Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1471
Chương 1471
Minh Dương ngượng ngùng cười cười, còn Lê Nhật Linh xòe hai tay ra, bộ dạng tự phụ như vậy khiến Lê Minh Nguyệt tức tối.
“Nhật Linh, sao cô có thể bắt nạt tôi như vậy!
Thế là cả hai bắt đầu một vòng đuổi bắt mới, hai người giống như những đứa trẻ vậy.
“Đứng lại!”
“Không đứng, gọi chị đi.”
“Lê Nhật Linh!”
Tiếng cười và tiếng quát mắng tràn ngập không gian, và còn có cả một chút dáng vẻ của phu nhân chủ tịch.
Lâm Quân và Hà Dĩ Phong đang ngồi trên ghế sofa uống trà, trò chuyện về chủ đề của họ, và họ nói răng phụ nữ nên tự giải quyết vấn đề của họ và không ai có thể phá vỡ quy tắc đó Vì vậy họ đã coi như không thấy hai người kia, thật ra trong thâm tâm không biết bọn họ đã ngó sang bao nhiêu lần, thấy chị em bọn họ hạnh phúc như vậy, trong lòng hai người cũng trào dâng sự vui mừng.
“Nói thật đi, Nhật Linh thực sự nhớ lại tất cả rồi sao?”
Hà Dĩ Phong cuối cùng cũng không chịu nổi mà đặt tách trà xuống, với vẻ bí ẩn.
“Anh nghĩ xem?”
Lâm Quân không thể che giấu nụ cười của mình, và Hà Dĩ Phong xác nhận câu trả lời một lân nữa.
“Cuối cùng thì sự kiên trì của anh cũng coi như là được báo đáp.”
“Đúng vậy!”
Mặc dù đang nói chuyện với Hà Dĩ Phong, nhưng ánh mắt của anh vẫn luôn hướng về phía Lê Nhật Linh.
Chỉ có bản thân anh mới biết mình đã chờ đợi bao lâu nay, chịu đựng bao gian khổ và giờ đây tất cả được đền đáp xứng đáng biết bao.
“Thôi được rồi, được rồi, không ồn ào nữa!”
Lê Nhật Linh giơ tay đình chiến, rồi kéo tay Lê Minh Nguyệt ra ban công, ngoài đó gió thổi nhè nhẹ, lá của cây to loát xoát kêu.
“Làm sao vậy, đại tiểu thư của tôi, quay về rồi thì có cảm giác như thế nào?”
Lê Minh Nguyệt quay người lại nhìn Lê Nhật Linh trước mặt, trong mắt mang theo ý cười dịu dàng.
“Cảm giác thế nào là sao?”
Lê Nhật Linh vươn vai lên, nhìn cây đại thụ bên ngoài, khẽ thở dài.
“Ừm, cảm giác!”
“Cảm giác là sẽ không nói cho em biết đấy!”
Thật sự là nghiêm túc không nổi ba giây, Lê Nhật Linh đã biến sắc mặt.
“Sao nào, chị lại muốn tái đấu với em ba trăm hiệp nữa sao?”
Lê Nhật Linh nhanh chóng làm động tác đình chiến và liên tục lắc đầu.
“Đừng đừng đừng, đại tiểu thư của tôi ơi, tha cho tôi đi!”
“Nói đến cảm giác, thì điều mà chị cảm thụ được lớn nhất là cảm động, cảm động là các em đều không thay đổi!”
Lê Nhật Linh im lặng, khẽ cười với Lê Minh Nguyệt “Cũng đúng, nhưng ai nói em không thay.
đổi, em đã trưởng thành rồi, nhé?”
Lê Minh Nguyệt phân minh nói, Lê Nhật Linh mỉm cười.
“Có thật không đấy?”
“Tất nhiên là thật rồi!”
Minh Dương ngượng ngùng cười cười, còn Lê Nhật Linh xòe hai tay ra, bộ dạng tự phụ như vậy khiến Lê Minh Nguyệt tức tối.
“Nhật Linh, sao cô có thể bắt nạt tôi như vậy!
Thế là cả hai bắt đầu một vòng đuổi bắt mới, hai người giống như những đứa trẻ vậy.
“Đứng lại!”
“Không đứng, gọi chị đi.”
“Lê Nhật Linh!”
Tiếng cười và tiếng quát mắng tràn ngập không gian, và còn có cả một chút dáng vẻ của phu nhân chủ tịch.
Lâm Quân và Hà Dĩ Phong đang ngồi trên ghế sofa uống trà, trò chuyện về chủ đề của họ, và họ nói răng phụ nữ nên tự giải quyết vấn đề của họ và không ai có thể phá vỡ quy tắc đó Vì vậy họ đã coi như không thấy hai người kia, thật ra trong thâm tâm không biết bọn họ đã ngó sang bao nhiêu lần, thấy chị em bọn họ hạnh phúc như vậy, trong lòng hai người cũng trào dâng sự vui mừng.
“Nói thật đi, Nhật Linh thực sự nhớ lại tất cả rồi sao?”
Hà Dĩ Phong cuối cùng cũng không chịu nổi mà đặt tách trà xuống, với vẻ bí ẩn.
“Anh nghĩ xem?”
Lâm Quân không thể che giấu nụ cười của mình, và Hà Dĩ Phong xác nhận câu trả lời một lân nữa.
“Cuối cùng thì sự kiên trì của anh cũng coi như là được báo đáp.”
“Đúng vậy!”
Mặc dù đang nói chuyện với Hà Dĩ Phong, nhưng ánh mắt của anh vẫn luôn hướng về phía Lê Nhật Linh.
Chỉ có bản thân anh mới biết mình đã chờ đợi bao lâu nay, chịu đựng bao gian khổ và giờ đây tất cả được đền đáp xứng đáng biết bao.
“Thôi được rồi, được rồi, không ồn ào nữa!”
Lê Nhật Linh giơ tay đình chiến, rồi kéo tay Lê Minh Nguyệt ra ban công, ngoài đó gió thổi nhè nhẹ, lá của cây to loát xoát kêu.
“Làm sao vậy, đại tiểu thư của tôi, quay về rồi thì có cảm giác như thế nào?”
Lê Minh Nguyệt quay người lại nhìn Lê Nhật Linh trước mặt, trong mắt mang theo ý cười dịu dàng.
“Cảm giác thế nào là sao?”
Lê Nhật Linh vươn vai lên, nhìn cây đại thụ bên ngoài, khẽ thở dài.
“Ừm, cảm giác!”
“Cảm giác là sẽ không nói cho em biết đấy!”
Thật sự là nghiêm túc không nổi ba giây, Lê Nhật Linh đã biến sắc mặt.
“Sao nào, chị lại muốn tái đấu với em ba trăm hiệp nữa sao?”
Lê Nhật Linh nhanh chóng làm động tác đình chiến và liên tục lắc đầu.
“Đừng đừng đừng, đại tiểu thư của tôi ơi, tha cho tôi đi!”
“Nói đến cảm giác, thì điều mà chị cảm thụ được lớn nhất là cảm động, cảm động là các em đều không thay đổi!”
Lê Nhật Linh im lặng, khẽ cười với Lê Minh Nguyệt “Cũng đúng, nhưng ai nói em không thay.
đổi, em đã trưởng thành rồi, nhé?”
Lê Minh Nguyệt phân minh nói, Lê Nhật Linh mỉm cười.
“Có thật không đấy?”
“Tất nhiên là thật rồi!”
Bình luận facebook