• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! (2 Viewers)

  • Chương 426 Chắc chắn là anh đau lắm đau lắm nhỉ!

Ông ta vốn cũng là người hiền như khúc gỗ và ít nói, để ý là nói không ra bao nhiêu đạo lý lớn để an ủi Bạch Tử.


Lại cộng thêm công việc của ông ta, người mà ông ta thường xuyên đối mặt toàn là người chết, ông ta rất quý trọng người sống, quý trọng người ở bên cạnh mình!


Tất nhiên là Tần Thời mong Bạch Tử buông bỏ được hết thảy, sống thật tốt!


"A Tử, tôi dứt khoát xin nghỉ hưu sớm, cùng bà đi du lịch vòng quanh trái đất nhé!" Tần Thời đưa ra ý tưởng của ông ta.


Bạch Tử rất cảm kích ông ta đã bầu bạn với bà ấy trong những năm nay, có một người đàn ông, ông ta luôn ở bên cạnh bà ấy, bất kể bão táp mưa sa, hay là ánh mắt tươi sáng, lúc nào Tần Thời cũng ở bên bà ấy, cùng bà ấy trải qua từng ngày.


Bạch Tử nhìn ông ta chăm chú: "Lão Tần, cảm ơn ý tốt của ông, tôi vẫn giữ vững cách làm của mình!"



vietwriter.vn



Có người, một đời tình thâm, cũng không thể làm cho một người kia rung động.


Có người, không cần làm gì hết, thì luôn có người nhớ mãi không quên.


"Không sao, tôi chờ bà!" Tần Thời nhìn bà ấy chăm chú: "Tôi đưa bà về nhà!"


"Tôi không đi!" Bạch Tử đưa mắt nhìn biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, đây là nhà của Quyền Đế Sâm, cũng là nhà của bà ấy!


Tần Thời dìu bà ấy lên sô pha: "Bà ngồi đây một lát trước đã, tôi đi quét dọn!"


Khi Bạch Tử đang ngồi trên sô pha, Tần Thời đi quét bát mỳ vào trong thùng rác, sau đó dùng cây lau nhà lau sạch sẽ.


Ông ta lại đi tới bên cạnh Bạch Tử: "Bà đợi tôi một lát, tôi đi nấu bữa tối cho



vietwriter.vn



bà."


Bạch Tử giữ ông ta lại: "Lão Tần, tôi không đói, ông cũng nghĩ một lúc đi!"


"Sao lại không đói cơ chứ?" Tần Thời ngồi xổm xuống cạnh bà ấy: "Tôi nấu cá chua ngọt cho bà!"


Bạch Tử lắc đầu: "Tôi lo cho tay của Đế Sâm, tôi ăn không vào!"


"Đế Sâm rất yêu bà! A Tử, tôi tới đây cũng là Đế Sâm gọi điện cho tôi đấy!" Tần Thời động viên tinh thần bà ấy: "Thằng bé làm việc luôn có chừng mực, bà để cho thằng bé tự giải quyết đi!"


Bạch Tử đỏ mắt, trong lúc nhất thời nói không nên lời.


Trong bệnh viện.


Mặc Sơ vẫn đang chờ Quyền Đế Sâm ra.


Trái tim cô, lần nào cũng đập lên vì anh.


Cô không biết tình hình của Quyền Đế Sâm ra sao rồi, cô liên tục nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu.


Khi cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, trên tay của Quyền Đế Sâm đã quấn một tầng băng gạc thật dày, Mặc Sơ lập tức tiến lên.


"Đế Sâm, anh sao rồi?" Mặc Sơ nhìn anh, trong ánh mắt tràn ngập quan tâm và yêu thương.


Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Không sao rồi!"


Lục Vũ Trạch nói với bọn họ: "Tay đừng chạm vào nước, thuốc một ngày thay một lần, có bất kỳ tình huống gì đều phải đến khám ngay."


"Được!" Mặc Sơ tiến lên đỡ Quyền Đế Sâm, cô nhìn chằm chằm vào bàn tay bị thương của anh.


Chắc chắn là anh đau lắm đau lắm nhỉ!


Nhưng mà, người đàn ông này sẽ không bao giờ bảo là mình đau!


Trong lúc nhất thời, Mặc Sơ nói không nên lời.


"Đi, về nhà thôi!" Quyền Đế Sâm dùng cái tay lành lặn còn lại, ôm eo Mặc Sơ.


Hai người đi về phía bãi đỗ xe.


Từ xa xa, Dương Tử nhìn thấy bọn họ đi tới, anh ta lập tức mở cửa xe ra.


Sau khi hai người lên xe, chiếc xe chạy về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Sau khi Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ về đến nhà, Tần Thời đi ra mở cửa cho bọn họ.


"Các cháu về rồi à! Vết thương của Đế Sâm thế nào rồi?" Tần Thời quan tâm hỏi anh.


Quyền Đế Sâm không có nhắc đến chuyện bị thương, anh hơi bực mình, anh nhíu mày: "Chú Tầm, sao chú chưa đưa bà ấy đi?"


Lúc này, Bạch Tử đi tới: "Để Sâm, mẹ muốn ở cùng các cháu! Mẹ cũng đồng ý với con, mẹ sẽ thử chung sống hòa bình với Mặc Sơ! Tối nay lão Tần đã khuyên mẹ rất lâu, mẹ cũng đã nghĩ thông rồi! Con là con trai của mẹ, mẹ không mong con bị thương!"


Mặc Sơ cũng không ngờ, vết thương của Quyền Đế Sâm lại làm cho Bạch Tử tỉnh ngộ!


Khi đôi mắt lạnh bằng của Quyền Đế Sâm nhìn chằm chằm Bạch Tử, ánh mắt đó có mang theo đánh giá kỹ.


Bạch Tử chỉ nhìn Mặc Sơ: "Mặc Sơ, cô cũng muốn để tôi đi?"


Mặc Sợ biết, ý Bạch Tử là để cô nói giúp cho bà ấy!


Mặc Sợ biết, dù sao đây cũng là mẹ ruột của Quyền Đế Sâm, cô cũng hy vọng Bạch Tử có thể buông thù hận xuống, sống thật tốt.


Vì thế, Mặc Sơ nói: "Để Sâm, nếu đã vậy thì cứ ở lại đi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Chú Tần tới ở cùng đi!"







Ông ta vốn cũng là người hiền như khúc gỗ và ít nói, để ý là nói không ra bao nhiêu đạo lý lớn để an ủi Bạch Tử.


Lại cộng thêm công việc của ông ta, người mà ông ta thường xuyên đối mặt toàn là người chết, ông ta rất quý trọng người sống, quý trọng người ở bên cạnh mình!


Tất nhiên là Tần Thời mong Bạch Tử buông bỏ được hết thảy, sống thật tốt!


"A Tử, tôi dứt khoát xin nghỉ hưu sớm, cùng bà đi du lịch vòng quanh trái đất nhé!" Tần Thời đưa ra ý tưởng của ông ta.


Bạch Tử rất cảm kích ông ta đã bầu bạn với bà ấy trong những năm nay, có một người đàn ông, ông ta luôn ở bên cạnh bà ấy, bất kể bão táp mưa sa, hay là ánh mắt tươi sáng, lúc nào Tần Thời cũng ở bên bà ấy, cùng bà ấy trải qua từng ngày.


Bạch Tử nhìn ông ta chăm chú: "Lão Tần, cảm ơn ý tốt của ông, tôi vẫn giữ vững cách làm của mình!"



vietwriter.vn



Có người, một đời tình thâm, cũng không thể làm cho một người kia rung động.


Có người, không cần làm gì hết, thì luôn có người nhớ mãi không quên.


"Không sao, tôi chờ bà!" Tần Thời nhìn bà ấy chăm chú: "Tôi đưa bà về nhà!"


"Tôi không đi!" Bạch Tử đưa mắt nhìn biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, đây là nhà của Quyền Đế Sâm, cũng là nhà của bà ấy!


Tần Thời dìu bà ấy lên sô pha: "Bà ngồi đây một lát trước đã, tôi đi quét dọn!"


Khi Bạch Tử đang ngồi trên sô pha, Tần Thời đi quét bát mỳ vào trong thùng rác, sau đó dùng cây lau nhà lau sạch sẽ.


Ông ta lại đi tới bên cạnh Bạch Tử: "Bà đợi tôi một lát, tôi đi nấu bữa tối cho



vietwriter.vn



bà."


Bạch Tử giữ ông ta lại: "Lão Tần, tôi không đói, ông cũng nghĩ một lúc đi!"


"Sao lại không đói cơ chứ?" Tần Thời ngồi xổm xuống cạnh bà ấy: "Tôi nấu cá chua ngọt cho bà!"


Bạch Tử lắc đầu: "Tôi lo cho tay của Đế Sâm, tôi ăn không vào!"


"Đế Sâm rất yêu bà! A Tử, tôi tới đây cũng là Đế Sâm gọi điện cho tôi đấy!" Tần Thời động viên tinh thần bà ấy: "Thằng bé làm việc luôn có chừng mực, bà để cho thằng bé tự giải quyết đi!"


Bạch Tử đỏ mắt, trong lúc nhất thời nói không nên lời.


Trong bệnh viện.


Mặc Sơ vẫn đang chờ Quyền Đế Sâm ra.


Trái tim cô, lần nào cũng đập lên vì anh.


Cô không biết tình hình của Quyền Đế Sâm ra sao rồi, cô liên tục nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu.


Khi cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, trên tay của Quyền Đế Sâm đã quấn một tầng băng gạc thật dày, Mặc Sơ lập tức tiến lên.


"Đế Sâm, anh sao rồi?" Mặc Sơ nhìn anh, trong ánh mắt tràn ngập quan tâm và yêu thương.


Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Không sao rồi!"


Lục Vũ Trạch nói với bọn họ: "Tay đừng chạm vào nước, thuốc một ngày thay một lần, có bất kỳ tình huống gì đều phải đến khám ngay."


"Được!" Mặc Sơ tiến lên đỡ Quyền Đế Sâm, cô nhìn chằm chằm vào bàn tay bị thương của anh.


Chắc chắn là anh đau lắm đau lắm nhỉ!


Nhưng mà, người đàn ông này sẽ không bao giờ bảo là mình đau!


Trong lúc nhất thời, Mặc Sơ nói không nên lời.


"Đi, về nhà thôi!" Quyền Đế Sâm dùng cái tay lành lặn còn lại, ôm eo Mặc Sơ.


Hai người đi về phía bãi đỗ xe.


Từ xa xa, Dương Tử nhìn thấy bọn họ đi tới, anh ta lập tức mở cửa xe ra.


Sau khi hai người lên xe, chiếc xe chạy về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Sau khi Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ về đến nhà, Tần Thời đi ra mở cửa cho bọn họ.


