• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Võ Thánh Diệp Hi Hòa (1 Viewer)

  • Chương 46-50

Chương 46: Một mình hắn bao vây chúng ta

Chẳng lâu sau, đệ tử lên núi báo tin kia đã dẫn theo toàn bộ người trong môn phái đi ra!

Những người này đều là đệ tử của Huyết Đao Môn, cầm đao dài ở trên tay. Trong đó, người cầm đầu là hai tên đao khách béo gầy kia.

Đối mặt với tình hình kinh khủng cỡ này, dù là cao thủ Tông Sư như Lâm Ngọc Sơn cũng không khỏi cảm thấy da đầu tê rần chứ đừng nói tới đám người nhà họ Lâm!

Lần phát động này của đối phương hơn ba trăm người, tất cả đều là võ giả. Còn bên ta chưa tới hai mươi người, đa số đều là người thường…

“Diệp Hi Hòa, mày cũng có ít bản lĩnh đó chứ. Thoát khỏi quân đội nhanh vậy à? Xem ra không tin đám người kia được, một đám ăn hại!”

Đao khách béo cười nhạo, nhìn chằm chằm Diệp Hi Hòa nói.

Ông ta và đao khách gầy đại sư huynh và nhị sư huynh của những đệ tử này, đạt được chân truyền, sức mạnh nằm trong khoảng Đại Tông Sư 9 sao.

Nếu đến thành phố, chắc chắn họ là nhân vật có thể tự mình đảm đương một vùng!

Diệp Hi Hòa nheo mắt lại, hắn đạt được hai tin tức quan trọng từ lời nói của tên này.

Đầu tiên, khả năng cao là Diệp Hình Vũ và Lâm Chỉ Huyên bị hai tên này bắt đi!

Tiếp theo, họ lại biết rõ ràng mọi chuyện của mình, còn biết mình bị quân đội tóm. Vậy có vẻ thứ dính dáng sau lưng họ chắc chắn không đơn giản như vậy, nói không chừng còn có chuyện mà mình không biết!

“Em gái tôi và Lâm Chỉ Huyên ở đâu? Giao họ ra đây!”

Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói.

“Ha ha ha! Đúng là ngu ngốc, mày bảo chúng ta giao thì chúng ta sẽ giao à? Chẳng lẽ không biết kết cục của mày cũng là chết không chỗ chôn à?”

Đao khách béo cười lớn một tiếng, giơ đao lên chỉ thẳng vào Diệp Hi Hòa, ra lệnh nói: “Giết!!! Báo thù cho trưởng lão Đổng, cũng báo thù cho người đã giúp đỡ Khô Lâu Đường của chúng ta!!”

“Giết!!!”

Hơn ba trăm tên đệ tử của Huyết Đao Môn cầm đao hung hăng liều chết xông về phía Diệp Hi Hòa!

Khí thế của tiếng đường núi lay chuyển thật sự khiến người ta sợ hãi, khiến Ô Diệp, Tống Cung Phụng và cả Lâm Ngọc Sơn, Lâm Trường Dần đều run sợ muốn chết.

Nhưng vào lúc này, Diệp Hi Hòa chợt duỗi ra bàn tay chân khí lớn, một tiếng bộp, đánh hơn một trăm người xông thẳng về phía hắn thành sương máu!

Sau đó, hình bóng của hắn như một con độc long, nháy mắt cả người lướt thẳng qua, mỗi một cú đều bùng nổ, như bẻ cành khô, đánh toàn bộ hai trăm người còn lại thành sương máu!

Vết máu bay tứ tung, máu tươi và tay chân nát bao phủ khắp nền đất, rải rác khắp đường núi quanh co, mảnh vụn của nội tạng cũng rơi lả tả xuống đất, lác đác là những cái đầu chết không nhắm mắt!

Trong giây lát, gần như chỉ trong thời gian cực kỳ nguy cấp, hơn ba trăm đệ tử của Huyết Đao Môn đã bị Diệp Hi Hòa giết sạch, không còn hài cốt!

Một màn này, không chỉ khiến đao khách béo gầy thấy choáng, ngay cả người nhà họ Lâm và đám người Lâm Trường Dần ở phía sau cũng ngây ra hết cả đám!

Họ đã sớm biết sức mạnh của Diệp Hi Hòa khủng khiếp, nhưng khủng khiếp tới như vậy à?

Giết người như đang vào chỗ không người, thậm chí hắn còn khiến người ta nảy sinh ảo giác rằng đừng nói là chỉ vỏn vẹn hơn ba trăm người của Huyết Đao Môn, mà dù có ba ngàn người đi nữa thì cũng chỉ bị hắn tiêu diệt trong chớp mắt!

“Diệp thiếu, vô địch!!”

Ô Diệp quỳ thẳng xuống đối với Diệp Hi Hòa, hai đầu gối đập mạnh xuống đất.

Phía sau, Tống Cung Phụng, hai người nhà họ Lâm khác, thậm chí cả Lâm Ngọc Sơn cũng tự nảy ra xúc động muốn quỳ xuống với Diệp Hi Hòa!

Khi có cường giả võ đạo điên cuồng chém giết trước mặt người khác cỡ này thì không quan trọng người đó có danh tính gì, chỉ cần là phục tùng và cúng bái thôi là đủ rồi!

“Mẹ!! Rốt cuộc đây là cái quái gì thế? Tên này có sức mạnh gì?”

Cặp đao khách béo gầy cũng thấy choáng, đao khách gầy còn chưa rút đao ra thì đã bị Diệp Hi Hòa vỗ một cái ra xa thành sương máu!

Chỉ còn lại một mình đao khách béo, bị Diệp Hi Hòa vươn tay tóm cách không gian vào lòng bàn tay như đang tóm một con heo béo: “Hỏi lần nữa, em gái tao và Lâm Chỉ Huyên ở đâu?”

“Muốn biết ư? Nằm mơ!!”

Đao khách béo là loại người hung ác, bỗng nhiên giơ đao lên và chém tới cánh tay của Diệp Hi Hòa!

Ai dè Diệp Hi Hòa vỗ một cái, đánh mất nửa cánh tay của ông ta, đồng thời đá nổ đan điền của ông ta, cả nửa người dưới cũng biến mất.

Chỉ còn lại cái thân treo một cái đầu to mập!

“A!!!!”

Đao khách béo hét ra tiếng kêu thảm từ trong miệng, nhưng lại chưa tắt thở, là do Diệp Hi Hòa cố tình để lại cái mạng heo của ông ta.

Đúng lúc này, một tiếng hét lớn chợt vang lên trong cửa núi: “Cuồng đồ hãy dừng tay!!”

Những tiếng loạt soạt liên tiếp vang lên, chỉ thấy có tám bóng hình điên tiết vọt ra từ trong Huyết Đao Môn, hơi thở của mỗi người rất mạnh mẽ, không thua kém gì võ sĩ Nhật Bản Takeshi Yamayuki và sát thủ nước ngoài Kurt.

“Cao… cao thủ cấp Thái Đấu!”

Lâm Ngọc Sơn tái mặt, cảm giác được trái tim nặng nề ở trong lòng, sức áp bức tràn ngập.

Ông ta cũng là võ giả, cho nên biết rõ sự chênh lệch giữa võ giả nhất.

Khoảng cách giữa mỗi cảnh giới, thậm chí là mỗi một cái tiểu cảnh giới, đều có khoảng cách áp bức mãnh liệt!

Cao thủ cấp Đại Tông Sư không đáng nhắc tới trước mắt cao thủ cấp Thái Đấu, huống chi vừa nhìn tám người kia là đã thấy không phải Thái Đấu thông thường, ít nhất phải trên Thái Đấu 3 sao!

Người như vậy, nếu đi vào thành phố thì sẽ là sự tồn tại đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

“Các vị trưởng lão, cứu… cứu tôi…”

Đao khách béo nhìn tám vị trưởng lão đi ra, máu phun ồ ạt, nói.

“Cuồng đồ, gan chó của mày to phết đấy! Dám tới Huyết Đao Môn của chúng ta để tung hoành chém giết, người đã giết Đổng Thiên Đao và tiêu diệt người của Khô Lâu Đường trước đó là mày đúng không?”

Một trong những trưởng lão đi tới, âm u nói với Diệp Hi Hòa.

Diệp Hi Hòa giơ tay vỗ một cái, đánh thẳng trưởng lão Thái Đấu 3 sao này thành sương máu!

“Còn có những ai trong Huyết Đao Môn? Cút ra đây hết cho tao, tao muốn tiễn gọn hết chúng mày xuống địa ngục!”

Diệp Hi Hòa xách đao khách béo với một tay, nói!

“Vãi chưởng!”

Bảy tên trưởng lão còn lại hoàn toàn chưa phản ứng kịp.

Lão Bát trong số họ lại bị Diệp Hi Hòa đánh một phát ngủm luôn?

Khi nào thì Thái Đấu 3 sao lại như tờ giấy vậy?!

“Đâu thể vậy được, chúng ta không được thiếu cảnh giác! Công pháp của tên này hơi kỳ lạ, vả lại không thấy rõ được sức mạnh của hắn, chúng ta xông lên cùng nhau, tiêu diệt hắn!!”

Một người trông có vẻ là đại trưởng lão nói.

Ông ta là Thái Đấu 6 sao, là người mạnh nhất trong số đám người này!

“Được, các sư huynh đệ, giết!!!”

Sáu vị trưởng lão khác cũng kêu lên hưởng ứng, rồi liều chết bay thẳng tới Diệp Hi Hòa cùng với đại trưởng lão!

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Mỗi người họ đều rút ra đao dài và có thể kết hợp thành một kiểu cục diện, bao vây Diệp Hi Hòa lại vào giữa, vây giết không góc chết.

Nhưng Diệp Hi Hòa vỗ một cái, đã đánh một Thái Đấu 4 sao đứng đầu trận tuyến thành sương máu!

Tiếp theo, cả người biến thành sát thần điên cuồng hơn, vọt vào vòng vây của sáu trưởng lão còn lại, mở thẳng ra hình thức chém giết đẫm máu, chỉ cần một chiêu tuỳ ý là đã có thể biến một cao thủ cấp Thái Đấu thành sương máu!

“Đại… đại thần!!!”

Lúc này Ô Diệp đã rạp đầu xuống đất với Diệp Hi Hòa, dập đầu điên cuồng!

Mà người nhà họ Lâm gồm Lâm Trường Dần, Lâm Ngọc Sơn và đám người Tống Cung Phụng cũng hoàn toàn quỳ xuống, lộ ra sự say mê vô hạn và vẻ kích động đối với Diệp Hi Hòa đang giết sạch tất cả!

Thế gian thật sự có sự tồn tại vô địch cỡ này sao?

Chỉ trong giây lát, tám vị trưởng lão cấp Thái Đấu ra ngoài với sát khí hừng hực đã bị Diệp Hi Hòa giết còn hai người, lần lượt là đại trưởng lão và nhị trưởng lão.

Hai người trừng mắt nhìn đồng môn bị Diệp Hi Hòa giết sạch, hét thẳng ra tiếng kêu khóc hãi hùng: “Không ổn rồi!!! Một mình hắn bao vây chúng ta!”

“Chạy mau!!”
Chương 47: Giết sạch

Nhưng mà làm sao Diệp Hi Hòa có thể cho đại trưởng lão và nhị trưởng lão cơ hội bỏ chạy, một đạo chân khí bao phủ lên, đánh cả hai người này thành sương máu ngay tại chỗ.

Lúc này, toàn bộ người trong Huyết Đao Môn, toàn diệt!

Ngay cả Thái Đấu 5 sao và Thái Đấu 6 sao cũng không thể chống lại một chiêu của Diệp Hi Hòa.

Quan trọng là Diệp Hi Hòa còn ra chiêu bằng một tay, tay kia vẫn luôn giữ lấy đao khách béo đang trút hơi thở cuối cùng.

Trong lúc đao khách béo nửa chết nửa sống thì cũng nhìn thấy môn phái của mình tiêu diệt, gã sợ đến mức muốn ngất đi, nhiều lần không thể tin được đây là hiện thực.

“Bây giờ có thể nói ra tung tích em gái tao và Lâm Chỉ Huyên rồi đấy, mày cũng không muốn sống dở chết dở mãi như thế này đâu nhỉ?”

“Tôi… tôi giao hai người phụ nữ kia cho chưởng môn chúng tôi rồi. Mà chưởng môn chắc hẳn đã tặng cho Thái Thượng trưởng lão.”

Đao khách béo nhấc đôi mắt cá chết lên nói.

“Thái Thượng trưởng lão?”

“Đúng… Thái Thượng trưởng lão của chúng tôi… Có thể nói là trụ cột của môn phái… Nhưng bình thường lại rất háo sắc.”

“Tuổi đã tám mươi nhưng thích chơi gái…”

“Lâm Chỉ Huyên kia… hoa nhường nguyệt thẹn… vừa khéo hợp với khẩu vị của ông cụ…”

“Vậy em gái tôi thì sao?” Diệp Hi Hòa lại lạnh lùng hỏi.

“Cô ta… cô ta…”

Lời của đao khách béo còn chưa dứt, bỗng nhiên trong Huyết Đao Môn có một ánh đao vô cùng chói mắt bay thẳng đến, hóa thành sóng đao khủng bố, mạnh mẽ chém tới trước mặt Diệp Hi Hòa.

Diệp Hi Hòa nhấc tay hất một cái, lập tức chém ánh đao kia thành vụn phấn.

Sau đó một bóng hình già cỗi mang hơi thở âm u sải bước ra ngoài.

“Chưởng môn…”

Đao khách béo vốn đã tuyệt vọng đến mực tận cùng, lúc gã nhìn thấy bóng dáng này xuất hiện thì bỗng nhiên giống như hồi quang phản chiếu, mừng rỡ rơi nước mắt.

Người bước tới chính là chưởng môn Huyết Đao Môn, cũng là sư phụ gã, Đồ Vạn Đao!

Đồ Vạn Đao, được mệnh danh là Huyết Thủ Nhân Đồ, từ mấy chục năm trước đã có hung danh hiển hách.

Nay ông ta đã là cao thủ Thái Đấu 8 sao, còn đang chuyên tâm tu luyện, đang có xu thế đột phá 9 sao.

Nhưng không ngờ trong chớp mắt có người quấy rầy ông ta tĩnh tu, mà bát đại sư đệ được ông ta sắp xếp giữ cửa núi có vẻ cũng không ngăn cản được.

Giờ phút này ông ta vừa đi ra nhìn thì mới biết đối phương không chỉ giết đến tận cửa đơn giản như vậy, mà còn trực tiếp tàn sát môn phái của ông ta.

Khó khăn lắm mới thu nhận được ngần ấy đồ đệ, công sức tích góp hơn trăm năm nay đã hóa thành hư không, bị giết sạch toàn bộ, máu tươi nhuộm đỏ đường núi.

Ngay hai vị đệ tử ông ta coi trọng nhất cũng đã mất đi một người, người còn lại thì chỉ còn nửa người, bị người ta tóm trong tay.

Rầm!

Sát khí khắp người Đồ Vạn Đao bắn ra, ngay cả trên người cũng có đạo khí đáng sợ xoay tròn, không có gió mà sóng nổi lên mãnh liệt!

“Sư… sư phụ… báo thù cho con và các sư đệ…”

Đao khách béo hấp hối nói.

“Cuồng đồ, mày thật to gan! Dám diệt Huyết Đao Môn của tao, tao muốn băm mày thành trăm mảnh!”

Đồ Vạn Đao hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Hi Hòa nói.

Diệp Hi Hòa âm u nhìn Đồ Vạn Đao, chính là ông ta đã dâng tặng Lâm Chỉ Huyên cho Thái Thượng trưởng lão vô dụng gì kia sao?

Vù!

Bỗng nhiên Đồ Vạn Đao nhấc trường đao đỏ lòm trong tay mình lên, trên thanh đao này, huyết khi phân tán, giống như có một loại uy thế khủng bố, được mệnh danh là đệ nhất danh đao của Huyết Đao Môn, Huyết Ẩm Cuồng Đao!

Thanh đao này tượng trưng cho thân phận và dành riêng cho chưởng môn.

“Giết!” Đồ Vạn Đao hét lớn một tiếng, nắm chặt Huyết Ẩm Cuồng Đao, xông tới chém giết Diệp Hi Hòa.

Thực lực Thái Đấu 8 sao hoàn toàn được thi triển, có thể nói là ngang nhiên vô song, lộ hết tài năng.

Nhưng mà vừa mới vọt tới gần Diệp Hi Hòa, sóng đao đỏ tươi cuồng bạo còn chưa chém xuống, cả người lẫn đao của ông ta đều bị Diệp Hi Hòa tát thành vũng máu.

Đường đường là cao thủ 8 sao, chưởng môn một đời, nhân vật hung danh lan xa, thế mà lại rơi vào kết cục không còn sót lại tí cặn nào.

Toàn bộ hy vọng của đao khách béo tan vỡ, gã ngoẹo đầu, hoàn toàn tắt thở.

Diệp Hi Hòa nhìn thấy tên rác rưởi này không chống đỡ nổi nữa thì bẻ vụn gã, sau đó trong nháy mắt nhảy lên, xông vào trong Huyết Đao Môn.

Đám người Ô Diệp, Lâm Trường Dần, Lâm Ngọc Sơn run rẩy cúng bái phía sau nhìn thấy mà rưng rưng nước mắt, bọn họ cuống quít run rẩy đứng dậy rồi đi theo.

Lúc này trong căn nhỏ cao nhất của Huyết Đao Môn.

Lâm Chỉ Huyên bị trói gô cổ và bịt miệng, ngồi yên trên một chiếc giường, cô ấy hoảng sợ muốn chết nhìn lão già gian manh đang tiến lại gần mình.

“Thật xinh đẹp, gương mặt này của em khiến cho ta nghĩ tới huyền nữ trên trời, nói em là thiên nữ hạ phàm cũng không quá đáng nhỉ?”

Bàn tay to sần sùi của lão già nhẹ nhàng xoa mặt của Lâm Chỉ Huyên, chỉ thấy da mặt Lâm Chỉ Huyên trơn nhẵn mịn màng, tuyệt không thể tả.

Lâm Chỉ Huyên đạp hai chân, liều mạng trốn tránh, nước mắt rơi như mưa, càng sợ hãi nhìn lão già kia.

“Đừng lợ, lát nữa ta sẽ ‘yêu thương’ em thật tốt, chỉ có điều cách yêu của ta có hơi đặc biệt, chỉ sợ em không chịu nổi, khà khà khà…”

Lão già càng nhìn Lâm Chỉ Huyên càng yêu thích không buông tay, nghe đệ tử bên dưới nói người phụ nữ này còn là một trong thập đại mỹ nữ của Tân Hải gì đó, còn tự đưa thân tới trước mặt.

Thì ra phụ nữ dưới núi đều xinh đẹp và tươi ngon như thế, bây giờ ông ta còn có một loại suy nghĩ là muốn chiếm được hết tất cả thập đại mỹ nữ để chơi cho đã.

“Biết không? Hễ là phụ nữ mà già đây từng sủng hạnh, cuối cùng cũng chỉ có kết cục bị chơi đến tàn rồi vứt bỏ.”

Cái tay của lão già đã chậm rãi chuyển tới cổ áo của Lâm Chỉ Huyên, ông ta cười gian xảo: “Phía trước em, để ta suy nghĩ tí, ừ, có khoảng hơn hai trăm phụ nữ đã bị ta chơi rồi, hành hạ đến thân tàn ma dại, sau đó mới ném ra sau núi…”

“Nhưng em là ngoại lệ, cho dù ta ép khô em thì cũng sẽ giữ em lại trong căn phòng này, dù sao em cũng khiến ta biết diễm phúc nhân gian mà ta đã từng hưởng thụ tuyệt diệu cỡ nào…”

Ngón tay ông ta cởi từng cúc áo trước vạt áo của Lâm Chỉ Huyên, chỉ lát nữa thôi là sẽ làm lộ ra vòng một của Lâm Chỉ Huyên.

Nhưng đúng lúc này bỗng nhiên cửa phòng bị người ta đẩy ra.

Sau đó một đệ tử đổ mồ hôi ròng ròng, mặt tái mét giống như chạy trối chết xuất hiện ở đó: “Thái… Thái Thượng trưởng lão, không hay rồi! Có người giết lên núi! Người kia giết sạch môn phái chúng ta, ngay cả chưởng môn và bát đại trưởng lão cũng…”

Phụt!

Lời còn chưa dứt, một đạo chân khí bay từ xa tới, trực tiếp biến tên đệ tử cuối cùng của Huyết Đao Môn này thành vũng máu, bắn lên mặt Thái Thượng trưởng lão.

Thái Thượng trưởng lão, cũng chính là lão tổ Huyết Đao tiếng thối vang xa, ông ta lau mạnh máu bắn lên mặt.

Ai to gan như thế, lại dám cắt đứt cảm hứng của ông ta?

Mà lúc này chỉ thấy một bóng hình đầy sát khí cuồng bạo nhanh chân đi vào, âm u khóa chặt ông ta,

Lâm Chỉ Huyên nhìn thấy bóng hình ấy, trong nháy mắt không nhịn được mà nước mắt tuôn rơi, cơ thể mềm mại run rẩy.

Bởi vì bóng dáng như thiên thần hạ phàm này chính là Diệp Hi Hòa.
Chương 48: Thân phận thật sự của lão tổ Huyết Đao

Từ trước khi Diệp Hi Hòa xuất hiện, Lâm Chỉ Huyên đã từng tưởng tượng.

Liệu tên quyết đoán bá đạo, coi trời bằng vung này có đến cứu mình không?

Đáng tiếc đáp áp lại là không, cuối cùng đó chỉ là một loại ảo tưởng của cô ấy.

Cô ấy cảm thấy đối với Diệp Hi Hòa mà nói thì mình không đủ để Diệp Hi Hòa tiêu diệt Huyết Đao Môn.

Hơn nữa cường giả trong Huyết Đao Môn này thật sự khủng bố, một đệ tử chân truyền nào đó thôi cũng có thể so với Tống cung phụng, thực lực thậm chí còn cao hơn Tống cung phụng.

Cho nên cô ấy không dám hy vọng xa vời rằng Diệp Hi Hòa hoành hành ngang ngược cũng dám tới nơi này, một mình cứu người.

Thật không ngờ giấc mơ giả tưởng không thể thực hiện được của cô ấy, bây giờ lại thật sự hiện ra trước mắt.

Diệp Hi Hòa cứ ngang ngược đi tới, giáng xuống như thần binh trong khoảnh khắc nguy hiểm nhất của cô ấy.

“Thằng oắt, mày là ai? Lại dám đến phá hỏng chuyện tốt của tao, còn giết người môn phái tao?”

Lão tổ Huyết Đao đứng chắp tay.

Mặc dù ông ta cũng rất kinh ngạc trước sự xuất hiện của Diệp Hi Hòa, hơn nữa nhất thời không nhìn ra được thực lực của Diệp Hi Hòa.

Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là ông ta sẽ bị Diệp Hi Hòa hù dọa.

Ông ta thân làm định hải thần châm của Huyết Đao Môn, là chỗ dựa cuối cùng của chốn này, tồn tại giống như lão tổ, một thân thực lực này còn vượt qua cấp Đại Thái Đấu, Đại Thái Đẩu 1 sao danh xứng với thực.

Giới võ đạo có nói, dưới Đại Thái Đấu đều như sâu kiến.

Nghĩa là ngay cả Đại Thái Đấu và Thái Đấu bình thường cũng có một ranh giới to lớn, người lên được đó có thể coi trời bằng vung, hoành hành ngang ngược.

Diệp Hi Hòa không nói gì mà chỉ liếc nhìn Lâm Chỉ Huyên dưới đất.

May mắn bản thân tới kịp lúc, Lâm Chỉ Huyên cũng chưa bị lão tổ Huyết Đao nhúng chàm.

Nhưng không may là hắn không phát hiện bóng dáng Tiểu Vũ trong căn phòng nhỏ này.

“Em gái tôi, Diệp Hinh Vũ ở đâu?”

“Mày nói là con bé hai chân tàn tật kia kia hả? Hố hố, đương nhiên là tao đưa nó cho anh cả tao rồi.”

Lão tổ Huyết Đao cười nói: “Vị anh cả kia của tao, chủ nhân của anh ấy thích tận hưởng bé gái tươi non nhất, làm ‘Đĩa sushi sống’.”

“Dù hai chân em gái mày biến dạng, nhưng gương mặt lại rất trong sáng và xinh đẹp.”

“Chủ nhân anh cả tao sẽ thích, nhất là sau khi ăn xong còn có thể thảo phạt một trận, chậc chậc, nghĩ đến thôi đã thấy sướng thay.”

Ầm!

Trên người Diệp Hi Hòa bỗng nhiên bắn ra sát khí khủng bố.

Tiểu Vũ, đĩa sushi sống?

Loại chuyện như vậy không phải là cách chỉ có những tên đàn ông biến thái nước Nhật kia mới nghĩ ra để hành hạ bé gái sao? Bây giờ anh cả và chủ nhân lão tổ Huyết Đao này cũng…

“Ông là người Nhật?”

Diệp Hi Hòa âm u hỏi.

“Không sai, bị mày đoán được rồi.”

Lão tổ Huyết Đao cười khặc khặc quái dị nói: “Dù sao những người bên dưới kia đều chết hết rồi, tao cũng không có gì không thể thừa nhận nữa.”

“Không sai, tao chính là người Nhật Bản, tên thật Tokuno Takeshi!”

“Anh cả tao chính là hội trưởng thương hội Nhật Bản đi theo bảo vệ bên cạnh Yoshimura Taku, Shigeo Tokuda.”

“Năm đó Trung Quốc xảy ra chiến tranh xâm lược, tao bị đưa đến nước Trung Quốc làm võ sĩ trẻ.”

“Sau khi kết thúc chiến tranh tao đã ở lại, mai danh ẩn tích, gia nhập Huyết Đao Môn vừa mới sáng lập không lâu lúc ấy.”

“Những năm này trên danh nghĩa tao là Thái Thượng trưởng lão Huyết Đao Môn, thực tế cũng đang làm công việc gián điệp và tình báo, không ngừng ăn cắp được một số cơ mật của Trung Quốc bọn mày, truyền về nước mẹ.”

“Cho nên Diệp Hi Hòa, bây giờ mày giết nhiều môn hạ của tao như vậy, tao không hề đau lòng, dù sao bản thân bọn chúng cũng không phải đồng bào của tao, mà là của mày, ha ha ha.”

Nghe Tokuno Takeshi phanh phui mọi thứ như thế, cho dù là Lâm Chỉ Huyên trên giường cũng không khỏi ớn lạnh một trận, vô cùng buồn nôn.

Vừa nãy cô ấy vậy mà xém chút bị lão tặc như vậy nhúng chàm, nghĩ tới thôi cũng thấy ghê tởm, nổi da gà khắp người.

“Diệp Hi Hòa, mày cho rằng tao không biết những chuyện mày làm ra ở thương hội Nhật Bản sao?”

Tokuno Takeshi cười lạnh nói với Diệp Hi Hòa: “Mày to gan lớn mật, lại dám tới địa bàn bọn tao giết người, ngài Yoshimura sẽ không bỏ qua cho mày đâu.”

“Cho nên ông ta mới để anh cả tao nhờ tao vận dụng sức mạnh của Huyết Đao Môn mà bắt mày lại.”

“Đây vốn là một mũi tên hạ hai con chim, bởi vì trước đây không lâu mày cũng từng giết chết trưởng lão Huyết Đao Môn, hai bên đã kết thù hận.”

“Nhưng không ngờ mày là tên cuồng đồ, lại dám giết tới đây, đúng là trời muốn tự tay tao giải quyết mày mà.”

“Nói xong chưa?”

Diệp Hi Hòa lạnh lùng nhìn lão quỷ này, vẻ mặt giống như băng lạnh muôn đời không tan.

“Đương nhiên, dù sao mày cũng đã chết đến nơi rồi, nói ra những việc này, trong lòng tao cũng thoải mái.”

Tokuno Takeshi chậm rãi lấy trường đao ra, nếu như nhìn kỹ thì sẽ phát hiện cho dù là hình dáng hay chất liệu của thanh đao này đều rất giống Thái Đao của võ sĩ Nhật.

Huyết Đao Môn này, nhiều năm như vậy mà không có ai phát hiện Thái Thượng trưởng lão bọn họ là một lão quỷ, hoặc là cho dù phát hiện cũng cố ý giả vờ như không thấy, cùng chung một giuộc.

Bọn họ xứng đáng bị diệt.

“Tới đi, để cậu lĩnh giáo một chút đao pháp vô thượng của tôi, ‘Bạo Lưu Phá’, Bakayarooooo.”

Hai tay Tokuno Takeshi cầm đao rồi mạnh mẽ xông về phía trước, đi tới trước mặt Diệp Hi Hòa chém xuống một cái.

Một đao kia trực tiếp vẽ thành vòng cung trên đỉnh đầu, sát khí tăng cao, toàn bộ không khí trong phòng đều giống như bị rút đi.

Mắt thấy ánh đao sấm vang chớp giật đánh xuống, Diệp Hi Hòa lại tóm lấy lưỡi đao của ông ta, sau đó túm cả người Tokuno Takeshi qua, trở tay cầm đao rồi lại bắt đầu điên cuồng chém qua.

Tokuno Takeshi đáng thương vốn chưa phản ứng kịp thì đã phát hiện da thịt trên người mình không ngừng tung bay, máu tươi văng khắp nơi, đau đớn không ngừng lan tràn khắp người rồi trên lên đại não.

“Đây… đây là?”

Sau khi các dây thần kinh đau đớn lan ra nhiều nơi, Tokuno Takeshi mới nhận ra được xảy ra chuyện gì, ông ta vậy mà bị giết chết tươi.

Không, chuyện này không thể nào!

Ông ta là cao thủ Đại Thái Đẩu 1 sao đó.

Hơn nữa ông ta còn dùng sát chiêu Bạo Lưu Phá mạnh nhất của mình, sao có thể vừa giáp mặt thì đao đã bị đoạt, ngược lại còn tự trở thành thịt cá trên thớt gỗ?

“A a a! A a a a!”

Trong miệng Tokuno Takeshi phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết, mắt trần có thể nhìn thấy cho dù là quần áo hay da thịt trên người ông ta đều bị Diệp Hi Hòa cắt thành từng mảnh bay ra ngoài, cả người ngổn ngang tại chỗ, trong nháy mắt bị cao thành một bộ xương.

Hình ảnh thê thảm ấy, ngay cả Lâm Chỉ Huyên ngồi nhìn cũng sợ run, nhưng đúng là hả giận thật.

Cuối cùng sau khi Tokuno Takeshi chỉ còn dư lại vài cái nội tạng và một cái đầu lâu, Diệp Hi Hòa mới buông ông ta ra.

Một cái băng châm đập vào trán Tokuno Takeshi, bảo đảm ông ta không chết, sau đó hắn lấy ra điện thoại mới mua từ trên người nói: “Gọi điện cho anh cả và Yoshimura gì kia của ông đi.”

“Cứ nói tôi dùng lão gián điệp nhà ông đổi lấy em gái Diệp Hinh Vũ của tôi. Tốt nhất là bọn họ nên đảm bảo em gái tôi an toàn.”

“Nếu không Tiểu Vũ thiếu một sợi tóc, tôi bảo đảm nước Nhật Bản các ông sẽ bị tiêu diệt, đây là lời của Diệp Hi Hòa tôi nói.”
Chương 49: Dịu dàng tựa ngọc

Nghe coi, này là đang nói tiếng người hả?

Em gái thiếu một cọng tóc, nước Nhật Bản sẽ bị tiêu diệt, đám ác ma cuồng em gái nhất trần đời cũng chưa từng thấy như thế nhỉ?

Có lẽ chỉ có Diệp Hi Hòa biết, lời này của hắn không hề điên cuồng tí nào.

Ba năm nay Tiểu Vũ cũng chịu khổ quá nhiều rồi, bản thân hứa bảo vệ em ấy, nhưng lại khiến em ấy gặp nguy hiểm, bản thân làm anh trai, nếu không giết đến long trời lở đất thì sao có thể đối mặt Tiểu Vũ?

“Mau gọi đi!” Diệp Hi Hòa nghiêm túc nói với Tokuno Takeshi.

Vào lúc này Tokuno Takeshi quả thật đau đớn không thôi, nhưng muốn chết lại không chết được, khỏi phải nói đau khổ bao nhiêu.

Ông ta bất đắc dĩ mới nói ra dãy số, để Diệp Hi Hòa giúp ông ta gọi cú điện thoại này.

“Anh cả, là em…”

Ông ta hấp hối nói.

“Takeshi, bắt được dư nghiệt nhà họ Diệp kia chưa? Việc này tính công cho Huyết Đao Môn cậu, phía Yoshimura sẽ ghi nhớ công lao của cậu.”

“Anh cả, em bị người ta bắt rồi…”

Tokuno Takeshi mắng chửi: “Bây giờ nghiệt chủng Trung Quốc này đang tùng xẻo em ở đây này, em thảm lắm anh ơi.”

“Anh cả, anh nhất định phải báo thù cho em! Tự tay chém hắn thành trăm mảnh, ngàn đao tùng xẻo.”

Phía bên kia điện thoại tràn ngập kinh hãi.

Bởi vì Shigeo Tokuda cũng không ngờ dư nghiệt nhà họ Diệp, Diệp Hi Hòa, lại có thể tìm được em trai, hơn nữa còn đánh bại em trai?

Em trai là Đại Thái Đấu 1 sao cường đại, trong tay sở hữu đao pháp “Bạo Lưu Phá” tinh xảo, sao có thể thua được chứ?

Bỗng nhiên Diệp Hi Hòa để điện thoại bên tai mình: “Ông là Shigeo Tokuda?”

“Không sai! Mày liệu hồn thả em trai tao ra, nếu em trai tao mà chịu đựng đau đớn gì, tao sẽ đòi lại trên người mày gấp trăm lần.”

“Bây giờ ông ta còn chưa chết.”

Diệp Hi Hòa lạnh lùng nhìn đầu lâu Tokuno Takeshi treo lủng lẳng nói: “Có điều tôi không bảo đảm ông ta có thể kiên trì quá lâu.”

“Hạn cho ông trong thời gian ngắn nhất đưa em gái tôi tới Huyết Đao Môn, cũng bảo đảm em gái tôi bình yên vô sự.”

“Nếu không Tokuno Takeshi chỉ là bắt đầu, tôi sẽ rung hồi chuông báo tử tiêu diệt nước Nhật của các ông.”

“Súc sinh, mày chờ đó!”

Phía bên kia điện thoại, Shigeo Tokuda ném mạnh điện thoại xuống, trực tiếp nổi khùng.

Ông ta chỉ có một người em trai, bây giờ em trai lại thất bại, còn rơi vào tay người khác, khiến trái tim võ đạo của ông ta cũng bắt đầu hỗn loạn.

“Ngài Tokuda, sao vậy? Xảy ra chuyện ngoài ý muốn?”

Một người đàn ông bước tới, chính là Yoshimura Taku.

“Em trai tôi bị bắt rồi.”

Shigeo Tokuda nghiến răng nghiến lợi, trong đôi mắt đầy thù hận.

“Nó kính dâng cuộc đời mình cho đế quốc Nhật Bản và bệ hạ Thiên Hoàng, ở nơi chật hẹp nhỏ bé như Tân Hải của Trung Quốc này, một mình ẩn náu mấy chục năm, đưa về vô số tình báo.”

“Bây giờ tôi không thể để cho nó chết thảm trong tay chó Trung Quốc được, tôi hứa sẽ mang nó về nước mẹ, lá rụng về cội.”

“Vậy bây giờ ông định làm gì?” Yoshimura Taku nhíu mày hỏi.

Mặc dù gã ta là chủ nhân của Shigeo Tokuda, nhưng bởi vì Shigeo Tokuda quá lớn mạnh, gã ta cũng không dám không nể mặt đối phương, thậm chí còn kính cẩn đối phương ở một mức độ nào đó.

“Ngài Yoshimura, trước tiên đừng đụng vào con nhóc tên Diệp Hinh Vũ, tôi muốn dẫn cô ta tới Huyết Đao Môn.”

“Đợi tôi giết được thằng chó kia rồi sẽ đưa cô ta về, để ngài tận hưởng.”

Thật ra Yoshimura Taku có hơi không nỡ.

Dù sao Diệp Hinh Vũ thật sự rất hợp khẩu vị gã ta, quá mặn mà, cũng quá đơn thuần.

Ở Nhật Bản không tìm ra được mấy bé gái thật sự đơn thuần từ trong xương như vậy.

Nhưng Shigeo Tokuda không lên tiếng, gã ta cũng hết cách, chỉ có thể nói: “Được! Vậy ông đi nhanh về nhanh, tôi tin ngài Tokuda chắc chắn có thể chiến thắng trở về, ngoài ra tôi còn phái một số người giúp đỡ ông…”

“Không cần.”

Shigeo Tokuda khoát tay áo một cái, ông ta vẫn rất tự kiêu về thực lực của mình, trực tiếp tóm lấy Diệp Hinh Vũ rồi lái xe nhanh chóng rời đi.

Yoshimura Taku nheo mắt lại, hít sâu một hơi: “Mikami Yua, đến lúc cô hành động rồi.”

Từ trong tối có một giọng nữ lạnh lùng vang lên: “Vâng, chủ nhân.”

Huyết Đao Môn, phòng nhỏ trên núi.

Sau khi Tokuno Takeshi nhìn Diệp Hi Hòa nói chuyện với anh cả xong thì rối loạn nói: “Diệp Hi Hòa, bây giờ cậu có thể tha cho tôi chưa?”

Diệp Hi Hòa ném ông ta ra ngoài.

Bên kia có một đống đất.

Bên trên có rất nhiều kiến, còn có ruồi và muỗi, mà chúng thích nhất món sườn mới cạo như Tokuno Takeshi.

Thế là Tokuno Takeshi trực tiếp nhận lấy sự hành quyết tàn khốc và đau đớn gấp mười lần xử tử, người và đầu bị kiến cắn xé.

“A! Dư nghiệt nhà họ Diệp, mày sẽ không được chết tử tế đâu!”

Lúc này Diệp Hi Hòa đi tới trước mặt Lâm Chỉ Huyên, trông thấy Lâm Chỉ Huyên rung rưng nước mắt nhìn hắn, hắn tiện tay giơ tay cởi từng sợi dây thừng trên người Lâm Chỉ Huyên, cũng lấy khăn ra khỏi miệng cô ấy.

“A!” Lâm Chỉ Huyên không nhịn được mà nhào thẳng vào trong lòng Diệp Hi Hòa, khóc lớn thành tiếng.

Cô ấy thật sự quá uất ức, cũng quá sợ hãi.

Nếu như không có Diệp Hi Hòa, cô ấy thật sự không dám tưởng tượng kết cục vừa nãy của mình.

Mà một cô gái dịu dàng tựa ngọc đang nằm trong ngực khiến Diệp Hi Hòa nhíu mày, nhưng hắn cũng không đẩy Lâm Chỉ Huyên ra.

Cứ để cô ấy lẳng lặng khóc như thế một lát.

Lúc này đám người Ô Diệp, Lâm Trường Dần và Tống cung phụng bên dưới cũng đi lên.

Mọi người vốn còn rất lo lắng tình huống trên núi, nhưng sau khi đi lên thì nhìn thấy hình ảnh không tưởng được, bọn họ lập tức lúng túng và dừng bước.

Lâm Trường Dần và Lâm Ngọc Sơn liếc nhìn nhau, đều lộ ra vẻ mặt cổ quái.

Trên thực tế bọn họ không những không buồn khi cháu gái có thể chủ động ôm ấp yêu thương Diệp Hi Hòa, ngược lại còn hơi vui mừng.

Chỉ với những gì Diệp Hi Hòa đã thể hiện dưới chân núi đã đủ chinh phục tất cả mọi người, họ cảm thấy nếu Lâm Chỉ Huyên có thể may mắn đi theo rồng trong biển người này tuyệt đối là chuyện may mắn cả đời.

Vù!

Lúc này Lâm Chỉ Huyên cũng nhận ra đám người ông nội đi lên, cô ấy vội đẩy Diệp Hi Hòa ra, gương mặt tuyệt đẹp vẫn vương nước mắt, rung động lòng người.

“Diệp Hi Hòa, xin lỗi… Tôi không bảo vệ tốt cho Tiểu Vũ, nếu sớm biết thì tôi đã không nên tự làm chủ để chú Tống rời đi.”

Sau khi sự ngượng ngùng qua đi thì cô ấy lại hơi áy náy mà nói với Diệp Hi Hòa.

Diệp Hi Hòa không nói gì, Lâm Chỉ Huyên vốn không có nghĩa vụ bảo vệ Tiểu Vũ, huống chi cho dù lúc ấy có Tống cung phụng thì cũng không có chỗ dùng.

Hắn đánh giá Lâm Chỉ Huyên từ trên xuống dưới một phen, xác nhận cô ấy không có chuyện gì lớn mà chỉ bị trẹo chân, hắn bèn nói: “Đưa chân cô cho tôi.”

“Hả… Cái gì?” Lâm Chỉ Huyên kinh ngạc.

Diệp Hi Hòa không nói gì mà giơ tay nắm lấy cẳng chân bị trẹo kia của cô ấy, cởi giày cô ấy ra.

“A…” Trong phút chốc, một bàn chân trắng nõn linh lung rơi vào trong tay Diệp Hi Hòa.

Bàn chân này quả nhiên là cực phẩm, da thịt trơn mềm như được ngâm sữa bò, đường cong tinh tế mịn màng và xinh đẹp, mềm nhũn cầm trong tay, quả thực là mềm mịn không xương.

Mặt Lâm Chỉ Huyên đỏ chót, tim đập nhanh, không biết rốt cuộc Diệp Hi Hòa muốn làm gì, bàn chân phụ nữ cho luôn là nơi vô cùng nhạy cảm, sao người này có thể thô lỗ như vậy?

Nhưng một giây sau chỉ nghe rắc một tiếng, Diệp Hi Hòa đã nắn lại bàn chân bị trẹo của cô ấy.

Lâm Chỉ Huyên kêu đau một tiếng, nhưng mà ngay sau đó trái tim đã đập rộn ràng, đôi mắt to ngập nước ngắm nhìn Diệp Hi Hòa, tỏa ra ánh sáng mông lung…
Chương 50: Thiên Quốc

“Khụ khụ!”

Thấy Diệp Hi Hoà đã chữa trị xong cho cháu gái, cuối cùng đám người Lâm Trường Dần cũng bước ra.

“Chỉ Huyên, cháu không sao chứ?”

Lâm Trường Dần ra vẻ thăm hỏi ân cần, thật ra trong lòng lại vui như nở hoa.

Sau lần gặp gỡ này, cháu gái mình đã có một bước phát triển nhảy vọt với Diệp Hi Hoà, ngay cả bàn chân cũng bị hắn chơi đùa rồi…

“Không, không sao ạ.”

Lâm Chỉ Huyên lắc đầu, mặt đỏ như máu, trong lòng lại thầm buồn bực, tức giận trừng mắt nhìn Diệp Hi Hòa, vừa rồi là sao vậy hả?

Nếu người này muốn làm gì với cô thì sao không biết đường làm sau lưng chứ!

Lúc này, Diệp Hi Hoà đã rời khỏi căn phòng, một mình ra ngoài, ngồi trên một tảng đá.

Hắn đang lo cho sự an nguy của Diệp Hình Vũ.

Có lẽ chờ sau khi Tiểu Vũ hồi phục, mình sẽ tôn trọng nguyện vọng của con bé, đưa con bé vào con đường tu luyện.

Bằng không, sớm muộn gì Diệp Hinh Vũ cũng sẽ gặp nguy hiểm như vậy. Dựa vào người khác mãi mãi không tốt bằng dựa vào chính mình!

Đúng lúc này, một tiếng gầm thét như sấm rền đột nhiên vang lên dưới chân núi: “Súc sinh Diệp Hi Hòa! Trả lại em trai cho ta!!”

Sau đó, một luồng sát khí cuồn cuộn càn quét lên từ dưới chân núi. Hiển nhiên, đó chính là Shigeo Tokuda đang điên tiết. Ông ta xách theo Diệp Hinh Vũ, trực tiếp sải bước lên núi!

“Đại ca…”

Tokuno Takeshi nhọc nhằn quay đầu nhìn về phía đại ca. Hiện giờ mặt mũi hắn ta đã bị ruồi muỗi bu kín, thậm chí đám kiến còn gặm nát nhãn cầu, máu me be bét, ai thấy cũng phải rùng mình.

“Không!!!”

Shigeo Tokuda thét lên một tiếng thảm thiết, ngay sau đó định bóp cho Diệp Hinh Vũ nổ tung!

Nhưng vào đúng khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một luồng chân khí bỗng bắn thẳng về phía ông ta. Shigeo Tokuda lập tức giơ đao lên chặn. Bịch! Ông ta bị đánh văng!

Shigeo Tokuda bị đánh bay ra xa tám trăm mét, văng xuống từ đỉnh núi như một đường parabol, người ngợm đập mạnh vào chân núi, rống lên đầy thê thảm.

Diệp Hi Hòa lập tức vọt tới, đỡ được Tiểu Vũ!

Diệp Hình Vũ hiện vẫn đang hôn mê bất tỉnh, sắc mặt ửng hồng, hơi thở yếu ớt, vừa nhìn đã bất không phải chỉ ngủ bình thường mà đã bị hạ thuốc!

Đám Nhật Bản chết tiệt, chúng thật sự dám hại Tiểu Vũ, dùng cơ thể con bé để làm đĩa sushi sống, hưởng dụng thân thể bé gái!

Sát khí trên người Diệp Hi Hòa bùng lên đùng đùng, khiến những cơn cuồng phong nổi lên khắp đỉnh núi, cỏ đá tung bay, cây cối lắc lư. Người nhà họ Lâm sợ mất mật, thậm chí cũng bị thổi xiêu xiêu vẹo vẹo.

“Tên chết dẫm kia!! Súc sinh, mày đã làm trò gì!!!”

Đột nhiên, Shigeo Tokuda căm phẫn xông vọt lên từ dưới chân núi, một tay giơ tachi lên cao. Nhưng, gân xanh trên bàn tay chợt nổ tung, hổ khẩu vỡ nứt, chảy máu.

Ông ta thật sự không thể tin rằng Diệp Hi Hoà chỉ dùng một luồng khí nhưng lại có thể làm mình chật vật như vậy!

Cũng may thanh đao trong tay ông ta không phải vật thường, nó chính là Thiên Quốc - một trong số mười thanh đao danh tiếng của Nhật Bản.

Với thực lực của mình, Shigeo Tokuda vốn không xứng có được thanh Thiên Quốc này. Song, vì ông ta đã lập nhiều chiến công hiển hách cho Nhật Bản, hiện tại cũng gánh vác trách nhiệm lớn lao, thêm nữa còn phụ trách việc bảo vệ Yoshimura Taku nên Thiên Hoàng mới đặc cách ban thanh đao này.

Khi nhìn thấy thanh đao, Diệp Hi Hoà liền hiểu lý do Shigeo Tokuda không chết ngay lập tức dưới luồng chân khí của hắn. Đó đều là công lao của thanh đao kia.

Bằng không, ông ta đã sớm biến thành thịt nát rồi!

Thanh đao kia cũng tạm được, nhưng lần sau đừng lấy ra nữa, nó chỉ miễn cưỡng chịu đựng một phần triệu lượng chân khí mà hắn tuỳ tiện bắn ra thôi.

“Súc sinh Diệp Hi Hòa, rốt cuộc thực lực của mày đến đâu? Tao là Đại Thái Đấu hai sao, trong tay sở hữu Thiên Quốc, vì sao mày vẫn có thể đánh lại tao?!”

Shigeo Tokuda nhìn chằm chằm Diệp Hi Hoà, hỏi.

Mặc dù ông ta chỉ mạnh hơn Tokuno Takeshi một cảnh giới nhỏ nhưng cũng đã là rất rất đỉnh rồi!

Từ xưa đến nay, con đường võ đạo luôn là đi từng cửa ải, vượt từng cảnh giới. Cảnh giới càng cao thì càng khó thăng cấp!

“Ư ư!”

Tokuno Takeshi nhìn đại ca mình một cách khổ sở. Ông ta muốn nói gì đó, khổ nỗi kiến bò đầy trong miệng, không thể phát ra câu nào, chỉ có thể nức nở kêu rên!

Diệp Hi Hoà không muốn lảm nhảm với một kẻ sắp chết, hắn lập tức vung tay, định đập chết tên chó Nhật Bản này!

Nói thì chậm nhưng lại xảy ra rất nhanh. Thấy bàn tay lớn đầy chân khí vung tới, Shigeo Tokuda đột ngột thét lớn: “Vạn Hiểu!!”

Sau đó, một luồng đao khí bất ngờ bùng lên từ thanh đao Thiên Quốc, muốn chống chọi với chân khí trong tay Diệp Hi Hòa.

Song, mặc dù đao khí của đao Thiên Quốc cũng rất kinh khủng nhưng vẫn bị chân khí trong tay Diệp Hi Hòa trấn áp, vỡ tung thành từng mảnh, tan biến vào hư vô!

Shigeo Tokuda trợn trừng mắt, vận hết sức bình sinh, phát huy tối đa sức mạnh Đại Thái Đấu 2 sao của mình!

“Thập Hổ!!”

Hai tay Shigeo Tokuda ra sức nâng đao, muốn đâm thủng luồng chân khí đằng đằng đang bao phủ quanh Diệp Hi Hoà, nhưng ông ta lại chỉ như châu chấu đá xe, trứng chọi với đá!

Một giây sau!

Ầm!!!

Bàn tay chân khí áp xuống, Shigeo Tokuda lập tức bị đập nát thành làn sương máu, thanh tachi Thiên Quốc cũng táng theo, hoàn toàn tan nát, hoá thành mảnh vụn rơi xuống đất!

Một luồng sóng khí cuồn cuộn bốc lên, sau khi uy lực khủng khiếp còn sót lại kia tan biến, mọi người mới phát hiện trên mặt đất chỉ có một cái hố hình năm dấu ngón tay rất bắt mắt!

Shigeo Tokuda đã tan thành mây khói!!!

Shhh!!!

Sau khi chứng kiến cảnh tượng, đám Ô Diệp, Lâm Ngọc Sơn đâu dám mô tả nó bằng từ “phục sát đất” nữa,

Kia là Đại Thái Đấu 2 sao đấy!!!

Đối với bọn họ, đó là sự tồn tạ sánh ngang với thần, chỉ nghe tới nhưng không bao giờ đạt được!

Vậy mà lại bị Diệp Hi Hoà đập phát chết luôn…

Tokuno Takeshi vốn chỉ còn chút hơi tàn, thấy cảnh này lập tức chết vì sợ!!!

Ông ta biết cuối cùng bản thân cũng không thể trở về nước mẹ nữa rồi…

Đúng lúc này, hai luồng ánh sáng bỗng bắn tới!!

Diệp Hi Hoà đưa tay ra bắt được chúng, hoá ra là hai chiếc kunai!

Ngay sau đó, một bóng dáng nhanh nhẹn hiện ra, vươn tay ra chụp mạnh về phía cổ họng Diệp Hi Hoà!

Diệp Hi Hoà chỉ phất tay một cái đã đánh văng bóng người nọ.

Không khí dao động, một cô gái duyên dáng bị đánh bay, nện mạnh xuống mặt đất, miệng trào máu tươi!

Diệp Hi Hoà tiến lên, tóm lấy cô nàng trên đất. Đối phương là một nữ ninja, thực lực không tầm thường, nếu bàn về năng lực thực chiến thì cô chẳng thua kém Shigeo Tokuda sở hữu Thiên Quốc là bao.

Tuy vậy, hiện tại cô ta đã rơi vào trong tay Diệp Hi Hoà, hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu!

“Cô là ai?”

Diệp Hi Hoà cố tình không đập nát bét nữ ninja kia, bởi vì hắn vẫn còn điều muốn tra hỏi.

Nữ ninja trừng mắt nhìn Diệp Hi Hòa, chợt tỏ ra coi thường cái chết, móc ra một chiếc kunai, đâm mạnh vào tim mình!

Ương ngạnh nhỉ?

Diệp Hi Hòa tiện tay hất văng kunai của cô ta ra xa, sau đó tóm lấy cổ tay nữ ninja, nhấc lên cao: “Cô cho rằng tôi sẽ không hành hạ phụ nữ Nhật Bản ư? Mau khai báo vị trí của Yoshimura Taku, bằng không, tôi sẽ khiến cô thấy chết cũng là một hy vọng hão huyền!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Võ Thánh Diệp Hi Hòa
  • Đang cập nhật
Thần Võ Thiên Tôn
Chương 211-215\
Võ Đạo Tông Sư
Võ Giả Báo Thù
  • Bắc Diệp
Truyền Kỳ Võ Bá
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom