Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1419
Chương 1419
Ly Mạch chính là Lê Nhật Linh! Mà bây giờ cô ấy đã hơn ba mươi tuổi rồi, cô ấy có gia đình của riêng mình, có con cái, có chồng, tất cả những người quan tâm bảo vệ cô ấy đều đang chờ cô ấy quay về”
Lâm Quân dừng lại một lúc, sau đó nói tiếp: “Mà cậu lại lừa gạt cô ấy như vậy, trói chặt cô ấy bên cạnh cậu, nếu có một ngày ký ức của Nhật Linh quay về thì phải làm sao bây giờ? Cậu cảm thấy Nhật Linh sẽ nghĩ về cậu như thế nào? Đến lúc đó các cậu có muốn làm bạn cũng không được nữa!”
Rốt cuộc Lam Tịch không nói gì nữa, dường như đang nghiêm túc tự hỏi điều gì đó.
So với Lâm Quân biết chọc thẳng vào tim đen thì anh quả đúng là kẻ non nớt.
“Tóm lại, tôi sẽ không bỏ rơi Nhật Linh đâu, cũng xem như là vì mấy đứa trẻ, nếu cậu thật lòng muốn tốt cho cô ấy thì nên từ bỏ sớm đi, đừng đồn mọi người vào thế khó xử, nếu cậu không tự nguyện từ bỏ, thế thì tôi cũng sẽ sớm cướp Nhật Linh về.”
“Thế nhưng bây giờ cô ấy đang sống rất tốt, là do anh xuất hiện nên mới làm cuộc.
sống của cô ấy trở nên rối loạn” Lam Tịch mím môi, vẫn cố giấy dụa chút hơi tàn, anh không muốn thừa nhận mình là kẻ phá hoại gia đình bọn họ.
“Tôi chỉ nói đến vậy thôi, cậu tự nghĩ cho kỹ đi” Lâm Quân lắc đầu, rời khỏi bãi cát, để lại Lam Tịch đứng một mình.
Mặt trời ban chiều ngã về phía tây, bãi cát được ánh hoàng hôn chiếu rọi, đẹp không sao tả xiết, mà Lam Tịch không hề có chút tâm trạng nào để thưởng thức phong cảnh xinh đẹp này,
Ly Mạch Bước vào một ngày mới, Lê Nhật Linh tràn đầy sức sống đến công ty làm việc, cũng may ngày hôm qua hai người đều không đuổi theo tới nên tai cô cũng yên tĩnh được, vì vậy mới có được một giấc ngủ ngon.
“Chào buổi sáng Trần Trương!”
“Chào buổi sáng chị Mạch”
“Mọi người buổi sáng tốt lành nha!” Lê Nhật Linh gật nhẹ đầu “Chào buổi sáng”
Hôm nay vào công ty cô luôn có một loại dự cảm không tốt, giống như khi bắt chuyện ¡ người nào thì cô lại thấy vẻ mặt của họ cứ kỳ kỳ lạ lạ, ánh mắt còn né tránh giống như có chuyện gì đó giấu diếm mình vậy.
“Haizz! Hải Lý! Các người đang nói cái gì vậy? Nói cho tôi nghe một chút đi!”
Lê Nhật Linh chặn lại một thành viên nhỏ trong đám người đồng nghiệp đang nói với nhau, cô nhíu mày dí dỏm hỏi, giọng điệu nhả ra vô cùng nhẹ nhàng “Chị Mạch! Tôi cũng không rõ lắm, không đúng… Tôi thật sự không biết”
Ánh mắt né tránh của Hải Lý làm Lê Nhật Linh biết chắc là có vấn đề gì rồi, chỉ là những người này không nguyện ý nói cho mình biết mà thôi.
“Cuối cùng là cậu không rõ hay không biết hả?”
“Tôi!”
Trong lúc nhất thời Hải Lý bị Lê Nhật Linh hỏi tới có hơi nghẹn lời.
“Nói nhanh!”
Ở Coler ít nhiều cô cũng có chút địa vị, một mặt là vì cô làm ở đây trong khoảng thời gian dài, trình độ thiết kế cũng không tệ, mặt khác là bởi vì Lam Tịch, cho nên những người phía dưới cũng hơi kiêng ky cô.
Vì vậy chỉ cần giọng điệu của cô hơi cứng rắn một chút thì tự nhiên sẽ mang theo khí thế của chị cả, dọa cho Hải Lý run rẩy.
“Chị Mạch! Là… Là trong công ty có tin đồn Chủ tịch muốn đuổi việc chị…”
“Đuổi việc tôi sao?”
Lê Nhật Linh sửng sốt một chút, cái người Lam Mộc này thật sự gấp gáp không thôi mà, mình ở công ty chờ đợi lâu như vậy bây giờ chỉ vì một chút ham muốn cá nhân mà có thể không thèm nương tay chút nào.
Ly Mạch chính là Lê Nhật Linh! Mà bây giờ cô ấy đã hơn ba mươi tuổi rồi, cô ấy có gia đình của riêng mình, có con cái, có chồng, tất cả những người quan tâm bảo vệ cô ấy đều đang chờ cô ấy quay về”
Lâm Quân dừng lại một lúc, sau đó nói tiếp: “Mà cậu lại lừa gạt cô ấy như vậy, trói chặt cô ấy bên cạnh cậu, nếu có một ngày ký ức của Nhật Linh quay về thì phải làm sao bây giờ? Cậu cảm thấy Nhật Linh sẽ nghĩ về cậu như thế nào? Đến lúc đó các cậu có muốn làm bạn cũng không được nữa!”
Rốt cuộc Lam Tịch không nói gì nữa, dường như đang nghiêm túc tự hỏi điều gì đó.
So với Lâm Quân biết chọc thẳng vào tim đen thì anh quả đúng là kẻ non nớt.
“Tóm lại, tôi sẽ không bỏ rơi Nhật Linh đâu, cũng xem như là vì mấy đứa trẻ, nếu cậu thật lòng muốn tốt cho cô ấy thì nên từ bỏ sớm đi, đừng đồn mọi người vào thế khó xử, nếu cậu không tự nguyện từ bỏ, thế thì tôi cũng sẽ sớm cướp Nhật Linh về.”
“Thế nhưng bây giờ cô ấy đang sống rất tốt, là do anh xuất hiện nên mới làm cuộc.
sống của cô ấy trở nên rối loạn” Lam Tịch mím môi, vẫn cố giấy dụa chút hơi tàn, anh không muốn thừa nhận mình là kẻ phá hoại gia đình bọn họ.
“Tôi chỉ nói đến vậy thôi, cậu tự nghĩ cho kỹ đi” Lâm Quân lắc đầu, rời khỏi bãi cát, để lại Lam Tịch đứng một mình.
Mặt trời ban chiều ngã về phía tây, bãi cát được ánh hoàng hôn chiếu rọi, đẹp không sao tả xiết, mà Lam Tịch không hề có chút tâm trạng nào để thưởng thức phong cảnh xinh đẹp này,
Ly Mạch Bước vào một ngày mới, Lê Nhật Linh tràn đầy sức sống đến công ty làm việc, cũng may ngày hôm qua hai người đều không đuổi theo tới nên tai cô cũng yên tĩnh được, vì vậy mới có được một giấc ngủ ngon.
“Chào buổi sáng Trần Trương!”
“Chào buổi sáng chị Mạch”
“Mọi người buổi sáng tốt lành nha!” Lê Nhật Linh gật nhẹ đầu “Chào buổi sáng”
Hôm nay vào công ty cô luôn có một loại dự cảm không tốt, giống như khi bắt chuyện ¡ người nào thì cô lại thấy vẻ mặt của họ cứ kỳ kỳ lạ lạ, ánh mắt còn né tránh giống như có chuyện gì đó giấu diếm mình vậy.
“Haizz! Hải Lý! Các người đang nói cái gì vậy? Nói cho tôi nghe một chút đi!”
Lê Nhật Linh chặn lại một thành viên nhỏ trong đám người đồng nghiệp đang nói với nhau, cô nhíu mày dí dỏm hỏi, giọng điệu nhả ra vô cùng nhẹ nhàng “Chị Mạch! Tôi cũng không rõ lắm, không đúng… Tôi thật sự không biết”
Ánh mắt né tránh của Hải Lý làm Lê Nhật Linh biết chắc là có vấn đề gì rồi, chỉ là những người này không nguyện ý nói cho mình biết mà thôi.
“Cuối cùng là cậu không rõ hay không biết hả?”
“Tôi!”
Trong lúc nhất thời Hải Lý bị Lê Nhật Linh hỏi tới có hơi nghẹn lời.
“Nói nhanh!”
Ở Coler ít nhiều cô cũng có chút địa vị, một mặt là vì cô làm ở đây trong khoảng thời gian dài, trình độ thiết kế cũng không tệ, mặt khác là bởi vì Lam Tịch, cho nên những người phía dưới cũng hơi kiêng ky cô.
Vì vậy chỉ cần giọng điệu của cô hơi cứng rắn một chút thì tự nhiên sẽ mang theo khí thế của chị cả, dọa cho Hải Lý run rẩy.
“Chị Mạch! Là… Là trong công ty có tin đồn Chủ tịch muốn đuổi việc chị…”
“Đuổi việc tôi sao?”
Lê Nhật Linh sửng sốt một chút, cái người Lam Mộc này thật sự gấp gáp không thôi mà, mình ở công ty chờ đợi lâu như vậy bây giờ chỉ vì một chút ham muốn cá nhân mà có thể không thèm nương tay chút nào.
Bình luận facebook