"Các cháu về rồi à! Vết thương của Đế Sâm thế nào rồi?" Tần Thời quan tâm hỏi anh.


Quyền Đế Sâm không có nhắc đến chuyện bị thương, anh hơi bực mình, anh nhíu mày: "Chú Tầm, sao chú chưa đưa bà ấy đi?"


Lúc này, Bạch Tử đi tới: "Để Sâm, mẹ muốn ở cùng các cháu! Mẹ cũng đồng ý với con, mẹ sẽ thử chung sống hòa bình với Mặc Sơ! Tối nay lão Tần đã khuyên mẹ rất lâu, mẹ cũng đã nghĩ thông rồi! Con là con trai của mẹ, mẹ không mong con bị thương!"


Mặc Sơ cũng không ngờ, vết thương của Quyền Đế Sâm lại làm cho Bạch Tử tỉnh ngộ!


Khi đôi mắt lạnh bằng của Quyền Đế Sâm nhìn chằm chằm Bạch Tử, ánh mắt đó có mang theo đánh giá kỹ.


Bạch Tử chỉ nhìn Mặc Sơ: "Mặc Sơ, cô cũng muốn để tôi đi?"


Mặc Sợ biết, ý Bạch Tử là để cô nói giúp cho bà ấy!


Mặc Sợ biết, dù sao đây cũng là mẹ ruột của Quyền Đế Sâm, cô cũng hy vọng Bạch Tử có thể buông thù hận xuống, sống thật tốt.


Vì thế, Mặc Sơ nói: "Để Sâm, nếu đã vậy thì cứ ở lại đi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Chú Tần tới ở cùng đi!"
vietwriter.vn vietwriter.vn












Ông ta vốn cũng là người hiền như khúc gỗ và ít nói, để ý là nói không ra bao nhiêu đạo lý lớn để an ủi Bạch Tử.


Lại cộng thêm công việc của ông ta, người mà ông ta thường xuyên đối mặt toàn là người chết, ông ta rất quý trọng người sống, quý trọng người ở bên cạnh mình!


Tất nhiên là Tần Thời mong Bạch Tử buông bỏ được hết thảy, sống thật tốt!


"A Tử, tôi dứt khoát xin nghỉ hưu sớm, cùng bà đi du lịch vòng quanh trái đất nhé!" Tần Thời đưa ra ý tưởng của ông ta.


Bạch Tử rất cảm kích ông ta đã bầu bạn với bà ấy trong những năm nay, có một người đàn ông, ông ta luôn ở bên cạnh bà ấy, bất kể bão táp mưa sa, hay là ánh mắt tươi sáng, lúc nào Tần Thời cũng ở bên bà ấy, cùng bà ấy trải qua từng ngày.


Bạch Tử nhìn ông ta chăm chú: "Lão Tần, cảm ơn ý tốt của ông, tôi vẫn giữ vững cách làm của mình!"



vietwriter.vn



Có người, một đời tình thâm, cũng không thể làm cho một người kia rung động.


Có người, không cần làm gì hết, thì luôn có người nhớ mãi không quên.


"Không sao, tôi chờ bà!" Tần Thời nhìn bà ấy chăm chú: "Tôi đưa bà về nhà!"


"Tôi không đi!" Bạch Tử đưa mắt nhìn biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, đây là nhà của Quyền Đế Sâm, cũng là nhà của bà ấy!


Tần Thời dìu bà ấy lên sô pha: "Bà ngồi đây một lát trước đã, tôi đi quét dọn!"


Khi Bạch Tử đang ngồi trên sô pha, Tần Thời đi quét bát mỳ vào trong thùng rác, sau đó dùng cây lau nhà lau sạch sẽ.


Ông ta lại đi tới bên cạnh Bạch Tử: "Bà đợi tôi một lát, tôi đi nấu bữa tối cho



vietwriter.vn



bà."


Bạch Tử giữ ông ta lại: "Lão Tần, tôi không đói, ông cũng nghĩ một lúc đi!"


"Sao lại không đói cơ chứ?" Tần Thời ngồi xổm xuống cạnh bà ấy: "Tôi nấu cá chua ngọt cho bà!"


Bạch Tử lắc đầu: "Tôi lo cho tay của Đế Sâm, tôi ăn không vào!"


"Đế Sâm rất yêu bà! A Tử, tôi tới đây cũng là Đế Sâm gọi điện cho tôi đấy!" Tần Thời động viên tinh thần bà ấy: "Thằng bé làm việc luôn có chừng mực, bà để cho thằng bé tự giải quyết đi!"


Bạch Tử đỏ mắt, trong lúc nhất thời nói không nên lời.


Trong bệnh viện.


Mặc Sơ vẫn đang chờ Quyền Đế Sâm ra.


Trái tim cô, lần nào cũng đập lên vì anh.


Cô không biết tình hình của Quyền Đế Sâm ra sao rồi, cô liên tục nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu.


Khi cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, trên tay của Quyền Đế Sâm đã quấn một tầng băng gạc thật dày, Mặc Sơ lập tức tiến lên.


"Đế Sâm, anh sao rồi?" Mặc Sơ nhìn anh, trong ánh mắt tràn ngập quan tâm và yêu thương.


Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Không sao rồi!"


Lục Vũ Trạch nói với bọn họ: "Tay đừng chạm vào nước, thuốc một ngày thay một lần, có bất kỳ tình huống gì đều phải đến khám ngay."


"Được!" Mặc Sơ tiến lên đỡ Quyền Đế Sâm, cô nhìn chằm chằm vào bàn tay bị thương của anh.


Chắc chắn là anh đau lắm đau lắm nhỉ!


Nhưng mà, người đàn ông này sẽ không bao giờ bảo là mình đau!


Trong lúc nhất thời, Mặc Sơ nói không nên lời.


"Đi, về nhà thôi!" Quyền Đế Sâm dùng cái tay lành lặn còn lại, ôm eo Mặc Sơ.


Hai người đi về phía bãi đỗ xe.


Từ xa xa, Dương Tử nhìn thấy bọn họ đi tới, anh ta lập tức mở cửa xe ra.


Sau khi hai người lên xe, chiếc xe chạy về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Sau khi Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ về đến nhà, Tần Thời đi ra mở cửa cho bọn họ.


"Các cháu về rồi à! Vết thương của Đế Sâm thế nào rồi?" Tần Thời quan tâm hỏi anh.


Quyền Đế Sâm không có nhắc đến chuyện bị thương, anh hơi bực mình, anh nhíu mày: "Chú Tầm, sao chú chưa đưa bà ấy đi?"


Lúc này, Bạch Tử đi tới: "Để Sâm, mẹ muốn ở cùng các cháu! Mẹ cũng đồng ý với con, mẹ sẽ thử chung sống hòa bình với Mặc Sơ! Tối nay lão Tần đã khuyên mẹ rất lâu, mẹ cũng đã nghĩ thông rồi! Con là con trai của mẹ, mẹ không mong con bị thương!"


Mặc Sơ cũng không ngờ, vết thương của Quyền Đế Sâm lại làm cho Bạch Tử tỉnh ngộ!


Khi đôi mắt lạnh bằng của Quyền Đế Sâm nhìn chằm chằm Bạch Tử, ánh mắt đó có mang theo đánh giá kỹ.


Bạch Tử chỉ nhìn Mặc Sơ: "Mặc Sơ, cô cũng muốn để tôi đi?"


Mặc Sợ biết, ý Bạch Tử là để cô nói giúp cho bà ấy!


Mặc Sợ biết, dù sao đây cũng là mẹ ruột của Quyền Đế Sâm, cô cũng hy vọng Bạch Tử có thể buông thù hận xuống, sống thật tốt.


Vì thế, Mặc Sơ nói: "Để Sâm, nếu đã vậy thì cứ ở lại đi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Chú Tần tới ở cùng đi!"







Ông ta vốn cũng là người hiền như khúc gỗ và ít nói, để ý là nói không ra bao nhiêu đạo lý lớn để an ủi Bạch Tử.


Lại cộng thêm công việc của ông ta, người mà ông ta thường xuyên đối mặt toàn là người chết, ông ta rất quý trọng người sống, quý trọng người ở bên cạnh mình!


Tất nhiên là Tần Thời mong Bạch Tử buông bỏ được hết thảy, sống thật tốt!


"A Tử, tôi dứt khoát xin nghỉ hưu sớm, cùng bà đi du lịch vòng quanh trái đất nhé!" Tần Thời đưa ra ý tưởng của ông ta.


Bạch Tử rất cảm kích ông ta đã bầu bạn với bà ấy trong những năm nay, có một người đàn ông, ông ta luôn ở bên cạnh bà ấy, bất kể bão táp mưa sa, hay là ánh mắt tươi sáng, lúc nào Tần Thời cũng ở bên bà ấy, cùng bà ấy trải qua từng ngày.


Bạch Tử nhìn ông ta chăm chú: "Lão Tần, cảm ơn ý tốt của ông, tôi vẫn giữ vững cách làm của mình!"



vietwriter.vn



Có người, một đời tình thâm, cũng không thể làm cho một người kia rung động.


Có người, không cần làm gì hết, thì luôn có người nhớ mãi không quên.


"Không sao, tôi chờ bà!" Tần Thời nhìn bà ấy chăm chú: "Tôi đưa bà về nhà!"


"Tôi không đi!" Bạch Tử đưa mắt nhìn biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, đây là nhà của Quyền Đế Sâm, cũng là nhà của bà ấy!


Tần Thời dìu bà ấy lên sô pha: "Bà ngồi đây một lát trước đã, tôi đi quét dọn!"


Khi Bạch Tử đang ngồi trên sô pha, Tần Thời đi quét bát mỳ vào trong thùng rác, sau đó dùng cây lau nhà lau sạch sẽ.


Ông ta lại đi tới bên cạnh Bạch Tử: "Bà đợi tôi một lát, tôi đi nấu bữa tối cho



vietwriter.vn



bà."


Bạch Tử giữ ông ta lại: "Lão Tần, tôi không đói, ông cũng nghĩ một lúc đi!"


"Sao lại không đói cơ chứ?" Tần Thời ngồi xổm xuống cạnh bà ấy: "Tôi nấu cá chua ngọt cho bà!"


Bạch Tử lắc đầu: "Tôi lo cho tay của Đế Sâm, tôi ăn không vào!"


"Đế Sâm rất yêu bà! A Tử, tôi tới đây cũng là Đế Sâm gọi điện cho tôi đấy!" Tần Thời động viên tinh thần bà ấy: "Thằng bé làm việc luôn có chừng mực, bà để cho thằng bé tự giải quyết đi!"


Bạch Tử đỏ mắt, trong lúc nhất thời nói không nên lời.


Trong bệnh viện.


Mặc Sơ vẫn đang chờ Quyền Đế Sâm ra.


Trái tim cô, lần nào cũng đập lên vì anh.


Cô không biết tình hình của Quyền Đế Sâm ra sao rồi, cô liên tục nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu.


Khi cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, trên tay của Quyền Đế Sâm đã quấn một tầng băng gạc thật dày, Mặc Sơ lập tức tiến lên.


"Đế Sâm, anh sao rồi?" Mặc Sơ nhìn anh, trong ánh mắt tràn ngập quan tâm và yêu thương.


Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Không sao rồi!"


Lục Vũ Trạch nói với bọn họ: "Tay đừng chạm vào nước, thuốc một ngày thay một lần, có bất kỳ tình huống gì đều phải đến khám ngay."


"Được!" Mặc Sơ tiến lên đỡ Quyền Đế Sâm, cô nhìn chằm chằm vào bàn tay bị thương của anh.


Chắc chắn là anh đau lắm đau lắm nhỉ!


Nhưng mà, người đàn ông này sẽ không bao giờ bảo là mình đau!


Trong lúc nhất thời, Mặc Sơ nói không nên lời.


"Đi, về nhà thôi!" Quyền Đế Sâm dùng cái tay lành lặn còn lại, ôm eo Mặc Sơ.


Hai người đi về phía bãi đỗ xe.


Từ xa xa, Dương Tử nhìn thấy bọn họ đi tới, anh ta lập tức mở cửa xe ra.


Sau khi hai người lên xe, chiếc xe chạy về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Sau khi Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ về đến nhà, Tần Thời đi ra mở cửa cho bọn họ.


"Các cháu về rồi à! Vết thương của Đế Sâm thế nào rồi?" Tần Thời quan tâm hỏi anh.


Quyền Đế Sâm không có nhắc đến chuyện bị thương, anh hơi bực mình, anh nhíu mày: "Chú Tầm, sao chú chưa đưa bà ấy đi?"


Lúc này, Bạch Tử đi tới: "Để Sâm, mẹ muốn ở cùng các cháu! Mẹ cũng đồng ý với con, mẹ sẽ thử chung sống hòa bình với Mặc Sơ! Tối nay lão Tần đã khuyên mẹ rất lâu, mẹ cũng đã nghĩ thông rồi! Con là con trai của mẹ, mẹ không mong con bị thương!"


Mặc Sơ cũng không ngờ, vết thương của Quyền Đế Sâm lại làm cho Bạch Tử tỉnh ngộ!


Khi đôi mắt lạnh bằng của Quyền Đế Sâm nhìn chằm chằm Bạch Tử, ánh mắt đó có mang theo đánh giá kỹ.


Bạch Tử chỉ nhìn Mặc Sơ: "Mặc Sơ, cô cũng muốn để tôi đi?"


Mặc Sợ biết, ý Bạch Tử là để cô nói giúp cho bà ấy!


Mặc Sợ biết, dù sao đây cũng là mẹ ruột của Quyền Đế Sâm, cô cũng hy vọng Bạch Tử có thể buông thù hận xuống, sống thật tốt.


Vì thế, Mặc Sơ nói: "Để Sâm, nếu đã vậy thì cứ ở lại đi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Chú Tần tới ở cùng đi!"
vietwriter.vn vietwriter.vn












Ông ta vốn cũng là người hiền như khúc gỗ và ít nói, để ý là nói không ra bao nhiêu đạo lý lớn để an ủi Bạch Tử.


Lại cộng thêm công việc của ông ta, người mà ông ta thường xuyên đối mặt toàn là người chết, ông ta rất quý trọng người sống, quý trọng người ở bên cạnh mình!


Tất nhiên là Tần Thời mong Bạch Tử buông bỏ được hết thảy, sống thật tốt!


"A Tử, tôi dứt khoát xin nghỉ hưu sớm, cùng bà đi du lịch vòng quanh trái đất nhé!" Tần Thời đưa ra ý tưởng của ông ta.


Bạch Tử rất cảm kích ông ta đã bầu bạn với bà ấy trong những năm nay, có một người đàn ông, ông ta luôn ở bên cạnh bà ấy, bất kể bão táp mưa sa, hay là ánh mắt tươi sáng, lúc nào Tần Thời cũng ở bên bà ấy, cùng bà ấy trải qua từng ngày.


Bạch Tử nhìn ông ta chăm chú: "Lão Tần, cảm ơn ý tốt của ông, tôi vẫn giữ vững cách làm của mình!"



vietwriter.vn



Có người, một đời tình thâm, cũng không thể làm cho một người kia rung động.


Có người, không cần làm gì hết, thì luôn có người nhớ mãi không quên.


"Không sao, tôi chờ bà!" Tần Thời nhìn bà ấy chăm chú: "Tôi đưa bà về nhà!"


"Tôi không đi!" Bạch Tử đưa mắt nhìn biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, đây là nhà của Quyền Đế Sâm, cũng là nhà của bà ấy!


Tần Thời dìu bà ấy lên sô pha: "Bà ngồi đây một lát trước đã, tôi đi quét dọn!"


Khi Bạch Tử đang ngồi trên sô pha, Tần Thời đi quét bát mỳ vào trong thùng rác, sau đó dùng cây lau nhà lau sạch sẽ.


Ông ta lại đi tới bên cạnh Bạch Tử: "Bà đợi tôi một lát, tôi đi nấu bữa tối cho



vietwriter.vn



bà."


Bạch Tử giữ ông ta lại: "Lão Tần, tôi không đói, ông cũng nghĩ một lúc đi!"


"Sao lại không đói cơ chứ?" Tần Thời ngồi xổm xuống cạnh bà ấy: "Tôi nấu cá chua ngọt cho bà!"


Bạch Tử lắc đầu: "Tôi lo cho tay của Đế Sâm, tôi ăn không vào!"


"Đế Sâm rất yêu bà! A Tử, tôi tới đây cũng là Đế Sâm gọi điện cho tôi đấy!" Tần Thời động viên tinh thần bà ấy: "Thằng bé làm việc luôn có chừng mực, bà để cho thằng bé tự giải quyết đi!"


Bạch Tử đỏ mắt, trong lúc nhất thời nói không nên lời.


Trong bệnh viện.


Mặc Sơ vẫn đang chờ Quyền Đế Sâm ra.


Trái tim cô, lần nào cũng đập lên vì anh.


Cô không biết tình hình của Quyền Đế Sâm ra sao rồi, cô liên tục nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu.


Khi cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, trên tay của Quyền Đế Sâm đã quấn một tầng băng gạc thật dày, Mặc Sơ lập tức tiến lên.


"Đế Sâm, anh sao rồi?" Mặc Sơ nhìn anh, trong ánh mắt tràn ngập quan tâm và yêu thương.


Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Không sao rồi!"


Lục Vũ Trạch nói với bọn họ: "Tay đừng chạm vào nước, thuốc một ngày thay một lần, có bất kỳ tình huống gì đều phải đến khám ngay."


"Được!" Mặc Sơ tiến lên đỡ Quyền Đế Sâm, cô nhìn chằm chằm vào bàn tay bị thương của anh.


Chắc chắn là anh đau lắm đau lắm nhỉ!


Nhưng mà, người đàn ông này sẽ không bao giờ bảo là mình đau!


Trong lúc nhất thời, Mặc Sơ nói không nên lời.


"Đi, về nhà thôi!" Quyền Đế Sâm dùng cái tay lành lặn còn lại, ôm eo Mặc Sơ.


Hai người đi về phía bãi đỗ xe.


Từ xa xa, Dương Tử nhìn thấy bọn họ đi tới, anh ta lập tức mở cửa xe ra.


Sau khi hai người lên xe, chiếc xe chạy về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Sau khi Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ về đến nhà, Tần Thời đi ra mở cửa cho bọn họ.


"Các cháu về rồi à! Vết thương của Đế Sâm thế nào rồi?" Tần Thời quan tâm hỏi anh.


Quyền Đế Sâm không có nhắc đến chuyện bị thương, anh hơi bực mình, anh nhíu mày: "Chú Tầm, sao chú chưa đưa bà ấy đi?"


Lúc này, Bạch Tử đi tới: "Để Sâm, mẹ muốn ở cùng các cháu! Mẹ cũng đồng ý với con, mẹ sẽ thử chung sống hòa bình với Mặc Sơ! Tối nay lão Tần đã khuyên mẹ rất lâu, mẹ cũng đã nghĩ thông rồi! Con là con trai của mẹ, mẹ không mong con bị thương!"


Mặc Sơ cũng không ngờ, vết thương của Quyền Đế Sâm lại làm cho Bạch Tử tỉnh ngộ!


Khi đôi mắt lạnh bằng của Quyền Đế Sâm nhìn chằm chằm Bạch Tử, ánh mắt đó có mang theo đánh giá kỹ.


Bạch Tử chỉ nhìn Mặc Sơ: "Mặc Sơ, cô cũng muốn để tôi đi?"


Mặc Sợ biết, ý Bạch Tử là để cô nói giúp cho bà ấy!


Mặc Sợ biết, dù sao đây cũng là mẹ ruột của Quyền Đế Sâm, cô cũng hy vọng Bạch Tử có thể buông thù hận xuống, sống thật tốt.


Vì thế, Mặc Sơ nói: "Để Sâm, nếu đã vậy thì cứ ở lại đi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Chú Tần tới ở cùng đi!"







Ông ta vốn cũng là người hiền như khúc gỗ và ít nói, để ý là nói không ra bao nhiêu đạo lý lớn để an ủi Bạch Tử.


Lại cộng thêm công việc của ông ta, người mà ông ta thường xuyên đối mặt toàn là người chết, ông ta rất quý trọng người sống, quý trọng người ở bên cạnh mình!


Tất nhiên là Tần Thời mong Bạch Tử buông bỏ được hết thảy, sống thật tốt!


"A Tử, tôi dứt khoát xin nghỉ hưu sớm, cùng bà đi du lịch vòng quanh trái đất nhé!" Tần Thời đưa ra ý tưởng của ông ta.


Bạch Tử rất cảm kích ông ta đã bầu bạn với bà ấy trong những năm nay, có một người đàn ông, ông ta luôn ở bên cạnh bà ấy, bất kể bão táp mưa sa, hay là ánh mắt tươi sáng, lúc nào Tần Thời cũng ở bên bà ấy, cùng bà ấy trải qua từng ngày.


Bạch Tử nhìn ông ta chăm chú: "Lão Tần, cảm ơn ý tốt của ông, tôi vẫn giữ vững cách làm của mình!"



vietwriter.vn



Có người, một đời tình thâm, cũng không thể làm cho một người kia rung động.


Có người, không cần làm gì hết, thì luôn có người nhớ mãi không quên.


"Không sao, tôi chờ bà!" Tần Thời nhìn bà ấy chăm chú: "Tôi đưa bà về nhà!"


"Tôi không đi!" Bạch Tử đưa mắt nhìn biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, đây là nhà của Quyền Đế Sâm, cũng là nhà của bà ấy!


Tần Thời dìu bà ấy lên sô pha: "Bà ngồi đây một lát trước đã, tôi đi quét dọn!"


Khi Bạch Tử đang ngồi trên sô pha, Tần Thời đi quét bát mỳ vào trong thùng rác, sau đó dùng cây lau nhà lau sạch sẽ.


Ông ta lại đi tới bên cạnh Bạch Tử: "Bà đợi tôi một lát, tôi đi nấu bữa tối cho



vietwriter.vn



bà."


Bạch Tử giữ ông ta lại: "Lão Tần, tôi không đói, ông cũng nghĩ một lúc đi!"


"Sao lại không đói cơ chứ?" Tần Thời ngồi xổm xuống cạnh bà ấy: "Tôi nấu cá chua ngọt cho bà!"


Bạch Tử lắc đầu: "Tôi lo cho tay của Đế Sâm, tôi ăn không vào!"


"Đế Sâm rất yêu bà! A Tử, tôi tới đây cũng là Đế Sâm gọi điện cho tôi đấy!" Tần Thời động viên tinh thần bà ấy: "Thằng bé làm việc luôn có chừng mực, bà để cho thằng bé tự giải quyết đi!"


Bạch Tử đỏ mắt, trong lúc nhất thời nói không nên lời.


Trong bệnh viện.


Mặc Sơ vẫn đang chờ Quyền Đế Sâm ra.


Trái tim cô, lần nào cũng đập lên vì anh.


Cô không biết tình hình của Quyền Đế Sâm ra sao rồi, cô liên tục nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu.


Khi cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, trên tay của Quyền Đế Sâm đã quấn một tầng băng gạc thật dày, Mặc Sơ lập tức tiến lên.


"Đế Sâm, anh sao rồi?" Mặc Sơ nhìn anh, trong ánh mắt tràn ngập quan tâm và yêu thương.


Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Không sao rồi!"


Lục Vũ Trạch nói với bọn họ: "Tay đừng chạm vào nước, thuốc một ngày thay một lần, có bất kỳ tình huống gì đều phải đến khám ngay."


"Được!" Mặc Sơ tiến lên đỡ Quyền Đế Sâm, cô nhìn chằm chằm vào bàn tay bị thương của anh.


Chắc chắn là anh đau lắm đau lắm nhỉ!


Nhưng mà, người đàn ông này sẽ không bao giờ bảo là mình đau!


Trong lúc nhất thời, Mặc Sơ nói không nên lời.


"Đi, về nhà thôi!" Quyền Đế Sâm dùng cái tay lành lặn còn lại, ôm eo Mặc Sơ.


Hai người đi về phía bãi đỗ xe.


Từ xa xa, Dương Tử nhìn thấy bọn họ đi tới, anh ta lập tức mở cửa xe ra.


Sau khi hai người lên xe, chiếc xe chạy về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Sau khi Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ về đến nhà, Tần Thời đi ra mở cửa cho bọn họ.


"Các cháu về rồi à! Vết thương của Đế Sâm thế nào rồi?" Tần Thời quan tâm hỏi anh.


Quyền Đế Sâm không có nhắc đến chuyện bị thương, anh hơi bực mình, anh nhíu mày: "Chú Tầm, sao chú chưa đưa bà ấy đi?"


Lúc này, Bạch Tử đi tới: "Để Sâm, mẹ muốn ở cùng các cháu! Mẹ cũng đồng ý với con, mẹ sẽ thử chung sống hòa bình với Mặc Sơ! Tối nay lão Tần đã khuyên mẹ rất lâu, mẹ cũng đã nghĩ thông rồi! Con là con trai của mẹ, mẹ không mong con bị thương!"


Mặc Sơ cũng không ngờ, vết thương của Quyền Đế Sâm lại làm cho Bạch Tử tỉnh ngộ!


Khi đôi mắt lạnh bằng của Quyền Đế Sâm nhìn chằm chằm Bạch Tử, ánh mắt đó có mang theo đánh giá kỹ.


Bạch Tử chỉ nhìn Mặc Sơ: "Mặc Sơ, cô cũng muốn để tôi đi?"


Mặc Sợ biết, ý Bạch Tử là để cô nói giúp cho bà ấy!


Mặc Sợ biết, dù sao đây cũng là mẹ ruột của Quyền Đế Sâm, cô cũng hy vọng Bạch Tử có thể buông thù hận xuống, sống thật tốt.


Vì thế, Mặc Sơ nói: "Để Sâm, nếu đã vậy thì cứ ở lại đi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Chú Tần tới ở cùng đi!"
vietwriter.vn vietwriter.vn












Ông ta vốn cũng là người hiền như khúc gỗ và ít nói, để ý là nói không ra bao nhiêu đạo lý lớn để an ủi Bạch Tử.


Lại cộng thêm công việc của ông ta, người mà ông ta thường xuyên đối mặt toàn là người chết, ông ta rất quý trọng người sống, quý trọng người ở bên cạnh mình!


Tất nhiên là Tần Thời mong Bạch Tử buông bỏ được hết thảy, sống thật tốt!


"A Tử, tôi dứt khoát xin nghỉ hưu sớm, cùng bà đi du lịch vòng quanh trái đất nhé!" Tần Thời đưa ra ý tưởng của ông ta.


Bạch Tử rất cảm kích ông ta đã bầu bạn với bà ấy trong những năm nay, có một người đàn ông, ông ta luôn ở bên cạnh bà ấy, bất kể bão táp mưa sa, hay là ánh mắt tươi sáng, lúc nào Tần Thời cũng ở bên bà ấy, cùng bà ấy trải qua từng ngày.


Bạch Tử nhìn ông ta chăm chú: "Lão Tần, cảm ơn ý tốt của ông, tôi vẫn giữ vững cách làm của mình!"



vietwriter.vn



Có người, một đời tình thâm, cũng không thể làm cho một người kia rung động.


Có người, không cần làm gì hết, thì luôn có người nhớ mãi không quên.


"Không sao, tôi chờ bà!" Tần Thời nhìn bà ấy chăm chú: "Tôi đưa bà về nhà!"


"Tôi không đi!" Bạch Tử đưa mắt nhìn biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, đây là nhà của Quyền Đế Sâm, cũng là nhà của bà ấy!


Tần Thời dìu bà ấy lên sô pha: "Bà ngồi đây một lát trước đã, tôi đi quét dọn!"


Khi Bạch Tử đang ngồi trên sô pha, Tần Thời đi quét bát mỳ vào trong thùng rác, sau đó dùng cây lau nhà lau sạch sẽ.


Ông ta lại đi tới bên cạnh Bạch Tử: "Bà đợi tôi một lát, tôi đi nấu bữa tối cho



vietwriter.vn



bà."


Bạch Tử giữ ông ta lại: "Lão Tần, tôi không đói, ông cũng nghĩ một lúc đi!"


"Sao lại không đói cơ chứ?" Tần Thời ngồi xổm xuống cạnh bà ấy: "Tôi nấu cá chua ngọt cho bà!"


Bạch Tử lắc đầu: "Tôi lo cho tay của Đế Sâm, tôi ăn không vào!"


"Đế Sâm rất yêu bà! A Tử, tôi tới đây cũng là Đế Sâm gọi điện cho tôi đấy!" Tần Thời động viên tinh thần bà ấy: "Thằng bé làm việc luôn có chừng mực, bà để cho thằng bé tự giải quyết đi!"


Bạch Tử đỏ mắt, trong lúc nhất thời nói không nên lời.


Trong bệnh viện.


Mặc Sơ vẫn đang chờ Quyền Đế Sâm ra.


Trái tim cô, lần nào cũng đập lên vì anh.


Cô không biết tình hình của Quyền Đế Sâm ra sao rồi, cô liên tục nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu.


Khi cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, trên tay của Quyền Đế Sâm đã quấn một tầng băng gạc thật dày, Mặc Sơ lập tức tiến lên.


"Đế Sâm, anh sao rồi?" Mặc Sơ nhìn anh, trong ánh mắt tràn ngập quan tâm và yêu thương.


Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Không sao rồi!"


Lục Vũ Trạch nói với bọn họ: "Tay đừng chạm vào nước, thuốc một ngày thay một lần, có bất kỳ tình huống gì đều phải đến khám ngay."


"Được!" Mặc Sơ tiến lên đỡ Quyền Đế Sâm, cô nhìn chằm chằm vào bàn tay bị thương của anh.


Chắc chắn là anh đau lắm đau lắm nhỉ!


Nhưng mà, người đàn ông này sẽ không bao giờ bảo là mình đau!


Trong lúc nhất thời, Mặc Sơ nói không nên lời.


"Đi, về nhà thôi!" Quyền Đế Sâm dùng cái tay lành lặn còn lại, ôm eo Mặc Sơ.


Hai người đi về phía bãi đỗ xe.


Từ xa xa, Dương Tử nhìn thấy bọn họ đi tới, anh ta lập tức mở cửa xe ra.


Sau khi hai người lên xe, chiếc xe chạy về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Sau khi Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ về đến nhà, Tần Thời đi ra mở cửa cho bọn họ.


"Các cháu về rồi à! Vết thương của Đế Sâm thế nào rồi?" Tần Thời quan tâm hỏi anh.


Quyền Đế Sâm không có nhắc đến chuyện bị thương, anh hơi bực mình, anh nhíu mày: "Chú Tầm, sao chú chưa đưa bà ấy đi?"


Lúc này, Bạch Tử đi tới: "Để Sâm, mẹ muốn ở cùng các cháu! Mẹ cũng đồng ý với con, mẹ sẽ thử chung sống hòa bình với Mặc Sơ! Tối nay lão Tần đã khuyên mẹ rất lâu, mẹ cũng đã nghĩ thông rồi! Con là con trai của mẹ, mẹ không mong con bị thương!"


Mặc Sơ cũng không ngờ, vết thương của Quyền Đế Sâm lại làm cho Bạch Tử tỉnh ngộ!


Khi đôi mắt lạnh bằng của Quyền Đế Sâm nhìn chằm chằm Bạch Tử, ánh mắt đó có mang theo đánh giá kỹ.


Bạch Tử chỉ nhìn Mặc Sơ: "Mặc Sơ, cô cũng muốn để tôi đi?"


Mặc Sợ biết, ý Bạch Tử là để cô nói giúp cho bà ấy!


Mặc Sợ biết, dù sao đây cũng là mẹ ruột của Quyền Đế Sâm, cô cũng hy vọng Bạch Tử có thể buông thù hận xuống, sống thật tốt.


Vì thế, Mặc Sơ nói: "Để Sâm, nếu đã vậy thì cứ ở lại đi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Chú Tần tới ở cùng đi!"







Ông ta vốn cũng là người hiền như khúc gỗ và ít nói, để ý là nói không ra bao nhiêu đạo lý lớn để an ủi Bạch Tử.


Lại cộng thêm công việc của ông ta, người mà ông ta thường xuyên đối mặt toàn là người chết, ông ta rất quý trọng người sống, quý trọng người ở bên cạnh mình!


Tất nhiên là Tần Thời mong Bạch Tử buông bỏ được hết thảy, sống thật tốt!


"A Tử, tôi dứt khoát xin nghỉ hưu sớm, cùng bà đi du lịch vòng quanh trái đất nhé!" Tần Thời đưa ra ý tưởng của ông ta.


Bạch Tử rất cảm kích ông ta đã bầu bạn với bà ấy trong những năm nay, có một người đàn ông, ông ta luôn ở bên cạnh bà ấy, bất kể bão táp mưa sa, hay là ánh mắt tươi sáng, lúc nào Tần Thời cũng ở bên bà ấy, cùng bà ấy trải qua từng ngày.


Bạch Tử nhìn ông ta chăm chú: "Lão Tần, cảm ơn ý tốt của ông, tôi vẫn giữ vững cách làm của mình!"



vietwriter.vn



Có người, một đời tình thâm, cũng không thể làm cho một người kia rung động.


Có người, không cần làm gì hết, thì luôn có người nhớ mãi không quên.


"Không sao, tôi chờ bà!" Tần Thời nhìn bà ấy chăm chú: "Tôi đưa bà về nhà!"


"Tôi không đi!" Bạch Tử đưa mắt nhìn biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, đây là nhà của Quyền Đế Sâm, cũng là nhà của bà ấy!


Tần Thời dìu bà ấy lên sô pha: "Bà ngồi đây một lát trước đã, tôi đi quét dọn!"


Khi Bạch Tử đang ngồi trên sô pha, Tần Thời đi quét bát mỳ vào trong thùng rác, sau đó dùng cây lau nhà lau sạch sẽ.


Ông ta lại đi tới bên cạnh Bạch Tử: "Bà đợi tôi một lát, tôi đi nấu bữa tối cho



vietwriter.vn



bà."


Bạch Tử giữ ông ta lại: "Lão Tần, tôi không đói, ông cũng nghĩ một lúc đi!"


"Sao lại không đói cơ chứ?" Tần Thời ngồi xổm xuống cạnh bà ấy: "Tôi nấu cá chua ngọt cho bà!"


Bạch Tử lắc đầu: "Tôi lo cho tay của Đế Sâm, tôi ăn không vào!"


"Đế Sâm rất yêu bà! A Tử, tôi tới đây cũng là Đế Sâm gọi điện cho tôi đấy!" Tần Thời động viên tinh thần bà ấy: "Thằng bé làm việc luôn có chừng mực, bà để cho thằng bé tự giải quyết đi!"


Bạch Tử đỏ mắt, trong lúc nhất thời nói không nên lời.


Trong bệnh viện.


Mặc Sơ vẫn đang chờ Quyền Đế Sâm ra.


Trái tim cô, lần nào cũng đập lên vì anh.


Cô không biết tình hình của Quyền Đế Sâm ra sao rồi, cô liên tục nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu.


Khi cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, trên tay của Quyền Đế Sâm đã quấn một tầng băng gạc thật dày, Mặc Sơ lập tức tiến lên.


"Đế Sâm, anh sao rồi?" Mặc Sơ nhìn anh, trong ánh mắt tràn ngập quan tâm và yêu thương.


Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Không sao rồi!"


Lục Vũ Trạch nói với bọn họ: "Tay đừng chạm vào nước, thuốc một ngày thay một lần, có bất kỳ tình huống gì đều phải đến khám ngay."


"Được!" Mặc Sơ tiến lên đỡ Quyền Đế Sâm, cô nhìn chằm chằm vào bàn tay bị thương của anh.


Chắc chắn là anh đau lắm đau lắm nhỉ!


Nhưng mà, người đàn ông này sẽ không bao giờ bảo là mình đau!


Trong lúc nhất thời, Mặc Sơ nói không nên lời.


"Đi, về nhà thôi!" Quyền Đế Sâm dùng cái tay lành lặn còn lại, ôm eo Mặc Sơ.


Hai người đi về phía bãi đỗ xe.


Từ xa xa, Dương Tử nhìn thấy bọn họ đi tới, anh ta lập tức mở cửa xe ra.


Sau khi hai người lên xe, chiếc xe chạy về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Sau khi Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ về đến nhà, Tần Thời đi ra mở cửa cho bọn họ.


"Các cháu về rồi à! Vết thương của Đế Sâm thế nào rồi?" Tần Thời quan tâm hỏi anh.


Quyền Đế Sâm không có nhắc đến chuyện bị thương, anh hơi bực mình, anh nhíu mày: "Chú Tầm, sao chú chưa đưa bà ấy đi?"


Lúc này, Bạch Tử đi tới: "Để Sâm, mẹ muốn ở cùng các cháu! Mẹ cũng đồng ý với con, mẹ sẽ thử chung sống hòa bình với Mặc Sơ! Tối nay lão Tần đã khuyên mẹ rất lâu, mẹ cũng đã nghĩ thông rồi! Con là con trai của mẹ, mẹ không mong con bị thương!"


Mặc Sơ cũng không ngờ, vết thương của Quyền Đế Sâm lại làm cho Bạch Tử tỉnh ngộ!


Khi đôi mắt lạnh bằng của Quyền Đế Sâm nhìn chằm chằm Bạch Tử, ánh mắt đó có mang theo đánh giá kỹ.


Bạch Tử chỉ nhìn Mặc Sơ: "Mặc Sơ, cô cũng muốn để tôi đi?"


Mặc Sợ biết, ý Bạch Tử là để cô nói giúp cho bà ấy!


Mặc Sợ biết, dù sao đây cũng là mẹ ruột của Quyền Đế Sâm, cô cũng hy vọng Bạch Tử có thể buông thù hận xuống, sống thật tốt.


Vì thế, Mặc Sơ nói: "Để Sâm, nếu đã vậy thì cứ ở lại đi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Chú Tần tới ở cùng đi!"
vietwriter.vn vietwriter.vn












Ông ta vốn cũng là người hiền như khúc gỗ và ít nói, để ý là nói không ra bao nhiêu đạo lý lớn để an ủi Bạch Tử.


Lại cộng thêm công việc của ông ta, người mà ông ta thường xuyên đối mặt toàn là người chết, ông ta rất quý trọng người sống, quý trọng người ở bên cạnh mình!


Tất nhiên là Tần Thời mong Bạch Tử buông bỏ được hết thảy, sống thật tốt!


"A Tử, tôi dứt khoát xin nghỉ hưu sớm, cùng bà đi du lịch vòng quanh trái đất nhé!" Tần Thời đưa ra ý tưởng của ông ta.


Bạch Tử rất cảm kích ông ta đã bầu bạn với bà ấy trong những năm nay, có một người đàn ông, ông ta luôn ở bên cạnh bà ấy, bất kể bão táp mưa sa, hay là ánh mắt tươi sáng, lúc nào Tần Thời cũng ở bên bà ấy, cùng bà ấy trải qua từng ngày.


Bạch Tử nhìn ông ta chăm chú: "Lão Tần, cảm ơn ý tốt của ông, tôi vẫn giữ vững cách làm của mình!"



vietwriter.vn



Có người, một đời tình thâm, cũng không thể làm cho một người kia rung động.


Có người, không cần làm gì hết, thì luôn có người nhớ mãi không quên.


"Không sao, tôi chờ bà!" Tần Thời nhìn bà ấy chăm chú: "Tôi đưa bà về nhà!"


"Tôi không đi!" Bạch Tử đưa mắt nhìn biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, đây là nhà của Quyền Đế Sâm, cũng là nhà của bà ấy!


Tần Thời dìu bà ấy lên sô pha: "Bà ngồi đây một lát trước đã, tôi đi quét dọn!"


Khi Bạch Tử đang ngồi trên sô pha, Tần Thời đi quét bát mỳ vào trong thùng rác, sau đó dùng cây lau nhà lau sạch sẽ.


Ông ta lại đi tới bên cạnh Bạch Tử: "Bà đợi tôi một lát, tôi đi nấu bữa tối cho



vietwriter.vn



bà."


Bạch Tử giữ ông ta lại: "Lão Tần, tôi không đói, ông cũng nghĩ một lúc đi!"


"Sao lại không đói cơ chứ?" Tần Thời ngồi xổm xuống cạnh bà ấy: "Tôi nấu cá chua ngọt cho bà!"


Bạch Tử lắc đầu: "Tôi lo cho tay của Đế Sâm, tôi ăn không vào!"


"Đế Sâm rất yêu bà! A Tử, tôi tới đây cũng là Đế Sâm gọi điện cho tôi đấy!" Tần Thời động viên tinh thần bà ấy: "Thằng bé làm việc luôn có chừng mực, bà để cho thằng bé tự giải quyết đi!"


Bạch Tử đỏ mắt, trong lúc nhất thời nói không nên lời.


Trong bệnh viện.


Mặc Sơ vẫn đang chờ Quyền Đế Sâm ra.


Trái tim cô, lần nào cũng đập lên vì anh.


Cô không biết tình hình của Quyền Đế Sâm ra sao rồi, cô liên tục nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu.


Khi cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, trên tay của Quyền Đế Sâm đã quấn một tầng băng gạc thật dày, Mặc Sơ lập tức tiến lên.


"Đế Sâm, anh sao rồi?" Mặc Sơ nhìn anh, trong ánh mắt tràn ngập quan tâm và yêu thương.


Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Không sao rồi!"


Lục Vũ Trạch nói với bọn họ: "Tay đừng chạm vào nước, thuốc một ngày thay một lần, có bất kỳ tình huống gì đều phải đến khám ngay."


"Được!" Mặc Sơ tiến lên đỡ Quyền Đế Sâm, cô nhìn chằm chằm vào bàn tay bị thương của anh.


Chắc chắn là anh đau lắm đau lắm nhỉ!


Nhưng mà, người đàn ông này sẽ không bao giờ bảo là mình đau!


Trong lúc nhất thời, Mặc Sơ nói không nên lời.


"Đi, về nhà thôi!" Quyền Đế Sâm dùng cái tay lành lặn còn lại, ôm eo Mặc Sơ.


Hai người đi về phía bãi đỗ xe.


Từ xa xa, Dương Tử nhìn thấy bọn họ đi tới, anh ta lập tức mở cửa xe ra.


Sau khi hai người lên xe, chiếc xe chạy về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Sau khi Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ về đến nhà, Tần Thời đi ra mở cửa cho bọn họ.


