Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1441
Chương 1441
Một lát sau, Korando bước ra, bật máy tính, chiếu ảnh phim CT lên màn hình lớn.
“Hai người nhìn, đây là tấm hình tôi vừa mới chụp CT não bộ cho cô Lê, khu vực màu đen này, có thể nhìn ra ở đây có hiện tượng vùng ký ức trong não mở rộng, đây cũng là nguyên nhân dẫn tới mất trí nhớ”
“Cũng là vì thời gian quá lâu, cô đã quen với chuyện mất trí nhớ, mà tôi cho rằng cái này cũng không làm cho cô Lê mất trí nhớ lâu như vậy, nguyên nhân khiến cho cô vẫn không nhớ được là do trong lòng cô Lê có chướng ngại, vì cuộc sống trước khi mất trí đầy chán ghét, hoặc là không muốn lại đối mặt, đại não có ý thức mà quên đi”
Lâm Quân liếc nhìn Lê Nhật Linh một cái, không ngờ cuộc sống thất vọng trước đó khiến cho Nhật Linh bối rối như vậy, đến mức khiến cho cô nghĩ cứ như vậy mà quên đi, trong lòng sinh cảm giác hổ thẹn.
“Vậy còn có cách nào không?” Lâm Quân vội vàng hỏi tiếp, chỉ cần có thể làm cô khôi phục trí nhớ, vậy mình làm cái gì cũng rất đáng giá.
“Tôi còn chưa nói xong, các người nhìn, mặc dù tôi vừa mới nói vùng ký ức của cô lớn hơn so với người thường, chứng minh cô có dấu hiệu khôi phục”
“Cứ theo lẽ thường, chắc là cô Lê đã mất một đoạn trí nhớ ngăn, chứng mất trí nhớ không có khả năng khôi phục theo quy luật, nhưng chỉ cần có hoàn cảnh quen thuộc kích thích, khả năng khôi phục rất lớn!” Korando phân tích với Lâm Quân.
“Trước đây cô vẫn luôn sống trong nhiều hoàn cảnh khác nhau, đây cũng có thể là một trong những nguyên nhân mà cô nhớ không ra” Lâm Quân nhìn CT, mặc dù nhìn không hiểu lắm, chỉ là anh vẫn cố gắng hiểu biết một ít về chuyện của Lê Nhật Linh.
“Đương nhiên, chuyện này có ảnh hưởng rất lớn” Korando gật đầu.
“Hiện tại trong đầu tôi thường xuất hiện một số chuyện ngắn, nhưng rất mơ hồ” Lê Nhật Linh nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, ngẩng đầu lên, mở miệng nói.
“Có lẽ có liên quan đến hoàn cảnh sống cùng với chỗ ở của cô, cô mới vừa tiếp xúc với hoàn cảnh quen thuộc, tôi nghĩ cái loại phản ứng này sẽ càng mãnh liệt, đây là bắt đầu tốt, chứng mình cô đang dân dần khôi phục”
Korando lộ ra sắc mặt vui mừng, khiến cho Lâm Quân và Lê Nhật Linh cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Ngoài việc dẫn cô đi các nơi quen thuộc để kích thích thần kinh trí nhớ, còn cách điều trị nào nữa không?”
Lâm Quân rất muốn Lê Nhật Linh nhớ tất cả mọi chuyện một cách nhanh chóng, nhớ đến mình cùng mấy đứa nhỏ, bọn họ trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ chỉ có một mình anh nhớ rõ, khiến anh cảm thấy có chút chán nản “Tất nhiên là cóI”
Korando có chút do dự, cuối cùng vẫn gật gật đầu.
“Cách gì?”
“Thôi miên”
“Thôi miên?”
“Mặc dù thôi miên không được y học cho phép, nhưng có không ít những bệnh nhân đã thành công trong số những bệnh nhân mắc chứng mất trí nhớ, nó có thể đánh thức tầng trí nhớ sâu bên trong con người, cái cách đánh thức trí nhớ này là một cách gợi ý đối với bệnh nhân, nhưng không chắc chắn có hiệu quả đối với một số người bệnh”
“Tôi muốn thử!”
Lê Nhật Linh nói.
“Cô chắc chản? Có thể cô sẽ phải nhớ tới một số chuyện mà cô không muốn nhớ lại!”
“Tôi chắc chấn!”
Ánh mắt cô kiên định, trong lời nói của Korando cô không khó nghe ra được nguyên nhân chủ yếu làm mình mất trí nhớ lâu như vậy, là vì mình đang trốn tránh, mặc dù không nhớ nổi trước đó đã trải qua chuyện gì, khiến cô mệt mỏi như vậy!
Một lát sau, Korando bước ra, bật máy tính, chiếu ảnh phim CT lên màn hình lớn.
“Hai người nhìn, đây là tấm hình tôi vừa mới chụp CT não bộ cho cô Lê, khu vực màu đen này, có thể nhìn ra ở đây có hiện tượng vùng ký ức trong não mở rộng, đây cũng là nguyên nhân dẫn tới mất trí nhớ”
“Cũng là vì thời gian quá lâu, cô đã quen với chuyện mất trí nhớ, mà tôi cho rằng cái này cũng không làm cho cô Lê mất trí nhớ lâu như vậy, nguyên nhân khiến cho cô vẫn không nhớ được là do trong lòng cô Lê có chướng ngại, vì cuộc sống trước khi mất trí đầy chán ghét, hoặc là không muốn lại đối mặt, đại não có ý thức mà quên đi”
Lâm Quân liếc nhìn Lê Nhật Linh một cái, không ngờ cuộc sống thất vọng trước đó khiến cho Nhật Linh bối rối như vậy, đến mức khiến cho cô nghĩ cứ như vậy mà quên đi, trong lòng sinh cảm giác hổ thẹn.
“Vậy còn có cách nào không?” Lâm Quân vội vàng hỏi tiếp, chỉ cần có thể làm cô khôi phục trí nhớ, vậy mình làm cái gì cũng rất đáng giá.
“Tôi còn chưa nói xong, các người nhìn, mặc dù tôi vừa mới nói vùng ký ức của cô lớn hơn so với người thường, chứng minh cô có dấu hiệu khôi phục”
“Cứ theo lẽ thường, chắc là cô Lê đã mất một đoạn trí nhớ ngăn, chứng mất trí nhớ không có khả năng khôi phục theo quy luật, nhưng chỉ cần có hoàn cảnh quen thuộc kích thích, khả năng khôi phục rất lớn!” Korando phân tích với Lâm Quân.
“Trước đây cô vẫn luôn sống trong nhiều hoàn cảnh khác nhau, đây cũng có thể là một trong những nguyên nhân mà cô nhớ không ra” Lâm Quân nhìn CT, mặc dù nhìn không hiểu lắm, chỉ là anh vẫn cố gắng hiểu biết một ít về chuyện của Lê Nhật Linh.
“Đương nhiên, chuyện này có ảnh hưởng rất lớn” Korando gật đầu.
“Hiện tại trong đầu tôi thường xuất hiện một số chuyện ngắn, nhưng rất mơ hồ” Lê Nhật Linh nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, ngẩng đầu lên, mở miệng nói.
“Có lẽ có liên quan đến hoàn cảnh sống cùng với chỗ ở của cô, cô mới vừa tiếp xúc với hoàn cảnh quen thuộc, tôi nghĩ cái loại phản ứng này sẽ càng mãnh liệt, đây là bắt đầu tốt, chứng mình cô đang dân dần khôi phục”
Korando lộ ra sắc mặt vui mừng, khiến cho Lâm Quân và Lê Nhật Linh cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Ngoài việc dẫn cô đi các nơi quen thuộc để kích thích thần kinh trí nhớ, còn cách điều trị nào nữa không?”
Lâm Quân rất muốn Lê Nhật Linh nhớ tất cả mọi chuyện một cách nhanh chóng, nhớ đến mình cùng mấy đứa nhỏ, bọn họ trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ chỉ có một mình anh nhớ rõ, khiến anh cảm thấy có chút chán nản “Tất nhiên là cóI”
Korando có chút do dự, cuối cùng vẫn gật gật đầu.
“Cách gì?”
“Thôi miên”
“Thôi miên?”
“Mặc dù thôi miên không được y học cho phép, nhưng có không ít những bệnh nhân đã thành công trong số những bệnh nhân mắc chứng mất trí nhớ, nó có thể đánh thức tầng trí nhớ sâu bên trong con người, cái cách đánh thức trí nhớ này là một cách gợi ý đối với bệnh nhân, nhưng không chắc chắn có hiệu quả đối với một số người bệnh”
“Tôi muốn thử!”
Lê Nhật Linh nói.
“Cô chắc chản? Có thể cô sẽ phải nhớ tới một số chuyện mà cô không muốn nhớ lại!”
“Tôi chắc chấn!”
Ánh mắt cô kiên định, trong lời nói của Korando cô không khó nghe ra được nguyên nhân chủ yếu làm mình mất trí nhớ lâu như vậy, là vì mình đang trốn tránh, mặc dù không nhớ nổi trước đó đã trải qua chuyện gì, khiến cô mệt mỏi như vậy!