• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! (1 Viewer)

  • Chương 397 Ngộ nhỡ gặp phải người xấu thì sao!"

Anh ta mặc một bộ quần áo bình thường màu trắng, hai tay thì đút vào trong túi quần, ánh trăng sáng chiếu lên người anh ta, phảng phất như là vậy một tầng ánh sáng ấm áp lên vậy.


Anh ta đi tới, sau đó ngồi bên cạnh cô.


Mặc Sở hỏi anh ta: "Sao anh lại ở đây?"


"Tôi không giấu gì cô, tôi đi theo cô tới đây!" Cố Mộc Thành nhìn cô chăm chú: "Báo cáo giám định là tôi làm giám định đấy, tôi lo cho cô! Tôi gửi vào hòm thư cho cô xong, tôi liền lái xe ra ngoài, tôi trông thấy cô đang đi xuống, rồi lại nhìn thấy khóc lóc đi ra ngoài.


Mặc SƠ quay đầu đi, hai nắm tay siết chặt, không có nói thêm gì nữa.



vietwriter.vn



Cố Mộc Thành đưa tay ra, ôm cô vào lòng: "Đừng một mình khóc ở nơi hẻo lánh như này, ngộ nhỡ gặp phải người xấu thì sao!"


Vào khoảnh khắc này, Mặc Sơ nào còn nghĩ được người tốt người xấu các kiểu nữa, cô cứ tùy ý đi, rồi đi đến nơi này luôn!


Cô không nói chuyện, Cổ Mộc Thành thì an ủi cô: "Loại người giống như Long Diệu Thiên, đầu đáng để cô đau lòng? Long Diệu Thiên không xứng làm bố cô, người phụ nữ như Long Yên cũng không xứng làm chị của cô!"


"Anh biết à?" Mặc Sơ đẩy anh ta ra, sau đó từ trong lòng của anh ta ngẩng đầu lên.


Cố Mộc Thành gật đầu: "Long Yên có tiền sử phạm tội, tôi đã bí mật vào trong kho máy tính của sở cảnh sát, so sánh một cái liền biết là cô ta! Mặc Sở, tôi làm như vậy, chẳng qua là lo cho cô, tôi không có ý nay *** của cô. Cô biết, tôi chỉ mong cô tốt!"



vietwriter.vn



"Tôi biết!" Mặc Sơ gật đầu: "Tôi không trách anh! Cố Mộc Thành, anh nói xem, sao tôi lại có một người bố như Long Diệu Thiên cơ chứ?"


Cố Mộc Thành dựa lưng lên ghế: "Haiz, từ góc độ của bác sĩ thì ông ta chẳng qua chỉ là người đóng góp một viên tiểu nòng nọc mà thôi! Cô hoàn toàn có thể không coi ông ta là bố cô! Sống vui vẻ như cũ! Sống vui vui vẻ vẻ sung sướng hạnh phúc! Ông ta không ảnh hưởng được tới cuộc sống vào hai mươi năm trước của cô, thì cũng không ảnh hưởng được tới cuộc sống sau này của cô!"


Mặc Sơnín khóc mà cười: "Đúng vậy, tôi không quan tâm tới ông ta! Ông ta chỉ là một người lạ trên thế giới này mà thôi!"


Bám theo Cố Mộc Thành tới đây còn có Diệp Tử, cô ta trốn ở chỗ tối, cô ta đã nghe thấy toàn bộ bí mật này rồi.


Bây giờ cô ta đang chuẩn bị tiến lên, chiếm Cố Mộc Thành cho mình dùng, tiện thể đẩy Mặc Sơ vào trong hồ chứa nước.


Một trận tiếng bước chân dồn dập từ xa vọng tới, Diệp Tử trông thấy Quyền Đế Sâm đã tới rồi!


Đối với sức uy hiếp của người đàn ông này, tất nhiên là cô ta không dám manh động rồi.


Khi Quyền Đế Sâm nhìn thấy Mặc SƠ ở dưới ánh trăng và đang ở bên Cố Mộc Thành, đôi mắt của anh nhoáng cái đã u ám hơn vài phần.


Mặc Sa vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy Quyền Đế Sâm đang vội vàng chạy tới.


Dáng người anh cao to, phong trần mệt mỏi chạy tới đây, trên khuôn mặt tuấn tú, là vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.


Mặc Sơ đứng dậy, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu!


Cố Mộc Thành cũng đứng ở bên cạnh cô, anh ta vừa trông thấy nét mặt không vui của Quyền Đế Sâm, anh ta giải thích: "Không phải là chúng tôi đang hẹn hò, anh đừng hiểu lầm..."


"Cố Mộc Thành, anh về trước đi!" Mặc Sơ nói với anh ta.


Cổ Mộc Thành có hơi ủy khuất: "Tôi lo cho cô!"


"Đế Sâm ở đây, tôi sẽ không có chuyện gì!" Mặc Sơ nhẹ nhàng nói.


Cố Mộc Thành nói thầm: "Tôi lo ông tướng này."


Lúc này, Mặc Sơ đi về phía Quyền Đế Sâm, khi cô và anh cách nhau khoảng mười centimet, cô đứng lại.


Cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt anh tràn ngập lo lắng dành cho cô.


Cô chưa có về nhà, cũng không có nói với bất kỳ ai rằng cô đang ở đâu.


Bất kể người khác nói nói như thế nào về tình cảm giữa cô và anh, Mặc Sơ tin, giờ phút này, anh thật lòng lo lắng cho cô.


Quyền Đế Sâm đưa bàn tay ra với cô, bàn tay của anh dày và thô ráp, có công tích vĩ đại kiến công lập nghiệp của anh và luôn cho người ta chỗ dựa an toàn nhất.


Mặc Sơ không nhớ được nữa, anh có bao nhiêu lần đối xử với cô như thế này, một đường đi tới, bàn tay to của anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, bất kể là ánh nắng tươi sáng, hay là gió mưa tung bay, một đường đi tới chưa từng buông ra.


Giờ phút này cô lại đặt tay mình vào, mặc anh nắm chặt.


Quyền Đế Sâm nhận ra, cô có sự do dự trong một tích tắc.




Anh ta mặc một bộ quần áo bình thường màu trắng, hai tay thì đút vào trong túi quần, ánh trăng sáng chiếu lên người anh ta, phảng phất như là vậy một tầng ánh sáng ấm áp lên vậy.


Anh ta đi tới, sau đó ngồi bên cạnh cô.


Mặc Sở hỏi anh ta: "Sao anh lại ở đây?"


"Tôi không giấu gì cô, tôi đi theo cô tới đây!" Cố Mộc Thành nhìn cô chăm chú: "Báo cáo giám định là tôi làm giám định đấy, tôi lo cho cô! Tôi gửi vào hòm thư cho cô xong, tôi liền lái xe ra ngoài, tôi trông thấy cô đang đi xuống, rồi lại nhìn thấy khóc lóc đi ra ngoài.


Mặc SƠ quay đầu đi, hai nắm tay siết chặt, không có nói thêm gì nữa.



vietwriter.vn



Cố Mộc Thành đưa tay ra, ôm cô vào lòng: "Đừng một mình khóc ở nơi hẻo lánh như này, ngộ nhỡ gặp phải người xấu thì sao!"


Vào khoảnh khắc này, Mặc Sơ nào còn nghĩ được người tốt người xấu các kiểu nữa, cô cứ tùy ý đi, rồi đi đến nơi này luôn!


Cô không nói chuyện, Cổ Mộc Thành thì an ủi cô: "Loại người giống như Long Diệu Thiên, đầu đáng để cô đau lòng? Long Diệu Thiên không xứng làm bố cô, người phụ nữ như Long Yên cũng không xứng làm chị của cô!"


"Anh biết à?" Mặc Sơ đẩy anh ta ra, sau đó từ trong lòng của anh ta ngẩng đầu lên.


Cố Mộc Thành gật đầu: "Long Yên có tiền sử phạm tội, tôi đã bí mật vào trong kho máy tính của sở cảnh sát, so sánh một cái liền biết là cô ta! Mặc Sở, tôi làm như vậy, chẳng qua là lo cho cô, tôi không có ý nay *** của cô. Cô biết, tôi chỉ mong cô tốt!"



vietwriter.vn



"Tôi biết!" Mặc Sơ gật đầu: "Tôi không trách anh! Cố Mộc Thành, anh nói xem, sao tôi lại có một người bố như Long Diệu Thiên cơ chứ?"


Cố Mộc Thành dựa lưng lên ghế: "Haiz, từ góc độ của bác sĩ thì ông ta chẳng qua chỉ là người đóng góp một viên tiểu nòng nọc mà thôi! Cô hoàn toàn có thể không coi ông ta là bố cô! Sống vui vẻ như cũ! Sống vui vui vẻ vẻ sung sướng hạnh phúc! Ông ta không ảnh hưởng được tới cuộc sống vào hai mươi năm trước của cô, thì cũng không ảnh hưởng được tới cuộc sống sau này của cô!"


Mặc Sơnín khóc mà cười: "Đúng vậy, tôi không quan tâm tới ông ta! Ông ta chỉ là một người lạ trên thế giới này mà thôi!"


Bám theo Cố Mộc Thành tới đây còn có Diệp Tử, cô ta trốn ở chỗ tối, cô ta đã nghe thấy toàn bộ bí mật này rồi.


Bây giờ cô ta đang chuẩn bị tiến lên, chiếm Cố Mộc Thành cho mình dùng, tiện thể đẩy Mặc Sơ vào trong hồ chứa nước.


Một trận tiếng bước chân dồn dập từ xa vọng tới, Diệp Tử trông thấy Quyền Đế Sâm đã tới rồi!


Đối với sức uy hiếp của người đàn ông này, tất nhiên là cô ta không dám manh động rồi.


Khi Quyền Đế Sâm nhìn thấy Mặc SƠ ở dưới ánh trăng và đang ở bên Cố Mộc Thành, đôi mắt của anh nhoáng cái đã u ám hơn vài phần.


Mặc Sa vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy Quyền Đế Sâm đang vội vàng chạy tới.


Dáng người anh cao to, phong trần mệt mỏi chạy tới đây, trên khuôn mặt tuấn tú, là vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.


Mặc Sơ đứng dậy, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu!


Cố Mộc Thành cũng đứng ở bên cạnh cô, anh ta vừa trông thấy nét mặt không vui của Quyền Đế Sâm, anh ta giải thích: "Không phải là chúng tôi đang hẹn hò, anh đừng hiểu lầm..."