"Các cháu về rồi à! Vết thương của Đế Sâm thế nào rồi?" Tần Thời quan tâm hỏi anh.


Quyền Đế Sâm không có nhắc đến chuyện bị thương, anh hơi bực mình, anh nhíu mày: "Chú Tầm, sao chú chưa đưa bà ấy đi?"


Lúc này, Bạch Tử đi tới: "Để Sâm, mẹ muốn ở cùng các cháu! Mẹ cũng đồng ý với con, mẹ sẽ thử chung sống hòa bình với Mặc Sơ! Tối nay lão Tần đã khuyên mẹ rất lâu, mẹ cũng đã nghĩ thông rồi! Con là con trai của mẹ, mẹ không mong con bị thương!"


Mặc Sơ cũng không ngờ, vết thương của Quyền Đế Sâm lại làm cho Bạch Tử tỉnh ngộ!


Khi đôi mắt lạnh bằng của Quyền Đế Sâm nhìn chằm chằm Bạch Tử, ánh mắt đó có mang theo đánh giá kỹ.


Bạch Tử chỉ nhìn Mặc Sơ: "Mặc Sơ, cô cũng muốn để tôi đi?"


Mặc Sợ biết, ý Bạch Tử là để cô nói giúp cho bà ấy!


Mặc Sợ biết, dù sao đây cũng là mẹ ruột của Quyền Đế Sâm, cô cũng hy vọng Bạch Tử có thể buông thù hận xuống, sống thật tốt.


Vì thế, Mặc Sơ nói: "Để Sâm, nếu đã vậy thì cứ ở lại đi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Chú Tần tới ở cùng đi!"







Ông ta vốn cũng là người hiền như khúc gỗ và ít nói, để ý là nói không ra bao nhiêu đạo lý lớn để an ủi Bạch Tử.


Lại cộng thêm công việc của ông ta, người mà ông ta thường xuyên đối mặt toàn là người chết, ông ta rất quý trọng người sống, quý trọng người ở bên cạnh mình!


Tất nhiên là Tần Thời mong Bạch Tử buông bỏ được hết thảy, sống thật tốt!


"A Tử, tôi dứt khoát xin nghỉ hưu sớm, cùng bà đi du lịch vòng quanh trái đất nhé!" Tần Thời đưa ra ý tưởng của ông ta.


Bạch Tử rất cảm kích ông ta đã bầu bạn với bà ấy trong những năm nay, có một người đàn ông, ông ta luôn ở bên cạnh bà ấy, bất kể bão táp mưa sa, hay là ánh mắt tươi sáng, lúc nào Tần Thời cũng ở bên bà ấy, cùng bà ấy trải qua từng ngày.


Bạch Tử nhìn ông ta chăm chú: "Lão Tần, cảm ơn ý tốt của ông, tôi vẫn giữ vững cách làm của mình!"



vietwriter.vn



Có người, một đời tình thâm, cũng không thể làm cho một người kia rung động.


Có người, không cần làm gì hết, thì luôn có người nhớ mãi không quên.


"Không sao, tôi chờ bà!" Tần Thời nhìn bà ấy chăm chú: "Tôi đưa bà về nhà!"


"Tôi không đi!" Bạch Tử đưa mắt nhìn biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, đây là nhà của Quyền Đế Sâm, cũng là nhà của bà ấy!


Tần Thời dìu bà ấy lên sô pha: "Bà ngồi đây một lát trước đã, tôi đi quét dọn!"


Khi Bạch Tử đang ngồi trên sô pha, Tần Thời đi quét bát mỳ vào trong thùng rác, sau đó dùng cây lau nhà lau sạch sẽ.


Ông ta lại đi tới bên cạnh Bạch Tử: "Bà đợi tôi một lát, tôi đi nấu bữa tối cho



vietwriter.vn



bà."


Bạch Tử giữ ông ta lại: "Lão Tần, tôi không đói, ông cũng nghĩ một lúc đi!"


"Sao lại không đói cơ chứ?" Tần Thời ngồi xổm xuống cạnh bà ấy: "Tôi nấu cá chua ngọt cho bà!"


Bạch Tử lắc đầu: "Tôi lo cho tay của Đế Sâm, tôi ăn không vào!"


"Đế Sâm rất yêu bà! A Tử, tôi tới đây cũng là Đế Sâm gọi điện cho tôi đấy!" Tần Thời động viên tinh thần bà ấy: "Thằng bé làm việc luôn có chừng mực, bà để cho thằng bé tự giải quyết đi!"


Bạch Tử đỏ mắt, trong lúc nhất thời nói không nên lời.


Trong bệnh viện.


Mặc Sơ vẫn đang chờ Quyền Đế Sâm ra.


Trái tim cô, lần nào cũng đập lên vì anh.


Cô không biết tình hình của Quyền Đế Sâm ra sao rồi, cô liên tục nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu.


Khi cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, trên tay của Quyền Đế Sâm đã quấn một tầng băng gạc thật dày, Mặc Sơ lập tức tiến lên.


"Đế Sâm, anh sao rồi?" Mặc Sơ nhìn anh, trong ánh mắt tràn ngập quan tâm và yêu thương.


Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Không sao rồi!"


Lục Vũ Trạch nói với bọn họ: "Tay đừng chạm vào nước, thuốc một ngày thay một lần, có bất kỳ tình huống gì đều phải đến khám ngay."


"Được!" Mặc Sơ tiến lên đỡ Quyền Đế Sâm, cô nhìn chằm chằm vào bàn tay bị thương của anh.


Chắc chắn là anh đau lắm đau lắm nhỉ!


Nhưng mà, người đàn ông này sẽ không bao giờ bảo là mình đau!


Trong lúc nhất thời, Mặc Sơ nói không nên lời.


"Đi, về nhà thôi!" Quyền Đế Sâm dùng cái tay lành lặn còn lại, ôm eo Mặc Sơ.


Hai người đi về phía bãi đỗ xe.


Từ xa xa, Dương Tử nhìn thấy bọn họ đi tới, anh ta lập tức mở cửa xe ra.


Sau khi hai người lên xe, chiếc xe chạy về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Sau khi Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ về đến nhà, Tần Thời đi ra mở cửa cho bọn họ.


"Các cháu về rồi à! Vết thương của Đế Sâm thế nào rồi?" Tần Thời quan tâm hỏi anh.


Quyền Đế Sâm không có nhắc đến chuyện bị thương, anh hơi bực mình, anh nhíu mày: "Chú Tầm, sao chú chưa đưa bà ấy đi?"


Lúc này, Bạch Tử đi tới: "Để Sâm, mẹ muốn ở cùng các cháu! Mẹ cũng đồng ý với con, mẹ sẽ thử chung sống hòa bình với Mặc Sơ! Tối nay lão Tần đã khuyên mẹ rất lâu, mẹ cũng đã nghĩ thông rồi! Con là con trai của mẹ, mẹ không mong con bị thương!"


Mặc Sơ cũng không ngờ, vết thương của Quyền Đế Sâm lại làm cho Bạch Tử tỉnh ngộ!


Khi đôi mắt lạnh bằng của Quyền Đế Sâm nhìn chằm chằm Bạch Tử, ánh mắt đó có mang theo đánh giá kỹ.


Bạch Tử chỉ nhìn Mặc Sơ: "Mặc Sơ, cô cũng muốn để tôi đi?"


Mặc Sợ biết, ý Bạch Tử là để cô nói giúp cho bà ấy!


Mặc Sợ biết, dù sao đây cũng là mẹ ruột của Quyền Đế Sâm, cô cũng hy vọng Bạch Tử có thể buông thù hận xuống, sống thật tốt.


Vì thế, Mặc Sơ nói: "Để Sâm, nếu đã vậy thì cứ ở lại đi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Chú Tần tới ở cùng đi!"
vietwriter.vn vietwriter.vn












Ông ta vốn cũng là người hiền như khúc gỗ và ít nói, để ý là nói không ra bao nhiêu đạo lý lớn để an ủi Bạch Tử.


Lại cộng thêm công việc của ông ta, người mà ông ta thường xuyên đối mặt toàn là người chết, ông ta rất quý trọng người sống, quý trọng người ở bên cạnh mình!


Tất nhiên là Tần Thời mong Bạch Tử buông bỏ được hết thảy, sống thật tốt!


"A Tử, tôi dứt khoát xin nghỉ hưu sớm, cùng bà đi du lịch vòng quanh trái đất nhé!" Tần Thời đưa ra ý tưởng của ông ta.


Bạch Tử rất cảm kích ông ta đã bầu bạn với bà ấy trong những năm nay, có một người đàn ông, ông ta luôn ở bên cạnh bà ấy, bất kể bão táp mưa sa, hay là ánh mắt tươi sáng, lúc nào Tần Thời cũng ở bên bà ấy, cùng bà ấy trải qua từng ngày.


Bạch Tử nhìn ông ta chăm chú: "Lão Tần, cảm ơn ý tốt của ông, tôi vẫn giữ vững cách làm của mình!"



vietwriter.vn



Có người, một đời tình thâm, cũng không thể làm cho một người kia rung động.


Có người, không cần làm gì hết, thì luôn có người nhớ mãi không quên.


"Không sao, tôi chờ bà!" Tần Thời nhìn bà ấy chăm chú: "Tôi đưa bà về nhà!"


"Tôi không đi!" Bạch Tử đưa mắt nhìn biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, đây là nhà của Quyền Đế Sâm, cũng là nhà của bà ấy!


Tần Thời dìu bà ấy lên sô pha: "Bà ngồi đây một lát trước đã, tôi đi quét dọn!"


Khi Bạch Tử đang ngồi trên sô pha, Tần Thời đi quét bát mỳ vào trong thùng rác, sau đó dùng cây lau nhà lau sạch sẽ.


Ông ta lại đi tới bên cạnh Bạch Tử: "Bà đợi tôi một lát, tôi đi nấu bữa tối cho



vietwriter.vn



bà."


Bạch Tử giữ ông ta lại: "Lão Tần, tôi không đói, ông cũng nghĩ một lúc đi!"


"Sao lại không đói cơ chứ?" Tần Thời ngồi xổm xuống cạnh bà ấy: "Tôi nấu cá chua ngọt cho bà!"


Bạch Tử lắc đầu: "Tôi lo cho tay của Đế Sâm, tôi ăn không vào!"


"Đế Sâm rất yêu bà! A Tử, tôi tới đây cũng là Đế Sâm gọi điện cho tôi đấy!" Tần Thời động viên tinh thần bà ấy: "Thằng bé làm việc luôn có chừng mực, bà để cho thằng bé tự giải quyết đi!"


Bạch Tử đỏ mắt, trong lúc nhất thời nói không nên lời.


Trong bệnh viện.


Mặc Sơ vẫn đang chờ Quyền Đế Sâm ra.


Trái tim cô, lần nào cũng đập lên vì anh.


Cô không biết tình hình của Quyền Đế Sâm ra sao rồi, cô liên tục nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu.


Khi cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, trên tay của Quyền Đế Sâm đã quấn một tầng băng gạc thật dày, Mặc Sơ lập tức tiến lên.


"Đế Sâm, anh sao rồi?" Mặc Sơ nhìn anh, trong ánh mắt tràn ngập quan tâm và yêu thương.


Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Không sao rồi!"


Lục Vũ Trạch nói với bọn họ: "Tay đừng chạm vào nước, thuốc một ngày thay một lần, có bất kỳ tình huống gì đều phải đến khám ngay."


"Được!" Mặc Sơ tiến lên đỡ Quyền Đế Sâm, cô nhìn chằm chằm vào bàn tay bị thương của anh.


Chắc chắn là anh đau lắm đau lắm nhỉ!


Nhưng mà, người đàn ông này sẽ không bao giờ bảo là mình đau!


Trong lúc nhất thời, Mặc Sơ nói không nên lời.


"Đi, về nhà thôi!" Quyền Đế Sâm dùng cái tay lành lặn còn lại, ôm eo Mặc Sơ.


Hai người đi về phía bãi đỗ xe.


Từ xa xa, Dương Tử nhìn thấy bọn họ đi tới, anh ta lập tức mở cửa xe ra.


Sau khi hai người lên xe, chiếc xe chạy về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Sau khi Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ về đến nhà, Tần Thời đi ra mở cửa cho bọn họ.


"Các cháu về rồi à! Vết thương của Đế Sâm thế nào rồi?" Tần Thời quan tâm hỏi anh.


Quyền Đế Sâm không có nhắc đến chuyện bị thương, anh hơi bực mình, anh nhíu mày: "Chú Tầm, sao chú chưa đưa bà ấy đi?"


Lúc này, Bạch Tử đi tới: "Để Sâm, mẹ muốn ở cùng các cháu! Mẹ cũng đồng ý với con, mẹ sẽ thử chung sống hòa bình với Mặc Sơ! Tối nay lão Tần đã khuyên mẹ rất lâu, mẹ cũng đã nghĩ thông rồi! Con là con trai của mẹ, mẹ không mong con bị thương!"


Mặc Sơ cũng không ngờ, vết thương của Quyền Đế Sâm lại làm cho Bạch Tử tỉnh ngộ!


Khi đôi mắt lạnh bằng của Quyền Đế Sâm nhìn chằm chằm Bạch Tử, ánh mắt đó có mang theo đánh giá kỹ.


Bạch Tử chỉ nhìn Mặc Sơ: "Mặc Sơ, cô cũng muốn để tôi đi?"


Mặc Sợ biết, ý Bạch Tử là để cô nói giúp cho bà ấy!


Mặc Sợ biết, dù sao đây cũng là mẹ ruột của Quyền Đế Sâm, cô cũng hy vọng Bạch Tử có thể buông thù hận xuống, sống thật tốt.


Vì thế, Mặc Sơ nói: "Để Sâm, nếu đã vậy thì cứ ở lại đi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Chú Tần tới ở cùng đi!"







Ông ta vốn cũng là người hiền như khúc gỗ và ít nói, để ý là nói không ra bao nhiêu đạo lý lớn để an ủi Bạch Tử.


Lại cộng thêm công việc của ông ta, người mà ông ta thường xuyên đối mặt toàn là người chết, ông ta rất quý trọng người sống, quý trọng người ở bên cạnh mình!


Tất nhiên là Tần Thời mong Bạch Tử buông bỏ được hết thảy, sống thật tốt!


"A Tử, tôi dứt khoát xin nghỉ hưu sớm, cùng bà đi du lịch vòng quanh trái đất nhé!" Tần Thời đưa ra ý tưởng của ông ta.


Bạch Tử rất cảm kích ông ta đã bầu bạn với bà ấy trong những năm nay, có một người đàn ông, ông ta luôn ở bên cạnh bà ấy, bất kể bão táp mưa sa, hay là ánh mắt tươi sáng, lúc nào Tần Thời cũng ở bên bà ấy, cùng bà ấy trải qua từng ngày.


Bạch Tử nhìn ông ta chăm chú: "Lão Tần, cảm ơn ý tốt của ông, tôi vẫn giữ vững cách làm của mình!"



vietwriter.vn



Có người, một đời tình thâm, cũng không thể làm cho một người kia rung động.


Có người, không cần làm gì hết, thì luôn có người nhớ mãi không quên.


"Không sao, tôi chờ bà!" Tần Thời nhìn bà ấy chăm chú: "Tôi đưa bà về nhà!"


"Tôi không đi!" Bạch Tử đưa mắt nhìn biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, đây là nhà của Quyền Đế Sâm, cũng là nhà của bà ấy!


Tần Thời dìu bà ấy lên sô pha: "Bà ngồi đây một lát trước đã, tôi đi quét dọn!"


Khi Bạch Tử đang ngồi trên sô pha, Tần Thời đi quét bát mỳ vào trong thùng rác, sau đó dùng cây lau nhà lau sạch sẽ.


Ông ta lại đi tới bên cạnh Bạch Tử: "Bà đợi tôi một lát, tôi đi nấu bữa tối cho



vietwriter.vn



bà."


Bạch Tử giữ ông ta lại: "Lão Tần, tôi không đói, ông cũng nghĩ một lúc đi!"


"Sao lại không đói cơ chứ?" Tần Thời ngồi xổm xuống cạnh bà ấy: "Tôi nấu cá chua ngọt cho bà!"


Bạch Tử lắc đầu: "Tôi lo cho tay của Đế Sâm, tôi ăn không vào!"


"Đế Sâm rất yêu bà! A Tử, tôi tới đây cũng là Đế Sâm gọi điện cho tôi đấy!" Tần Thời động viên tinh thần bà ấy: "Thằng bé làm việc luôn có chừng mực, bà để cho thằng bé tự giải quyết đi!"


Bạch Tử đỏ mắt, trong lúc nhất thời nói không nên lời.


Trong bệnh viện.


Mặc Sơ vẫn đang chờ Quyền Đế Sâm ra.


Trái tim cô, lần nào cũng đập lên vì anh.


Cô không biết tình hình của Quyền Đế Sâm ra sao rồi, cô liên tục nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu.


Khi cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, trên tay của Quyền Đế Sâm đã quấn một tầng băng gạc thật dày, Mặc Sơ lập tức tiến lên.


"Đế Sâm, anh sao rồi?" Mặc Sơ nhìn anh, trong ánh mắt tràn ngập quan tâm và yêu thương.


Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Không sao rồi!"


Lục Vũ Trạch nói với bọn họ: "Tay đừng chạm vào nước, thuốc một ngày thay một lần, có bất kỳ tình huống gì đều phải đến khám ngay."


"Được!" Mặc Sơ tiến lên đỡ Quyền Đế Sâm, cô nhìn chằm chằm vào bàn tay bị thương của anh.


Chắc chắn là anh đau lắm đau lắm nhỉ!


Nhưng mà, người đàn ông này sẽ không bao giờ bảo là mình đau!


Trong lúc nhất thời, Mặc Sơ nói không nên lời.


"Đi, về nhà thôi!" Quyền Đế Sâm dùng cái tay lành lặn còn lại, ôm eo Mặc Sơ.


Hai người đi về phía bãi đỗ xe.


Từ xa xa, Dương Tử nhìn thấy bọn họ đi tới, anh ta lập tức mở cửa xe ra.


Sau khi hai người lên xe, chiếc xe chạy về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Sau khi Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ về đến nhà, Tần Thời đi ra mở cửa cho bọn họ.


"Các cháu về rồi à! Vết thương của Đế Sâm thế nào rồi?" Tần Thời quan tâm hỏi anh.


Quyền Đế Sâm không có nhắc đến chuyện bị thương, anh hơi bực mình, anh nhíu mày: "Chú Tầm, sao chú chưa đưa bà ấy đi?"


Lúc này, Bạch Tử đi tới: "Để Sâm, mẹ muốn ở cùng các cháu! Mẹ cũng đồng ý với con, mẹ sẽ thử chung sống hòa bình với Mặc Sơ! Tối nay lão Tần đã khuyên mẹ rất lâu, mẹ cũng đã nghĩ thông rồi! Con là con trai của mẹ, mẹ không mong con bị thương!"


Mặc Sơ cũng không ngờ, vết thương của Quyền Đế Sâm lại làm cho Bạch Tử tỉnh ngộ!


Khi đôi mắt lạnh bằng của Quyền Đế Sâm nhìn chằm chằm Bạch Tử, ánh mắt đó có mang theo đánh giá kỹ.


Bạch Tử chỉ nhìn Mặc Sơ: "Mặc Sơ, cô cũng muốn để tôi đi?"


Mặc Sợ biết, ý Bạch Tử là để cô nói giúp cho bà ấy!


Mặc Sợ biết, dù sao đây cũng là mẹ ruột của Quyền Đế Sâm, cô cũng hy vọng Bạch Tử có thể buông thù hận xuống, sống thật tốt.


Vì thế, Mặc Sơ nói: "Để Sâm, nếu đã vậy thì cứ ở lại đi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Chú Tần tới ở cùng đi!"
vietwriter.vn vietwriter.vn












Ông ta vốn cũng là người hiền như khúc gỗ và ít nói, để ý là nói không ra bao nhiêu đạo lý lớn để an ủi Bạch Tử.


Lại cộng thêm công việc của ông ta, người mà ông ta thường xuyên đối mặt toàn là người chết, ông ta rất quý trọng người sống, quý trọng người ở bên cạnh mình!


Tất nhiên là Tần Thời mong Bạch Tử buông bỏ được hết thảy, sống thật tốt!


"A Tử, tôi dứt khoát xin nghỉ hưu sớm, cùng bà đi du lịch vòng quanh trái đất nhé!" Tần Thời đưa ra ý tưởng của ông ta.


Bạch Tử rất cảm kích ông ta đã bầu bạn với bà ấy trong những năm nay, có một người đàn ông, ông ta luôn ở bên cạnh bà ấy, bất kể bão táp mưa sa, hay là ánh mắt tươi sáng, lúc nào Tần Thời cũng ở bên bà ấy, cùng bà ấy trải qua từng ngày.


Bạch Tử nhìn ông ta chăm chú: "Lão Tần, cảm ơn ý tốt của ông, tôi vẫn giữ vững cách làm của mình!"



vietwriter.vn



Có người, một đời tình thâm, cũng không thể làm cho một người kia rung động.


Có người, không cần làm gì hết, thì luôn có người nhớ mãi không quên.


"Không sao, tôi chờ bà!" Tần Thời nhìn bà ấy chăm chú: "Tôi đưa bà về nhà!"


"Tôi không đi!" Bạch Tử đưa mắt nhìn biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, đây là nhà của Quyền Đế Sâm, cũng là nhà của bà ấy!


Tần Thời dìu bà ấy lên sô pha: "Bà ngồi đây một lát trước đã, tôi đi quét dọn!"


Khi Bạch Tử đang ngồi trên sô pha, Tần Thời đi quét bát mỳ vào trong thùng rác, sau đó dùng cây lau nhà lau sạch sẽ.


Ông ta lại đi tới bên cạnh Bạch Tử: "Bà đợi tôi một lát, tôi đi nấu bữa tối cho



vietwriter.vn



bà."


Bạch Tử giữ ông ta lại: "Lão Tần, tôi không đói, ông cũng nghĩ một lúc đi!"


"Sao lại không đói cơ chứ?" Tần Thời ngồi xổm xuống cạnh bà ấy: "Tôi nấu cá chua ngọt cho bà!"


Bạch Tử lắc đầu: "Tôi lo cho tay của Đế Sâm, tôi ăn không vào!"


"Đế Sâm rất yêu bà! A Tử, tôi tới đây cũng là Đế Sâm gọi điện cho tôi đấy!" Tần Thời động viên tinh thần bà ấy: "Thằng bé làm việc luôn có chừng mực, bà để cho thằng bé tự giải quyết đi!"


Bạch Tử đỏ mắt, trong lúc nhất thời nói không nên lời.


Trong bệnh viện.


Mặc Sơ vẫn đang chờ Quyền Đế Sâm ra.


Trái tim cô, lần nào cũng đập lên vì anh.


Cô không biết tình hình của Quyền Đế Sâm ra sao rồi, cô liên tục nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu.


Khi cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, trên tay của Quyền Đế Sâm đã quấn một tầng băng gạc thật dày, Mặc Sơ lập tức tiến lên.


"Đế Sâm, anh sao rồi?" Mặc Sơ nhìn anh, trong ánh mắt tràn ngập quan tâm và yêu thương.


Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Không sao rồi!"


Lục Vũ Trạch nói với bọn họ: "Tay đừng chạm vào nước, thuốc một ngày thay một lần, có bất kỳ tình huống gì đều phải đến khám ngay."


"Được!" Mặc Sơ tiến lên đỡ Quyền Đế Sâm, cô nhìn chằm chằm vào bàn tay bị thương của anh.


Chắc chắn là anh đau lắm đau lắm nhỉ!


Nhưng mà, người đàn ông này sẽ không bao giờ bảo là mình đau!


Trong lúc nhất thời, Mặc Sơ nói không nên lời.


"Đi, về nhà thôi!" Quyền Đế Sâm dùng cái tay lành lặn còn lại, ôm eo Mặc Sơ.


Hai người đi về phía bãi đỗ xe.


Từ xa xa, Dương Tử nhìn thấy bọn họ đi tới, anh ta lập tức mở cửa xe ra.


Sau khi hai người lên xe, chiếc xe chạy về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Sau khi Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ về đến nhà, Tần Thời đi ra mở cửa cho bọn họ.


"Các cháu về rồi à! Vết thương của Đế Sâm thế nào rồi?" Tần Thời quan tâm hỏi anh.


Quyền Đế Sâm không có nhắc đến chuyện bị thương, anh hơi bực mình, anh nhíu mày: "Chú Tầm, sao chú chưa đưa bà ấy đi?"


Lúc này, Bạch Tử đi tới: "Để Sâm, mẹ muốn ở cùng các cháu! Mẹ cũng đồng ý với con, mẹ sẽ thử chung sống hòa bình với Mặc Sơ! Tối nay lão Tần đã khuyên mẹ rất lâu, mẹ cũng đã nghĩ thông rồi! Con là con trai của mẹ, mẹ không mong con bị thương!"


Mặc Sơ cũng không ngờ, vết thương của Quyền Đế Sâm lại làm cho Bạch Tử tỉnh ngộ!


Khi đôi mắt lạnh bằng của Quyền Đế Sâm nhìn chằm chằm Bạch Tử, ánh mắt đó có mang theo đánh giá kỹ.


Bạch Tử chỉ nhìn Mặc Sơ: "Mặc Sơ, cô cũng muốn để tôi đi?"


Mặc Sợ biết, ý Bạch Tử là để cô nói giúp cho bà ấy!


Mặc Sợ biết, dù sao đây cũng là mẹ ruột của Quyền Đế Sâm, cô cũng hy vọng Bạch Tử có thể buông thù hận xuống, sống thật tốt.


Vì thế, Mặc Sơ nói: "Để Sâm, nếu đã vậy thì cứ ở lại đi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Chú Tần tới ở cùng đi!"







Ông ta vốn cũng là người hiền như khúc gỗ và ít nói, để ý là nói không ra bao nhiêu đạo lý lớn để an ủi Bạch Tử.


Lại cộng thêm công việc của ông ta, người mà ông ta thường xuyên đối mặt toàn là người chết, ông ta rất quý trọng người sống, quý trọng người ở bên cạnh mình!


Tất nhiên là Tần Thời mong Bạch Tử buông bỏ được hết thảy, sống thật tốt!


"A Tử, tôi dứt khoát xin nghỉ hưu sớm, cùng bà đi du lịch vòng quanh trái đất nhé!" Tần Thời đưa ra ý tưởng của ông ta.


Bạch Tử rất cảm kích ông ta đã bầu bạn với bà ấy trong những năm nay, có một người đàn ông, ông ta luôn ở bên cạnh bà ấy, bất kể bão táp mưa sa, hay là ánh mắt tươi sáng, lúc nào Tần Thời cũng ở bên bà ấy, cùng bà ấy trải qua từng ngày.


Bạch Tử nhìn ông ta chăm chú: "Lão Tần, cảm ơn ý tốt của ông, tôi vẫn giữ vững cách làm của mình!"



vietwriter.vn



Có người, một đời tình thâm, cũng không thể làm cho một người kia rung động.


Có người, không cần làm gì hết, thì luôn có người nhớ mãi không quên.


"Không sao, tôi chờ bà!" Tần Thời nhìn bà ấy chăm chú: "Tôi đưa bà về nhà!"


"Tôi không đi!" Bạch Tử đưa mắt nhìn biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, đây là nhà của Quyền Đế Sâm, cũng là nhà của bà ấy!


Tần Thời dìu bà ấy lên sô pha: "Bà ngồi đây một lát trước đã, tôi đi quét dọn!"


Khi Bạch Tử đang ngồi trên sô pha, Tần Thời đi quét bát mỳ vào trong thùng rác, sau đó dùng cây lau nhà lau sạch sẽ.


Ông ta lại đi tới bên cạnh Bạch Tử: "Bà đợi tôi một lát, tôi đi nấu bữa tối cho



vietwriter.vn



bà."


Bạch Tử giữ ông ta lại: "Lão Tần, tôi không đói, ông cũng nghĩ một lúc đi!"


"Sao lại không đói cơ chứ?" Tần Thời ngồi xổm xuống cạnh bà ấy: "Tôi nấu cá chua ngọt cho bà!"


Bạch Tử lắc đầu: "Tôi lo cho tay của Đế Sâm, tôi ăn không vào!"


"Đế Sâm rất yêu bà! A Tử, tôi tới đây cũng là Đế Sâm gọi điện cho tôi đấy!" Tần Thời động viên tinh thần bà ấy: "Thằng bé làm việc luôn có chừng mực, bà để cho thằng bé tự giải quyết đi!"


Bạch Tử đỏ mắt, trong lúc nhất thời nói không nên lời.


Trong bệnh viện.


Mặc Sơ vẫn đang chờ Quyền Đế Sâm ra.


Trái tim cô, lần nào cũng đập lên vì anh.


Cô không biết tình hình của Quyền Đế Sâm ra sao rồi, cô liên tục nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu.


Khi cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, trên tay của Quyền Đế Sâm đã quấn một tầng băng gạc thật dày, Mặc Sơ lập tức tiến lên.


"Đế Sâm, anh sao rồi?" Mặc Sơ nhìn anh, trong ánh mắt tràn ngập quan tâm và yêu thương.


Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Không sao rồi!"


Lục Vũ Trạch nói với bọn họ: "Tay đừng chạm vào nước, thuốc một ngày thay một lần, có bất kỳ tình huống gì đều phải đến khám ngay."


"Được!" Mặc Sơ tiến lên đỡ Quyền Đế Sâm, cô nhìn chằm chằm vào bàn tay bị thương của anh.


Chắc chắn là anh đau lắm đau lắm nhỉ!


Nhưng mà, người đàn ông này sẽ không bao giờ bảo là mình đau!


Trong lúc nhất thời, Mặc Sơ nói không nên lời.


"Đi, về nhà thôi!" Quyền Đế Sâm dùng cái tay lành lặn còn lại, ôm eo Mặc Sơ.


Hai người đi về phía bãi đỗ xe.


Từ xa xa, Dương Tử nhìn thấy bọn họ đi tới, anh ta lập tức mở cửa xe ra.


Sau khi hai người lên xe, chiếc xe chạy về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Sau khi Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ về đến nhà, Tần Thời đi ra mở cửa cho bọn họ.


"Các cháu về rồi à! Vết thương của Đế Sâm thế nào rồi?" Tần Thời quan tâm hỏi anh.


Quyền Đế Sâm không có nhắc đến chuyện bị thương, anh hơi bực mình, anh nhíu mày: "Chú Tầm, sao chú chưa đưa bà ấy đi?"


Lúc này, Bạch Tử đi tới: "Để Sâm, mẹ muốn ở cùng các cháu! Mẹ cũng đồng ý với con, mẹ sẽ thử chung sống hòa bình với Mặc Sơ! Tối nay lão Tần đã khuyên mẹ rất lâu, mẹ cũng đã nghĩ thông rồi! Con là con trai của mẹ, mẹ không mong con bị thương!"


Mặc Sơ cũng không ngờ, vết thương của Quyền Đế Sâm lại làm cho Bạch Tử tỉnh ngộ!


Khi đôi mắt lạnh bằng của Quyền Đế Sâm nhìn chằm chằm Bạch Tử, ánh mắt đó có mang theo đánh giá kỹ.


Bạch Tử chỉ nhìn Mặc Sơ: "Mặc Sơ, cô cũng muốn để tôi đi?"


Mặc Sợ biết, ý Bạch Tử là để cô nói giúp cho bà ấy!


Mặc Sợ biết, dù sao đây cũng là mẹ ruột của Quyền Đế Sâm, cô cũng hy vọng Bạch Tử có thể buông thù hận xuống, sống thật tốt.


Vì thế, Mặc Sơ nói: "Để Sâm, nếu đã vậy thì cứ ở lại đi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Chú Tần tới ở cùng đi!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom