• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! (2 Viewers)

  • Chương 425 Cô mong anh đi ra nhanh một chút!

"Dương Tử, mau lái xe!" Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm ngồi lên xe: "Đi bệnh viện!"


Cô lại lấy điện thoại ra gọi cho Lục Vũ Trạch: "Vũ Trạch, tay của Đế Sâm bị bỏng, còn bị mảnh bát vỡ cắt vào nữa, bây giờ chúng tôi đang trên đường đến bệnh viện, anh chuẩn bị trước đi!"


Mặc Sơ tuyệt đối không ngờ rằng, một bữa cơm tối của cô và Bạch Tử, lại gây ra một chuyện lớn như thế này!


Sau khi bỏ điện thoại xuống, hai tay cô nắm chặt cánh tay bị thương của Quyền Đế Sâm: "Xin lỗi, là em không tốt, nếu em nấu tiếp bữa tối cho bà ấy, bà ấy sẽ không nổi cáu... Đế Sâm, là em đã hại anh bị thương..."


"Không liên quan đến em!" Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Anh sẽ bảo chú Tàn đón bà ấy về!"



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm dùng bàn tay không việc gì lấy điện thoại ra, sau đó ấn số: "Chú Tân, là tôi, chú đến biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải đón mẹ tôi về ở đi!"


Giọng điệu anh bình tĩnh, làm cho người ta không nghe ra một tí nhấp nhô


nào!


Sau khi bỏ điện thoại xuống, anh mới nói: "Anh không nên để một mình hai người ở cùng nhau!"


"Là xuất thân của em không tốt!" Mặc Sơ nói nhỏ.


Lúc này, Quyền Để Sâm vuốt ve khuôn mặt nhỏ đẫm nước mắt của cô: "Em là người phụ nữ tốt nhất trên đời này!"



vietwriter.vn



Mặc Sợ bị anh trêu cho nở nụ cười!


Nhưng mà, khi cô nhìn thấy bàn tay của anh, nháy mắt mũi cô lại cay cay, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không biết có thể nói thêm gì nữa.


Sau khi chiếc xe chạy tới bệnh viện, Lục Vũ Trạch đang đợi bọn họ rồi.


Quyền Đế Sâm xuống xe, đi vào phòng cấp cứu với Lục Vũ Trạch, Mặc Sơ cũng muốn vào.


"Ở bên ngoài chờ tôi!" Quyền Đế Sâm nói khẽ.


Mặc Sơ mở to mắt: "Em muốn ở bên anh, anh sẽ đau lắm đó!"


Quyền Đế Sâm chỉ nói: "Nghe lời!"


Anh không muốn cho cô nhìn thấy cảnh máu chảy đầm đìa, anh hy vọng chỉ để lại cho cô những điều tốt đẹp.


Mặc Sơ ngồi bên ngoài hành lang chờ anh ra, giờ khắc này, trái tim cô không thể bình tĩnh được.


Hai mắt Mặc Sơ đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu.


Cô mong anh đi ra nhanh một chút!


Bàn tay to của Quyền Đế Sâm, từng cho cô rất nhiều dũng khí và vô số hy vọng.


Bàn tay to của anh cũng từng mơn trớn từng tấc trên cơ thể cô vào những đêm kia...


Sau khi tan làm ở khoa pháp y, Tần Thời lái xe thẳng xe tới vịnh Hồng Thu Lâm Hải, ông ta vừa tới đã trông thấy Bạch Tử ngồi thất thần dưới sàn nhà.


Trong nháy mắt, Bạch Tử như đã già đi nhiều, dù bà ấy có chăm sóc làn da của mình kỹ lưỡng, nhưng, trái tim bà ấy thật sự rất mệt!


Tâm vừa mệt, thì đồ chăm sóc da có tốt đi chăng nữa cũng khó mà làm bà ấy khôi phục lại làn da non mềm thời thiếu nữ.


Bà ấy một lòng muốn báo thù cho chồng, muốn báo thù cho gia nghiệp của nhà họ Bạch, chẳng lẽ bà ấy không nên sao?


Chẳng lẽ Quyền Đế Sâm không nên làm thế sao?


Tại sao thằng bé lại muốn bảo vệ con gái của kẻ thù?


Tại sao?


Tần Thời bước nhanh đến trước mặt bà ấy, ông ta ngồi xổm xuống: "A Tử, A. Tử..."


Bạch Tử ngớ ra nhìn ông ta: "Lão Tần, nhà họ Mặc hại chúng ta thảm như vậy, Mặc Sơ không phải con ruột nhà họ Mặc, Quyền Đế Sâm ở bên cô ta, tôi cũng đã nhịn rồi! Nhưng..."


"Nhưng, cô ta lại là con gái ruột của nhà họ Long, trong chuyện này có bí mật gì không xấu xa mờ ám không?" Bạch Tử lập tức tỉnh táo lại: "Ngay từ đầu lúc Đế Sâm cưới Mặc Sơ, đáng ra tôi phải ngăn cản..."


Bạch Tử tiếp tục nói: "Tôi phải báo thù, tôi muốn tất cả bọn họ đều không sống yên, tôi đã sai sao? Ông nói cho tôi biết, tôi đã sai sao?"


Tần Thời đau lòng nhìn bà ấy: "A Tử, con người quan trọng nhất là có thể buông được và sống cho hiện tại, bà xem, Đế Sâm đã trưởng thành rồi, thằng bé đã giàu có một phương, là một đại nhân vật có ảnh hưởng rộng lớn! Thằng bé có vợ và hai đứa con, cuộc sống gia đình cũng hạnh phúc, chúng ta làm người, đều muốn nhìn thấy một mặt tốt nhất. Nếu như cứ cố chấp với quá khứ, thì sẽ càng sống càng đau khổ!"


"Tôi không làm được!" Bạch Tử lắc đầu: "Lão Tần, tôi không làm được."


Bà ấy nói tới câu sau, thì rất khó chịu, lại đau khổ không thể tả, thậm chí ngay cả hô hấp cũng càng ngày càng chậm rồi.


"A Tử..." Tần Thời vươn tay ra ôm bà ấy vào trong lòng: "A Tử.."







"Dương Tử, mau lái xe!" Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm ngồi lên xe: "Đi bệnh viện!"


Cô lại lấy điện thoại ra gọi cho Lục Vũ Trạch: "Vũ Trạch, tay của Đế Sâm bị bỏng, còn bị mảnh bát vỡ cắt vào nữa, bây giờ chúng tôi đang trên đường đến bệnh viện, anh chuẩn bị trước đi!"


Mặc Sơ tuyệt đối không ngờ rằng, một bữa cơm tối của cô và Bạch Tử, lại gây ra một chuyện lớn như thế này!


Sau khi bỏ điện thoại xuống, hai tay cô nắm chặt cánh tay bị thương của Quyền Đế Sâm: "Xin lỗi, là em không tốt, nếu em nấu tiếp bữa tối cho bà ấy, bà ấy sẽ không nổi cáu... Đế Sâm, là em đã hại anh bị thương..."


"Không liên quan đến em!" Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Anh sẽ bảo chú Tàn đón bà ấy về!"



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm dùng bàn tay không việc gì lấy điện thoại ra, sau đó ấn số: "Chú Tân, là tôi, chú đến biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải đón mẹ tôi về ở đi!"


Giọng điệu anh bình tĩnh, làm cho người ta không nghe ra một tí nhấp nhô


nào!


Sau khi bỏ điện thoại xuống, anh mới nói: "Anh không nên để một mình hai người ở cùng nhau!"


"Là xuất thân của em không tốt!" Mặc Sơ nói nhỏ.


Lúc này, Quyền Để Sâm vuốt ve khuôn mặt nhỏ đẫm nước mắt của cô: "Em là người phụ nữ tốt nhất trên đời này!"



vietwriter.vn



Mặc Sợ bị anh trêu cho nở nụ cười!


Nhưng mà, khi cô nhìn thấy bàn tay của anh, nháy mắt mũi cô lại cay cay, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không biết có thể nói thêm gì nữa.


Sau khi chiếc xe chạy tới bệnh viện, Lục Vũ Trạch đang đợi bọn họ rồi.


Quyền Đế Sâm xuống xe, đi vào phòng cấp cứu với Lục Vũ Trạch, Mặc Sơ cũng muốn vào.


"Ở bên ngoài chờ tôi!" Quyền Đế Sâm nói khẽ.


Mặc Sơ mở to mắt: "Em muốn ở bên anh, anh sẽ đau lắm đó!"


Quyền Đế Sâm chỉ nói: "Nghe lời!"


Anh không muốn cho cô nhìn thấy cảnh máu chảy đầm đìa, anh hy vọng chỉ để lại cho cô những điều tốt đẹp.


Mặc Sơ ngồi bên ngoài hành lang chờ anh ra, giờ khắc này, trái tim cô không thể bình tĩnh được.


Hai mắt Mặc Sơ đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu.


Cô mong anh đi ra nhanh một chút!


Bàn tay to của Quyền Đế Sâm, từng cho cô rất nhiều dũng khí và vô số hy vọng.


Bàn tay to của anh cũng từng mơn trớn từng tấc trên cơ thể cô vào những đêm kia...


Sau khi tan làm ở khoa pháp y, Tần Thời lái xe thẳng xe tới vịnh Hồng Thu Lâm Hải, ông ta vừa tới đã trông thấy Bạch Tử ngồi thất thần dưới sàn nhà.


Trong nháy mắt, Bạch Tử như đã già đi nhiều, dù bà ấy có chăm sóc làn da của mình kỹ lưỡng, nhưng, trái tim bà ấy thật sự rất mệt!


Tâm vừa mệt, thì đồ chăm sóc da có tốt đi chăng nữa cũng khó mà làm bà ấy khôi phục lại làn da non mềm thời thiếu nữ.


Bà ấy một lòng muốn báo thù cho chồng, muốn báo thù cho gia nghiệp của nhà họ Bạch, chẳng lẽ bà ấy không nên sao?


Chẳng lẽ Quyền Đế Sâm không nên làm thế sao?


Tại sao thằng bé lại muốn bảo vệ con gái của kẻ thù?


Tại sao?


Tần Thời bước nhanh đến trước mặt bà ấy, ông ta ngồi xổm xuống: "A Tử, A. Tử..."


Bạch Tử ngớ ra nhìn ông ta: "Lão Tần, nhà họ Mặc hại chúng ta thảm như vậy, Mặc Sơ không phải con ruột nhà họ Mặc, Quyền Đế Sâm ở bên cô ta, tôi cũng đã nhịn rồi! Nhưng..."


"Nhưng, cô ta lại là con gái ruột của nhà họ Long, trong chuyện này có bí mật gì không xấu xa mờ ám không?" Bạch Tử lập tức tỉnh táo lại: "Ngay từ đầu lúc Đế Sâm cưới Mặc Sơ, đáng ra tôi phải ngăn cản..."


Bạch Tử tiếp tục nói: "Tôi phải báo thù, tôi muốn tất cả bọn họ đều không sống yên, tôi đã sai sao? Ông nói cho tôi biết, tôi đã sai sao?"


Tần Thời đau lòng nhìn bà ấy: "A Tử, con người quan trọng nhất là có thể buông được và sống cho hiện tại, bà xem, Đế Sâm đã trưởng thành rồi, thằng bé đã giàu có một phương, là một đại nhân vật có ảnh hưởng rộng lớn! Thằng bé có vợ và hai đứa con, cuộc sống gia đình cũng hạnh phúc, chúng ta làm người, đều muốn nhìn thấy một mặt tốt nhất. Nếu như cứ cố chấp với quá khứ, thì sẽ càng sống càng đau khổ!"


"Tôi không làm được!" Bạch Tử lắc đầu: "Lão Tần, tôi không làm được."


Bà ấy nói tới câu sau, thì rất khó chịu, lại đau khổ không thể tả, thậm chí ngay cả hô hấp cũng càng ngày càng chậm rồi.


"A Tử..." Tần Thời vươn tay ra ôm bà ấy vào trong lòng: "A Tử.."
vietwriter.vn vietwriter.vn












"Dương Tử, mau lái xe!" Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm ngồi lên xe: "Đi bệnh viện!"


Cô lại lấy điện thoại ra gọi cho Lục Vũ Trạch: "Vũ Trạch, tay của Đế Sâm bị bỏng, còn bị mảnh bát vỡ cắt vào nữa, bây giờ chúng tôi đang trên đường đến bệnh viện, anh chuẩn bị trước đi!"


Mặc Sơ tuyệt đối không ngờ rằng, một bữa cơm tối của cô và Bạch Tử, lại gây ra một chuyện lớn như thế này!


Sau khi bỏ điện thoại xuống, hai tay cô nắm chặt cánh tay bị thương của Quyền Đế Sâm: "Xin lỗi, là em không tốt, nếu em nấu tiếp bữa tối cho bà ấy, bà ấy sẽ không nổi cáu... Đế Sâm, là em đã hại anh bị thương..."


"Không liên quan đến em!" Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Anh sẽ bảo chú Tàn đón bà ấy về!"



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm dùng bàn tay không việc gì lấy điện thoại ra, sau đó ấn số: "Chú Tân, là tôi, chú đến biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải đón mẹ tôi về ở đi!"


Giọng điệu anh bình tĩnh, làm cho người ta không nghe ra một tí nhấp nhô


nào!


Sau khi bỏ điện thoại xuống, anh mới nói: "Anh không nên để một mình hai người ở cùng nhau!"


"Là xuất thân của em không tốt!" Mặc Sơ nói nhỏ.


Lúc này, Quyền Để Sâm vuốt ve khuôn mặt nhỏ đẫm nước mắt của cô: "Em là người phụ nữ tốt nhất trên đời này!"



vietwriter.vn



Mặc Sợ bị anh trêu cho nở nụ cười!


Nhưng mà, khi cô nhìn thấy bàn tay của anh, nháy mắt mũi cô lại cay cay, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không biết có thể nói thêm gì nữa.


Sau khi chiếc xe chạy tới bệnh viện, Lục Vũ Trạch đang đợi bọn họ rồi.


Quyền Đế Sâm xuống xe, đi vào phòng cấp cứu với Lục Vũ Trạch, Mặc Sơ cũng muốn vào.


"Ở bên ngoài chờ tôi!" Quyền Đế Sâm nói khẽ.


Mặc Sơ mở to mắt: "Em muốn ở bên anh, anh sẽ đau lắm đó!"


Quyền Đế Sâm chỉ nói: "Nghe lời!"


Anh không muốn cho cô nhìn thấy cảnh máu chảy đầm đìa, anh hy vọng chỉ để lại cho cô những điều tốt đẹp.


Mặc Sơ ngồi bên ngoài hành lang chờ anh ra, giờ khắc này, trái tim cô không thể bình tĩnh được.


Hai mắt Mặc Sơ đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu.


Cô mong anh đi ra nhanh một chút!


Bàn tay to của Quyền Đế Sâm, từng cho cô rất nhiều dũng khí và vô số hy vọng.


Bàn tay to của anh cũng từng mơn trớn từng tấc trên cơ thể cô vào những đêm kia...


Sau khi tan làm ở khoa pháp y, Tần Thời lái xe thẳng xe tới vịnh Hồng Thu Lâm Hải, ông ta vừa tới đã trông thấy Bạch Tử ngồi thất thần dưới sàn nhà.


Trong nháy mắt, Bạch Tử như đã già đi nhiều, dù bà ấy có chăm sóc làn da của mình kỹ lưỡng, nhưng, trái tim bà ấy thật sự rất mệt!


Tâm vừa mệt, thì đồ chăm sóc da có tốt đi chăng nữa cũng khó mà làm bà ấy khôi phục lại làn da non mềm thời thiếu nữ.


Bà ấy một lòng muốn báo thù cho chồng, muốn báo thù cho gia nghiệp của nhà họ Bạch, chẳng lẽ bà ấy không nên sao?


Chẳng lẽ Quyền Đế Sâm không nên làm thế sao?


Tại sao thằng bé lại muốn bảo vệ con gái của kẻ thù?


Tại sao?


Tần Thời bước nhanh đến trước mặt bà ấy, ông ta ngồi xổm xuống: "A Tử, A. Tử..."


Bạch Tử ngớ ra nhìn ông ta: "Lão Tần, nhà họ Mặc hại chúng ta thảm như vậy, Mặc Sơ không phải con ruột nhà họ Mặc, Quyền Đế Sâm ở bên cô ta, tôi cũng đã nhịn rồi! Nhưng..."


"Nhưng, cô ta lại là con gái ruột của nhà họ Long, trong chuyện này có bí mật gì không xấu xa mờ ám không?" Bạch Tử lập tức tỉnh táo lại: "Ngay từ đầu lúc Đế Sâm cưới Mặc Sơ, đáng ra tôi phải ngăn cản..."


Bạch Tử tiếp tục nói: "Tôi phải báo thù, tôi muốn tất cả bọn họ đều không sống yên, tôi đã sai sao? Ông nói cho tôi biết, tôi đã sai sao?"


Tần Thời đau lòng nhìn bà ấy: "A Tử, con người quan trọng nhất là có thể buông được và sống cho hiện tại, bà xem, Đế Sâm đã trưởng thành rồi, thằng bé đã giàu có một phương, là một đại nhân vật có ảnh hưởng rộng lớn! Thằng bé có vợ và hai đứa con, cuộc sống gia đình cũng hạnh phúc, chúng ta làm người, đều muốn nhìn thấy một mặt tốt nhất. Nếu như cứ cố chấp với quá khứ, thì sẽ càng sống càng đau khổ!"


"Tôi không làm được!" Bạch Tử lắc đầu: "Lão Tần, tôi không làm được."


Bà ấy nói tới câu sau, thì rất khó chịu, lại đau khổ không thể tả, thậm chí ngay cả hô hấp cũng càng ngày càng chậm rồi.


"A Tử..." Tần Thời vươn tay ra ôm bà ấy vào trong lòng: "A Tử.."







"Dương Tử, mau lái xe!" Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm ngồi lên xe: "Đi bệnh viện!"


Cô lại lấy điện thoại ra gọi cho Lục Vũ Trạch: "Vũ Trạch, tay của Đế Sâm bị bỏng, còn bị mảnh bát vỡ cắt vào nữa, bây giờ chúng tôi đang trên đường đến bệnh viện, anh chuẩn bị trước đi!"


Mặc Sơ tuyệt đối không ngờ rằng, một bữa cơm tối của cô và Bạch Tử, lại gây ra một chuyện lớn như thế này!


Sau khi bỏ điện thoại xuống, hai tay cô nắm chặt cánh tay bị thương của Quyền Đế Sâm: "Xin lỗi, là em không tốt, nếu em nấu tiếp bữa tối cho bà ấy, bà ấy sẽ không nổi cáu... Đế Sâm, là em đã hại anh bị thương..."


"Không liên quan đến em!" Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Anh sẽ bảo chú Tàn đón bà ấy về!"



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm dùng bàn tay không việc gì lấy điện thoại ra, sau đó ấn số: "Chú Tân, là tôi, chú đến biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải đón mẹ tôi về ở đi!"


Giọng điệu anh bình tĩnh, làm cho người ta không nghe ra một tí nhấp nhô


nào!


Sau khi bỏ điện thoại xuống, anh mới nói: "Anh không nên để một mình hai người ở cùng nhau!"


"Là xuất thân của em không tốt!" Mặc Sơ nói nhỏ.


Lúc này, Quyền Để Sâm vuốt ve khuôn mặt nhỏ đẫm nước mắt của cô: "Em là người phụ nữ tốt nhất trên đời này!"



vietwriter.vn



Mặc Sợ bị anh trêu cho nở nụ cười!


Nhưng mà, khi cô nhìn thấy bàn tay của anh, nháy mắt mũi cô lại cay cay, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không biết có thể nói thêm gì nữa.


Sau khi chiếc xe chạy tới bệnh viện, Lục Vũ Trạch đang đợi bọn họ rồi.


Quyền Đế Sâm xuống xe, đi vào phòng cấp cứu với Lục Vũ Trạch, Mặc Sơ cũng muốn vào.


"Ở bên ngoài chờ tôi!" Quyền Đế Sâm nói khẽ.


Mặc Sơ mở to mắt: "Em muốn ở bên anh, anh sẽ đau lắm đó!"


Quyền Đế Sâm chỉ nói: "Nghe lời!"


Anh không muốn cho cô nhìn thấy cảnh máu chảy đầm đìa, anh hy vọng chỉ để lại cho cô những điều tốt đẹp.


Mặc Sơ ngồi bên ngoài hành lang chờ anh ra, giờ khắc này, trái tim cô không thể bình tĩnh được.


Hai mắt Mặc Sơ đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu.


Cô mong anh đi ra nhanh một chút!


Bàn tay to của Quyền Đế Sâm, từng cho cô rất nhiều dũng khí và vô số hy vọng.


Bàn tay to của anh cũng từng mơn trớn từng tấc trên cơ thể cô vào những đêm kia...


Sau khi tan làm ở khoa pháp y, Tần Thời lái xe thẳng xe tới vịnh Hồng Thu Lâm Hải, ông ta vừa tới đã trông thấy Bạch Tử ngồi thất thần dưới sàn nhà.


Trong nháy mắt, Bạch Tử như đã già đi nhiều, dù bà ấy có chăm sóc làn da của mình kỹ lưỡng, nhưng, trái tim bà ấy thật sự rất mệt!


Tâm vừa mệt, thì đồ chăm sóc da có tốt đi chăng nữa cũng khó mà làm bà ấy khôi phục lại làn da non mềm thời thiếu nữ.


Bà ấy một lòng muốn báo thù cho chồng, muốn báo thù cho gia nghiệp của nhà họ Bạch, chẳng lẽ bà ấy không nên sao?


Chẳng lẽ Quyền Đế Sâm không nên làm thế sao?


Tại sao thằng bé lại muốn bảo vệ con gái của kẻ thù?


Tại sao?


Tần Thời bước nhanh đến trước mặt bà ấy, ông ta ngồi xổm xuống: "A Tử, A. Tử..."


Bạch Tử ngớ ra nhìn ông ta: "Lão Tần, nhà họ Mặc hại chúng ta thảm như vậy, Mặc Sơ không phải con ruột nhà họ Mặc, Quyền Đế Sâm ở bên cô ta, tôi cũng đã nhịn rồi! Nhưng..."


"Nhưng, cô ta lại là con gái ruột của nhà họ Long, trong chuyện này có bí mật gì không xấu xa mờ ám không?" Bạch Tử lập tức tỉnh táo lại: "Ngay từ đầu lúc Đế Sâm cưới Mặc Sơ, đáng ra tôi phải ngăn cản..."


Bạch Tử tiếp tục nói: "Tôi phải báo thù, tôi muốn tất cả bọn họ đều không sống yên, tôi đã sai sao? Ông nói cho tôi biết, tôi đã sai sao?"


Tần Thời đau lòng nhìn bà ấy: "A Tử, con người quan trọng nhất là có thể buông được và sống cho hiện tại, bà xem, Đế Sâm đã trưởng thành rồi, thằng bé đã giàu có một phương, là một đại nhân vật có ảnh hưởng rộng lớn! Thằng bé có vợ và hai đứa con, cuộc sống gia đình cũng hạnh phúc, chúng ta làm người, đều muốn nhìn thấy một mặt tốt nhất. Nếu như cứ cố chấp với quá khứ, thì sẽ càng sống càng đau khổ!"


"Tôi không làm được!" Bạch Tử lắc đầu: "Lão Tần, tôi không làm được."


Bà ấy nói tới câu sau, thì rất khó chịu, lại đau khổ không thể tả, thậm chí ngay cả hô hấp cũng càng ngày càng chậm rồi.


"A Tử..." Tần Thời vươn tay ra ôm bà ấy vào trong lòng: "A Tử.."
vietwriter.vn vietwriter.vn












"Dương Tử, mau lái xe!" Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm ngồi lên xe: "Đi bệnh viện!"


Cô lại lấy điện thoại ra gọi cho Lục Vũ Trạch: "Vũ Trạch, tay của Đế Sâm bị bỏng, còn bị mảnh bát vỡ cắt vào nữa, bây giờ chúng tôi đang trên đường đến bệnh viện, anh chuẩn bị trước đi!"


Mặc Sơ tuyệt đối không ngờ rằng, một bữa cơm tối của cô và Bạch Tử, lại gây ra một chuyện lớn như thế này!


Sau khi bỏ điện thoại xuống, hai tay cô nắm chặt cánh tay bị thương của Quyền Đế Sâm: "Xin lỗi, là em không tốt, nếu em nấu tiếp bữa tối cho bà ấy, bà ấy sẽ không nổi cáu... Đế Sâm, là em đã hại anh bị thương..."


"Không liên quan đến em!" Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Anh sẽ bảo chú Tàn đón bà ấy về!"



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm dùng bàn tay không việc gì lấy điện thoại ra, sau đó ấn số: "Chú Tân, là tôi, chú đến biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải đón mẹ tôi về ở đi!"


Giọng điệu anh bình tĩnh, làm cho người ta không nghe ra một tí nhấp nhô


nào!


Sau khi bỏ điện thoại xuống, anh mới nói: "Anh không nên để một mình hai người ở cùng nhau!"


"Là xuất thân của em không tốt!" Mặc Sơ nói nhỏ.


Lúc này, Quyền Để Sâm vuốt ve khuôn mặt nhỏ đẫm nước mắt của cô: "Em là người phụ nữ tốt nhất trên đời này!"



vietwriter.vn



Mặc Sợ bị anh trêu cho nở nụ cười!


Nhưng mà, khi cô nhìn thấy bàn tay của anh, nháy mắt mũi cô lại cay cay, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không biết có thể nói thêm gì nữa.


Sau khi chiếc xe chạy tới bệnh viện, Lục Vũ Trạch đang đợi bọn họ rồi.


Quyền Đế Sâm xuống xe, đi vào phòng cấp cứu với Lục Vũ Trạch, Mặc Sơ cũng muốn vào.


"Ở bên ngoài chờ tôi!" Quyền Đế Sâm nói khẽ.


Mặc Sơ mở to mắt: "Em muốn ở bên anh, anh sẽ đau lắm đó!"


Quyền Đế Sâm chỉ nói: "Nghe lời!"


Anh không muốn cho cô nhìn thấy cảnh máu chảy đầm đìa, anh hy vọng chỉ để lại cho cô những điều tốt đẹp.


Mặc Sơ ngồi bên ngoài hành lang chờ anh ra, giờ khắc này, trái tim cô không thể bình tĩnh được.


Hai mắt Mặc Sơ đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu.


Cô mong anh đi ra nhanh một chút!


Bàn tay to của Quyền Đế Sâm, từng cho cô rất nhiều dũng khí và vô số hy vọng.


Bàn tay to của anh cũng từng mơn trớn từng tấc trên cơ thể cô vào những đêm kia...


Sau khi tan làm ở khoa pháp y, Tần Thời lái xe thẳng xe tới vịnh Hồng Thu Lâm Hải, ông ta vừa tới đã trông thấy Bạch Tử ngồi thất thần dưới sàn nhà.


Trong nháy mắt, Bạch Tử như đã già đi nhiều, dù bà ấy có chăm sóc làn da của mình kỹ lưỡng, nhưng, trái tim bà ấy thật sự rất mệt!


Tâm vừa mệt, thì đồ chăm sóc da có tốt đi chăng nữa cũng khó mà làm bà ấy khôi phục lại làn da non mềm thời thiếu nữ.


Bà ấy một lòng muốn báo thù cho chồng, muốn báo thù cho gia nghiệp của nhà họ Bạch, chẳng lẽ bà ấy không nên sao?


Chẳng lẽ Quyền Đế Sâm không nên làm thế sao?


Tại sao thằng bé lại muốn bảo vệ con gái của kẻ thù?


Tại sao?


Tần Thời bước nhanh đến trước mặt bà ấy, ông ta ngồi xổm xuống: "A Tử, A. Tử..."


Bạch Tử ngớ ra nhìn ông ta: "Lão Tần, nhà họ Mặc hại chúng ta thảm như vậy, Mặc Sơ không phải con ruột nhà họ Mặc, Quyền Đế Sâm ở bên cô ta, tôi cũng đã nhịn rồi! Nhưng..."


"Nhưng, cô ta lại là con gái ruột của nhà họ Long, trong chuyện này có bí mật gì không xấu xa mờ ám không?" Bạch Tử lập tức tỉnh táo lại: "Ngay từ đầu lúc Đế Sâm cưới Mặc Sơ, đáng ra tôi phải ngăn cản..."


Bạch Tử tiếp tục nói: "Tôi phải báo thù, tôi muốn tất cả bọn họ đều không sống yên, tôi đã sai sao? Ông nói cho tôi biết, tôi đã sai sao?"


Tần Thời đau lòng nhìn bà ấy: "A Tử, con người quan trọng nhất là có thể buông được và sống cho hiện tại, bà xem, Đế Sâm đã trưởng thành rồi, thằng bé đã giàu có một phương, là một đại nhân vật có ảnh hưởng rộng lớn! Thằng bé có vợ và hai đứa con, cuộc sống gia đình cũng hạnh phúc, chúng ta làm người, đều muốn nhìn thấy một mặt tốt nhất. Nếu như cứ cố chấp với quá khứ, thì sẽ càng sống càng đau khổ!"


"Tôi không làm được!" Bạch Tử lắc đầu: "Lão Tần, tôi không làm được."


Bà ấy nói tới câu sau, thì rất khó chịu, lại đau khổ không thể tả, thậm chí ngay cả hô hấp cũng càng ngày càng chậm rồi.


"A Tử..." Tần Thời vươn tay ra ôm bà ấy vào trong lòng: "A Tử.."







"Dương Tử, mau lái xe!" Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm ngồi lên xe: "Đi bệnh viện!"


Cô lại lấy điện thoại ra gọi cho Lục Vũ Trạch: "Vũ Trạch, tay của Đế Sâm bị bỏng, còn bị mảnh bát vỡ cắt vào nữa, bây giờ chúng tôi đang trên đường đến bệnh viện, anh chuẩn bị trước đi!"


Mặc Sơ tuyệt đối không ngờ rằng, một bữa cơm tối của cô và Bạch Tử, lại gây ra một chuyện lớn như thế này!


Sau khi bỏ điện thoại xuống, hai tay cô nắm chặt cánh tay bị thương của Quyền Đế Sâm: "Xin lỗi, là em không tốt, nếu em nấu tiếp bữa tối cho bà ấy, bà ấy sẽ không nổi cáu... Đế Sâm, là em đã hại anh bị thương..."


"Không liên quan đến em!" Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Anh sẽ bảo chú Tàn đón bà ấy về!"



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm dùng bàn tay không việc gì lấy điện thoại ra, sau đó ấn số: "Chú Tân, là tôi, chú đến biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải đón mẹ tôi về ở đi!"


Giọng điệu anh bình tĩnh, làm cho người ta không nghe ra một tí nhấp nhô


nào!


Sau khi bỏ điện thoại xuống, anh mới nói: "Anh không nên để một mình hai người ở cùng nhau!"


"Là xuất thân của em không tốt!" Mặc Sơ nói nhỏ.


Lúc này, Quyền Để Sâm vuốt ve khuôn mặt nhỏ đẫm nước mắt của cô: "Em là người phụ nữ tốt nhất trên đời này!"



vietwriter.vn



Mặc Sợ bị anh trêu cho nở nụ cười!


Nhưng mà, khi cô nhìn thấy bàn tay của anh, nháy mắt mũi cô lại cay cay, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không biết có thể nói thêm gì nữa.


Sau khi chiếc xe chạy tới bệnh viện, Lục Vũ Trạch đang đợi bọn họ rồi.


Quyền Đế Sâm xuống xe, đi vào phòng cấp cứu với Lục Vũ Trạch, Mặc Sơ cũng muốn vào.


"Ở bên ngoài chờ tôi!" Quyền Đế Sâm nói khẽ.


Mặc Sơ mở to mắt: "Em muốn ở bên anh, anh sẽ đau lắm đó!"


Quyền Đế Sâm chỉ nói: "Nghe lời!"


Anh không muốn cho cô nhìn thấy cảnh máu chảy đầm đìa, anh hy vọng chỉ để lại cho cô những điều tốt đẹp.


Mặc Sơ ngồi bên ngoài hành lang chờ anh ra, giờ khắc này, trái tim cô không thể bình tĩnh được.


Hai mắt Mặc Sơ đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu.


Cô mong anh đi ra nhanh một chút!


Bàn tay to của Quyền Đế Sâm, từng cho cô rất nhiều dũng khí và vô số hy vọng.


Bàn tay to của anh cũng từng mơn trớn từng tấc trên cơ thể cô vào những đêm kia...


Sau khi tan làm ở khoa pháp y, Tần Thời lái xe thẳng xe tới vịnh Hồng Thu Lâm Hải, ông ta vừa tới đã trông thấy Bạch Tử ngồi thất thần dưới sàn nhà.


Trong nháy mắt, Bạch Tử như đã già đi nhiều, dù bà ấy có chăm sóc làn da của mình kỹ lưỡng, nhưng, trái tim bà ấy thật sự rất mệt!


Tâm vừa mệt, thì đồ chăm sóc da có tốt đi chăng nữa cũng khó mà làm bà ấy khôi phục lại làn da non mềm thời thiếu nữ.


Bà ấy một lòng muốn báo thù cho chồng, muốn báo thù cho gia nghiệp của nhà họ Bạch, chẳng lẽ bà ấy không nên sao?


Chẳng lẽ Quyền Đế Sâm không nên làm thế sao?


Tại sao thằng bé lại muốn bảo vệ con gái của kẻ thù?


Tại sao?


Tần Thời bước nhanh đến trước mặt bà ấy, ông ta ngồi xổm xuống: "A Tử, A. Tử..."


Bạch Tử ngớ ra nhìn ông ta: "Lão Tần, nhà họ Mặc hại chúng ta thảm như vậy, Mặc Sơ không phải con ruột nhà họ Mặc, Quyền Đế Sâm ở bên cô ta, tôi cũng đã nhịn rồi! Nhưng..."


"Nhưng, cô ta lại là con gái ruột của nhà họ Long, trong chuyện này có bí mật gì không xấu xa mờ ám không?" Bạch Tử lập tức tỉnh táo lại: "Ngay từ đầu lúc Đế Sâm cưới Mặc Sơ, đáng ra tôi phải ngăn cản..."


Bạch Tử tiếp tục nói: "Tôi phải báo thù, tôi muốn tất cả bọn họ đều không sống yên, tôi đã sai sao? Ông nói cho tôi biết, tôi đã sai sao?"


Tần Thời đau lòng nhìn bà ấy: "A Tử, con người quan trọng nhất là có thể buông được và sống cho hiện tại, bà xem, Đế Sâm đã trưởng thành rồi, thằng bé đã giàu có một phương, là một đại nhân vật có ảnh hưởng rộng lớn! Thằng bé có vợ và hai đứa con, cuộc sống gia đình cũng hạnh phúc, chúng ta làm người, đều muốn nhìn thấy một mặt tốt nhất. Nếu như cứ cố chấp với quá khứ, thì sẽ càng sống càng đau khổ!"


"Tôi không làm được!" Bạch Tử lắc đầu: "Lão Tần, tôi không làm được."


Bà ấy nói tới câu sau, thì rất khó chịu, lại đau khổ không thể tả, thậm chí ngay cả hô hấp cũng càng ngày càng chậm rồi.


"A Tử..." Tần Thời vươn tay ra ôm bà ấy vào trong lòng: "A Tử.."
vietwriter.vn vietwriter.vn












"Dương Tử, mau lái xe!" Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm ngồi lên xe: "Đi bệnh viện!"


Cô lại lấy điện thoại ra gọi cho Lục Vũ Trạch: "Vũ Trạch, tay của Đế Sâm bị bỏng, còn bị mảnh bát vỡ cắt vào nữa, bây giờ chúng tôi đang trên đường đến bệnh viện, anh chuẩn bị trước đi!"


Mặc Sơ tuyệt đối không ngờ rằng, một bữa cơm tối của cô và Bạch Tử, lại gây ra một chuyện lớn như thế này!


Sau khi bỏ điện thoại xuống, hai tay cô nắm chặt cánh tay bị thương của Quyền Đế Sâm: "Xin lỗi, là em không tốt, nếu em nấu tiếp bữa tối cho bà ấy, bà ấy sẽ không nổi cáu... Đế Sâm, là em đã hại anh bị thương..."


"Không liên quan đến em!" Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Anh sẽ bảo chú Tàn đón bà ấy về!"



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm dùng bàn tay không việc gì lấy điện thoại ra, sau đó ấn số: "Chú Tân, là tôi, chú đến biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải đón mẹ tôi về ở đi!"


Giọng điệu anh bình tĩnh, làm cho người ta không nghe ra một tí nhấp nhô


nào!


Sau khi bỏ điện thoại xuống, anh mới nói: "Anh không nên để một mình hai người ở cùng nhau!"


"Là xuất thân của em không tốt!" Mặc Sơ nói nhỏ.


Lúc này, Quyền Để Sâm vuốt ve khuôn mặt nhỏ đẫm nước mắt của cô: "Em là người phụ nữ tốt nhất trên đời này!"



vietwriter.vn



Mặc Sợ bị anh trêu cho nở nụ cười!


Nhưng mà, khi cô nhìn thấy bàn tay của anh, nháy mắt mũi cô lại cay cay, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không biết có thể nói thêm gì nữa.


Sau khi chiếc xe chạy tới bệnh viện, Lục Vũ Trạch đang đợi bọn họ rồi.


Quyền Đế Sâm xuống xe, đi vào phòng cấp cứu với Lục Vũ Trạch, Mặc Sơ cũng muốn vào.


"Ở bên ngoài chờ tôi!" Quyền Đế Sâm nói khẽ.


Mặc Sơ mở to mắt: "Em muốn ở bên anh, anh sẽ đau lắm đó!"


Quyền Đế Sâm chỉ nói: "Nghe lời!"


Anh không muốn cho cô nhìn thấy cảnh máu chảy đầm đìa, anh hy vọng chỉ để lại cho cô những điều tốt đẹp.


Mặc Sơ ngồi bên ngoài hành lang chờ anh ra, giờ khắc này, trái tim cô không thể bình tĩnh được.


Hai mắt Mặc Sơ đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu.


Cô mong anh đi ra nhanh một chút!


Bàn tay to của Quyền Đế Sâm, từng cho cô rất nhiều dũng khí và vô số hy vọng.


Bàn tay to của anh cũng từng mơn trớn từng tấc trên cơ thể cô vào những đêm kia...


Sau khi tan làm ở khoa pháp y, Tần Thời lái xe thẳng xe tới vịnh Hồng Thu Lâm Hải, ông ta vừa tới đã trông thấy Bạch Tử ngồi thất thần dưới sàn nhà.


Trong nháy mắt, Bạch Tử như đã già đi nhiều, dù bà ấy có chăm sóc làn da của mình kỹ lưỡng, nhưng, trái tim bà ấy thật sự rất mệt!


Tâm vừa mệt, thì đồ chăm sóc da có tốt đi chăng nữa cũng khó mà làm bà ấy khôi phục lại làn da non mềm thời thiếu nữ.


Bà ấy một lòng muốn báo thù cho chồng, muốn báo thù cho gia nghiệp của nhà họ Bạch, chẳng lẽ bà ấy không nên sao?


Chẳng lẽ Quyền Đế Sâm không nên làm thế sao?


Tại sao thằng bé lại muốn bảo vệ con gái của kẻ thù?


Tại sao?


Tần Thời bước nhanh đến trước mặt bà ấy, ông ta ngồi xổm xuống: "A Tử, A. Tử..."


Bạch Tử ngớ ra nhìn ông ta: "Lão Tần, nhà họ Mặc hại chúng ta thảm như vậy, Mặc Sơ không phải con ruột nhà họ Mặc, Quyền Đế Sâm ở bên cô ta, tôi cũng đã nhịn rồi! Nhưng..."


"Nhưng, cô ta lại là con gái ruột của nhà họ Long, trong chuyện này có bí mật gì không xấu xa mờ ám không?" Bạch Tử lập tức tỉnh táo lại: "Ngay từ đầu lúc Đế Sâm cưới Mặc Sơ, đáng ra tôi phải ngăn cản..."


Bạch Tử tiếp tục nói: "Tôi phải báo thù, tôi muốn tất cả bọn họ đều không sống yên, tôi đã sai sao? Ông nói cho tôi biết, tôi đã sai sao?"


Tần Thời đau lòng nhìn bà ấy: "A Tử, con người quan trọng nhất là có thể buông được và sống cho hiện tại, bà xem, Đế Sâm đã trưởng thành rồi, thằng bé đã giàu có một phương, là một đại nhân vật có ảnh hưởng rộng lớn! Thằng bé có vợ và hai đứa con, cuộc sống gia đình cũng hạnh phúc, chúng ta làm người, đều muốn nhìn thấy một mặt tốt nhất. Nếu như cứ cố chấp với quá khứ, thì sẽ càng sống càng đau khổ!"


"Tôi không làm được!" Bạch Tử lắc đầu: "Lão Tần, tôi không làm được."


Bà ấy nói tới câu sau, thì rất khó chịu, lại đau khổ không thể tả, thậm chí ngay cả hô hấp cũng càng ngày càng chậm rồi.


"A Tử..." Tần Thời vươn tay ra ôm bà ấy vào trong lòng: "A Tử.."







"Dương Tử, mau lái xe!" Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm ngồi lên xe: "Đi bệnh viện!"


Cô lại lấy điện thoại ra gọi cho Lục Vũ Trạch: "Vũ Trạch, tay của Đế Sâm bị bỏng, còn bị mảnh bát vỡ cắt vào nữa, bây giờ chúng tôi đang trên đường đến bệnh viện, anh chuẩn bị trước đi!"


Mặc Sơ tuyệt đối không ngờ rằng, một bữa cơm tối của cô và Bạch Tử, lại gây ra một chuyện lớn như thế này!


Sau khi bỏ điện thoại xuống, hai tay cô nắm chặt cánh tay bị thương của Quyền Đế Sâm: "Xin lỗi, là em không tốt, nếu em nấu tiếp bữa tối cho bà ấy, bà ấy sẽ không nổi cáu... Đế Sâm, là em đã hại anh bị thương..."


"Không liên quan đến em!" Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Anh sẽ bảo chú Tàn đón bà ấy về!"



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm dùng bàn tay không việc gì lấy điện thoại ra, sau đó ấn số: "Chú Tân, là tôi, chú đến biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải đón mẹ tôi về ở đi!"


Giọng điệu anh bình tĩnh, làm cho người ta không nghe ra một tí nhấp nhô


nào!


Sau khi bỏ điện thoại xuống, anh mới nói: "Anh không nên để một mình hai người ở cùng nhau!"


"Là xuất thân của em không tốt!" Mặc Sơ nói nhỏ.


Lúc này, Quyền Để Sâm vuốt ve khuôn mặt nhỏ đẫm nước mắt của cô: "Em là người phụ nữ tốt nhất trên đời này!"



vietwriter.vn



Mặc Sợ bị anh trêu cho nở nụ cười!


Nhưng mà, khi cô nhìn thấy bàn tay của anh, nháy mắt mũi cô lại cay cay, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không biết có thể nói thêm gì nữa.


Sau khi chiếc xe chạy tới bệnh viện, Lục Vũ Trạch đang đợi bọn họ rồi.


Quyền Đế Sâm xuống xe, đi vào phòng cấp cứu với Lục Vũ Trạch, Mặc Sơ cũng muốn vào.


"Ở bên ngoài chờ tôi!" Quyền Đế Sâm nói khẽ.


Mặc Sơ mở to mắt: "Em muốn ở bên anh, anh sẽ đau lắm đó!"


Quyền Đế Sâm chỉ nói: "Nghe lời!"


Anh không muốn cho cô nhìn thấy cảnh máu chảy đầm đìa, anh hy vọng chỉ để lại cho cô những điều tốt đẹp.


Mặc Sơ ngồi bên ngoài hành lang chờ anh ra, giờ khắc này, trái tim cô không thể bình tĩnh được.


Hai mắt Mặc Sơ đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu.


Cô mong anh đi ra nhanh một chút!


Bàn tay to của Quyền Đế Sâm, từng cho cô rất nhiều dũng khí và vô số hy vọng.


Bàn tay to của anh cũng từng mơn trớn từng tấc trên cơ thể cô vào những đêm kia...


Sau khi tan làm ở khoa pháp y, Tần Thời lái xe thẳng xe tới vịnh Hồng Thu Lâm Hải, ông ta vừa tới đã trông thấy Bạch Tử ngồi thất thần dưới sàn nhà.


Trong nháy mắt, Bạch Tử như đã già đi nhiều, dù bà ấy có chăm sóc làn da của mình kỹ lưỡng, nhưng, trái tim bà ấy thật sự rất mệt!


Tâm vừa mệt, thì đồ chăm sóc da có tốt đi chăng nữa cũng khó mà làm bà ấy khôi phục lại làn da non mềm thời thiếu nữ.


Bà ấy một lòng muốn báo thù cho chồng, muốn báo thù cho gia nghiệp của nhà họ Bạch, chẳng lẽ bà ấy không nên sao?


Chẳng lẽ Quyền Đế Sâm không nên làm thế sao?


Tại sao thằng bé lại muốn bảo vệ con gái của kẻ thù?


Tại sao?


Tần Thời bước nhanh đến trước mặt bà ấy, ông ta ngồi xổm xuống: "A Tử, A. Tử..."


Bạch Tử ngớ ra nhìn ông ta: "Lão Tần, nhà họ Mặc hại chúng ta thảm như vậy, Mặc Sơ không phải con ruột nhà họ Mặc, Quyền Đế Sâm ở bên cô ta, tôi cũng đã nhịn rồi! Nhưng..."


"Nhưng, cô ta lại là con gái ruột của nhà họ Long, trong chuyện này có bí mật gì không xấu xa mờ ám không?" Bạch Tử lập tức tỉnh táo lại: "Ngay từ đầu lúc Đế Sâm cưới Mặc Sơ, đáng ra tôi phải ngăn cản..."


Bạch Tử tiếp tục nói: "Tôi phải báo thù, tôi muốn tất cả bọn họ đều không sống yên, tôi đã sai sao? Ông nói cho tôi biết, tôi đã sai sao?"


Tần Thời đau lòng nhìn bà ấy: "A Tử, con người quan trọng nhất là có thể buông được và sống cho hiện tại, bà xem, Đế Sâm đã trưởng thành rồi, thằng bé đã giàu có một phương, là một đại nhân vật có ảnh hưởng rộng lớn! Thằng bé có vợ và hai đứa con, cuộc sống gia đình cũng hạnh phúc, chúng ta làm người, đều muốn nhìn thấy một mặt tốt nhất. Nếu như cứ cố chấp với quá khứ, thì sẽ càng sống càng đau khổ!"


"Tôi không làm được!" Bạch Tử lắc đầu: "Lão Tần, tôi không làm được."


Bà ấy nói tới câu sau, thì rất khó chịu, lại đau khổ không thể tả, thậm chí ngay cả hô hấp cũng càng ngày càng chậm rồi.


"A Tử..." Tần Thời vươn tay ra ôm bà ấy vào trong lòng: "A Tử.."
vietwriter.vn vietwriter.vn












"Dương Tử, mau lái xe!" Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm ngồi lên xe: "Đi bệnh viện!"


Cô lại lấy điện thoại ra gọi cho Lục Vũ Trạch: "Vũ Trạch, tay của Đế Sâm bị bỏng, còn bị mảnh bát vỡ cắt vào nữa, bây giờ chúng tôi đang trên đường đến bệnh viện, anh chuẩn bị trước đi!"


Mặc Sơ tuyệt đối không ngờ rằng, một bữa cơm tối của cô và Bạch Tử, lại gây ra một chuyện lớn như thế này!


Sau khi bỏ điện thoại xuống, hai tay cô nắm chặt cánh tay bị thương của Quyền Đế Sâm: "Xin lỗi, là em không tốt, nếu em nấu tiếp bữa tối cho bà ấy, bà ấy sẽ không nổi cáu... Đế Sâm, là em đã hại anh bị thương..."


"Không liên quan đến em!" Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Anh sẽ bảo chú Tàn đón bà ấy về!"



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm dùng bàn tay không việc gì lấy điện thoại ra, sau đó ấn số: "Chú Tân, là tôi, chú đến biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải đón mẹ tôi về ở đi!"


Giọng điệu anh bình tĩnh, làm cho người ta không nghe ra một tí nhấp nhô


nào!


Sau khi bỏ điện thoại xuống, anh mới nói: "Anh không nên để một mình hai người ở cùng nhau!"


"Là xuất thân của em không tốt!" Mặc Sơ nói nhỏ.


Lúc này, Quyền Để Sâm vuốt ve khuôn mặt nhỏ đẫm nước mắt của cô: "Em là người phụ nữ tốt nhất trên đời này!"



vietwriter.vn



Mặc Sợ bị anh trêu cho nở nụ cười!


Nhưng mà, khi cô nhìn thấy bàn tay của anh, nháy mắt mũi cô lại cay cay, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không biết có thể nói thêm gì nữa.


Sau khi chiếc xe chạy tới bệnh viện, Lục Vũ Trạch đang đợi bọn họ rồi.


Quyền Đế Sâm xuống xe, đi vào phòng cấp cứu với Lục Vũ Trạch, Mặc Sơ cũng muốn vào.


"Ở bên ngoài chờ tôi!" Quyền Đế Sâm nói khẽ.


Mặc Sơ mở to mắt: "Em muốn ở bên anh, anh sẽ đau lắm đó!"


Quyền Đế Sâm chỉ nói: "Nghe lời!"


Anh không muốn cho cô nhìn thấy cảnh máu chảy đầm đìa, anh hy vọng chỉ để lại cho cô những điều tốt đẹp.


Mặc Sơ ngồi bên ngoài hành lang chờ anh ra, giờ khắc này, trái tim cô không thể bình tĩnh được.


Hai mắt Mặc Sơ đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu.


Cô mong anh đi ra nhanh một chút!


Bàn tay to của Quyền Đế Sâm, từng cho cô rất nhiều dũng khí và vô số hy vọng.


Bàn tay to của anh cũng từng mơn trớn từng tấc trên cơ thể cô vào những đêm kia...


Sau khi tan làm ở khoa pháp y, Tần Thời lái xe thẳng xe tới vịnh Hồng Thu Lâm Hải, ông ta vừa tới đã trông thấy Bạch Tử ngồi thất thần dưới sàn nhà.


Trong nháy mắt, Bạch Tử như đã già đi nhiều, dù bà ấy có chăm sóc làn da của mình kỹ lưỡng, nhưng, trái tim bà ấy thật sự rất mệt!


Tâm vừa mệt, thì đồ chăm sóc da có tốt đi chăng nữa cũng khó mà làm bà ấy khôi phục lại làn da non mềm thời thiếu nữ.


Bà ấy một lòng muốn báo thù cho chồng, muốn báo thù cho gia nghiệp của nhà họ Bạch, chẳng lẽ bà ấy không nên sao?


Chẳng lẽ Quyền Đế Sâm không nên làm thế sao?


Tại sao thằng bé lại muốn bảo vệ con gái của kẻ thù?


Tại sao?


Tần Thời bước nhanh đến trước mặt bà ấy, ông ta ngồi xổm xuống: "A Tử, A. Tử..."


Bạch Tử ngớ ra nhìn ông ta: "Lão Tần, nhà họ Mặc hại chúng ta thảm như vậy, Mặc Sơ không phải con ruột nhà họ Mặc, Quyền Đế Sâm ở bên cô ta, tôi cũng đã nhịn rồi! Nhưng..."


"Nhưng, cô ta lại là con gái ruột của nhà họ Long, trong chuyện này có bí mật gì không xấu xa mờ ám không?" Bạch Tử lập tức tỉnh táo lại: "Ngay từ đầu lúc Đế Sâm cưới Mặc Sơ, đáng ra tôi phải ngăn cản..."


Bạch Tử tiếp tục nói: "Tôi phải báo thù, tôi muốn tất cả bọn họ đều không sống yên, tôi đã sai sao? Ông nói cho tôi biết, tôi đã sai sao?"


Tần Thời đau lòng nhìn bà ấy: "A Tử, con người quan trọng nhất là có thể buông được và sống cho hiện tại, bà xem, Đế Sâm đã trưởng thành rồi, thằng bé đã giàu có một phương, là một đại nhân vật có ảnh hưởng rộng lớn! Thằng bé có vợ và hai đứa con, cuộc sống gia đình cũng hạnh phúc, chúng ta làm người, đều muốn nhìn thấy một mặt tốt nhất. Nếu như cứ cố chấp với quá khứ, thì sẽ càng sống càng đau khổ!"


"Tôi không làm được!" Bạch Tử lắc đầu: "Lão Tần, tôi không làm được."


Bà ấy nói tới câu sau, thì rất khó chịu, lại đau khổ không thể tả, thậm chí ngay cả hô hấp cũng càng ngày càng chậm rồi.


"A Tử..." Tần Thời vươn tay ra ôm bà ấy vào trong lòng: "A Tử.."







"Dương Tử, mau lái xe!" Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm ngồi lên xe: "Đi bệnh viện!"


Cô lại lấy điện thoại ra gọi cho Lục Vũ Trạch: "Vũ Trạch, tay của Đế Sâm bị bỏng, còn bị mảnh bát vỡ cắt vào nữa, bây giờ chúng tôi đang trên đường đến bệnh viện, anh chuẩn bị trước đi!"


Mặc Sơ tuyệt đối không ngờ rằng, một bữa cơm tối của cô và Bạch Tử, lại gây ra một chuyện lớn như thế này!


Sau khi bỏ điện thoại xuống, hai tay cô nắm chặt cánh tay bị thương của Quyền Đế Sâm: "Xin lỗi, là em không tốt, nếu em nấu tiếp bữa tối cho bà ấy, bà ấy sẽ không nổi cáu... Đế Sâm, là em đã hại anh bị thương..."


"Không liên quan đến em!" Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Anh sẽ bảo chú Tàn đón bà ấy về!"



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm dùng bàn tay không việc gì lấy điện thoại ra, sau đó ấn số: "Chú Tân, là tôi, chú đến biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải đón mẹ tôi về ở đi!"


Giọng điệu anh bình tĩnh, làm cho người ta không nghe ra một tí nhấp nhô


nào!


Sau khi bỏ điện thoại xuống, anh mới nói: "Anh không nên để một mình hai người ở cùng nhau!"


"Là xuất thân của em không tốt!" Mặc Sơ nói nhỏ.


Lúc này, Quyền Để Sâm vuốt ve khuôn mặt nhỏ đẫm nước mắt của cô: "Em là người phụ nữ tốt nhất trên đời này!"



vietwriter.vn



Mặc Sợ bị anh trêu cho nở nụ cười!


Nhưng mà, khi cô nhìn thấy bàn tay của anh, nháy mắt mũi cô lại cay cay, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không biết có thể nói thêm gì nữa.


Sau khi chiếc xe chạy tới bệnh viện, Lục Vũ Trạch đang đợi bọn họ rồi.


Quyền Đế Sâm xuống xe, đi vào phòng cấp cứu với Lục Vũ Trạch, Mặc Sơ cũng muốn vào.


"Ở bên ngoài chờ tôi!" Quyền Đế Sâm nói khẽ.


Mặc Sơ mở to mắt: "Em muốn ở bên anh, anh sẽ đau lắm đó!"


Quyền Đế Sâm chỉ nói: "Nghe lời!"


Anh không muốn cho cô nhìn thấy cảnh máu chảy đầm đìa, anh hy vọng chỉ để lại cho cô những điều tốt đẹp.


Mặc Sơ ngồi bên ngoài hành lang chờ anh ra, giờ khắc này, trái tim cô không thể bình tĩnh được.


Hai mắt Mặc Sơ đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu.


Cô mong anh đi ra nhanh một chút!


Bàn tay to của Quyền Đế Sâm, từng cho cô rất nhiều dũng khí và vô số hy vọng.


Bàn tay to của anh cũng từng mơn trớn từng tấc trên cơ thể cô vào những đêm kia...


Sau khi tan làm ở khoa pháp y, Tần Thời lái xe thẳng xe tới vịnh Hồng Thu Lâm Hải, ông ta vừa tới đã trông thấy Bạch Tử ngồi thất thần dưới sàn nhà.


Trong nháy mắt, Bạch Tử như đã già đi nhiều, dù bà ấy có chăm sóc làn da của mình kỹ lưỡng, nhưng, trái tim bà ấy thật sự rất mệt!


Tâm vừa mệt, thì đồ chăm sóc da có tốt đi chăng nữa cũng khó mà làm bà ấy khôi phục lại làn da non mềm thời thiếu nữ.


Bà ấy một lòng muốn báo thù cho chồng, muốn báo thù cho gia nghiệp của nhà họ Bạch, chẳng lẽ bà ấy không nên sao?


Chẳng lẽ Quyền Đế Sâm không nên làm thế sao?


Tại sao thằng bé lại muốn bảo vệ con gái của kẻ thù?


Tại sao?


Tần Thời bước nhanh đến trước mặt bà ấy, ông ta ngồi xổm xuống: "A Tử, A. Tử..."


Bạch Tử ngớ ra nhìn ông ta: "Lão Tần, nhà họ Mặc hại chúng ta thảm như vậy, Mặc Sơ không phải con ruột nhà họ Mặc, Quyền Đế Sâm ở bên cô ta, tôi cũng đã nhịn rồi! Nhưng..."


"Nhưng, cô ta lại là con gái ruột của nhà họ Long, trong chuyện này có bí mật gì không xấu xa mờ ám không?" Bạch Tử lập tức tỉnh táo lại: "Ngay từ đầu lúc Đế Sâm cưới Mặc Sơ, đáng ra tôi phải ngăn cản..."


Bạch Tử tiếp tục nói: "Tôi phải báo thù, tôi muốn tất cả bọn họ đều không sống yên, tôi đã sai sao? Ông nói cho tôi biết, tôi đã sai sao?"


Tần Thời đau lòng nhìn bà ấy: "A Tử, con người quan trọng nhất là có thể buông được và sống cho hiện tại, bà xem, Đế Sâm đã trưởng thành rồi, thằng bé đã giàu có một phương, là một đại nhân vật có ảnh hưởng rộng lớn! Thằng bé có vợ và hai đứa con, cuộc sống gia đình cũng hạnh phúc, chúng ta làm người, đều muốn nhìn thấy một mặt tốt nhất. Nếu như cứ cố chấp với quá khứ, thì sẽ càng sống càng đau khổ!"


"Tôi không làm được!" Bạch Tử lắc đầu: "Lão Tần, tôi không làm được."


Bà ấy nói tới câu sau, thì rất khó chịu, lại đau khổ không thể tả, thậm chí ngay cả hô hấp cũng càng ngày càng chậm rồi.


"A Tử..." Tần Thời vươn tay ra ôm bà ấy vào trong lòng: "A Tử.."
vietwriter.vn vietwriter.vn












"Dương Tử, mau lái xe!" Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm ngồi lên xe: "Đi bệnh viện!"


Cô lại lấy điện thoại ra gọi cho Lục Vũ Trạch: "Vũ Trạch, tay của Đế Sâm bị bỏng, còn bị mảnh bát vỡ cắt vào nữa, bây giờ chúng tôi đang trên đường đến bệnh viện, anh chuẩn bị trước đi!"


Mặc Sơ tuyệt đối không ngờ rằng, một bữa cơm tối của cô và Bạch Tử, lại gây ra một chuyện lớn như thế này!


Sau khi bỏ điện thoại xuống, hai tay cô nắm chặt cánh tay bị thương của Quyền Đế Sâm: "Xin lỗi, là em không tốt, nếu em nấu tiếp bữa tối cho bà ấy, bà ấy sẽ không nổi cáu... Đế Sâm, là em đã hại anh bị thương..."


"Không liên quan đến em!" Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Anh sẽ bảo chú Tàn đón bà ấy về!"



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm dùng bàn tay không việc gì lấy điện thoại ra, sau đó ấn số: "Chú Tân, là tôi, chú đến biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải đón mẹ tôi về ở đi!"


Giọng điệu anh bình tĩnh, làm cho người ta không nghe ra một tí nhấp nhô


nào!


Sau khi bỏ điện thoại xuống, anh mới nói: "Anh không nên để một mình hai người ở cùng nhau!"


"Là xuất thân của em không tốt!" Mặc Sơ nói nhỏ.


Lúc này, Quyền Để Sâm vuốt ve khuôn mặt nhỏ đẫm nước mắt của cô: "Em là người phụ nữ tốt nhất trên đời này!"



vietwriter.vn



Mặc Sợ bị anh trêu cho nở nụ cười!


Nhưng mà, khi cô nhìn thấy bàn tay của anh, nháy mắt mũi cô lại cay cay, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không biết có thể nói thêm gì nữa.


Sau khi chiếc xe chạy tới bệnh viện, Lục Vũ Trạch đang đợi bọn họ rồi.


Quyền Đế Sâm xuống xe, đi vào phòng cấp cứu với Lục Vũ Trạch, Mặc Sơ cũng muốn vào.


"Ở bên ngoài chờ tôi!" Quyền Đế Sâm nói khẽ.


Mặc Sơ mở to mắt: "Em muốn ở bên anh, anh sẽ đau lắm đó!"


Quyền Đế Sâm chỉ nói: "Nghe lời!"


Anh không muốn cho cô nhìn thấy cảnh máu chảy đầm đìa, anh hy vọng chỉ để lại cho cô những điều tốt đẹp.


Mặc Sơ ngồi bên ngoài hành lang chờ anh ra, giờ khắc này, trái tim cô không thể bình tĩnh được.


Hai mắt Mặc Sơ đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu.


Cô mong anh đi ra nhanh một chút!


Bàn tay to của Quyền Đế Sâm, từng cho cô rất nhiều dũng khí và vô số hy vọng.


Bàn tay to của anh cũng từng mơn trớn từng tấc trên cơ thể cô vào những đêm kia...


Sau khi tan làm ở khoa pháp y, Tần Thời lái xe thẳng xe tới vịnh Hồng Thu Lâm Hải, ông ta vừa tới đã trông thấy Bạch Tử ngồi thất thần dưới sàn nhà.


Trong nháy mắt, Bạch Tử như đã già đi nhiều, dù bà ấy có chăm sóc làn da của mình kỹ lưỡng, nhưng, trái tim bà ấy thật sự rất mệt!


Tâm vừa mệt, thì đồ chăm sóc da có tốt đi chăng nữa cũng khó mà làm bà ấy khôi phục lại làn da non mềm thời thiếu nữ.


Bà ấy một lòng muốn báo thù cho chồng, muốn báo thù cho gia nghiệp của nhà họ Bạch, chẳng lẽ bà ấy không nên sao?


Chẳng lẽ Quyền Đế Sâm không nên làm thế sao?


Tại sao thằng bé lại muốn bảo vệ con gái của kẻ thù?


Tại sao?


Tần Thời bước nhanh đến trước mặt bà ấy, ông ta ngồi xổm xuống: "A Tử, A. Tử..."


Bạch Tử ngớ ra nhìn ông ta: "Lão Tần, nhà họ Mặc hại chúng ta thảm như vậy, Mặc Sơ không phải con ruột nhà họ Mặc, Quyền Đế Sâm ở bên cô ta, tôi cũng đã nhịn rồi! Nhưng..."


"Nhưng, cô ta lại là con gái ruột của nhà họ Long, trong chuyện này có bí mật gì không xấu xa mờ ám không?" Bạch Tử lập tức tỉnh táo lại: "Ngay từ đầu lúc Đế Sâm cưới Mặc Sơ, đáng ra tôi phải ngăn cản..."


Bạch Tử tiếp tục nói: "Tôi phải báo thù, tôi muốn tất cả bọn họ đều không sống yên, tôi đã sai sao? Ông nói cho tôi biết, tôi đã sai sao?"


Tần Thời đau lòng nhìn bà ấy: "A Tử, con người quan trọng nhất là có thể buông được và sống cho hiện tại, bà xem, Đế Sâm đã trưởng thành rồi, thằng bé đã giàu có một phương, là một đại nhân vật có ảnh hưởng rộng lớn! Thằng bé có vợ và hai đứa con, cuộc sống gia đình cũng hạnh phúc, chúng ta làm người, đều muốn nhìn thấy một mặt tốt nhất. Nếu như cứ cố chấp với quá khứ, thì sẽ càng sống càng đau khổ!"


"Tôi không làm được!" Bạch Tử lắc đầu: "Lão Tần, tôi không làm được."


Bà ấy nói tới câu sau, thì rất khó chịu, lại đau khổ không thể tả, thậm chí ngay cả hô hấp cũng càng ngày càng chậm rồi.


"A Tử..." Tần Thời vươn tay ra ôm bà ấy vào trong lòng: "A Tử.."







"Dương Tử, mau lái xe!" Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm ngồi lên xe: "Đi bệnh viện!"


Cô lại lấy điện thoại ra gọi cho Lục Vũ Trạch: "Vũ Trạch, tay của Đế Sâm bị bỏng, còn bị mảnh bát vỡ cắt vào nữa, bây giờ chúng tôi đang trên đường đến bệnh viện, anh chuẩn bị trước đi!"


Mặc Sơ tuyệt đối không ngờ rằng, một bữa cơm tối của cô và Bạch Tử, lại gây ra một chuyện lớn như thế này!


Sau khi bỏ điện thoại xuống, hai tay cô nắm chặt cánh tay bị thương của Quyền Đế Sâm: "Xin lỗi, là em không tốt, nếu em nấu tiếp bữa tối cho bà ấy, bà ấy sẽ không nổi cáu... Đế Sâm, là em đã hại anh bị thương..."


"Không liên quan đến em!" Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Anh sẽ bảo chú Tàn đón bà ấy về!"



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm dùng bàn tay không việc gì lấy điện thoại ra, sau đó ấn số: "Chú Tân, là tôi, chú đến biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải đón mẹ tôi về ở đi!"


Giọng điệu anh bình tĩnh, làm cho người ta không nghe ra một tí nhấp nhô


nào!


Sau khi bỏ điện thoại xuống, anh mới nói: "Anh không nên để một mình hai người ở cùng nhau!"


"Là xuất thân của em không tốt!" Mặc Sơ nói nhỏ.


Lúc này, Quyền Để Sâm vuốt ve khuôn mặt nhỏ đẫm nước mắt của cô: "Em là người phụ nữ tốt nhất trên đời này!"



vietwriter.vn



Mặc Sợ bị anh trêu cho nở nụ cười!


Nhưng mà, khi cô nhìn thấy bàn tay của anh, nháy mắt mũi cô lại cay cay, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không biết có thể nói thêm gì nữa.


Sau khi chiếc xe chạy tới bệnh viện, Lục Vũ Trạch đang đợi bọn họ rồi.


Quyền Đế Sâm xuống xe, đi vào phòng cấp cứu với Lục Vũ Trạch, Mặc Sơ cũng muốn vào.


"Ở bên ngoài chờ tôi!" Quyền Đế Sâm nói khẽ.


Mặc Sơ mở to mắt: "Em muốn ở bên anh, anh sẽ đau lắm đó!"


Quyền Đế Sâm chỉ nói: "Nghe lời!"


Anh không muốn cho cô nhìn thấy cảnh máu chảy đầm đìa, anh hy vọng chỉ để lại cho cô những điều tốt đẹp.


Mặc Sơ ngồi bên ngoài hành lang chờ anh ra, giờ khắc này, trái tim cô không thể bình tĩnh được.


Hai mắt Mặc Sơ đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu.


Cô mong anh đi ra nhanh một chút!


Bàn tay to của Quyền Đế Sâm, từng cho cô rất nhiều dũng khí và vô số hy vọng.


Bàn tay to của anh cũng từng mơn trớn từng tấc trên cơ thể cô vào những đêm kia...


Sau khi tan làm ở khoa pháp y, Tần Thời lái xe thẳng xe tới vịnh Hồng Thu Lâm Hải, ông ta vừa tới đã trông thấy Bạch Tử ngồi thất thần dưới sàn nhà.


Trong nháy mắt, Bạch Tử như đã già đi nhiều, dù bà ấy có chăm sóc làn da của mình kỹ lưỡng, nhưng, trái tim bà ấy thật sự rất mệt!


Tâm vừa mệt, thì đồ chăm sóc da có tốt đi chăng nữa cũng khó mà làm bà ấy khôi phục lại làn da non mềm thời thiếu nữ.


Bà ấy một lòng muốn báo thù cho chồng, muốn báo thù cho gia nghiệp của nhà họ Bạch, chẳng lẽ bà ấy không nên sao?


Chẳng lẽ Quyền Đế Sâm không nên làm thế sao?


Tại sao thằng bé lại muốn bảo vệ con gái của kẻ thù?


Tại sao?


Tần Thời bước nhanh đến trước mặt bà ấy, ông ta ngồi xổm xuống: "A Tử, A. Tử..."


Bạch Tử ngớ ra nhìn ông ta: "Lão Tần, nhà họ Mặc hại chúng ta thảm như vậy, Mặc Sơ không phải con ruột nhà họ Mặc, Quyền Đế Sâm ở bên cô ta, tôi cũng đã nhịn rồi! Nhưng..."


"Nhưng, cô ta lại là con gái ruột của nhà họ Long, trong chuyện này có bí mật gì không xấu xa mờ ám không?" Bạch Tử lập tức tỉnh táo lại: "Ngay từ đầu lúc Đế Sâm cưới Mặc Sơ, đáng ra tôi phải ngăn cản..."


Bạch Tử tiếp tục nói: "Tôi phải báo thù, tôi muốn tất cả bọn họ đều không sống yên, tôi đã sai sao? Ông nói cho tôi biết, tôi đã sai sao?"


Tần Thời đau lòng nhìn bà ấy: "A Tử, con người quan trọng nhất là có thể buông được và sống cho hiện tại, bà xem, Đế Sâm đã trưởng thành rồi, thằng bé đã giàu có một phương, là một đại nhân vật có ảnh hưởng rộng lớn! Thằng bé có vợ và hai đứa con, cuộc sống gia đình cũng hạnh phúc, chúng ta làm người, đều muốn nhìn thấy một mặt tốt nhất. Nếu như cứ cố chấp với quá khứ, thì sẽ càng sống càng đau khổ!"


"Tôi không làm được!" Bạch Tử lắc đầu: "Lão Tần, tôi không làm được."


Bà ấy nói tới câu sau, thì rất khó chịu, lại đau khổ không thể tả, thậm chí ngay cả hô hấp cũng càng ngày càng chậm rồi.


"A Tử..." Tần Thời vươn tay ra ôm bà ấy vào trong lòng: "A Tử.."
vietwriter.vn vietwriter.vn












"Dương Tử, mau lái xe!" Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm ngồi lên xe: "Đi bệnh viện!"


Cô lại lấy điện thoại ra gọi cho Lục Vũ Trạch: "Vũ Trạch, tay của Đế Sâm bị bỏng, còn bị mảnh bát vỡ cắt vào nữa, bây giờ chúng tôi đang trên đường đến bệnh viện, anh chuẩn bị trước đi!"


Mặc Sơ tuyệt đối không ngờ rằng, một bữa cơm tối của cô và Bạch Tử, lại gây ra một chuyện lớn như thế này!


Sau khi bỏ điện thoại xuống, hai tay cô nắm chặt cánh tay bị thương của Quyền Đế Sâm: "Xin lỗi, là em không tốt, nếu em nấu tiếp bữa tối cho bà ấy, bà ấy sẽ không nổi cáu... Đế Sâm, là em đã hại anh bị thương..."


"Không liên quan đến em!" Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Anh sẽ bảo chú Tàn đón bà ấy về!"



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm dùng bàn tay không việc gì lấy điện thoại ra, sau đó ấn số: "Chú Tân, là tôi, chú đến biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải đón mẹ tôi về ở đi!"


Giọng điệu anh bình tĩnh, làm cho người ta không nghe ra một tí nhấp nhô


nào!


Sau khi bỏ điện thoại xuống, anh mới nói: "Anh không nên để một mình hai người ở cùng nhau!"


"Là xuất thân của em không tốt!" Mặc Sơ nói nhỏ.


Lúc này, Quyền Để Sâm vuốt ve khuôn mặt nhỏ đẫm nước mắt của cô: "Em là người phụ nữ tốt nhất trên đời này!"



vietwriter.vn



Mặc Sợ bị anh trêu cho nở nụ cười!


Nhưng mà, khi cô nhìn thấy bàn tay của anh, nháy mắt mũi cô lại cay cay, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không biết có thể nói thêm gì nữa.


Sau khi chiếc xe chạy tới bệnh viện, Lục Vũ Trạch đang đợi bọn họ rồi.


Quyền Đế Sâm xuống xe, đi vào phòng cấp cứu với Lục Vũ Trạch, Mặc Sơ cũng muốn vào.


"Ở bên ngoài chờ tôi!" Quyền Đế Sâm nói khẽ.


Mặc Sơ mở to mắt: "Em muốn ở bên anh, anh sẽ đau lắm đó!"


Quyền Đế Sâm chỉ nói: "Nghe lời!"


Anh không muốn cho cô nhìn thấy cảnh máu chảy đầm đìa, anh hy vọng chỉ để lại cho cô những điều tốt đẹp.


Mặc Sơ ngồi bên ngoài hành lang chờ anh ra, giờ khắc này, trái tim cô không thể bình tĩnh được.


Hai mắt Mặc Sơ đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu.


Cô mong anh đi ra nhanh một chút!


Bàn tay to của Quyền Đế Sâm, từng cho cô rất nhiều dũng khí và vô số hy vọng.


Bàn tay to của anh cũng từng mơn trớn từng tấc trên cơ thể cô vào những đêm kia...


Sau khi tan làm ở khoa pháp y, Tần Thời lái xe thẳng xe tới vịnh Hồng Thu Lâm Hải, ông ta vừa tới đã trông thấy Bạch Tử ngồi thất thần dưới sàn nhà.


Trong nháy mắt, Bạch Tử như đã già đi nhiều, dù bà ấy có chăm sóc làn da của mình kỹ lưỡng, nhưng, trái tim bà ấy thật sự rất mệt!


Tâm vừa mệt, thì đồ chăm sóc da có tốt đi chăng nữa cũng khó mà làm bà ấy khôi phục lại làn da non mềm thời thiếu nữ.


Bà ấy một lòng muốn báo thù cho chồng, muốn báo thù cho gia nghiệp của nhà họ Bạch, chẳng lẽ bà ấy không nên sao?


Chẳng lẽ Quyền Đế Sâm không nên làm thế sao?


Tại sao thằng bé lại muốn bảo vệ con gái của kẻ thù?


Tại sao?


Tần Thời bước nhanh đến trước mặt bà ấy, ông ta ngồi xổm xuống: "A Tử, A. Tử..."


Bạch Tử ngớ ra nhìn ông ta: "Lão Tần, nhà họ Mặc hại chúng ta thảm như vậy, Mặc Sơ không phải con ruột nhà họ Mặc, Quyền Đế Sâm ở bên cô ta, tôi cũng đã nhịn rồi! Nhưng..."


"Nhưng, cô ta lại là con gái ruột của nhà họ Long, trong chuyện này có bí mật gì không xấu xa mờ ám không?" Bạch Tử lập tức tỉnh táo lại: "Ngay từ đầu lúc Đế Sâm cưới Mặc Sơ, đáng ra tôi phải ngăn cản..."


Bạch Tử tiếp tục nói: "Tôi phải báo thù, tôi muốn tất cả bọn họ đều không sống yên, tôi đã sai sao? Ông nói cho tôi biết, tôi đã sai sao?"


Tần Thời đau lòng nhìn bà ấy: "A Tử, con người quan trọng nhất là có thể buông được và sống cho hiện tại, bà xem, Đế Sâm đã trưởng thành rồi, thằng bé đã giàu có một phương, là một đại nhân vật có ảnh hưởng rộng lớn! Thằng bé có vợ và hai đứa con, cuộc sống gia đình cũng hạnh phúc, chúng ta làm người, đều muốn nhìn thấy một mặt tốt nhất. Nếu như cứ cố chấp với quá khứ, thì sẽ càng sống càng đau khổ!"


"Tôi không làm được!" Bạch Tử lắc đầu: "Lão Tần, tôi không làm được."


Bà ấy nói tới câu sau, thì rất khó chịu, lại đau khổ không thể tả, thậm chí ngay cả hô hấp cũng càng ngày càng chậm rồi.


"A Tử..." Tần Thời vươn tay ra ôm bà ấy vào trong lòng: "A Tử.."







"Dương Tử, mau lái xe!" Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm ngồi lên xe: "Đi bệnh viện!"


Cô lại lấy điện thoại ra gọi cho Lục Vũ Trạch: "Vũ Trạch, tay của Đế Sâm bị bỏng, còn bị mảnh bát vỡ cắt vào nữa, bây giờ chúng tôi đang trên đường đến bệnh viện, anh chuẩn bị trước đi!"


Mặc Sơ tuyệt đối không ngờ rằng, một bữa cơm tối của cô và Bạch Tử, lại gây ra một chuyện lớn như thế này!


Sau khi bỏ điện thoại xuống, hai tay cô nắm chặt cánh tay bị thương của Quyền Đế Sâm: "Xin lỗi, là em không tốt, nếu em nấu tiếp bữa tối cho bà ấy, bà ấy sẽ không nổi cáu... Đế Sâm, là em đã hại anh bị thương..."


"Không liên quan đến em!" Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Anh sẽ bảo chú Tàn đón bà ấy về!"



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm dùng bàn tay không việc gì lấy điện thoại ra, sau đó ấn số: "Chú Tân, là tôi, chú đến biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải đón mẹ tôi về ở đi!"


Giọng điệu anh bình tĩnh, làm cho người ta không nghe ra một tí nhấp nhô


nào!


Sau khi bỏ điện thoại xuống, anh mới nói: "Anh không nên để một mình hai người ở cùng nhau!"


"Là xuất thân của em không tốt!" Mặc Sơ nói nhỏ.


Lúc này, Quyền Để Sâm vuốt ve khuôn mặt nhỏ đẫm nước mắt của cô: "Em là người phụ nữ tốt nhất trên đời này!"



vietwriter.vn



Mặc Sợ bị anh trêu cho nở nụ cười!


Nhưng mà, khi cô nhìn thấy bàn tay của anh, nháy mắt mũi cô lại cay cay, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không biết có thể nói thêm gì nữa.


Sau khi chiếc xe chạy tới bệnh viện, Lục Vũ Trạch đang đợi bọn họ rồi.


Quyền Đế Sâm xuống xe, đi vào phòng cấp cứu với Lục Vũ Trạch, Mặc Sơ cũng muốn vào.


"Ở bên ngoài chờ tôi!" Quyền Đế Sâm nói khẽ.


Mặc Sơ mở to mắt: "Em muốn ở bên anh, anh sẽ đau lắm đó!"


Quyền Đế Sâm chỉ nói: "Nghe lời!"


Anh không muốn cho cô nhìn thấy cảnh máu chảy đầm đìa, anh hy vọng chỉ để lại cho cô những điều tốt đẹp.


Mặc Sơ ngồi bên ngoài hành lang chờ anh ra, giờ khắc này, trái tim cô không thể bình tĩnh được.


Hai mắt Mặc Sơ đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu.


Cô mong anh đi ra nhanh một chút!


Bàn tay to của Quyền Đế Sâm, từng cho cô rất nhiều dũng khí và vô số hy vọng.


Bàn tay to của anh cũng từng mơn trớn từng tấc trên cơ thể cô vào những đêm kia...


Sau khi tan làm ở khoa pháp y, Tần Thời lái xe thẳng xe tới vịnh Hồng Thu Lâm Hải, ông ta vừa tới đã trông thấy Bạch Tử ngồi thất thần dưới sàn nhà.


Trong nháy mắt, Bạch Tử như đã già đi nhiều, dù bà ấy có chăm sóc làn da của mình kỹ lưỡng, nhưng, trái tim bà ấy thật sự rất mệt!


Tâm vừa mệt, thì đồ chăm sóc da có tốt đi chăng nữa cũng khó mà làm bà ấy khôi phục lại làn da non mềm thời thiếu nữ.


Bà ấy một lòng muốn báo thù cho chồng, muốn báo thù cho gia nghiệp của nhà họ Bạch, chẳng lẽ bà ấy không nên sao?


Chẳng lẽ Quyền Đế Sâm không nên làm thế sao?


Tại sao thằng bé lại muốn bảo vệ con gái của kẻ thù?


Tại sao?


Tần Thời bước nhanh đến trước mặt bà ấy, ông ta ngồi xổm xuống: "A Tử, A. Tử..."


Bạch Tử ngớ ra nhìn ông ta: "Lão Tần, nhà họ Mặc hại chúng ta thảm như vậy, Mặc Sơ không phải con ruột nhà họ Mặc, Quyền Đế Sâm ở bên cô ta, tôi cũng đã nhịn rồi! Nhưng..."


"Nhưng, cô ta lại là con gái ruột của nhà họ Long, trong chuyện này có bí mật gì không xấu xa mờ ám không?" Bạch Tử lập tức tỉnh táo lại: "Ngay từ đầu lúc Đế Sâm cưới Mặc Sơ, đáng ra tôi phải ngăn cản..."


Bạch Tử tiếp tục nói: "Tôi phải báo thù, tôi muốn tất cả bọn họ đều không sống yên, tôi đã sai sao? Ông nói cho tôi biết, tôi đã sai sao?"


Tần Thời đau lòng nhìn bà ấy: "A Tử, con người quan trọng nhất là có thể buông được và sống cho hiện tại, bà xem, Đế Sâm đã trưởng thành rồi, thằng bé đã giàu có một phương, là một đại nhân vật có ảnh hưởng rộng lớn! Thằng bé có vợ và hai đứa con, cuộc sống gia đình cũng hạnh phúc, chúng ta làm người, đều muốn nhìn thấy một mặt tốt nhất. Nếu như cứ cố chấp với quá khứ, thì sẽ càng sống càng đau khổ!"


"Tôi không làm được!" Bạch Tử lắc đầu: "Lão Tần, tôi không làm được."


Bà ấy nói tới câu sau, thì rất khó chịu, lại đau khổ không thể tả, thậm chí ngay cả hô hấp cũng càng ngày càng chậm rồi.


"A Tử..." Tần Thời vươn tay ra ôm bà ấy vào trong lòng: "A Tử.."
vietwriter.vn vietwriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom