Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1386
Chương 1386
Sau khi Lâm Quân nhấn mấy lần mà vẫn không thấy có người đáp lại thì anh cũng bắt đầu có chút nóng nảy.
Anh lui về phía sau mấy bước, chụm tay lại để lên miệng rồi bắt đầu hô to.
“Ly Mạch!”
“Ly Mạch!”
Tiếng trước to hơn tiếng sau, khi Lê Nhật Linh ở trong phòng nghe.
thấy thì còn tưởng mình nghe lầm. Ai ngờ càng ngày tiếng càng to, càng nhiều khiến cho cô tin rằng có người đang gọi mình.
Nhưng cô đâu quen ai trong thành phố này đâu nhỉ?
Lê Nhật Linh nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra thì thấy Lâm Quân đang đứng dưới mưa gào thét.
Cô dựa vào cửa sổ, cảm thấy có chút thắc mắc.
Sao người này vẫn còn ở đây nhỉ, đừng nói là tới ăn bám mình nhé!
Nhìn anh ta cũng đâu giống loại người này đâu.
Mà Lê Nhật Linh lặng lẽ liếc một cái thông qua khe cửa sổ thì lại bắt gặp Lâm Quân đang nhìn vào, mặc dù cách một cửa sổ nhưng cô vẫn có chút chột dạ.
Lê Nhật Linh vỗ vỗ ngực, cô cảm giác trong lòng có chút bối rối.
Mặc kệ đi, dù sao thì chuyện chẳng liên quan tới mình nên chẳng cần quan tâm tới.
“Ly Mạch, anh biết là em nghe thấy rồi, em ra đây đi!”
Lê Nhật Linh đang chuẩn bị ngồi xuống thì tiếng gọi bên ngoài lại càng to hơn.
“Ly Mạch”
Lâm Quân thấy Lê Nhật Linh không trả lời mình thì tiếp tục gọi như không hề biết mệt. Kết quả làm ồn khiến cho mấy căn nhà bên cạnh đều mở cửa sổ ra chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Lâm Quân, cứ như đang đợi xem trò hay.
“Ly Mạch, anh thật sự không có ác ý mà”
“Anh bị tâm thần à?”
Lê Nhật Linh mở cửa sổ ra rồi quát lên với Lâm Quân đứng ngoài, trong giọng nói tràn ngập sự tức giận. Nhưng khi cô thấy cả người anh ướt nhẹp như vậy thì lại có chút không đành lòng.
Lâm Quân không hề che giấu sự vui vẻ của mình, anh nở một nụ cười thật tươi, như một thằng nhóc mới biết yêu vậy.
“Tôi nói anh này, anh rất đẹp trai, tìm ai không tìm mà cứ tới nhìn chằm chằm tôi làm cái gì?”
Lê Nhật Linh thấy hàng xóm đều nhìn sang đây thì có chút xấu hổ.
“Ly Mạch, anh chỉ muốn nói chuyện riêng với em thôi. Em phải tin anh, anh không hề có ác ý”
Khi Lâm Quân đối mặt với Lê Nhật Linh thì sự kiên nhẫn và khiêm tốn của anh gấp ngàn lần khi anh đối với người khác.
“Chúng ta cũng không quen nhau, có chuyện gì mà nói chứ. Trời mưa to như thế này, anh vẫn nên về nhà đi thì hơn, người nhà của anh sẽ lo lắng cho anh đấy” Lê Nhật Linh nhíu mày rồi nói.
“Em chính là người nhà của anh, còn có con của chúng ta nữa. Em không về nhà thì bọn anh cũng sẽ lo lắng cho em” Lâm Quân nghe được cách nói lạ lãm mà xa cách của Lê Nhật Linh thì có chút đau xót.
Nhưng anh vẫn cố nén lại để tới nói chuyện với cô, bởi cô là thứ quý giá mà anh vừa tìm được.
“Ly Mạch, hóa ra đây là chồng của cô à? Hai vợ chồng trẻ cãi nhau à”
Dì cách vách cất tiếng hỏi, còn nở một nụ cười thật tươi.
“Không phải mà”
Ly Mạch còn chưa kịp giải thích thì dì đó đã nói tiếp.
Sau khi Lâm Quân nhấn mấy lần mà vẫn không thấy có người đáp lại thì anh cũng bắt đầu có chút nóng nảy.
Anh lui về phía sau mấy bước, chụm tay lại để lên miệng rồi bắt đầu hô to.
“Ly Mạch!”
“Ly Mạch!”
Tiếng trước to hơn tiếng sau, khi Lê Nhật Linh ở trong phòng nghe.
thấy thì còn tưởng mình nghe lầm. Ai ngờ càng ngày tiếng càng to, càng nhiều khiến cho cô tin rằng có người đang gọi mình.
Nhưng cô đâu quen ai trong thành phố này đâu nhỉ?
Lê Nhật Linh nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra thì thấy Lâm Quân đang đứng dưới mưa gào thét.
Cô dựa vào cửa sổ, cảm thấy có chút thắc mắc.
Sao người này vẫn còn ở đây nhỉ, đừng nói là tới ăn bám mình nhé!
Nhìn anh ta cũng đâu giống loại người này đâu.
Mà Lê Nhật Linh lặng lẽ liếc một cái thông qua khe cửa sổ thì lại bắt gặp Lâm Quân đang nhìn vào, mặc dù cách một cửa sổ nhưng cô vẫn có chút chột dạ.
Lê Nhật Linh vỗ vỗ ngực, cô cảm giác trong lòng có chút bối rối.
Mặc kệ đi, dù sao thì chuyện chẳng liên quan tới mình nên chẳng cần quan tâm tới.
“Ly Mạch, anh biết là em nghe thấy rồi, em ra đây đi!”
Lê Nhật Linh đang chuẩn bị ngồi xuống thì tiếng gọi bên ngoài lại càng to hơn.
“Ly Mạch”
Lâm Quân thấy Lê Nhật Linh không trả lời mình thì tiếp tục gọi như không hề biết mệt. Kết quả làm ồn khiến cho mấy căn nhà bên cạnh đều mở cửa sổ ra chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Lâm Quân, cứ như đang đợi xem trò hay.
“Ly Mạch, anh thật sự không có ác ý mà”
“Anh bị tâm thần à?”
Lê Nhật Linh mở cửa sổ ra rồi quát lên với Lâm Quân đứng ngoài, trong giọng nói tràn ngập sự tức giận. Nhưng khi cô thấy cả người anh ướt nhẹp như vậy thì lại có chút không đành lòng.
Lâm Quân không hề che giấu sự vui vẻ của mình, anh nở một nụ cười thật tươi, như một thằng nhóc mới biết yêu vậy.
“Tôi nói anh này, anh rất đẹp trai, tìm ai không tìm mà cứ tới nhìn chằm chằm tôi làm cái gì?”
Lê Nhật Linh thấy hàng xóm đều nhìn sang đây thì có chút xấu hổ.
“Ly Mạch, anh chỉ muốn nói chuyện riêng với em thôi. Em phải tin anh, anh không hề có ác ý”
Khi Lâm Quân đối mặt với Lê Nhật Linh thì sự kiên nhẫn và khiêm tốn của anh gấp ngàn lần khi anh đối với người khác.
“Chúng ta cũng không quen nhau, có chuyện gì mà nói chứ. Trời mưa to như thế này, anh vẫn nên về nhà đi thì hơn, người nhà của anh sẽ lo lắng cho anh đấy” Lê Nhật Linh nhíu mày rồi nói.
“Em chính là người nhà của anh, còn có con của chúng ta nữa. Em không về nhà thì bọn anh cũng sẽ lo lắng cho em” Lâm Quân nghe được cách nói lạ lãm mà xa cách của Lê Nhật Linh thì có chút đau xót.
Nhưng anh vẫn cố nén lại để tới nói chuyện với cô, bởi cô là thứ quý giá mà anh vừa tìm được.
“Ly Mạch, hóa ra đây là chồng của cô à? Hai vợ chồng trẻ cãi nhau à”
Dì cách vách cất tiếng hỏi, còn nở một nụ cười thật tươi.
“Không phải mà”
Ly Mạch còn chưa kịp giải thích thì dì đó đã nói tiếp.
Bình luận facebook