• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! (1 Viewer)

  • Chương 396 Cô là con gái của Long Diệu Thiên!

Cố Mộc Thành nhanh chóng lái xe tới, sau đó anh ta đi vào văn phòng của Mặc Sơ: "Thần thần bí bí như này, cô cứ làm như thể gián điệp ý."


Mặc Sơ đưa chiếc bút trên tay cho anh ta: "Trên đây có vết máu, có thể kiểm tra dna không?"


Cố Mộc Thành nhận lấy: "Được!"


Mặc Sơ nhìn anh ta chằm chằm: "Anh đích thân giám định được không? Tôi không tin người khác!"


Hiện giờ cô rất mơ hồ, đầu óc cô đang loạn tùng phèo hết cả lên và không ngừng rối rắm, cô nhìn Cố Mộc Thành, vào khoảnh khắc này, cô chính là một chiếc lá cô độc trong đại dương bao la, có tìm thế nào cũng không thấy phương hướng.



vietwriter.vn



"Đương nhiên rồi!" Cố Mộc Thành gật đầu: "Lần trước tôi đã giám định của Hi Hi và Quyền Đế Sâm, cái này là.."


"Giờ anh đừng cái này, giám định này là của tôi và cô ta!" Mặc Sơ nói: "Trước giờ tan làm vào buổi chiều, sẽ ra kết quả không?"


"Sẽ." Sau khi Cố Mộc Thành cầm lấy mẫu vật, anh ta lập tức đi về ngay.


Mặc SƠ ở trong văn phòng mà lòng nóng như lửa đốt, lúc này đây cô rất bối rối, cô không biết bố mẹ ruột của mình là ai? Cô không biết Quyền Đế Sâm có lòng gì với cô?


Mặc SƠ cưỡng ép mình đi vào trạng thái giải quyết công việc, nhưng cô không thể nào tập trung được.


Những lời nói của người phụ nữ trung niên, đa đánh tan tín nhiệm của cô dành cho quyền Đế Sâm.



vietwriter.vn



Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến giờ tan làm buổi chiều, Cố Mộc Thành đã gửi báo cáo giám định vào trong hòm thư của cô rồi.


Sau khi mở hộp thư ra, cái mà cô nhìn thấy chính là, cổ và Long Yên là chị em cùng cha khác mę.


Mặc Sơ kinh ngạc, thế cũng có nghĩa là, mẹ ruột của cô là ai, cô cũng không biết!


Nhưng mà, tờ báo cáo giám định này cũng làm cho Mặc Sơ rơi vào khủng hoảng.


Chí ít thì người phụ nữ trung niên đấy đã nói đúng một chuyện, cô là con gái của Long Diệu Thiên!


Còn về Quyền Đế sâm và nhà họ Long, nhà họ Mặc có phải là có ân oán lâu năm hay không, Mặc Sa vẫn chưa dám khẳng định, hoặc là, đây là kể ly gián của người phụ nữ trung niên đó.


Mặc Sợ bỗng nhớ ra, lúc cô bị Long Diệu Thiên bắt đi, ông ta bất ngờ hỏi cô năm nay có bao nhiêu tuổi? Sau đó thì liền có suy nghĩ muốn bóp chết cô!


Có phải Long Diệu Thiên cũng biết cô có thể là con gái của ông ta không?


Bằng không, cho dù là trước khi ông ta muốn chỉnh chết cô, tại sao lại muốn hỏi một câu kỳ lạ vậy chứ?


Hóa ra, cô không được người chào đón đến vậy sao? Cô cũng không có lớn lên bên cạnh Long Diệu Thiên, nhưng sau khi trưởng thành, cô ta vẫn muốn bóp chết cô?


Cô là con gái ruột của ông ta mà, có một câu nói, hổ dữ còn không ăn thịt con đấy!


Mặc Sơ khóc đi ra khỏi công ty, cô không có đi ra bãi đỗ xe, cô cứ đi bộ trên đường như thế, nước mắt cứ rơi, bố ruột mắng cô là dã chứng không ai cần!


Đèn hoa mới đăng, cả thành phố rực rỡ ánh đèn.


Ánh đèn sáng ngời, làm cho thành phố này có một tia ấm áp.


Nhưng mà, Mặc Sơ lại không ấm áp nổi!


Cô cũng không có được bao nhiêu ấm áp khi lớn lên ở nhà họ Mặc, cô cũng từng khát vọng có bố mẹ ruột, dần dần sau khi trưởng thành, cuối cùng cô đã độc lập tự chủ rồi!


Cô có công việc của mình, cô có con của mình! Điều mà cô không ngờ tới đó là, bố ruột của cô là một người như thế!


Ông ta che chở cho Long Yên như trân bảo, còn cô thì lại là cái đinh trong mắt ông ta, vứt đi cho thống khoái!


Mặc Sơ khóc đến nỗi cực kỳ thương tâm, cô cũng không biết mình đã đi đến đâu rồi!


Dương Tử đã đợi ở bãi đỗ xe một lúc lâu lắm rồi, anh ta chưa có trông thấy Mặc Sơ đi xuống lầu, anh ta đi lên xem thì cả công ty đã tan làm rồi, người cũng đã về hết rồi.


Dương Tử gọi điện cho Mặc Sơ, lúc này cô đang thương tâm, nên cô cũng không có nghe thấy tiếng chuông điện thoại.


Dương Tử sốt ruột rồi, anh ta lập tức đi đến chỗ quản lý xem camera giám sát, nhìn một cái đã trong thấy Mặc Sơ khóc sướt mướt đi ra ngoài, anh ta gọi ngay cho Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, chị dâu xảy ra chuyện rồi!"


Quyền Đế Sâm vừa nghe thấy vậy, cả người lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu: "Có chuyện gì?"


"Sau khi tan làm, cô ấy không có tới bãi đỗ xe, mà một mình khóc lóc đi ra ngoài rồi!" Dương Tử nói: "Tôi lập tức đi tìm cô ấy ngay đây!"


Quyền Đế Sâm đại khái đã biết là chuyện gì, điều mà anh không ngờ đó là, chuyện này tới nhanh như vậy!


Quyền Đế Sầm nhìn đồng hồ, phía trên có hiển thị vị trí hiện tại của Mặc Sơ, anh nói cho Dương Tử biết địa chỉ này, hai người từ hai phương hướng cùng đi nhanh về phía Mặc Sơ.


Mặc Sa của lúc này, cô đi đến bên cạnh hồ chứa nước, trời thu, hồ chứa nước vào buổi tối rất ít người.


Mùa hè sẽ có người tới đây hóng mát, mùa thu thì muỗi nhiều, thời tiết cũng dần lạnh xuống, người tới cũng ít đi.


Cô ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh hồ chứa nước, một mình đối mặt với hồ chứa nước tối om, tiếng khóc mà cô kìm nén đã không kìm nén được nữa rồi!


"Mặc Sơ... Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên.


Mặc Sơ mờ mịt nhìn qua, cô đã nhìn thấy Cố Mộc Thành ở không xa.







Cố Mộc Thành nhanh chóng lái xe tới, sau đó anh ta đi vào văn phòng của Mặc Sơ: "Thần thần bí bí như này, cô cứ làm như thể gián điệp ý."


Mặc Sơ đưa chiếc bút trên tay cho anh ta: "Trên đây có vết máu, có thể kiểm tra dna không?"


Cố Mộc Thành nhận lấy: "Được!"


Mặc Sơ nhìn anh ta chằm chằm: "Anh đích thân giám định được không? Tôi không tin người khác!"


Hiện giờ cô rất mơ hồ, đầu óc cô đang loạn tùng phèo hết cả lên và không ngừng rối rắm, cô nhìn Cố Mộc Thành, vào khoảnh khắc này, cô chính là một chiếc lá cô độc trong đại dương bao la, có tìm thế nào cũng không thấy phương hướng.



vietwriter.vn



"Đương nhiên rồi!" Cố Mộc Thành gật đầu: "Lần trước tôi đã giám định của Hi Hi và Quyền Đế Sâm, cái này là.."


"Giờ anh đừng cái này, giám định này là của tôi và cô ta!" Mặc Sơ nói: "Trước giờ tan làm vào buổi chiều, sẽ ra kết quả không?"


"Sẽ." Sau khi Cố Mộc Thành cầm lấy mẫu vật, anh ta lập tức đi về ngay.


Mặc SƠ ở trong văn phòng mà lòng nóng như lửa đốt, lúc này đây cô rất bối rối, cô không biết bố mẹ ruột của mình là ai? Cô không biết Quyền Đế Sâm có lòng gì với cô?


Mặc SƠ cưỡng ép mình đi vào trạng thái giải quyết công việc, nhưng cô không thể nào tập trung được.


Những lời nói của người phụ nữ trung niên, đa đánh tan tín nhiệm của cô dành cho quyền Đế Sâm.



vietwriter.vn



Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến giờ tan làm buổi chiều, Cố Mộc Thành đã gửi báo cáo giám định vào trong hòm thư của cô rồi.


Sau khi mở hộp thư ra, cái mà cô nhìn thấy chính là, cổ và Long Yên là chị em cùng cha khác mę.


Mặc Sơ kinh ngạc, thế cũng có nghĩa là, mẹ ruột của cô là ai, cô cũng không biết!


Nhưng mà, tờ báo cáo giám định này cũng làm cho Mặc Sơ rơi vào khủng hoảng.


Chí ít thì người phụ nữ trung niên đấy đã nói đúng một chuyện, cô là con gái của Long Diệu Thiên!


Còn về Quyền Đế sâm và nhà họ Long, nhà họ Mặc có phải là có ân oán lâu năm hay không, Mặc Sa vẫn chưa dám khẳng định, hoặc là, đây là kể ly gián của người phụ nữ trung niên đó.


Mặc Sợ bỗng nhớ ra, lúc cô bị Long Diệu Thiên bắt đi, ông ta bất ngờ hỏi cô năm nay có bao nhiêu tuổi? Sau đó thì liền có suy nghĩ muốn bóp chết cô!


Có phải Long Diệu Thiên cũng biết cô có thể là con gái của ông ta không?


Bằng không, cho dù là trước khi ông ta muốn chỉnh chết cô, tại sao lại muốn hỏi một câu kỳ lạ vậy chứ?


Hóa ra, cô không được người chào đón đến vậy sao? Cô cũng không có lớn lên bên cạnh Long Diệu Thiên, nhưng sau khi trưởng thành, cô ta vẫn muốn bóp chết cô?


Cô là con gái ruột của ông ta mà, có một câu nói, hổ dữ còn không ăn thịt con đấy!


Mặc Sơ khóc đi ra khỏi công ty, cô không có đi ra bãi đỗ xe, cô cứ đi bộ trên đường như thế, nước mắt cứ rơi, bố ruột mắng cô là dã chứng không ai cần!


Đèn hoa mới đăng, cả thành phố rực rỡ ánh đèn.


Ánh đèn sáng ngời, làm cho thành phố này có một tia ấm áp.


Nhưng mà, Mặc Sơ lại không ấm áp nổi!


Cô cũng không có được bao nhiêu ấm áp khi lớn lên ở nhà họ Mặc, cô cũng từng khát vọng có bố mẹ ruột, dần dần sau khi trưởng thành, cuối cùng cô đã độc lập tự chủ rồi!


Cô có công việc của mình, cô có con của mình! Điều mà cô không ngờ tới đó là, bố ruột của cô là một người như thế!


Ông ta che chở cho Long Yên như trân bảo, còn cô thì lại là cái đinh trong mắt ông ta, vứt đi cho thống khoái!


Mặc Sơ khóc đến nỗi cực kỳ thương tâm, cô cũng không biết mình đã đi đến đâu rồi!


Dương Tử đã đợi ở bãi đỗ xe một lúc lâu lắm rồi, anh ta chưa có trông thấy Mặc Sơ đi xuống lầu, anh ta đi lên xem thì cả công ty đã tan làm rồi, người cũng đã về hết rồi.


Dương Tử gọi điện cho Mặc Sơ, lúc này cô đang thương tâm, nên cô cũng không có nghe thấy tiếng chuông điện thoại.


Dương Tử sốt ruột rồi, anh ta lập tức đi đến chỗ quản lý xem camera giám sát, nhìn một cái đã trong thấy Mặc Sơ khóc sướt mướt đi ra ngoài, anh ta gọi ngay cho Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, chị dâu xảy ra chuyện rồi!"


Quyền Đế Sâm vừa nghe thấy vậy, cả người lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu: "Có chuyện gì?"


"Sau khi tan làm, cô ấy không có tới bãi đỗ xe, mà một mình khóc lóc đi ra ngoài rồi!" Dương Tử nói: "Tôi lập tức đi tìm cô ấy ngay đây!"


Quyền Đế Sâm đại khái đã biết là chuyện gì, điều mà anh không ngờ đó là, chuyện này tới nhanh như vậy!


Quyền Đế Sầm nhìn đồng hồ, phía trên có hiển thị vị trí hiện tại của Mặc Sơ, anh nói cho Dương Tử biết địa chỉ này, hai người từ hai phương hướng cùng đi nhanh về phía Mặc Sơ.


Mặc Sa của lúc này, cô đi đến bên cạnh hồ chứa nước, trời thu, hồ chứa nước vào buổi tối rất ít người.


Mùa hè sẽ có người tới đây hóng mát, mùa thu thì muỗi nhiều, thời tiết cũng dần lạnh xuống, người tới cũng ít đi.


Cô ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh hồ chứa nước, một mình đối mặt với hồ chứa nước tối om, tiếng khóc mà cô kìm nén đã không kìm nén được nữa rồi!


"Mặc Sơ... Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên.


Mặc Sơ mờ mịt nhìn qua, cô đã nhìn thấy Cố Mộc Thành ở không xa.
vietwriter.vn vietwriter.vn












Cố Mộc Thành nhanh chóng lái xe tới, sau đó anh ta đi vào văn phòng của Mặc Sơ: "Thần thần bí bí như này, cô cứ làm như thể gián điệp ý."


Mặc Sơ đưa chiếc bút trên tay cho anh ta: "Trên đây có vết máu, có thể kiểm tra dna không?"


Cố Mộc Thành nhận lấy: "Được!"


Mặc Sơ nhìn anh ta chằm chằm: "Anh đích thân giám định được không? Tôi không tin người khác!"


Hiện giờ cô rất mơ hồ, đầu óc cô đang loạn tùng phèo hết cả lên và không ngừng rối rắm, cô nhìn Cố Mộc Thành, vào khoảnh khắc này, cô chính là một chiếc lá cô độc trong đại dương bao la, có tìm thế nào cũng không thấy phương hướng.



vietwriter.vn



"Đương nhiên rồi!" Cố Mộc Thành gật đầu: "Lần trước tôi đã giám định của Hi Hi và Quyền Đế Sâm, cái này là.."


"Giờ anh đừng cái này, giám định này là của tôi và cô ta!" Mặc Sơ nói: "Trước giờ tan làm vào buổi chiều, sẽ ra kết quả không?"


"Sẽ." Sau khi Cố Mộc Thành cầm lấy mẫu vật, anh ta lập tức đi về ngay.


Mặc SƠ ở trong văn phòng mà lòng nóng như lửa đốt, lúc này đây cô rất bối rối, cô không biết bố mẹ ruột của mình là ai? Cô không biết Quyền Đế Sâm có lòng gì với cô?


Mặc SƠ cưỡng ép mình đi vào trạng thái giải quyết công việc, nhưng cô không thể nào tập trung được.


Những lời nói của người phụ nữ trung niên, đa đánh tan tín nhiệm của cô dành cho quyền Đế Sâm.



vietwriter.vn



Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến giờ tan làm buổi chiều, Cố Mộc Thành đã gửi báo cáo giám định vào trong hòm thư của cô rồi.


Sau khi mở hộp thư ra, cái mà cô nhìn thấy chính là, cổ và Long Yên là chị em cùng cha khác mę.


Mặc Sơ kinh ngạc, thế cũng có nghĩa là, mẹ ruột của cô là ai, cô cũng không biết!


Nhưng mà, tờ báo cáo giám định này cũng làm cho Mặc Sơ rơi vào khủng hoảng.


Chí ít thì người phụ nữ trung niên đấy đã nói đúng một chuyện, cô là con gái của Long Diệu Thiên!


Còn về Quyền Đế sâm và nhà họ Long, nhà họ Mặc có phải là có ân oán lâu năm hay không, Mặc Sa vẫn chưa dám khẳng định, hoặc là, đây là kể ly gián của người phụ nữ trung niên đó.


Mặc Sợ bỗng nhớ ra, lúc cô bị Long Diệu Thiên bắt đi, ông ta bất ngờ hỏi cô năm nay có bao nhiêu tuổi? Sau đó thì liền có suy nghĩ muốn bóp chết cô!


Có phải Long Diệu Thiên cũng biết cô có thể là con gái của ông ta không?


Bằng không, cho dù là trước khi ông ta muốn chỉnh chết cô, tại sao lại muốn hỏi một câu kỳ lạ vậy chứ?


Hóa ra, cô không được người chào đón đến vậy sao? Cô cũng không có lớn lên bên cạnh Long Diệu Thiên, nhưng sau khi trưởng thành, cô ta vẫn muốn bóp chết cô?


Cô là con gái ruột của ông ta mà, có một câu nói, hổ dữ còn không ăn thịt con đấy!


Mặc Sơ khóc đi ra khỏi công ty, cô không có đi ra bãi đỗ xe, cô cứ đi bộ trên đường như thế, nước mắt cứ rơi, bố ruột mắng cô là dã chứng không ai cần!


Đèn hoa mới đăng, cả thành phố rực rỡ ánh đèn.


Ánh đèn sáng ngời, làm cho thành phố này có một tia ấm áp.


Nhưng mà, Mặc Sơ lại không ấm áp nổi!


Cô cũng không có được bao nhiêu ấm áp khi lớn lên ở nhà họ Mặc, cô cũng từng khát vọng có bố mẹ ruột, dần dần sau khi trưởng thành, cuối cùng cô đã độc lập tự chủ rồi!


Cô có công việc của mình, cô có con của mình! Điều mà cô không ngờ tới đó là, bố ruột của cô là một người như thế!


Ông ta che chở cho Long Yên như trân bảo, còn cô thì lại là cái đinh trong mắt ông ta, vứt đi cho thống khoái!


Mặc Sơ khóc đến nỗi cực kỳ thương tâm, cô cũng không biết mình đã đi đến đâu rồi!


Dương Tử đã đợi ở bãi đỗ xe một lúc lâu lắm rồi, anh ta chưa có trông thấy Mặc Sơ đi xuống lầu, anh ta đi lên xem thì cả công ty đã tan làm rồi, người cũng đã về hết rồi.


Dương Tử gọi điện cho Mặc Sơ, lúc này cô đang thương tâm, nên cô cũng không có nghe thấy tiếng chuông điện thoại.


Dương Tử sốt ruột rồi, anh ta lập tức đi đến chỗ quản lý xem camera giám sát, nhìn một cái đã trong thấy Mặc Sơ khóc sướt mướt đi ra ngoài, anh ta gọi ngay cho Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, chị dâu xảy ra chuyện rồi!"


Quyền Đế Sâm vừa nghe thấy vậy, cả người lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu: "Có chuyện gì?"


"Sau khi tan làm, cô ấy không có tới bãi đỗ xe, mà một mình khóc lóc đi ra ngoài rồi!" Dương Tử nói: "Tôi lập tức đi tìm cô ấy ngay đây!"


Quyền Đế Sâm đại khái đã biết là chuyện gì, điều mà anh không ngờ đó là, chuyện này tới nhanh như vậy!


Quyền Đế Sầm nhìn đồng hồ, phía trên có hiển thị vị trí hiện tại của Mặc Sơ, anh nói cho Dương Tử biết địa chỉ này, hai người từ hai phương hướng cùng đi nhanh về phía Mặc Sơ.


Mặc Sa của lúc này, cô đi đến bên cạnh hồ chứa nước, trời thu, hồ chứa nước vào buổi tối rất ít người.


Mùa hè sẽ có người tới đây hóng mát, mùa thu thì muỗi nhiều, thời tiết cũng dần lạnh xuống, người tới cũng ít đi.


Cô ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh hồ chứa nước, một mình đối mặt với hồ chứa nước tối om, tiếng khóc mà cô kìm nén đã không kìm nén được nữa rồi!


"Mặc Sơ... Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên.


Mặc Sơ mờ mịt nhìn qua, cô đã nhìn thấy Cố Mộc Thành ở không xa.







Cố Mộc Thành nhanh chóng lái xe tới, sau đó anh ta đi vào văn phòng của Mặc Sơ: "Thần thần bí bí như này, cô cứ làm như thể gián điệp ý."


Mặc Sơ đưa chiếc bút trên tay cho anh ta: "Trên đây có vết máu, có thể kiểm tra dna không?"


Cố Mộc Thành nhận lấy: "Được!"


Mặc Sơ nhìn anh ta chằm chằm: "Anh đích thân giám định được không? Tôi không tin người khác!"


Hiện giờ cô rất mơ hồ, đầu óc cô đang loạn tùng phèo hết cả lên và không ngừng rối rắm, cô nhìn Cố Mộc Thành, vào khoảnh khắc này, cô chính là một chiếc lá cô độc trong đại dương bao la, có tìm thế nào cũng không thấy phương hướng.



vietwriter.vn



"Đương nhiên rồi!" Cố Mộc Thành gật đầu: "Lần trước tôi đã giám định của Hi Hi và Quyền Đế Sâm, cái này là.."


"Giờ anh đừng cái này, giám định này là của tôi và cô ta!" Mặc Sơ nói: "Trước giờ tan làm vào buổi chiều, sẽ ra kết quả không?"


"Sẽ." Sau khi Cố Mộc Thành cầm lấy mẫu vật, anh ta lập tức đi về ngay.


Mặc SƠ ở trong văn phòng mà lòng nóng như lửa đốt, lúc này đây cô rất bối rối, cô không biết bố mẹ ruột của mình là ai? Cô không biết Quyền Đế Sâm có lòng gì với cô?


Mặc SƠ cưỡng ép mình đi vào trạng thái giải quyết công việc, nhưng cô không thể nào tập trung được.


Những lời nói của người phụ nữ trung niên, đa đánh tan tín nhiệm của cô dành cho quyền Đế Sâm.



vietwriter.vn



Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến giờ tan làm buổi chiều, Cố Mộc Thành đã gửi báo cáo giám định vào trong hòm thư của cô rồi.


Sau khi mở hộp thư ra, cái mà cô nhìn thấy chính là, cổ và Long Yên là chị em cùng cha khác mę.


Mặc Sơ kinh ngạc, thế cũng có nghĩa là, mẹ ruột của cô là ai, cô cũng không biết!


Nhưng mà, tờ báo cáo giám định này cũng làm cho Mặc Sơ rơi vào khủng hoảng.


Chí ít thì người phụ nữ trung niên đấy đã nói đúng một chuyện, cô là con gái của Long Diệu Thiên!


Còn về Quyền Đế sâm và nhà họ Long, nhà họ Mặc có phải là có ân oán lâu năm hay không, Mặc Sa vẫn chưa dám khẳng định, hoặc là, đây là kể ly gián của người phụ nữ trung niên đó.


Mặc Sợ bỗng nhớ ra, lúc cô bị Long Diệu Thiên bắt đi, ông ta bất ngờ hỏi cô năm nay có bao nhiêu tuổi? Sau đó thì liền có suy nghĩ muốn bóp chết cô!


Có phải Long Diệu Thiên cũng biết cô có thể là con gái của ông ta không?


Bằng không, cho dù là trước khi ông ta muốn chỉnh chết cô, tại sao lại muốn hỏi một câu kỳ lạ vậy chứ?


Hóa ra, cô không được người chào đón đến vậy sao? Cô cũng không có lớn lên bên cạnh Long Diệu Thiên, nhưng sau khi trưởng thành, cô ta vẫn muốn bóp chết cô?


Cô là con gái ruột của ông ta mà, có một câu nói, hổ dữ còn không ăn thịt con đấy!


Mặc Sơ khóc đi ra khỏi công ty, cô không có đi ra bãi đỗ xe, cô cứ đi bộ trên đường như thế, nước mắt cứ rơi, bố ruột mắng cô là dã chứng không ai cần!


Đèn hoa mới đăng, cả thành phố rực rỡ ánh đèn.


Ánh đèn sáng ngời, làm cho thành phố này có một tia ấm áp.


Nhưng mà, Mặc Sơ lại không ấm áp nổi!


Cô cũng không có được bao nhiêu ấm áp khi lớn lên ở nhà họ Mặc, cô cũng từng khát vọng có bố mẹ ruột, dần dần sau khi trưởng thành, cuối cùng cô đã độc lập tự chủ rồi!


Cô có công việc của mình, cô có con của mình! Điều mà cô không ngờ tới đó là, bố ruột của cô là một người như thế!


Ông ta che chở cho Long Yên như trân bảo, còn cô thì lại là cái đinh trong mắt ông ta, vứt đi cho thống khoái!


Mặc Sơ khóc đến nỗi cực kỳ thương tâm, cô cũng không biết mình đã đi đến đâu rồi!


Dương Tử đã đợi ở bãi đỗ xe một lúc lâu lắm rồi, anh ta chưa có trông thấy Mặc Sơ đi xuống lầu, anh ta đi lên xem thì cả công ty đã tan làm rồi, người cũng đã về hết rồi.


Dương Tử gọi điện cho Mặc Sơ, lúc này cô đang thương tâm, nên cô cũng không có nghe thấy tiếng chuông điện thoại.


Dương Tử sốt ruột rồi, anh ta lập tức đi đến chỗ quản lý xem camera giám sát, nhìn một cái đã trong thấy Mặc Sơ khóc sướt mướt đi ra ngoài, anh ta gọi ngay cho Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, chị dâu xảy ra chuyện rồi!"


Quyền Đế Sâm vừa nghe thấy vậy, cả người lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu: "Có chuyện gì?"


"Sau khi tan làm, cô ấy không có tới bãi đỗ xe, mà một mình khóc lóc đi ra ngoài rồi!" Dương Tử nói: "Tôi lập tức đi tìm cô ấy ngay đây!"


Quyền Đế Sâm đại khái đã biết là chuyện gì, điều mà anh không ngờ đó là, chuyện này tới nhanh như vậy!


Quyền Đế Sầm nhìn đồng hồ, phía trên có hiển thị vị trí hiện tại của Mặc Sơ, anh nói cho Dương Tử biết địa chỉ này, hai người từ hai phương hướng cùng đi nhanh về phía Mặc Sơ.


Mặc Sa của lúc này, cô đi đến bên cạnh hồ chứa nước, trời thu, hồ chứa nước vào buổi tối rất ít người.


Mùa hè sẽ có người tới đây hóng mát, mùa thu thì muỗi nhiều, thời tiết cũng dần lạnh xuống, người tới cũng ít đi.


Cô ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh hồ chứa nước, một mình đối mặt với hồ chứa nước tối om, tiếng khóc mà cô kìm nén đã không kìm nén được nữa rồi!


"Mặc Sơ... Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên.


Mặc Sơ mờ mịt nhìn qua, cô đã nhìn thấy Cố Mộc Thành ở không xa.
vietwriter.vn vietwriter.vn












Cố Mộc Thành nhanh chóng lái xe tới, sau đó anh ta đi vào văn phòng của Mặc Sơ: "Thần thần bí bí như này, cô cứ làm như thể gián điệp ý."


Mặc Sơ đưa chiếc bút trên tay cho anh ta: "Trên đây có vết máu, có thể kiểm tra dna không?"


Cố Mộc Thành nhận lấy: "Được!"


Mặc Sơ nhìn anh ta chằm chằm: "Anh đích thân giám định được không? Tôi không tin người khác!"


Hiện giờ cô rất mơ hồ, đầu óc cô đang loạn tùng phèo hết cả lên và không ngừng rối rắm, cô nhìn Cố Mộc Thành, vào khoảnh khắc này, cô chính là một chiếc lá cô độc trong đại dương bao la, có tìm thế nào cũng không thấy phương hướng.



vietwriter.vn



"Đương nhiên rồi!" Cố Mộc Thành gật đầu: "Lần trước tôi đã giám định của Hi Hi và Quyền Đế Sâm, cái này là.."


"Giờ anh đừng cái này, giám định này là của tôi và cô ta!" Mặc Sơ nói: "Trước giờ tan làm vào buổi chiều, sẽ ra kết quả không?"


"Sẽ." Sau khi Cố Mộc Thành cầm lấy mẫu vật, anh ta lập tức đi về ngay.


Mặc SƠ ở trong văn phòng mà lòng nóng như lửa đốt, lúc này đây cô rất bối rối, cô không biết bố mẹ ruột của mình là ai? Cô không biết Quyền Đế Sâm có lòng gì với cô?


Mặc SƠ cưỡng ép mình đi vào trạng thái giải quyết công việc, nhưng cô không thể nào tập trung được.


Những lời nói của người phụ nữ trung niên, đa đánh tan tín nhiệm của cô dành cho quyền Đế Sâm.



vietwriter.vn



Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến giờ tan làm buổi chiều, Cố Mộc Thành đã gửi báo cáo giám định vào trong hòm thư của cô rồi.


Sau khi mở hộp thư ra, cái mà cô nhìn thấy chính là, cổ và Long Yên là chị em cùng cha khác mę.


Mặc Sơ kinh ngạc, thế cũng có nghĩa là, mẹ ruột của cô là ai, cô cũng không biết!


Nhưng mà, tờ báo cáo giám định này cũng làm cho Mặc Sơ rơi vào khủng hoảng.


Chí ít thì người phụ nữ trung niên đấy đã nói đúng một chuyện, cô là con gái của Long Diệu Thiên!


Còn về Quyền Đế sâm và nhà họ Long, nhà họ Mặc có phải là có ân oán lâu năm hay không, Mặc Sa vẫn chưa dám khẳng định, hoặc là, đây là kể ly gián của người phụ nữ trung niên đó.


Mặc Sợ bỗng nhớ ra, lúc cô bị Long Diệu Thiên bắt đi, ông ta bất ngờ hỏi cô năm nay có bao nhiêu tuổi? Sau đó thì liền có suy nghĩ muốn bóp chết cô!


Có phải Long Diệu Thiên cũng biết cô có thể là con gái của ông ta không?


Bằng không, cho dù là trước khi ông ta muốn chỉnh chết cô, tại sao lại muốn hỏi một câu kỳ lạ vậy chứ?


Hóa ra, cô không được người chào đón đến vậy sao? Cô cũng không có lớn lên bên cạnh Long Diệu Thiên, nhưng sau khi trưởng thành, cô ta vẫn muốn bóp chết cô?


Cô là con gái ruột của ông ta mà, có một câu nói, hổ dữ còn không ăn thịt con đấy!


Mặc Sơ khóc đi ra khỏi công ty, cô không có đi ra bãi đỗ xe, cô cứ đi bộ trên đường như thế, nước mắt cứ rơi, bố ruột mắng cô là dã chứng không ai cần!


Đèn hoa mới đăng, cả thành phố rực rỡ ánh đèn.


Ánh đèn sáng ngời, làm cho thành phố này có một tia ấm áp.


Nhưng mà, Mặc Sơ lại không ấm áp nổi!


Cô cũng không có được bao nhiêu ấm áp khi lớn lên ở nhà họ Mặc, cô cũng từng khát vọng có bố mẹ ruột, dần dần sau khi trưởng thành, cuối cùng cô đã độc lập tự chủ rồi!


Cô có công việc của mình, cô có con của mình! Điều mà cô không ngờ tới đó là, bố ruột của cô là một người như thế!


Ông ta che chở cho Long Yên như trân bảo, còn cô thì lại là cái đinh trong mắt ông ta, vứt đi cho thống khoái!


Mặc Sơ khóc đến nỗi cực kỳ thương tâm, cô cũng không biết mình đã đi đến đâu rồi!


Dương Tử đã đợi ở bãi đỗ xe một lúc lâu lắm rồi, anh ta chưa có trông thấy Mặc Sơ đi xuống lầu, anh ta đi lên xem thì cả công ty đã tan làm rồi, người cũng đã về hết rồi.


Dương Tử gọi điện cho Mặc Sơ, lúc này cô đang thương tâm, nên cô cũng không có nghe thấy tiếng chuông điện thoại.


Dương Tử sốt ruột rồi, anh ta lập tức đi đến chỗ quản lý xem camera giám sát, nhìn một cái đã trong thấy Mặc Sơ khóc sướt mướt đi ra ngoài, anh ta gọi ngay cho Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, chị dâu xảy ra chuyện rồi!"


Quyền Đế Sâm vừa nghe thấy vậy, cả người lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu: "Có chuyện gì?"


"Sau khi tan làm, cô ấy không có tới bãi đỗ xe, mà một mình khóc lóc đi ra ngoài rồi!" Dương Tử nói: "Tôi lập tức đi tìm cô ấy ngay đây!"


Quyền Đế Sâm đại khái đã biết là chuyện gì, điều mà anh không ngờ đó là, chuyện này tới nhanh như vậy!


Quyền Đế Sầm nhìn đồng hồ, phía trên có hiển thị vị trí hiện tại của Mặc Sơ, anh nói cho Dương Tử biết địa chỉ này, hai người từ hai phương hướng cùng đi nhanh về phía Mặc Sơ.


Mặc Sa của lúc này, cô đi đến bên cạnh hồ chứa nước, trời thu, hồ chứa nước vào buổi tối rất ít người.


Mùa hè sẽ có người tới đây hóng mát, mùa thu thì muỗi nhiều, thời tiết cũng dần lạnh xuống, người tới cũng ít đi.


Cô ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh hồ chứa nước, một mình đối mặt với hồ chứa nước tối om, tiếng khóc mà cô kìm nén đã không kìm nén được nữa rồi!


"Mặc Sơ... Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên.


Mặc Sơ mờ mịt nhìn qua, cô đã nhìn thấy Cố Mộc Thành ở không xa.







Cố Mộc Thành nhanh chóng lái xe tới, sau đó anh ta đi vào văn phòng của Mặc Sơ: "Thần thần bí bí như này, cô cứ làm như thể gián điệp ý."


Mặc Sơ đưa chiếc bút trên tay cho anh ta: "Trên đây có vết máu, có thể kiểm tra dna không?"


Cố Mộc Thành nhận lấy: "Được!"


Mặc Sơ nhìn anh ta chằm chằm: "Anh đích thân giám định được không? Tôi không tin người khác!"


Hiện giờ cô rất mơ hồ, đầu óc cô đang loạn tùng phèo hết cả lên và không ngừng rối rắm, cô nhìn Cố Mộc Thành, vào khoảnh khắc này, cô chính là một chiếc lá cô độc trong đại dương bao la, có tìm thế nào cũng không thấy phương hướng.



vietwriter.vn



"Đương nhiên rồi!" Cố Mộc Thành gật đầu: "Lần trước tôi đã giám định của Hi Hi và Quyền Đế Sâm, cái này là.."


"Giờ anh đừng cái này, giám định này là của tôi và cô ta!" Mặc Sơ nói: "Trước giờ tan làm vào buổi chiều, sẽ ra kết quả không?"


"Sẽ." Sau khi Cố Mộc Thành cầm lấy mẫu vật, anh ta lập tức đi về ngay.


Mặc SƠ ở trong văn phòng mà lòng nóng như lửa đốt, lúc này đây cô rất bối rối, cô không biết bố mẹ ruột của mình là ai? Cô không biết Quyền Đế Sâm có lòng gì với cô?


Mặc SƠ cưỡng ép mình đi vào trạng thái giải quyết công việc, nhưng cô không thể nào tập trung được.