"Cố Mộc Thành, anh về trước đi!" Mặc Sơ nói với anh ta.


Cổ Mộc Thành có hơi ủy khuất: "Tôi lo cho cô!"


"Đế Sâm ở đây, tôi sẽ không có chuyện gì!" Mặc Sơ nhẹ nhàng nói.


Cố Mộc Thành nói thầm: "Tôi lo ông tướng này."


Lúc này, Mặc Sơ đi về phía Quyền Đế Sâm, khi cô và anh cách nhau khoảng mười centimet, cô đứng lại.


Cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt anh tràn ngập lo lắng dành cho cô.


Cô chưa có về nhà, cũng không có nói với bất kỳ ai rằng cô đang ở đâu.


Bất kể người khác nói nói như thế nào về tình cảm giữa cô và anh, Mặc Sơ tin, giờ phút này, anh thật lòng lo lắng cho cô.


Quyền Đế Sâm đưa bàn tay ra với cô, bàn tay của anh dày và thô ráp, có công tích vĩ đại kiến công lập nghiệp của anh và luôn cho người ta chỗ dựa an toàn nhất.


Mặc Sơ không nhớ được nữa, anh có bao nhiêu lần đối xử với cô như thế này, một đường đi tới, bàn tay to của anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, bất kể là ánh nắng tươi sáng, hay là gió mưa tung bay, một đường đi tới chưa từng buông ra.


Giờ phút này cô lại đặt tay mình vào, mặc anh nắm chặt.


Quyền Đế Sâm nhận ra, cô có sự do dự trong một tích tắc.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Anh ta mặc một bộ quần áo bình thường màu trắng, hai tay thì đút vào trong túi quần, ánh trăng sáng chiếu lên người anh ta, phảng phất như là vậy một tầng ánh sáng ấm áp lên vậy.


Anh ta đi tới, sau đó ngồi bên cạnh cô.


Mặc Sở hỏi anh ta: "Sao anh lại ở đây?"


"Tôi không giấu gì cô, tôi đi theo cô tới đây!" Cố Mộc Thành nhìn cô chăm chú: "Báo cáo giám định là tôi làm giám định đấy, tôi lo cho cô! Tôi gửi vào hòm thư cho cô xong, tôi liền lái xe ra ngoài, tôi trông thấy cô đang đi xuống, rồi lại nhìn thấy khóc lóc đi ra ngoài.


Mặc SƠ quay đầu đi, hai nắm tay siết chặt, không có nói thêm gì nữa.



vietwriter.vn



Cố Mộc Thành đưa tay ra, ôm cô vào lòng: "Đừng một mình khóc ở nơi hẻo lánh như này, ngộ nhỡ gặp phải người xấu thì sao!"


Vào khoảnh khắc này, Mặc Sơ nào còn nghĩ được người tốt người xấu các kiểu nữa, cô cứ tùy ý đi, rồi đi đến nơi này luôn!


Cô không nói chuyện, Cổ Mộc Thành thì an ủi cô: "Loại người giống như Long Diệu Thiên, đầu đáng để cô đau lòng? Long Diệu Thiên không xứng làm bố cô, người phụ nữ như Long Yên cũng không xứng làm chị của cô!"


"Anh biết à?" Mặc Sơ đẩy anh ta ra, sau đó từ trong lòng của anh ta ngẩng đầu lên.


Cố Mộc Thành gật đầu: "Long Yên có tiền sử phạm tội, tôi đã bí mật vào trong kho máy tính của sở cảnh sát, so sánh một cái liền biết là cô ta! Mặc Sở, tôi làm như vậy, chẳng qua là lo cho cô, tôi không có ý nay *** của cô. Cô biết, tôi chỉ mong cô tốt!"



vietwriter.vn



"Tôi biết!" Mặc Sơ gật đầu: "Tôi không trách anh! Cố Mộc Thành, anh nói xem, sao tôi lại có một người bố như Long Diệu Thiên cơ chứ?"


Cố Mộc Thành dựa lưng lên ghế: "Haiz, từ góc độ của bác sĩ thì ông ta chẳng qua chỉ là người đóng góp một viên tiểu nòng nọc mà thôi! Cô hoàn toàn có thể không coi ông ta là bố cô! Sống vui vẻ như cũ! Sống vui vui vẻ vẻ sung sướng hạnh phúc! Ông ta không ảnh hưởng được tới cuộc sống vào hai mươi năm trước của cô, thì cũng không ảnh hưởng được tới cuộc sống sau này của cô!"


Mặc Sơnín khóc mà cười: "Đúng vậy, tôi không quan tâm tới ông ta! Ông ta chỉ là một người lạ trên thế giới này mà thôi!"


Bám theo Cố Mộc Thành tới đây còn có Diệp Tử, cô ta trốn ở chỗ tối, cô ta đã nghe thấy toàn bộ bí mật này rồi.


Bây giờ cô ta đang chuẩn bị tiến lên, chiếm Cố Mộc Thành cho mình dùng, tiện thể đẩy Mặc Sơ vào trong hồ chứa nước.


Một trận tiếng bước chân dồn dập từ xa vọng tới, Diệp Tử trông thấy Quyền Đế Sâm đã tới rồi!


Đối với sức uy hiếp của người đàn ông này, tất nhiên là cô ta không dám manh động rồi.


Khi Quyền Đế Sâm nhìn thấy Mặc SƠ ở dưới ánh trăng và đang ở bên Cố Mộc Thành, đôi mắt của anh nhoáng cái đã u ám hơn vài phần.


Mặc Sa vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy Quyền Đế Sâm đang vội vàng chạy tới.


Dáng người anh cao to, phong trần mệt mỏi chạy tới đây, trên khuôn mặt tuấn tú, là vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.


Mặc Sơ đứng dậy, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu!


Cố Mộc Thành cũng đứng ở bên cạnh cô, anh ta vừa trông thấy nét mặt không vui của Quyền Đế Sâm, anh ta giải thích: "Không phải là chúng tôi đang hẹn hò, anh đừng hiểu lầm..."


"Cố Mộc Thành, anh về trước đi!" Mặc Sơ nói với anh ta.


Cổ Mộc Thành có hơi ủy khuất: "Tôi lo cho cô!"


"Đế Sâm ở đây, tôi sẽ không có chuyện gì!" Mặc Sơ nhẹ nhàng nói.


Cố Mộc Thành nói thầm: "Tôi lo ông tướng này."


Lúc này, Mặc Sơ đi về phía Quyền Đế Sâm, khi cô và anh cách nhau khoảng mười centimet, cô đứng lại.


Cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt anh tràn ngập lo lắng dành cho cô.


Cô chưa có về nhà, cũng không có nói với bất kỳ ai rằng cô đang ở đâu.


Bất kể người khác nói nói như thế nào về tình cảm giữa cô và anh, Mặc Sơ tin, giờ phút này, anh thật lòng lo lắng cho cô.


Quyền Đế Sâm đưa bàn tay ra với cô, bàn tay của anh dày và thô ráp, có công tích vĩ đại kiến công lập nghiệp của anh và luôn cho người ta chỗ dựa an toàn nhất.


Mặc Sơ không nhớ được nữa, anh có bao nhiêu lần đối xử với cô như thế này, một đường đi tới, bàn tay to của anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, bất kể là ánh nắng tươi sáng, hay là gió mưa tung bay, một đường đi tới chưa từng buông ra.


Giờ phút này cô lại đặt tay mình vào, mặc anh nắm chặt.


Quyền Đế Sâm nhận ra, cô có sự do dự trong một tích tắc.




Anh ta mặc một bộ quần áo bình thường màu trắng, hai tay thì đút vào trong túi quần, ánh trăng sáng chiếu lên người anh ta, phảng phất như là vậy một tầng ánh sáng ấm áp lên vậy.


Anh ta đi tới, sau đó ngồi bên cạnh cô.


Mặc Sở hỏi anh ta: "Sao anh lại ở đây?"


"Tôi không giấu gì cô, tôi đi theo cô tới đây!" Cố Mộc Thành nhìn cô chăm chú: "Báo cáo giám định là tôi làm giám định đấy, tôi lo cho cô! Tôi gửi vào hòm thư cho cô xong, tôi liền lái xe ra ngoài, tôi trông thấy cô đang đi xuống, rồi lại nhìn thấy khóc lóc đi ra ngoài.


Mặc SƠ quay đầu đi, hai nắm tay siết chặt, không có nói thêm gì nữa.



vietwriter.vn



Cố Mộc Thành đưa tay ra, ôm cô vào lòng: "Đừng một mình khóc ở nơi hẻo lánh như này, ngộ nhỡ gặp phải người xấu thì sao!"


Vào khoảnh khắc này, Mặc Sơ nào còn nghĩ được người tốt người xấu các kiểu nữa, cô cứ tùy ý đi, rồi đi đến nơi này luôn!


Cô không nói chuyện, Cổ Mộc Thành thì an ủi cô: "Loại người giống như Long Diệu Thiên, đầu đáng để cô đau lòng? Long Diệu Thiên không xứng làm bố cô, người phụ nữ như Long Yên cũng không xứng làm chị của cô!"


"Anh biết à?" Mặc Sơ đẩy anh ta ra, sau đó từ trong lòng của anh ta ngẩng đầu lên.


Cố Mộc Thành gật đầu: "Long Yên có tiền sử phạm tội, tôi đã bí mật vào trong kho máy tính của sở cảnh sát, so sánh một cái liền biết là cô ta! Mặc Sở, tôi làm như vậy, chẳng qua là lo cho cô, tôi không có ý nay *** của cô. Cô biết, tôi chỉ mong cô tốt!"



vietwriter.vn



"Tôi biết!" Mặc Sơ gật đầu: "Tôi không trách anh! Cố Mộc Thành, anh nói xem, sao tôi lại có một người bố như Long Diệu Thiên cơ chứ?"


Cố Mộc Thành dựa lưng lên ghế: "Haiz, từ góc độ của bác sĩ thì ông ta chẳng qua chỉ là người đóng góp một viên tiểu nòng nọc mà thôi! Cô hoàn toàn có thể không coi ông ta là bố cô! Sống vui vẻ như cũ! Sống vui vui vẻ vẻ sung sướng hạnh phúc! Ông ta không ảnh hưởng được tới cuộc sống vào hai mươi năm trước của cô, thì cũng không ảnh hưởng được tới cuộc sống sau này của cô!"


Mặc Sơnín khóc mà cười: "Đúng vậy, tôi không quan tâm tới ông ta! Ông ta chỉ là một người lạ trên thế giới này mà thôi!"


Bám theo Cố Mộc Thành tới đây còn có Diệp Tử, cô ta trốn ở chỗ tối, cô ta đã nghe thấy toàn bộ bí mật này rồi.


Bây giờ cô ta đang chuẩn bị tiến lên, chiếm Cố Mộc Thành cho mình dùng, tiện thể đẩy Mặc Sơ vào trong hồ chứa nước.


Một trận tiếng bước chân dồn dập từ xa vọng tới, Diệp Tử trông thấy Quyền Đế Sâm đã tới rồi!


Đối với sức uy hiếp của người đàn ông này, tất nhiên là cô ta không dám manh động rồi.


Khi Quyền Đế Sâm nhìn thấy Mặc SƠ ở dưới ánh trăng và đang ở bên Cố Mộc Thành, đôi mắt của anh nhoáng cái đã u ám hơn vài phần.


Mặc Sa vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy Quyền Đế Sâm đang vội vàng chạy tới.


Dáng người anh cao to, phong trần mệt mỏi chạy tới đây, trên khuôn mặt tuấn tú, là vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.


Mặc Sơ đứng dậy, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu!


Cố Mộc Thành cũng đứng ở bên cạnh cô, anh ta vừa trông thấy nét mặt không vui của Quyền Đế Sâm, anh ta giải thích: "Không phải là chúng tôi đang hẹn hò, anh đừng hiểu lầm..."


"Cố Mộc Thành, anh về trước đi!" Mặc Sơ nói với anh ta.


Cổ Mộc Thành có hơi ủy khuất: "Tôi lo cho cô!"


"Đế Sâm ở đây, tôi sẽ không có chuyện gì!" Mặc Sơ nhẹ nhàng nói.


Cố Mộc Thành nói thầm: "Tôi lo ông tướng này."


Lúc này, Mặc Sơ đi về phía Quyền Đế Sâm, khi cô và anh cách nhau khoảng mười centimet, cô đứng lại.


Cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt anh tràn ngập lo lắng dành cho cô.


Cô chưa có về nhà, cũng không có nói với bất kỳ ai rằng cô đang ở đâu.


Bất kể người khác nói nói như thế nào về tình cảm giữa cô và anh, Mặc Sơ tin, giờ phút này, anh thật lòng lo lắng cho cô.


Quyền Đế Sâm đưa bàn tay ra với cô, bàn tay của anh dày và thô ráp, có công tích vĩ đại kiến công lập nghiệp của anh và luôn cho người ta chỗ dựa an toàn nhất.


Mặc Sơ không nhớ được nữa, anh có bao nhiêu lần đối xử với cô như thế này, một đường đi tới, bàn tay to của anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, bất kể là ánh nắng tươi sáng, hay là gió mưa tung bay, một đường đi tới chưa từng buông ra.


Giờ phút này cô lại đặt tay mình vào, mặc anh nắm chặt.


Quyền Đế Sâm nhận ra, cô có sự do dự trong một tích tắc.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Anh ta mặc một bộ quần áo bình thường màu trắng, hai tay thì đút vào trong túi quần, ánh trăng sáng chiếu lên người anh ta, phảng phất như là vậy một tầng ánh sáng ấm áp lên vậy.


Anh ta đi tới, sau đó ngồi bên cạnh cô.


Mặc Sở hỏi anh ta: "Sao anh lại ở đây?"


"Tôi không giấu gì cô, tôi đi theo cô tới đây!" Cố Mộc Thành nhìn cô chăm chú: "Báo cáo giám định là tôi làm giám định đấy, tôi lo cho cô! Tôi gửi vào hòm thư cho cô xong, tôi liền lái xe ra ngoài, tôi trông thấy cô đang đi xuống, rồi lại nhìn thấy khóc lóc đi ra ngoài.


Mặc SƠ quay đầu đi, hai nắm tay siết chặt, không có nói thêm gì nữa.



vietwriter.vn



Cố Mộc Thành đưa tay ra, ôm cô vào lòng: "Đừng một mình khóc ở nơi hẻo lánh như này, ngộ nhỡ gặp phải người xấu thì sao!"


Vào khoảnh khắc này, Mặc Sơ nào còn nghĩ được người tốt người xấu các kiểu nữa, cô cứ tùy ý đi, rồi đi đến nơi này luôn!


Cô không nói chuyện, Cổ Mộc Thành thì an ủi cô: "Loại người giống như Long Diệu Thiên, đầu đáng để cô đau lòng? Long Diệu Thiên không xứng làm bố cô, người phụ nữ như Long Yên cũng không xứng làm chị của cô!"


"Anh biết à?" Mặc Sơ đẩy anh ta ra, sau đó từ trong lòng của anh ta ngẩng đầu lên.


Cố Mộc Thành gật đầu: "Long Yên có tiền sử phạm tội, tôi đã bí mật vào trong kho máy tính của sở cảnh sát, so sánh một cái liền biết là cô ta! Mặc Sở, tôi làm như vậy, chẳng qua là lo cho cô, tôi không có ý nay *** của cô. Cô biết, tôi chỉ mong cô tốt!"



vietwriter.vn



"Tôi biết!" Mặc Sơ gật đầu: "Tôi không trách anh! Cố Mộc Thành, anh nói xem, sao tôi lại có một người bố như Long Diệu Thiên cơ chứ?"


Cố Mộc Thành dựa lưng lên ghế: "Haiz, từ góc độ của bác sĩ thì ông ta chẳng qua chỉ là người đóng góp một viên tiểu nòng nọc mà thôi! Cô hoàn toàn có thể không coi ông ta là bố cô! Sống vui vẻ như cũ! Sống vui vui vẻ vẻ sung sướng hạnh phúc! Ông ta không ảnh hưởng được tới cuộc sống vào hai mươi năm trước của cô, thì cũng không ảnh hưởng được tới cuộc sống sau này của cô!"


Mặc Sơnín khóc mà cười: "Đúng vậy, tôi không quan tâm tới ông ta! Ông ta chỉ là một người lạ trên thế giới này mà thôi!"


Bám theo Cố Mộc Thành tới đây còn có Diệp Tử, cô ta trốn ở chỗ tối, cô ta đã nghe thấy toàn bộ bí mật này rồi.


Bây giờ cô ta đang chuẩn bị tiến lên, chiếm Cố Mộc Thành cho mình dùng, tiện thể đẩy Mặc Sơ vào trong hồ chứa nước.


Một trận tiếng bước chân dồn dập từ xa vọng tới, Diệp Tử trông thấy Quyền Đế Sâm đã tới rồi!


Đối với sức uy hiếp của người đàn ông này, tất nhiên là cô ta không dám manh động rồi.


Khi Quyền Đế Sâm nhìn thấy Mặc SƠ ở dưới ánh trăng và đang ở bên Cố Mộc Thành, đôi mắt của anh nhoáng cái đã u ám hơn vài phần.


Mặc Sa vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy Quyền Đế Sâm đang vội vàng chạy tới.


Dáng người anh cao to, phong trần mệt mỏi chạy tới đây, trên khuôn mặt tuấn tú, là vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.


Mặc Sơ đứng dậy, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu!


Cố Mộc Thành cũng đứng ở bên cạnh cô, anh ta vừa trông thấy nét mặt không vui của Quyền Đế Sâm, anh ta giải thích: "Không phải là chúng tôi đang hẹn hò, anh đừng hiểu lầm..."


"Cố Mộc Thành, anh về trước đi!" Mặc Sơ nói với anh ta.


Cổ Mộc Thành có hơi ủy khuất: "Tôi lo cho cô!"


"Đế Sâm ở đây, tôi sẽ không có chuyện gì!" Mặc Sơ nhẹ nhàng nói.


Cố Mộc Thành nói thầm: "Tôi lo ông tướng này."


Lúc này, Mặc Sơ đi về phía Quyền Đế Sâm, khi cô và anh cách nhau khoảng mười centimet, cô đứng lại.


Cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt anh tràn ngập lo lắng dành cho cô.


Cô chưa có về nhà, cũng không có nói với bất kỳ ai rằng cô đang ở đâu.


Bất kể người khác nói nói như thế nào về tình cảm giữa cô và anh, Mặc Sơ tin, giờ phút này, anh thật lòng lo lắng cho cô.


Quyền Đế Sâm đưa bàn tay ra với cô, bàn tay của anh dày và thô ráp, có công tích vĩ đại kiến công lập nghiệp của anh và luôn cho người ta chỗ dựa an toàn nhất.


Mặc Sơ không nhớ được nữa, anh có bao nhiêu lần đối xử với cô như thế này, một đường đi tới, bàn tay to của anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, bất kể là ánh nắng tươi sáng, hay là gió mưa tung bay, một đường đi tới chưa từng buông ra.


Giờ phút này cô lại đặt tay mình vào, mặc anh nắm chặt.


Quyền Đế Sâm nhận ra, cô có sự do dự trong một tích tắc.




Anh ta mặc một bộ quần áo bình thường màu trắng, hai tay thì đút vào trong túi quần, ánh trăng sáng chiếu lên người anh ta, phảng phất như là vậy một tầng ánh sáng ấm áp lên vậy.


Anh ta đi tới, sau đó ngồi bên cạnh cô.


Mặc Sở hỏi anh ta: "Sao anh lại ở đây?"


"Tôi không giấu gì cô, tôi đi theo cô tới đây!" Cố Mộc Thành nhìn cô chăm chú: "Báo cáo giám định là tôi làm giám định đấy, tôi lo cho cô! Tôi gửi vào hòm thư cho cô xong, tôi liền lái xe ra ngoài, tôi trông thấy cô đang đi xuống, rồi lại nhìn thấy khóc lóc đi ra ngoài.


Mặc SƠ quay đầu đi, hai nắm tay siết chặt, không có nói thêm gì nữa.



vietwriter.vn



Cố Mộc Thành đưa tay ra, ôm cô vào lòng: "Đừng một mình khóc ở nơi hẻo lánh như này, ngộ nhỡ gặp phải người xấu thì sao!"


Vào khoảnh khắc này, Mặc Sơ nào còn nghĩ được người tốt người xấu các kiểu nữa, cô cứ tùy ý đi, rồi đi đến nơi này luôn!


