Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1388
Chương 1388
Mình đã chọc phải ai vậy trời? Lê Nhật Linh âm thầm chửi mắng, nhìn người đàn ông ngã trên đất, có hơi khó chịu, nghĩ không muốn quản, nhưng lại không đành lòng.
€ô sờ lên miệng, hương vị của nụ hôn vẫn còn vương lại.
Lại nhìn sắc mặt của người nằm cạnh trên đất, vẫn không nhịn được mà thăm dò hơi thở, may quá, anh còn sống.
Làm sao lại nóng vậy nhỉ, Lê Nhật Linh sờ thử trán của anh rồi lại sờ lên trán mình, vẻ mặt khốn cùng.
Người đàn ông cường tráng như vậy, leo cửa sắt, lên được cửa sổ, thế mà lại còn bị cảm cúm?
Đoán chừng là kiếp trước thiếu nợ người này rồi. Thôi, xem như làm người tốt một lần đi.
Lê Nhật Linh thở dài, thầm nghĩ.
Tốn hết sức lực mới vất vả đưa được Lâm Quân lên giường, tay đặt ở ngực anh thăm dò nhiều lần, cuối cùng đành giúp anh cởi bỏ áo khoác ngoài đã ướt sũng.
Trên quần áo có một chút máu, hấp dẫn sự chú ý của cô.
Còn tưởng rằng là hiệp sĩ kim cương chứ, thì ra cũng chỉ vậy mà thôi!
Lê Nhật Linh lắc đầu, lại giúp anh lau sạch vết thương.
Khăn lông ướt nhẹ nhàng lau qua mặt và tóc của anh, tay dùng lại ở chân mày của anh, người trước mặt đúng là khiến cô có một cảm giác thân thiết.
Đầu đau kịch liệt khiến bàn tay cô run lên một cái, một đoạn ký ức nhỏ đột nhiên phát ra trong đầu, thế nhưng lại không nhìn rõ, cô vội lùi về sau hai bước.
“Em sao vậy?”
Lâm Quân ho khan hai tiếng, tỉnh lại, vẻ mặt mệt mỏi và lo lắng nhìn cô.
“Không có gì.”
Lê Nhật Linh vuốt huyệt thái dương, cơn đau đầu này đã kéo dài nhiều năm, luôn vô tình hoặc cố ý xuất hiện, gần đây lại càng nhiều, cô cũng đã tập thành thói quen rồi.
“Uống thuốc đi.”
Cánh tay trắng nõn đưa cốc cho Lâm Quân, Lâm Quân lại như cười một tiếng.
“Em không ghét anh sao?”
Cô mấp máy môi, đặt cố xuống, ghét, đúng vậy, mấy năm này cô một mình sống, ngoại trừ Lam Tịch ra thì cô cũng không có người bạn nào khác. Cũng có không ít người theo đuổi, nhưng cô vẫn chọn sống một mình.
Bởi vì chỉ cần có đàn ông lại gần mình, trong lòng cô sẽ sinh ra một loại kháng cự khó hiểu, một giọng nói nói cho cô biết là không thể!
Cô vẫn luôn tìm kiếm đáp án, nhưng đến khi đối mặt với Lâm Quân thì cảm giác đó lại không mạnh mẽ như trước, thậm chí không ghét anh. Chuyện này là sao chứ?
“Đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì. Tôi rất ghét anh, tôi chăm sóc anh chỉ vì muốn anh đừng chết ở chỗ mình thôi, tôi đề nghị anh lập tức uống thuốc, uống xong thì rời khỏi nơi này!”
Lê Nhật Linh lạnh lùng nhìn Lâm Quân, đưa thuốc cho anh.
“Xin lỗi, vừa rồi anh quá xúc động! Em thực sự quá giống với một người mà anh quen trước đây!”
“Thưa anh, thủ đoạn tán gái này của anh quá cũ rồi! Dựa vào cái gì mà tôi phải tin anh?”
Cô có hơi không kiên nhẫn rồi, cô không muốn cùng người khác dây dưa không dứt.
“Em xem cái này một chút đã!”
Lâm Quân lấy điện thoại ra, mở album ảnh, từng bức ảnh chụp Lê Nhật Linh xuất hiện trước mắt cô.
Cô liếc nhìn, người phụ nữ trong ảnh đúng là giống mình như đúc, mắt cô tràn ngập vẻ kinh ngạc, cũng bị dáng vẻ tươi cười như hoa của người phụ nữ trong ảnh hấp dẫn.
Mình đã chọc phải ai vậy trời? Lê Nhật Linh âm thầm chửi mắng, nhìn người đàn ông ngã trên đất, có hơi khó chịu, nghĩ không muốn quản, nhưng lại không đành lòng.
€ô sờ lên miệng, hương vị của nụ hôn vẫn còn vương lại.
Lại nhìn sắc mặt của người nằm cạnh trên đất, vẫn không nhịn được mà thăm dò hơi thở, may quá, anh còn sống.
Làm sao lại nóng vậy nhỉ, Lê Nhật Linh sờ thử trán của anh rồi lại sờ lên trán mình, vẻ mặt khốn cùng.
Người đàn ông cường tráng như vậy, leo cửa sắt, lên được cửa sổ, thế mà lại còn bị cảm cúm?
Đoán chừng là kiếp trước thiếu nợ người này rồi. Thôi, xem như làm người tốt một lần đi.
Lê Nhật Linh thở dài, thầm nghĩ.
Tốn hết sức lực mới vất vả đưa được Lâm Quân lên giường, tay đặt ở ngực anh thăm dò nhiều lần, cuối cùng đành giúp anh cởi bỏ áo khoác ngoài đã ướt sũng.
Trên quần áo có một chút máu, hấp dẫn sự chú ý của cô.
Còn tưởng rằng là hiệp sĩ kim cương chứ, thì ra cũng chỉ vậy mà thôi!
Lê Nhật Linh lắc đầu, lại giúp anh lau sạch vết thương.
Khăn lông ướt nhẹ nhàng lau qua mặt và tóc của anh, tay dùng lại ở chân mày của anh, người trước mặt đúng là khiến cô có một cảm giác thân thiết.
Đầu đau kịch liệt khiến bàn tay cô run lên một cái, một đoạn ký ức nhỏ đột nhiên phát ra trong đầu, thế nhưng lại không nhìn rõ, cô vội lùi về sau hai bước.
“Em sao vậy?”
Lâm Quân ho khan hai tiếng, tỉnh lại, vẻ mặt mệt mỏi và lo lắng nhìn cô.
“Không có gì.”
Lê Nhật Linh vuốt huyệt thái dương, cơn đau đầu này đã kéo dài nhiều năm, luôn vô tình hoặc cố ý xuất hiện, gần đây lại càng nhiều, cô cũng đã tập thành thói quen rồi.
“Uống thuốc đi.”
Cánh tay trắng nõn đưa cốc cho Lâm Quân, Lâm Quân lại như cười một tiếng.
“Em không ghét anh sao?”
Cô mấp máy môi, đặt cố xuống, ghét, đúng vậy, mấy năm này cô một mình sống, ngoại trừ Lam Tịch ra thì cô cũng không có người bạn nào khác. Cũng có không ít người theo đuổi, nhưng cô vẫn chọn sống một mình.
Bởi vì chỉ cần có đàn ông lại gần mình, trong lòng cô sẽ sinh ra một loại kháng cự khó hiểu, một giọng nói nói cho cô biết là không thể!
Cô vẫn luôn tìm kiếm đáp án, nhưng đến khi đối mặt với Lâm Quân thì cảm giác đó lại không mạnh mẽ như trước, thậm chí không ghét anh. Chuyện này là sao chứ?
“Đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì. Tôi rất ghét anh, tôi chăm sóc anh chỉ vì muốn anh đừng chết ở chỗ mình thôi, tôi đề nghị anh lập tức uống thuốc, uống xong thì rời khỏi nơi này!”
Lê Nhật Linh lạnh lùng nhìn Lâm Quân, đưa thuốc cho anh.
“Xin lỗi, vừa rồi anh quá xúc động! Em thực sự quá giống với một người mà anh quen trước đây!”
“Thưa anh, thủ đoạn tán gái này của anh quá cũ rồi! Dựa vào cái gì mà tôi phải tin anh?”
Cô có hơi không kiên nhẫn rồi, cô không muốn cùng người khác dây dưa không dứt.
“Em xem cái này một chút đã!”
Lâm Quân lấy điện thoại ra, mở album ảnh, từng bức ảnh chụp Lê Nhật Linh xuất hiện trước mắt cô.
Cô liếc nhìn, người phụ nữ trong ảnh đúng là giống mình như đúc, mắt cô tràn ngập vẻ kinh ngạc, cũng bị dáng vẻ tươi cười như hoa của người phụ nữ trong ảnh hấp dẫn.