Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1436
Chương 1436
Lê Nhật Linh nói nhỏ thì thầm mà chỉ có hai người có thể nghe thấy.
“Ai nói anh trẻ con chứ, còn không phải do em saol”
Lâm Quân vung tay lên, một ít rượu trong ly tràn ra, mấy người bên cạnh đang nói chuyện đều quay lại nhìn.
“Ôi, chủ tịch Lâm làm sao vậy?”
“Anh ấy uống nhiều quá”
Lê Nhật Linh nói một cách khó chịu, nhìn thấy Lâm Quân muốn bóp anh nghẹt thở, thật là xấu hổ muốn chết mà.
“Đây đúng là lần đầu tiên tôi thấy chủ tịch Lâm say rượu đó.”
“Chuẩn luôn!”
“Các người biết tại sao không, tá phần trăm là chủ tịch Lâm vui quá rồi mươi Mọi người đều đang nói chuyện, chỉ có Lê Nhật Linh yên lặng không nói câu nào.
“Tiếp nào, mọi người đang vui vẻ, tiếp tục uống nào.”
Lâm Quân tự mình nâng ly rượu, tất nhiên mọi người không có lý do gì từ chối Chỉ có Lê Nhật Linh không nhúc nhích, Lâm Quân cũng không nói gì, anh tự mình uống rượu. Trông hai người có vẻ hơi tức giận.
Sau ba vòng rượu, mọi người đều vui vẻ, bọn họ lần lượt chào tạm biệt Lâm Quân và Lê Nhật Linh rồi đi về.
Lê Nhật Linh thấy Lâm Quân say khướt, cô xấu hổ không dám nói gì Hai người nhìn lướt qua Lâm Quân, sau đó lại nhìn nhau.
“Giám đốc Lê, chúng tôi có việc phải đi trước đây!”
“Khả Nhi!”
“Chủ tịch Lâm, hẹn anh ngày khác, tôi còn có một cuộc hẹn khác không thể tiếp tục với anh” Khả Nhi mở to đôi mắt, đáng thương nhìn Lâm Quân.
Một số người đã ngầm hiểu nên họ rời khỏi đó nhanh như chớp, chỉ để lại hai người Lê Nhật Linh và Lâm Quân.
“Này, này, anh có đi hay không?”
Lê Nhật Linh ghét bỏ kéo tay áo Lâm Quân rồi mở miệng nói, Lâm Quân mở to mắt nhìn cô với con mắt mơ màng.
“Em là ai, không phải em không để ý đến anh hay sao? Tại sao em còn ở đây?”
“Em là Lê Nhật Linh chứ còn là ai nữa?”
Lâm Quân mỉm cười, giọng nói của anh có phần chua xót.
“Em không phải, Nhật Linh sẽ không bao giờ đối xử với anh như vậy”
“Lâm Quân, đúng là em nhìn lâm anh rồi.
Không ngờ sau khi anh uống xong lại trông như thế này!”
Lê Nhật Linh kéo chiếc túi trên ghế sô pha lên, dùng giày cao gót giãm anh một cái, đặt tay lên nắm cửa muốn đi, nhưng trong lòng cô lại không nỡ.
Cô đúng là quá mềm lòng mà.
“Kiếp trước nhất định em đã nợ anh rồi”
Cô khẽ lâm bầm, nhưng vẫn không thể không đưa tay đỡ lấy Lâm Quân đang say dậy.
“Nặng quá!”
“Bịch!”
Lâm Quân nghiêng người, một chùm chìa khóa rơi ra từ túi quần anh.
Lê Nhật Linh để anh dựa vào tường, vất vả nhặt chìa khóa lên.
Lê Nhật Linh nói nhỏ thì thầm mà chỉ có hai người có thể nghe thấy.
“Ai nói anh trẻ con chứ, còn không phải do em saol”
Lâm Quân vung tay lên, một ít rượu trong ly tràn ra, mấy người bên cạnh đang nói chuyện đều quay lại nhìn.
“Ôi, chủ tịch Lâm làm sao vậy?”
“Anh ấy uống nhiều quá”
Lê Nhật Linh nói một cách khó chịu, nhìn thấy Lâm Quân muốn bóp anh nghẹt thở, thật là xấu hổ muốn chết mà.
“Đây đúng là lần đầu tiên tôi thấy chủ tịch Lâm say rượu đó.”
“Chuẩn luôn!”
“Các người biết tại sao không, tá phần trăm là chủ tịch Lâm vui quá rồi mươi Mọi người đều đang nói chuyện, chỉ có Lê Nhật Linh yên lặng không nói câu nào.
“Tiếp nào, mọi người đang vui vẻ, tiếp tục uống nào.”
Lâm Quân tự mình nâng ly rượu, tất nhiên mọi người không có lý do gì từ chối Chỉ có Lê Nhật Linh không nhúc nhích, Lâm Quân cũng không nói gì, anh tự mình uống rượu. Trông hai người có vẻ hơi tức giận.
Sau ba vòng rượu, mọi người đều vui vẻ, bọn họ lần lượt chào tạm biệt Lâm Quân và Lê Nhật Linh rồi đi về.
Lê Nhật Linh thấy Lâm Quân say khướt, cô xấu hổ không dám nói gì Hai người nhìn lướt qua Lâm Quân, sau đó lại nhìn nhau.
“Giám đốc Lê, chúng tôi có việc phải đi trước đây!”
“Khả Nhi!”
“Chủ tịch Lâm, hẹn anh ngày khác, tôi còn có một cuộc hẹn khác không thể tiếp tục với anh” Khả Nhi mở to đôi mắt, đáng thương nhìn Lâm Quân.
Một số người đã ngầm hiểu nên họ rời khỏi đó nhanh như chớp, chỉ để lại hai người Lê Nhật Linh và Lâm Quân.
“Này, này, anh có đi hay không?”
Lê Nhật Linh ghét bỏ kéo tay áo Lâm Quân rồi mở miệng nói, Lâm Quân mở to mắt nhìn cô với con mắt mơ màng.
“Em là ai, không phải em không để ý đến anh hay sao? Tại sao em còn ở đây?”
“Em là Lê Nhật Linh chứ còn là ai nữa?”
Lâm Quân mỉm cười, giọng nói của anh có phần chua xót.
“Em không phải, Nhật Linh sẽ không bao giờ đối xử với anh như vậy”
“Lâm Quân, đúng là em nhìn lâm anh rồi.
Không ngờ sau khi anh uống xong lại trông như thế này!”
Lê Nhật Linh kéo chiếc túi trên ghế sô pha lên, dùng giày cao gót giãm anh một cái, đặt tay lên nắm cửa muốn đi, nhưng trong lòng cô lại không nỡ.
Cô đúng là quá mềm lòng mà.
“Kiếp trước nhất định em đã nợ anh rồi”
Cô khẽ lâm bầm, nhưng vẫn không thể không đưa tay đỡ lấy Lâm Quân đang say dậy.
“Nặng quá!”
“Bịch!”
Lâm Quân nghiêng người, một chùm chìa khóa rơi ra từ túi quần anh.
Lê Nhật Linh để anh dựa vào tường, vất vả nhặt chìa khóa lên.
Bình luận facebook