Cô không nói chuyện, Cổ Mộc Thành thì an ủi cô: "Loại người giống như Long Diệu Thiên, đầu đáng để cô đau lòng? Long Diệu Thiên không xứng làm bố cô, người phụ nữ như Long Yên cũng không xứng làm chị của cô!"


"Anh biết à?" Mặc Sơ đẩy anh ta ra, sau đó từ trong lòng của anh ta ngẩng đầu lên.


Cố Mộc Thành gật đầu: "Long Yên có tiền sử phạm tội, tôi đã bí mật vào trong kho máy tính của sở cảnh sát, so sánh một cái liền biết là cô ta! Mặc Sở, tôi làm như vậy, chẳng qua là lo cho cô, tôi không có ý nay *** của cô. Cô biết, tôi chỉ mong cô tốt!"



vietwriter.vn



"Tôi biết!" Mặc Sơ gật đầu: "Tôi không trách anh! Cố Mộc Thành, anh nói xem, sao tôi lại có một người bố như Long Diệu Thiên cơ chứ?"


Cố Mộc Thành dựa lưng lên ghế: "Haiz, từ góc độ của bác sĩ thì ông ta chẳng qua chỉ là người đóng góp một viên tiểu nòng nọc mà thôi! Cô hoàn toàn có thể không coi ông ta là bố cô! Sống vui vẻ như cũ! Sống vui vui vẻ vẻ sung sướng hạnh phúc! Ông ta không ảnh hưởng được tới cuộc sống vào hai mươi năm trước của cô, thì cũng không ảnh hưởng được tới cuộc sống sau này của cô!"


Mặc Sơnín khóc mà cười: "Đúng vậy, tôi không quan tâm tới ông ta! Ông ta chỉ là một người lạ trên thế giới này mà thôi!"


Bám theo Cố Mộc Thành tới đây còn có Diệp Tử, cô ta trốn ở chỗ tối, cô ta đã nghe thấy toàn bộ bí mật này rồi.


Bây giờ cô ta đang chuẩn bị tiến lên, chiếm Cố Mộc Thành cho mình dùng, tiện thể đẩy Mặc Sơ vào trong hồ chứa nước.


Một trận tiếng bước chân dồn dập từ xa vọng tới, Diệp Tử trông thấy Quyền Đế Sâm đã tới rồi!


Đối với sức uy hiếp của người đàn ông này, tất nhiên là cô ta không dám manh động rồi.


Khi Quyền Đế Sâm nhìn thấy Mặc SƠ ở dưới ánh trăng và đang ở bên Cố Mộc Thành, đôi mắt của anh nhoáng cái đã u ám hơn vài phần.


Mặc Sa vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy Quyền Đế Sâm đang vội vàng chạy tới.


Dáng người anh cao to, phong trần mệt mỏi chạy tới đây, trên khuôn mặt tuấn tú, là vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.


Mặc Sơ đứng dậy, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu!


Cố Mộc Thành cũng đứng ở bên cạnh cô, anh ta vừa trông thấy nét mặt không vui của Quyền Đế Sâm, anh ta giải thích: "Không phải là chúng tôi đang hẹn hò, anh đừng hiểu lầm..."


"Cố Mộc Thành, anh về trước đi!" Mặc Sơ nói với anh ta.


Cổ Mộc Thành có hơi ủy khuất: "Tôi lo cho cô!"


"Đế Sâm ở đây, tôi sẽ không có chuyện gì!" Mặc Sơ nhẹ nhàng nói.


Cố Mộc Thành nói thầm: "Tôi lo ông tướng này."


Lúc này, Mặc Sơ đi về phía Quyền Đế Sâm, khi cô và anh cách nhau khoảng mười centimet, cô đứng lại.


Cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt anh tràn ngập lo lắng dành cho cô.


Cô chưa có về nhà, cũng không có nói với bất kỳ ai rằng cô đang ở đâu.


Bất kể người khác nói nói như thế nào về tình cảm giữa cô và anh, Mặc Sơ tin, giờ phút này, anh thật lòng lo lắng cho cô.


Quyền Đế Sâm đưa bàn tay ra với cô, bàn tay của anh dày và thô ráp, có công tích vĩ đại kiến công lập nghiệp của anh và luôn cho người ta chỗ dựa an toàn nhất.


Mặc Sơ không nhớ được nữa, anh có bao nhiêu lần đối xử với cô như thế này, một đường đi tới, bàn tay to của anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, bất kể là ánh nắng tươi sáng, hay là gió mưa tung bay, một đường đi tới chưa từng buông ra.


Giờ phút này cô lại đặt tay mình vào, mặc anh nắm chặt.


Quyền Đế Sâm nhận ra, cô có sự do dự trong một tích tắc.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Anh ta mặc một bộ quần áo bình thường màu trắng, hai tay thì đút vào trong túi quần, ánh trăng sáng chiếu lên người anh ta, phảng phất như là vậy một tầng ánh sáng ấm áp lên vậy.


Anh ta đi tới, sau đó ngồi bên cạnh cô.


Mặc Sở hỏi anh ta: "Sao anh lại ở đây?"


"Tôi không giấu gì cô, tôi đi theo cô tới đây!" Cố Mộc Thành nhìn cô chăm chú: "Báo cáo giám định là tôi làm giám định đấy, tôi lo cho cô! Tôi gửi vào hòm thư cho cô xong, tôi liền lái xe ra ngoài, tôi trông thấy cô đang đi xuống, rồi lại nhìn thấy khóc lóc đi ra ngoài.


Mặc SƠ quay đầu đi, hai nắm tay siết chặt, không có nói thêm gì nữa.



vietwriter.vn



Cố Mộc Thành đưa tay ra, ôm cô vào lòng: "Đừng một mình khóc ở nơi hẻo lánh như này, ngộ nhỡ gặp phải người xấu thì sao!"


Vào khoảnh khắc này, Mặc Sơ nào còn nghĩ được người tốt người xấu các kiểu nữa, cô cứ tùy ý đi, rồi đi đến nơi này luôn!


Cô không nói chuyện, Cổ Mộc Thành thì an ủi cô: "Loại người giống như Long Diệu Thiên, đầu đáng để cô đau lòng? Long Diệu Thiên không xứng làm bố cô, người phụ nữ như Long Yên cũng không xứng làm chị của cô!"


"Anh biết à?" Mặc Sơ đẩy anh ta ra, sau đó từ trong lòng của anh ta ngẩng đầu lên.


Cố Mộc Thành gật đầu: "Long Yên có tiền sử phạm tội, tôi đã bí mật vào trong kho máy tính của sở cảnh sát, so sánh một cái liền biết là cô ta! Mặc Sở, tôi làm như vậy, chẳng qua là lo cho cô, tôi không có ý nay *** của cô. Cô biết, tôi chỉ mong cô tốt!"



vietwriter.vn



"Tôi biết!" Mặc Sơ gật đầu: "Tôi không trách anh! Cố Mộc Thành, anh nói xem, sao tôi lại có một người bố như Long Diệu Thiên cơ chứ?"


Cố Mộc Thành dựa lưng lên ghế: "Haiz, từ góc độ của bác sĩ thì ông ta chẳng qua chỉ là người đóng góp một viên tiểu nòng nọc mà thôi! Cô hoàn toàn có thể không coi ông ta là bố cô! Sống vui vẻ như cũ! Sống vui vui vẻ vẻ sung sướng hạnh phúc! Ông ta không ảnh hưởng được tới cuộc sống vào hai mươi năm trước của cô, thì cũng không ảnh hưởng được tới cuộc sống sau này của cô!"


Mặc Sơnín khóc mà cười: "Đúng vậy, tôi không quan tâm tới ông ta! Ông ta chỉ là một người lạ trên thế giới này mà thôi!"


Bám theo Cố Mộc Thành tới đây còn có Diệp Tử, cô ta trốn ở chỗ tối, cô ta đã nghe thấy toàn bộ bí mật này rồi.


Bây giờ cô ta đang chuẩn bị tiến lên, chiếm Cố Mộc Thành cho mình dùng, tiện thể đẩy Mặc Sơ vào trong hồ chứa nước.


Một trận tiếng bước chân dồn dập từ xa vọng tới, Diệp Tử trông thấy Quyền Đế Sâm đã tới rồi!


Đối với sức uy hiếp của người đàn ông này, tất nhiên là cô ta không dám manh động rồi.


Khi Quyền Đế Sâm nhìn thấy Mặc SƠ ở dưới ánh trăng và đang ở bên Cố Mộc Thành, đôi mắt của anh nhoáng cái đã u ám hơn vài phần.


Mặc Sa vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy Quyền Đế Sâm đang vội vàng chạy tới.


Dáng người anh cao to, phong trần mệt mỏi chạy tới đây, trên khuôn mặt tuấn tú, là vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.


Mặc Sơ đứng dậy, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu!


Cố Mộc Thành cũng đứng ở bên cạnh cô, anh ta vừa trông thấy nét mặt không vui của Quyền Đế Sâm, anh ta giải thích: "Không phải là chúng tôi đang hẹn hò, anh đừng hiểu lầm..."


"Cố Mộc Thành, anh về trước đi!" Mặc Sơ nói với anh ta.


Cổ Mộc Thành có hơi ủy khuất: "Tôi lo cho cô!"


"Đế Sâm ở đây, tôi sẽ không có chuyện gì!" Mặc Sơ nhẹ nhàng nói.


Cố Mộc Thành nói thầm: "Tôi lo ông tướng này."


Lúc này, Mặc Sơ đi về phía Quyền Đế Sâm, khi cô và anh cách nhau khoảng mười centimet, cô đứng lại.


Cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt anh tràn ngập lo lắng dành cho cô.


Cô chưa có về nhà, cũng không có nói với bất kỳ ai rằng cô đang ở đâu.


Bất kể người khác nói nói như thế nào về tình cảm giữa cô và anh, Mặc Sơ tin, giờ phút này, anh thật lòng lo lắng cho cô.


Quyền Đế Sâm đưa bàn tay ra với cô, bàn tay của anh dày và thô ráp, có công tích vĩ đại kiến công lập nghiệp của anh và luôn cho người ta chỗ dựa an toàn nhất.


Mặc Sơ không nhớ được nữa, anh có bao nhiêu lần đối xử với cô như thế này, một đường đi tới, bàn tay to của anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, bất kể là ánh nắng tươi sáng, hay là gió mưa tung bay, một đường đi tới chưa từng buông ra.


Giờ phút này cô lại đặt tay mình vào, mặc anh nắm chặt.


Quyền Đế Sâm nhận ra, cô có sự do dự trong một tích tắc.




Anh ta mặc một bộ quần áo bình thường màu trắng, hai tay thì đút vào trong túi quần, ánh trăng sáng chiếu lên người anh ta, phảng phất như là vậy một tầng ánh sáng ấm áp lên vậy.


Anh ta đi tới, sau đó ngồi bên cạnh cô.


Mặc Sở hỏi anh ta: "Sao anh lại ở đây?"


"Tôi không giấu gì cô, tôi đi theo cô tới đây!" Cố Mộc Thành nhìn cô chăm chú: "Báo cáo giám định là tôi làm giám định đấy, tôi lo cho cô! Tôi gửi vào hòm thư cho cô xong, tôi liền lái xe ra ngoài, tôi trông thấy cô đang đi xuống, rồi lại nhìn thấy khóc lóc đi ra ngoài.


Mặc SƠ quay đầu đi, hai nắm tay siết chặt, không có nói thêm gì nữa.



vietwriter.vn



Cố Mộc Thành đưa tay ra, ôm cô vào lòng: "Đừng một mình khóc ở nơi hẻo lánh như này, ngộ nhỡ gặp phải người xấu thì sao!"


Vào khoảnh khắc này, Mặc Sơ nào còn nghĩ được người tốt người xấu các kiểu nữa, cô cứ tùy ý đi, rồi đi đến nơi này luôn!


Cô không nói chuyện, Cổ Mộc Thành thì an ủi cô: "Loại người giống như Long Diệu Thiên, đầu đáng để cô đau lòng? Long Diệu Thiên không xứng làm bố cô, người phụ nữ như Long Yên cũng không xứng làm chị của cô!"


"Anh biết à?" Mặc Sơ đẩy anh ta ra, sau đó từ trong lòng của anh ta ngẩng đầu lên.


Cố Mộc Thành gật đầu: "Long Yên có tiền sử phạm tội, tôi đã bí mật vào trong kho máy tính của sở cảnh sát, so sánh một cái liền biết là cô ta! Mặc Sở, tôi làm như vậy, chẳng qua là lo cho cô, tôi không có ý nay *** của cô. Cô biết, tôi chỉ mong cô tốt!"



vietwriter.vn



"Tôi biết!" Mặc Sơ gật đầu: "Tôi không trách anh! Cố Mộc Thành, anh nói xem, sao tôi lại có một người bố như Long Diệu Thiên cơ chứ?"


Cố Mộc Thành dựa lưng lên ghế: "Haiz, từ góc độ của bác sĩ thì ông ta chẳng qua chỉ là người đóng góp một viên tiểu nòng nọc mà thôi! Cô hoàn toàn có thể không coi ông ta là bố cô! Sống vui vẻ như cũ! Sống vui vui vẻ vẻ sung sướng hạnh phúc! Ông ta không ảnh hưởng được tới cuộc sống vào hai mươi năm trước của cô, thì cũng không ảnh hưởng được tới cuộc sống sau này của cô!"


Mặc Sơnín khóc mà cười: "Đúng vậy, tôi không quan tâm tới ông ta! Ông ta chỉ là một người lạ trên thế giới này mà thôi!"


Bám theo Cố Mộc Thành tới đây còn có Diệp Tử, cô ta trốn ở chỗ tối, cô ta đã nghe thấy toàn bộ bí mật này rồi.


Bây giờ cô ta đang chuẩn bị tiến lên, chiếm Cố Mộc Thành cho mình dùng, tiện thể đẩy Mặc Sơ vào trong hồ chứa nước.


Một trận tiếng bước chân dồn dập từ xa vọng tới, Diệp Tử trông thấy Quyền Đế Sâm đã tới rồi!


Đối với sức uy hiếp của người đàn ông này, tất nhiên là cô ta không dám manh động rồi.


Khi Quyền Đế Sâm nhìn thấy Mặc SƠ ở dưới ánh trăng và đang ở bên Cố Mộc Thành, đôi mắt của anh nhoáng cái đã u ám hơn vài phần.


Mặc Sa vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy Quyền Đế Sâm đang vội vàng chạy tới.


Dáng người anh cao to, phong trần mệt mỏi chạy tới đây, trên khuôn mặt tuấn tú, là vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.


Mặc Sơ đứng dậy, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu!


Cố Mộc Thành cũng đứng ở bên cạnh cô, anh ta vừa trông thấy nét mặt không vui của Quyền Đế Sâm, anh ta giải thích: "Không phải là chúng tôi đang hẹn hò, anh đừng hiểu lầm..."


"Cố Mộc Thành, anh về trước đi!" Mặc Sơ nói với anh ta.


Cổ Mộc Thành có hơi ủy khuất: "Tôi lo cho cô!"


"Đế Sâm ở đây, tôi sẽ không có chuyện gì!" Mặc Sơ nhẹ nhàng nói.


Cố Mộc Thành nói thầm: "Tôi lo ông tướng này."


Lúc này, Mặc Sơ đi về phía Quyền Đế Sâm, khi cô và anh cách nhau khoảng mười centimet, cô đứng lại.


Cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt anh tràn ngập lo lắng dành cho cô.


Cô chưa có về nhà, cũng không có nói với bất kỳ ai rằng cô đang ở đâu.


Bất kể người khác nói nói như thế nào về tình cảm giữa cô và anh, Mặc Sơ tin, giờ phút này, anh thật lòng lo lắng cho cô.


Quyền Đế Sâm đưa bàn tay ra với cô, bàn tay của anh dày và thô ráp, có công tích vĩ đại kiến công lập nghiệp của anh và luôn cho người ta chỗ dựa an toàn nhất.


Mặc Sơ không nhớ được nữa, anh có bao nhiêu lần đối xử với cô như thế này, một đường đi tới, bàn tay to của anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, bất kể là ánh nắng tươi sáng, hay là gió mưa tung bay, một đường đi tới chưa từng buông ra.


Giờ phút này cô lại đặt tay mình vào, mặc anh nắm chặt.


Quyền Đế Sâm nhận ra, cô có sự do dự trong một tích tắc.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Anh ta mặc một bộ quần áo bình thường màu trắng, hai tay thì đút vào trong túi quần, ánh trăng sáng chiếu lên người anh ta, phảng phất như là vậy một tầng ánh sáng ấm áp lên vậy.


Anh ta đi tới, sau đó ngồi bên cạnh cô.


Mặc Sở hỏi anh ta: "Sao anh lại ở đây?"


"Tôi không giấu gì cô, tôi đi theo cô tới đây!" Cố Mộc Thành nhìn cô chăm chú: "Báo cáo giám định là tôi làm giám định đấy, tôi lo cho cô! Tôi gửi vào hòm thư cho cô xong, tôi liền lái xe ra ngoài, tôi trông thấy cô đang đi xuống, rồi lại nhìn thấy khóc lóc đi ra ngoài.


Mặc SƠ quay đầu đi, hai nắm tay siết chặt, không có nói thêm gì nữa.



vietwriter.vn



Cố Mộc Thành đưa tay ra, ôm cô vào lòng: "Đừng một mình khóc ở nơi hẻo lánh như này, ngộ nhỡ gặp phải người xấu thì sao!"


Vào khoảnh khắc này, Mặc Sơ nào còn nghĩ được người tốt người xấu các kiểu nữa, cô cứ tùy ý đi, rồi đi đến nơi này luôn!


Cô không nói chuyện, Cổ Mộc Thành thì an ủi cô: "Loại người giống như Long Diệu Thiên, đầu đáng để cô đau lòng? Long Diệu Thiên không xứng làm bố cô, người phụ nữ như Long Yên cũng không xứng làm chị của cô!"


"Anh biết à?" Mặc Sơ đẩy anh ta ra, sau đó từ trong lòng của anh ta ngẩng đầu lên.


Cố Mộc Thành gật đầu: "Long Yên có tiền sử phạm tội, tôi đã bí mật vào trong kho máy tính của sở cảnh sát, so sánh một cái liền biết là cô ta! Mặc Sở, tôi làm như vậy, chẳng qua là lo cho cô, tôi không có ý nay *** của cô. Cô biết, tôi chỉ mong cô tốt!"



vietwriter.vn



"Tôi biết!" Mặc Sơ gật đầu: "Tôi không trách anh! Cố Mộc Thành, anh nói xem, sao tôi lại có một người bố như Long Diệu Thiên cơ chứ?"


Cố Mộc Thành dựa lưng lên ghế: "Haiz, từ góc độ của bác sĩ thì ông ta chẳng qua chỉ là người đóng góp một viên tiểu nòng nọc mà thôi! Cô hoàn toàn có thể không coi ông ta là bố cô! Sống vui vẻ như cũ! Sống vui vui vẻ vẻ sung sướng hạnh phúc! Ông ta không ảnh hưởng được tới cuộc sống vào hai mươi năm trước của cô, thì cũng không ảnh hưởng được tới cuộc sống sau này của cô!"


Mặc Sơnín khóc mà cười: "Đúng vậy, tôi không quan tâm tới ông ta! Ông ta chỉ là một người lạ trên thế giới này mà thôi!"


Bám theo Cố Mộc Thành tới đây còn có Diệp Tử, cô ta trốn ở chỗ tối, cô ta đã nghe thấy toàn bộ bí mật này rồi.


Bây giờ cô ta đang chuẩn bị tiến lên, chiếm Cố Mộc Thành cho mình dùng, tiện thể đẩy Mặc Sơ vào trong hồ chứa nước.


Một trận tiếng bước chân dồn dập từ xa vọng tới, Diệp Tử trông thấy Quyền Đế Sâm đã tới rồi!


Đối với sức uy hiếp của người đàn ông này, tất nhiên là cô ta không dám manh động rồi.


Khi Quyền Đế Sâm nhìn thấy Mặc SƠ ở dưới ánh trăng và đang ở bên Cố Mộc Thành, đôi mắt của anh nhoáng cái đã u ám hơn vài phần.


Mặc Sa vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy Quyền Đế Sâm đang vội vàng chạy tới.


Dáng người anh cao to, phong trần mệt mỏi chạy tới đây, trên khuôn mặt tuấn tú, là vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.


Mặc Sơ đứng dậy, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu!


Cố Mộc Thành cũng đứng ở bên cạnh cô, anh ta vừa trông thấy nét mặt không vui của Quyền Đế Sâm, anh ta giải thích: "Không phải là chúng tôi đang hẹn hò, anh đừng hiểu lầm..."


"Cố Mộc Thành, anh về trước đi!" Mặc Sơ nói với anh ta.


Cổ Mộc Thành có hơi ủy khuất: "Tôi lo cho cô!"


"Đế Sâm ở đây, tôi sẽ không có chuyện gì!" Mặc Sơ nhẹ nhàng nói.


Cố Mộc Thành nói thầm: "Tôi lo ông tướng này."


Lúc này, Mặc Sơ đi về phía Quyền Đế Sâm, khi cô và anh cách nhau khoảng mười centimet, cô đứng lại.


Cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt anh tràn ngập lo lắng dành cho cô.


Cô chưa có về nhà, cũng không có nói với bất kỳ ai rằng cô đang ở đâu.


Bất kể người khác nói nói như thế nào về tình cảm giữa cô và anh, Mặc Sơ tin, giờ phút này, anh thật lòng lo lắng cho cô.


Quyền Đế Sâm đưa bàn tay ra với cô, bàn tay của anh dày và thô ráp, có công tích vĩ đại kiến công lập nghiệp của anh và luôn cho người ta chỗ dựa an toàn nhất.


Mặc Sơ không nhớ được nữa, anh có bao nhiêu lần đối xử với cô như thế này, một đường đi tới, bàn tay to của anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, bất kể là ánh nắng tươi sáng, hay là gió mưa tung bay, một đường đi tới chưa từng buông ra.


Giờ phút này cô lại đặt tay mình vào, mặc anh nắm chặt.


Quyền Đế Sâm nhận ra, cô có sự do dự trong một tích tắc.




Anh ta mặc một bộ quần áo bình thường màu trắng, hai tay thì đút vào trong túi quần, ánh trăng sáng chiếu lên người anh ta, phảng phất như là vậy một tầng ánh sáng ấm áp lên vậy.


Anh ta đi tới, sau đó ngồi bên cạnh cô.


Mặc Sở hỏi anh ta: "Sao anh lại ở đây?"


"Tôi không giấu gì cô, tôi đi theo cô tới đây!" Cố Mộc Thành nhìn cô chăm chú: "Báo cáo giám định là tôi làm giám định đấy, tôi lo cho cô! Tôi gửi vào hòm thư cho cô xong, tôi liền lái xe ra ngoài, tôi trông thấy cô đang đi xuống, rồi lại nhìn thấy khóc lóc đi ra ngoài.


Mặc SƠ quay đầu đi, hai nắm tay siết chặt, không có nói thêm gì nữa.



vietwriter.vn



Cố Mộc Thành đưa tay ra, ôm cô vào lòng: "Đừng một mình khóc ở nơi hẻo lánh như này, ngộ nhỡ gặp phải người xấu thì sao!"


Vào khoảnh khắc này, Mặc Sơ nào còn nghĩ được người tốt người xấu các kiểu nữa, cô cứ tùy ý đi, rồi đi đến nơi này luôn!


Cô không nói chuyện, Cổ Mộc Thành thì an ủi cô: "Loại người giống như Long Diệu Thiên, đầu đáng để cô đau lòng? Long Diệu Thiên không xứng làm bố cô, người phụ nữ như Long Yên cũng không xứng làm chị của cô!"


"Anh biết à?" Mặc Sơ đẩy anh ta ra, sau đó từ trong lòng của anh ta ngẩng đầu lên.


Cố Mộc Thành gật đầu: "Long Yên có tiền sử phạm tội, tôi đã bí mật vào trong kho máy tính của sở cảnh sát, so sánh một cái liền biết là cô ta! Mặc Sở, tôi làm như vậy, chẳng qua là lo cho cô, tôi không có ý nay *** của cô. Cô biết, tôi chỉ mong cô tốt!"



vietwriter.vn



"Tôi biết!" Mặc Sơ gật đầu: "Tôi không trách anh! Cố Mộc Thành, anh nói xem, sao tôi lại có một người bố như Long Diệu Thiên cơ chứ?"


Cố Mộc Thành dựa lưng lên ghế: "Haiz, từ góc độ của bác sĩ thì ông ta chẳng qua chỉ là người đóng góp một viên tiểu nòng nọc mà thôi! Cô hoàn toàn có thể không coi ông ta là bố cô! Sống vui vẻ như cũ! Sống vui vui vẻ vẻ sung sướng hạnh phúc! Ông ta không ảnh hưởng được tới cuộc sống vào hai mươi năm trước của cô, thì cũng không ảnh hưởng được tới cuộc sống sau này của cô!"


Mặc Sơnín khóc mà cười: "Đúng vậy, tôi không quan tâm tới ông ta! Ông ta chỉ là một người lạ trên thế giới này mà thôi!"


Bám theo Cố Mộc Thành tới đây còn có Diệp Tử, cô ta trốn ở chỗ tối, cô ta đã nghe thấy toàn bộ bí mật này rồi.


Bây giờ cô ta đang chuẩn bị tiến lên, chiếm Cố Mộc Thành cho mình dùng, tiện thể đẩy Mặc Sơ vào trong hồ chứa nước.


Một trận tiếng bước chân dồn dập từ xa vọng tới, Diệp Tử trông thấy Quyền Đế Sâm đã tới rồi!


Đối với sức uy hiếp của người đàn ông này, tất nhiên là cô ta không dám manh động rồi.


Khi Quyền Đế Sâm nhìn thấy Mặc SƠ ở dưới ánh trăng và đang ở bên Cố Mộc Thành, đôi mắt của anh nhoáng cái đã u ám hơn vài phần.


Mặc Sa vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy Quyền Đế Sâm đang vội vàng chạy tới.


Dáng người anh cao to, phong trần mệt mỏi chạy tới đây, trên khuôn mặt tuấn tú, là vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.


Mặc Sơ đứng dậy, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu!


Cố Mộc Thành cũng đứng ở bên cạnh cô, anh ta vừa trông thấy nét mặt không vui của Quyền Đế Sâm, anh ta giải thích: "Không phải là chúng tôi đang hẹn hò, anh đừng hiểu lầm..."


"Cố Mộc Thành, anh về trước đi!" Mặc Sơ nói với anh ta.


Cổ Mộc Thành có hơi ủy khuất: "Tôi lo cho cô!"


"Đế Sâm ở đây, tôi sẽ không có chuyện gì!" Mặc Sơ nhẹ nhàng nói.


Cố Mộc Thành nói thầm: "Tôi lo ông tướng này."


Lúc này, Mặc Sơ đi về phía Quyền Đế Sâm, khi cô và anh cách nhau khoảng mười centimet, cô đứng lại.


Cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt anh tràn ngập lo lắng dành cho cô.


Cô chưa có về nhà, cũng không có nói với bất kỳ ai rằng cô đang ở đâu.


Bất kể người khác nói nói như thế nào về tình cảm giữa cô và anh, Mặc Sơ tin, giờ phút này, anh thật lòng lo lắng cho cô.


Quyền Đế Sâm đưa bàn tay ra với cô, bàn tay của anh dày và thô ráp, có công tích vĩ đại kiến công lập nghiệp của anh và luôn cho người ta chỗ dựa an toàn nhất.


Mặc Sơ không nhớ được nữa, anh có bao nhiêu lần đối xử với cô như thế này, một đường đi tới, bàn tay to của anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, bất kể là ánh nắng tươi sáng, hay là gió mưa tung bay, một đường đi tới chưa từng buông ra.


Giờ phút này cô lại đặt tay mình vào, mặc anh nắm chặt.


Quyền Đế Sâm nhận ra, cô có sự do dự trong một tích tắc.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Anh ta mặc một bộ quần áo bình thường màu trắng, hai tay thì đút vào trong túi quần, ánh trăng sáng chiếu lên người anh ta, phảng phất như là vậy một tầng ánh sáng ấm áp lên vậy.


Anh ta đi tới, sau đó ngồi bên cạnh cô.


Mặc Sở hỏi anh ta: "Sao anh lại ở đây?"


"Tôi không giấu gì cô, tôi đi theo cô tới đây!" Cố Mộc Thành nhìn cô chăm chú: "Báo cáo giám định là tôi làm giám định đấy, tôi lo cho cô! Tôi gửi vào hòm thư cho cô xong, tôi liền lái xe ra ngoài, tôi trông thấy cô đang đi xuống, rồi lại nhìn thấy khóc lóc đi ra ngoài.


Mặc SƠ quay đầu đi, hai nắm tay siết chặt, không có nói thêm gì nữa.



vietwriter.vn



Cố Mộc Thành đưa tay ra, ôm cô vào lòng: "Đừng một mình khóc ở nơi hẻo lánh như này, ngộ nhỡ gặp phải người xấu thì sao!"


Vào khoảnh khắc này, Mặc Sơ nào còn nghĩ được người tốt người xấu các kiểu nữa, cô cứ tùy ý đi, rồi đi đến nơi này luôn!


Cô không nói chuyện, Cổ Mộc Thành thì an ủi cô: "Loại người giống như Long Diệu Thiên, đầu đáng để cô đau lòng? Long Diệu Thiên không xứng làm bố cô, người phụ nữ như Long Yên cũng không xứng làm chị của cô!"


"Anh biết à?" Mặc Sơ đẩy anh ta ra, sau đó từ trong lòng của anh ta ngẩng đầu lên.


Cố Mộc Thành gật đầu: "Long Yên có tiền sử phạm tội, tôi đã bí mật vào trong kho máy tính của sở cảnh sát, so sánh một cái liền biết là cô ta! Mặc Sở, tôi làm như vậy, chẳng qua là lo cho cô, tôi không có ý nay *** của cô. Cô biết, tôi chỉ mong cô tốt!"



vietwriter.vn



"Tôi biết!" Mặc Sơ gật đầu: "Tôi không trách anh! Cố Mộc Thành, anh nói xem, sao tôi lại có một người bố như Long Diệu Thiên cơ chứ?"


Cố Mộc Thành dựa lưng lên ghế: "Haiz, từ góc độ của bác sĩ thì ông ta chẳng qua chỉ là người đóng góp một viên tiểu nòng nọc mà thôi! Cô hoàn toàn có thể không coi ông ta là bố cô! Sống vui vẻ như cũ! Sống vui vui vẻ vẻ sung sướng hạnh phúc! Ông ta không ảnh hưởng được tới cuộc sống vào hai mươi năm trước của cô, thì cũng không ảnh hưởng được tới cuộc sống sau này của cô!"


Mặc Sơnín khóc mà cười: "Đúng vậy, tôi không quan tâm tới ông ta! Ông ta chỉ là một người lạ trên thế giới này mà thôi!"


Bám theo Cố Mộc Thành tới đây còn có Diệp Tử, cô ta trốn ở chỗ tối, cô ta đã nghe thấy toàn bộ bí mật này rồi.


Bây giờ cô ta đang chuẩn bị tiến lên, chiếm Cố Mộc Thành cho mình dùng, tiện thể đẩy Mặc Sơ vào trong hồ chứa nước.


Một trận tiếng bước chân dồn dập từ xa vọng tới, Diệp Tử trông thấy Quyền Đế Sâm đã tới rồi!


Đối với sức uy hiếp của người đàn ông này, tất nhiên là cô ta không dám manh động rồi.


Khi Quyền Đế Sâm nhìn thấy Mặc SƠ ở dưới ánh trăng và đang ở bên Cố Mộc Thành, đôi mắt của anh nhoáng cái đã u ám hơn vài phần.


Mặc Sa vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy Quyền Đế Sâm đang vội vàng chạy tới.


Dáng người anh cao to, phong trần mệt mỏi chạy tới đây, trên khuôn mặt tuấn tú, là vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.


Mặc Sơ đứng dậy, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu!


Cố Mộc Thành cũng đứng ở bên cạnh cô, anh ta vừa trông thấy nét mặt không vui của Quyền Đế Sâm, anh ta giải thích: "Không phải là chúng tôi đang hẹn hò, anh đừng hiểu lầm..."


"Cố Mộc Thành, anh về trước đi!" Mặc Sơ nói với anh ta.


Cổ Mộc Thành có hơi ủy khuất: "Tôi lo cho cô!"


"Đế Sâm ở đây, tôi sẽ không có chuyện gì!" Mặc Sơ nhẹ nhàng nói.


Cố Mộc Thành nói thầm: "Tôi lo ông tướng này."


Lúc này, Mặc Sơ đi về phía Quyền Đế Sâm, khi cô và anh cách nhau khoảng mười centimet, cô đứng lại.


Cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt anh tràn ngập lo lắng dành cho cô.


Cô chưa có về nhà, cũng không có nói với bất kỳ ai rằng cô đang ở đâu.


Bất kể người khác nói nói như thế nào về tình cảm giữa cô và anh, Mặc Sơ tin, giờ phút này, anh thật lòng lo lắng cho cô.


Quyền Đế Sâm đưa bàn tay ra với cô, bàn tay của anh dày và thô ráp, có công tích vĩ đại kiến công lập nghiệp của anh và luôn cho người ta chỗ dựa an toàn nhất.


Mặc Sơ không nhớ được nữa, anh có bao nhiêu lần đối xử với cô như thế này, một đường đi tới, bàn tay to của anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, bất kể là ánh nắng tươi sáng, hay là gió mưa tung bay, một đường đi tới chưa từng buông ra.


Giờ phút này cô lại đặt tay mình vào, mặc anh nắm chặt.


Quyền Đế Sâm nhận ra, cô có sự do dự trong một tích tắc.




Anh ta mặc một bộ quần áo bình thường màu trắng, hai tay thì đút vào trong túi quần, ánh trăng sáng chiếu lên người anh ta, phảng phất như là vậy một tầng ánh sáng ấm áp lên vậy.


Anh ta đi tới, sau đó ngồi bên cạnh cô.


Mặc Sở hỏi anh ta: "Sao anh lại ở đây?"


"Tôi không giấu gì cô, tôi đi theo cô tới đây!" Cố Mộc Thành nhìn cô chăm chú: "Báo cáo giám định là tôi làm giám định đấy, tôi lo cho cô! Tôi gửi vào hòm thư cho cô xong, tôi liền lái xe ra ngoài, tôi trông thấy cô đang đi xuống, rồi lại nhìn thấy khóc lóc đi ra ngoài.


Mặc SƠ quay đầu đi, hai nắm tay siết chặt, không có nói thêm gì nữa.



vietwriter.vn



Cố Mộc Thành đưa tay ra, ôm cô vào lòng: "Đừng một mình khóc ở nơi hẻo lánh như này, ngộ nhỡ gặp phải người xấu thì sao!"


Vào khoảnh khắc này, Mặc Sơ nào còn nghĩ được người tốt người xấu các kiểu nữa, cô cứ tùy ý đi, rồi đi đến nơi này luôn!


Cô không nói chuyện, Cổ Mộc Thành thì an ủi cô: "Loại người giống như Long Diệu Thiên, đầu đáng để cô đau lòng? Long Diệu Thiên không xứng làm bố cô, người phụ nữ như Long Yên cũng không xứng làm chị của cô!"


"Anh biết à?" Mặc Sơ đẩy anh ta ra, sau đó từ trong lòng của anh ta ngẩng đầu lên.


Cố Mộc Thành gật đầu: "Long Yên có tiền sử phạm tội, tôi đã bí mật vào trong kho máy tính của sở cảnh sát, so sánh một cái liền biết là cô ta! Mặc Sở, tôi làm như vậy, chẳng qua là lo cho cô, tôi không có ý nay *** của cô. Cô biết, tôi chỉ mong cô tốt!"



vietwriter.vn



"Tôi biết!" Mặc Sơ gật đầu: "Tôi không trách anh! Cố Mộc Thành, anh nói xem, sao tôi lại có một người bố như Long Diệu Thiên cơ chứ?"


Cố Mộc Thành dựa lưng lên ghế: "Haiz, từ góc độ của bác sĩ thì ông ta chẳng qua chỉ là người đóng góp một viên tiểu nòng nọc mà thôi! Cô hoàn toàn có thể không coi ông ta là bố cô! Sống vui vẻ như cũ! Sống vui vui vẻ vẻ sung sướng hạnh phúc! Ông ta không ảnh hưởng được tới cuộc sống vào hai mươi năm trước của cô, thì cũng không ảnh hưởng được tới cuộc sống sau này của cô!"


Mặc Sơnín khóc mà cười: "Đúng vậy, tôi không quan tâm tới ông ta! Ông ta chỉ là một người lạ trên thế giới này mà thôi!"


Bám theo Cố Mộc Thành tới đây còn có Diệp Tử, cô ta trốn ở chỗ tối, cô ta đã nghe thấy toàn bộ bí mật này rồi.


Bây giờ cô ta đang chuẩn bị tiến lên, chiếm Cố Mộc Thành cho mình dùng, tiện thể đẩy Mặc Sơ vào trong hồ chứa nước.


Một trận tiếng bước chân dồn dập từ xa vọng tới, Diệp Tử trông thấy Quyền Đế Sâm đã tới rồi!


Đối với sức uy hiếp của người đàn ông này, tất nhiên là cô ta không dám manh động rồi.


Khi Quyền Đế Sâm nhìn thấy Mặc SƠ ở dưới ánh trăng và đang ở bên Cố Mộc Thành, đôi mắt của anh nhoáng cái đã u ám hơn vài phần.


Mặc Sa vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy Quyền Đế Sâm đang vội vàng chạy tới.


Dáng người anh cao to, phong trần mệt mỏi chạy tới đây, trên khuôn mặt tuấn tú, là vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.


Mặc Sơ đứng dậy, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu!


Cố Mộc Thành cũng đứng ở bên cạnh cô, anh ta vừa trông thấy nét mặt không vui của Quyền Đế Sâm, anh ta giải thích: "Không phải là chúng tôi đang hẹn hò, anh đừng hiểu lầm..."


"Cố Mộc Thành, anh về trước đi!" Mặc Sơ nói với anh ta.


Cổ Mộc Thành có hơi ủy khuất: "Tôi lo cho cô!"


"Đế Sâm ở đây, tôi sẽ không có chuyện gì!" Mặc Sơ nhẹ nhàng nói.


Cố Mộc Thành nói thầm: "Tôi lo ông tướng này."


Lúc này, Mặc Sơ đi về phía Quyền Đế Sâm, khi cô và anh cách nhau khoảng mười centimet, cô đứng lại.


Cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt anh tràn ngập lo lắng dành cho cô.


Cô chưa có về nhà, cũng không có nói với bất kỳ ai rằng cô đang ở đâu.


Bất kể người khác nói nói như thế nào về tình cảm giữa cô và anh, Mặc Sơ tin, giờ phút này, anh thật lòng lo lắng cho cô.


Quyền Đế Sâm đưa bàn tay ra với cô, bàn tay của anh dày và thô ráp, có công tích vĩ đại kiến công lập nghiệp của anh và luôn cho người ta chỗ dựa an toàn nhất.


Mặc Sơ không nhớ được nữa, anh có bao nhiêu lần đối xử với cô như thế này, một đường đi tới, bàn tay to của anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, bất kể là ánh nắng tươi sáng, hay là gió mưa tung bay, một đường đi tới chưa từng buông ra.


Giờ phút này cô lại đặt tay mình vào, mặc anh nắm chặt.


Quyền Đế Sâm nhận ra, cô có sự do dự trong một tích tắc.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Anh ta mặc một bộ quần áo bình thường màu trắng, hai tay thì đút vào trong túi quần, ánh trăng sáng chiếu lên người anh ta, phảng phất như là vậy một tầng ánh sáng ấm áp lên vậy.


Anh ta đi tới, sau đó ngồi bên cạnh cô.


Mặc Sở hỏi anh ta: "Sao anh lại ở đây?"


"Tôi không giấu gì cô, tôi đi theo cô tới đây!" Cố Mộc Thành nhìn cô chăm chú: "Báo cáo giám định là tôi làm giám định đấy, tôi lo cho cô! Tôi gửi vào hòm thư cho cô xong, tôi liền lái xe ra ngoài, tôi trông thấy cô đang đi xuống, rồi lại nhìn thấy khóc lóc đi ra ngoài.


Mặc SƠ quay đầu đi, hai nắm tay siết chặt, không có nói thêm gì nữa.



vietwriter.vn



Cố Mộc Thành đưa tay ra, ôm cô vào lòng: "Đừng một mình khóc ở nơi hẻo lánh như này, ngộ nhỡ gặp phải người xấu thì sao!"


Vào khoảnh khắc này, Mặc Sơ nào còn nghĩ được người tốt người xấu các kiểu nữa, cô cứ tùy ý đi, rồi đi đến nơi này luôn!


Cô không nói chuyện, Cổ Mộc Thành thì an ủi cô: "Loại người giống như Long Diệu Thiên, đầu đáng để cô đau lòng? Long Diệu Thiên không xứng làm bố cô, người phụ nữ như Long Yên cũng không xứng làm chị của cô!"


"Anh biết à?" Mặc Sơ đẩy anh ta ra, sau đó từ trong lòng của anh ta ngẩng đầu lên.


Cố Mộc Thành gật đầu: "Long Yên có tiền sử phạm tội, tôi đã bí mật vào trong kho máy tính của sở cảnh sát, so sánh một cái liền biết là cô ta! Mặc Sở, tôi làm như vậy, chẳng qua là lo cho cô, tôi không có ý nay *** của cô. Cô biết, tôi chỉ mong cô tốt!"



vietwriter.vn



"Tôi biết!" Mặc Sơ gật đầu: "Tôi không trách anh! Cố Mộc Thành, anh nói xem, sao tôi lại có một người bố như Long Diệu Thiên cơ chứ?"


Cố Mộc Thành dựa lưng lên ghế: "Haiz, từ góc độ của bác sĩ thì ông ta chẳng qua chỉ là người đóng góp một viên tiểu nòng nọc mà thôi! Cô hoàn toàn có thể không coi ông ta là bố cô! Sống vui vẻ như cũ! Sống vui vui vẻ vẻ sung sướng hạnh phúc! Ông ta không ảnh hưởng được tới cuộc sống vào hai mươi năm trước của cô, thì cũng không ảnh hưởng được tới cuộc sống sau này của cô!"


Mặc Sơnín khóc mà cười: "Đúng vậy, tôi không quan tâm tới ông ta! Ông ta chỉ là một người lạ trên thế giới này mà thôi!"


Bám theo Cố Mộc Thành tới đây còn có Diệp Tử, cô ta trốn ở chỗ tối, cô ta đã nghe thấy toàn bộ bí mật này rồi.


Bây giờ cô ta đang chuẩn bị tiến lên, chiếm Cố Mộc Thành cho mình dùng, tiện thể đẩy Mặc Sơ vào trong hồ chứa nước.


Một trận tiếng bước chân dồn dập từ xa vọng tới, Diệp Tử trông thấy Quyền Đế Sâm đã tới rồi!


Đối với sức uy hiếp của người đàn ông này, tất nhiên là cô ta không dám manh động rồi.


Khi Quyền Đế Sâm nhìn thấy Mặc SƠ ở dưới ánh trăng và đang ở bên Cố Mộc Thành, đôi mắt của anh nhoáng cái đã u ám hơn vài phần.


Mặc Sa vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy Quyền Đế Sâm đang vội vàng chạy tới.


Dáng người anh cao to, phong trần mệt mỏi chạy tới đây, trên khuôn mặt tuấn tú, là vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.


Mặc Sơ đứng dậy, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu!


Cố Mộc Thành cũng đứng ở bên cạnh cô, anh ta vừa trông thấy nét mặt không vui của Quyền Đế Sâm, anh ta giải thích: "Không phải là chúng tôi đang hẹn hò, anh đừng hiểu lầm..."


"Cố Mộc Thành, anh về trước đi!" Mặc Sơ nói với anh ta.


Cổ Mộc Thành có hơi ủy khuất: "Tôi lo cho cô!"


"Đế Sâm ở đây, tôi sẽ không có chuyện gì!" Mặc Sơ nhẹ nhàng nói.


Cố Mộc Thành nói thầm: "Tôi lo ông tướng này."


Lúc này, Mặc Sơ đi về phía Quyền Đế Sâm, khi cô và anh cách nhau khoảng mười centimet, cô đứng lại.


Cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt anh tràn ngập lo lắng dành cho cô.


Cô chưa có về nhà, cũng không có nói với bất kỳ ai rằng cô đang ở đâu.


Bất kể người khác nói nói như thế nào về tình cảm giữa cô và anh, Mặc Sơ tin, giờ phút này, anh thật lòng lo lắng cho cô.


Quyền Đế Sâm đưa bàn tay ra với cô, bàn tay của anh dày và thô ráp, có công tích vĩ đại kiến công lập nghiệp của anh và luôn cho người ta chỗ dựa an toàn nhất.


Mặc Sơ không nhớ được nữa, anh có bao nhiêu lần đối xử với cô như thế này, một đường đi tới, bàn tay to của anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, bất kể là ánh nắng tươi sáng, hay là gió mưa tung bay, một đường đi tới chưa từng buông ra.


Giờ phút này cô lại đặt tay mình vào, mặc anh nắm chặt.


Quyền Đế Sâm nhận ra, cô có sự do dự trong một tích tắc.




Anh ta mặc một bộ quần áo bình thường màu trắng, hai tay thì đút vào trong túi quần, ánh trăng sáng chiếu lên người anh ta, phảng phất như là vậy một tầng ánh sáng ấm áp lên vậy.


Anh ta đi tới, sau đó ngồi bên cạnh cô.


Mặc Sở hỏi anh ta: "Sao anh lại ở đây?"


"Tôi không giấu gì cô, tôi đi theo cô tới đây!" Cố Mộc Thành nhìn cô chăm chú: "Báo cáo giám định là tôi làm giám định đấy, tôi lo cho cô! Tôi gửi vào hòm thư cho cô xong, tôi liền lái xe ra ngoài, tôi trông thấy cô đang đi xuống, rồi lại nhìn thấy khóc lóc đi ra ngoài.


Mặc SƠ quay đầu đi, hai nắm tay siết chặt, không có nói thêm gì nữa.



vietwriter.vn



Cố Mộc Thành đưa tay ra, ôm cô vào lòng: "Đừng một mình khóc ở nơi hẻo lánh như này, ngộ nhỡ gặp phải người xấu thì sao!"


Vào khoảnh khắc này, Mặc Sơ nào còn nghĩ được người tốt người xấu các kiểu nữa, cô cứ tùy ý đi, rồi đi đến nơi này luôn!


Cô không nói chuyện, Cổ Mộc Thành thì an ủi cô: "Loại người giống như Long Diệu Thiên, đầu đáng để cô đau lòng? Long Diệu Thiên không xứng làm bố cô, người phụ nữ như Long Yên cũng không xứng làm chị của cô!"


"Anh biết à?" Mặc Sơ đẩy anh ta ra, sau đó từ trong lòng của anh ta ngẩng đầu lên.


Cố Mộc Thành gật đầu: "Long Yên có tiền sử phạm tội, tôi đã bí mật vào trong kho máy tính của sở cảnh sát, so sánh một cái liền biết là cô ta! Mặc Sở, tôi làm như vậy, chẳng qua là lo cho cô, tôi không có ý nay *** của cô. Cô biết, tôi chỉ mong cô tốt!"



vietwriter.vn



"Tôi biết!" Mặc Sơ gật đầu: "Tôi không trách anh! Cố Mộc Thành, anh nói xem, sao tôi lại có một người bố như Long Diệu Thiên cơ chứ?"


Cố Mộc Thành dựa lưng lên ghế: "Haiz, từ góc độ của bác sĩ thì ông ta chẳng qua chỉ là người đóng góp một viên tiểu nòng nọc mà thôi! Cô hoàn toàn có thể không coi ông ta là bố cô! Sống vui vẻ như cũ! Sống vui vui vẻ vẻ sung sướng hạnh phúc! Ông ta không ảnh hưởng được tới cuộc sống vào hai mươi năm trước của cô, thì cũng không ảnh hưởng được tới cuộc sống sau này của cô!"


Mặc Sơnín khóc mà cười: "Đúng vậy, tôi không quan tâm tới ông ta! Ông ta chỉ là một người lạ trên thế giới này mà thôi!"


Bám theo Cố Mộc Thành tới đây còn có Diệp Tử, cô ta trốn ở chỗ tối, cô ta đã nghe thấy toàn bộ bí mật này rồi.


Bây giờ cô ta đang chuẩn bị tiến lên, chiếm Cố Mộc Thành cho mình dùng, tiện thể đẩy Mặc Sơ vào trong hồ chứa nước.


Một trận tiếng bước chân dồn dập từ xa vọng tới, Diệp Tử trông thấy Quyền Đế Sâm đã tới rồi!


Đối với sức uy hiếp của người đàn ông này, tất nhiên là cô ta không dám manh động rồi.


Khi Quyền Đế Sâm nhìn thấy Mặc SƠ ở dưới ánh trăng và đang ở bên Cố Mộc Thành, đôi mắt của anh nhoáng cái đã u ám hơn vài phần.


Mặc Sa vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy Quyền Đế Sâm đang vội vàng chạy tới.


Dáng người anh cao to, phong trần mệt mỏi chạy tới đây, trên khuôn mặt tuấn tú, là vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.


Mặc Sơ đứng dậy, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu!


Cố Mộc Thành cũng đứng ở bên cạnh cô, anh ta vừa trông thấy nét mặt không vui của Quyền Đế Sâm, anh ta giải thích: "Không phải là chúng tôi đang hẹn hò, anh đừng hiểu lầm..."


"Cố Mộc Thành, anh về trước đi!" Mặc Sơ nói với anh ta.


Cổ Mộc Thành có hơi ủy khuất: "Tôi lo cho cô!"


"Đế Sâm ở đây, tôi sẽ không có chuyện gì!" Mặc Sơ nhẹ nhàng nói.


Cố Mộc Thành nói thầm: "Tôi lo ông tướng này."


Lúc này, Mặc Sơ đi về phía Quyền Đế Sâm, khi cô và anh cách nhau khoảng mười centimet, cô đứng lại.


Cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt anh tràn ngập lo lắng dành cho cô.


Cô chưa có về nhà, cũng không có nói với bất kỳ ai rằng cô đang ở đâu.


Bất kể người khác nói nói như thế nào về tình cảm giữa cô và anh, Mặc Sơ tin, giờ phút này, anh thật lòng lo lắng cho cô.


Quyền Đế Sâm đưa bàn tay ra với cô, bàn tay của anh dày và thô ráp, có công tích vĩ đại kiến công lập nghiệp của anh và luôn cho người ta chỗ dựa an toàn nhất.


Mặc Sơ không nhớ được nữa, anh có bao nhiêu lần đối xử với cô như thế này, một đường đi tới, bàn tay to của anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, bất kể là ánh nắng tươi sáng, hay là gió mưa tung bay, một đường đi tới chưa từng buông ra.


Giờ phút này cô lại đặt tay mình vào, mặc anh nắm chặt.


Quyền Đế Sâm nhận ra, cô có sự do dự trong một tích tắc.
vietwriter.vn vietwriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom