Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1354
Chương 1354
“Máu!”
Lê Minh Nguyệt cảm thấy dưới chân mình ấp áp, cô ấy đưa tay sờ một cái thì thấy đó là máu.
“Tới rồi!”
Hà Dĩ Phong cố gắng đè nén sự sợ hãi trong lòng, anh ta xuống xe rồi ôm Lê Minh Nguyệt chạy vào bệnh viện.
“Cái gì, con nói là con nhìn thấy Lê Minh Nguyệt ư?”
Bà Lê nhìn về phía Lê Đức Dương với vẻ kinh ngạc, bởi vì hôm nay bà ta cảm thấy có chút không thoải mái nên ông Lê và Lê Đức Dương đưa bà ta tới bệnh viện để kiểm tra, không ngờ rằng sẽ gặp phải Lê Minh Nguyệt.
Bởi vì chuyện lần trước nên Hà Dĩ Phong bảo vệ Lê Minh Nguyệt rất kỹ. Đừng nói là bọn họ có cơ hội thấy Lê Minh Nguyệt, ngay cả Hà Dĩ Phong bọn họ cũng rất ít khi thấy, đừng nói gì là đi quậy hay là đòi tiền.
“Đúng thế, vừa rồi con thấy Hà Dĩ Phong ôm con bé chạy vào trong!
Chắc chắn không sai đâu”
“Có phải là con bé sắp sinh không!”
Ông Lê nói với vẻ mặt vui vẻ, điều này không hề hợp ý Lê Đức Dương và bà Lê.
“Ông vui vẻ như thế làm gì?”
Bà Lê nhìn ông Lê rồi nhỏ giọng lầm bầm một câu.
“Dù sao đó cũng là con gái của chúng ta, sao bà có thể nhẫn tâm như thế chứ?”
Ông Lê muốn tranh luận nhưng rõ ràng là ông ta không dám,vừa nhìn là biết sợ vợ.
“Nó không phải!”
Bà Lê lườm ông ta một cái thì ông Lê cũng chẳng dám nói gì cả.
“Mẹ, lúc này là lúc con của Lê Minh Nguyệt ra đời, chúng ta đòi tiền Hà Dĩ Phong thì chắc nó cũng sẽ cho nhỉ.
Lê Đức Dương nhìn về phía bà Lê rồi nói ra tính toán của mình.
“Cũng đúng!”
Bà Lê nhìn con trai của mình, bà ta cũng lộ ra ánh mắt tham lam, cứ như là những tờ tiền thơm phức đã ra trước mắt hai người rồi vậy.
“Bây giờ Lê Minh Nguyệt đã như thế rồi, hai người còn làm như thế thì có phải là kỳ lắm không?”
Ông Lê nói với vẻ mặt lo lắng, ông ta không kiềm chế được mà mở lời khuyên. Dù sao thì ông ta vẫn còn có chút áy náy đối với Lê Minh Nguyệt, mỗi lần mẹ Lê và Lê Đức Dương làm chuyện gì với Lê Minh Nguyệt thì ông ta đều mở miệng khuyên, dù cho chẳng có tác dụng.
“Lê Minh Nguyệt sao rồi? Hà Dĩ Phong giàu có như thế thì nó có chuyện gì được chứ? Tôi nuôi nó lớn đến chừng này, đòi chút tiền thì sao chứ? Hơn nữa tôi không đòi nó thì đòi ai, đòi ông chắc? Chút tiền kia của ông thì làm được gì? Huống chi chúng ta không đòi cho mình thì cũng phải nghĩ cho con trai! Lê Minh Nguyệt có con cả rồi mà con trai chúng ta còn chưa tìm được vợ. Ông nói xem nên làm gì?”
Bà Lê nói rất hùng hồn khiến cho cha Lê có chút không biết nên nói gì.
“Đúng thế cha, cha không thấy sức khỏe của mẹ có vấn đề à, đến lúc đó đi khám hay nằm viện thì đều tốn tiền! Chúng ta không đi đòi thì tiền ở đâu ra chứ!”
Lê Đức Dương nói theo, anh ta nói rất thản nhiên khiến cho ông Lê đành ngậm miệng, ông ta thở dài rồi cúi đầu xuống.
“Lâm Quân, các cậu mau tới bệnh viện đi, Lê Minh Nguyệt vỡ ối rồi, bây giờ đang ở trong phòng mỗ, dẫn bác Lê tới, tôi sợ Lê Minh Nguyệt sẽ xảy ra chuyện.”
Hà Dĩ Phong đứng ngoài phòng mổ, anh ta nghe thấy tiếng kêu gào của Lê Minh Nguyệt thì trái tim như muốn nát cả ra.
“Được, tôi tới ngay đây.”
“Con trai, đừng có lo lắng, chắc chắn Lê Minh Nguyệt sẽ sinh hạ cho nhà chúng ta một thăng nhóc mà”
“Máu!”
Lê Minh Nguyệt cảm thấy dưới chân mình ấp áp, cô ấy đưa tay sờ một cái thì thấy đó là máu.
“Tới rồi!”
Hà Dĩ Phong cố gắng đè nén sự sợ hãi trong lòng, anh ta xuống xe rồi ôm Lê Minh Nguyệt chạy vào bệnh viện.
“Cái gì, con nói là con nhìn thấy Lê Minh Nguyệt ư?”
Bà Lê nhìn về phía Lê Đức Dương với vẻ kinh ngạc, bởi vì hôm nay bà ta cảm thấy có chút không thoải mái nên ông Lê và Lê Đức Dương đưa bà ta tới bệnh viện để kiểm tra, không ngờ rằng sẽ gặp phải Lê Minh Nguyệt.
Bởi vì chuyện lần trước nên Hà Dĩ Phong bảo vệ Lê Minh Nguyệt rất kỹ. Đừng nói là bọn họ có cơ hội thấy Lê Minh Nguyệt, ngay cả Hà Dĩ Phong bọn họ cũng rất ít khi thấy, đừng nói gì là đi quậy hay là đòi tiền.
“Đúng thế, vừa rồi con thấy Hà Dĩ Phong ôm con bé chạy vào trong!
Chắc chắn không sai đâu”
“Có phải là con bé sắp sinh không!”
Ông Lê nói với vẻ mặt vui vẻ, điều này không hề hợp ý Lê Đức Dương và bà Lê.
“Ông vui vẻ như thế làm gì?”
Bà Lê nhìn ông Lê rồi nhỏ giọng lầm bầm một câu.
“Dù sao đó cũng là con gái của chúng ta, sao bà có thể nhẫn tâm như thế chứ?”
Ông Lê muốn tranh luận nhưng rõ ràng là ông ta không dám,vừa nhìn là biết sợ vợ.
“Nó không phải!”
Bà Lê lườm ông ta một cái thì ông Lê cũng chẳng dám nói gì cả.
“Mẹ, lúc này là lúc con của Lê Minh Nguyệt ra đời, chúng ta đòi tiền Hà Dĩ Phong thì chắc nó cũng sẽ cho nhỉ.
Lê Đức Dương nhìn về phía bà Lê rồi nói ra tính toán của mình.
“Cũng đúng!”
Bà Lê nhìn con trai của mình, bà ta cũng lộ ra ánh mắt tham lam, cứ như là những tờ tiền thơm phức đã ra trước mắt hai người rồi vậy.
“Bây giờ Lê Minh Nguyệt đã như thế rồi, hai người còn làm như thế thì có phải là kỳ lắm không?”
Ông Lê nói với vẻ mặt lo lắng, ông ta không kiềm chế được mà mở lời khuyên. Dù sao thì ông ta vẫn còn có chút áy náy đối với Lê Minh Nguyệt, mỗi lần mẹ Lê và Lê Đức Dương làm chuyện gì với Lê Minh Nguyệt thì ông ta đều mở miệng khuyên, dù cho chẳng có tác dụng.
“Lê Minh Nguyệt sao rồi? Hà Dĩ Phong giàu có như thế thì nó có chuyện gì được chứ? Tôi nuôi nó lớn đến chừng này, đòi chút tiền thì sao chứ? Hơn nữa tôi không đòi nó thì đòi ai, đòi ông chắc? Chút tiền kia của ông thì làm được gì? Huống chi chúng ta không đòi cho mình thì cũng phải nghĩ cho con trai! Lê Minh Nguyệt có con cả rồi mà con trai chúng ta còn chưa tìm được vợ. Ông nói xem nên làm gì?”
Bà Lê nói rất hùng hồn khiến cho cha Lê có chút không biết nên nói gì.
“Đúng thế cha, cha không thấy sức khỏe của mẹ có vấn đề à, đến lúc đó đi khám hay nằm viện thì đều tốn tiền! Chúng ta không đi đòi thì tiền ở đâu ra chứ!”
Lê Đức Dương nói theo, anh ta nói rất thản nhiên khiến cho ông Lê đành ngậm miệng, ông ta thở dài rồi cúi đầu xuống.
“Lâm Quân, các cậu mau tới bệnh viện đi, Lê Minh Nguyệt vỡ ối rồi, bây giờ đang ở trong phòng mỗ, dẫn bác Lê tới, tôi sợ Lê Minh Nguyệt sẽ xảy ra chuyện.”
Hà Dĩ Phong đứng ngoài phòng mổ, anh ta nghe thấy tiếng kêu gào của Lê Minh Nguyệt thì trái tim như muốn nát cả ra.
“Được, tôi tới ngay đây.”
“Con trai, đừng có lo lắng, chắc chắn Lê Minh Nguyệt sẽ sinh hạ cho nhà chúng ta một thăng nhóc mà”
Bình luận facebook