa dã thú, trực tiếp ôm cô về phòng, vậy thì bánh ngọt của cô liền ngâm nước nóng rồi!
Quyền Đế Sâm ừ một tiếng: "Ăn xong rồi về phòng! Anh đi tắm trước đây!"
Mặc SƠ quay đầu đi, có phải cô có thể hiểu là, cô ăn bánh ngọt xong, anh muốn ăn cô không!
vietwriter.vn
Đêm nay, đồ ngọt rất ngon.
Đêm nay, Mặc Sở cũng rất ngon.
Biệt thự bên hồ.
Long Yên nuôi một nhóm người, thành lập một tổ chức, người đầu tiên mà cô muốn tìm chính là người bạn thân của cô ta, người phụ nữ đã hại cô ta vào tù.
Đàn em Mã Hầu hỏi cô ta: "Bắt sống hay là chết phải thấy xác?"
Một tên đàn em Ngưu Dương khác thì nói: "Mày ngốc thế, nếu đã bắt sống, thì cũng phải chết phải thấy xác!"
Mã Hầu không phục: "Câu này không hợp lý có được không hả? Hoặc là bắt sống, hoặc là chết phải thấy xác, nhìn anh là tôi biết anh quê mùa rồi, ngu như bò vậy!"
Ngưu Dương lập tức cãi lại: "Mày cũng vậy mà, mặt trông giống khỉ, còn giống ngựa..."
"Đủ rồi!" Long Yên trầm giọng quát: "Các anh là đồ bỏ đi hả?"
Mã Hầu lập tức đứng thẳng: "Chúng tôi không phải đồ bỏ đi, tôi là Mã Hầu, anh ta là Ngưu Dương, chúng tôi là hai cộng sự hoàng kim, không có vụ nào là chúng tôi không phá được, không có người nào mà chúng tôi không tìm ra, cũng không chuyện gì mà chúng tôi không hoàn thành."
Ngưu Dương cũng nói luôn: "Đúng vậy, tôi là Ngưu Dương, anh ta là Mã Hầu, chúng tôi là cộng sự ăn ý nhất, không có chúng tôi."
"Lập tức đi làm việc, bắt người phụ nữ đó về đi!" Long Yên lười phải nói thêm với bọn họ.
Sau khi Mã Hầu và Ngưu Dương đi ra, Long Yên tự rót cho mình một ly rượu vang, cô ta cũng tự trang điểm rất đậm, mỗi cô ta đỏ như rượu, phát ra ánh sáng diêm dúa.
Mã Hầu và Ngưu Dương tiến hàng báo cáo thắng lợi, chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được người bạn thân tên Vi Phương của Long Yên.
Vi Phương vẫn luôn ẩn náu ở nước ngoài, dạo gần đây mới về nước, kết quả vừa về đã bị người của Long Yên tìm ra.
Long Yên tát mấy cái "bốp bốp bốp" lên mặt Vi Phương: "Tiện nhân, thế mà cô lại dám hãm hại tôi hả? Loại dân thường như cô, quả nhiên là chảy dòng máu hạ tiện, có thể nào cũng không thay đổi được tính cách hạ tiện của cô! Trước kia, cô a dua ton hót trước mặt tôi, làm cho tôi dẫn cô đi vào xã hội thượng lưu, kết quả thì sao? Cô lại dùng bột khại tôi!"
Trên mặt Vi Phương là dấu tay bị đánh cho đỏ bừng, khi cô ta nhìn Long Yên, cô ta lập tức cầu xin: "Yên Yên, tôi cũng là bị ép thôi, bọn họ bảo tôi mà không làm như thế, bọn họ sẽ giết tôi..."
"Ép cô ư?" Long Yên ném một sập biên lai tiền gửi ngân hàng vào mặt cô ta: "Vô duyên vô cớ, trên tài khoản của cô lại có thêm một trăm vạn, Vi Phương, cô thiểu năng trí tuệ à? Cái này mà cô lừa được tôi sao? Không phải người khác cho cô tiền, cô sẽ hại tôi chắc? Cô đúng là hạ tiện, vì một trăm vạn mà hại tôi!"
Vi Phương thấy sự việc đã đến nước này, cô ta đành phải nói: "Trước đó có người tìm đến tối, nói là chỉ cần cho cô ăn một chút, bọn họ sẽ cho tôi một trăm vạn! Bọn họ không nói đây là bột K, tôi tưởng là bột mì, đồ dùng làm đẹp!"
"Cô đúng là một con ngu không biết xấu hổ!" Long Yên đạp một phát lên bụng Vi Phương: "Đầu óc cô là bã đậu à? Người khác cho cô một trăm vạn, sẽ để cô cho tôi ăn bột mỳ chắc? Là ai? Là ai kêu cô làm chuyện này?"
Vi Phương lắc đầu: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết... Tôi chỉ nhìn thấy là anh ta rất cao, ở trong đêm tối, tôi không nhìn rõ mặt anh ta."
Long Yên cho rằng, điều này rất rõ ràng, bọn họ đây là trăm phương ngàn kế hại cô ta!
"Giọng nói thì sao?" Long Yên trầm giọng nói: "Giọng nói thì chắc cô nhớ chứ! Mã Hầu bật ghi âm lên!"
"Vâng!" Mã Hầu bật ra một đoạn ghi âm giọng nói của Quyền Đế Sâm, Vi Phương lắc đầu: "Không phải anh ta!"
Long Yên ra hiệu Ngưu Dương bật giọng của Tả Điện Vũ, khi giọng nói của Tả Điện Vũ vang lên, Vi Phương vẫn lắc đầu!
Mã Hầu lập tức nói: “Bên cạnh Quyền Đế Sâm vẫn còn những người khác, ví dụ như Quyền Thịnh Quốc, Quyền Đế Đình, còn có Dương Tử tài xế của anh ta, Mặc SỢ VỢ anh ta, Mặc Hi con trai anh ta..."
Vi Phương lập tức nói: "Đây không phải giọng nữ! Là giọng của đàn ông..."
"Mày ngu à, người khác không biết đổi giọng a?" Ngưu Dương cực kỳ khinh thường nói.
Long Yên nghĩ nghĩ: "Dáng người rất cao, giọng nam, không phải là Mặc Sở, nhưng, cô ta hoàn toàn có thể kêu người làm chuyện này."
Mặc Hàm trời sinh đã không nhạy với hóa học, cô bé lắc đầu như hiểu như không: "Thôi, em cứ đi ăn bánh ngọt của em thì hơn! Hi Hi, anh nói xem, khi đồ ngọt bị chúng ta ăn, liệu nó có phát ra dopamine không? Liệu nó có biểu cảm vui vẻ không?"
Mặc Hi cảm thấy, đừng nói với con gái loại phản ứng hóa học sinh vật này thì hơn, nếu không thì đó chỉ là ông nói gà bà nói vịt thôi.
Trong vườn hoa, chiếc xích đu.
Mặc SƠ và Quyền Đế Sâm hôn nhau đến khó tách ra, hơi thở thơm ngọt dần dần tràn ngập giữa hơi thở của hai người.
Hộp đồ ngọt trên tay cô chênh vênh, suýt thì rơi xuống đất, cô gấp đến độ ô ô, nhưng lại không nói ra tiếng.
vietwriter.vn
Khi Quyền Đế Sâm buông cô ra, Mặc Sơ vội vàng ôm chặt hộp đồ ngọt, suýt thì rơi mất rồi!
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh dưới bầu trời đêm, trong đôi mắt anh là sự cưng chiều dành cho
cô.
"Em muốn ăn bánh ngọt.." Mặc Sơ nói nhỏ.
Cô thật sự lo là Quyền Đế Sâm nhất thời nảy sinh tâm địa dã thú, trực tiếp ôm cô về phòng, vậy thì bánh ngọt của cô liền ngâm nước nóng rồi!
Quyền Đế Sâm ừ một tiếng: "Ăn xong rồi về phòng! Anh đi tắm trước đây!"
Mặc SƠ quay đầu đi, có phải cô có thể hiểu là, cô ăn bánh ngọt xong, anh muốn ăn cô không!
vietwriter.vn
Đêm nay, đồ ngọt rất ngon.
Đêm nay, Mặc Sở cũng rất ngon.
Biệt thự bên hồ.
Long Yên nuôi một nhóm người, thành lập một tổ chức, người đầu tiên mà cô muốn tìm chính là người bạn thân của cô ta, người phụ nữ đã hại cô ta vào tù.
Đàn em Mã Hầu hỏi cô ta: "Bắt sống hay là chết phải thấy xác?"
Một tên đàn em Ngưu Dương khác thì nói: "Mày ngốc thế, nếu đã bắt sống, thì cũng phải chết phải thấy xác!"
Mã Hầu không phục: "Câu này không hợp lý có được không hả? Hoặc là bắt sống, hoặc là chết phải thấy xác, nhìn anh là tôi biết anh quê mùa rồi, ngu như bò vậy!"
Ngưu Dương lập tức cãi lại: "Mày cũng vậy mà, mặt trông giống khỉ, còn giống ngựa..."
"Đủ rồi!" Long Yên trầm giọng quát: "Các anh là đồ bỏ đi hả?"
Mã Hầu lập tức đứng thẳng: "Chúng tôi không phải đồ bỏ đi, tôi là Mã Hầu, anh ta là Ngưu Dương, chúng tôi là hai cộng sự hoàng kim, không có vụ nào là chúng tôi không phá được, không có người nào mà chúng tôi không tìm ra, cũng không chuyện gì mà chúng tôi không hoàn thành."
Ngưu Dương cũng nói luôn: "Đúng vậy, tôi là Ngưu Dương, anh ta là Mã Hầu, chúng tôi là cộng sự ăn ý nhất, không có chúng tôi."
"Lập tức đi làm việc, bắt người phụ nữ đó về đi!" Long Yên lười phải nói thêm với bọn họ.
Sau khi Mã Hầu và Ngưu Dương đi ra, Long Yên tự rót cho mình một ly rượu vang, cô ta cũng tự trang điểm rất đậm, mỗi cô ta đỏ như rượu, phát ra ánh sáng diêm dúa.
Mã Hầu và Ngưu Dương tiến hàng báo cáo thắng lợi, chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được người bạn thân tên Vi Phương của Long Yên.
Vi Phương vẫn luôn ẩn náu ở nước ngoài, dạo gần đây mới về nước, kết quả vừa về đã bị người của Long Yên tìm ra.
Long Yên tát mấy cái "bốp bốp bốp" lên mặt Vi Phương: "Tiện nhân, thế mà cô lại dám hãm hại tôi hả? Loại dân thường như cô, quả nhiên là chảy dòng máu hạ tiện, có thể nào cũng không thay đổi được tính cách hạ tiện của cô! Trước kia, cô a dua ton hót trước mặt tôi, làm cho tôi dẫn cô đi vào xã hội thượng lưu, kết quả thì sao? Cô lại dùng bột khại tôi!"
Trên mặt Vi Phương là dấu tay bị đánh cho đỏ bừng, khi cô ta nhìn Long Yên, cô ta lập tức cầu xin: "Yên Yên, tôi cũng là bị ép thôi, bọn họ bảo tôi mà không làm như thế, bọn họ sẽ giết tôi..."
"Ép cô ư?" Long Yên ném một sập biên lai tiền gửi ngân hàng vào mặt cô ta: "Vô duyên vô cớ, trên tài khoản của cô lại có thêm một trăm vạn, Vi Phương, cô thiểu năng trí tuệ à? Cái này mà cô lừa được tôi sao? Không phải người khác cho cô tiền, cô sẽ hại tôi chắc? Cô đúng là hạ tiện, vì một trăm vạn mà hại tôi!"
Vi Phương thấy sự việc đã đến nước này, cô ta đành phải nói: "Trước đó có người tìm đến tối, nói là chỉ cần cho cô ăn một chút, bọn họ sẽ cho tôi một trăm vạn! Bọn họ không nói đây là bột K, tôi tưởng là bột mì, đồ dùng làm đẹp!"
"Cô đúng là một con ngu không biết xấu hổ!" Long Yên đạp một phát lên bụng Vi Phương: "Đầu óc cô là bã đậu à? Người khác cho cô một trăm vạn, sẽ để cô cho tôi ăn bột mỳ chắc? Là ai? Là ai kêu cô làm chuyện này?"
Vi Phương lắc đầu: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết... Tôi chỉ nhìn thấy là anh ta rất cao, ở trong đêm tối, tôi không nhìn rõ mặt anh ta."
Long Yên cho rằng, điều này rất rõ ràng, bọn họ đây là trăm phương ngàn kế hại cô ta!
"Giọng nói thì sao?" Long Yên trầm giọng nói: "Giọng nói thì chắc cô nhớ chứ! Mã Hầu bật ghi âm lên!"
"Vâng!" Mã Hầu bật ra một đoạn ghi âm giọng nói của Quyền Đế Sâm, Vi Phương lắc đầu: "Không phải anh ta!"
Long Yên ra hiệu Ngưu Dương bật giọng của Tả Điện Vũ, khi giọng nói của Tả Điện Vũ vang lên, Vi Phương vẫn lắc đầu!
Mã Hầu lập tức nói: “Bên cạnh Quyền Đế Sâm vẫn còn những người khác, ví dụ như Quyền Thịnh Quốc, Quyền Đế Đình, còn có Dương Tử tài xế của anh ta, Mặc SỢ VỢ anh ta, Mặc Hi con trai anh ta..."
Vi Phương lập tức nói: "Đây không phải giọng nữ! Là giọng của đàn ông..."
"Mày ngu à, người khác không biết đổi giọng a?" Ngưu Dương cực kỳ khinh thường nói.
Long Yên nghĩ nghĩ: "Dáng người rất cao, giọng nam, không phải là Mặc Sở, nhưng, cô ta hoàn toàn có thể kêu người làm chuyện này."
vietwriter.vn vietwriter.vn
Mặc Hàm trời sinh đã không nhạy với hóa học, cô bé lắc đầu như hiểu như không: "Thôi, em cứ đi ăn bánh ngọt của em thì hơn! Hi Hi, anh nói xem, khi đồ ngọt bị chúng ta ăn, liệu nó có phát ra dopamine không? Liệu nó có biểu cảm vui vẻ không?"
Mặc Hi cảm thấy, đừng nói với con gái loại phản ứng hóa học sinh vật này thì hơn, nếu không thì đó chỉ là ông nói gà bà nói vịt thôi.
Trong vườn hoa, chiếc xích đu.
Mặc SƠ và Quyền Đế Sâm hôn nhau đến khó tách ra, hơi thở thơm ngọt dần dần tràn ngập giữa hơi thở của hai người.
Hộp đồ ngọt trên tay cô chênh vênh, suýt thì rơi xuống đất, cô gấp đến độ ô ô, nhưng lại không nói ra tiếng.
vietwriter.vn
Khi Quyền Đế Sâm buông cô ra, Mặc Sơ vội vàng ôm chặt hộp đồ ngọt, suýt thì rơi mất rồi!
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh dưới bầu trời đêm, trong đôi mắt anh là sự cưng chiều dành cho
cô.
"Em muốn ăn bánh ngọt.." Mặc Sơ nói nhỏ.
Cô thật sự lo là Quyền Đế Sâm nhất thời nảy sinh tâm địa dã thú, trực tiếp ôm cô về phòng, vậy thì bánh ngọt của cô liền ngâm nước nóng rồi!
Quyền Đế Sâm ừ một tiếng: "Ăn xong rồi về phòng! Anh đi tắm trước đây!"
Mặc SƠ quay đầu đi, có phải cô có thể hiểu là, cô ăn bánh ngọt xong, anh muốn ăn cô không!
vietwriter.vn
Đêm nay, đồ ngọt rất ngon.
Đêm nay, Mặc Sở cũng rất ngon.
Biệt thự bên hồ.
Long Yên nuôi một nhóm người, thành lập một tổ chức, người đầu tiên mà cô muốn tìm chính là người bạn thân của cô ta, người phụ nữ đã hại cô ta vào tù.
Đàn em Mã Hầu hỏi cô ta: "Bắt sống hay là chết phải thấy xác?"
Một tên đàn em Ngưu Dương khác thì nói: "Mày ngốc thế, nếu đã bắt sống, thì cũng phải chết phải thấy xác!"
Mã Hầu không phục: "Câu này không hợp lý có được không hả? Hoặc là bắt sống, hoặc là chết phải thấy xác, nhìn anh là tôi biết anh quê mùa rồi, ngu như bò vậy!"
Ngưu Dương lập tức cãi lại: "Mày cũng vậy mà, mặt trông giống khỉ, còn giống ngựa..."
"Đủ rồi!" Long Yên trầm giọng quát: "Các anh là đồ bỏ đi hả?"
Mã Hầu lập tức đứng thẳng: "Chúng tôi không phải đồ bỏ đi, tôi là Mã Hầu, anh ta là Ngưu Dương, chúng tôi là hai cộng sự hoàng kim, không có vụ nào là chúng tôi không phá được, không có người nào mà chúng tôi không tìm ra, cũng không chuyện gì mà chúng tôi không hoàn thành."
Ngưu Dương cũng nói luôn: "Đúng vậy, tôi là Ngưu Dương, anh ta là Mã Hầu, chúng tôi là cộng sự ăn ý nhất, không có chúng tôi."
"Lập tức đi làm việc, bắt người phụ nữ đó về đi!" Long Yên lười phải nói thêm với bọn họ.
Sau khi Mã Hầu và Ngưu Dương đi ra, Long Yên tự rót cho mình một ly rượu vang, cô ta cũng tự trang điểm rất đậm, mỗi cô ta đỏ như rượu, phát ra ánh sáng diêm dúa.
Mã Hầu và Ngưu Dương tiến hàng báo cáo thắng lợi, chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được người bạn thân tên Vi Phương của Long Yên.
Vi Phương vẫn luôn ẩn náu ở nước ngoài, dạo gần đây mới về nước, kết quả vừa về đã bị người của Long Yên tìm ra.
Long Yên tát mấy cái "bốp bốp bốp" lên mặt Vi Phương: "Tiện nhân, thế mà cô lại dám hãm hại tôi hả? Loại dân thường như cô, quả nhiên là chảy dòng máu hạ tiện, có thể nào cũng không thay đổi được tính cách hạ tiện của cô! Trước kia, cô a dua ton hót trước mặt tôi, làm cho tôi dẫn cô đi vào xã hội thượng lưu, kết quả thì sao? Cô lại dùng bột khại tôi!"
Trên mặt Vi Phương là dấu tay bị đánh cho đỏ bừng, khi cô ta nhìn Long Yên, cô ta lập tức cầu xin: "Yên Yên, tôi cũng là bị ép thôi, bọn họ bảo tôi mà không làm như thế, bọn họ sẽ giết tôi..."
"Ép cô ư?" Long Yên ném một sập biên lai tiền gửi ngân hàng vào mặt cô ta: "Vô duyên vô cớ, trên tài khoản của cô lại có thêm một trăm vạn, Vi Phương, cô thiểu năng trí tuệ à? Cái này mà cô lừa được tôi sao? Không phải người khác cho cô tiền, cô sẽ hại tôi chắc? Cô đúng là hạ tiện, vì một trăm vạn mà hại tôi!"
Vi Phương thấy sự việc đã đến nước này, cô ta đành phải nói: "Trước đó có người tìm đến tối, nói là chỉ cần cho cô ăn một chút, bọn họ sẽ cho tôi một trăm vạn! Bọn họ không nói đây là bột K, tôi tưởng là bột mì, đồ dùng làm đẹp!"
"Cô đúng là một con ngu không biết xấu hổ!" Long Yên đạp một phát lên bụng Vi Phương: "Đầu óc cô là bã đậu à? Người khác cho cô một trăm vạn, sẽ để cô cho tôi ăn bột mỳ chắc? Là ai? Là ai kêu cô làm chuyện này?"
Vi Phương lắc đầu: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết... Tôi chỉ nhìn thấy là anh ta rất cao, ở trong đêm tối, tôi không nhìn rõ mặt anh ta."
Long Yên cho rằng, điều này rất rõ ràng, bọn họ đây là trăm phương ngàn kế hại cô ta!
"Giọng nói thì sao?" Long Yên trầm giọng nói: "Giọng nói thì chắc cô nhớ chứ! Mã Hầu bật ghi âm lên!"
"Vâng!" Mã Hầu bật ra một đoạn ghi âm giọng nói của Quyền Đế Sâm, Vi Phương lắc đầu: "Không phải anh ta!"
Long Yên ra hiệu Ngưu Dương bật giọng của Tả Điện Vũ, khi giọng nói của Tả Điện Vũ vang lên, Vi Phương vẫn lắc đầu!
Mã Hầu lập tức nói: “Bên cạnh Quyền Đế Sâm vẫn còn những người khác, ví dụ như Quyền Thịnh Quốc, Quyền Đế Đình, còn có Dương Tử tài xế của anh ta, Mặc SỢ VỢ anh ta, Mặc Hi con trai anh ta..."
Vi Phương lập tức nói: "Đây không phải giọng nữ! Là giọng của đàn ông..."
"Mày ngu à, người khác không biết đổi giọng a?" Ngưu Dương cực kỳ khinh thường nói.
Long Yên nghĩ nghĩ: "Dáng người rất cao, giọng nam, không phải là Mặc Sở, nhưng, cô ta hoàn toàn có thể kêu người làm chuyện này."
Mặc Hàm trời sinh đã không nhạy với hóa học, cô bé lắc đầu như hiểu như không: "Thôi, em cứ đi ăn bánh ngọt của em thì hơn! Hi Hi, anh nói xem, khi đồ ngọt bị chúng ta ăn, liệu nó có phát ra dopamine không? Liệu nó có biểu cảm vui vẻ không?"
Mặc Hi cảm thấy, đừng nói với con gái loại phản ứng hóa học sinh vật này thì hơn, nếu không thì đó chỉ là ông nói gà bà nói vịt thôi.
Trong vườn hoa, chiếc xích đu.
Mặc SƠ và Quyền Đế Sâm hôn nhau đến khó tách ra, hơi thở thơm ngọt dần dần tràn ngập giữa hơi thở của hai người.
Hộp đồ ngọt trên tay cô chênh vênh, suýt thì rơi xuống đất, cô gấp đến độ ô ô, nhưng lại không nói ra tiếng.
vietwriter.vn
Khi Quyền Đế Sâm buông cô ra, Mặc Sơ vội vàng ôm chặt hộp đồ ngọt, suýt thì rơi mất rồi!
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh dưới bầu trời đêm, trong đôi mắt anh là sự cưng chiều dành cho
cô.
"Em muốn ăn bánh ngọt.." Mặc Sơ nói nhỏ.
Cô thật sự lo là Quyền Đế Sâm nhất thời nảy sinh tâm địa dã thú, trực tiếp ôm cô về phòng, vậy thì bánh ngọt của cô liền ngâm nước nóng rồi!
Quyền Đế Sâm ừ một tiếng: "Ăn xong rồi về phòng! Anh đi tắm trước đây!"
Mặc SƠ quay đầu đi, có phải cô có thể hiểu là, cô ăn bánh ngọt xong, anh muốn ăn cô không!
vietwriter.vn
Đêm nay, đồ ngọt rất ngon.
Đêm nay, Mặc Sở cũng rất ngon.
Biệt thự bên hồ.
Long Yên nuôi một nhóm người, thành lập một tổ chức, người đầu tiên mà cô muốn tìm chính là người bạn thân của cô ta, người phụ nữ đã hại cô ta vào tù.
Đàn em Mã Hầu hỏi cô ta: "Bắt sống hay là chết phải thấy xác?"
Một tên đàn em Ngưu Dương khác thì nói: "Mày ngốc thế, nếu đã bắt sống, thì cũng phải chết phải thấy xác!"
Mã Hầu không phục: "Câu này không hợp lý có được không hả? Hoặc là bắt sống, hoặc là chết phải thấy xác, nhìn anh là tôi biết anh quê mùa rồi, ngu như bò vậy!"
Ngưu Dương lập tức cãi lại: "Mày cũng vậy mà, mặt trông giống khỉ, còn giống ngựa..."
"Đủ rồi!" Long Yên trầm giọng quát: "Các anh là đồ bỏ đi hả?"
Mã Hầu lập tức đứng thẳng: "Chúng tôi không phải đồ bỏ đi, tôi là Mã Hầu, anh ta là Ngưu Dương, chúng tôi là hai cộng sự hoàng kim, không có vụ nào là chúng tôi không phá được, không có người nào mà chúng tôi không tìm ra, cũng không chuyện gì mà chúng tôi không hoàn thành."
Ngưu Dương cũng nói luôn: "Đúng vậy, tôi là Ngưu Dương, anh ta là Mã Hầu, chúng tôi là cộng sự ăn ý nhất, không có chúng tôi."
"Lập tức đi làm việc, bắt người phụ nữ đó về đi!" Long Yên lười phải nói thêm với bọn họ.
Sau khi Mã Hầu và Ngưu Dương đi ra, Long Yên tự rót cho mình một ly rượu vang, cô ta cũng tự trang điểm rất đậm, mỗi cô ta đỏ như rượu, phát ra ánh sáng diêm dúa.
Mã Hầu và Ngưu Dương tiến hàng báo cáo thắng lợi, chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được người bạn thân tên Vi Phương của Long Yên.
Vi Phương vẫn luôn ẩn náu ở nước ngoài, dạo gần đây mới về nước, kết quả vừa về đã bị người của Long Yên tìm ra.
Long Yên tát mấy cái "bốp bốp bốp" lên mặt Vi Phương: "Tiện nhân, thế mà cô lại dám hãm hại tôi hả? Loại dân thường như cô, quả nhiên là chảy dòng máu hạ tiện, có thể nào cũng không thay đổi được tính cách hạ tiện của cô! Trước kia, cô a dua ton hót trước mặt tôi, làm cho tôi dẫn cô đi vào xã hội thượng lưu, kết quả thì sao? Cô lại dùng bột khại tôi!"
Trên mặt Vi Phương là dấu tay bị đánh cho đỏ bừng, khi cô ta nhìn Long Yên, cô ta lập tức cầu xin: "Yên Yên, tôi cũng là bị ép thôi, bọn họ bảo tôi mà không làm như thế, bọn họ sẽ giết tôi..."
"Ép cô ư?" Long Yên ném một sập biên lai tiền gửi ngân hàng vào mặt cô ta: "Vô duyên vô cớ, trên tài khoản của cô lại có thêm một trăm vạn, Vi Phương, cô thiểu năng trí tuệ à? Cái này mà cô lừa được tôi sao? Không phải người khác cho cô tiền, cô sẽ hại tôi chắc? Cô đúng là hạ tiện, vì một trăm vạn mà hại tôi!"
Vi Phương thấy sự việc đã đến nước này, cô ta đành phải nói: "Trước đó có người tìm đến tối, nói là chỉ cần cho cô ăn một chút, bọn họ sẽ cho tôi một trăm vạn! Bọn họ không nói đây là bột K, tôi tưởng là bột mì, đồ dùng làm đẹp!"
"Cô đúng là một con ngu không biết xấu hổ!" Long Yên đạp một phát lên bụng Vi Phương: "Đầu óc cô là bã đậu à? Người khác cho cô một trăm vạn, sẽ để cô cho tôi ăn bột mỳ chắc? Là ai? Là ai kêu cô làm chuyện này?"
Vi Phương lắc đầu: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết... Tôi chỉ nhìn thấy là anh ta rất cao, ở trong đêm tối, tôi không nhìn rõ mặt anh ta."
Long Yên cho rằng, điều này rất rõ ràng, bọn họ đây là trăm phương ngàn kế hại cô ta!
"Giọng nói thì sao?" Long Yên trầm giọng nói: "Giọng nói thì chắc cô nhớ chứ! Mã Hầu bật ghi âm lên!"
"Vâng!" Mã Hầu bật ra một đoạn ghi âm giọng nói của Quyền Đế Sâm, Vi Phương lắc đầu: "Không phải anh ta!"
Long Yên ra hiệu Ngưu Dương bật giọng của Tả Điện Vũ, khi giọng nói của Tả Điện Vũ vang lên, Vi Phương vẫn lắc đầu!
Mã Hầu lập tức nói: “Bên cạnh Quyền Đế Sâm vẫn còn những người khác, ví dụ như Quyền Thịnh Quốc, Quyền Đế Đình, còn có Dương Tử tài xế của anh ta, Mặc SỢ VỢ anh ta, Mặc Hi con trai anh ta..."
Vi Phương lập tức nói: "Đây không phải giọng nữ! Là giọng của đàn ông..."
"Mày ngu à, người khác không biết đổi giọng a?" Ngưu Dương cực kỳ khinh thường nói.
Long Yên nghĩ nghĩ: "Dáng người rất cao, giọng nam, không phải là Mặc Sở, nhưng, cô ta hoàn toàn có thể kêu người làm chuyện này."
vietwriter.vn vietwriter.vn
Mặc Hàm trời sinh đã không nhạy với hóa học, cô bé lắc đầu như hiểu như không: "Thôi, em cứ đi ăn bánh ngọt của em thì hơn! Hi Hi, anh nói xem, khi đồ ngọt bị chúng ta ăn, liệu nó có phát ra dopamine không? Liệu nó có biểu cảm vui vẻ không?"
Mặc Hi cảm thấy, đừng nói với con gái loại phản ứng hóa học sinh vật này thì hơn, nếu không thì đó chỉ là ông nói gà bà nói vịt thôi.
Trong vườn hoa, chiếc xích đu.
Mặc SƠ và Quyền Đế Sâm hôn nhau đến khó tách ra, hơi thở thơm ngọt dần dần tràn ngập giữa hơi thở của hai người.
Hộp đồ ngọt trên tay cô chênh vênh, suýt thì rơi xuống đất, cô gấp đến độ ô ô, nhưng lại không nói ra tiếng.
vietwriter.vn
Khi Quyền Đế Sâm buông cô ra, Mặc Sơ vội vàng ôm chặt hộp đồ ngọt, suýt thì rơi mất rồi!
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh dưới bầu trời đêm, trong đôi mắt anh là sự cưng chiều dành cho
cô.
"Em muốn ăn bánh ngọt.." Mặc Sơ nói nhỏ.
Cô thật sự lo là Quyền Đế Sâm nhất thời nảy sinh tâm địa dã thú, trực tiếp ôm cô về phòng, vậy thì bánh ngọt của cô liền ngâm nước nóng rồi!
Quyền Đế Sâm ừ một tiếng: "Ăn xong rồi về phòng! Anh đi tắm trước đây!"
Mặc SƠ quay đầu đi, có phải cô có thể hiểu là, cô ăn bánh ngọt xong, anh muốn ăn cô không!
vietwriter.vn
Đêm nay, đồ ngọt rất ngon.
Đêm nay, Mặc Sở cũng rất ngon.
Biệt thự bên hồ.
Long Yên nuôi một nhóm người, thành lập một tổ chức, người đầu tiên mà cô muốn tìm chính là người bạn thân của cô ta, người phụ nữ đã hại cô ta vào tù.
Đàn em Mã Hầu hỏi cô ta: "Bắt sống hay là chết phải thấy xác?"
Một tên đàn em Ngưu Dương khác thì nói: "Mày ngốc thế, nếu đã bắt sống, thì cũng phải chết phải thấy xác!"
Mã Hầu không phục: "Câu này không hợp lý có được không hả? Hoặc là bắt sống, hoặc là chết phải thấy xác, nhìn anh là tôi biết anh quê mùa rồi, ngu như bò vậy!"
Ngưu Dương lập tức cãi lại: "Mày cũng vậy mà, mặt trông giống khỉ, còn giống ngựa..."
"Đủ rồi!" Long Yên trầm giọng quát: "Các anh là đồ bỏ đi hả?"
Mã Hầu lập tức đứng thẳng: "Chúng tôi không phải đồ bỏ đi, tôi là Mã Hầu, anh ta là Ngưu Dương, chúng tôi là hai cộng sự hoàng kim, không có vụ nào là chúng tôi không phá được, không có người nào mà chúng tôi không tìm ra, cũng không chuyện gì mà chúng tôi không hoàn thành."
Ngưu Dương cũng nói luôn: "Đúng vậy, tôi là Ngưu Dương, anh ta là Mã Hầu, chúng tôi là cộng sự ăn ý nhất, không có chúng tôi."
"Lập tức đi làm việc, bắt người phụ nữ đó về đi!" Long Yên lười phải nói thêm với bọn họ.
Sau khi Mã Hầu và Ngưu Dương đi ra, Long Yên tự rót cho mình một ly rượu vang, cô ta cũng tự trang điểm rất đậm, mỗi cô ta đỏ như rượu, phát ra ánh sáng diêm dúa.
Mã Hầu và Ngưu Dương tiến hàng báo cáo thắng lợi, chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được người bạn thân tên Vi Phương của Long Yên.
Vi Phương vẫn luôn ẩn náu ở nước ngoài, dạo gần đây mới về nước, kết quả vừa về đã bị người của Long Yên tìm ra.
Long Yên tát mấy cái "bốp bốp bốp" lên mặt Vi Phương: "Tiện nhân, thế mà cô lại dám hãm hại tôi hả? Loại dân thường như cô, quả nhiên là chảy dòng máu hạ tiện, có thể nào cũng không thay đổi được tính cách hạ tiện của cô! Trước kia, cô a dua ton hót trước mặt tôi, làm cho tôi dẫn cô đi vào xã hội thượng lưu, kết quả thì sao? Cô lại dùng bột khại tôi!"
Trên mặt Vi Phương là dấu tay bị đánh cho đỏ bừng, khi cô ta nhìn Long Yên, cô ta lập tức cầu xin: "Yên Yên, tôi cũng là bị ép thôi, bọn họ bảo tôi mà không làm như thế, bọn họ sẽ giết tôi..."
"Ép cô ư?" Long Yên ném một sập biên lai tiền gửi ngân hàng vào mặt cô ta: "Vô duyên vô cớ, trên tài khoản của cô lại có thêm một trăm vạn, Vi Phương, cô thiểu năng trí tuệ à? Cái này mà cô lừa được tôi sao? Không phải người khác cho cô tiền, cô sẽ hại tôi chắc? Cô đúng là hạ tiện, vì một trăm vạn mà hại tôi!"
Vi Phương thấy sự việc đã đến nước này, cô ta đành phải nói: "Trước đó có người tìm đến tối, nói là chỉ cần cho cô ăn một chút, bọn họ sẽ cho tôi một trăm vạn! Bọn họ không nói đây là bột K, tôi tưởng là bột mì, đồ dùng làm đẹp!"
"Cô đúng là một con ngu không biết xấu hổ!" Long Yên đạp một phát lên bụng Vi Phương: "Đầu óc cô là bã đậu à? Người khác cho cô một trăm vạn, sẽ để cô cho tôi ăn bột mỳ chắc? Là ai? Là ai kêu cô làm chuyện này?"
Vi Phương lắc đầu: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết... Tôi chỉ nhìn thấy là anh ta rất cao, ở trong đêm tối, tôi không nhìn rõ mặt anh ta."
Long Yên cho rằng, điều này rất rõ ràng, bọn họ đây là trăm phương ngàn kế hại cô ta!
"Giọng nói thì sao?" Long Yên trầm giọng nói: "Giọng nói thì chắc cô nhớ chứ! Mã Hầu bật ghi âm lên!"
"Vâng!" Mã Hầu bật ra một đoạn ghi âm giọng nói của Quyền Đế Sâm, Vi Phương lắc đầu: "Không phải anh ta!"
Long Yên ra hiệu Ngưu Dương bật giọng của Tả Điện Vũ, khi giọng nói của Tả Điện Vũ vang lên, Vi Phương vẫn lắc đầu!
Mã Hầu lập tức nói: “Bên cạnh Quyền Đế Sâm vẫn còn những người khác, ví dụ như Quyền Thịnh Quốc, Quyền Đế Đình, còn có Dương Tử tài xế của anh ta, Mặc SỢ VỢ anh ta, Mặc Hi con trai anh ta..."
Vi Phương lập tức nói: "Đây không phải giọng nữ! Là giọng của đàn ông..."
"Mày ngu à, người khác không biết đổi giọng a?" Ngưu Dương cực kỳ khinh thường nói.
Long Yên nghĩ nghĩ: "Dáng người rất cao, giọng nam, không phải là Mặc Sở, nhưng, cô ta hoàn toàn có thể kêu người làm chuyện này."
Mặc Hàm trời sinh đã không nhạy với hóa học, cô bé lắc đầu như hiểu như không: "Thôi, em cứ đi ăn bánh ngọt của em thì hơn! Hi Hi, anh nói xem, khi đồ ngọt bị chúng ta ăn, liệu nó có phát ra dopamine không? Liệu nó có biểu cảm vui vẻ không?"
Mặc Hi cảm thấy, đừng nói với con gái loại phản ứng hóa học sinh vật này thì hơn, nếu không thì đó chỉ là ông nói gà bà nói vịt thôi.
Trong vườn hoa, chiếc xích đu.
Mặc SƠ và Quyền Đế Sâm hôn nhau đến khó tách ra, hơi thở thơm ngọt dần dần tràn ngập giữa hơi thở của hai người.
Hộp đồ ngọt trên tay cô chênh vênh, suýt thì rơi xuống đất, cô gấp đến độ ô ô, nhưng lại không nói ra tiếng.
vietwriter.vn
Khi Quyền Đế Sâm buông cô ra, Mặc Sơ vội vàng ôm chặt hộp đồ ngọt, suýt thì rơi mất rồi!
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh dưới bầu trời đêm, trong đôi mắt anh là sự cưng chiều dành cho
cô.
"Em muốn ăn bánh ngọt.." Mặc Sơ nói nhỏ.
Cô thật sự lo là Quyền Đế Sâm nhất thời nảy sinh tâm địa dã thú, trực tiếp ôm cô về phòng, vậy thì bánh ngọt của cô liền ngâm nước nóng rồi!
Quyền Đế Sâm ừ một tiếng: "Ăn xong rồi về phòng! Anh đi tắm trước đây!"
Mặc SƠ quay đầu đi, có phải cô có thể hiểu là, cô ăn bánh ngọt xong, anh muốn ăn cô không!
vietwriter.vn
Đêm nay, đồ ngọt rất ngon.
Đêm nay, Mặc Sở cũng rất ngon.
Biệt thự bên hồ.
Long Yên nuôi một nhóm người, thành lập một tổ chức, người đầu tiên mà cô muốn tìm chính là người bạn thân của cô ta, người phụ nữ đã hại cô ta vào tù.
Đàn em Mã Hầu hỏi cô ta: "Bắt sống hay là chết phải thấy xác?"
Một tên đàn em Ngưu Dương khác thì nói: "Mày ngốc thế, nếu đã bắt sống, thì cũng phải chết phải thấy xác!"
Mã Hầu không phục: "Câu này không hợp lý có được không hả? Hoặc là bắt sống, hoặc là chết phải thấy xác, nhìn anh là tôi biết anh quê mùa rồi, ngu như bò vậy!"
Ngưu Dương lập tức cãi lại: "Mày cũng vậy mà, mặt trông giống khỉ, còn giống ngựa..."
"Đủ rồi!" Long Yên trầm giọng quát: "Các anh là đồ bỏ đi hả?"
Mã Hầu lập tức đứng thẳng: "Chúng tôi không phải đồ bỏ đi, tôi là Mã Hầu, anh ta là Ngưu Dương, chúng tôi là hai cộng sự hoàng kim, không có vụ nào là chúng tôi không phá được, không có người nào mà chúng tôi không tìm ra, cũng không chuyện gì mà chúng tôi không hoàn thành."
Ngưu Dương cũng nói luôn: "Đúng vậy, tôi là Ngưu Dương, anh ta là Mã Hầu, chúng tôi là cộng sự ăn ý nhất, không có chúng tôi."
"Lập tức đi làm việc, bắt người phụ nữ đó về đi!" Long Yên lười phải nói thêm với bọn họ.
Sau khi Mã Hầu và Ngưu Dương đi ra, Long Yên tự rót cho mình một ly rượu vang, cô ta cũng tự trang điểm rất đậm, mỗi cô ta đỏ như rượu, phát ra ánh sáng diêm dúa.
Mã Hầu và Ngưu Dương tiến hàng báo cáo thắng lợi, chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được người bạn thân tên Vi Phương của Long Yên.
Vi Phương vẫn luôn ẩn náu ở nước ngoài, dạo gần đây mới về nước, kết quả vừa về đã bị người của Long Yên tìm ra.
Long Yên tát mấy cái "bốp bốp bốp" lên mặt Vi Phương: "Tiện nhân, thế mà cô lại dám hãm hại tôi hả? Loại dân thường như cô, quả nhiên là chảy dòng máu hạ tiện, có thể nào cũng không thay đổi được tính cách hạ tiện của cô! Trước kia, cô a dua ton hót trước mặt tôi, làm cho tôi dẫn cô đi vào xã hội thượng lưu, kết quả thì sao? Cô lại dùng bột khại tôi!"
Trên mặt Vi Phương là dấu tay bị đánh cho đỏ bừng, khi cô ta nhìn Long Yên, cô ta lập tức cầu xin: "Yên Yên, tôi cũng là bị ép thôi, bọn họ bảo tôi mà không làm như thế, bọn họ sẽ giết tôi..."
"Ép cô ư?" Long Yên ném một sập biên lai tiền gửi ngân hàng vào mặt cô ta: "Vô duyên vô cớ, trên tài khoản của cô lại có thêm một trăm vạn, Vi Phương, cô thiểu năng trí tuệ à? Cái này mà cô lừa được tôi sao? Không phải người khác cho cô tiền, cô sẽ hại tôi chắc? Cô đúng là hạ tiện, vì một trăm vạn mà hại tôi!"
Vi Phương thấy sự việc đã đến nước này, cô ta đành phải nói: "Trước đó có người tìm đến tối, nói là chỉ cần cho cô ăn một chút, bọn họ sẽ cho tôi một trăm vạn! Bọn họ không nói đây là bột K, tôi tưởng là bột mì, đồ dùng làm đẹp!"
"Cô đúng là một con ngu không biết xấu hổ!" Long Yên đạp một phát lên bụng Vi Phương: "Đầu óc cô là bã đậu à? Người khác cho cô một trăm vạn, sẽ để cô cho tôi ăn bột mỳ chắc? Là ai? Là ai kêu cô làm chuyện này?"
Vi Phương lắc đầu: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết... Tôi chỉ nhìn thấy là anh ta rất cao, ở trong đêm tối, tôi không nhìn rõ mặt anh ta."
Long Yên cho rằng, điều này rất rõ ràng, bọn họ đây là trăm phương ngàn kế hại cô ta!
"Giọng nói thì sao?" Long Yên trầm giọng nói: "Giọng nói thì chắc cô nhớ chứ! Mã Hầu bật ghi âm lên!"
"Vâng!" Mã Hầu bật ra một đoạn ghi âm giọng nói của Quyền Đế Sâm, Vi Phương lắc đầu: "Không phải anh ta!"
Long Yên ra hiệu Ngưu Dương bật giọng của Tả Điện Vũ, khi giọng nói của Tả Điện Vũ vang lên, Vi Phương vẫn lắc đầu!
Mã Hầu lập tức nói: “Bên cạnh Quyền Đế Sâm vẫn còn những người khác, ví dụ như Quyền Thịnh Quốc, Quyền Đế Đình, còn có Dương Tử tài xế của anh ta, Mặc SỢ VỢ anh ta, Mặc Hi con trai anh ta..."
Vi Phương lập tức nói: "Đây không phải giọng nữ! Là giọng của đàn ông..."
"Mày ngu à, người khác không biết đổi giọng a?" Ngưu Dương cực kỳ khinh thường nói.
Long Yên nghĩ nghĩ: "Dáng người rất cao, giọng nam, không phải là Mặc Sở, nhưng, cô ta hoàn toàn có thể kêu người làm chuyện này."
vietwriter.vn vietwriter.vn
Mặc Hàm trời sinh đã không nhạy với hóa học, cô bé lắc đầu như hiểu như không: "Thôi, em cứ đi ăn bánh ngọt của em thì hơn! Hi Hi, anh nói xem, khi đồ ngọt bị chúng ta ăn, liệu nó có phát ra dopamine không? Liệu nó có biểu cảm vui vẻ không?"
Mặc Hi cảm thấy, đừng nói với con gái loại phản ứng hóa học sinh vật này thì hơn, nếu không thì đó chỉ là ông nói gà bà nói vịt thôi.
Trong vườn hoa, chiếc xích đu.
Mặc SƠ và Quyền Đế Sâm hôn nhau đến khó tách ra, hơi thở thơm ngọt dần dần tràn ngập giữa hơi thở của hai người.
Hộp đồ ngọt trên tay cô chênh vênh, suýt thì rơi xuống đất, cô gấp đến độ ô ô, nhưng lại không nói ra tiếng.
vietwriter.vn
Khi Quyền Đế Sâm buông cô ra, Mặc Sơ vội vàng ôm chặt hộp đồ ngọt, suýt thì rơi mất rồi!
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh dưới bầu trời đêm, trong đôi mắt anh là sự cưng chiều dành cho
cô.
"Em muốn ăn bánh ngọt.." Mặc Sơ nói nhỏ.
Cô thật sự lo là Quyền Đế Sâm nhất thời nảy sinh tâm địa dã thú, trực tiếp ôm cô về phòng, vậy thì bánh ngọt của cô liền ngâm nước nóng rồi!
Quyền Đế Sâm ừ một tiếng: "Ăn xong rồi về phòng! Anh đi tắm trước đây!"
Mặc SƠ quay đầu đi, có phải cô có thể hiểu là, cô ăn bánh ngọt xong, anh muốn ăn cô không!
vietwriter.vn
Đêm nay, đồ ngọt rất ngon.
Đêm nay, Mặc Sở cũng rất ngon.
Biệt thự bên hồ.
Long Yên nuôi một nhóm người, thành lập một tổ chức, người đầu tiên mà cô muốn tìm chính là người bạn thân của cô ta, người phụ nữ đã hại cô ta vào tù.
Đàn em Mã Hầu hỏi cô ta: "Bắt sống hay là chết phải thấy xác?"
Một tên đàn em Ngưu Dương khác thì nói: "Mày ngốc thế, nếu đã bắt sống, thì cũng phải chết phải thấy xác!"
Mã Hầu không phục: "Câu này không hợp lý có được không hả? Hoặc là bắt sống, hoặc là chết phải thấy xác, nhìn anh là tôi biết anh quê mùa rồi, ngu như bò vậy!"
Ngưu Dương lập tức cãi lại: "Mày cũng vậy mà, mặt trông giống khỉ, còn giống ngựa..."
"Đủ rồi!" Long Yên trầm giọng quát: "Các anh là đồ bỏ đi hả?"
Mã Hầu lập tức đứng thẳng: "Chúng tôi không phải đồ bỏ đi, tôi là Mã Hầu, anh ta là Ngưu Dương, chúng tôi là hai cộng sự hoàng kim, không có vụ nào là chúng tôi không phá được, không có người nào mà chúng tôi không tìm ra, cũng không chuyện gì mà chúng tôi không hoàn thành."
Ngưu Dương cũng nói luôn: "Đúng vậy, tôi là Ngưu Dương, anh ta là Mã Hầu, chúng tôi là cộng sự ăn ý nhất, không có chúng tôi."
"Lập tức đi làm việc, bắt người phụ nữ đó về đi!" Long Yên lười phải nói thêm với bọn họ.
Sau khi Mã Hầu và Ngưu Dương đi ra, Long Yên tự rót cho mình một ly rượu vang, cô ta cũng tự trang điểm rất đậm, mỗi cô ta đỏ như rượu, phát ra ánh sáng diêm dúa.
Mã Hầu và Ngưu Dương tiến hàng báo cáo thắng lợi, chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được người bạn thân tên Vi Phương của Long Yên.
Vi Phương vẫn luôn ẩn náu ở nước ngoài, dạo gần đây mới về nước, kết quả vừa về đã bị người của Long Yên tìm ra.
Long Yên tát mấy cái "bốp bốp bốp" lên mặt Vi Phương: "Tiện nhân, thế mà cô lại dám hãm hại tôi hả? Loại dân thường như cô, quả nhiên là chảy dòng máu hạ tiện, có thể nào cũng không thay đổi được tính cách hạ tiện của cô! Trước kia, cô a dua ton hót trước mặt tôi, làm cho tôi dẫn cô đi vào xã hội thượng lưu, kết quả thì sao? Cô lại dùng bột khại tôi!"
Trên mặt Vi Phương là dấu tay bị đánh cho đỏ bừng, khi cô ta nhìn Long Yên, cô ta lập tức cầu xin: "Yên Yên, tôi cũng là bị ép thôi, bọn họ bảo tôi mà không làm như thế, bọn họ sẽ giết tôi..."
"Ép cô ư?" Long Yên ném một sập biên lai tiền gửi ngân hàng vào mặt cô ta: "Vô duyên vô cớ, trên tài khoản của cô lại có thêm một trăm vạn, Vi Phương, cô thiểu năng trí tuệ à? Cái này mà cô lừa được tôi sao? Không phải người khác cho cô tiền, cô sẽ hại tôi chắc? Cô đúng là hạ tiện, vì một trăm vạn mà hại tôi!"
Vi Phương thấy sự việc đã đến nước này, cô ta đành phải nói: "Trước đó có người tìm đến tối, nói là chỉ cần cho cô ăn một chút, bọn họ sẽ cho tôi một trăm vạn! Bọn họ không nói đây là bột K, tôi tưởng là bột mì, đồ dùng làm đẹp!"
"Cô đúng là một con ngu không biết xấu hổ!" Long Yên đạp một phát lên bụng Vi Phương: "Đầu óc cô là bã đậu à? Người khác cho cô một trăm vạn, sẽ để cô cho tôi ăn bột mỳ chắc? Là ai? Là ai kêu cô làm chuyện này?"
Vi Phương lắc đầu: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết... Tôi chỉ nhìn thấy là anh ta rất cao, ở trong đêm tối, tôi không nhìn rõ mặt anh ta."
Long Yên cho rằng, điều này rất rõ ràng, bọn họ đây là trăm phương ngàn kế hại cô ta!
"Giọng nói thì sao?" Long Yên trầm giọng nói: "Giọng nói thì chắc cô nhớ chứ! Mã Hầu bật ghi âm lên!"
"Vâng!" Mã Hầu bật ra một đoạn ghi âm giọng nói của Quyền Đế Sâm, Vi Phương lắc đầu: "Không phải anh ta!"
Long Yên ra hiệu Ngưu Dương bật giọng của Tả Điện Vũ, khi giọng nói của Tả Điện Vũ vang lên, Vi Phương vẫn lắc đầu!
Mã Hầu lập tức nói: “Bên cạnh Quyền Đế Sâm vẫn còn những người khác, ví dụ như Quyền Thịnh Quốc, Quyền Đế Đình, còn có Dương Tử tài xế của anh ta, Mặc SỢ VỢ anh ta, Mặc Hi con trai anh ta..."
Vi Phương lập tức nói: "Đây không phải giọng nữ! Là giọng của đàn ông..."
"Mày ngu à, người khác không biết đổi giọng a?" Ngưu Dương cực kỳ khinh thường nói.
Long Yên nghĩ nghĩ: "Dáng người rất cao, giọng nam, không phải là Mặc Sở, nhưng, cô ta hoàn toàn có thể kêu người làm chuyện này."
Mặc Hàm trời sinh đã không nhạy với hóa học, cô bé lắc đầu như hiểu như không: "Thôi, em cứ đi ăn bánh ngọt của em thì hơn! Hi Hi, anh nói xem, khi đồ ngọt bị chúng ta ăn, liệu nó có phát ra dopamine không? Liệu nó có biểu cảm vui vẻ không?"
Mặc Hi cảm thấy, đừng nói với con gái loại phản ứng hóa học sinh vật này thì hơn, nếu không thì đó chỉ là ông nói gà bà nói vịt thôi.
Trong vườn hoa, chiếc xích đu.
Mặc SƠ và Quyền Đế Sâm hôn nhau đến khó tách ra, hơi thở thơm ngọt dần dần tràn ngập giữa hơi thở của hai người.
Hộp đồ ngọt trên tay cô chênh vênh, suýt thì rơi xuống đất, cô gấp đến độ ô ô, nhưng lại không nói ra tiếng.
vietwriter.vn
Khi Quyền Đế Sâm buông cô ra, Mặc Sơ vội vàng ôm chặt hộp đồ ngọt, suýt thì rơi mất rồi!
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh dưới bầu trời đêm, trong đôi mắt anh là sự cưng chiều dành cho
cô.
"Em muốn ăn bánh ngọt.." Mặc Sơ nói nhỏ.
Cô thật sự lo là Quyền Đế Sâm nhất thời nảy sinh tâm địa dã thú, trực tiếp ôm cô về phòng, vậy thì bánh ngọt của cô liền ngâm nước nóng rồi!
Quyền Đế Sâm ừ một tiếng: "Ăn xong rồi về phòng! Anh đi tắm trước đây!"
Mặc SƠ quay đầu đi, có phải cô có thể hiểu là, cô ăn bánh ngọt xong, anh muốn ăn cô không!
vietwriter.vn
Đêm nay, đồ ngọt rất ngon.
Đêm nay, Mặc Sở cũng rất ngon.
Biệt thự bên hồ.
Long Yên nuôi một nhóm người, thành lập một tổ chức, người đầu tiên mà cô muốn tìm chính là người bạn thân của cô ta, người phụ nữ đã hại cô ta vào tù.
Đàn em Mã Hầu hỏi cô ta: "Bắt sống hay là chết phải thấy xác?"
Một tên đàn em Ngưu Dương khác thì nói: "Mày ngốc thế, nếu đã bắt sống, thì cũng phải chết phải thấy xác!"
Mã Hầu không phục: "Câu này không hợp lý có được không hả? Hoặc là bắt sống, hoặc là chết phải thấy xác, nhìn anh là tôi biết anh quê mùa rồi, ngu như bò vậy!"
Ngưu Dương lập tức cãi lại: "Mày cũng vậy mà, mặt trông giống khỉ, còn giống ngựa..."
"Đủ rồi!" Long Yên trầm giọng quát: "Các anh là đồ bỏ đi hả?"
Mã Hầu lập tức đứng thẳng: "Chúng tôi không phải đồ bỏ đi, tôi là Mã Hầu, anh ta là Ngưu Dương, chúng tôi là hai cộng sự hoàng kim, không có vụ nào là chúng tôi không phá được, không có người nào mà chúng tôi không tìm ra, cũng không chuyện gì mà chúng tôi không hoàn thành."
Ngưu Dương cũng nói luôn: "Đúng vậy, tôi là Ngưu Dương, anh ta là Mã Hầu, chúng tôi là cộng sự ăn ý nhất, không có chúng tôi."
"Lập tức đi làm việc, bắt người phụ nữ đó về đi!" Long Yên lười phải nói thêm với bọn họ.
Sau khi Mã Hầu và Ngưu Dương đi ra, Long Yên tự rót cho mình một ly rượu vang, cô ta cũng tự trang điểm rất đậm, mỗi cô ta đỏ như rượu, phát ra ánh sáng diêm dúa.
Mã Hầu và Ngưu Dương tiến hàng báo cáo thắng lợi, chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được người bạn thân tên Vi Phương của Long Yên.
Vi Phương vẫn luôn ẩn náu ở nước ngoài, dạo gần đây mới về nước, kết quả vừa về đã bị người của Long Yên tìm ra.
Long Yên tát mấy cái "bốp bốp bốp" lên mặt Vi Phương: "Tiện nhân, thế mà cô lại dám hãm hại tôi hả? Loại dân thường như cô, quả nhiên là chảy dòng máu hạ tiện, có thể nào cũng không thay đổi được tính cách hạ tiện của cô! Trước kia, cô a dua ton hót trước mặt tôi, làm cho tôi dẫn cô đi vào xã hội thượng lưu, kết quả thì sao? Cô lại dùng bột khại tôi!"
Trên mặt Vi Phương là dấu tay bị đánh cho đỏ bừng, khi cô ta nhìn Long Yên, cô ta lập tức cầu xin: "Yên Yên, tôi cũng là bị ép thôi, bọn họ bảo tôi mà không làm như thế, bọn họ sẽ giết tôi..."
"Ép cô ư?" Long Yên ném một sập biên lai tiền gửi ngân hàng vào mặt cô ta: "Vô duyên vô cớ, trên tài khoản của cô lại có thêm một trăm vạn, Vi Phương, cô thiểu năng trí tuệ à? Cái này mà cô lừa được tôi sao? Không phải người khác cho cô tiền, cô sẽ hại tôi chắc? Cô đúng là hạ tiện, vì một trăm vạn mà hại tôi!"
Vi Phương thấy sự việc đã đến nước này, cô ta đành phải nói: "Trước đó có người tìm đến tối, nói là chỉ cần cho cô ăn một chút, bọn họ sẽ cho tôi một trăm vạn! Bọn họ không nói đây là bột K, tôi tưởng là bột mì, đồ dùng làm đẹp!"
"Cô đúng là một con ngu không biết xấu hổ!" Long Yên đạp một phát lên bụng Vi Phương: "Đầu óc cô là bã đậu à? Người khác cho cô một trăm vạn, sẽ để cô cho tôi ăn bột mỳ chắc? Là ai? Là ai kêu cô làm chuyện này?"
Vi Phương lắc đầu: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết... Tôi chỉ nhìn thấy là anh ta rất cao, ở trong đêm tối, tôi không nhìn rõ mặt anh ta."
Long Yên cho rằng, điều này rất rõ ràng, bọn họ đây là trăm phương ngàn kế hại cô ta!
"Giọng nói thì sao?" Long Yên trầm giọng nói: "Giọng nói thì chắc cô nhớ chứ! Mã Hầu bật ghi âm lên!"
"Vâng!" Mã Hầu bật ra một đoạn ghi âm giọng nói của Quyền Đế Sâm, Vi Phương lắc đầu: "Không phải anh ta!"
Long Yên ra hiệu Ngưu Dương bật giọng của Tả Điện Vũ, khi giọng nói của Tả Điện Vũ vang lên, Vi Phương vẫn lắc đầu!
Mã Hầu lập tức nói: “Bên cạnh Quyền Đế Sâm vẫn còn những người khác, ví dụ như Quyền Thịnh Quốc, Quyền Đế Đình, còn có Dương Tử tài xế của anh ta, Mặc SỢ VỢ anh ta, Mặc Hi con trai anh ta..."
Vi Phương lập tức nói: "Đây không phải giọng nữ! Là giọng của đàn ông..."
"Mày ngu à, người khác không biết đổi giọng a?" Ngưu Dương cực kỳ khinh thường nói.
Long Yên nghĩ nghĩ: "Dáng người rất cao, giọng nam, không phải là Mặc Sở, nhưng, cô ta hoàn toàn có thể kêu người làm chuyện này."
vietwriter.vn vietwriter.vn
Mặc Hàm trời sinh đã không nhạy với hóa học, cô bé lắc đầu như hiểu như không: "Thôi, em cứ đi ăn bánh ngọt của em thì hơn! Hi Hi, anh nói xem, khi đồ ngọt bị chúng ta ăn, liệu nó có phát ra dopamine không? Liệu nó có biểu cảm vui vẻ không?"
Mặc Hi cảm thấy, đừng nói với con gái loại phản ứng hóa học sinh vật này thì hơn, nếu không thì đó chỉ là ông nói gà bà nói vịt thôi.
Trong vườn hoa, chiếc xích đu.
Mặc SƠ và Quyền Đế Sâm hôn nhau đến khó tách ra, hơi thở thơm ngọt dần dần tràn ngập giữa hơi thở của hai người.
Hộp đồ ngọt trên tay cô chênh vênh, suýt thì rơi xuống đất, cô gấp đến độ ô ô, nhưng lại không nói ra tiếng.
vietwriter.vn
Khi Quyền Đế Sâm buông cô ra, Mặc Sơ vội vàng ôm chặt hộp đồ ngọt, suýt thì rơi mất rồi!
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh dưới bầu trời đêm, trong đôi mắt anh là sự cưng chiều dành cho
cô.
"Em muốn ăn bánh ngọt.." Mặc Sơ nói nhỏ.
Cô thật sự lo là Quyền Đế Sâm nhất thời nảy sinh tâm địa dã thú, trực tiếp ôm cô về phòng, vậy thì bánh ngọt của cô liền ngâm nước nóng rồi!
Quyền Đế Sâm ừ một tiếng: "Ăn xong rồi về phòng! Anh đi tắm trước đây!"
Mặc SƠ quay đầu đi, có phải cô có thể hiểu là, cô ăn bánh ngọt xong, anh muốn ăn cô không!
vietwriter.vn
Đêm nay, đồ ngọt rất ngon.
Đêm nay, Mặc Sở cũng rất ngon.
Biệt thự bên hồ.
Long Yên nuôi một nhóm người, thành lập một tổ chức, người đầu tiên mà cô muốn tìm chính là người bạn thân của cô ta, người phụ nữ đã hại cô ta vào tù.
Đàn em Mã Hầu hỏi cô ta: "Bắt sống hay là chết phải thấy xác?"
Một tên đàn em Ngưu Dương khác thì nói: "Mày ngốc thế, nếu đã bắt sống, thì cũng phải chết phải thấy xác!"
Mã Hầu không phục: "Câu này không hợp lý có được không hả? Hoặc là bắt sống, hoặc là chết phải thấy xác, nhìn anh là tôi biết anh quê mùa rồi, ngu như bò vậy!"
Ngưu Dương lập tức cãi lại: "Mày cũng vậy mà, mặt trông giống khỉ, còn giống ngựa..."
"Đủ rồi!" Long Yên trầm giọng quát: "Các anh là đồ bỏ đi hả?"
Mã Hầu lập tức đứng thẳng: "Chúng tôi không phải đồ bỏ đi, tôi là Mã Hầu, anh ta là Ngưu Dương, chúng tôi là hai cộng sự hoàng kim, không có vụ nào là chúng tôi không phá được, không có người nào mà chúng tôi không tìm ra, cũng không chuyện gì mà chúng tôi không hoàn thành."
Ngưu Dương cũng nói luôn: "Đúng vậy, tôi là Ngưu Dương, anh ta là Mã Hầu, chúng tôi là cộng sự ăn ý nhất, không có chúng tôi."
"Lập tức đi làm việc, bắt người phụ nữ đó về đi!" Long Yên lười phải nói thêm với bọn họ.
Sau khi Mã Hầu và Ngưu Dương đi ra, Long Yên tự rót cho mình một ly rượu vang, cô ta cũng tự trang điểm rất đậm, mỗi cô ta đỏ như rượu, phát ra ánh sáng diêm dúa.
Mã Hầu và Ngưu Dương tiến hàng báo cáo thắng lợi, chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được người bạn thân tên Vi Phương của Long Yên.
Vi Phương vẫn luôn ẩn náu ở nước ngoài, dạo gần đây mới về nước, kết quả vừa về đã bị người của Long Yên tìm ra.
Long Yên tát mấy cái "bốp bốp bốp" lên mặt Vi Phương: "Tiện nhân, thế mà cô lại dám hãm hại tôi hả? Loại dân thường như cô, quả nhiên là chảy dòng máu hạ tiện, có thể nào cũng không thay đổi được tính cách hạ tiện của cô! Trước kia, cô a dua ton hót trước mặt tôi, làm cho tôi dẫn cô đi vào xã hội thượng lưu, kết quả thì sao? Cô lại dùng bột khại tôi!"
Trên mặt Vi Phương là dấu tay bị đánh cho đỏ bừng, khi cô ta nhìn Long Yên, cô ta lập tức cầu xin: "Yên Yên, tôi cũng là bị ép thôi, bọn họ bảo tôi mà không làm như thế, bọn họ sẽ giết tôi..."
"Ép cô ư?" Long Yên ném một sập biên lai tiền gửi ngân hàng vào mặt cô ta: "Vô duyên vô cớ, trên tài khoản của cô lại có thêm một trăm vạn, Vi Phương, cô thiểu năng trí tuệ à? Cái này mà cô lừa được tôi sao? Không phải người khác cho cô tiền, cô sẽ hại tôi chắc? Cô đúng là hạ tiện, vì một trăm vạn mà hại tôi!"
Vi Phương thấy sự việc đã đến nước này, cô ta đành phải nói: "Trước đó có người tìm đến tối, nói là chỉ cần cho cô ăn một chút, bọn họ sẽ cho tôi một trăm vạn! Bọn họ không nói đây là bột K, tôi tưởng là bột mì, đồ dùng làm đẹp!"
"Cô đúng là một con ngu không biết xấu hổ!" Long Yên đạp một phát lên bụng Vi Phương: "Đầu óc cô là bã đậu à? Người khác cho cô một trăm vạn, sẽ để cô cho tôi ăn bột mỳ chắc? Là ai? Là ai kêu cô làm chuyện này?"
Vi Phương lắc đầu: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết... Tôi chỉ nhìn thấy là anh ta rất cao, ở trong đêm tối, tôi không nhìn rõ mặt anh ta."
Long Yên cho rằng, điều này rất rõ ràng, bọn họ đây là trăm phương ngàn kế hại cô ta!
"Giọng nói thì sao?" Long Yên trầm giọng nói: "Giọng nói thì chắc cô nhớ chứ! Mã Hầu bật ghi âm lên!"
"Vâng!" Mã Hầu bật ra một đoạn ghi âm giọng nói của Quyền Đế Sâm, Vi Phương lắc đầu: "Không phải anh ta!"
Long Yên ra hiệu Ngưu Dương bật giọng của Tả Điện Vũ, khi giọng nói của Tả Điện Vũ vang lên, Vi Phương vẫn lắc đầu!
Mã Hầu lập tức nói: “Bên cạnh Quyền Đế Sâm vẫn còn những người khác, ví dụ như Quyền Thịnh Quốc, Quyền Đế Đình, còn có Dương Tử tài xế của anh ta, Mặc SỢ VỢ anh ta, Mặc Hi con trai anh ta..."
Vi Phương lập tức nói: "Đây không phải giọng nữ! Là giọng của đàn ông..."
"Mày ngu à, người khác không biết đổi giọng a?" Ngưu Dương cực kỳ khinh thường nói.
Long Yên nghĩ nghĩ: "Dáng người rất cao, giọng nam, không phải là Mặc Sở, nhưng, cô ta hoàn toàn có thể kêu người làm chuyện này."
Mặc Hàm trời sinh đã không nhạy với hóa học, cô bé lắc đầu như hiểu như không: "Thôi, em cứ đi ăn bánh ngọt của em thì hơn! Hi Hi, anh nói xem, khi đồ ngọt bị chúng ta ăn, liệu nó có phát ra dopamine không? Liệu nó có biểu cảm vui vẻ không?"
Mặc Hi cảm thấy, đừng nói với con gái loại phản ứng hóa học sinh vật này thì hơn, nếu không thì đó chỉ là ông nói gà bà nói vịt thôi.
Trong vườn hoa, chiếc xích đu.
Mặc SƠ và Quyền Đế Sâm hôn nhau đến khó tách ra, hơi thở thơm ngọt dần dần tràn ngập giữa hơi thở của hai người.
Hộp đồ ngọt trên tay cô chênh vênh, suýt thì rơi xuống đất, cô gấp đến độ ô ô, nhưng lại không nói ra tiếng.
vietwriter.vn
Khi Quyền Đế Sâm buông cô ra, Mặc Sơ vội vàng ôm chặt hộp đồ ngọt, suýt thì rơi mất rồi!
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh dưới bầu trời đêm, trong đôi mắt anh là sự cưng chiều dành cho
cô.
"Em muốn ăn bánh ngọt.." Mặc Sơ nói nhỏ.
Cô thật sự lo là Quyền Đế Sâm nhất thời nảy sinh tâm địa dã thú, trực tiếp ôm cô về phòng, vậy thì bánh ngọt của cô liền ngâm nước nóng rồi!
Quyền Đế Sâm ừ một tiếng: "Ăn xong rồi về phòng! Anh đi tắm trước đây!"
Mặc SƠ quay đầu đi, có phải cô có thể hiểu là, cô ăn bánh ngọt xong, anh muốn ăn cô không!
vietwriter.vn
Đêm nay, đồ ngọt rất ngon.
Đêm nay, Mặc Sở cũng rất ngon.
Biệt thự bên hồ.
Long Yên nuôi một nhóm người, thành lập một tổ chức, người đầu tiên mà cô muốn tìm chính là người bạn thân của cô ta, người phụ nữ đã hại cô ta vào tù.
Đàn em Mã Hầu hỏi cô ta: "Bắt sống hay là chết phải thấy xác?"
Một tên đàn em Ngưu Dương khác thì nói: "Mày ngốc thế, nếu đã bắt sống, thì cũng phải chết phải thấy xác!"
Mã Hầu không phục: "Câu này không hợp lý có được không hả? Hoặc là bắt sống, hoặc là chết phải thấy xác, nhìn anh là tôi biết anh quê mùa rồi, ngu như bò vậy!"
Ngưu Dương lập tức cãi lại: "Mày cũng vậy mà, mặt trông giống khỉ, còn giống ngựa..."
"Đủ rồi!" Long Yên trầm giọng quát: "Các anh là đồ bỏ đi hả?"
Mã Hầu lập tức đứng thẳng: "Chúng tôi không phải đồ bỏ đi, tôi là Mã Hầu, anh ta là Ngưu Dương, chúng tôi là hai cộng sự hoàng kim, không có vụ nào là chúng tôi không phá được, không có người nào mà chúng tôi không tìm ra, cũng không chuyện gì mà chúng tôi không hoàn thành."
Ngưu Dương cũng nói luôn: "Đúng vậy, tôi là Ngưu Dương, anh ta là Mã Hầu, chúng tôi là cộng sự ăn ý nhất, không có chúng tôi."
"Lập tức đi làm việc, bắt người phụ nữ đó về đi!" Long Yên lười phải nói thêm với bọn họ.
Sau khi Mã Hầu và Ngưu Dương đi ra, Long Yên tự rót cho mình một ly rượu vang, cô ta cũng tự trang điểm rất đậm, mỗi cô ta đỏ như rượu, phát ra ánh sáng diêm dúa.
Mã Hầu và Ngưu Dương tiến hàng báo cáo thắng lợi, chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được người bạn thân tên Vi Phương của Long Yên.
Vi Phương vẫn luôn ẩn náu ở nước ngoài, dạo gần đây mới về nước, kết quả vừa về đã bị người của Long Yên tìm ra.
Long Yên tát mấy cái "bốp bốp bốp" lên mặt Vi Phương: "Tiện nhân, thế mà cô lại dám hãm hại tôi hả? Loại dân thường như cô, quả nhiên là chảy dòng máu hạ tiện, có thể nào cũng không thay đổi được tính cách hạ tiện của cô! Trước kia, cô a dua ton hót trước mặt tôi, làm cho tôi dẫn cô đi vào xã hội thượng lưu, kết quả thì sao? Cô lại dùng bột khại tôi!"
Trên mặt Vi Phương là dấu tay bị đánh cho đỏ bừng, khi cô ta nhìn Long Yên, cô ta lập tức cầu xin: "Yên Yên, tôi cũng là bị ép thôi, bọn họ bảo tôi mà không làm như thế, bọn họ sẽ giết tôi..."
"Ép cô ư?" Long Yên ném một sập biên lai tiền gửi ngân hàng vào mặt cô ta: "Vô duyên vô cớ, trên tài khoản của cô lại có thêm một trăm vạn, Vi Phương, cô thiểu năng trí tuệ à? Cái này mà cô lừa được tôi sao? Không phải người khác cho cô tiền, cô sẽ hại tôi chắc? Cô đúng là hạ tiện, vì một trăm vạn mà hại tôi!"
Vi Phương thấy sự việc đã đến nước này, cô ta đành phải nói: "Trước đó có người tìm đến tối, nói là chỉ cần cho cô ăn một chút, bọn họ sẽ cho tôi một trăm vạn! Bọn họ không nói đây là bột K, tôi tưởng là bột mì, đồ dùng làm đẹp!"
"Cô đúng là một con ngu không biết xấu hổ!" Long Yên đạp một phát lên bụng Vi Phương: "Đầu óc cô là bã đậu à? Người khác cho cô một trăm vạn, sẽ để cô cho tôi ăn bột mỳ chắc? Là ai? Là ai kêu cô làm chuyện này?"
Vi Phương lắc đầu: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết... Tôi chỉ nhìn thấy là anh ta rất cao, ở trong đêm tối, tôi không nhìn rõ mặt anh ta."
Long Yên cho rằng, điều này rất rõ ràng, bọn họ đây là trăm phương ngàn kế hại cô ta!
"Giọng nói thì sao?" Long Yên trầm giọng nói: "Giọng nói thì chắc cô nhớ chứ! Mã Hầu bật ghi âm lên!"
"Vâng!" Mã Hầu bật ra một đoạn ghi âm giọng nói của Quyền Đế Sâm, Vi Phương lắc đầu: "Không phải anh ta!"
Long Yên ra hiệu Ngưu Dương bật giọng của Tả Điện Vũ, khi giọng nói của Tả Điện Vũ vang lên, Vi Phương vẫn lắc đầu!
Mã Hầu lập tức nói: “Bên cạnh Quyền Đế Sâm vẫn còn những người khác, ví dụ như Quyền Thịnh Quốc, Quyền Đế Đình, còn có Dương Tử tài xế của anh ta, Mặc SỢ VỢ anh ta, Mặc Hi con trai anh ta..."
Vi Phương lập tức nói: "Đây không phải giọng nữ! Là giọng của đàn ông..."
"Mày ngu à, người khác không biết đổi giọng a?" Ngưu Dương cực kỳ khinh thường nói.
Long Yên nghĩ nghĩ: "Dáng người rất cao, giọng nam, không phải là Mặc Sở, nhưng, cô ta hoàn toàn có thể kêu người làm chuyện này."
vietwriter.vn vietwriter.vn
Mặc Hàm trời sinh đã không nhạy với hóa học, cô bé lắc đầu như hiểu như không: "Thôi, em cứ đi ăn bánh ngọt của em thì hơn! Hi Hi, anh nói xem, khi đồ ngọt bị chúng ta ăn, liệu nó có phát ra dopamine không? Liệu nó có biểu cảm vui vẻ không?"
Mặc Hi cảm thấy, đừng nói với con gái loại phản ứng hóa học sinh vật này thì hơn, nếu không thì đó chỉ là ông nói gà bà nói vịt thôi.
Trong vườn hoa, chiếc xích đu.
Mặc SƠ và Quyền Đế Sâm hôn nhau đến khó tách ra, hơi thở thơm ngọt dần dần tràn ngập giữa hơi thở của hai người.
Hộp đồ ngọt trên tay cô chênh vênh, suýt thì rơi xuống đất, cô gấp đến độ ô ô, nhưng lại không nói ra tiếng.
vietwriter.vn
Khi Quyền Đế Sâm buông cô ra, Mặc Sơ vội vàng ôm chặt hộp đồ ngọt, suýt thì rơi mất rồi!
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh dưới bầu trời đêm, trong đôi mắt anh là sự cưng chiều dành cho
cô.
"Em muốn ăn bánh ngọt.." Mặc Sơ nói nhỏ.
Cô thật sự lo là Quyền Đế Sâm nhất thời nảy sinh tâm địa dã thú, trực tiếp ôm cô về phòng, vậy thì bánh ngọt của cô liền ngâm nước nóng rồi!
Quyền Đế Sâm ừ một tiếng: "Ăn xong rồi về phòng! Anh đi tắm trước đây!"
Mặc SƠ quay đầu đi, có phải cô có thể hiểu là, cô ăn bánh ngọt xong, anh muốn ăn cô không!
vietwriter.vn
Đêm nay, đồ ngọt rất ngon.
Đêm nay, Mặc Sở cũng rất ngon.
Biệt thự bên hồ.
Long Yên nuôi một nhóm người, thành lập một tổ chức, người đầu tiên mà cô muốn tìm chính là người bạn thân của cô ta, người phụ nữ đã hại cô ta vào tù.
Đàn em Mã Hầu hỏi cô ta: "Bắt sống hay là chết phải thấy xác?"
Một tên đàn em Ngưu Dương khác thì nói: "Mày ngốc thế, nếu đã bắt sống, thì cũng phải chết phải thấy xác!"
Mã Hầu không phục: "Câu này không hợp lý có được không hả? Hoặc là bắt sống, hoặc là chết phải thấy xác, nhìn anh là tôi biết anh quê mùa rồi, ngu như bò vậy!"
Ngưu Dương lập tức cãi lại: "Mày cũng vậy mà, mặt trông giống khỉ, còn giống ngựa..."
"Đủ rồi!" Long Yên trầm giọng quát: "Các anh là đồ bỏ đi hả?"
Mã Hầu lập tức đứng thẳng: "Chúng tôi không phải đồ bỏ đi, tôi là Mã Hầu, anh ta là Ngưu Dương, chúng tôi là hai cộng sự hoàng kim, không có vụ nào là chúng tôi không phá được, không có người nào mà chúng tôi không tìm ra, cũng không chuyện gì mà chúng tôi không hoàn thành."
Ngưu Dương cũng nói luôn: "Đúng vậy, tôi là Ngưu Dương, anh ta là Mã Hầu, chúng tôi là cộng sự ăn ý nhất, không có chúng tôi."
"Lập tức đi làm việc, bắt người phụ nữ đó về đi!" Long Yên lười phải nói thêm với bọn họ.
Sau khi Mã Hầu và Ngưu Dương đi ra, Long Yên tự rót cho mình một ly rượu vang, cô ta cũng tự trang điểm rất đậm, mỗi cô ta đỏ như rượu, phát ra ánh sáng diêm dúa.
Mã Hầu và Ngưu Dương tiến hàng báo cáo thắng lợi, chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được người bạn thân tên Vi Phương của Long Yên.
Vi Phương vẫn luôn ẩn náu ở nước ngoài, dạo gần đây mới về nước, kết quả vừa về đã bị người của Long Yên tìm ra.
Long Yên tát mấy cái "bốp bốp bốp" lên mặt Vi Phương: "Tiện nhân, thế mà cô lại dám hãm hại tôi hả? Loại dân thường như cô, quả nhiên là chảy dòng máu hạ tiện, có thể nào cũng không thay đổi được tính cách hạ tiện của cô! Trước kia, cô a dua ton hót trước mặt tôi, làm cho tôi dẫn cô đi vào xã hội thượng lưu, kết quả thì sao? Cô lại dùng bột khại tôi!"
Trên mặt Vi Phương là dấu tay bị đánh cho đỏ bừng, khi cô ta nhìn Long Yên, cô ta lập tức cầu xin: "Yên Yên, tôi cũng là bị ép thôi, bọn họ bảo tôi mà không làm như thế, bọn họ sẽ giết tôi..."
"Ép cô ư?" Long Yên ném một sập biên lai tiền gửi ngân hàng vào mặt cô ta: "Vô duyên vô cớ, trên tài khoản của cô lại có thêm một trăm vạn, Vi Phương, cô thiểu năng trí tuệ à? Cái này mà cô lừa được tôi sao? Không phải người khác cho cô tiền, cô sẽ hại tôi chắc? Cô đúng là hạ tiện, vì một trăm vạn mà hại tôi!"
Vi Phương thấy sự việc đã đến nước này, cô ta đành phải nói: "Trước đó có người tìm đến tối, nói là chỉ cần cho cô ăn một chút, bọn họ sẽ cho tôi một trăm vạn! Bọn họ không nói đây là bột K, tôi tưởng là bột mì, đồ dùng làm đẹp!"
"Cô đúng là một con ngu không biết xấu hổ!" Long Yên đạp một phát lên bụng Vi Phương: "Đầu óc cô là bã đậu à? Người khác cho cô một trăm vạn, sẽ để cô cho tôi ăn bột mỳ chắc? Là ai? Là ai kêu cô làm chuyện này?"
Vi Phương lắc đầu: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết... Tôi chỉ nhìn thấy là anh ta rất cao, ở trong đêm tối, tôi không nhìn rõ mặt anh ta."
Long Yên cho rằng, điều này rất rõ ràng, bọn họ đây là trăm phương ngàn kế hại cô ta!
"Giọng nói thì sao?" Long Yên trầm giọng nói: "Giọng nói thì chắc cô nhớ chứ! Mã Hầu bật ghi âm lên!"
"Vâng!" Mã Hầu bật ra một đoạn ghi âm giọng nói của Quyền Đế Sâm, Vi Phương lắc đầu: "Không phải anh ta!"
Long Yên ra hiệu Ngưu Dương bật giọng của Tả Điện Vũ, khi giọng nói của Tả Điện Vũ vang lên, Vi Phương vẫn lắc đầu!
Mã Hầu lập tức nói: “Bên cạnh Quyền Đế Sâm vẫn còn những người khác, ví dụ như Quyền Thịnh Quốc, Quyền Đế Đình, còn có Dương Tử tài xế của anh ta, Mặc SỢ VỢ anh ta, Mặc Hi con trai anh ta..."
Vi Phương lập tức nói: "Đây không phải giọng nữ! Là giọng của đàn ông..."
"Mày ngu à, người khác không biết đổi giọng a?" Ngưu Dương cực kỳ khinh thường nói.
Long Yên nghĩ nghĩ: "Dáng người rất cao, giọng nam, không phải là Mặc Sở, nhưng, cô ta hoàn toàn có thể kêu người làm chuyện này."
Mặc Hàm trời sinh đã không nhạy với hóa học, cô bé lắc đầu như hiểu như không: "Thôi, em cứ đi ăn bánh ngọt của em thì hơn! Hi Hi, anh nói xem, khi đồ ngọt bị chúng ta ăn, liệu nó có phát ra dopamine không? Liệu nó có biểu cảm vui vẻ không?"
Mặc Hi cảm thấy, đừng nói với con gái loại phản ứng hóa học sinh vật này thì hơn, nếu không thì đó chỉ là ông nói gà bà nói vịt thôi.
Trong vườn hoa, chiếc xích đu.
Mặc SƠ và Quyền Đế Sâm hôn nhau đến khó tách ra, hơi thở thơm ngọt dần dần tràn ngập giữa hơi thở của hai người.
Hộp đồ ngọt trên tay cô chênh vênh, suýt thì rơi xuống đất, cô gấp đến độ ô ô, nhưng lại không nói ra tiếng.
vietwriter.vn
Khi Quyền Đế Sâm buông cô ra, Mặc Sơ vội vàng ôm chặt hộp đồ ngọt, suýt thì rơi mất rồi!
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh dưới bầu trời đêm, trong đôi mắt anh là sự cưng chiều dành cho
cô.
"Em muốn ăn bánh ngọt.." Mặc Sơ nói nhỏ.
Cô thật sự lo là Quyền Đế Sâm nhất thời nảy sinh tâm địa dã thú, trực tiếp ôm cô về phòng, vậy thì bánh ngọt của cô liền ngâm nước nóng rồi!
Quyền Đế Sâm ừ một tiếng: "Ăn xong rồi về phòng! Anh đi tắm trước đây!"
Mặc SƠ quay đầu đi, có phải cô có thể hiểu là, cô ăn bánh ngọt xong, anh muốn ăn cô không!
vietwriter.vn
Đêm nay, đồ ngọt rất ngon.
Đêm nay, Mặc Sở cũng rất ngon.
Biệt thự bên hồ.
Long Yên nuôi một nhóm người, thành lập một tổ chức, người đầu tiên mà cô muốn tìm chính là người bạn thân của cô ta, người phụ nữ đã hại cô ta vào tù.
Đàn em Mã Hầu hỏi cô ta: "Bắt sống hay là chết phải thấy xác?"
Một tên đàn em Ngưu Dương khác thì nói: "Mày ngốc thế, nếu đã bắt sống, thì cũng phải chết phải thấy xác!"
Mã Hầu không phục: "Câu này không hợp lý có được không hả? Hoặc là bắt sống, hoặc là chết phải thấy xác, nhìn anh là tôi biết anh quê mùa rồi, ngu như bò vậy!"
Ngưu Dương lập tức cãi lại: "Mày cũng vậy mà, mặt trông giống khỉ, còn giống ngựa..."
"Đủ rồi!" Long Yên trầm giọng quát: "Các anh là đồ bỏ đi hả?"
Mã Hầu lập tức đứng thẳng: "Chúng tôi không phải đồ bỏ đi, tôi là Mã Hầu, anh ta là Ngưu Dương, chúng tôi là hai cộng sự hoàng kim, không có vụ nào là chúng tôi không phá được, không có người nào mà chúng tôi không tìm ra, cũng không chuyện gì mà chúng tôi không hoàn thành."
Ngưu Dương cũng nói luôn: "Đúng vậy, tôi là Ngưu Dương, anh ta là Mã Hầu, chúng tôi là cộng sự ăn ý nhất, không có chúng tôi."
"Lập tức đi làm việc, bắt người phụ nữ đó về đi!" Long Yên lười phải nói thêm với bọn họ.
Sau khi Mã Hầu và Ngưu Dương đi ra, Long Yên tự rót cho mình một ly rượu vang, cô ta cũng tự trang điểm rất đậm, mỗi cô ta đỏ như rượu, phát ra ánh sáng diêm dúa.
Mã Hầu và Ngưu Dương tiến hàng báo cáo thắng lợi, chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được người bạn thân tên Vi Phương của Long Yên.
Vi Phương vẫn luôn ẩn náu ở nước ngoài, dạo gần đây mới về nước, kết quả vừa về đã bị người của Long Yên tìm ra.
Long Yên tát mấy cái "bốp bốp bốp" lên mặt Vi Phương: "Tiện nhân, thế mà cô lại dám hãm hại tôi hả? Loại dân thường như cô, quả nhiên là chảy dòng máu hạ tiện, có thể nào cũng không thay đổi được tính cách hạ tiện của cô! Trước kia, cô a dua ton hót trước mặt tôi, làm cho tôi dẫn cô đi vào xã hội thượng lưu, kết quả thì sao? Cô lại dùng bột khại tôi!"
Trên mặt Vi Phương là dấu tay bị đánh cho đỏ bừng, khi cô ta nhìn Long Yên, cô ta lập tức cầu xin: "Yên Yên, tôi cũng là bị ép thôi, bọn họ bảo tôi mà không làm như thế, bọn họ sẽ giết tôi..."
"Ép cô ư?" Long Yên ném một sập biên lai tiền gửi ngân hàng vào mặt cô ta: "Vô duyên vô cớ, trên tài khoản của cô lại có thêm một trăm vạn, Vi Phương, cô thiểu năng trí tuệ à? Cái này mà cô lừa được tôi sao? Không phải người khác cho cô tiền, cô sẽ hại tôi chắc? Cô đúng là hạ tiện, vì một trăm vạn mà hại tôi!"
Vi Phương thấy sự việc đã đến nước này, cô ta đành phải nói: "Trước đó có người tìm đến tối, nói là chỉ cần cho cô ăn một chút, bọn họ sẽ cho tôi một trăm vạn! Bọn họ không nói đây là bột K, tôi tưởng là bột mì, đồ dùng làm đẹp!"
"Cô đúng là một con ngu không biết xấu hổ!" Long Yên đạp một phát lên bụng Vi Phương: "Đầu óc cô là bã đậu à? Người khác cho cô một trăm vạn, sẽ để cô cho tôi ăn bột mỳ chắc? Là ai? Là ai kêu cô làm chuyện này?"
Vi Phương lắc đầu: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết... Tôi chỉ nhìn thấy là anh ta rất cao, ở trong đêm tối, tôi không nhìn rõ mặt anh ta."
Long Yên cho rằng, điều này rất rõ ràng, bọn họ đây là trăm phương ngàn kế hại cô ta!
"Giọng nói thì sao?" Long Yên trầm giọng nói: "Giọng nói thì chắc cô nhớ chứ! Mã Hầu bật ghi âm lên!"
"Vâng!" Mã Hầu bật ra một đoạn ghi âm giọng nói của Quyền Đế Sâm, Vi Phương lắc đầu: "Không phải anh ta!"
Long Yên ra hiệu Ngưu Dương bật giọng của Tả Điện Vũ, khi giọng nói của Tả Điện Vũ vang lên, Vi Phương vẫn lắc đầu!
Mã Hầu lập tức nói: “Bên cạnh Quyền Đế Sâm vẫn còn những người khác, ví dụ như Quyền Thịnh Quốc, Quyền Đế Đình, còn có Dương Tử tài xế của anh ta, Mặc SỢ VỢ anh ta, Mặc Hi con trai anh ta..."
Vi Phương lập tức nói: "Đây không phải giọng nữ! Là giọng của đàn ông..."
"Mày ngu à, người khác không biết đổi giọng a?" Ngưu Dương cực kỳ khinh thường nói.
Long Yên nghĩ nghĩ: "Dáng người rất cao, giọng nam, không phải là Mặc Sở, nhưng, cô ta hoàn toàn có thể kêu người làm chuyện này."
vietwriter.vn vietwriter.vn
Mặc Hàm trời sinh đã không nhạy với hóa học, cô bé lắc đầu như hiểu như không: "Thôi, em cứ đi ăn bánh ngọt của em thì hơn! Hi Hi, anh nói xem, khi đồ ngọt bị chúng ta ăn, liệu nó có phát ra dopamine không? Liệu nó có biểu cảm vui vẻ không?"
Mặc Hi cảm thấy, đừng nói với con gái loại phản ứng hóa học sinh vật này thì hơn, nếu không thì đó chỉ là ông nói gà bà nói vịt thôi.
Trong vườn hoa, chiếc xích đu.
Mặc SƠ và Quyền Đế Sâm hôn nhau đến khó tách ra, hơi thở thơm ngọt dần dần tràn ngập giữa hơi thở của hai người.
Hộp đồ ngọt trên tay cô chênh vênh, suýt thì rơi xuống đất, cô gấp đến độ ô ô, nhưng lại không nói ra tiếng.
vietwriter.vn
Khi Quyền Đế Sâm buông cô ra, Mặc Sơ vội vàng ôm chặt hộp đồ ngọt, suýt thì rơi mất rồi!
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh dưới bầu trời đêm, trong đôi mắt anh là sự cưng chiều dành cho
cô.
"Em muốn ăn bánh ngọt.." Mặc Sơ nói nhỏ.
Cô thật sự lo là Quyền Đế Sâm nhất thời nảy sinh tâm địa dã thú, trực tiếp ôm cô về phòng, vậy thì bánh ngọt của cô liền ngâm nước nóng rồi!
Quyền Đế Sâm ừ một tiếng: "Ăn xong rồi về phòng! Anh đi tắm trước đây!"
Mặc SƠ quay đầu đi, có phải cô có thể hiểu là, cô ăn bánh ngọt xong, anh muốn ăn cô không!
vietwriter.vn
Đêm nay, đồ ngọt rất ngon.
Đêm nay, Mặc Sở cũng rất ngon.
Biệt thự bên hồ.
Long Yên nuôi một nhóm người, thành lập một tổ chức, người đầu tiên mà cô muốn tìm chính là người bạn thân của cô ta, người phụ nữ đã hại cô ta vào tù.
Đàn em Mã Hầu hỏi cô ta: "Bắt sống hay là chết phải thấy xác?"
Một tên đàn em Ngưu Dương khác thì nói: "Mày ngốc thế, nếu đã bắt sống, thì cũng phải chết phải thấy xác!"
Mã Hầu không phục: "Câu này không hợp lý có được không hả? Hoặc là bắt sống, hoặc là chết phải thấy xác, nhìn anh là tôi biết anh quê mùa rồi, ngu như bò vậy!"
Ngưu Dương lập tức cãi lại: "Mày cũng vậy mà, mặt trông giống khỉ, còn giống ngựa..."
"Đủ rồi!" Long Yên trầm giọng quát: "Các anh là đồ bỏ đi hả?"
Mã Hầu lập tức đứng thẳng: "Chúng tôi không phải đồ bỏ đi, tôi là Mã Hầu, anh ta là Ngưu Dương, chúng tôi là hai cộng sự hoàng kim, không có vụ nào là chúng tôi không phá được, không có người nào mà chúng tôi không tìm ra, cũng không chuyện gì mà chúng tôi không hoàn thành."
Ngưu Dương cũng nói luôn: "Đúng vậy, tôi là Ngưu Dương, anh ta là Mã Hầu, chúng tôi là cộng sự ăn ý nhất, không có chúng tôi."
"Lập tức đi làm việc, bắt người phụ nữ đó về đi!" Long Yên lười phải nói thêm với bọn họ.
Sau khi Mã Hầu và Ngưu Dương đi ra, Long Yên tự rót cho mình một ly rượu vang, cô ta cũng tự trang điểm rất đậm, mỗi cô ta đỏ như rượu, phát ra ánh sáng diêm dúa.
Mã Hầu và Ngưu Dương tiến hàng báo cáo thắng lợi, chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được người bạn thân tên Vi Phương của Long Yên.
Vi Phương vẫn luôn ẩn náu ở nước ngoài, dạo gần đây mới về nước, kết quả vừa về đã bị người của Long Yên tìm ra.
Long Yên tát mấy cái "bốp bốp bốp" lên mặt Vi Phương: "Tiện nhân, thế mà cô lại dám hãm hại tôi hả? Loại dân thường như cô, quả nhiên là chảy dòng máu hạ tiện, có thể nào cũng không thay đổi được tính cách hạ tiện của cô! Trước kia, cô a dua ton hót trước mặt tôi, làm cho tôi dẫn cô đi vào xã hội thượng lưu, kết quả thì sao? Cô lại dùng bột khại tôi!"
Trên mặt Vi Phương là dấu tay bị đánh cho đỏ bừng, khi cô ta nhìn Long Yên, cô ta lập tức cầu xin: "Yên Yên, tôi cũng là bị ép thôi, bọn họ bảo tôi mà không làm như thế, bọn họ sẽ giết tôi..."
"Ép cô ư?" Long Yên ném một sập biên lai tiền gửi ngân hàng vào mặt cô ta: "Vô duyên vô cớ, trên tài khoản của cô lại có thêm một trăm vạn, Vi Phương, cô thiểu năng trí tuệ à? Cái này mà cô lừa được tôi sao? Không phải người khác cho cô tiền, cô sẽ hại tôi chắc? Cô đúng là hạ tiện, vì một trăm vạn mà hại tôi!"
Vi Phương thấy sự việc đã đến nước này, cô ta đành phải nói: "Trước đó có người tìm đến tối, nói là chỉ cần cho cô ăn một chút, bọn họ sẽ cho tôi một trăm vạn! Bọn họ không nói đây là bột K, tôi tưởng là bột mì, đồ dùng làm đẹp!"
"Cô đúng là một con ngu không biết xấu hổ!" Long Yên đạp một phát lên bụng Vi Phương: "Đầu óc cô là bã đậu à? Người khác cho cô một trăm vạn, sẽ để cô cho tôi ăn bột mỳ chắc? Là ai? Là ai kêu cô làm chuyện này?"
Vi Phương lắc đầu: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết... Tôi chỉ nhìn thấy là anh ta rất cao, ở trong đêm tối, tôi không nhìn rõ mặt anh ta."
Long Yên cho rằng, điều này rất rõ ràng, bọn họ đây là trăm phương ngàn kế hại cô ta!
"Giọng nói thì sao?" Long Yên trầm giọng nói: "Giọng nói thì chắc cô nhớ chứ! Mã Hầu bật ghi âm lên!"
"Vâng!" Mã Hầu bật ra một đoạn ghi âm giọng nói của Quyền Đế Sâm, Vi Phương lắc đầu: "Không phải anh ta!"
Long Yên ra hiệu Ngưu Dương bật giọng của Tả Điện Vũ, khi giọng nói của Tả Điện Vũ vang lên, Vi Phương vẫn lắc đầu!
Mã Hầu lập tức nói: “Bên cạnh Quyền Đế Sâm vẫn còn những người khác, ví dụ như Quyền Thịnh Quốc, Quyền Đế Đình, còn có Dương Tử tài xế của anh ta, Mặc SỢ VỢ anh ta, Mặc Hi con trai anh ta..."
Vi Phương lập tức nói: "Đây không phải giọng nữ! Là giọng của đàn ông..."
"Mày ngu à, người khác không biết đổi giọng a?" Ngưu Dương cực kỳ khinh thường nói.
Long Yên nghĩ nghĩ: "Dáng người rất cao, giọng nam, không phải là Mặc Sở, nhưng, cô ta hoàn toàn có thể kêu người làm chuyện này."
Mặc Hàm trời sinh đã không nhạy với hóa học, cô bé lắc đầu như hiểu như không: "Thôi, em cứ đi ăn bánh ngọt của em thì hơn! Hi Hi, anh nói xem, khi đồ ngọt bị chúng ta ăn, liệu nó có phát ra dopamine không? Liệu nó có biểu cảm vui vẻ không?"
Mặc Hi cảm thấy, đừng nói với con gái loại phản ứng hóa học sinh vật này thì hơn, nếu không thì đó chỉ là ông nói gà bà nói vịt thôi.
Trong vườn hoa, chiếc xích đu.
Mặc SƠ và Quyền Đế Sâm hôn nhau đến khó tách ra, hơi thở thơm ngọt dần dần tràn ngập giữa hơi thở của hai người.
Hộp đồ ngọt trên tay cô chênh vênh, suýt thì rơi xuống đất, cô gấp đến độ ô ô, nhưng lại không nói ra tiếng.
vietwriter.vn
Khi Quyền Đế Sâm buông cô ra, Mặc Sơ vội vàng ôm chặt hộp đồ ngọt, suýt thì rơi mất rồi!
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh dưới bầu trời đêm, trong đôi mắt anh là sự cưng chiều dành cho
cô.
"Em muốn ăn bánh ngọt.." Mặc Sơ nói nhỏ.
Cô thật sự lo là Quyền Đế Sâm nhất thời nảy sinh tâm địa dã thú, trực tiếp ôm cô về phòng, vậy thì bánh ngọt của cô liền ngâm nước nóng rồi!
Quyền Đế Sâm ừ một tiếng: "Ăn xong rồi về phòng! Anh đi tắm trước đây!"
Mặc SƠ quay đầu đi, có phải cô có thể hiểu là, cô ăn bánh ngọt xong, anh muốn ăn cô không!
vietwriter.vn
Đêm nay, đồ ngọt rất ngon.
Đêm nay, Mặc Sở cũng rất ngon.
Biệt thự bên hồ.
Long Yên nuôi một nhóm người, thành lập một tổ chức, người đầu tiên mà cô muốn tìm chính là người bạn thân của cô ta, người phụ nữ đã hại cô ta vào tù.
Đàn em Mã Hầu hỏi cô ta: "Bắt sống hay là chết phải thấy xác?"
Một tên đàn em Ngưu Dương khác thì nói: "Mày ngốc thế, nếu đã bắt sống, thì cũng phải chết phải thấy xác!"
Mã Hầu không phục: "Câu này không hợp lý có được không hả? Hoặc là bắt sống, hoặc là chết phải thấy xác, nhìn anh là tôi biết anh quê mùa rồi, ngu như bò vậy!"
Ngưu Dương lập tức cãi lại: "Mày cũng vậy mà, mặt trông giống khỉ, còn giống ngựa..."
"Đủ rồi!" Long Yên trầm giọng quát: "Các anh là đồ bỏ đi hả?"
Mã Hầu lập tức đứng thẳng: "Chúng tôi không phải đồ bỏ đi, tôi là Mã Hầu, anh ta là Ngưu Dương, chúng tôi là hai cộng sự hoàng kim, không có vụ nào là chúng tôi không phá được, không có người nào mà chúng tôi không tìm ra, cũng không chuyện gì mà chúng tôi không hoàn thành."
Ngưu Dương cũng nói luôn: "Đúng vậy, tôi là Ngưu Dương, anh ta là Mã Hầu, chúng tôi là cộng sự ăn ý nhất, không có chúng tôi."
"Lập tức đi làm việc, bắt người phụ nữ đó về đi!" Long Yên lười phải nói thêm với bọn họ.
Sau khi Mã Hầu và Ngưu Dương đi ra, Long Yên tự rót cho mình một ly rượu vang, cô ta cũng tự trang điểm rất đậm, mỗi cô ta đỏ như rượu, phát ra ánh sáng diêm dúa.
Mã Hầu và Ngưu Dương tiến hàng báo cáo thắng lợi, chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được người bạn thân tên Vi Phương của Long Yên.
Vi Phương vẫn luôn ẩn náu ở nước ngoài, dạo gần đây mới về nước, kết quả vừa về đã bị người của Long Yên tìm ra.
Long Yên tát mấy cái "bốp bốp bốp" lên mặt Vi Phương: "Tiện nhân, thế mà cô lại dám hãm hại tôi hả? Loại dân thường như cô, quả nhiên là chảy dòng máu hạ tiện, có thể nào cũng không thay đổi được tính cách hạ tiện của cô! Trước kia, cô a dua ton hót trước mặt tôi, làm cho tôi dẫn cô đi vào xã hội thượng lưu, kết quả thì sao? Cô lại dùng bột khại tôi!"
Trên mặt Vi Phương là dấu tay bị đánh cho đỏ bừng, khi cô ta nhìn Long Yên, cô ta lập tức cầu xin: "Yên Yên, tôi cũng là bị ép thôi, bọn họ bảo tôi mà không làm như thế, bọn họ sẽ giết tôi..."
"Ép cô ư?" Long Yên ném một sập biên lai tiền gửi ngân hàng vào mặt cô ta: "Vô duyên vô cớ, trên tài khoản của cô lại có thêm một trăm vạn, Vi Phương, cô thiểu năng trí tuệ à? Cái này mà cô lừa được tôi sao? Không phải người khác cho cô tiền, cô sẽ hại tôi chắc? Cô đúng là hạ tiện, vì một trăm vạn mà hại tôi!"
Vi Phương thấy sự việc đã đến nước này, cô ta đành phải nói: "Trước đó có người tìm đến tối, nói là chỉ cần cho cô ăn một chút, bọn họ sẽ cho tôi một trăm vạn! Bọn họ không nói đây là bột K, tôi tưởng là bột mì, đồ dùng làm đẹp!"
"Cô đúng là một con ngu không biết xấu hổ!" Long Yên đạp một phát lên bụng Vi Phương: "Đầu óc cô là bã đậu à? Người khác cho cô một trăm vạn, sẽ để cô cho tôi ăn bột mỳ chắc? Là ai? Là ai kêu cô làm chuyện này?"
Vi Phương lắc đầu: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết... Tôi chỉ nhìn thấy là anh ta rất cao, ở trong đêm tối, tôi không nhìn rõ mặt anh ta."
Long Yên cho rằng, điều này rất rõ ràng, bọn họ đây là trăm phương ngàn kế hại cô ta!
"Giọng nói thì sao?" Long Yên trầm giọng nói: "Giọng nói thì chắc cô nhớ chứ! Mã Hầu bật ghi âm lên!"
"Vâng!" Mã Hầu bật ra một đoạn ghi âm giọng nói của Quyền Đế Sâm, Vi Phương lắc đầu: "Không phải anh ta!"
Long Yên ra hiệu Ngưu Dương bật giọng của Tả Điện Vũ, khi giọng nói của Tả Điện Vũ vang lên, Vi Phương vẫn lắc đầu!
Mã Hầu lập tức nói: “Bên cạnh Quyền Đế Sâm vẫn còn những người khác, ví dụ như Quyền Thịnh Quốc, Quyền Đế Đình, còn có Dương Tử tài xế của anh ta, Mặc SỢ VỢ anh ta, Mặc Hi con trai anh ta..."
Vi Phương lập tức nói: "Đây không phải giọng nữ! Là giọng của đàn ông..."
"Mày ngu à, người khác không biết đổi giọng a?" Ngưu Dương cực kỳ khinh thường nói.
Long Yên nghĩ nghĩ: "Dáng người rất cao, giọng nam, không phải là Mặc Sở, nhưng, cô ta hoàn toàn có thể kêu người làm chuyện này."
vietwriter.vn vietwriter.vn
Mặc Hàm trời sinh đã không nhạy với hóa học, cô bé lắc đầu như hiểu như không: "Thôi, em cứ đi ăn bánh ngọt của em thì hơn! Hi Hi, anh nói xem, khi đồ ngọt bị chúng ta ăn, liệu nó có phát ra dopamine không? Liệu nó có biểu cảm vui vẻ không?"
Mặc Hi cảm thấy, đừng nói với con gái loại phản ứng hóa học sinh vật này thì hơn, nếu không thì đó chỉ là ông nói gà bà nói vịt thôi.
Trong vườn hoa, chiếc xích đu.
Mặc SƠ và Quyền Đế Sâm hôn nhau đến khó tách ra, hơi thở thơm ngọt dần dần tràn ngập giữa hơi thở của hai người.
Hộp đồ ngọt trên tay cô chênh vênh, suýt thì rơi xuống đất, cô gấp đến độ ô ô, nhưng lại không nói ra tiếng.
vietwriter.vn
Khi Quyền Đế Sâm buông cô ra, Mặc Sơ vội vàng ôm chặt hộp đồ ngọt, suýt thì rơi mất rồi!
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh dưới bầu trời đêm, trong đôi mắt anh là sự cưng chiều dành cho
cô.
"Em muốn ăn bánh ngọt.." Mặc Sơ nói nhỏ.
Cô thật sự lo là Quyền Đế Sâm nhất thời nảy sinh tâm địa dã thú, trực tiếp ôm cô về phòng, vậy thì bánh ngọt của cô liền ngâm nước nóng rồi!
Quyền Đế Sâm ừ một tiếng: "Ăn xong rồi về phòng! Anh đi tắm trước đây!"
Mặc SƠ quay đầu đi, có phải cô có thể hiểu là, cô ăn bánh ngọt xong, anh muốn ăn cô không!
vietwriter.vn
Đêm nay, đồ ngọt rất ngon.
Đêm nay, Mặc Sở cũng rất ngon.
Biệt thự bên hồ.
Long Yên nuôi một nhóm người, thành lập một tổ chức, người đầu tiên mà cô muốn tìm chính là người bạn thân của cô ta, người phụ nữ đã hại cô ta vào tù.
Đàn em Mã Hầu hỏi cô ta: "Bắt sống hay là chết phải thấy xác?"
Một tên đàn em Ngưu Dương khác thì nói: "Mày ngốc thế, nếu đã bắt sống, thì cũng phải chết phải thấy xác!"
Mã Hầu không phục: "Câu này không hợp lý có được không hả? Hoặc là bắt sống, hoặc là chết phải thấy xác, nhìn anh là tôi biết anh quê mùa rồi, ngu như bò vậy!"
Ngưu Dương lập tức cãi lại: "Mày cũng vậy mà, mặt trông giống khỉ, còn giống ngựa..."
"Đủ rồi!" Long Yên trầm giọng quát: "Các anh là đồ bỏ đi hả?"
Mã Hầu lập tức đứng thẳng: "Chúng tôi không phải đồ bỏ đi, tôi là Mã Hầu, anh ta là Ngưu Dương, chúng tôi là hai cộng sự hoàng kim, không có vụ nào là chúng tôi không phá được, không có người nào mà chúng tôi không tìm ra, cũng không chuyện gì mà chúng tôi không hoàn thành."
Ngưu Dương cũng nói luôn: "Đúng vậy, tôi là Ngưu Dương, anh ta là Mã Hầu, chúng tôi là cộng sự ăn ý nhất, không có chúng tôi."
"Lập tức đi làm việc, bắt người phụ nữ đó về đi!" Long Yên lười phải nói thêm với bọn họ.
Sau khi Mã Hầu và Ngưu Dương đi ra, Long Yên tự rót cho mình một ly rượu vang, cô ta cũng tự trang điểm rất đậm, mỗi cô ta đỏ như rượu, phát ra ánh sáng diêm dúa.
Mã Hầu và Ngưu Dương tiến hàng báo cáo thắng lợi, chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được người bạn thân tên Vi Phương của Long Yên.
Vi Phương vẫn luôn ẩn náu ở nước ngoài, dạo gần đây mới về nước, kết quả vừa về đã bị người của Long Yên tìm ra.
Long Yên tát mấy cái "bốp bốp bốp" lên mặt Vi Phương: "Tiện nhân, thế mà cô lại dám hãm hại tôi hả? Loại dân thường như cô, quả nhiên là chảy dòng máu hạ tiện, có thể nào cũng không thay đổi được tính cách hạ tiện của cô! Trước kia, cô a dua ton hót trước mặt tôi, làm cho tôi dẫn cô đi vào xã hội thượng lưu, kết quả thì sao? Cô lại dùng bột khại tôi!"
Trên mặt Vi Phương là dấu tay bị đánh cho đỏ bừng, khi cô ta nhìn Long Yên, cô ta lập tức cầu xin: "Yên Yên, tôi cũng là bị ép thôi, bọn họ bảo tôi mà không làm như thế, bọn họ sẽ giết tôi..."
"Ép cô ư?" Long Yên ném một sập biên lai tiền gửi ngân hàng vào mặt cô ta: "Vô duyên vô cớ, trên tài khoản của cô lại có thêm một trăm vạn, Vi Phương, cô thiểu năng trí tuệ à? Cái này mà cô lừa được tôi sao? Không phải người khác cho cô tiền, cô sẽ hại tôi chắc? Cô đúng là hạ tiện, vì một trăm vạn mà hại tôi!"
Vi Phương thấy sự việc đã đến nước này, cô ta đành phải nói: "Trước đó có người tìm đến tối, nói là chỉ cần cho cô ăn một chút, bọn họ sẽ cho tôi một trăm vạn! Bọn họ không nói đây là bột K, tôi tưởng là bột mì, đồ dùng làm đẹp!"
"Cô đúng là một con ngu không biết xấu hổ!" Long Yên đạp một phát lên bụng Vi Phương: "Đầu óc cô là bã đậu à? Người khác cho cô một trăm vạn, sẽ để cô cho tôi ăn bột mỳ chắc? Là ai? Là ai kêu cô làm chuyện này?"
Vi Phương lắc đầu: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết... Tôi chỉ nhìn thấy là anh ta rất cao, ở trong đêm tối, tôi không nhìn rõ mặt anh ta."
Long Yên cho rằng, điều này rất rõ ràng, bọn họ đây là trăm phương ngàn kế hại cô ta!
"Giọng nói thì sao?" Long Yên trầm giọng nói: "Giọng nói thì chắc cô nhớ chứ! Mã Hầu bật ghi âm lên!"
"Vâng!" Mã Hầu bật ra một đoạn ghi âm giọng nói của Quyền Đế Sâm, Vi Phương lắc đầu: "Không phải anh ta!"
Long Yên ra hiệu Ngưu Dương bật giọng của Tả Điện Vũ, khi giọng nói của Tả Điện Vũ vang lên, Vi Phương vẫn lắc đầu!
Mã Hầu lập tức nói: “Bên cạnh Quyền Đế Sâm vẫn còn những người khác, ví dụ như Quyền Thịnh Quốc, Quyền Đế Đình, còn có Dương Tử tài xế của anh ta, Mặc SỢ VỢ anh ta, Mặc Hi con trai anh ta..."
Vi Phương lập tức nói: "Đây không phải giọng nữ! Là giọng của đàn ông..."
"Mày ngu à, người khác không biết đổi giọng a?" Ngưu Dương cực kỳ khinh thường nói.
Long Yên nghĩ nghĩ: "Dáng người rất cao, giọng nam, không phải là Mặc Sở, nhưng, cô ta hoàn toàn có thể kêu người làm chuyện này."
Mặc Hàm trời sinh đã không nhạy với hóa học, cô bé lắc đầu như hiểu như không: "Thôi, em cứ đi ăn bánh ngọt của em thì hơn! Hi Hi, anh nói xem, khi đồ ngọt bị chúng ta ăn, liệu nó có phát ra dopamine không? Liệu nó có biểu cảm vui vẻ không?"
Mặc Hi cảm thấy, đừng nói với con gái loại phản ứng hóa học sinh vật này thì hơn, nếu không thì đó chỉ là ông nói gà bà nói vịt thôi.
Trong vườn hoa, chiếc xích đu.
Mặc SƠ và Quyền Đế Sâm hôn nhau đến khó tách ra, hơi thở thơm ngọt dần dần tràn ngập giữa hơi thở của hai người.
Hộp đồ ngọt trên tay cô chênh vênh, suýt thì rơi xuống đất, cô gấp đến độ ô ô, nhưng lại không nói ra tiếng.
vietwriter.vn
Khi Quyền Đế Sâm buông cô ra, Mặc Sơ vội vàng ôm chặt hộp đồ ngọt, suýt thì rơi mất rồi!
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh dưới bầu trời đêm, trong đôi mắt anh là sự cưng chiều dành cho
cô.
"Em muốn ăn bánh ngọt.." Mặc Sơ nói nhỏ.
Cô thật sự lo là Quyền Đế Sâm nhất thời nảy sinh tâm địa dã thú, trực tiếp ôm cô về phòng, vậy thì bánh ngọt của cô liền ngâm nước nóng rồi!
Quyền Đế Sâm ừ một tiếng: "Ăn xong rồi về phòng! Anh đi tắm trước đây!"
Mặc SƠ quay đầu đi, có phải cô có thể hiểu là, cô ăn bánh ngọt xong, anh muốn ăn cô không!
vietwriter.vn
Đêm nay, đồ ngọt rất ngon.
Đêm nay, Mặc Sở cũng rất ngon.
Biệt thự bên hồ.
Long Yên nuôi một nhóm người, thành lập một tổ chức, người đầu tiên mà cô muốn tìm chính là người bạn thân của cô ta, người phụ nữ đã hại cô ta vào tù.
Đàn em Mã Hầu hỏi cô ta: "Bắt sống hay là chết phải thấy xác?"
Một tên đàn em Ngưu Dương khác thì nói: "Mày ngốc thế, nếu đã bắt sống, thì cũng phải chết phải thấy xác!"
Mã Hầu không phục: "Câu này không hợp lý có được không hả? Hoặc là bắt sống, hoặc là chết phải thấy xác, nhìn anh là tôi biết anh quê mùa rồi, ngu như bò vậy!"
Ngưu Dương lập tức cãi lại: "Mày cũng vậy mà, mặt trông giống khỉ, còn giống ngựa..."
"Đủ rồi!" Long Yên trầm giọng quát: "Các anh là đồ bỏ đi hả?"
Mã Hầu lập tức đứng thẳng: "Chúng tôi không phải đồ bỏ đi, tôi là Mã Hầu, anh ta là Ngưu Dương, chúng tôi là hai cộng sự hoàng kim, không có vụ nào là chúng tôi không phá được, không có người nào mà chúng tôi không tìm ra, cũng không chuyện gì mà chúng tôi không hoàn thành."
Ngưu Dương cũng nói luôn: "Đúng vậy, tôi là Ngưu Dương, anh ta là Mã Hầu, chúng tôi là cộng sự ăn ý nhất, không có chúng tôi."
"Lập tức đi làm việc, bắt người phụ nữ đó về đi!" Long Yên lười phải nói thêm với bọn họ.
Sau khi Mã Hầu và Ngưu Dương đi ra, Long Yên tự rót cho mình một ly rượu vang, cô ta cũng tự trang điểm rất đậm, mỗi cô ta đỏ như rượu, phát ra ánh sáng diêm dúa.
Mã Hầu và Ngưu Dương tiến hàng báo cáo thắng lợi, chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được người bạn thân tên Vi Phương của Long Yên.
Vi Phương vẫn luôn ẩn náu ở nước ngoài, dạo gần đây mới về nước, kết quả vừa về đã bị người của Long Yên tìm ra.
Long Yên tát mấy cái "bốp bốp bốp" lên mặt Vi Phương: "Tiện nhân, thế mà cô lại dám hãm hại tôi hả? Loại dân thường như cô, quả nhiên là chảy dòng máu hạ tiện, có thể nào cũng không thay đổi được tính cách hạ tiện của cô! Trước kia, cô a dua ton hót trước mặt tôi, làm cho tôi dẫn cô đi vào xã hội thượng lưu, kết quả thì sao? Cô lại dùng bột khại tôi!"
Trên mặt Vi Phương là dấu tay bị đánh cho đỏ bừng, khi cô ta nhìn Long Yên, cô ta lập tức cầu xin: "Yên Yên, tôi cũng là bị ép thôi, bọn họ bảo tôi mà không làm như thế, bọn họ sẽ giết tôi..."
"Ép cô ư?" Long Yên ném một sập biên lai tiền gửi ngân hàng vào mặt cô ta: "Vô duyên vô cớ, trên tài khoản của cô lại có thêm một trăm vạn, Vi Phương, cô thiểu năng trí tuệ à? Cái này mà cô lừa được tôi sao? Không phải người khác cho cô tiền, cô sẽ hại tôi chắc? Cô đúng là hạ tiện, vì một trăm vạn mà hại tôi!"
Vi Phương thấy sự việc đã đến nước này, cô ta đành phải nói: "Trước đó có người tìm đến tối, nói là chỉ cần cho cô ăn một chút, bọn họ sẽ cho tôi một trăm vạn! Bọn họ không nói đây là bột K, tôi tưởng là bột mì, đồ dùng làm đẹp!"
"Cô đúng là một con ngu không biết xấu hổ!" Long Yên đạp một phát lên bụng Vi Phương: "Đầu óc cô là bã đậu à? Người khác cho cô một trăm vạn, sẽ để cô cho tôi ăn bột mỳ chắc? Là ai? Là ai kêu cô làm chuyện này?"
Vi Phương lắc đầu: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết... Tôi chỉ nhìn thấy là anh ta rất cao, ở trong đêm tối, tôi không nhìn rõ mặt anh ta."
Long Yên cho rằng, điều này rất rõ ràng, bọn họ đây là trăm phương ngàn kế hại cô ta!
"Giọng nói thì sao?" Long Yên trầm giọng nói: "Giọng nói thì chắc cô nhớ chứ! Mã Hầu bật ghi âm lên!"
"Vâng!" Mã Hầu bật ra một đoạn ghi âm giọng nói của Quyền Đế Sâm, Vi Phương lắc đầu: "Không phải anh ta!"
Long Yên ra hiệu Ngưu Dương bật giọng của Tả Điện Vũ, khi giọng nói của Tả Điện Vũ vang lên, Vi Phương vẫn lắc đầu!
Mã Hầu lập tức nói: “Bên cạnh Quyền Đế Sâm vẫn còn những người khác, ví dụ như Quyền Thịnh Quốc, Quyền Đế Đình, còn có Dương Tử tài xế của anh ta, Mặc SỢ VỢ anh ta, Mặc Hi con trai anh ta..."
Vi Phương lập tức nói: "Đây không phải giọng nữ! Là giọng của đàn ông..."
"Mày ngu à, người khác không biết đổi giọng a?" Ngưu Dương cực kỳ khinh thường nói.
Long Yên nghĩ nghĩ: "Dáng người rất cao, giọng nam, không phải là Mặc Sở, nhưng, cô ta hoàn toàn có thể kêu người làm chuyện này."
vietwriter.vn vietwriter.vn
Mặc Hàm trời sinh đã không nhạy với hóa học, cô bé lắc đầu như hiểu như không: "Thôi, em cứ đi ăn bánh ngọt của em thì hơn! Hi Hi, anh nói xem, khi đồ ngọt bị chúng ta ăn, liệu nó có phát ra dopamine không? Liệu nó có biểu cảm vui vẻ không?"
Mặc Hi cảm thấy, đừng nói với con gái loại phản ứng hóa học sinh vật này thì hơn, nếu không thì đó chỉ là ông nói gà bà nói vịt thôi.
Trong vườn hoa, chiếc xích đu.
Mặc SƠ và Quyền Đế Sâm hôn nhau đến khó tách ra, hơi thở thơm ngọt dần dần tràn ngập giữa hơi thở của hai người.
Hộp đồ ngọt trên tay cô chênh vênh, suýt thì rơi xuống đất, cô gấp đến độ ô ô, nhưng lại không nói ra tiếng.
vietwriter.vn
Khi Quyền Đế Sâm buông cô ra, Mặc Sơ vội vàng ôm chặt hộp đồ ngọt, suýt thì rơi mất rồi!
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh dưới bầu trời đêm, trong đôi mắt anh là sự cưng chiều dành cho
cô.
"Em muốn ăn bánh ngọt.." Mặc Sơ nói nhỏ.
Cô thật sự lo là Quyền Đế Sâm nhất thời nảy sinh tâm địa dã thú, trực tiếp ôm cô về phòng, vậy thì bánh ngọt của cô liền ngâm nước nóng rồi!
Quyền Đế Sâm ừ một tiếng: "Ăn xong rồi về phòng! Anh đi tắm trước đây!"
Mặc SƠ quay đầu đi, có phải cô có thể hiểu là, cô ăn bánh ngọt xong, anh muốn ăn cô không!
vietwriter.vn
Đêm nay, đồ ngọt rất ngon.
Đêm nay, Mặc Sở cũng rất ngon.
Biệt thự bên hồ.
Long Yên nuôi một nhóm người, thành lập một tổ chức, người đầu tiên mà cô muốn tìm chính là người bạn thân của cô ta, người phụ nữ đã hại cô ta vào tù.
Đàn em Mã Hầu hỏi cô ta: "Bắt sống hay là chết phải thấy xác?"
Một tên đàn em Ngưu Dương khác thì nói: "Mày ngốc thế, nếu đã bắt sống, thì cũng phải chết phải thấy xác!"
Mã Hầu không phục: "Câu này không hợp lý có được không hả? Hoặc là bắt sống, hoặc là chết phải thấy xác, nhìn anh là tôi biết anh quê mùa rồi, ngu như bò vậy!"
Ngưu Dương lập tức cãi lại: "Mày cũng vậy mà, mặt trông giống khỉ, còn giống ngựa..."
"Đủ rồi!" Long Yên trầm giọng quát: "Các anh là đồ bỏ đi hả?"
Mã Hầu lập tức đứng thẳng: "Chúng tôi không phải đồ bỏ đi, tôi là Mã Hầu, anh ta là Ngưu Dương, chúng tôi là hai cộng sự hoàng kim, không có vụ nào là chúng tôi không phá được, không có người nào mà chúng tôi không tìm ra, cũng không chuyện gì mà chúng tôi không hoàn thành."
Ngưu Dương cũng nói luôn: "Đúng vậy, tôi là Ngưu Dương, anh ta là Mã Hầu, chúng tôi là cộng sự ăn ý nhất, không có chúng tôi."
"Lập tức đi làm việc, bắt người phụ nữ đó về đi!" Long Yên lười phải nói thêm với bọn họ.
Sau khi Mã Hầu và Ngưu Dương đi ra, Long Yên tự rót cho mình một ly rượu vang, cô ta cũng tự trang điểm rất đậm, mỗi cô ta đỏ như rượu, phát ra ánh sáng diêm dúa.
Mã Hầu và Ngưu Dương tiến hàng báo cáo thắng lợi, chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được người bạn thân tên Vi Phương của Long Yên.
Vi Phương vẫn luôn ẩn náu ở nước ngoài, dạo gần đây mới về nước, kết quả vừa về đã bị người của Long Yên tìm ra.
Long Yên tát mấy cái "bốp bốp bốp" lên mặt Vi Phương: "Tiện nhân, thế mà cô lại dám hãm hại tôi hả? Loại dân thường như cô, quả nhiên là chảy dòng máu hạ tiện, có thể nào cũng không thay đổi được tính cách hạ tiện của cô! Trước kia, cô a dua ton hót trước mặt tôi, làm cho tôi dẫn cô đi vào xã hội thượng lưu, kết quả thì sao? Cô lại dùng bột khại tôi!"
Trên mặt Vi Phương là dấu tay bị đánh cho đỏ bừng, khi cô ta nhìn Long Yên, cô ta lập tức cầu xin: "Yên Yên, tôi cũng là bị ép thôi, bọn họ bảo tôi mà không làm như thế, bọn họ sẽ giết tôi..."
"Ép cô ư?" Long Yên ném một sập biên lai tiền gửi ngân hàng vào mặt cô ta: "Vô duyên vô cớ, trên tài khoản của cô lại có thêm một trăm vạn, Vi Phương, cô thiểu năng trí tuệ à? Cái này mà cô lừa được tôi sao? Không phải người khác cho cô tiền, cô sẽ hại tôi chắc? Cô đúng là hạ tiện, vì một trăm vạn mà hại tôi!"
Vi Phương thấy sự việc đã đến nước này, cô ta đành phải nói: "Trước đó có người tìm đến tối, nói là chỉ cần cho cô ăn một chút, bọn họ sẽ cho tôi một trăm vạn! Bọn họ không nói đây là bột K, tôi tưởng là bột mì, đồ dùng làm đẹp!"
"Cô đúng là một con ngu không biết xấu hổ!" Long Yên đạp một phát lên bụng Vi Phương: "Đầu óc cô là bã đậu à? Người khác cho cô một trăm vạn, sẽ để cô cho tôi ăn bột mỳ chắc? Là ai? Là ai kêu cô làm chuyện này?"
Vi Phương lắc đầu: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết... Tôi chỉ nhìn thấy là anh ta rất cao, ở trong đêm tối, tôi không nhìn rõ mặt anh ta."
Long Yên cho rằng, điều này rất rõ ràng, bọn họ đây là trăm phương ngàn kế hại cô ta!
"Giọng nói thì sao?" Long Yên trầm giọng nói: "Giọng nói thì chắc cô nhớ chứ! Mã Hầu bật ghi âm lên!"
"Vâng!" Mã Hầu bật ra một đoạn ghi âm giọng nói của Quyền Đế Sâm, Vi Phương lắc đầu: "Không phải anh ta!"
Long Yên ra hiệu Ngưu Dương bật giọng của Tả Điện Vũ, khi giọng nói của Tả Điện Vũ vang lên, Vi Phương vẫn lắc đầu!
Mã Hầu lập tức nói: “Bên cạnh Quyền Đế Sâm vẫn còn những người khác, ví dụ như Quyền Thịnh Quốc, Quyền Đế Đình, còn có Dương Tử tài xế của anh ta, Mặc SỢ VỢ anh ta, Mặc Hi con trai anh ta..."
Vi Phương lập tức nói: "Đây không phải giọng nữ! Là giọng của đàn ông..."
"Mày ngu à, người khác không biết đổi giọng a?" Ngưu Dương cực kỳ khinh thường nói.
Long Yên nghĩ nghĩ: "Dáng người rất cao, giọng nam, không phải là Mặc Sở, nhưng, cô ta hoàn toàn có thể kêu người làm chuyện này."
Mặc Hàm trời sinh đã không nhạy với hóa học, cô bé lắc đầu như hiểu như không: "Thôi, em cứ đi ăn bánh ngọt của em thì hơn! Hi Hi, anh nói xem, khi đồ ngọt bị chúng ta ăn, liệu nó có phát ra dopamine không? Liệu nó có biểu cảm vui vẻ không?"
Mặc Hi cảm thấy, đừng nói với con gái loại phản ứng hóa học sinh vật này thì hơn, nếu không thì đó chỉ là ông nói gà bà nói vịt thôi.
Trong vườn hoa, chiếc xích đu.
Mặc SƠ và Quyền Đế Sâm hôn nhau đến khó tách ra, hơi thở thơm ngọt dần dần tràn ngập giữa hơi thở của hai người.
Hộp đồ ngọt trên tay cô chênh vênh, suýt thì rơi xuống đất, cô gấp đến độ ô ô, nhưng lại không nói ra tiếng.
vietwriter.vn
Khi Quyền Đế Sâm buông cô ra, Mặc Sơ vội vàng ôm chặt hộp đồ ngọt, suýt thì rơi mất rồi!
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh dưới bầu trời đêm, trong đôi mắt anh là sự cưng chiều dành cho
cô.
"Em muốn ăn bánh ngọt.." Mặc Sơ nói nhỏ.
Cô thật sự lo là Quyền Đế Sâm nhất thời nảy sinh tâm địa dã thú, trực tiếp ôm cô về phòng, vậy thì bánh ngọt của cô liền ngâm nước nóng rồi!
Quyền Đế Sâm ừ một tiếng: "Ăn xong rồi về phòng! Anh đi tắm trước đây!"
Mặc SƠ quay đầu đi, có phải cô có thể hiểu là, cô ăn bánh ngọt xong, anh muốn ăn cô không!
vietwriter.vn
Đêm nay, đồ ngọt rất ngon.
Đêm nay, Mặc Sở cũng rất ngon.
Biệt thự bên hồ.
Long Yên nuôi một nhóm người, thành lập một tổ chức, người đầu tiên mà cô muốn tìm chính là người bạn thân của cô ta, người phụ nữ đã hại cô ta vào tù.
Đàn em Mã Hầu hỏi cô ta: "Bắt sống hay là chết phải thấy xác?"
Một tên đàn em Ngưu Dương khác thì nói: "Mày ngốc thế, nếu đã bắt sống, thì cũng phải chết phải thấy xác!"
Mã Hầu không phục: "Câu này không hợp lý có được không hả? Hoặc là bắt sống, hoặc là chết phải thấy xác, nhìn anh là tôi biết anh quê mùa rồi, ngu như bò vậy!"
Ngưu Dương lập tức cãi lại: "Mày cũng vậy mà, mặt trông giống khỉ, còn giống ngựa..."
"Đủ rồi!" Long Yên trầm giọng quát: "Các anh là đồ bỏ đi hả?"
Mã Hầu lập tức đứng thẳng: "Chúng tôi không phải đồ bỏ đi, tôi là Mã Hầu, anh ta là Ngưu Dương, chúng tôi là hai cộng sự hoàng kim, không có vụ nào là chúng tôi không phá được, không có người nào mà chúng tôi không tìm ra, cũng không chuyện gì mà chúng tôi không hoàn thành."
Ngưu Dương cũng nói luôn: "Đúng vậy, tôi là Ngưu Dương, anh ta là Mã Hầu, chúng tôi là cộng sự ăn ý nhất, không có chúng tôi."
"Lập tức đi làm việc, bắt người phụ nữ đó về đi!" Long Yên lười phải nói thêm với bọn họ.
Sau khi Mã Hầu và Ngưu Dương đi ra, Long Yên tự rót cho mình một ly rượu vang, cô ta cũng tự trang điểm rất đậm, mỗi cô ta đỏ như rượu, phát ra ánh sáng diêm dúa.
Mã Hầu và Ngưu Dương tiến hàng báo cáo thắng lợi, chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được người bạn thân tên Vi Phương của Long Yên.
Vi Phương vẫn luôn ẩn náu ở nước ngoài, dạo gần đây mới về nước, kết quả vừa về đã bị người của Long Yên tìm ra.
Long Yên tát mấy cái "bốp bốp bốp" lên mặt Vi Phương: "Tiện nhân, thế mà cô lại dám hãm hại tôi hả? Loại dân thường như cô, quả nhiên là chảy dòng máu hạ tiện, có thể nào cũng không thay đổi được tính cách hạ tiện của cô! Trước kia, cô a dua ton hót trước mặt tôi, làm cho tôi dẫn cô đi vào xã hội thượng lưu, kết quả thì sao? Cô lại dùng bột khại tôi!"
Trên mặt Vi Phương là dấu tay bị đánh cho đỏ bừng, khi cô ta nhìn Long Yên, cô ta lập tức cầu xin: "Yên Yên, tôi cũng là bị ép thôi, bọn họ bảo tôi mà không làm như thế, bọn họ sẽ giết tôi..."
"Ép cô ư?" Long Yên ném một sập biên lai tiền gửi ngân hàng vào mặt cô ta: "Vô duyên vô cớ, trên tài khoản của cô lại có thêm một trăm vạn, Vi Phương, cô thiểu năng trí tuệ à? Cái này mà cô lừa được tôi sao? Không phải người khác cho cô tiền, cô sẽ hại tôi chắc? Cô đúng là hạ tiện, vì một trăm vạn mà hại tôi!"
Vi Phương thấy sự việc đã đến nước này, cô ta đành phải nói: "Trước đó có người tìm đến tối, nói là chỉ cần cho cô ăn một chút, bọn họ sẽ cho tôi một trăm vạn! Bọn họ không nói đây là bột K, tôi tưởng là bột mì, đồ dùng làm đẹp!"
"Cô đúng là một con ngu không biết xấu hổ!" Long Yên đạp một phát lên bụng Vi Phương: "Đầu óc cô là bã đậu à? Người khác cho cô một trăm vạn, sẽ để cô cho tôi ăn bột mỳ chắc? Là ai? Là ai kêu cô làm chuyện này?"
Vi Phương lắc đầu: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết... Tôi chỉ nhìn thấy là anh ta rất cao, ở trong đêm tối, tôi không nhìn rõ mặt anh ta."
Long Yên cho rằng, điều này rất rõ ràng, bọn họ đây là trăm phương ngàn kế hại cô ta!
"Giọng nói thì sao?" Long Yên trầm giọng nói: "Giọng nói thì chắc cô nhớ chứ! Mã Hầu bật ghi âm lên!"
"Vâng!" Mã Hầu bật ra một đoạn ghi âm giọng nói của Quyền Đế Sâm, Vi Phương lắc đầu: "Không phải anh ta!"
Long Yên ra hiệu Ngưu Dương bật giọng của Tả Điện Vũ, khi giọng nói của Tả Điện Vũ vang lên, Vi Phương vẫn lắc đầu!
Mã Hầu lập tức nói: “Bên cạnh Quyền Đế Sâm vẫn còn những người khác, ví dụ như Quyền Thịnh Quốc, Quyền Đế Đình, còn có Dương Tử tài xế của anh ta, Mặc SỢ VỢ anh ta, Mặc Hi con trai anh ta..."
Vi Phương lập tức nói: "Đây không phải giọng nữ! Là giọng của đàn ông..."
"Mày ngu à, người khác không biết đổi giọng a?" Ngưu Dương cực kỳ khinh thường nói.
Long Yên nghĩ nghĩ: "Dáng người rất cao, giọng nam, không phải là Mặc Sở, nhưng, cô ta hoàn toàn có thể kêu người làm chuyện này."
vietwriter.vn vietwriter.vn
Mặc Hàm trời sinh đã không nhạy với hóa học, cô bé lắc đầu như hiểu như không: "Thôi, em cứ đi ăn bánh ngọt của em thì hơn! Hi Hi, anh nói xem, khi đồ ngọt bị chúng ta ăn, liệu nó có phát ra dopamine không? Liệu nó có biểu cảm vui vẻ không?"
Mặc Hi cảm thấy, đừng nói với con gái loại phản ứng hóa học sinh vật này thì hơn, nếu không thì đó chỉ là ông nói gà bà nói vịt thôi.
Trong vườn hoa, chiếc xích đu.
Mặc SƠ và Quyền Đế Sâm hôn nhau đến khó tách ra, hơi thở thơm ngọt dần dần tràn ngập giữa hơi thở của hai người.
Hộp đồ ngọt trên tay cô chênh vênh, suýt thì rơi xuống đất, cô gấp đến độ ô ô, nhưng lại không nói ra tiếng.
vietwriter.vn
Khi Quyền Đế Sâm buông cô ra, Mặc Sơ vội vàng ôm chặt hộp đồ ngọt, suýt thì rơi mất rồi!
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh dưới bầu trời đêm, trong đôi mắt anh là sự cưng chiều dành cho
cô.
"Em muốn ăn bánh ngọt.." Mặc Sơ nói nhỏ.
Cô thật sự lo là Quyền Đế Sâm nhất thời nảy sinh tâm địa dã thú, trực tiếp ôm cô về phòng, vậy thì bánh ngọt của cô liền ngâm nước nóng rồi!
Quyền Đế Sâm ừ một tiếng: "Ăn xong rồi về phòng! Anh đi tắm trước đây!"
Mặc SƠ quay đầu đi, có phải cô có thể hiểu là, cô ăn bánh ngọt xong, anh muốn ăn cô không!
vietwriter.vn
Đêm nay, đồ ngọt rất ngon.
Đêm nay, Mặc Sở cũng rất ngon.
Biệt thự bên hồ.
Long Yên nuôi một nhóm người, thành lập một tổ chức, người đầu tiên mà cô muốn tìm chính là người bạn thân của cô ta, người phụ nữ đã hại cô ta vào tù.
Đàn em Mã Hầu hỏi cô ta: "Bắt sống hay là chết phải thấy xác?"
Một tên đàn em Ngưu Dương khác thì nói: "Mày ngốc thế, nếu đã bắt sống, thì cũng phải chết phải thấy xác!"
Mã Hầu không phục: "Câu này không hợp lý có được không hả? Hoặc là bắt sống, hoặc là chết phải thấy xác, nhìn anh là tôi biết anh quê mùa rồi, ngu như bò vậy!"
Ngưu Dương lập tức cãi lại: "Mày cũng vậy mà, mặt trông giống khỉ, còn giống ngựa..."
"Đủ rồi!" Long Yên trầm giọng quát: "Các anh là đồ bỏ đi hả?"
Mã Hầu lập tức đứng thẳng: "Chúng tôi không phải đồ bỏ đi, tôi là Mã Hầu, anh ta là Ngưu Dương, chúng tôi là hai cộng sự hoàng kim, không có vụ nào là chúng tôi không phá được, không có người nào mà chúng tôi không tìm ra, cũng không chuyện gì mà chúng tôi không hoàn thành."
Ngưu Dương cũng nói luôn: "Đúng vậy, tôi là Ngưu Dương, anh ta là Mã Hầu, chúng tôi là cộng sự ăn ý nhất, không có chúng tôi."
"Lập tức đi làm việc, bắt người phụ nữ đó về đi!" Long Yên lười phải nói thêm với bọn họ.
Sau khi Mã Hầu và Ngưu Dương đi ra, Long Yên tự rót cho mình một ly rượu vang, cô ta cũng tự trang điểm rất đậm, mỗi cô ta đỏ như rượu, phát ra ánh sáng diêm dúa.
Mã Hầu và Ngưu Dương tiến hàng báo cáo thắng lợi, chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được người bạn thân tên Vi Phương của Long Yên.
Vi Phương vẫn luôn ẩn náu ở nước ngoài, dạo gần đây mới về nước, kết quả vừa về đã bị người của Long Yên tìm ra.
Long Yên tát mấy cái "bốp bốp bốp" lên mặt Vi Phương: "Tiện nhân, thế mà cô lại dám hãm hại tôi hả? Loại dân thường như cô, quả nhiên là chảy dòng máu hạ tiện, có thể nào cũng không thay đổi được tính cách hạ tiện của cô! Trước kia, cô a dua ton hót trước mặt tôi, làm cho tôi dẫn cô đi vào xã hội thượng lưu, kết quả thì sao? Cô lại dùng bột khại tôi!"
Trên mặt Vi Phương là dấu tay bị đánh cho đỏ bừng, khi cô ta nhìn Long Yên, cô ta lập tức cầu xin: "Yên Yên, tôi cũng là bị ép thôi, bọn họ bảo tôi mà không làm như thế, bọn họ sẽ giết tôi..."
"Ép cô ư?" Long Yên ném một sập biên lai tiền gửi ngân hàng vào mặt cô ta: "Vô duyên vô cớ, trên tài khoản của cô lại có thêm một trăm vạn, Vi Phương, cô thiểu năng trí tuệ à? Cái này mà cô lừa được tôi sao? Không phải người khác cho cô tiền, cô sẽ hại tôi chắc? Cô đúng là hạ tiện, vì một trăm vạn mà hại tôi!"
Vi Phương thấy sự việc đã đến nước này, cô ta đành phải nói: "Trước đó có người tìm đến tối, nói là chỉ cần cho cô ăn một chút, bọn họ sẽ cho tôi một trăm vạn! Bọn họ không nói đây là bột K, tôi tưởng là bột mì, đồ dùng làm đẹp!"
"Cô đúng là một con ngu không biết xấu hổ!" Long Yên đạp một phát lên bụng Vi Phương: "Đầu óc cô là bã đậu à? Người khác cho cô một trăm vạn, sẽ để cô cho tôi ăn bột mỳ chắc? Là ai? Là ai kêu cô làm chuyện này?"
Vi Phương lắc đầu: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết... Tôi chỉ nhìn thấy là anh ta rất cao, ở trong đêm tối, tôi không nhìn rõ mặt anh ta."
Long Yên cho rằng, điều này rất rõ ràng, bọn họ đây là trăm phương ngàn kế hại cô ta!
"Giọng nói thì sao?" Long Yên trầm giọng nói: "Giọng nói thì chắc cô nhớ chứ! Mã Hầu bật ghi âm lên!"
"Vâng!" Mã Hầu bật ra một đoạn ghi âm giọng nói của Quyền Đế Sâm, Vi Phương lắc đầu: "Không phải anh ta!"
Long Yên ra hiệu Ngưu Dương bật giọng của Tả Điện Vũ, khi giọng nói của Tả Điện Vũ vang lên, Vi Phương vẫn lắc đầu!
Mã Hầu lập tức nói: “Bên cạnh Quyền Đế Sâm vẫn còn những người khác, ví dụ như Quyền Thịnh Quốc, Quyền Đế Đình, còn có Dương Tử tài xế của anh ta, Mặc SỢ VỢ anh ta, Mặc Hi con trai anh ta..."
Vi Phương lập tức nói: "Đây không phải giọng nữ! Là giọng của đàn ông..."
"Mày ngu à, người khác không biết đổi giọng a?" Ngưu Dương cực kỳ khinh thường nói.
Long Yên nghĩ nghĩ: "Dáng người rất cao, giọng nam, không phải là Mặc Sở, nhưng, cô ta hoàn toàn có thể kêu người làm chuyện này."
Mặc Hàm trời sinh đã không nhạy với hóa học, cô bé lắc đầu như hiểu như không: "Thôi, em cứ đi ăn bánh ngọt của em thì hơn! Hi Hi, anh nói xem, khi đồ ngọt bị chúng ta ăn, liệu nó có phát ra dopamine không? Liệu nó có biểu cảm vui vẻ không?"
Mặc Hi cảm thấy, đừng nói với con gái loại phản ứng hóa học sinh vật này thì hơn, nếu không thì đó chỉ là ông nói gà bà nói vịt thôi.
Trong vườn hoa, chiếc xích đu.
Mặc SƠ và Quyền Đế Sâm hôn nhau đến khó tách ra, hơi thở thơm ngọt dần dần tràn ngập giữa hơi thở của hai người.
Hộp đồ ngọt trên tay cô chênh vênh, suýt thì rơi xuống đất, cô gấp đến độ ô ô, nhưng lại không nói ra tiếng.
vietwriter.vn
Khi Quyền Đế Sâm buông cô ra, Mặc Sơ vội vàng ôm chặt hộp đồ ngọt, suýt thì rơi mất rồi!
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh dưới bầu trời đêm, trong đôi mắt anh là sự cưng chiều dành cho
cô.
"Em muốn ăn bánh ngọt.." Mặc Sơ nói nhỏ.
Cô thật sự lo là Quyền Đế Sâm nhất thời nảy sinh tâm địa dã thú, trực tiếp ôm cô về phòng, vậy thì bánh ngọt của cô liền ngâm nước nóng rồi!
Quyền Đế Sâm ừ một tiếng: "Ăn xong rồi về phòng! Anh đi tắm trước đây!"
Mặc SƠ quay đầu đi, có phải cô có thể hiểu là, cô ăn bánh ngọt xong, anh muốn ăn cô không!
vietwriter.vn
Đêm nay, đồ ngọt rất ngon.
Đêm nay, Mặc Sở cũng rất ngon.
Biệt thự bên hồ.
Long Yên nuôi một nhóm người, thành lập một tổ chức, người đầu tiên mà cô muốn tìm chính là người bạn thân của cô ta, người phụ nữ đã hại cô ta vào tù.
Đàn em Mã Hầu hỏi cô ta: "Bắt sống hay là chết phải thấy xác?"
Một tên đàn em Ngưu Dương khác thì nói: "Mày ngốc thế, nếu đã bắt sống, thì cũng phải chết phải thấy xác!"
Mã Hầu không phục: "Câu này không hợp lý có được không hả? Hoặc là bắt sống, hoặc là chết phải thấy xác, nhìn anh là tôi biết anh quê mùa rồi, ngu như bò vậy!"
Ngưu Dương lập tức cãi lại: "Mày cũng vậy mà, mặt trông giống khỉ, còn giống ngựa..."
"Đủ rồi!" Long Yên trầm giọng quát: "Các anh là đồ bỏ đi hả?"
Mã Hầu lập tức đứng thẳng: "Chúng tôi không phải đồ bỏ đi, tôi là Mã Hầu, anh ta là Ngưu Dương, chúng tôi là hai cộng sự hoàng kim, không có vụ nào là chúng tôi không phá được, không có người nào mà chúng tôi không tìm ra, cũng không chuyện gì mà chúng tôi không hoàn thành."
Ngưu Dương cũng nói luôn: "Đúng vậy, tôi là Ngưu Dương, anh ta là Mã Hầu, chúng tôi là cộng sự ăn ý nhất, không có chúng tôi."
"Lập tức đi làm việc, bắt người phụ nữ đó về đi!" Long Yên lười phải nói thêm với bọn họ.
Sau khi Mã Hầu và Ngưu Dương đi ra, Long Yên tự rót cho mình một ly rượu vang, cô ta cũng tự trang điểm rất đậm, mỗi cô ta đỏ như rượu, phát ra ánh sáng diêm dúa.
Mã Hầu và Ngưu Dương tiến hàng báo cáo thắng lợi, chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được người bạn thân tên Vi Phương của Long Yên.
Vi Phương vẫn luôn ẩn náu ở nước ngoài, dạo gần đây mới về nước, kết quả vừa về đã bị người của Long Yên tìm ra.
Long Yên tát mấy cái "bốp bốp bốp" lên mặt Vi Phương: "Tiện nhân, thế mà cô lại dám hãm hại tôi hả? Loại dân thường như cô, quả nhiên là chảy dòng máu hạ tiện, có thể nào cũng không thay đổi được tính cách hạ tiện của cô! Trước kia, cô a dua ton hót trước mặt tôi, làm cho tôi dẫn cô đi vào xã hội thượng lưu, kết quả thì sao? Cô lại dùng bột khại tôi!"
Trên mặt Vi Phương là dấu tay bị đánh cho đỏ bừng, khi cô ta nhìn Long Yên, cô ta lập tức cầu xin: "Yên Yên, tôi cũng là bị ép thôi, bọn họ bảo tôi mà không làm như thế, bọn họ sẽ giết tôi..."
"Ép cô ư?" Long Yên ném một sập biên lai tiền gửi ngân hàng vào mặt cô ta: "Vô duyên vô cớ, trên tài khoản của cô lại có thêm một trăm vạn, Vi Phương, cô thiểu năng trí tuệ à? Cái này mà cô lừa được tôi sao? Không phải người khác cho cô tiền, cô sẽ hại tôi chắc? Cô đúng là hạ tiện, vì một trăm vạn mà hại tôi!"
Vi Phương thấy sự việc đã đến nước này, cô ta đành phải nói: "Trước đó có người tìm đến tối, nói là chỉ cần cho cô ăn một chút, bọn họ sẽ cho tôi một trăm vạn! Bọn họ không nói đây là bột K, tôi tưởng là bột mì, đồ dùng làm đẹp!"
"Cô đúng là một con ngu không biết xấu hổ!" Long Yên đạp một phát lên bụng Vi Phương: "Đầu óc cô là bã đậu à? Người khác cho cô một trăm vạn, sẽ để cô cho tôi ăn bột mỳ chắc? Là ai? Là ai kêu cô làm chuyện này?"
Vi Phương lắc đầu: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết... Tôi chỉ nhìn thấy là anh ta rất cao, ở trong đêm tối, tôi không nhìn rõ mặt anh ta."
Long Yên cho rằng, điều này rất rõ ràng, bọn họ đây là trăm phương ngàn kế hại cô ta!
"Giọng nói thì sao?" Long Yên trầm giọng nói: "Giọng nói thì chắc cô nhớ chứ! Mã Hầu bật ghi âm lên!"
"Vâng!" Mã Hầu bật ra một đoạn ghi âm giọng nói của Quyền Đế Sâm, Vi Phương lắc đầu: "Không phải anh ta!"
Long Yên ra hiệu Ngưu Dương bật giọng của Tả Điện Vũ, khi giọng nói của Tả Điện Vũ vang lên, Vi Phương vẫn lắc đầu!
Mã Hầu lập tức nói: “Bên cạnh Quyền Đế Sâm vẫn còn những người khác, ví dụ như Quyền Thịnh Quốc, Quyền Đế Đình, còn có Dương Tử tài xế của anh ta, Mặc SỢ VỢ anh ta, Mặc Hi con trai anh ta..."
Vi Phương lập tức nói: "Đây không phải giọng nữ! Là giọng của đàn ông..."
"Mày ngu à, người khác không biết đổi giọng a?" Ngưu Dương cực kỳ khinh thường nói.
Long Yên nghĩ nghĩ: "Dáng người rất cao, giọng nam, không phải là Mặc Sở, nhưng, cô ta hoàn toàn có thể kêu người làm chuyện này."
vietwriter.vn vietwriter.vn
Mặc Hàm trời sinh đã không nhạy với hóa học, cô bé lắc đầu như hiểu như không: "Thôi, em cứ đi ăn bánh ngọt của em thì hơn! Hi Hi, anh nói xem, khi đồ ngọt bị chúng ta ăn, liệu nó có phát ra dopamine không? Liệu nó có biểu cảm vui vẻ không?"
Mặc Hi cảm thấy, đừng nói với con gái loại phản ứng hóa học sinh vật này thì hơn, nếu không thì đó chỉ là ông nói gà bà nói vịt thôi.
Trong vườn hoa, chiếc xích đu.
Mặc SƠ và Quyền Đế Sâm hôn nhau đến khó tách ra, hơi thở thơm ngọt dần dần tràn ngập giữa hơi thở của hai người.
Hộp đồ ngọt trên tay cô chênh vênh, suýt thì rơi xuống đất, cô gấp đến độ ô ô, nhưng lại không nói ra tiếng.
vietwriter.vn
Khi Quyền Đế Sâm buông cô ra, Mặc Sơ vội vàng ôm chặt hộp đồ ngọt, suýt thì rơi mất rồi!
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh dưới bầu trời đêm, trong đôi mắt anh là sự cưng chiều dành cho
cô.
"Em muốn ăn bánh ngọt.." Mặc Sơ nói nhỏ.
Cô thật sự lo là Quyền Đế Sâm nhất thời nảy sinh tâm địa dã thú, trực tiếp ôm cô về phòng, vậy thì bánh ngọt của cô liền ngâm nước nóng rồi!
Quyền Đế Sâm ừ một tiếng: "Ăn xong rồi về phòng! Anh đi tắm trước đây!"
Mặc SƠ quay đầu đi, có phải cô có thể hiểu là, cô ăn bánh ngọt xong, anh muốn ăn cô không!
vietwriter.vn
Đêm nay, đồ ngọt rất ngon.
Đêm nay, Mặc Sở cũng rất ngon.
Biệt thự bên hồ.
Long Yên nuôi một nhóm người, thành lập một tổ chức, người đầu tiên mà cô muốn tìm chính là người bạn thân của cô ta, người phụ nữ đã hại cô ta vào tù.
Đàn em Mã Hầu hỏi cô ta: "Bắt sống hay là chết phải thấy xác?"
Một tên đàn em Ngưu Dương khác thì nói: "Mày ngốc thế, nếu đã bắt sống, thì cũng phải chết phải thấy xác!"
Mã Hầu không phục: "Câu này không hợp lý có được không hả? Hoặc là bắt sống, hoặc là chết phải thấy xác, nhìn anh là tôi biết anh quê mùa rồi, ngu như bò vậy!"
Ngưu Dương lập tức cãi lại: "Mày cũng vậy mà, mặt trông giống khỉ, còn giống ngựa..."
"Đủ rồi!" Long Yên trầm giọng quát: "Các anh là đồ bỏ đi hả?"
Mã Hầu lập tức đứng thẳng: "Chúng tôi không phải đồ bỏ đi, tôi là Mã Hầu, anh ta là Ngưu Dương, chúng tôi là hai cộng sự hoàng kim, không có vụ nào là chúng tôi không phá được, không có người nào mà chúng tôi không tìm ra, cũng không chuyện gì mà chúng tôi không hoàn thành."
Ngưu Dương cũng nói luôn: "Đúng vậy, tôi là Ngưu Dương, anh ta là Mã Hầu, chúng tôi là cộng sự ăn ý nhất, không có chúng tôi."
"Lập tức đi làm việc, bắt người phụ nữ đó về đi!" Long Yên lười phải nói thêm với bọn họ.
Sau khi Mã Hầu và Ngưu Dương đi ra, Long Yên tự rót cho mình một ly rượu vang, cô ta cũng tự trang điểm rất đậm, mỗi cô ta đỏ như rượu, phát ra ánh sáng diêm dúa.
Mã Hầu và Ngưu Dương tiến hàng báo cáo thắng lợi, chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được người bạn thân tên Vi Phương của Long Yên.
Vi Phương vẫn luôn ẩn náu ở nước ngoài, dạo gần đây mới về nước, kết quả vừa về đã bị người của Long Yên tìm ra.
Long Yên tát mấy cái "bốp bốp bốp" lên mặt Vi Phương: "Tiện nhân, thế mà cô lại dám hãm hại tôi hả? Loại dân thường như cô, quả nhiên là chảy dòng máu hạ tiện, có thể nào cũng không thay đổi được tính cách hạ tiện của cô! Trước kia, cô a dua ton hót trước mặt tôi, làm cho tôi dẫn cô đi vào xã hội thượng lưu, kết quả thì sao? Cô lại dùng bột khại tôi!"
Trên mặt Vi Phương là dấu tay bị đánh cho đỏ bừng, khi cô ta nhìn Long Yên, cô ta lập tức cầu xin: "Yên Yên, tôi cũng là bị ép thôi, bọn họ bảo tôi mà không làm như thế, bọn họ sẽ giết tôi..."
"Ép cô ư?" Long Yên ném một sập biên lai tiền gửi ngân hàng vào mặt cô ta: "Vô duyên vô cớ, trên tài khoản của cô lại có thêm một trăm vạn, Vi Phương, cô thiểu năng trí tuệ à? Cái này mà cô lừa được tôi sao? Không phải người khác cho cô tiền, cô sẽ hại tôi chắc? Cô đúng là hạ tiện, vì một trăm vạn mà hại tôi!"
Vi Phương thấy sự việc đã đến nước này, cô ta đành phải nói: "Trước đó có người tìm đến tối, nói là chỉ cần cho cô ăn một chút, bọn họ sẽ cho tôi một trăm vạn! Bọn họ không nói đây là bột K, tôi tưởng là bột mì, đồ dùng làm đẹp!"
"Cô đúng là một con ngu không biết xấu hổ!" Long Yên đạp một phát lên bụng Vi Phương: "Đầu óc cô là bã đậu à? Người khác cho cô một trăm vạn, sẽ để cô cho tôi ăn bột mỳ chắc? Là ai? Là ai kêu cô làm chuyện này?"
Vi Phương lắc đầu: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết... Tôi chỉ nhìn thấy là anh ta rất cao, ở trong đêm tối, tôi không nhìn rõ mặt anh ta."
Long Yên cho rằng, điều này rất rõ ràng, bọn họ đây là trăm phương ngàn kế hại cô ta!
"Giọng nói thì sao?" Long Yên trầm giọng nói: "Giọng nói thì chắc cô nhớ chứ! Mã Hầu bật ghi âm lên!"
"Vâng!" Mã Hầu bật ra một đoạn ghi âm giọng nói của Quyền Đế Sâm, Vi Phương lắc đầu: "Không phải anh ta!"
Long Yên ra hiệu Ngưu Dương bật giọng của Tả Điện Vũ, khi giọng nói của Tả Điện Vũ vang lên, Vi Phương vẫn lắc đầu!
Mã Hầu lập tức nói: “Bên cạnh Quyền Đế Sâm vẫn còn những người khác, ví dụ như Quyền Thịnh Quốc, Quyền Đế Đình, còn có Dương Tử tài xế của anh ta, Mặc SỢ VỢ anh ta, Mặc Hi con trai anh ta..."
Vi Phương lập tức nói: "Đây không phải giọng nữ! Là giọng của đàn ông..."
"Mày ngu à, người khác không biết đổi giọng a?" Ngưu Dương cực kỳ khinh thường nói.
Long Yên nghĩ nghĩ: "Dáng người rất cao, giọng nam, không phải là Mặc Sở, nhưng, cô ta hoàn toàn có thể kêu người làm chuyện này."
Mặc Hàm trời sinh đã không nhạy với hóa học, cô bé lắc đầu như hiểu như không: "Thôi, em cứ đi ăn bánh ngọt của em thì hơn! Hi Hi, anh nói xem, khi đồ ngọt bị chúng ta ăn, liệu nó có phát ra dopamine không? Liệu nó có biểu cảm vui vẻ không?"
Mặc Hi cảm thấy, đừng nói với con gái loại phản ứng hóa học sinh vật này thì hơn, nếu không thì đó chỉ là ông nói gà bà nói vịt thôi.
Trong vườn hoa, chiếc xích đu.
Mặc SƠ và Quyền Đế Sâm hôn nhau đến khó tách ra, hơi thở thơm ngọt dần dần tràn ngập giữa hơi thở của hai người.
Hộp đồ ngọt trên tay cô chênh vênh, suýt thì rơi xuống đất, cô gấp đến độ ô ô, nhưng lại không nói ra tiếng.
vietwriter.vn
Khi Quyền Đế Sâm buông cô ra, Mặc Sơ vội vàng ôm chặt hộp đồ ngọt, suýt thì rơi mất rồi!
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh dưới bầu trời đêm, trong đôi mắt anh là sự cưng chiều dành cho
cô.
"Em muốn ăn bánh ngọt.." Mặc Sơ nói nhỏ.
Cô thật sự lo là Quyền Đế Sâm nhất thời nảy sinh tâm địa dã thú, trực tiếp ôm cô về phòng, vậy thì bánh ngọt của cô liền ngâm nước nóng rồi!
Quyền Đế Sâm ừ một tiếng: "Ăn xong rồi về phòng! Anh đi tắm trước đây!"
Mặc SƠ quay đầu đi, có phải cô có thể hiểu là, cô ăn bánh ngọt xong, anh muốn ăn cô không!
vietwriter.vn
Đêm nay, đồ ngọt rất ngon.
Đêm nay, Mặc Sở cũng rất ngon.
Biệt thự bên hồ.
Long Yên nuôi một nhóm người, thành lập một tổ chức, người đầu tiên mà cô muốn tìm chính là người bạn thân của cô ta, người phụ nữ đã hại cô ta vào tù.
Đàn em Mã Hầu hỏi cô ta: "Bắt sống hay là chết phải thấy xác?"
Một tên đàn em Ngưu Dương khác thì nói: "Mày ngốc thế, nếu đã bắt sống, thì cũng phải chết phải thấy xác!"
Mã Hầu không phục: "Câu này không hợp lý có được không hả? Hoặc là bắt sống, hoặc là chết phải thấy xác, nhìn anh là tôi biết anh quê mùa rồi, ngu như bò vậy!"
Ngưu Dương lập tức cãi lại: "Mày cũng vậy mà, mặt trông giống khỉ, còn giống ngựa..."
"Đủ rồi!" Long Yên trầm giọng quát: "Các anh là đồ bỏ đi hả?"
Mã Hầu lập tức đứng thẳng: "Chúng tôi không phải đồ bỏ đi, tôi là Mã Hầu, anh ta là Ngưu Dương, chúng tôi là hai cộng sự hoàng kim, không có vụ nào là chúng tôi không phá được, không có người nào mà chúng tôi không tìm ra, cũng không chuyện gì mà chúng tôi không hoàn thành."
Ngưu Dương cũng nói luôn: "Đúng vậy, tôi là Ngưu Dương, anh ta là Mã Hầu, chúng tôi là cộng sự ăn ý nhất, không có chúng tôi."
"Lập tức đi làm việc, bắt người phụ nữ đó về đi!" Long Yên lười phải nói thêm với bọn họ.
Sau khi Mã Hầu và Ngưu Dương đi ra, Long Yên tự rót cho mình một ly rượu vang, cô ta cũng tự trang điểm rất đậm, mỗi cô ta đỏ như rượu, phát ra ánh sáng diêm dúa.
Mã Hầu và Ngưu Dương tiến hàng báo cáo thắng lợi, chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được người bạn thân tên Vi Phương của Long Yên.
Vi Phương vẫn luôn ẩn náu ở nước ngoài, dạo gần đây mới về nước, kết quả vừa về đã bị người của Long Yên tìm ra.
Long Yên tát mấy cái "bốp bốp bốp" lên mặt Vi Phương: "Tiện nhân, thế mà cô lại dám hãm hại tôi hả? Loại dân thường như cô, quả nhiên là chảy dòng máu hạ tiện, có thể nào cũng không thay đổi được tính cách hạ tiện của cô! Trước kia, cô a dua ton hót trước mặt tôi, làm cho tôi dẫn cô đi vào xã hội thượng lưu, kết quả thì sao? Cô lại dùng bột khại tôi!"
Trên mặt Vi Phương là dấu tay bị đánh cho đỏ bừng, khi cô ta nhìn Long Yên, cô ta lập tức cầu xin: "Yên Yên, tôi cũng là bị ép thôi, bọn họ bảo tôi mà không làm như thế, bọn họ sẽ giết tôi..."
"Ép cô ư?" Long Yên ném một sập biên lai tiền gửi ngân hàng vào mặt cô ta: "Vô duyên vô cớ, trên tài khoản của cô lại có thêm một trăm vạn, Vi Phương, cô thiểu năng trí tuệ à? Cái này mà cô lừa được tôi sao? Không phải người khác cho cô tiền, cô sẽ hại tôi chắc? Cô đúng là hạ tiện, vì một trăm vạn mà hại tôi!"
Vi Phương thấy sự việc đã đến nước này, cô ta đành phải nói: "Trước đó có người tìm đến tối, nói là chỉ cần cho cô ăn một chút, bọn họ sẽ cho tôi một trăm vạn! Bọn họ không nói đây là bột K, tôi tưởng là bột mì, đồ dùng làm đẹp!"
"Cô đúng là một con ngu không biết xấu hổ!" Long Yên đạp một phát lên bụng Vi Phương: "Đầu óc cô là bã đậu à? Người khác cho cô một trăm vạn, sẽ để cô cho tôi ăn bột mỳ chắc? Là ai? Là ai kêu cô làm chuyện này?"
Vi Phương lắc đầu: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết... Tôi chỉ nhìn thấy là anh ta rất cao, ở trong đêm tối, tôi không nhìn rõ mặt anh ta."
Long Yên cho rằng, điều này rất rõ ràng, bọn họ đây là trăm phương ngàn kế hại cô ta!
"Giọng nói thì sao?" Long Yên trầm giọng nói: "Giọng nói thì chắc cô nhớ chứ! Mã Hầu bật ghi âm lên!"
"Vâng!" Mã Hầu bật ra một đoạn ghi âm giọng nói của Quyền Đế Sâm, Vi Phương lắc đầu: "Không phải anh ta!"
Long Yên ra hiệu Ngưu Dương bật giọng của Tả Điện Vũ, khi giọng nói của Tả Điện Vũ vang lên, Vi Phương vẫn lắc đầu!
Mã Hầu lập tức nói: “Bên cạnh Quyền Đế Sâm vẫn còn những người khác, ví dụ như Quyền Thịnh Quốc, Quyền Đế Đình, còn có Dương Tử tài xế của anh ta, Mặc SỢ VỢ anh ta, Mặc Hi con trai anh ta..."
Vi Phương lập tức nói: "Đây không phải giọng nữ! Là giọng của đàn ông..."
"Mày ngu à, người khác không biết đổi giọng a?" Ngưu Dương cực kỳ khinh thường nói.
Long Yên nghĩ nghĩ: "Dáng người rất cao, giọng nam, không phải là Mặc Sở, nhưng, cô ta hoàn toàn có thể kêu người làm chuyện này."
vietwriter.vn vietwriter.vn
Bình luận facebook