Những lời nói của người phụ nữ trung niên, đa đánh tan tín nhiệm của cô dành cho quyền Đế Sâm.



vietwriter.vn



Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến giờ tan làm buổi chiều, Cố Mộc Thành đã gửi báo cáo giám định vào trong hòm thư của cô rồi.


Sau khi mở hộp thư ra, cái mà cô nhìn thấy chính là, cổ và Long Yên là chị em cùng cha khác mę.


Mặc Sơ kinh ngạc, thế cũng có nghĩa là, mẹ ruột của cô là ai, cô cũng không biết!


Nhưng mà, tờ báo cáo giám định này cũng làm cho Mặc Sơ rơi vào khủng hoảng.


Chí ít thì người phụ nữ trung niên đấy đã nói đúng một chuyện, cô là con gái của Long Diệu Thiên!


Còn về Quyền Đế sâm và nhà họ Long, nhà họ Mặc có phải là có ân oán lâu năm hay không, Mặc Sa vẫn chưa dám khẳng định, hoặc là, đây là kể ly gián của người phụ nữ trung niên đó.


Mặc Sợ bỗng nhớ ra, lúc cô bị Long Diệu Thiên bắt đi, ông ta bất ngờ hỏi cô năm nay có bao nhiêu tuổi? Sau đó thì liền có suy nghĩ muốn bóp chết cô!


Có phải Long Diệu Thiên cũng biết cô có thể là con gái của ông ta không?


Bằng không, cho dù là trước khi ông ta muốn chỉnh chết cô, tại sao lại muốn hỏi một câu kỳ lạ vậy chứ?


Hóa ra, cô không được người chào đón đến vậy sao? Cô cũng không có lớn lên bên cạnh Long Diệu Thiên, nhưng sau khi trưởng thành, cô ta vẫn muốn bóp chết cô?


Cô là con gái ruột của ông ta mà, có một câu nói, hổ dữ còn không ăn thịt con đấy!


Mặc Sơ khóc đi ra khỏi công ty, cô không có đi ra bãi đỗ xe, cô cứ đi bộ trên đường như thế, nước mắt cứ rơi, bố ruột mắng cô là dã chứng không ai cần!


Đèn hoa mới đăng, cả thành phố rực rỡ ánh đèn.


Ánh đèn sáng ngời, làm cho thành phố này có một tia ấm áp.


Nhưng mà, Mặc Sơ lại không ấm áp nổi!


Cô cũng không có được bao nhiêu ấm áp khi lớn lên ở nhà họ Mặc, cô cũng từng khát vọng có bố mẹ ruột, dần dần sau khi trưởng thành, cuối cùng cô đã độc lập tự chủ rồi!


Cô có công việc của mình, cô có con của mình! Điều mà cô không ngờ tới đó là, bố ruột của cô là một người như thế!


Ông ta che chở cho Long Yên như trân bảo, còn cô thì lại là cái đinh trong mắt ông ta, vứt đi cho thống khoái!


Mặc Sơ khóc đến nỗi cực kỳ thương tâm, cô cũng không biết mình đã đi đến đâu rồi!


Dương Tử đã đợi ở bãi đỗ xe một lúc lâu lắm rồi, anh ta chưa có trông thấy Mặc Sơ đi xuống lầu, anh ta đi lên xem thì cả công ty đã tan làm rồi, người cũng đã về hết rồi.


Dương Tử gọi điện cho Mặc Sơ, lúc này cô đang thương tâm, nên cô cũng không có nghe thấy tiếng chuông điện thoại.


Dương Tử sốt ruột rồi, anh ta lập tức đi đến chỗ quản lý xem camera giám sát, nhìn một cái đã trong thấy Mặc Sơ khóc sướt mướt đi ra ngoài, anh ta gọi ngay cho Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, chị dâu xảy ra chuyện rồi!"


Quyền Đế Sâm vừa nghe thấy vậy, cả người lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu: "Có chuyện gì?"


"Sau khi tan làm, cô ấy không có tới bãi đỗ xe, mà một mình khóc lóc đi ra ngoài rồi!" Dương Tử nói: "Tôi lập tức đi tìm cô ấy ngay đây!"


Quyền Đế Sâm đại khái đã biết là chuyện gì, điều mà anh không ngờ đó là, chuyện này tới nhanh như vậy!


Quyền Đế Sầm nhìn đồng hồ, phía trên có hiển thị vị trí hiện tại của Mặc Sơ, anh nói cho Dương Tử biết địa chỉ này, hai người từ hai phương hướng cùng đi nhanh về phía Mặc Sơ.


Mặc Sa của lúc này, cô đi đến bên cạnh hồ chứa nước, trời thu, hồ chứa nước vào buổi tối rất ít người.


Mùa hè sẽ có người tới đây hóng mát, mùa thu thì muỗi nhiều, thời tiết cũng dần lạnh xuống, người tới cũng ít đi.


Cô ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh hồ chứa nước, một mình đối mặt với hồ chứa nước tối om, tiếng khóc mà cô kìm nén đã không kìm nén được nữa rồi!


"Mặc Sơ... Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên.


Mặc Sơ mờ mịt nhìn qua, cô đã nhìn thấy Cố Mộc Thành ở không xa.
vietwriter.vn vietwriter.vn












Cố Mộc Thành nhanh chóng lái xe tới, sau đó anh ta đi vào văn phòng của Mặc Sơ: "Thần thần bí bí như này, cô cứ làm như thể gián điệp ý."


Mặc Sơ đưa chiếc bút trên tay cho anh ta: "Trên đây có vết máu, có thể kiểm tra dna không?"


Cố Mộc Thành nhận lấy: "Được!"


Mặc Sơ nhìn anh ta chằm chằm: "Anh đích thân giám định được không? Tôi không tin người khác!"


Hiện giờ cô rất mơ hồ, đầu óc cô đang loạn tùng phèo hết cả lên và không ngừng rối rắm, cô nhìn Cố Mộc Thành, vào khoảnh khắc này, cô chính là một chiếc lá cô độc trong đại dương bao la, có tìm thế nào cũng không thấy phương hướng.



vietwriter.vn



"Đương nhiên rồi!" Cố Mộc Thành gật đầu: "Lần trước tôi đã giám định của Hi Hi và Quyền Đế Sâm, cái này là.."


"Giờ anh đừng cái này, giám định này là của tôi và cô ta!" Mặc Sơ nói: "Trước giờ tan làm vào buổi chiều, sẽ ra kết quả không?"


"Sẽ." Sau khi Cố Mộc Thành cầm lấy mẫu vật, anh ta lập tức đi về ngay.


Mặc SƠ ở trong văn phòng mà lòng nóng như lửa đốt, lúc này đây cô rất bối rối, cô không biết bố mẹ ruột của mình là ai? Cô không biết Quyền Đế Sâm có lòng gì với cô?


Mặc SƠ cưỡng ép mình đi vào trạng thái giải quyết công việc, nhưng cô không thể nào tập trung được.


Những lời nói của người phụ nữ trung niên, đa đánh tan tín nhiệm của cô dành cho quyền Đế Sâm.



vietwriter.vn



Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến giờ tan làm buổi chiều, Cố Mộc Thành đã gửi báo cáo giám định vào trong hòm thư của cô rồi.


Sau khi mở hộp thư ra, cái mà cô nhìn thấy chính là, cổ và Long Yên là chị em cùng cha khác mę.


Mặc Sơ kinh ngạc, thế cũng có nghĩa là, mẹ ruột của cô là ai, cô cũng không biết!


Nhưng mà, tờ báo cáo giám định này cũng làm cho Mặc Sơ rơi vào khủng hoảng.


Chí ít thì người phụ nữ trung niên đấy đã nói đúng một chuyện, cô là con gái của Long Diệu Thiên!


Còn về Quyền Đế sâm và nhà họ Long, nhà họ Mặc có phải là có ân oán lâu năm hay không, Mặc Sa vẫn chưa dám khẳng định, hoặc là, đây là kể ly gián của người phụ nữ trung niên đó.


Mặc Sợ bỗng nhớ ra, lúc cô bị Long Diệu Thiên bắt đi, ông ta bất ngờ hỏi cô năm nay có bao nhiêu tuổi? Sau đó thì liền có suy nghĩ muốn bóp chết cô!


Có phải Long Diệu Thiên cũng biết cô có thể là con gái của ông ta không?


Bằng không, cho dù là trước khi ông ta muốn chỉnh chết cô, tại sao lại muốn hỏi một câu kỳ lạ vậy chứ?


Hóa ra, cô không được người chào đón đến vậy sao? Cô cũng không có lớn lên bên cạnh Long Diệu Thiên, nhưng sau khi trưởng thành, cô ta vẫn muốn bóp chết cô?


Cô là con gái ruột của ông ta mà, có một câu nói, hổ dữ còn không ăn thịt con đấy!


Mặc Sơ khóc đi ra khỏi công ty, cô không có đi ra bãi đỗ xe, cô cứ đi bộ trên đường như thế, nước mắt cứ rơi, bố ruột mắng cô là dã chứng không ai cần!


Đèn hoa mới đăng, cả thành phố rực rỡ ánh đèn.


Ánh đèn sáng ngời, làm cho thành phố này có một tia ấm áp.


Nhưng mà, Mặc Sơ lại không ấm áp nổi!


Cô cũng không có được bao nhiêu ấm áp khi lớn lên ở nhà họ Mặc, cô cũng từng khát vọng có bố mẹ ruột, dần dần sau khi trưởng thành, cuối cùng cô đã độc lập tự chủ rồi!


Cô có công việc của mình, cô có con của mình! Điều mà cô không ngờ tới đó là, bố ruột của cô là một người như thế!


Ông ta che chở cho Long Yên như trân bảo, còn cô thì lại là cái đinh trong mắt ông ta, vứt đi cho thống khoái!


Mặc Sơ khóc đến nỗi cực kỳ thương tâm, cô cũng không biết mình đã đi đến đâu rồi!


Dương Tử đã đợi ở bãi đỗ xe một lúc lâu lắm rồi, anh ta chưa có trông thấy Mặc Sơ đi xuống lầu, anh ta đi lên xem thì cả công ty đã tan làm rồi, người cũng đã về hết rồi.


Dương Tử gọi điện cho Mặc Sơ, lúc này cô đang thương tâm, nên cô cũng không có nghe thấy tiếng chuông điện thoại.


Dương Tử sốt ruột rồi, anh ta lập tức đi đến chỗ quản lý xem camera giám sát, nhìn một cái đã trong thấy Mặc Sơ khóc sướt mướt đi ra ngoài, anh ta gọi ngay cho Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, chị dâu xảy ra chuyện rồi!"


Quyền Đế Sâm vừa nghe thấy vậy, cả người lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu: "Có chuyện gì?"


"Sau khi tan làm, cô ấy không có tới bãi đỗ xe, mà một mình khóc lóc đi ra ngoài rồi!" Dương Tử nói: "Tôi lập tức đi tìm cô ấy ngay đây!"


Quyền Đế Sâm đại khái đã biết là chuyện gì, điều mà anh không ngờ đó là, chuyện này tới nhanh như vậy!


Quyền Đế Sầm nhìn đồng hồ, phía trên có hiển thị vị trí hiện tại của Mặc Sơ, anh nói cho Dương Tử biết địa chỉ này, hai người từ hai phương hướng cùng đi nhanh về phía Mặc Sơ.


Mặc Sa của lúc này, cô đi đến bên cạnh hồ chứa nước, trời thu, hồ chứa nước vào buổi tối rất ít người.


Mùa hè sẽ có người tới đây hóng mát, mùa thu thì muỗi nhiều, thời tiết cũng dần lạnh xuống, người tới cũng ít đi.


Cô ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh hồ chứa nước, một mình đối mặt với hồ chứa nước tối om, tiếng khóc mà cô kìm nén đã không kìm nén được nữa rồi!


"Mặc Sơ... Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên.


Mặc Sơ mờ mịt nhìn qua, cô đã nhìn thấy Cố Mộc Thành ở không xa.







Cố Mộc Thành nhanh chóng lái xe tới, sau đó anh ta đi vào văn phòng của Mặc Sơ: "Thần thần bí bí như này, cô cứ làm như thể gián điệp ý."


Mặc Sơ đưa chiếc bút trên tay cho anh ta: "Trên đây có vết máu, có thể kiểm tra dna không?"


Cố Mộc Thành nhận lấy: "Được!"


Mặc Sơ nhìn anh ta chằm chằm: "Anh đích thân giám định được không? Tôi không tin người khác!"


Hiện giờ cô rất mơ hồ, đầu óc cô đang loạn tùng phèo hết cả lên và không ngừng rối rắm, cô nhìn Cố Mộc Thành, vào khoảnh khắc này, cô chính là một chiếc lá cô độc trong đại dương bao la, có tìm thế nào cũng không thấy phương hướng.



vietwriter.vn



"Đương nhiên rồi!" Cố Mộc Thành gật đầu: "Lần trước tôi đã giám định của Hi Hi và Quyền Đế Sâm, cái này là.."


"Giờ anh đừng cái này, giám định này là của tôi và cô ta!" Mặc Sơ nói: "Trước giờ tan làm vào buổi chiều, sẽ ra kết quả không?"


"Sẽ." Sau khi Cố Mộc Thành cầm lấy mẫu vật, anh ta lập tức đi về ngay.


Mặc SƠ ở trong văn phòng mà lòng nóng như lửa đốt, lúc này đây cô rất bối rối, cô không biết bố mẹ ruột của mình là ai? Cô không biết Quyền Đế Sâm có lòng gì với cô?


Mặc SƠ cưỡng ép mình đi vào trạng thái giải quyết công việc, nhưng cô không thể nào tập trung được.


Những lời nói của người phụ nữ trung niên, đa đánh tan tín nhiệm của cô dành cho quyền Đế Sâm.



vietwriter.vn



Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến giờ tan làm buổi chiều, Cố Mộc Thành đã gửi báo cáo giám định vào trong hòm thư của cô rồi.


Sau khi mở hộp thư ra, cái mà cô nhìn thấy chính là, cổ và Long Yên là chị em cùng cha khác mę.


Mặc Sơ kinh ngạc, thế cũng có nghĩa là, mẹ ruột của cô là ai, cô cũng không biết!


Nhưng mà, tờ báo cáo giám định này cũng làm cho Mặc Sơ rơi vào khủng hoảng.


Chí ít thì người phụ nữ trung niên đấy đã nói đúng một chuyện, cô là con gái của Long Diệu Thiên!


Còn về Quyền Đế sâm và nhà họ Long, nhà họ Mặc có phải là có ân oán lâu năm hay không, Mặc Sa vẫn chưa dám khẳng định, hoặc là, đây là kể ly gián của người phụ nữ trung niên đó.


Mặc Sợ bỗng nhớ ra, lúc cô bị Long Diệu Thiên bắt đi, ông ta bất ngờ hỏi cô năm nay có bao nhiêu tuổi? Sau đó thì liền có suy nghĩ muốn bóp chết cô!


Có phải Long Diệu Thiên cũng biết cô có thể là con gái của ông ta không?


Bằng không, cho dù là trước khi ông ta muốn chỉnh chết cô, tại sao lại muốn hỏi một câu kỳ lạ vậy chứ?


Hóa ra, cô không được người chào đón đến vậy sao? Cô cũng không có lớn lên bên cạnh Long Diệu Thiên, nhưng sau khi trưởng thành, cô ta vẫn muốn bóp chết cô?


Cô là con gái ruột của ông ta mà, có một câu nói, hổ dữ còn không ăn thịt con đấy!


Mặc Sơ khóc đi ra khỏi công ty, cô không có đi ra bãi đỗ xe, cô cứ đi bộ trên đường như thế, nước mắt cứ rơi, bố ruột mắng cô là dã chứng không ai cần!


Đèn hoa mới đăng, cả thành phố rực rỡ ánh đèn.


Ánh đèn sáng ngời, làm cho thành phố này có một tia ấm áp.


Nhưng mà, Mặc Sơ lại không ấm áp nổi!


Cô cũng không có được bao nhiêu ấm áp khi lớn lên ở nhà họ Mặc, cô cũng từng khát vọng có bố mẹ ruột, dần dần sau khi trưởng thành, cuối cùng cô đã độc lập tự chủ rồi!


Cô có công việc của mình, cô có con của mình! Điều mà cô không ngờ tới đó là, bố ruột của cô là một người như thế!


Ông ta che chở cho Long Yên như trân bảo, còn cô thì lại là cái đinh trong mắt ông ta, vứt đi cho thống khoái!


Mặc Sơ khóc đến nỗi cực kỳ thương tâm, cô cũng không biết mình đã đi đến đâu rồi!


Dương Tử đã đợi ở bãi đỗ xe một lúc lâu lắm rồi, anh ta chưa có trông thấy Mặc Sơ đi xuống lầu, anh ta đi lên xem thì cả công ty đã tan làm rồi, người cũng đã về hết rồi.


Dương Tử gọi điện cho Mặc Sơ, lúc này cô đang thương tâm, nên cô cũng không có nghe thấy tiếng chuông điện thoại.


Dương Tử sốt ruột rồi, anh ta lập tức đi đến chỗ quản lý xem camera giám sát, nhìn một cái đã trong thấy Mặc Sơ khóc sướt mướt đi ra ngoài, anh ta gọi ngay cho Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, chị dâu xảy ra chuyện rồi!"


Quyền Đế Sâm vừa nghe thấy vậy, cả người lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu: "Có chuyện gì?"


"Sau khi tan làm, cô ấy không có tới bãi đỗ xe, mà một mình khóc lóc đi ra ngoài rồi!" Dương Tử nói: "Tôi lập tức đi tìm cô ấy ngay đây!"


Quyền Đế Sâm đại khái đã biết là chuyện gì, điều mà anh không ngờ đó là, chuyện này tới nhanh như vậy!


Quyền Đế Sầm nhìn đồng hồ, phía trên có hiển thị vị trí hiện tại của Mặc Sơ, anh nói cho Dương Tử biết địa chỉ này, hai người từ hai phương hướng cùng đi nhanh về phía Mặc Sơ.


Mặc Sa của lúc này, cô đi đến bên cạnh hồ chứa nước, trời thu, hồ chứa nước vào buổi tối rất ít người.


Mùa hè sẽ có người tới đây hóng mát, mùa thu thì muỗi nhiều, thời tiết cũng dần lạnh xuống, người tới cũng ít đi.


Cô ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh hồ chứa nước, một mình đối mặt với hồ chứa nước tối om, tiếng khóc mà cô kìm nén đã không kìm nén được nữa rồi!


"Mặc Sơ... Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên.


Mặc Sơ mờ mịt nhìn qua, cô đã nhìn thấy Cố Mộc Thành ở không xa.
vietwriter.vn vietwriter.vn












Cố Mộc Thành nhanh chóng lái xe tới, sau đó anh ta đi vào văn phòng của Mặc Sơ: "Thần thần bí bí như này, cô cứ làm như thể gián điệp ý."


Mặc Sơ đưa chiếc bút trên tay cho anh ta: "Trên đây có vết máu, có thể kiểm tra dna không?"


Cố Mộc Thành nhận lấy: "Được!"


Mặc Sơ nhìn anh ta chằm chằm: "Anh đích thân giám định được không? Tôi không tin người khác!"


Hiện giờ cô rất mơ hồ, đầu óc cô đang loạn tùng phèo hết cả lên và không ngừng rối rắm, cô nhìn Cố Mộc Thành, vào khoảnh khắc này, cô chính là một chiếc lá cô độc trong đại dương bao la, có tìm thế nào cũng không thấy phương hướng.



vietwriter.vn



"Đương nhiên rồi!" Cố Mộc Thành gật đầu: "Lần trước tôi đã giám định của Hi Hi và Quyền Đế Sâm, cái này là.."


"Giờ anh đừng cái này, giám định này là của tôi và cô ta!" Mặc Sơ nói: "Trước giờ tan làm vào buổi chiều, sẽ ra kết quả không?"


"Sẽ." Sau khi Cố Mộc Thành cầm lấy mẫu vật, anh ta lập tức đi về ngay.


Mặc SƠ ở trong văn phòng mà lòng nóng như lửa đốt, lúc này đây cô rất bối rối, cô không biết bố mẹ ruột của mình là ai? Cô không biết Quyền Đế Sâm có lòng gì với cô?


Mặc SƠ cưỡng ép mình đi vào trạng thái giải quyết công việc, nhưng cô không thể nào tập trung được.


Những lời nói của người phụ nữ trung niên, đa đánh tan tín nhiệm của cô dành cho quyền Đế Sâm.



vietwriter.vn



Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến giờ tan làm buổi chiều, Cố Mộc Thành đã gửi báo cáo giám định vào trong hòm thư của cô rồi.


Sau khi mở hộp thư ra, cái mà cô nhìn thấy chính là, cổ và Long Yên là chị em cùng cha khác mę.


Mặc Sơ kinh ngạc, thế cũng có nghĩa là, mẹ ruột của cô là ai, cô cũng không biết!


Nhưng mà, tờ báo cáo giám định này cũng làm cho Mặc Sơ rơi vào khủng hoảng.


Chí ít thì người phụ nữ trung niên đấy đã nói đúng một chuyện, cô là con gái của Long Diệu Thiên!


Còn về Quyền Đế sâm và nhà họ Long, nhà họ Mặc có phải là có ân oán lâu năm hay không, Mặc Sa vẫn chưa dám khẳng định, hoặc là, đây là kể ly gián của người phụ nữ trung niên đó.


Mặc Sợ bỗng nhớ ra, lúc cô bị Long Diệu Thiên bắt đi, ông ta bất ngờ hỏi cô năm nay có bao nhiêu tuổi? Sau đó thì liền có suy nghĩ muốn bóp chết cô!


Có phải Long Diệu Thiên cũng biết cô có thể là con gái của ông ta không?


Bằng không, cho dù là trước khi ông ta muốn chỉnh chết cô, tại sao lại muốn hỏi một câu kỳ lạ vậy chứ?


Hóa ra, cô không được người chào đón đến vậy sao? Cô cũng không có lớn lên bên cạnh Long Diệu Thiên, nhưng sau khi trưởng thành, cô ta vẫn muốn bóp chết cô?


Cô là con gái ruột của ông ta mà, có một câu nói, hổ dữ còn không ăn thịt con đấy!


Mặc Sơ khóc đi ra khỏi công ty, cô không có đi ra bãi đỗ xe, cô cứ đi bộ trên đường như thế, nước mắt cứ rơi, bố ruột mắng cô là dã chứng không ai cần!


Đèn hoa mới đăng, cả thành phố rực rỡ ánh đèn.


Ánh đèn sáng ngời, làm cho thành phố này có một tia ấm áp.


Nhưng mà, Mặc Sơ lại không ấm áp nổi!


Cô cũng không có được bao nhiêu ấm áp khi lớn lên ở nhà họ Mặc, cô cũng từng khát vọng có bố mẹ ruột, dần dần sau khi trưởng thành, cuối cùng cô đã độc lập tự chủ rồi!


Cô có công việc của mình, cô có con của mình! Điều mà cô không ngờ tới đó là, bố ruột của cô là một người như thế!


Ông ta che chở cho Long Yên như trân bảo, còn cô thì lại là cái đinh trong mắt ông ta, vứt đi cho thống khoái!


Mặc Sơ khóc đến nỗi cực kỳ thương tâm, cô cũng không biết mình đã đi đến đâu rồi!


Dương Tử đã đợi ở bãi đỗ xe một lúc lâu lắm rồi, anh ta chưa có trông thấy Mặc Sơ đi xuống lầu, anh ta đi lên xem thì cả công ty đã tan làm rồi, người cũng đã về hết rồi.


Dương Tử gọi điện cho Mặc Sơ, lúc này cô đang thương tâm, nên cô cũng không có nghe thấy tiếng chuông điện thoại.


Dương Tử sốt ruột rồi, anh ta lập tức đi đến chỗ quản lý xem camera giám sát, nhìn một cái đã trong thấy Mặc Sơ khóc sướt mướt đi ra ngoài, anh ta gọi ngay cho Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, chị dâu xảy ra chuyện rồi!"


Quyền Đế Sâm vừa nghe thấy vậy, cả người lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu: "Có chuyện gì?"


"Sau khi tan làm, cô ấy không có tới bãi đỗ xe, mà một mình khóc lóc đi ra ngoài rồi!" Dương Tử nói: "Tôi lập tức đi tìm cô ấy ngay đây!"


Quyền Đế Sâm đại khái đã biết là chuyện gì, điều mà anh không ngờ đó là, chuyện này tới nhanh như vậy!


Quyền Đế Sầm nhìn đồng hồ, phía trên có hiển thị vị trí hiện tại của Mặc Sơ, anh nói cho Dương Tử biết địa chỉ này, hai người từ hai phương hướng cùng đi nhanh về phía Mặc Sơ.


Mặc Sa của lúc này, cô đi đến bên cạnh hồ chứa nước, trời thu, hồ chứa nước vào buổi tối rất ít người.


Mùa hè sẽ có người tới đây hóng mát, mùa thu thì muỗi nhiều, thời tiết cũng dần lạnh xuống, người tới cũng ít đi.


Cô ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh hồ chứa nước, một mình đối mặt với hồ chứa nước tối om, tiếng khóc mà cô kìm nén đã không kìm nén được nữa rồi!


"Mặc Sơ... Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên.


Mặc Sơ mờ mịt nhìn qua, cô đã nhìn thấy Cố Mộc Thành ở không xa.







Cố Mộc Thành nhanh chóng lái xe tới, sau đó anh ta đi vào văn phòng của Mặc Sơ: "Thần thần bí bí như này, cô cứ làm như thể gián điệp ý."


Mặc Sơ đưa chiếc bút trên tay cho anh ta: "Trên đây có vết máu, có thể kiểm tra dna không?"


Cố Mộc Thành nhận lấy: "Được!"


Mặc Sơ nhìn anh ta chằm chằm: "Anh đích thân giám định được không? Tôi không tin người khác!"


Hiện giờ cô rất mơ hồ, đầu óc cô đang loạn tùng phèo hết cả lên và không ngừng rối rắm, cô nhìn Cố Mộc Thành, vào khoảnh khắc này, cô chính là một chiếc lá cô độc trong đại dương bao la, có tìm thế nào cũng không thấy phương hướng.



vietwriter.vn



"Đương nhiên rồi!" Cố Mộc Thành gật đầu: "Lần trước tôi đã giám định của Hi Hi và Quyền Đế Sâm, cái này là.."


"Giờ anh đừng cái này, giám định này là của tôi và cô ta!" Mặc Sơ nói: "Trước giờ tan làm vào buổi chiều, sẽ ra kết quả không?"


"Sẽ." Sau khi Cố Mộc Thành cầm lấy mẫu vật, anh ta lập tức đi về ngay.


Mặc SƠ ở trong văn phòng mà lòng nóng như lửa đốt, lúc này đây cô rất bối rối, cô không biết bố mẹ ruột của mình là ai? Cô không biết Quyền Đế Sâm có lòng gì với cô?


Mặc SƠ cưỡng ép mình đi vào trạng thái giải quyết công việc, nhưng cô không thể nào tập trung được.


Những lời nói của người phụ nữ trung niên, đa đánh tan tín nhiệm của cô dành cho quyền Đế Sâm.



vietwriter.vn



Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến giờ tan làm buổi chiều, Cố Mộc Thành đã gửi báo cáo giám định vào trong hòm thư của cô rồi.


Sau khi mở hộp thư ra, cái mà cô nhìn thấy chính là, cổ và Long Yên là chị em cùng cha khác mę.


Mặc Sơ kinh ngạc, thế cũng có nghĩa là, mẹ ruột của cô là ai, cô cũng không biết!


Nhưng mà, tờ báo cáo giám định này cũng làm cho Mặc Sơ rơi vào khủng hoảng.


Chí ít thì người phụ nữ trung niên đấy đã nói đúng một chuyện, cô là con gái của Long Diệu Thiên!


Còn về Quyền Đế sâm và nhà họ Long, nhà họ Mặc có phải là có ân oán lâu năm hay không, Mặc Sa vẫn chưa dám khẳng định, hoặc là, đây là kể ly gián của người phụ nữ trung niên đó.


Mặc Sợ bỗng nhớ ra, lúc cô bị Long Diệu Thiên bắt đi, ông ta bất ngờ hỏi cô năm nay có bao nhiêu tuổi? Sau đó thì liền có suy nghĩ muốn bóp chết cô!


Có phải Long Diệu Thiên cũng biết cô có thể là con gái của ông ta không?


Bằng không, cho dù là trước khi ông ta muốn chỉnh chết cô, tại sao lại muốn hỏi một câu kỳ lạ vậy chứ?


Hóa ra, cô không được người chào đón đến vậy sao? Cô cũng không có lớn lên bên cạnh Long Diệu Thiên, nhưng sau khi trưởng thành, cô ta vẫn muốn bóp chết cô?


Cô là con gái ruột của ông ta mà, có một câu nói, hổ dữ còn không ăn thịt con đấy!


Mặc Sơ khóc đi ra khỏi công ty, cô không có đi ra bãi đỗ xe, cô cứ đi bộ trên đường như thế, nước mắt cứ rơi, bố ruột mắng cô là dã chứng không ai cần!


Đèn hoa mới đăng, cả thành phố rực rỡ ánh đèn.


Ánh đèn sáng ngời, làm cho thành phố này có một tia ấm áp.


Nhưng mà, Mặc Sơ lại không ấm áp nổi!


Cô cũng không có được bao nhiêu ấm áp khi lớn lên ở nhà họ Mặc, cô cũng từng khát vọng có bố mẹ ruột, dần dần sau khi trưởng thành, cuối cùng cô đã độc lập tự chủ rồi!


Cô có công việc của mình, cô có con của mình! Điều mà cô không ngờ tới đó là, bố ruột của cô là một người như thế!


Ông ta che chở cho Long Yên như trân bảo, còn cô thì lại là cái đinh trong mắt ông ta, vứt đi cho thống khoái!


Mặc Sơ khóc đến nỗi cực kỳ thương tâm, cô cũng không biết mình đã đi đến đâu rồi!


Dương Tử đã đợi ở bãi đỗ xe một lúc lâu lắm rồi, anh ta chưa có trông thấy Mặc Sơ đi xuống lầu, anh ta đi lên xem thì cả công ty đã tan làm rồi, người cũng đã về hết rồi.


Dương Tử gọi điện cho Mặc Sơ, lúc này cô đang thương tâm, nên cô cũng không có nghe thấy tiếng chuông điện thoại.


Dương Tử sốt ruột rồi, anh ta lập tức đi đến chỗ quản lý xem camera giám sát, nhìn một cái đã trong thấy Mặc Sơ khóc sướt mướt đi ra ngoài, anh ta gọi ngay cho Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, chị dâu xảy ra chuyện rồi!"


Quyền Đế Sâm vừa nghe thấy vậy, cả người lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu: "Có chuyện gì?"


"Sau khi tan làm, cô ấy không có tới bãi đỗ xe, mà một mình khóc lóc đi ra ngoài rồi!" Dương Tử nói: "Tôi lập tức đi tìm cô ấy ngay đây!"


Quyền Đế Sâm đại khái đã biết là chuyện gì, điều mà anh không ngờ đó là, chuyện này tới nhanh như vậy!


Quyền Đế Sầm nhìn đồng hồ, phía trên có hiển thị vị trí hiện tại của Mặc Sơ, anh nói cho Dương Tử biết địa chỉ này, hai người từ hai phương hướng cùng đi nhanh về phía Mặc Sơ.


Mặc Sa của lúc này, cô đi đến bên cạnh hồ chứa nước, trời thu, hồ chứa nước vào buổi tối rất ít người.


Mùa hè sẽ có người tới đây hóng mát, mùa thu thì muỗi nhiều, thời tiết cũng dần lạnh xuống, người tới cũng ít đi.


Cô ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh hồ chứa nước, một mình đối mặt với hồ chứa nước tối om, tiếng khóc mà cô kìm nén đã không kìm nén được nữa rồi!


"Mặc Sơ... Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên.


Mặc Sơ mờ mịt nhìn qua, cô đã nhìn thấy Cố Mộc Thành ở không xa.
vietwriter.vn vietwriter.vn












Cố Mộc Thành nhanh chóng lái xe tới, sau đó anh ta đi vào văn phòng của Mặc Sơ: "Thần thần bí bí như này, cô cứ làm như thể gián điệp ý."


Mặc Sơ đưa chiếc bút trên tay cho anh ta: "Trên đây có vết máu, có thể kiểm tra dna không?"


Cố Mộc Thành nhận lấy: "Được!"


Mặc Sơ nhìn anh ta chằm chằm: "Anh đích thân giám định được không? Tôi không tin người khác!"


Hiện giờ cô rất mơ hồ, đầu óc cô đang loạn tùng phèo hết cả lên và không ngừng rối rắm, cô nhìn Cố Mộc Thành, vào khoảnh khắc này, cô chính là một chiếc lá cô độc trong đại dương bao la, có tìm thế nào cũng không thấy phương hướng.



vietwriter.vn



"Đương nhiên rồi!" Cố Mộc Thành gật đầu: "Lần trước tôi đã giám định của Hi Hi và Quyền Đế Sâm, cái này là.."


"Giờ anh đừng cái này, giám định này là của tôi và cô ta!" Mặc Sơ nói: "Trước giờ tan làm vào buổi chiều, sẽ ra kết quả không?"


"Sẽ." Sau khi Cố Mộc Thành cầm lấy mẫu vật, anh ta lập tức đi về ngay.


Mặc SƠ ở trong văn phòng mà lòng nóng như lửa đốt, lúc này đây cô rất bối rối, cô không biết bố mẹ ruột của mình là ai? Cô không biết Quyền Đế Sâm có lòng gì với cô?


Mặc SƠ cưỡng ép mình đi vào trạng thái giải quyết công việc, nhưng cô không thể nào tập trung được.


Những lời nói của người phụ nữ trung niên, đa đánh tan tín nhiệm của cô dành cho quyền Đế Sâm.



vietwriter.vn



Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến giờ tan làm buổi chiều, Cố Mộc Thành đã gửi báo cáo giám định vào trong hòm thư của cô rồi.


Sau khi mở hộp thư ra, cái mà cô nhìn thấy chính là, cổ và Long Yên là chị em cùng cha khác mę.


Mặc Sơ kinh ngạc, thế cũng có nghĩa là, mẹ ruột của cô là ai, cô cũng không biết!


Nhưng mà, tờ báo cáo giám định này cũng làm cho Mặc Sơ rơi vào khủng hoảng.


Chí ít thì người phụ nữ trung niên đấy đã nói đúng một chuyện, cô là con gái của Long Diệu Thiên!


Còn về Quyền Đế sâm và nhà họ Long, nhà họ Mặc có phải là có ân oán lâu năm hay không, Mặc Sa vẫn chưa dám khẳng định, hoặc là, đây là kể ly gián của người phụ nữ trung niên đó.


Mặc Sợ bỗng nhớ ra, lúc cô bị Long Diệu Thiên bắt đi, ông ta bất ngờ hỏi cô năm nay có bao nhiêu tuổi? Sau đó thì liền có suy nghĩ muốn bóp chết cô!


Có phải Long Diệu Thiên cũng biết cô có thể là con gái của ông ta không?


Bằng không, cho dù là trước khi ông ta muốn chỉnh chết cô, tại sao lại muốn hỏi một câu kỳ lạ vậy chứ?


Hóa ra, cô không được người chào đón đến vậy sao? Cô cũng không có lớn lên bên cạnh Long Diệu Thiên, nhưng sau khi trưởng thành, cô ta vẫn muốn bóp chết cô?


Cô là con gái ruột của ông ta mà, có một câu nói, hổ dữ còn không ăn thịt con đấy!


Mặc Sơ khóc đi ra khỏi công ty, cô không có đi ra bãi đỗ xe, cô cứ đi bộ trên đường như thế, nước mắt cứ rơi, bố ruột mắng cô là dã chứng không ai cần!


Đèn hoa mới đăng, cả thành phố rực rỡ ánh đèn.


Ánh đèn sáng ngời, làm cho thành phố này có một tia ấm áp.


Nhưng mà, Mặc Sơ lại không ấm áp nổi!


Cô cũng không có được bao nhiêu ấm áp khi lớn lên ở nhà họ Mặc, cô cũng từng khát vọng có bố mẹ ruột, dần dần sau khi trưởng thành, cuối cùng cô đã độc lập tự chủ rồi!


Cô có công việc của mình, cô có con của mình! Điều mà cô không ngờ tới đó là, bố ruột của cô là một người như thế!


Ông ta che chở cho Long Yên như trân bảo, còn cô thì lại là cái đinh trong mắt ông ta, vứt đi cho thống khoái!


Mặc Sơ khóc đến nỗi cực kỳ thương tâm, cô cũng không biết mình đã đi đến đâu rồi!


Dương Tử đã đợi ở bãi đỗ xe một lúc lâu lắm rồi, anh ta chưa có trông thấy Mặc Sơ đi xuống lầu, anh ta đi lên xem thì cả công ty đã tan làm rồi, người cũng đã về hết rồi.


Dương Tử gọi điện cho Mặc Sơ, lúc này cô đang thương tâm, nên cô cũng không có nghe thấy tiếng chuông điện thoại.


Dương Tử sốt ruột rồi, anh ta lập tức đi đến chỗ quản lý xem camera giám sát, nhìn một cái đã trong thấy Mặc Sơ khóc sướt mướt đi ra ngoài, anh ta gọi ngay cho Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, chị dâu xảy ra chuyện rồi!"


Quyền Đế Sâm vừa nghe thấy vậy, cả người lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu: "Có chuyện gì?"


"Sau khi tan làm, cô ấy không có tới bãi đỗ xe, mà một mình khóc lóc đi ra ngoài rồi!" Dương Tử nói: "Tôi lập tức đi tìm cô ấy ngay đây!"


Quyền Đế Sâm đại khái đã biết là chuyện gì, điều mà anh không ngờ đó là, chuyện này tới nhanh như vậy!


Quyền Đế Sầm nhìn đồng hồ, phía trên có hiển thị vị trí hiện tại của Mặc Sơ, anh nói cho Dương Tử biết địa chỉ này, hai người từ hai phương hướng cùng đi nhanh về phía Mặc Sơ.


Mặc Sa của lúc này, cô đi đến bên cạnh hồ chứa nước, trời thu, hồ chứa nước vào buổi tối rất ít người.


Mùa hè sẽ có người tới đây hóng mát, mùa thu thì muỗi nhiều, thời tiết cũng dần lạnh xuống, người tới cũng ít đi.


Cô ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh hồ chứa nước, một mình đối mặt với hồ chứa nước tối om, tiếng khóc mà cô kìm nén đã không kìm nén được nữa rồi!


"Mặc Sơ... Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên.


Mặc Sơ mờ mịt nhìn qua, cô đã nhìn thấy Cố Mộc Thành ở không xa.







Cố Mộc Thành nhanh chóng lái xe tới, sau đó anh ta đi vào văn phòng của Mặc Sơ: "Thần thần bí bí như này, cô cứ làm như thể gián điệp ý."


Mặc Sơ đưa chiếc bút trên tay cho anh ta: "Trên đây có vết máu, có thể kiểm tra dna không?"


Cố Mộc Thành nhận lấy: "Được!"


Mặc Sơ nhìn anh ta chằm chằm: "Anh đích thân giám định được không? Tôi không tin người khác!"


Hiện giờ cô rất mơ hồ, đầu óc cô đang loạn tùng phèo hết cả lên và không ngừng rối rắm, cô nhìn Cố Mộc Thành, vào khoảnh khắc này, cô chính là một chiếc lá cô độc trong đại dương bao la, có tìm thế nào cũng không thấy phương hướng.



vietwriter.vn



"Đương nhiên rồi!" Cố Mộc Thành gật đầu: "Lần trước tôi đã giám định của Hi Hi và Quyền Đế Sâm, cái này là.."


"Giờ anh đừng cái này, giám định này là của tôi và cô ta!" Mặc Sơ nói: "Trước giờ tan làm vào buổi chiều, sẽ ra kết quả không?"


"Sẽ." Sau khi Cố Mộc Thành cầm lấy mẫu vật, anh ta lập tức đi về ngay.


Mặc SƠ ở trong văn phòng mà lòng nóng như lửa đốt, lúc này đây cô rất bối rối, cô không biết bố mẹ ruột của mình là ai? Cô không biết Quyền Đế Sâm có lòng gì với cô?


Mặc SƠ cưỡng ép mình đi vào trạng thái giải quyết công việc, nhưng cô không thể nào tập trung được.


Những lời nói của người phụ nữ trung niên, đa đánh tan tín nhiệm của cô dành cho quyền Đế Sâm.



vietwriter.vn



Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến giờ tan làm buổi chiều, Cố Mộc Thành đã gửi báo cáo giám định vào trong hòm thư của cô rồi.


Sau khi mở hộp thư ra, cái mà cô nhìn thấy chính là, cổ và Long Yên là chị em cùng cha khác mę.


Mặc Sơ kinh ngạc, thế cũng có nghĩa là, mẹ ruột của cô là ai, cô cũng không biết!


Nhưng mà, tờ báo cáo giám định này cũng làm cho Mặc Sơ rơi vào khủng hoảng.


Chí ít thì người phụ nữ trung niên đấy đã nói đúng một chuyện, cô là con gái của Long Diệu Thiên!


Còn về Quyền Đế sâm và nhà họ Long, nhà họ Mặc có phải là có ân oán lâu năm hay không, Mặc Sa vẫn chưa dám khẳng định, hoặc là, đây là kể ly gián của người phụ nữ trung niên đó.


Mặc Sợ bỗng nhớ ra, lúc cô bị Long Diệu Thiên bắt đi, ông ta bất ngờ hỏi cô năm nay có bao nhiêu tuổi? Sau đó thì liền có suy nghĩ muốn bóp chết cô!


Có phải Long Diệu Thiên cũng biết cô có thể là con gái của ông ta không?


Bằng không, cho dù là trước khi ông ta muốn chỉnh chết cô, tại sao lại muốn hỏi một câu kỳ lạ vậy chứ?


Hóa ra, cô không được người chào đón đến vậy sao? Cô cũng không có lớn lên bên cạnh Long Diệu Thiên, nhưng sau khi trưởng thành, cô ta vẫn muốn bóp chết cô?


Cô là con gái ruột của ông ta mà, có một câu nói, hổ dữ còn không ăn thịt con đấy!


Mặc Sơ khóc đi ra khỏi công ty, cô không có đi ra bãi đỗ xe, cô cứ đi bộ trên đường như thế, nước mắt cứ rơi, bố ruột mắng cô là dã chứng không ai cần!


Đèn hoa mới đăng, cả thành phố rực rỡ ánh đèn.


Ánh đèn sáng ngời, làm cho thành phố này có một tia ấm áp.


Nhưng mà, Mặc Sơ lại không ấm áp nổi!


Cô cũng không có được bao nhiêu ấm áp khi lớn lên ở nhà họ Mặc, cô cũng từng khát vọng có bố mẹ ruột, dần dần sau khi trưởng thành, cuối cùng cô đã độc lập tự chủ rồi!


Cô có công việc của mình, cô có con của mình! Điều mà cô không ngờ tới đó là, bố ruột của cô là một người như thế!


Ông ta che chở cho Long Yên như trân bảo, còn cô thì lại là cái đinh trong mắt ông ta, vứt đi cho thống khoái!


Mặc Sơ khóc đến nỗi cực kỳ thương tâm, cô cũng không biết mình đã đi đến đâu rồi!


Dương Tử đã đợi ở bãi đỗ xe một lúc lâu lắm rồi, anh ta chưa có trông thấy Mặc Sơ đi xuống lầu, anh ta đi lên xem thì cả công ty đã tan làm rồi, người cũng đã về hết rồi.


Dương Tử gọi điện cho Mặc Sơ, lúc này cô đang thương tâm, nên cô cũng không có nghe thấy tiếng chuông điện thoại.


Dương Tử sốt ruột rồi, anh ta lập tức đi đến chỗ quản lý xem camera giám sát, nhìn một cái đã trong thấy Mặc Sơ khóc sướt mướt đi ra ngoài, anh ta gọi ngay cho Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, chị dâu xảy ra chuyện rồi!"


Quyền Đế Sâm vừa nghe thấy vậy, cả người lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu: "Có chuyện gì?"


"Sau khi tan làm, cô ấy không có tới bãi đỗ xe, mà một mình khóc lóc đi ra ngoài rồi!" Dương Tử nói: "Tôi lập tức đi tìm cô ấy ngay đây!"


Quyền Đế Sâm đại khái đã biết là chuyện gì, điều mà anh không ngờ đó là, chuyện này tới nhanh như vậy!


Quyền Đế Sầm nhìn đồng hồ, phía trên có hiển thị vị trí hiện tại của Mặc Sơ, anh nói cho Dương Tử biết địa chỉ này, hai người từ hai phương hướng cùng đi nhanh về phía Mặc Sơ.


Mặc Sa của lúc này, cô đi đến bên cạnh hồ chứa nước, trời thu, hồ chứa nước vào buổi tối rất ít người.


Mùa hè sẽ có người tới đây hóng mát, mùa thu thì muỗi nhiều, thời tiết cũng dần lạnh xuống, người tới cũng ít đi.


Cô ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh hồ chứa nước, một mình đối mặt với hồ chứa nước tối om, tiếng khóc mà cô kìm nén đã không kìm nén được nữa rồi!


"Mặc Sơ... Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên.


Mặc Sơ mờ mịt nhìn qua, cô đã nhìn thấy Cố Mộc Thành ở không xa.
vietwriter.vn vietwriter.vn












Cố Mộc Thành nhanh chóng lái xe tới, sau đó anh ta đi vào văn phòng của Mặc Sơ: "Thần thần bí bí như này, cô cứ làm như thể gián điệp ý."


Mặc Sơ đưa chiếc bút trên tay cho anh ta: "Trên đây có vết máu, có thể kiểm tra dna không?"


Cố Mộc Thành nhận lấy: "Được!"


Mặc Sơ nhìn anh ta chằm chằm: "Anh đích thân giám định được không? Tôi không tin người khác!"


Hiện giờ cô rất mơ hồ, đầu óc cô đang loạn tùng phèo hết cả lên và không ngừng rối rắm, cô nhìn Cố Mộc Thành, vào khoảnh khắc này, cô chính là một chiếc lá cô độc trong đại dương bao la, có tìm thế nào cũng không thấy phương hướng.



vietwriter.vn



"Đương nhiên rồi!" Cố Mộc Thành gật đầu: "Lần trước tôi đã giám định của Hi Hi và Quyền Đế Sâm, cái này là.."


"Giờ anh đừng cái này, giám định này là của tôi và cô ta!" Mặc Sơ nói: "Trước giờ tan làm vào buổi chiều, sẽ ra kết quả không?"


"Sẽ." Sau khi Cố Mộc Thành cầm lấy mẫu vật, anh ta lập tức đi về ngay.


Mặc SƠ ở trong văn phòng mà lòng nóng như lửa đốt, lúc này đây cô rất bối rối, cô không biết bố mẹ ruột của mình là ai? Cô không biết Quyền Đế Sâm có lòng gì với cô?


Mặc SƠ cưỡng ép mình đi vào trạng thái giải quyết công việc, nhưng cô không thể nào tập trung được.


Những lời nói của người phụ nữ trung niên, đa đánh tan tín nhiệm của cô dành cho quyền Đế Sâm.



vietwriter.vn



Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến giờ tan làm buổi chiều, Cố Mộc Thành đã gửi báo cáo giám định vào trong hòm thư của cô rồi.


Sau khi mở hộp thư ra, cái mà cô nhìn thấy chính là, cổ và Long Yên là chị em cùng cha khác mę.


Mặc Sơ kinh ngạc, thế cũng có nghĩa là, mẹ ruột của cô là ai, cô cũng không biết!


Nhưng mà, tờ báo cáo giám định này cũng làm cho Mặc Sơ rơi vào khủng hoảng.


Chí ít thì người phụ nữ trung niên đấy đã nói đúng một chuyện, cô là con gái của Long Diệu Thiên!


Còn về Quyền Đế sâm và nhà họ Long, nhà họ Mặc có phải là có ân oán lâu năm hay không, Mặc Sa vẫn chưa dám khẳng định, hoặc là, đây là kể ly gián của người phụ nữ trung niên đó.


Mặc Sợ bỗng nhớ ra, lúc cô bị Long Diệu Thiên bắt đi, ông ta bất ngờ hỏi cô năm nay có bao nhiêu tuổi? Sau đó thì liền có suy nghĩ muốn bóp chết cô!


Có phải Long Diệu Thiên cũng biết cô có thể là con gái của ông ta không?


Bằng không, cho dù là trước khi ông ta muốn chỉnh chết cô, tại sao lại muốn hỏi một câu kỳ lạ vậy chứ?


Hóa ra, cô không được người chào đón đến vậy sao? Cô cũng không có lớn lên bên cạnh Long Diệu Thiên, nhưng sau khi trưởng thành, cô ta vẫn muốn bóp chết cô?


Cô là con gái ruột của ông ta mà, có một câu nói, hổ dữ còn không ăn thịt con đấy!


Mặc Sơ khóc đi ra khỏi công ty, cô không có đi ra bãi đỗ xe, cô cứ đi bộ trên đường như thế, nước mắt cứ rơi, bố ruột mắng cô là dã chứng không ai cần!


Đèn hoa mới đăng, cả thành phố rực rỡ ánh đèn.


Ánh đèn sáng ngời, làm cho thành phố này có một tia ấm áp.


Nhưng mà, Mặc Sơ lại không ấm áp nổi!


Cô cũng không có được bao nhiêu ấm áp khi lớn lên ở nhà họ Mặc, cô cũng từng khát vọng có bố mẹ ruột, dần dần sau khi trưởng thành, cuối cùng cô đã độc lập tự chủ rồi!


Cô có công việc của mình, cô có con của mình! Điều mà cô không ngờ tới đó là, bố ruột của cô là một người như thế!


Ông ta che chở cho Long Yên như trân bảo, còn cô thì lại là cái đinh trong mắt ông ta, vứt đi cho thống khoái!


Mặc Sơ khóc đến nỗi cực kỳ thương tâm, cô cũng không biết mình đã đi đến đâu rồi!


Dương Tử đã đợi ở bãi đỗ xe một lúc lâu lắm rồi, anh ta chưa có trông thấy Mặc Sơ đi xuống lầu, anh ta đi lên xem thì cả công ty đã tan làm rồi, người cũng đã về hết rồi.


Dương Tử gọi điện cho Mặc Sơ, lúc này cô đang thương tâm, nên cô cũng không có nghe thấy tiếng chuông điện thoại.


Dương Tử sốt ruột rồi, anh ta lập tức đi đến chỗ quản lý xem camera giám sát, nhìn một cái đã trong thấy Mặc Sơ khóc sướt mướt đi ra ngoài, anh ta gọi ngay cho Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, chị dâu xảy ra chuyện rồi!"


Quyền Đế Sâm vừa nghe thấy vậy, cả người lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu: "Có chuyện gì?"


"Sau khi tan làm, cô ấy không có tới bãi đỗ xe, mà một mình khóc lóc đi ra ngoài rồi!" Dương Tử nói: "Tôi lập tức đi tìm cô ấy ngay đây!"


Quyền Đế Sâm đại khái đã biết là chuyện gì, điều mà anh không ngờ đó là, chuyện này tới nhanh như vậy!


Quyền Đế Sầm nhìn đồng hồ, phía trên có hiển thị vị trí hiện tại của Mặc Sơ, anh nói cho Dương Tử biết địa chỉ này, hai người từ hai phương hướng cùng đi nhanh về phía Mặc Sơ.


Mặc Sa của lúc này, cô đi đến bên cạnh hồ chứa nước, trời thu, hồ chứa nước vào buổi tối rất ít người.


Mùa hè sẽ có người tới đây hóng mát, mùa thu thì muỗi nhiều, thời tiết cũng dần lạnh xuống, người tới cũng ít đi.


Cô ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh hồ chứa nước, một mình đối mặt với hồ chứa nước tối om, tiếng khóc mà cô kìm nén đã không kìm nén được nữa rồi!


"Mặc Sơ... Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên.


Mặc Sơ mờ mịt nhìn qua, cô đã nhìn thấy Cố Mộc Thành ở không xa.







Cố Mộc Thành nhanh chóng lái xe tới, sau đó anh ta đi vào văn phòng của Mặc Sơ: "Thần thần bí bí như này, cô cứ làm như thể gián điệp ý."


Mặc Sơ đưa chiếc bút trên tay cho anh ta: "Trên đây có vết máu, có thể kiểm tra dna không?"


Cố Mộc Thành nhận lấy: "Được!"


Mặc Sơ nhìn anh ta chằm chằm: "Anh đích thân giám định được không? Tôi không tin người khác!"


Hiện giờ cô rất mơ hồ, đầu óc cô đang loạn tùng phèo hết cả lên và không ngừng rối rắm, cô nhìn Cố Mộc Thành, vào khoảnh khắc này, cô chính là một chiếc lá cô độc trong đại dương bao la, có tìm thế nào cũng không thấy phương hướng.



vietwriter.vn



"Đương nhiên rồi!" Cố Mộc Thành gật đầu: "Lần trước tôi đã giám định của Hi Hi và Quyền Đế Sâm, cái này là.."


"Giờ anh đừng cái này, giám định này là của tôi và cô ta!" Mặc Sơ nói: "Trước giờ tan làm vào buổi chiều, sẽ ra kết quả không?"


"Sẽ." Sau khi Cố Mộc Thành cầm lấy mẫu vật, anh ta lập tức đi về ngay.


Mặc SƠ ở trong văn phòng mà lòng nóng như lửa đốt, lúc này đây cô rất bối rối, cô không biết bố mẹ ruột của mình là ai? Cô không biết Quyền Đế Sâm có lòng gì với cô?


Mặc SƠ cưỡng ép mình đi vào trạng thái giải quyết công việc, nhưng cô không thể nào tập trung được.


Những lời nói của người phụ nữ trung niên, đa đánh tan tín nhiệm của cô dành cho quyền Đế Sâm.



vietwriter.vn



Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến giờ tan làm buổi chiều, Cố Mộc Thành đã gửi báo cáo giám định vào trong hòm thư của cô rồi.


Sau khi mở hộp thư ra, cái mà cô nhìn thấy chính là, cổ và Long Yên là chị em cùng cha khác mę.


Mặc Sơ kinh ngạc, thế cũng có nghĩa là, mẹ ruột của cô là ai, cô cũng không biết!


Nhưng mà, tờ báo cáo giám định này cũng làm cho Mặc Sơ rơi vào khủng hoảng.


Chí ít thì người phụ nữ trung niên đấy đã nói đúng một chuyện, cô là con gái của Long Diệu Thiên!


Còn về Quyền Đế sâm và nhà họ Long, nhà họ Mặc có phải là có ân oán lâu năm hay không, Mặc Sa vẫn chưa dám khẳng định, hoặc là, đây là kể ly gián của người phụ nữ trung niên đó.


Mặc Sợ bỗng nhớ ra, lúc cô bị Long Diệu Thiên bắt đi, ông ta bất ngờ hỏi cô năm nay có bao nhiêu tuổi? Sau đó thì liền có suy nghĩ muốn bóp chết cô!


Có phải Long Diệu Thiên cũng biết cô có thể là con gái của ông ta không?


Bằng không, cho dù là trước khi ông ta muốn chỉnh chết cô, tại sao lại muốn hỏi một câu kỳ lạ vậy chứ?


Hóa ra, cô không được người chào đón đến vậy sao? Cô cũng không có lớn lên bên cạnh Long Diệu Thiên, nhưng sau khi trưởng thành, cô ta vẫn muốn bóp chết cô?


Cô là con gái ruột của ông ta mà, có một câu nói, hổ dữ còn không ăn thịt con đấy!


Mặc Sơ khóc đi ra khỏi công ty, cô không có đi ra bãi đỗ xe, cô cứ đi bộ trên đường như thế, nước mắt cứ rơi, bố ruột mắng cô là dã chứng không ai cần!


Đèn hoa mới đăng, cả thành phố rực rỡ ánh đèn.


Ánh đèn sáng ngời, làm cho thành phố này có một tia ấm áp.


Nhưng mà, Mặc Sơ lại không ấm áp nổi!


Cô cũng không có được bao nhiêu ấm áp khi lớn lên ở nhà họ Mặc, cô cũng từng khát vọng có bố mẹ ruột, dần dần sau khi trưởng thành, cuối cùng cô đã độc lập tự chủ rồi!


Cô có công việc của mình, cô có con của mình! Điều mà cô không ngờ tới đó là, bố ruột của cô là một người như thế!


Ông ta che chở cho Long Yên như trân bảo, còn cô thì lại là cái đinh trong mắt ông ta, vứt đi cho thống khoái!


Mặc Sơ khóc đến nỗi cực kỳ thương tâm, cô cũng không biết mình đã đi đến đâu rồi!


Dương Tử đã đợi ở bãi đỗ xe một lúc lâu lắm rồi, anh ta chưa có trông thấy Mặc Sơ đi xuống lầu, anh ta đi lên xem thì cả công ty đã tan làm rồi, người cũng đã về hết rồi.


Dương Tử gọi điện cho Mặc Sơ, lúc này cô đang thương tâm, nên cô cũng không có nghe thấy tiếng chuông điện thoại.


Dương Tử sốt ruột rồi, anh ta lập tức đi đến chỗ quản lý xem camera giám sát, nhìn một cái đã trong thấy Mặc Sơ khóc sướt mướt đi ra ngoài, anh ta gọi ngay cho Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, chị dâu xảy ra chuyện rồi!"


Quyền Đế Sâm vừa nghe thấy vậy, cả người lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu: "Có chuyện gì?"


"Sau khi tan làm, cô ấy không có tới bãi đỗ xe, mà một mình khóc lóc đi ra ngoài rồi!" Dương Tử nói: "Tôi lập tức đi tìm cô ấy ngay đây!"


Quyền Đế Sâm đại khái đã biết là chuyện gì, điều mà anh không ngờ đó là, chuyện này tới nhanh như vậy!


Quyền Đế Sầm nhìn đồng hồ, phía trên có hiển thị vị trí hiện tại của Mặc Sơ, anh nói cho Dương Tử biết địa chỉ này, hai người từ hai phương hướng cùng đi nhanh về phía Mặc Sơ.


Mặc Sa của lúc này, cô đi đến bên cạnh hồ chứa nước, trời thu, hồ chứa nước vào buổi tối rất ít người.


Mùa hè sẽ có người tới đây hóng mát, mùa thu thì muỗi nhiều, thời tiết cũng dần lạnh xuống, người tới cũng ít đi.


Cô ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh hồ chứa nước, một mình đối mặt với hồ chứa nước tối om, tiếng khóc mà cô kìm nén đã không kìm nén được nữa rồi!


"Mặc Sơ... Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên.


Mặc Sơ mờ mịt nhìn qua, cô đã nhìn thấy Cố Mộc Thành ở không xa.
vietwriter.vn vietwriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom