-
Chương 21-25
Chương 21: Không đánh đã khai
Nhà họ Diệp!!!
Lâm Trường Dần vô cùng bất ngờ khi nghe xong lời của Diệp Hi Hòa.
Thảo nào từ nãy ông ấy cứ thấy Diệp Hi Hòa quen mắt, ra là thiếu gia của nhà họ Diệp ngày xưa.
Nhưng chẳng phải theo tin đồn, hắn đã chết rồi sao, không có người nào trong nhà họ Diệp sống sót trong thảm kịch đó cả!
Lâm Trường Dần đang định nói gì đó thì bên ngoài vang lên tiếng quát lạnh lùng: "Tên tàn dư họ Diệp kia, Diệp Hi Hòa, cút ra đây chịu chết đi!"
Mọi người nhà họ Lâm sợ hãi nhìn ra, chỉ thấy ngoại trừ Tống cung phụng, các cao thủ cấp Tông sư khác của nhà họ Lâm đều bị ném vào, dáng vẻ rũ rượi hộc máu trông vô cùng nhếch nhác.
Đám tay chân, gia nhân của nhà họ Lâm cũng bị võ công kinh khủng đánh bay tứ tung, có người ngã đến gãy xương đứt gân, còn có người đã chết thảm, nằm la liệt dưới đất.
"Hắc… Hắc Bạch Vô Thường!!"
Mọi người nhà họ Lâm nhận ra đám hung thủ xông vào chính là hai cánh tay đắc lực của La Diêm Thiên thuộc Diêm Vương Điện, Hắc Bạch Vô Thường!
Trong đó, Bạch Vô Thường mặc áo trắng, Hắc Vô Thường mặc đồ đen, cả hai đều là người tàn nhẫn, thực lực thuộc Tông sư 8 sao!
"Sao người của Diêm Vương Điện lại đến đây, còn kêu đích danh tên nhóc này nữa chứ?"
Cả nhóm người nhà Lâm nhìn Diệp Hi Hòa với ánh mắt kỳ quái.
Tuy nhiên, mặc dù Hắc Bạch Vô Thường đến vì Diệp Hi Hòa, nhưng hành động của bọn chúng quá vô lễ rồi, về danh vọng, nhà họ Lâm cũng không kém Diêm Vương Điện là bao, đây coi như công khai giết người à?
"Lý nào lại như vậy, người của La Diêm Thiên dám lộng hành đến thế sao? Anh bạn yên tâm, có tôi Lâm Trường Dần ở đây, chúng không thể làm hại một sợi tóc nào của cậu, tôi sẽ ra ngoài xem thử!"
Dù chưa rõ tình hình, Lâm Trường Dần vẫn quyết định bảo vệ Diệp Hi Hòa, ông ấy nhờ Lâm Chỉ Huyên dìu lấy, lê lết ra khỏi giường rồi đi thẳng ra ngoài.
Vẻ mặt Diệp Hi Hòa trở nên xám xịt, sát khí bốc lên dữ dội hơn, hắn vừa mới sắp hỏi ra manh mối năm xưa thì bị người đến quấy rối, Diêm Vương Điện này đúng là tự tìm đường chết!
Bên ngoài, Hắc Bạch Vô Thường vứt bay hai cao thủ 7 sao còn lại của nhà họ Lâm, rồi ngạo nghễ bước tới.
Hơn 30 tinh binh của Diêm Vương Điện đi theo sau bọn họ, kẻ nào cũng bày ra vẻ mặt dữ dằn, tràn ngập sát khí!
"Hắc Bạch Vô Thường, các người dám lộng hành như vậy, nhà họ Lâm là nơi các người tung hoành sao?!"
Lâm Trường Dần vừa bước ra đã quở trách Hắc Bạch Vô Thường.
Bọn họ cũng khá bất ngờ khi nhìn thấy ông ấy.
Theo tin đồn, gia chủ nhà họ Lâm đã bệnh nặng, tuổi thọ ngắn ngủi, sao vẫn có thể đứng dậy được?
"Lâm Trường Dần, ông bớt lải nhải đi! Chúng tôi biết tên tàn dư nhà họ Diệp ở nhà các người, ông giao hắn ra đây, hôm nay Diêm Vương Điện sẽ tha cho cả nhà ông, bằng không sẽ giết hết không tha, đừng tưởng nhà các ông đủ tư cách đối đầu với Diêm Vương Điện chúng tôi!"
Bạch Vô Thường khinh thường nói.
Lâm Trường Dần tức giận: "Bạch Vô Thường, đừng có nói khoác, dám hỗn láo trong nhà tôi, tôi sẽ cho các người một đi không trở lại!"
"Ha ha ha, Lâm Trường Dần, ông già sắp chết này, ông nghĩ tôi cho ông mặt mũi sao? Chết đi!"
Bạch Vô Thường nói xong cũng không thèm khách khí với Lâm Trường Dần, nhấc chân phóng tới tung một quyền giết chết ông ấy!
Con ngươi của Lâm Trường Dần co rút, nhưng ngay cả vào lúc này, ông ấy cũng không tránh né hay cầu xin, vì Diệp Hi Hòa là ân nhân cứu mạng của mình, ông ấy nhất định không thể nào giao nộp ân nhân!
Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, "Ầm"!
Cú đấm hung tợn của Bạch Vô Thường đập mạnh vào nắm đấm của người khác, bị đẩy ngược trở lại!
Người đỡ trước mặt Lâm Trường Dần cũng lùi lại hai bước, mới khống chế được khí huyết cuộn trào!
"Ông... ông hai!"
Lâm Chỉ Huyên không khỏi thốt lên khi nhận ra bóng người đột nhiên xuất hiện, đó chính là chỗ dựa thực sự của gia tộc nhà họ Lâm, ông hai nhà họ Lâm - Lâm Ngọc Sơn!
Dù nhà họ Lâm có vài cao thủ cấp Tông sư nhưng người mạnh nhất vẫn là Lâm Ngọc Sơn!
Nhưng trước đó Lâm Ngọc Sơn đang bế quan, lúc này cảm nhận được khí tức sát khí trong tộc mới phải ra đây.
"Hắc Bạch Vô Thường, các người to gan quá rồi, chỉ dựa vào các người cũng dám lộng hành ở nhà họ Lâm chúng tôi à?"
Ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bọn họ, trên người toát ra luồng khí thế đáng sợ.
"Lâm Ngọc Sơn, không ngờ hôm nay ông già như ông cũng xuất hiện rồi, được lắm! Các người muốn liều chết bảo vệ tên tàn dư nhà họ Diệp sao? Vậy đừng trách tay chúng tôi tàn nhẫn!"
Bạch Vô Thường cười khẩy, cùng Hắc Vô Thường lao tới tấn công Lâm Ngọc Sơn.
Hai người đều là Tông sư 8 sao, thân thủ hỗ trợ cho nhau, không ngừng đánh ra những chiêu hiểm ác không có kẽ hở nào!
Tuy Lâm Ngọc Sơn là cao thủ bậc nhất nhà họ Lâm nhưng cũng chỉ là Tông sư 8 sao, vẫn chưa đạt đến 9 sao.
Một mình ông ta đối chọi hai tên 8 sao đã tốn sức, huống chi đối phương phối hợp ăn ý với nhau, sức mạnh càng tăng lên vùn vụt.
Chẳng mấy chốc, một tiếng "Rầm" vang lên, Lâm Ngọc Sơn bị Hắc Vô Thường đá bay ra ngoài, thảm thương rơi xuống đất, trong miệng phun ra từng mảnh nhỏ nội tạng.
"Ông hai!!"
Lâm Chỉ Huyên thấy vậy thì hét lên, vội vã chạy đến chỗ ông ta, còn các thành viên khác của nhà họ Lâm thì tuyệt vọng, cảm thấy mọi người sắp không xong rồi!
Hóa ra ngay cả ông hai cũng không đấu lại Hắc Bạch Vô Thường…
Xem ra lần này La Diêm Thiên thật sự đã ra lệnh giết sạch nhà họ Lâm rồi, bọn họ còn đáng sợ hơn so với truyền thuyết!
Lúc này, có người nhớ lại lời cảnh báo lúc đầu của Lâm Văn Hải, Diệp Hi Hòa đúng là tai họa, chọc giận người không nên dây vào, liên lụy đến cả nhà họ Lâm!
"Chỉ có mỗi thế thôi sao, nhà họ Lâm?!"
Bạch Vô Thường cười nhạt: "Tôi cứ tưởng gia tộc mạnh nhất huyền thoại ra sao, nào ngờ cũng chỉ là lũ gà vịt! Thảo nào năm đó lúc diệt trừ nhà họ Diệp mà các người cũng không dám nhúng tay, giờ còn che chở tên tàn dư nhà họ Diệp, tôi sẽ đưa cả nhà các người lên thiên đường!"
Bạch Vô Thường ra tay, lần này nhắm thẳng Lâm Chỉ Huyên và Lâm Ngọc Sơn, hắn ta muốn diệt sạch bọn họ!
Nhưng ngay lúc Lâm Chỉ Huyên sắp trở thành xác chết thảm thương, bỗng nhiên có một bàn tay to lớn đến mức khó tin từ trên trời giáng xuống, đánh nát Bạch Vô Thường thành bãi máu!
Tốc độ quá nhanh, khiến tất cả mọi người không kịp phản ứng, cho đến khi cơn mưa máu của Bạch Vô Thường rơi xuống, mọi người mới kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Diệp Hi Hòa lạnh lùng bước ra.
"Đúng như dự đoán, Diêm Vương Điện thật sự tham gia vào chuyện diệt trừ gia tộc tôi năm đó, các người không đánh đã khai rồi sao?"
"Diệp... Diệp Hi Hòa!!!"
Lâm Chỉ Huyên căng thẳng đến run rẩy, vui mừng khôn xiết!
Còn Lâm Trường Dần và Lâm Ngọc Sơn thì hơi ngơ ngác.
Đặc biệt là Lâm Ngọc Sơn, dưới sự tấn công mạnh mẽ kết hợp của Hắc Bạch Vô Thường, ông ta đã bị thương nặng, vậy mà thiếu gia nhà họ Diệp chỉ một cái tát đã đập Bạch Vô Thường tan nát ư?
Thực lực của hắn kinh khủng đến mức nào vậy?
Chương 22: Bí mật
Lộp bộp lộp bộp!
Sau khi chứng kiến đồng bọn bị giết, Hắc Vô Thường hoảng sợ lùi lại hai bước, nhìn Diệp Hi Hòa như thấy quỷ!
Không ai hiểu rõ thực lực của Bạch Vô Thường hơn hắn ta, đó là Tông sư 8 sao đấy, nhìn cả Tân Hải cũng hiếm có, sao có thể bị tát chết chỉ bằng một cái vung tay...
"Vút" một tiếng, Diệp Hi Hòa giơ tay một cái đã bắt được Hắc Vô Thường, hắn nắm cổ hắn ta, như túm một con chó chết.
"Hắc Vô Thường đúng không? Kể hết những gì mày biết về gia tộc tao, mau!" Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói.
"Tàn dư... Không! Diệp thiếu, tôi không biết gì đâu, ba năm trước chúng tôi chỉ theo chủ tử tấn công nhà các ngài, chúng tôi chỉ làm theo lệnh, không dám hỏi nhiều, chỉ có chủ nhân mới biết rõ về việc diệt trừ nhà các ngài, chúng tôi chỉ là tay sai..."
Hắc Vô Thường run bần bật.
Tên hung thần nổi danh giang hồ như hắn ta giờ sợ đến mức tiểu ra quần, ống quần nhỏ giọt lênh láng.
"Không biết à?"
"Đúng vậy! Tôi thật sự không biết gì hết, Diệp thiếu, lần này chúng tôi cũng chỉ tuân lệnh chủ tử bắt ngài về thôi, dù sao ngài cũng đã giết người của chúng tôi..."
Bốp!
Chưa dứt lời, Diệp Hi Hòa đã siết nát hắn ta thành bãi máu!
Hỏi gì cũng không biết, còn giữ để làm gì?
Cảnh tượng này khiến 30 tinh binh còn lại của Diêm Vương Điện sững sờ, sau khi phản ứng trở lại, cả bọn hoảng loạn la hét, bỏ chạy tán loạn.
Nhưng Diệp Hi Hòa vẫn lạnh lùng giơ tay ra đập, lập tức biến tất cả thành các bãi máu, chết không còn xác.
Mọi người nhà họ Lâm sững sờ như phỗng!
Lâm Trường Dần và Lâm Ngọc Sơn càng choáng ngợp trước Diệp Hi Hòa: "Diệp thiếu, cậu..."
"Đừng phí lời!"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói: "Tiếp tục câu chuyện chưa dứt của ông đi, ba năm trước, ông biết bao nhiêu về việc diệt trừ gia tộc tôi?"
Thình thịch!
Lâm Trường Dần khó khăn nuốt nước bọt và đáp lại: "Diệp thiếu, quả thật tôi biết đôi chút về chuyện ba năm trước, lúc đó có một nhân vật lớn tới Tân Hải, truyền đạt mệnh lệnh từ một cấp trên nào đó, ra lệnh tiêu diệt gia tộc nhà họ Diệp các cậu..."
"Cấp trên à?"
"Đúng vậy! Nhưng tôi cũng không rõ cấp trên đó là ai, chỉ biết nhân vật lớn giúp người đó làm việc là người chúng tôi không thể trêu vào! Sau khi ý định của nhân vật lớn được truyền đạt, cả đám người cơ hội đua nhau bám theo, cả thành phố đồng lõa tiến vào giết hại nhà cậu... "
Diệp Hi Hòa tối sầm mặt lại: "Tên cấp trên kia kia có thù hằn gì với nhà họ Diệp tôi à?"
"Không!"
Lâm Trường Dần lắc đầu: "Tổ tiên nhà cậu tính tình nghĩa hiệp, hay làm việc thiện, ngay cả tôi cũng rất kính trọng, sao có thể gây thù chuốc oán chứ? Theo tôi được biết, gia tộc các cậu bị người khác hãm hại, có người để mắt tới một món đồ của gia tộc cậu, nhưng kẻ cấp trên kia không thể công khai cướp đoạt, nên chỉ có thể dùng cách tàn nhẫn này, giết người cướp của... "
"Nhà họ Diệp tôi có thứ gì?"
Diệp Hi Hòa nghe vậy cũng khá bất ngờ, từ nhỏ hắn lớn lên trong nhà họ Diệp mà không hề hay biết có bảo vật gia truyền nào cả!
"Điều này tôi cũng không rõ, có lẽ những kẻ cầm đầu năm đó sẽ biết, dù sao bọn chúng cũng là tay sai nịnh nọt với nhân vật lớn kia. Có người cũng tiếp cận tôi, nhưng tôi không muốn ăn bánh bao thịt người, nên đã không để nhà họ Lâm tham gia vào." Lâm Trường Dần thành thật nói.
"Lâm Trường Dần, sự khôn ngoan của ông cách đây ba năm đã cứu sống cả tộc ông đấy!"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nhìn đám người nhà họ Lâm im thin thít rồi nói: "Điều cuối cùng, cũng là điều tôi nói với cháu gái ông, ba năm trước sau khi diệt trừ, nhà họ Diệp vẫn có người lo hậu sự, lập bia mộ cho tộc nhân của tôi, an táng họ trong nghĩa trang nhà họ Diệp. Tôi cần các người tìm ra người đó, sớm báo cho tôi biết!"
Lâm Trường Dần sửng sốt: "Được! Diệp thiếu, tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ làm theo!"
Khi thấy Diệp Hi Hòa bước đi, những người nhà họ Lâm vẫn còn hoảng hốt vây quanh Lâm Trường Dần.
"Chỉ Huyên, Diệp thiếu mà cháu đưa về, rốt cuộc thực lực của cậu ta như thế nào? Vì sao lại kinh khủng đến thế?"
Lâm Ngọc Sơn yếu ớt hỏi Lâm Chỉ Huyên.
"Cháu không rõ."
Lâm Chỉ Huyên lắc đầu, khẽ cắn môi đáp: "Cháu chỉ biết hắn rất mạnh, ra tay có thể đập người thành máu, nhưng không ngờ hắn dễ dàng tiêu diệt cả hai cao thủ của Diêm Vương Điện… Bây giờ xem ra việc hắn làm đêm qua cũng không có gì đáng ngạc nhiên!"
Lâm Chỉ Huyên lập tức kể lại những hành động kinh thiên động địa của Diệp Hi Hòa vào tối hôm qua cho hai người ông của mình nghe.
Lâm Trường Dần và Lâm Ngọc Sơn nghe xong cũng vô cùng choáng váng.
"Hóa ra... Thiếu gia nhà họ Diệp lại liều lĩnh đến thế, hậu sinh khả úy..." Lâm Ngọc Sơn cảm thán.
"Lần này quay lại, hắn muốn rửa sạch oan khuất cho tộc nhân, báo thù cho gia tộc, đúng là có tư thái kẻ báo thù..."
"Cha à, tên Diệp Hi Hòa này khiến người khác không thể nhìn thấu, từ giờ nhà họ Lâm có nên đặt ranh giới rõ ràng với cậu ta không?"
Lúc này Lâm Văn Hải cũng được cứu xuống từ trên cây, tuy chưa chết nhưng bị thương khá nặng, nghiến răng nói: "Cậu ta quá nguy hiểm! Tự cho mình mạnh nên coi thường tất cả, không hề biết Tân Hải bây giờ đâu đơn giản như cậu ta nghĩ! Không nói đến chuyện gì khác, riêng Diêm Vương Điện đã có đại Tông sư trấn giữ rồi! Huống hồ còn những thế lực vượt trội hơn chúng ta... "
"Mày đang đánh rắm à? "
Lâm Trường Dần quay lại quát tháo: "Nếu không có Diệp thiếu, bây giờ người cha già này của mày còn xuống giường được sao? Mày là đồ bạc nghĩa vong ơn, từ giờ nhốt ba năm cải tạo, quay mặt vào vách suy ngẫm cho tao!"
Ông ấy nói rồi quay sang Lâm Chỉ Huyên: "Chỉ Huyên, cháu đi điều tra chuyện Diệp thiếu vừa giao đi! Hơn nữa, cháu có thể đưa Diệp thiếu về đây, cứu mạng ông nội, ông rất vui mừng.
Kể từ bây giờ, Diệp thiếu là ân nhân của cả nhà chúng ta, cho dù có phạm tội tày trời, chúng ta cũng phải đứng về phe cậu ấy, không phụ ân tình, cháu hiểu chưa?"
"Vâng, cháu hiểu rồi ạ!"
Lâm Chỉ Huyên nhìn theo bóng dáng rời đi của Diệp Hi Hòa, lòng lại rối rắm.
Sau khi rời nhà họ Lâm, Diệp Hi Hòa thật sự không ngờ được, chuyện diệt môn gia tộc mình lại còn nhiều bí mật đến như vậy!
Một kẻ cấp trên sai sử một nhân vật lớn tới cướp món đồ nào đó của nhà hắn ư?
Nhưng là thứ gì, lại có thể khiến cả tộc bị tiêu diệt chứ?
Hắn vốn nghĩ bản thân đã hiểu rõ gia tộc, nhưng giờ xem ra ông nội hoặc người khác đã che giấu hắn một số chuyện!
Liệu Tiểu Vũ có biết những chuyện đó không?
Đợi tình trạng Tiểu Vũ ổn định, hắn nhất định phải hỏi con bé.
Hắn đang suy nghĩ, đột nhiên phía sau lại truyền đến một luồng khí giết lạnh lẽo: "Đồ ngông cuồng, chết đi!"
Chương 23: Đến chết cũng phải bảo vệ bí mật
Diệp Hi Hòa nghe thấy lời này cũng không quay đầu lại.
Tiếng gió vun vút truyền đến từ phía sau, tiếp đó một cú đấm nặng nề đập thẳng vào huyệt đạo sau gáy hắn!
"Răng rắc" một tiếng, hắn vẫn bình an vô sự, nhưng cánh tay kia vỡ vụn, cả cánh tay bay thành vũng máu!
"Mẹ nó!"
Phía sau vang lên tiếng thét đau đớn, bóng người kia nghiến răng lùi lại, vừa ôm cánh tay cụt vừa chảy mồ hôi lạnh đầm đìa.
Diệp Hi Hòa quay đầu nhìn với vẻ mặt lạnh lùng, bỗng thấy có hai ông lão ở phía sau mình, người đầu còn già hơn người sau, ông lão trông già hơn đang ôm cánh tay cụt khóc lóc thảm thiết.
Sau lưng họ còn hơn mười người khác, giờ đây bọn họ cũng nhìn Diệp Hi Hòa với vẻ mặt kinh hãi!
"Tên nghiệp chướng này! Bây giờ tôi mới hiểu tại sao Cao Viễn Vượng và Hách Kinh Phong lại chết dưới tay tên này, đúng là có chút thực lực, đại Tông sư 1 sao như tôi cũng không thể phá vỡ phòng thủ của hắn!"
Ông lão ôm cánh tay cụt giận dữ nói, vội vã lấy thuốc từ túi ra nuốt xuống, lúc này mới cầm được máu, giảm đi sự đau đớn nơi cánh tay bị đứt.
Diệp Hi Hòa nghe ông nhắc đến Cao Viễn Vượng và Hách Kinh Phong, biết đây vẫn là bọn Quỷ Y Môn, bọn họ vẫn không học được bài học nào, tự đến tìm đường chết.
"Quỷ Y Môn, xem ra các người thật sự coi lời tôi là gió thoảng qua tai nhỉ? Tôi cho các ngươi cơ hội sửa sai, các người lại cố tình tự tìm đường chết à?"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói.
"Nghiệp chướng! Đừng quá ngông cuồng!! Mày giết người của Quỷ Y Môn, còn muốn cướp mất bảo tàng thuốc của bọn tao à, mơ đi! Có tao ở đây, mày đừng hòng... "
Bốp!
Chưa dứt lời, Diệp Hi Hòa đã tát ông thành một vũng máu.
Ông lão kia ít tuổi hơn ở bên cạnh và mười mấy đồ đệ Quỷ Y Môn run lên bần bật, sợ đến mức suýt chút hồn lìa khỏi xác!
Đùa à, đây là thái thượng trưởng lão mà!
Trong Quỷ Y Môn, người thuộc cảnh giới đại Tông sư có võ công mạnh hơn cả chưởng môn, vậy mà cũng bị tát chết chỉ bằng một cái tay ư?!
"Mẹ nó, đã bảo đừng tới mà ông cứ tới! Đồ già cỗi hoa mắt, Diệp thiếu là người ông có thể chọc giận à? Chết đáng đời!"
Ông lão kia ít tuổi hơn chửi rủa vào không trung, ra vẻ đại nghĩa.
Diệp Hi Hòa tiến lại gần ông ta.
Rầm!
Ông lão ít tuổi đột nhiên quỳ xuống trước mặt Diệp Hi Hòa: "Diệp thiếu! Chuyện này không liên quan tới tôi! Là lão khốn kiếp kia... còn tên chưởng môn ngốc nghếch kia, bắt chúng tôi lại đây giải quyết ngài, trong lòng tôi không hề muốn vậy, bởi vì thực lực tôi chỉ hơn Hách Kinh Phong một chút, ông ta còn không phải đối thủ của ngài, huống hồ tôi..."
Diệp Hi Hòa giơ tay, túm lấy cổ ông già: "Ông là ai?"
"Tôi... tôi là đại trưởng lão Ô Diệp của Quỷ Y Môn!"
Ô Diệp run rẩy đáp.
"Ô Diệp, ông cảm thấy trò vặt vãnh của mình có thể lừa được tôi à?"
Diệp Hi Hòa nói với giọng điệu u ám
"Không!!! Diệp thiếu, tôi tuyệt đối không hề nói dối!! Tôi thật sự không đồng ý chuyện chưởng môn muốn trả thù ngài, Quỷ Y Môn chúng tôi có mắt không tròng chọc giận đến ngài đã tự nhận lấy hậu quả, làm sao còn dám không biết điều nữa chứ? Nhưng tôi cũng hết cách trước mệnh lệnh của chưởng môn, tôi thật sự cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi…"
Diệp Hi Hòa nở nụ cười lạnh lùng.
Dù không biết Ô Diệp thật sự nghĩ thế nào, nhưng ông ta trông có vẻ khá thông minh!
"Vậy có nghĩa là, ông sẽ nghe lời tôi, ngoan ngoãn giao nộp kho thuốc của các người à?" Diệp Hi Hòa híp mắt hỏi.
"Đúng vậy! Phải như thế từ lâu rồi, nhưng tiếng nói của tôi không có trọng lượng, còn chưởng môn thì..."
"Không sao, sớm muộn gì tiếng nói của ông cũng sẽ có trọng lượng thôi. "
Diệp Hi Hòa thả Ô Diệp xuống, rạch một đường chân khí lên lòng bàn tay ông.
"Về đánh chết chưởng môn của ông bằng bàn tay này."
Diệp Hi Hòa vô cùng bình tĩnh nói: "Sau đó ông lên làm chưởng môn, giao nộp toàn bộ thuốc quý, bảo bối của môn phái cho tôi ở Tân Hải, không được chậm trễ, nghe rõ chưa?"
Mắt Ô Diệp trợn trừng mắt: "Diệp thiếu, ngài không đùa chứ? Bảo tôi đi giết chưởng môn ư?"
"Không dám giấu giếm ngài, thật ra tôi chỉ là Tông sư 7 sao, còn chưởng môn lại là Tông sư 9 sao, tôi..."
"Tôi đã nói rồi, với đường chân khí tôi để lại, đánh chết ông ta sẽ không tốn sức, cũng chỉ như tát chết con muỗi vậy thôi. Dĩ nhiên, nếu ông không xuống tay được thì đường chân khí cũng sẽ phản phệ vào ông, dù sao ông cũng chỉ là con ruồi thôi."
Ô Diệp câm nín!
Một lúc lâu sau, ông ta mới khô khốc nuốt nước bọt, gật đầu: "Được! Diệp thiếu, tôi biết rồi, tôi sẽ làm theo lời ngài!"
Thật ra, với tư cách đại trưởng lão Quỷ Y Môn, khoảng cách đến vị trí chưởng môn chỉ còn một bước, sao ông ta lại không thèm muốn chức vị đó chứ?
Nếu lợi dụng cơ hội này đánh chết chưởng môn đoạt vị, đó cũng chính là điều ông ta mơ ước!
"Diệp thiếu, vậy... vậy tôi đi thực hiện đây!"
"Cút ngay đi."
"Vâng!!!"
Ô Diệp lập tức cuống quít dẫn theo mười mấy tay chân thân tín rời đi.
Cùng lúc đó.
Tại Diêm Vương Điện.
La Diêm Thiên, cũng là Diêm La Vương đang ngồi trên ghế đẩu trong đại sảnh, hưởng thụ sự phục vụ của những người đẹp.
Hai gã khổng lồ người nước ngoài đang đứng phía sau anh ta, một tên đầu trọc có vành tai rộng, thân hình lông lá, đó chính là Đầu Trâu, một trong hai cao thủ cấp cao của Diêm Vương Điện ngoài Hắc Bạch Vô Thường.
Còn gã kia mặt dài như lừa, giống như cái xỏ giày, chính là Mặt Ngựa đáng sợ.
Hai tên any2 dù có ngoại hình xấu xí, nhưng võ công cực mạnh, thậm chí sức chiến đấu còn vượt Hắc Bạch Vô Thường, có thể sánh ngang Tông sư 9 sao!
"Mẹ nó, mày làm tao khó chịu rồi đấy, đã bảo cn63 thận một chút rồi mà không chịu nhớ kỹ!"
La Diêm Thiên bất ngờ đá bay một người đẹp bán khỏa thân trước mặt, cô gái lập tức gãy vài xương sườn, phun ra máu tươi, nhưng vẫn cố bò dậy van xin tha mạng.
Đầu Trâu bẻ cổ bước tới, dùng bàn tay to như quạt nâng cô gái lên rồi dùng nắm đấm đập nát xác cô.
Gã ta còn cười hớn hở, giơ nắm đấm đẫm máu lên, thè lưỡi liếm, thậm chí còn rất hưng phấn.
Các cô gái còn lại dưới thân La Diêm Thiên sợ đến run lên, chỉ biết cố gắng phục vụ anh ta hơn!
"Nói mới nhớ, Hắc Bạch Vô Thường đi lâu thế, sao còn chưa quay lại? Hiệu suất làm việc của bọn chúng chưa bao giờ thấp đến thế..."
La Diêm Thiên đang thắc mắc thì điện thoại reo lên.
Anh ta nhấc máy, bên trong vang lên giọng nói khiến hắn rợn tóc gáy:
"La Diêm Thiên, con trai của ông chủ chúng tôi chết rồi!!!"
"Bị giết ở nhà họ Lâm, do tên tàn dư nhà họ Diệp làm đấy!"
"Hơn nữa Hắc Bạch Vô Thường của anh cũng cũng bị hắn giết rồi!"
"Có lẽ hắn đang tới tìm anh đấy!"
"Ông chủ dặn anh chuẩn bị sớm, bằng mọi giá lần này phải tiêu diệt hắn triệt để!"
"Nếu không làm được, ít nhất cũng phải bảo vệ bí mật ba năm trước!"
"Nếu không thì trời sập đất sụp, mọi người đều biến mất, anh có hiểu không hả?"
Chương 24: Hắn còn là người sao?
Bộp!
Sau khi nghe hết những lời trong điện thoại, La Diêm Thiên không khỏi làm rớt điện thoại xuống đất.
Anh ta vừa nghe thấy cái gì vậy?
Hai tay sai đắc lực nhất của mình, Hắc Bạch Vô Thường, thế mà bị tiêu diệt hết ở nhà họ Lâm ư?!
Thảo nào đến giờ vẫn chưa quay lại!!!
Hơn nữa, tên tàn dư nhà họ Diệp còn dám giết con trai của vị kia ư?
La Diêm Thiên vội vàng nhặt điện thoại lên: "Ngài Cát, ngài chắc chứ? Tên tàn dư nhà họ Diệp thật sự dám giết con trai của vị đó à, hơn nữa Hắc Bạch Vô Thường của tôi là Tông sư 8 sao! Nếu phối hợp với nhau còn ngang ngửa 9 sao, sao lại có thể mà bị..."
"Anh nghĩ tôi sẽ đùa với anh chuyện như vậy à?"
Ngài Cát lạnh lùng nói: "Tóm lại, anh tốt nhất nên hiểu rõ ý của ông chủ tôi, vậy đi!"
Ngài Cát vừa nói xong đã cúp máy.
La Diêm Thiên cứng đờ ngồi tại chỗ, vẫn chưa hết bàng hoàng.
Sau đó, mặt anh ta bỗng tối sầm lại, đấm mạnh vỡ cả ghế ngồi!
"Đại vương, chuyện gì thế?"
Đầu Trâu vội hỏi.
"Triệu tập Phán Quan cùng tất cả tinh binh quay trở về ngay!"
La Diêm Thiên âm u nói.
Lúc này anh ta đã hơi hối hận vì tự ý xuất đầu lộ diện giúp vị kia xử lý Diệp Hi Hòa.
Bây giờ trộm gà không được còn mất nắm gạo, chịu thiệt hại nặng nề!
Tuy nhiên, Diêm Vương Điện do La Diêm Thiên cầm đầu đã thống trị Tân Hải nhiều năm, cũng không phải chỉ là tổ chim non, nếu Diệp Hi Hòa thật sự tới tìm đường chết, anh ta cũng không ngại giúp một tay!
Đầu Trâu Mặt Ngựa nhìn nhau, vẫn không hiểu chuyện gì khiến đại vương tức giận dữ vậy.
Nhưng khi thấy vẻ mặt La Diêm Thiên có vẻ nặng nề khác thường, hắn ta nhanh chóng lấy điện thoại triệu tập đàn em.
Nhưng đúng lúc đó, bỗng vang lên rầm một tiếng, cả cánh cửa lớn của Diêm Vương Điện bị đá vỡ tung, tiếp theo hàng chục bóng người bay ngang vào, nổ tung thành vũng máu!
"Cái gì?!"
La Diêm Thiên và Đầu Trâu Mặt Ngựa đông cứng người, vừa ngẩng đầu thì thấy Diệp Hi Hòa bước vào.
"La Diêm Thiên, mày muốn tìm tao à, vừa hay, tao cũng muốn tâm sự với mày đây!"
Diệp Hi Hòa nói với vẻ mặt không cảm xúc.
La Diêm Thiên tự cho mình là thế lực ngầm nổi tiếng hung tàn nhất trong bốn thế lực lớn ở Tân Hải, vô cùng nổi bật, hơn nữa bọn họ còn có thực lực mạnh mẽ.
Nhưng giờ đây, khi đối mặt với Diệp Hi Hòa tỏa sát khí ngút trời, anh ta lại bất giác cảm thấy sợ hãi, khí thế như bị đè nén trong nháy mắt!
"Ôi mẹ ơi!"
Lúc này, những người đẹp đang quỳ phục vụ La Diêm Thiên cũng vội bò dậy chạy trốn, trong bầu không khí này, không ai để ý đến họ.
"Diệp Hi Hòa, gan mày lớn thật đấy, Diêm Vương Điện của tao là chỗ để mày tùy ý tung hoành à?" La Diêm Thiên nghiến răng.
"La Diêm Thiên, khỏi nhiều lời, nói ra tất cả những gì mày biết về ba năm trước, tên ra lệnh cho bọn mày thảm sát gia tộc tao là ai, tao sẽ cho mày chết toàn thây!"
"Hả?"
La Diêm Thiên nhướn mày, không ngờ Diệp Hi Hòa đã điều tra sâu đến vậy, anh ta lập tức nở nụ cười khinh thường: "Nực cười! Muốn biết à? Xuống đó hỏi người thân đã chết của mày đi! Đầu Trâu Mặt Ngựa, lên!"
Đầu Trâu Mặt Ngựa đã không nhịn nổi nữa rồi, họ còn không hay biết Hắc Bạch Vô Thường đã bị Diệp Hi Hòa giết.
Hơn nữa, cho dù biết, họ cũng không sợ, vì bọn họ tự nhận mình mạnh hơn Hắc Bạch Vô Thường, những Tông sư dưới 9 sao không phải là đối thủ của họ!
"Chết đi thằng nhãi!"
Đầu Trâu gào thét xông lên trước, nắm đấm nặng tựa ngàn cân đập thẳng vào mặt Diệp Hi Hòa!
Dù thân hình to lớn nhưng tốc độ của hắn ta chẳng chậm chút nào, phát huy sức mạnh của Tông sư 8 sao một cách rất điêu luyện.
Tuy nhiên, hắn ta chỉ vừa áp sát Diệp Hi Hòa, "Bốp" một tiếng, nắm đấm của gã đã bị hắn bắt lấy.
Giây tiếp theo, Diệp Hi Hòa tát nát hắn thành vũng máu!
"Ối!"
Chứng kiến cảnh tượng, Mặt Ngựa lập tức phanh gấp bằng gót chân!
Ban đầu hắn ta cũng lao tới Diệp Hi Hòa, nhưng bây giờ, hắn ta nhìn hắn giống như thấy ma quỷ vậy!
Cái gì thế này?
Người anh em Đầu Trâu của hắn ta, một người ngang cơ với hắn ta, vậy mà lại tiêu tan xác xơ chỉ trong một lần chạm mặt sao?
Hắn rùng mình quay đầu chạy, nhưng cũng bị Diệp Hi Hòa với tay ra, tát thành vũng máu!
Rầm!
La Diêm Thiên ngồi bệt xuống đất, trợn mắt nhìn Diệp Hi Hòa, ruột gan như muốn nổ tung.
Anh ta là đại Tông sư tinh 2 sao, mạnh hơn Đầu Trâu Mặt Ngựa, nhưng tự nhận cũng không thể nào vừa gặp đã tát chết hai người kia!
Chưa nói đến thực lực của Diệp Hi Hòa kinh hoàng đến mức nào, chỉ riêng công pháp tàn độc này của hắn cũng đủ khiến người ta sợ chết khiếp!
Lúc này, bên ngoài lại có một nhóm người xông vào, đầu đàn là Phán Quan cùng hơn 400 thành viên Diêm Vương Điện!
"Đại vương, chuyện gì thế?"
Phán Quan vừa bước vào đã kinh ngạc nhìn La Diêm Thiên mất hồn mất vía, thắc mắc hỏi.
"Phán Quan, anh tới vừa lúc, nhanh, giết chết hắn đi! Đồ tàn dư nhà họ Diệp dám đến Diêm Vương Điện chúng tôi, mau khiến hắn chết không toàn thây!"
La Diêm Thiên chỉ vào Diệp Hi Hòa gào lên!
Phán Quan tức giận!
Hắn ta là nhân vật số 2 trong Diêm Vương Điện, về thực lực chỉ đứng sau La Diêm Thiên.
Là đại Tông sư 1 sao, trước mặt hắn, không ai dám hỗn láo!
"Lên!!!"
Hắn ta gầm lên, hơn 400 tay chân Diêm Vương Điện rút vũ khí, lao tới Diệp Hi Hòa.
Hắn không rảnh lãng phí thời gian, khí thế khủng khiếp trên người bùng nổ, lập tức đẩy bay gần 100 tên xông lên đầu tiên.
100 tên rơi xuống đất, nổ tung thành bãi máu, hóa thành mưa máu thấm đỏ mặt đất.
Tiếp theo, Diệp Hi Hòa dồn hết sức mạnh vào một cú đá, tung ra luồng chân khí vô biên, như rồng cuồn cuộn, như bão lũ quét qua, xé nát 300 tên còn lại của Diêm Vương Điện, thi thể và tứ chi bay tứ tung đến hoa cả mắt.
Phán Quan dùng sức dụi mắt, chắc chắn lúc nãy mình bước vào không đúng cách rồi!
Sao mà vô lý thế này!! Giờ hắn ta chỉ ước gì mình không bao giờ quay lại!
Rốt cuộc đại vương đã chọc đến tên quỷ dữ nào vậy!!! Chỉ một cú đá đã có thể giết 300 người ư?!
Lúc này, La Diêm Thiên hoàn toàn sợ tái mặt!
Trong cơn hoảng loạn, anh ta ra sau đại sảnh kéo ra một khẩu pháo.
Anh ta nhanh chóng nhắm Diệp Hi Hòa, bắn một phát!
"Đồ chết tiệt! Dù mày có võ công cao siêu đến đâu, tao không tin mày đỡ nổi phát này, chết đi!!!"
Một đạn pháo hình quả lê lao tới Diệp Hi Hòa, hắn giơ tay lên, chân khí trắng bao bọc lòng bàn tay, bình tĩnh đón lấy quả đạn pháo.
Đạn pháo vẫn còn đuôi lửa, nhưng bị chặn lại ngay tại chỗ!
Đôi mắt La Diêm Thiên trợn tròn như trứng lừa, Phán Quan ở phía sau cũng há hốc mồm.
Đỡ đạn pháo bằng tay không, hắn còn là người không?!
Đây là cảnh giới gì mới có thể làm được vậy??
Diệp Hi Hòa thản nhiên ném viên đạn ra sau, vô tình rơi thẳng vào miệng Phán Quan đang há to.
Giây tiếp theo, Phán Quan nổ tung tại chỗ thành mảnh vụn!
Luồng sóng nhiệt hung tợn quét ngang, nhưng Diệp Hi Hòa vẫn bình thản đứng đó, tiếp tục bước tới chỗ La Diêm Thiên.
"La Diêm Thiên, cho dù giờ mày khai hết, thì mày cũng không được chết toàn thây đâu!"
Lúc này La Diêm Thiên đã sợ đến phát khóc, đâu còn dám đấu với Diệp Hi Hòa nữa, anh ta vội quay đầu chạy.
Diệp Hi Hòa nhảy tới, lúc sắp túm lấy anh ta thì một tiếng hét đột nhiên truyền đến từ phía sau: "Diệp thiếu, xin dừng tay!"
Chương 25: Đầu sỏ gây tội
Diệp Hi Hòa nghe thấy tiếng gọi bèn quay đầu lại, chợt thấy sở trưởng cảnh sát Địch Quảng Đào dẫn theo một nhóm thuộc hạ xông vào.
La Diêm Thiên đang bị bóng người Diệp Hi Hòa nhìn thấy anh ta thì lớn tiếng hét lên: "Sở trưởng Địch, cứu tôi!!"
Vốn dĩ anh ta ỷ lại bản thân là đại vương Diêm Vương Điện, còn là đại Tông sư 2 sao nên luôn coi thường Địch Quảng Đào.
Nhưng bây giờ, anh ta biết Địch là phao cứu sinh duy nhất.
"Diệp thiếu, Không thể giết La Diêm Thiên..."
Địch Quảng Đào nhanh chóng tới trước mặt Diệp Hi Hòa, ánh mắt liếc nhìn cảnh tượng trong đại sảnh, thật sự kinh hồn bạt vía!
Dù đã có chuẩn bị tâm lý, cũng từng chứng kiến cảnh nhà họ Trần bị Diệp Hi Hòa tiêu diệt, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, anh ta vẫn cảm thấy tóc gáy dựng đứng, hơi thở trở nên gấp gáp!
Đây là Diêm Vương Điện đấy!
Đây là thế lực ngầm đứng thứ 2 ở Tân Hải, bên trong có 4 Tông sư 8 sao, còn có 2 đại Tông sư!
Cuối cùng toàn bộ đều chết không có đất dung thân, ngay cả La Diêm Thiên cũng sợ run cầm cập như con chó mất nhà!
"Diệp thiếu, tôi biết anh muốn báo thù, nhưng anh không thể giết La Diêm Thiên!"
Địch Quảng Đào nghiêm túc đi đến trước Diệp Hi Hòa, khẽ nói: "Toàn bộ Tân Hải, anh muốn giết ai cũng được, chỉ có anh ta là không thể, bởi vì phía sau anh ta còn có thế lực kinh hoàng hơn mà anh không thể tưởng tượng..."
"Anh dám dạy tôi làm việc à?"
"Không! Không dám!"
Địch Quảng Đào mồ hôi nhễ nhại: "Tôi chỉ nhắc anh, nếu giết anh ta sẽ gặp họa diệt môn, thậm chí cả thành phố này cũng sẽ bị tiêu diệt... "
Lúc này, La Diêm Thiên nằm bẹp dưới đất, nghe vậy thì cười lớn: "Diệp Hi Hòa, mày nghe chưa? Tao bảo đảm nếu đụng vào tao, thì mày sẽ phải chịu sự trả thù hết sức tàn nhẫn, tốt nhất nghĩ cho kỹ đi..."
"Vút" một tiếng, Diệp Hi Hòa túm lấy anh ta như cầm một con chó hoang.
"Diệp Hi Hòa, mày quyết định hủy diệt cả hai chúng ta à?!"
La Diêm Thiên lập tức không cười nổi nữa, cả người lại run cầm cập, dáng vẻ vô cùng hoảng loạn.
"La Diêm Thiên, đừng bắt tao lặp lại lời nói, mày biết rõ tao muốn gì!"
Diệp Hi Hòa hờ hững nói.
"Diệp Hi Hòa, mơ đi! Tao sẽ không bao giờ tiết lộ chuyện ba năm trước, mày nên từ bỏ ngay ý định đó đi!"
Anh ta còn chưa dứt lời, Diệp Hi Hòa đã thọc tay vào hông anh ta, nhổ mất một quả thận đẫm máu và ném đi.
"Á!!!"
La Diêm Thiên đau đớn thét lên, cơ thể gần như nổ tung!
Bên cạnh, Địch Quảng Đào cũng kinh ngạc mở to mắt, không ngờ thiếu gia nhà họ Diệp lại tàn nhẫn đến mức nhổ luôn thận của La Diêm Thiên!
Hơn nữa, điều này xảy ra sau khi anh ta tiết lộ thế lực hùng mạnh phía sau La Diêm Thiên, không lẽ Diệp thiếu thật sự không sợ sự trả thù tàn khốc của phe kia sao?
"Diệp Hi Hòa, tao liều mạng với mày!"
Trong cơn đau đớn khủng khiếp, La Diêm Thiên cũng bùng nổ, dù sao anh ta cũng là đại Tông sư 2 sao, không thể chịu cảnh bị làm nhục, anh ta lập tức đấm một cú hủy diệt vào Diệp Hi Hòa!
Hắn không hề né tránh, để mặc anh ta dùng hết sức lực còn lại đấm mình, chỉ giống như muỗi đốt khiến nắm đấm của anh ta nổ tung thành bãi máu!
Sau đó, Diệp Hi Hòa lại nhổ quả thận còn lại của La Diêm Thiên và ném đi.
Rồi lại bóc một lá phổi của anh ta ra ném.
"Á á á á!!!"
La Diêm Thiên đau đến mức không ra hình ra dạng nữa, chỉ mong bản thân chết nhanh một chút: "Diệp Hi Hòa, cho tôi chết đi...!"
Diệp Hi Hòa vẫn im lặng, tiếp tục nhổ lá lách của La Diêm Thiên ném đi.
Thật đáng thương, với cảnh giới đại Tông sư, nếu là người bình thường đã chết từ lâu dưới sự tra tấn dã man này, nhưng La Diêm Thiên vẫn bám trụ bằng chút sức lực cuối cùng...
"Diệp... Diệp Hi Hòa... đừng tra tấn tôi nữa, tôi nói..."
Cuối cùng, La Diêm Thiên không chịu đựng được, yếu ớt lên tiếng, anh ta thật sự không còn sức la hét nữa!
Mọi người và Sở trưởng đều xem đến rùng mình, không ai dám thở mạnh cả!
Ngay cả Địch Quảng Đào với tư cách sở trưởng cũng nổi da gà, hoàn toàn tê liệt.
Ma quỷ, thiếu gia nhà họ Diệp như thần chết trở về này, hoàn toàn là ma quỷ...
"Ba... Ba năm trước, là... người của nhà họ Vương... đưa tin cho tôi, bảo cùng tiêu diệt nhà họ Diệp của người..."
La Diêm Thiên thều thào nói.
"Nhà họ Vương, là người nào?"
"Vương... Nguyên Bảo..."
La Diêm Thiên trợn trắng mắt nói: "Lúc đó ông ta... là một trong những kẻ cầm đầu... sau khi nhân vật lớn tới Tân Hải... đã tìm đến đám người của ông ta trước... "
"Rồi thông qua ông ta... liên lạc với chúng tôi... cùng tiêu diệt nhà họ Diệp ngài... lợi dụng đông người thế mạnh... giúp nhân vật lớn... tìm kiếm một thứ..."
"Tìm cái gì?" Diệp Hi Hòa lạnh lùng hỏi.
"Một... một hộp vuông màu đen cổ xưa... trên có khắc hoa văn kỳ lạ..."
"Hộp vuông cổ xưa?"
Diệp Hi Hòa nhíu mày, nhà họ Diệp có thứ đó sao, sao hắn chưa hề hay biết?
"Trong hộp đó là gì? Tìm thấy chưa?"
"Tôi... tôi không biết!"
La Diêm Thiên gần như kiệt quệ: "Lúc đó... chúng tôi...chém giết điên cuồng... nên tôi cũng không để ý... có tìm thấy hộp đó không..."
"Nhưng... Vương Nguyên Bảo... họ chắc chắn biết... vì họ mới có thể... tiếp xúc trực tiếp... với nhân vật lớn..."
"Sau đêm đó... tôi thật sự không rõ... chỉ biết Vương Nguyên Bảo... nhờ vào nhân vật lớn... nên càng thêm lộng quyền... "
"Ông ta... vẫn là tỷ phú trên danh nghĩa... nhưng nhiều việc ở Tân Hải... đều do vị ông ta điều khiển ngầm... "
"Kể cả Huyết Thủ Bang... cũng trở thành tay sai của ông ta... Việc tôi ra tay với ngài... cũng do ông ta ra lệnh..."
"Khụ… Khụ..."
Sau khi ngập ngừng nói những điều đó xong, sinh mệnh của La Diêm Thiên cũng cạn kiệt, máu cũng chảy sạch.
Cuối cùng, anh ta nhắm mắt lại, chết thảm dưới tay Diệp Hi Hòa!
Bốp!
Diệp Hi Hòa đấm vỡ xác hắn thành mây máu, nhưng cảm thấy nguyên nhân diệt môn của gia tộc mình càng mù mờ hơn!
Thật sự có cái hộp vuông cổ xưa đó sao?
Sao ông nội cùng cha hắn không hề nhắc tới với hắn?
Liệu Tiểu Vũ có biết về sự tồn tại của cái hộp không?
Địch Quảng Đào ở bên cạnh vô cùng bất ngờ khi nghe hết mọi chuyện!
Không ngờ một trong những kẻ cầm đầu phía sau là Vương Nguyên Bảo!
Vương Nguyên Bảo ở Tân Hải không đơn giản, ông ta là chủ tịch Hiệp hội Thương nhân thành phố, cũng là tỷ phú số 1 thực thụ.
Trong khắp Tân Hải, những người có thể sánh ngang với ông ta không quá 5 người!
"Diệp thiếu, không ngờ Vương Nguyên Bảo lại là một trong những kẻ thủ ác thảm kịch nhà họ Diệp các ngài ba năm trước, nhưng người này bây giờ rất lợi hại, là một người siêu việt ở Tân Hải..."
Vẻ mặt Diệp Hi Hòa trở nên lạnh buốt!
Hắn cũng không xa lạ gì với Vương Nguyên Bảo.
Khi nhà họ Diệp còn thịnh vượng, tên này đã áp đảo phía trên họ, thân phận không tầm thường,
Nhưng không ngờ trong vụ việc năm đó, ông ta lại làm tay sai cho người khác, và ngầm trở thành trùm giang hồ ăn cả hai bên trắng đen của Tân Hải...
Diệp Hi Hòa không nói lời nào mà phóng đi ngay.
Địch Quảng Đào thấy vậy biết chắc lần này Diệp Hi Hòa sẽ gây nên chuyện chấn động trời đất!
Nhưng việc đã đến nước này, anh ta cũng không cách nào ngăn cản!
"Nhanh, dọn dẹp hiện trường, hết sức che giấu tin tức!! "
Anh ta nghiêm túc ra lệnh: "Mặc dù tôi biết giấy không gói được lửa, nhưng càng kéo dài được bao lâu thì kéo. So với Vương Nguyên Bảo, nếu thế lực sau lưng La Diêm Thiên biết Diêm Vương Điện bị Diệp Hi Hòa tiêu diệt, cả Tân Hải sẽ đối mặt với thảm họa thực sự..."
Nhà họ Diệp!!!
Lâm Trường Dần vô cùng bất ngờ khi nghe xong lời của Diệp Hi Hòa.
Thảo nào từ nãy ông ấy cứ thấy Diệp Hi Hòa quen mắt, ra là thiếu gia của nhà họ Diệp ngày xưa.
Nhưng chẳng phải theo tin đồn, hắn đã chết rồi sao, không có người nào trong nhà họ Diệp sống sót trong thảm kịch đó cả!
Lâm Trường Dần đang định nói gì đó thì bên ngoài vang lên tiếng quát lạnh lùng: "Tên tàn dư họ Diệp kia, Diệp Hi Hòa, cút ra đây chịu chết đi!"
Mọi người nhà họ Lâm sợ hãi nhìn ra, chỉ thấy ngoại trừ Tống cung phụng, các cao thủ cấp Tông sư khác của nhà họ Lâm đều bị ném vào, dáng vẻ rũ rượi hộc máu trông vô cùng nhếch nhác.
Đám tay chân, gia nhân của nhà họ Lâm cũng bị võ công kinh khủng đánh bay tứ tung, có người ngã đến gãy xương đứt gân, còn có người đã chết thảm, nằm la liệt dưới đất.
"Hắc… Hắc Bạch Vô Thường!!"
Mọi người nhà họ Lâm nhận ra đám hung thủ xông vào chính là hai cánh tay đắc lực của La Diêm Thiên thuộc Diêm Vương Điện, Hắc Bạch Vô Thường!
Trong đó, Bạch Vô Thường mặc áo trắng, Hắc Vô Thường mặc đồ đen, cả hai đều là người tàn nhẫn, thực lực thuộc Tông sư 8 sao!
"Sao người của Diêm Vương Điện lại đến đây, còn kêu đích danh tên nhóc này nữa chứ?"
Cả nhóm người nhà Lâm nhìn Diệp Hi Hòa với ánh mắt kỳ quái.
Tuy nhiên, mặc dù Hắc Bạch Vô Thường đến vì Diệp Hi Hòa, nhưng hành động của bọn chúng quá vô lễ rồi, về danh vọng, nhà họ Lâm cũng không kém Diêm Vương Điện là bao, đây coi như công khai giết người à?
"Lý nào lại như vậy, người của La Diêm Thiên dám lộng hành đến thế sao? Anh bạn yên tâm, có tôi Lâm Trường Dần ở đây, chúng không thể làm hại một sợi tóc nào của cậu, tôi sẽ ra ngoài xem thử!"
Dù chưa rõ tình hình, Lâm Trường Dần vẫn quyết định bảo vệ Diệp Hi Hòa, ông ấy nhờ Lâm Chỉ Huyên dìu lấy, lê lết ra khỏi giường rồi đi thẳng ra ngoài.
Vẻ mặt Diệp Hi Hòa trở nên xám xịt, sát khí bốc lên dữ dội hơn, hắn vừa mới sắp hỏi ra manh mối năm xưa thì bị người đến quấy rối, Diêm Vương Điện này đúng là tự tìm đường chết!
Bên ngoài, Hắc Bạch Vô Thường vứt bay hai cao thủ 7 sao còn lại của nhà họ Lâm, rồi ngạo nghễ bước tới.
Hơn 30 tinh binh của Diêm Vương Điện đi theo sau bọn họ, kẻ nào cũng bày ra vẻ mặt dữ dằn, tràn ngập sát khí!
"Hắc Bạch Vô Thường, các người dám lộng hành như vậy, nhà họ Lâm là nơi các người tung hoành sao?!"
Lâm Trường Dần vừa bước ra đã quở trách Hắc Bạch Vô Thường.
Bọn họ cũng khá bất ngờ khi nhìn thấy ông ấy.
Theo tin đồn, gia chủ nhà họ Lâm đã bệnh nặng, tuổi thọ ngắn ngủi, sao vẫn có thể đứng dậy được?
"Lâm Trường Dần, ông bớt lải nhải đi! Chúng tôi biết tên tàn dư nhà họ Diệp ở nhà các người, ông giao hắn ra đây, hôm nay Diêm Vương Điện sẽ tha cho cả nhà ông, bằng không sẽ giết hết không tha, đừng tưởng nhà các ông đủ tư cách đối đầu với Diêm Vương Điện chúng tôi!"
Bạch Vô Thường khinh thường nói.
Lâm Trường Dần tức giận: "Bạch Vô Thường, đừng có nói khoác, dám hỗn láo trong nhà tôi, tôi sẽ cho các người một đi không trở lại!"
"Ha ha ha, Lâm Trường Dần, ông già sắp chết này, ông nghĩ tôi cho ông mặt mũi sao? Chết đi!"
Bạch Vô Thường nói xong cũng không thèm khách khí với Lâm Trường Dần, nhấc chân phóng tới tung một quyền giết chết ông ấy!
Con ngươi của Lâm Trường Dần co rút, nhưng ngay cả vào lúc này, ông ấy cũng không tránh né hay cầu xin, vì Diệp Hi Hòa là ân nhân cứu mạng của mình, ông ấy nhất định không thể nào giao nộp ân nhân!
Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, "Ầm"!
Cú đấm hung tợn của Bạch Vô Thường đập mạnh vào nắm đấm của người khác, bị đẩy ngược trở lại!
Người đỡ trước mặt Lâm Trường Dần cũng lùi lại hai bước, mới khống chế được khí huyết cuộn trào!
"Ông... ông hai!"
Lâm Chỉ Huyên không khỏi thốt lên khi nhận ra bóng người đột nhiên xuất hiện, đó chính là chỗ dựa thực sự của gia tộc nhà họ Lâm, ông hai nhà họ Lâm - Lâm Ngọc Sơn!
Dù nhà họ Lâm có vài cao thủ cấp Tông sư nhưng người mạnh nhất vẫn là Lâm Ngọc Sơn!
Nhưng trước đó Lâm Ngọc Sơn đang bế quan, lúc này cảm nhận được khí tức sát khí trong tộc mới phải ra đây.
"Hắc Bạch Vô Thường, các người to gan quá rồi, chỉ dựa vào các người cũng dám lộng hành ở nhà họ Lâm chúng tôi à?"
Ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bọn họ, trên người toát ra luồng khí thế đáng sợ.
"Lâm Ngọc Sơn, không ngờ hôm nay ông già như ông cũng xuất hiện rồi, được lắm! Các người muốn liều chết bảo vệ tên tàn dư nhà họ Diệp sao? Vậy đừng trách tay chúng tôi tàn nhẫn!"
Bạch Vô Thường cười khẩy, cùng Hắc Vô Thường lao tới tấn công Lâm Ngọc Sơn.
Hai người đều là Tông sư 8 sao, thân thủ hỗ trợ cho nhau, không ngừng đánh ra những chiêu hiểm ác không có kẽ hở nào!
Tuy Lâm Ngọc Sơn là cao thủ bậc nhất nhà họ Lâm nhưng cũng chỉ là Tông sư 8 sao, vẫn chưa đạt đến 9 sao.
Một mình ông ta đối chọi hai tên 8 sao đã tốn sức, huống chi đối phương phối hợp ăn ý với nhau, sức mạnh càng tăng lên vùn vụt.
Chẳng mấy chốc, một tiếng "Rầm" vang lên, Lâm Ngọc Sơn bị Hắc Vô Thường đá bay ra ngoài, thảm thương rơi xuống đất, trong miệng phun ra từng mảnh nhỏ nội tạng.
"Ông hai!!"
Lâm Chỉ Huyên thấy vậy thì hét lên, vội vã chạy đến chỗ ông ta, còn các thành viên khác của nhà họ Lâm thì tuyệt vọng, cảm thấy mọi người sắp không xong rồi!
Hóa ra ngay cả ông hai cũng không đấu lại Hắc Bạch Vô Thường…
Xem ra lần này La Diêm Thiên thật sự đã ra lệnh giết sạch nhà họ Lâm rồi, bọn họ còn đáng sợ hơn so với truyền thuyết!
Lúc này, có người nhớ lại lời cảnh báo lúc đầu của Lâm Văn Hải, Diệp Hi Hòa đúng là tai họa, chọc giận người không nên dây vào, liên lụy đến cả nhà họ Lâm!
"Chỉ có mỗi thế thôi sao, nhà họ Lâm?!"
Bạch Vô Thường cười nhạt: "Tôi cứ tưởng gia tộc mạnh nhất huyền thoại ra sao, nào ngờ cũng chỉ là lũ gà vịt! Thảo nào năm đó lúc diệt trừ nhà họ Diệp mà các người cũng không dám nhúng tay, giờ còn che chở tên tàn dư nhà họ Diệp, tôi sẽ đưa cả nhà các người lên thiên đường!"
Bạch Vô Thường ra tay, lần này nhắm thẳng Lâm Chỉ Huyên và Lâm Ngọc Sơn, hắn ta muốn diệt sạch bọn họ!
Nhưng ngay lúc Lâm Chỉ Huyên sắp trở thành xác chết thảm thương, bỗng nhiên có một bàn tay to lớn đến mức khó tin từ trên trời giáng xuống, đánh nát Bạch Vô Thường thành bãi máu!
Tốc độ quá nhanh, khiến tất cả mọi người không kịp phản ứng, cho đến khi cơn mưa máu của Bạch Vô Thường rơi xuống, mọi người mới kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Diệp Hi Hòa lạnh lùng bước ra.
"Đúng như dự đoán, Diêm Vương Điện thật sự tham gia vào chuyện diệt trừ gia tộc tôi năm đó, các người không đánh đã khai rồi sao?"
"Diệp... Diệp Hi Hòa!!!"
Lâm Chỉ Huyên căng thẳng đến run rẩy, vui mừng khôn xiết!
Còn Lâm Trường Dần và Lâm Ngọc Sơn thì hơi ngơ ngác.
Đặc biệt là Lâm Ngọc Sơn, dưới sự tấn công mạnh mẽ kết hợp của Hắc Bạch Vô Thường, ông ta đã bị thương nặng, vậy mà thiếu gia nhà họ Diệp chỉ một cái tát đã đập Bạch Vô Thường tan nát ư?
Thực lực của hắn kinh khủng đến mức nào vậy?
Chương 22: Bí mật
Lộp bộp lộp bộp!
Sau khi chứng kiến đồng bọn bị giết, Hắc Vô Thường hoảng sợ lùi lại hai bước, nhìn Diệp Hi Hòa như thấy quỷ!
Không ai hiểu rõ thực lực của Bạch Vô Thường hơn hắn ta, đó là Tông sư 8 sao đấy, nhìn cả Tân Hải cũng hiếm có, sao có thể bị tát chết chỉ bằng một cái vung tay...
"Vút" một tiếng, Diệp Hi Hòa giơ tay một cái đã bắt được Hắc Vô Thường, hắn nắm cổ hắn ta, như túm một con chó chết.
"Hắc Vô Thường đúng không? Kể hết những gì mày biết về gia tộc tao, mau!" Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói.
"Tàn dư... Không! Diệp thiếu, tôi không biết gì đâu, ba năm trước chúng tôi chỉ theo chủ tử tấn công nhà các ngài, chúng tôi chỉ làm theo lệnh, không dám hỏi nhiều, chỉ có chủ nhân mới biết rõ về việc diệt trừ nhà các ngài, chúng tôi chỉ là tay sai..."
Hắc Vô Thường run bần bật.
Tên hung thần nổi danh giang hồ như hắn ta giờ sợ đến mức tiểu ra quần, ống quần nhỏ giọt lênh láng.
"Không biết à?"
"Đúng vậy! Tôi thật sự không biết gì hết, Diệp thiếu, lần này chúng tôi cũng chỉ tuân lệnh chủ tử bắt ngài về thôi, dù sao ngài cũng đã giết người của chúng tôi..."
Bốp!
Chưa dứt lời, Diệp Hi Hòa đã siết nát hắn ta thành bãi máu!
Hỏi gì cũng không biết, còn giữ để làm gì?
Cảnh tượng này khiến 30 tinh binh còn lại của Diêm Vương Điện sững sờ, sau khi phản ứng trở lại, cả bọn hoảng loạn la hét, bỏ chạy tán loạn.
Nhưng Diệp Hi Hòa vẫn lạnh lùng giơ tay ra đập, lập tức biến tất cả thành các bãi máu, chết không còn xác.
Mọi người nhà họ Lâm sững sờ như phỗng!
Lâm Trường Dần và Lâm Ngọc Sơn càng choáng ngợp trước Diệp Hi Hòa: "Diệp thiếu, cậu..."
"Đừng phí lời!"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói: "Tiếp tục câu chuyện chưa dứt của ông đi, ba năm trước, ông biết bao nhiêu về việc diệt trừ gia tộc tôi?"
Thình thịch!
Lâm Trường Dần khó khăn nuốt nước bọt và đáp lại: "Diệp thiếu, quả thật tôi biết đôi chút về chuyện ba năm trước, lúc đó có một nhân vật lớn tới Tân Hải, truyền đạt mệnh lệnh từ một cấp trên nào đó, ra lệnh tiêu diệt gia tộc nhà họ Diệp các cậu..."
"Cấp trên à?"
"Đúng vậy! Nhưng tôi cũng không rõ cấp trên đó là ai, chỉ biết nhân vật lớn giúp người đó làm việc là người chúng tôi không thể trêu vào! Sau khi ý định của nhân vật lớn được truyền đạt, cả đám người cơ hội đua nhau bám theo, cả thành phố đồng lõa tiến vào giết hại nhà cậu... "
Diệp Hi Hòa tối sầm mặt lại: "Tên cấp trên kia kia có thù hằn gì với nhà họ Diệp tôi à?"
"Không!"
Lâm Trường Dần lắc đầu: "Tổ tiên nhà cậu tính tình nghĩa hiệp, hay làm việc thiện, ngay cả tôi cũng rất kính trọng, sao có thể gây thù chuốc oán chứ? Theo tôi được biết, gia tộc các cậu bị người khác hãm hại, có người để mắt tới một món đồ của gia tộc cậu, nhưng kẻ cấp trên kia không thể công khai cướp đoạt, nên chỉ có thể dùng cách tàn nhẫn này, giết người cướp của... "
"Nhà họ Diệp tôi có thứ gì?"
Diệp Hi Hòa nghe vậy cũng khá bất ngờ, từ nhỏ hắn lớn lên trong nhà họ Diệp mà không hề hay biết có bảo vật gia truyền nào cả!
"Điều này tôi cũng không rõ, có lẽ những kẻ cầm đầu năm đó sẽ biết, dù sao bọn chúng cũng là tay sai nịnh nọt với nhân vật lớn kia. Có người cũng tiếp cận tôi, nhưng tôi không muốn ăn bánh bao thịt người, nên đã không để nhà họ Lâm tham gia vào." Lâm Trường Dần thành thật nói.
"Lâm Trường Dần, sự khôn ngoan của ông cách đây ba năm đã cứu sống cả tộc ông đấy!"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nhìn đám người nhà họ Lâm im thin thít rồi nói: "Điều cuối cùng, cũng là điều tôi nói với cháu gái ông, ba năm trước sau khi diệt trừ, nhà họ Diệp vẫn có người lo hậu sự, lập bia mộ cho tộc nhân của tôi, an táng họ trong nghĩa trang nhà họ Diệp. Tôi cần các người tìm ra người đó, sớm báo cho tôi biết!"
Lâm Trường Dần sửng sốt: "Được! Diệp thiếu, tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ làm theo!"
Khi thấy Diệp Hi Hòa bước đi, những người nhà họ Lâm vẫn còn hoảng hốt vây quanh Lâm Trường Dần.
"Chỉ Huyên, Diệp thiếu mà cháu đưa về, rốt cuộc thực lực của cậu ta như thế nào? Vì sao lại kinh khủng đến thế?"
Lâm Ngọc Sơn yếu ớt hỏi Lâm Chỉ Huyên.
"Cháu không rõ."
Lâm Chỉ Huyên lắc đầu, khẽ cắn môi đáp: "Cháu chỉ biết hắn rất mạnh, ra tay có thể đập người thành máu, nhưng không ngờ hắn dễ dàng tiêu diệt cả hai cao thủ của Diêm Vương Điện… Bây giờ xem ra việc hắn làm đêm qua cũng không có gì đáng ngạc nhiên!"
Lâm Chỉ Huyên lập tức kể lại những hành động kinh thiên động địa của Diệp Hi Hòa vào tối hôm qua cho hai người ông của mình nghe.
Lâm Trường Dần và Lâm Ngọc Sơn nghe xong cũng vô cùng choáng váng.
"Hóa ra... Thiếu gia nhà họ Diệp lại liều lĩnh đến thế, hậu sinh khả úy..." Lâm Ngọc Sơn cảm thán.
"Lần này quay lại, hắn muốn rửa sạch oan khuất cho tộc nhân, báo thù cho gia tộc, đúng là có tư thái kẻ báo thù..."
"Cha à, tên Diệp Hi Hòa này khiến người khác không thể nhìn thấu, từ giờ nhà họ Lâm có nên đặt ranh giới rõ ràng với cậu ta không?"
Lúc này Lâm Văn Hải cũng được cứu xuống từ trên cây, tuy chưa chết nhưng bị thương khá nặng, nghiến răng nói: "Cậu ta quá nguy hiểm! Tự cho mình mạnh nên coi thường tất cả, không hề biết Tân Hải bây giờ đâu đơn giản như cậu ta nghĩ! Không nói đến chuyện gì khác, riêng Diêm Vương Điện đã có đại Tông sư trấn giữ rồi! Huống hồ còn những thế lực vượt trội hơn chúng ta... "
"Mày đang đánh rắm à? "
Lâm Trường Dần quay lại quát tháo: "Nếu không có Diệp thiếu, bây giờ người cha già này của mày còn xuống giường được sao? Mày là đồ bạc nghĩa vong ơn, từ giờ nhốt ba năm cải tạo, quay mặt vào vách suy ngẫm cho tao!"
Ông ấy nói rồi quay sang Lâm Chỉ Huyên: "Chỉ Huyên, cháu đi điều tra chuyện Diệp thiếu vừa giao đi! Hơn nữa, cháu có thể đưa Diệp thiếu về đây, cứu mạng ông nội, ông rất vui mừng.
Kể từ bây giờ, Diệp thiếu là ân nhân của cả nhà chúng ta, cho dù có phạm tội tày trời, chúng ta cũng phải đứng về phe cậu ấy, không phụ ân tình, cháu hiểu chưa?"
"Vâng, cháu hiểu rồi ạ!"
Lâm Chỉ Huyên nhìn theo bóng dáng rời đi của Diệp Hi Hòa, lòng lại rối rắm.
Sau khi rời nhà họ Lâm, Diệp Hi Hòa thật sự không ngờ được, chuyện diệt môn gia tộc mình lại còn nhiều bí mật đến như vậy!
Một kẻ cấp trên sai sử một nhân vật lớn tới cướp món đồ nào đó của nhà hắn ư?
Nhưng là thứ gì, lại có thể khiến cả tộc bị tiêu diệt chứ?
Hắn vốn nghĩ bản thân đã hiểu rõ gia tộc, nhưng giờ xem ra ông nội hoặc người khác đã che giấu hắn một số chuyện!
Liệu Tiểu Vũ có biết những chuyện đó không?
Đợi tình trạng Tiểu Vũ ổn định, hắn nhất định phải hỏi con bé.
Hắn đang suy nghĩ, đột nhiên phía sau lại truyền đến một luồng khí giết lạnh lẽo: "Đồ ngông cuồng, chết đi!"
Chương 23: Đến chết cũng phải bảo vệ bí mật
Diệp Hi Hòa nghe thấy lời này cũng không quay đầu lại.
Tiếng gió vun vút truyền đến từ phía sau, tiếp đó một cú đấm nặng nề đập thẳng vào huyệt đạo sau gáy hắn!
"Răng rắc" một tiếng, hắn vẫn bình an vô sự, nhưng cánh tay kia vỡ vụn, cả cánh tay bay thành vũng máu!
"Mẹ nó!"
Phía sau vang lên tiếng thét đau đớn, bóng người kia nghiến răng lùi lại, vừa ôm cánh tay cụt vừa chảy mồ hôi lạnh đầm đìa.
Diệp Hi Hòa quay đầu nhìn với vẻ mặt lạnh lùng, bỗng thấy có hai ông lão ở phía sau mình, người đầu còn già hơn người sau, ông lão trông già hơn đang ôm cánh tay cụt khóc lóc thảm thiết.
Sau lưng họ còn hơn mười người khác, giờ đây bọn họ cũng nhìn Diệp Hi Hòa với vẻ mặt kinh hãi!
"Tên nghiệp chướng này! Bây giờ tôi mới hiểu tại sao Cao Viễn Vượng và Hách Kinh Phong lại chết dưới tay tên này, đúng là có chút thực lực, đại Tông sư 1 sao như tôi cũng không thể phá vỡ phòng thủ của hắn!"
Ông lão ôm cánh tay cụt giận dữ nói, vội vã lấy thuốc từ túi ra nuốt xuống, lúc này mới cầm được máu, giảm đi sự đau đớn nơi cánh tay bị đứt.
Diệp Hi Hòa nghe ông nhắc đến Cao Viễn Vượng và Hách Kinh Phong, biết đây vẫn là bọn Quỷ Y Môn, bọn họ vẫn không học được bài học nào, tự đến tìm đường chết.
"Quỷ Y Môn, xem ra các người thật sự coi lời tôi là gió thoảng qua tai nhỉ? Tôi cho các ngươi cơ hội sửa sai, các người lại cố tình tự tìm đường chết à?"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói.
"Nghiệp chướng! Đừng quá ngông cuồng!! Mày giết người của Quỷ Y Môn, còn muốn cướp mất bảo tàng thuốc của bọn tao à, mơ đi! Có tao ở đây, mày đừng hòng... "
Bốp!
Chưa dứt lời, Diệp Hi Hòa đã tát ông thành một vũng máu.
Ông lão kia ít tuổi hơn ở bên cạnh và mười mấy đồ đệ Quỷ Y Môn run lên bần bật, sợ đến mức suýt chút hồn lìa khỏi xác!
Đùa à, đây là thái thượng trưởng lão mà!
Trong Quỷ Y Môn, người thuộc cảnh giới đại Tông sư có võ công mạnh hơn cả chưởng môn, vậy mà cũng bị tát chết chỉ bằng một cái tay ư?!
"Mẹ nó, đã bảo đừng tới mà ông cứ tới! Đồ già cỗi hoa mắt, Diệp thiếu là người ông có thể chọc giận à? Chết đáng đời!"
Ông lão kia ít tuổi hơn chửi rủa vào không trung, ra vẻ đại nghĩa.
Diệp Hi Hòa tiến lại gần ông ta.
Rầm!
Ông lão ít tuổi đột nhiên quỳ xuống trước mặt Diệp Hi Hòa: "Diệp thiếu! Chuyện này không liên quan tới tôi! Là lão khốn kiếp kia... còn tên chưởng môn ngốc nghếch kia, bắt chúng tôi lại đây giải quyết ngài, trong lòng tôi không hề muốn vậy, bởi vì thực lực tôi chỉ hơn Hách Kinh Phong một chút, ông ta còn không phải đối thủ của ngài, huống hồ tôi..."
Diệp Hi Hòa giơ tay, túm lấy cổ ông già: "Ông là ai?"
"Tôi... tôi là đại trưởng lão Ô Diệp của Quỷ Y Môn!"
Ô Diệp run rẩy đáp.
"Ô Diệp, ông cảm thấy trò vặt vãnh của mình có thể lừa được tôi à?"
Diệp Hi Hòa nói với giọng điệu u ám
"Không!!! Diệp thiếu, tôi tuyệt đối không hề nói dối!! Tôi thật sự không đồng ý chuyện chưởng môn muốn trả thù ngài, Quỷ Y Môn chúng tôi có mắt không tròng chọc giận đến ngài đã tự nhận lấy hậu quả, làm sao còn dám không biết điều nữa chứ? Nhưng tôi cũng hết cách trước mệnh lệnh của chưởng môn, tôi thật sự cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi…"
Diệp Hi Hòa nở nụ cười lạnh lùng.
Dù không biết Ô Diệp thật sự nghĩ thế nào, nhưng ông ta trông có vẻ khá thông minh!
"Vậy có nghĩa là, ông sẽ nghe lời tôi, ngoan ngoãn giao nộp kho thuốc của các người à?" Diệp Hi Hòa híp mắt hỏi.
"Đúng vậy! Phải như thế từ lâu rồi, nhưng tiếng nói của tôi không có trọng lượng, còn chưởng môn thì..."
"Không sao, sớm muộn gì tiếng nói của ông cũng sẽ có trọng lượng thôi. "
Diệp Hi Hòa thả Ô Diệp xuống, rạch một đường chân khí lên lòng bàn tay ông.
"Về đánh chết chưởng môn của ông bằng bàn tay này."
Diệp Hi Hòa vô cùng bình tĩnh nói: "Sau đó ông lên làm chưởng môn, giao nộp toàn bộ thuốc quý, bảo bối của môn phái cho tôi ở Tân Hải, không được chậm trễ, nghe rõ chưa?"
Mắt Ô Diệp trợn trừng mắt: "Diệp thiếu, ngài không đùa chứ? Bảo tôi đi giết chưởng môn ư?"
"Không dám giấu giếm ngài, thật ra tôi chỉ là Tông sư 7 sao, còn chưởng môn lại là Tông sư 9 sao, tôi..."
"Tôi đã nói rồi, với đường chân khí tôi để lại, đánh chết ông ta sẽ không tốn sức, cũng chỉ như tát chết con muỗi vậy thôi. Dĩ nhiên, nếu ông không xuống tay được thì đường chân khí cũng sẽ phản phệ vào ông, dù sao ông cũng chỉ là con ruồi thôi."
Ô Diệp câm nín!
Một lúc lâu sau, ông ta mới khô khốc nuốt nước bọt, gật đầu: "Được! Diệp thiếu, tôi biết rồi, tôi sẽ làm theo lời ngài!"
Thật ra, với tư cách đại trưởng lão Quỷ Y Môn, khoảng cách đến vị trí chưởng môn chỉ còn một bước, sao ông ta lại không thèm muốn chức vị đó chứ?
Nếu lợi dụng cơ hội này đánh chết chưởng môn đoạt vị, đó cũng chính là điều ông ta mơ ước!
"Diệp thiếu, vậy... vậy tôi đi thực hiện đây!"
"Cút ngay đi."
"Vâng!!!"
Ô Diệp lập tức cuống quít dẫn theo mười mấy tay chân thân tín rời đi.
Cùng lúc đó.
Tại Diêm Vương Điện.
La Diêm Thiên, cũng là Diêm La Vương đang ngồi trên ghế đẩu trong đại sảnh, hưởng thụ sự phục vụ của những người đẹp.
Hai gã khổng lồ người nước ngoài đang đứng phía sau anh ta, một tên đầu trọc có vành tai rộng, thân hình lông lá, đó chính là Đầu Trâu, một trong hai cao thủ cấp cao của Diêm Vương Điện ngoài Hắc Bạch Vô Thường.
Còn gã kia mặt dài như lừa, giống như cái xỏ giày, chính là Mặt Ngựa đáng sợ.
Hai tên any2 dù có ngoại hình xấu xí, nhưng võ công cực mạnh, thậm chí sức chiến đấu còn vượt Hắc Bạch Vô Thường, có thể sánh ngang Tông sư 9 sao!
"Mẹ nó, mày làm tao khó chịu rồi đấy, đã bảo cn63 thận một chút rồi mà không chịu nhớ kỹ!"
La Diêm Thiên bất ngờ đá bay một người đẹp bán khỏa thân trước mặt, cô gái lập tức gãy vài xương sườn, phun ra máu tươi, nhưng vẫn cố bò dậy van xin tha mạng.
Đầu Trâu bẻ cổ bước tới, dùng bàn tay to như quạt nâng cô gái lên rồi dùng nắm đấm đập nát xác cô.
Gã ta còn cười hớn hở, giơ nắm đấm đẫm máu lên, thè lưỡi liếm, thậm chí còn rất hưng phấn.
Các cô gái còn lại dưới thân La Diêm Thiên sợ đến run lên, chỉ biết cố gắng phục vụ anh ta hơn!
"Nói mới nhớ, Hắc Bạch Vô Thường đi lâu thế, sao còn chưa quay lại? Hiệu suất làm việc của bọn chúng chưa bao giờ thấp đến thế..."
La Diêm Thiên đang thắc mắc thì điện thoại reo lên.
Anh ta nhấc máy, bên trong vang lên giọng nói khiến hắn rợn tóc gáy:
"La Diêm Thiên, con trai của ông chủ chúng tôi chết rồi!!!"
"Bị giết ở nhà họ Lâm, do tên tàn dư nhà họ Diệp làm đấy!"
"Hơn nữa Hắc Bạch Vô Thường của anh cũng cũng bị hắn giết rồi!"
"Có lẽ hắn đang tới tìm anh đấy!"
"Ông chủ dặn anh chuẩn bị sớm, bằng mọi giá lần này phải tiêu diệt hắn triệt để!"
"Nếu không làm được, ít nhất cũng phải bảo vệ bí mật ba năm trước!"
"Nếu không thì trời sập đất sụp, mọi người đều biến mất, anh có hiểu không hả?"
Chương 24: Hắn còn là người sao?
Bộp!
Sau khi nghe hết những lời trong điện thoại, La Diêm Thiên không khỏi làm rớt điện thoại xuống đất.
Anh ta vừa nghe thấy cái gì vậy?
Hai tay sai đắc lực nhất của mình, Hắc Bạch Vô Thường, thế mà bị tiêu diệt hết ở nhà họ Lâm ư?!
Thảo nào đến giờ vẫn chưa quay lại!!!
Hơn nữa, tên tàn dư nhà họ Diệp còn dám giết con trai của vị kia ư?
La Diêm Thiên vội vàng nhặt điện thoại lên: "Ngài Cát, ngài chắc chứ? Tên tàn dư nhà họ Diệp thật sự dám giết con trai của vị đó à, hơn nữa Hắc Bạch Vô Thường của tôi là Tông sư 8 sao! Nếu phối hợp với nhau còn ngang ngửa 9 sao, sao lại có thể mà bị..."
"Anh nghĩ tôi sẽ đùa với anh chuyện như vậy à?"
Ngài Cát lạnh lùng nói: "Tóm lại, anh tốt nhất nên hiểu rõ ý của ông chủ tôi, vậy đi!"
Ngài Cát vừa nói xong đã cúp máy.
La Diêm Thiên cứng đờ ngồi tại chỗ, vẫn chưa hết bàng hoàng.
Sau đó, mặt anh ta bỗng tối sầm lại, đấm mạnh vỡ cả ghế ngồi!
"Đại vương, chuyện gì thế?"
Đầu Trâu vội hỏi.
"Triệu tập Phán Quan cùng tất cả tinh binh quay trở về ngay!"
La Diêm Thiên âm u nói.
Lúc này anh ta đã hơi hối hận vì tự ý xuất đầu lộ diện giúp vị kia xử lý Diệp Hi Hòa.
Bây giờ trộm gà không được còn mất nắm gạo, chịu thiệt hại nặng nề!
Tuy nhiên, Diêm Vương Điện do La Diêm Thiên cầm đầu đã thống trị Tân Hải nhiều năm, cũng không phải chỉ là tổ chim non, nếu Diệp Hi Hòa thật sự tới tìm đường chết, anh ta cũng không ngại giúp một tay!
Đầu Trâu Mặt Ngựa nhìn nhau, vẫn không hiểu chuyện gì khiến đại vương tức giận dữ vậy.
Nhưng khi thấy vẻ mặt La Diêm Thiên có vẻ nặng nề khác thường, hắn ta nhanh chóng lấy điện thoại triệu tập đàn em.
Nhưng đúng lúc đó, bỗng vang lên rầm một tiếng, cả cánh cửa lớn của Diêm Vương Điện bị đá vỡ tung, tiếp theo hàng chục bóng người bay ngang vào, nổ tung thành vũng máu!
"Cái gì?!"
La Diêm Thiên và Đầu Trâu Mặt Ngựa đông cứng người, vừa ngẩng đầu thì thấy Diệp Hi Hòa bước vào.
"La Diêm Thiên, mày muốn tìm tao à, vừa hay, tao cũng muốn tâm sự với mày đây!"
Diệp Hi Hòa nói với vẻ mặt không cảm xúc.
La Diêm Thiên tự cho mình là thế lực ngầm nổi tiếng hung tàn nhất trong bốn thế lực lớn ở Tân Hải, vô cùng nổi bật, hơn nữa bọn họ còn có thực lực mạnh mẽ.
Nhưng giờ đây, khi đối mặt với Diệp Hi Hòa tỏa sát khí ngút trời, anh ta lại bất giác cảm thấy sợ hãi, khí thế như bị đè nén trong nháy mắt!
"Ôi mẹ ơi!"
Lúc này, những người đẹp đang quỳ phục vụ La Diêm Thiên cũng vội bò dậy chạy trốn, trong bầu không khí này, không ai để ý đến họ.
"Diệp Hi Hòa, gan mày lớn thật đấy, Diêm Vương Điện của tao là chỗ để mày tùy ý tung hoành à?" La Diêm Thiên nghiến răng.
"La Diêm Thiên, khỏi nhiều lời, nói ra tất cả những gì mày biết về ba năm trước, tên ra lệnh cho bọn mày thảm sát gia tộc tao là ai, tao sẽ cho mày chết toàn thây!"
"Hả?"
La Diêm Thiên nhướn mày, không ngờ Diệp Hi Hòa đã điều tra sâu đến vậy, anh ta lập tức nở nụ cười khinh thường: "Nực cười! Muốn biết à? Xuống đó hỏi người thân đã chết của mày đi! Đầu Trâu Mặt Ngựa, lên!"
Đầu Trâu Mặt Ngựa đã không nhịn nổi nữa rồi, họ còn không hay biết Hắc Bạch Vô Thường đã bị Diệp Hi Hòa giết.
Hơn nữa, cho dù biết, họ cũng không sợ, vì bọn họ tự nhận mình mạnh hơn Hắc Bạch Vô Thường, những Tông sư dưới 9 sao không phải là đối thủ của họ!
"Chết đi thằng nhãi!"
Đầu Trâu gào thét xông lên trước, nắm đấm nặng tựa ngàn cân đập thẳng vào mặt Diệp Hi Hòa!
Dù thân hình to lớn nhưng tốc độ của hắn ta chẳng chậm chút nào, phát huy sức mạnh của Tông sư 8 sao một cách rất điêu luyện.
Tuy nhiên, hắn ta chỉ vừa áp sát Diệp Hi Hòa, "Bốp" một tiếng, nắm đấm của gã đã bị hắn bắt lấy.
Giây tiếp theo, Diệp Hi Hòa tát nát hắn thành vũng máu!
"Ối!"
Chứng kiến cảnh tượng, Mặt Ngựa lập tức phanh gấp bằng gót chân!
Ban đầu hắn ta cũng lao tới Diệp Hi Hòa, nhưng bây giờ, hắn ta nhìn hắn giống như thấy ma quỷ vậy!
Cái gì thế này?
Người anh em Đầu Trâu của hắn ta, một người ngang cơ với hắn ta, vậy mà lại tiêu tan xác xơ chỉ trong một lần chạm mặt sao?
Hắn rùng mình quay đầu chạy, nhưng cũng bị Diệp Hi Hòa với tay ra, tát thành vũng máu!
Rầm!
La Diêm Thiên ngồi bệt xuống đất, trợn mắt nhìn Diệp Hi Hòa, ruột gan như muốn nổ tung.
Anh ta là đại Tông sư tinh 2 sao, mạnh hơn Đầu Trâu Mặt Ngựa, nhưng tự nhận cũng không thể nào vừa gặp đã tát chết hai người kia!
Chưa nói đến thực lực của Diệp Hi Hòa kinh hoàng đến mức nào, chỉ riêng công pháp tàn độc này của hắn cũng đủ khiến người ta sợ chết khiếp!
Lúc này, bên ngoài lại có một nhóm người xông vào, đầu đàn là Phán Quan cùng hơn 400 thành viên Diêm Vương Điện!
"Đại vương, chuyện gì thế?"
Phán Quan vừa bước vào đã kinh ngạc nhìn La Diêm Thiên mất hồn mất vía, thắc mắc hỏi.
"Phán Quan, anh tới vừa lúc, nhanh, giết chết hắn đi! Đồ tàn dư nhà họ Diệp dám đến Diêm Vương Điện chúng tôi, mau khiến hắn chết không toàn thây!"
La Diêm Thiên chỉ vào Diệp Hi Hòa gào lên!
Phán Quan tức giận!
Hắn ta là nhân vật số 2 trong Diêm Vương Điện, về thực lực chỉ đứng sau La Diêm Thiên.
Là đại Tông sư 1 sao, trước mặt hắn, không ai dám hỗn láo!
"Lên!!!"
Hắn ta gầm lên, hơn 400 tay chân Diêm Vương Điện rút vũ khí, lao tới Diệp Hi Hòa.
Hắn không rảnh lãng phí thời gian, khí thế khủng khiếp trên người bùng nổ, lập tức đẩy bay gần 100 tên xông lên đầu tiên.
100 tên rơi xuống đất, nổ tung thành bãi máu, hóa thành mưa máu thấm đỏ mặt đất.
Tiếp theo, Diệp Hi Hòa dồn hết sức mạnh vào một cú đá, tung ra luồng chân khí vô biên, như rồng cuồn cuộn, như bão lũ quét qua, xé nát 300 tên còn lại của Diêm Vương Điện, thi thể và tứ chi bay tứ tung đến hoa cả mắt.
Phán Quan dùng sức dụi mắt, chắc chắn lúc nãy mình bước vào không đúng cách rồi!
Sao mà vô lý thế này!! Giờ hắn ta chỉ ước gì mình không bao giờ quay lại!
Rốt cuộc đại vương đã chọc đến tên quỷ dữ nào vậy!!! Chỉ một cú đá đã có thể giết 300 người ư?!
Lúc này, La Diêm Thiên hoàn toàn sợ tái mặt!
Trong cơn hoảng loạn, anh ta ra sau đại sảnh kéo ra một khẩu pháo.
Anh ta nhanh chóng nhắm Diệp Hi Hòa, bắn một phát!
"Đồ chết tiệt! Dù mày có võ công cao siêu đến đâu, tao không tin mày đỡ nổi phát này, chết đi!!!"
Một đạn pháo hình quả lê lao tới Diệp Hi Hòa, hắn giơ tay lên, chân khí trắng bao bọc lòng bàn tay, bình tĩnh đón lấy quả đạn pháo.
Đạn pháo vẫn còn đuôi lửa, nhưng bị chặn lại ngay tại chỗ!
Đôi mắt La Diêm Thiên trợn tròn như trứng lừa, Phán Quan ở phía sau cũng há hốc mồm.
Đỡ đạn pháo bằng tay không, hắn còn là người không?!
Đây là cảnh giới gì mới có thể làm được vậy??
Diệp Hi Hòa thản nhiên ném viên đạn ra sau, vô tình rơi thẳng vào miệng Phán Quan đang há to.
Giây tiếp theo, Phán Quan nổ tung tại chỗ thành mảnh vụn!
Luồng sóng nhiệt hung tợn quét ngang, nhưng Diệp Hi Hòa vẫn bình thản đứng đó, tiếp tục bước tới chỗ La Diêm Thiên.
"La Diêm Thiên, cho dù giờ mày khai hết, thì mày cũng không được chết toàn thây đâu!"
Lúc này La Diêm Thiên đã sợ đến phát khóc, đâu còn dám đấu với Diệp Hi Hòa nữa, anh ta vội quay đầu chạy.
Diệp Hi Hòa nhảy tới, lúc sắp túm lấy anh ta thì một tiếng hét đột nhiên truyền đến từ phía sau: "Diệp thiếu, xin dừng tay!"
Chương 25: Đầu sỏ gây tội
Diệp Hi Hòa nghe thấy tiếng gọi bèn quay đầu lại, chợt thấy sở trưởng cảnh sát Địch Quảng Đào dẫn theo một nhóm thuộc hạ xông vào.
La Diêm Thiên đang bị bóng người Diệp Hi Hòa nhìn thấy anh ta thì lớn tiếng hét lên: "Sở trưởng Địch, cứu tôi!!"
Vốn dĩ anh ta ỷ lại bản thân là đại vương Diêm Vương Điện, còn là đại Tông sư 2 sao nên luôn coi thường Địch Quảng Đào.
Nhưng bây giờ, anh ta biết Địch là phao cứu sinh duy nhất.
"Diệp thiếu, Không thể giết La Diêm Thiên..."
Địch Quảng Đào nhanh chóng tới trước mặt Diệp Hi Hòa, ánh mắt liếc nhìn cảnh tượng trong đại sảnh, thật sự kinh hồn bạt vía!
Dù đã có chuẩn bị tâm lý, cũng từng chứng kiến cảnh nhà họ Trần bị Diệp Hi Hòa tiêu diệt, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, anh ta vẫn cảm thấy tóc gáy dựng đứng, hơi thở trở nên gấp gáp!
Đây là Diêm Vương Điện đấy!
Đây là thế lực ngầm đứng thứ 2 ở Tân Hải, bên trong có 4 Tông sư 8 sao, còn có 2 đại Tông sư!
Cuối cùng toàn bộ đều chết không có đất dung thân, ngay cả La Diêm Thiên cũng sợ run cầm cập như con chó mất nhà!
"Diệp thiếu, tôi biết anh muốn báo thù, nhưng anh không thể giết La Diêm Thiên!"
Địch Quảng Đào nghiêm túc đi đến trước Diệp Hi Hòa, khẽ nói: "Toàn bộ Tân Hải, anh muốn giết ai cũng được, chỉ có anh ta là không thể, bởi vì phía sau anh ta còn có thế lực kinh hoàng hơn mà anh không thể tưởng tượng..."
"Anh dám dạy tôi làm việc à?"
"Không! Không dám!"
Địch Quảng Đào mồ hôi nhễ nhại: "Tôi chỉ nhắc anh, nếu giết anh ta sẽ gặp họa diệt môn, thậm chí cả thành phố này cũng sẽ bị tiêu diệt... "
Lúc này, La Diêm Thiên nằm bẹp dưới đất, nghe vậy thì cười lớn: "Diệp Hi Hòa, mày nghe chưa? Tao bảo đảm nếu đụng vào tao, thì mày sẽ phải chịu sự trả thù hết sức tàn nhẫn, tốt nhất nghĩ cho kỹ đi..."
"Vút" một tiếng, Diệp Hi Hòa túm lấy anh ta như cầm một con chó hoang.
"Diệp Hi Hòa, mày quyết định hủy diệt cả hai chúng ta à?!"
La Diêm Thiên lập tức không cười nổi nữa, cả người lại run cầm cập, dáng vẻ vô cùng hoảng loạn.
"La Diêm Thiên, đừng bắt tao lặp lại lời nói, mày biết rõ tao muốn gì!"
Diệp Hi Hòa hờ hững nói.
"Diệp Hi Hòa, mơ đi! Tao sẽ không bao giờ tiết lộ chuyện ba năm trước, mày nên từ bỏ ngay ý định đó đi!"
Anh ta còn chưa dứt lời, Diệp Hi Hòa đã thọc tay vào hông anh ta, nhổ mất một quả thận đẫm máu và ném đi.
"Á!!!"
La Diêm Thiên đau đớn thét lên, cơ thể gần như nổ tung!
Bên cạnh, Địch Quảng Đào cũng kinh ngạc mở to mắt, không ngờ thiếu gia nhà họ Diệp lại tàn nhẫn đến mức nhổ luôn thận của La Diêm Thiên!
Hơn nữa, điều này xảy ra sau khi anh ta tiết lộ thế lực hùng mạnh phía sau La Diêm Thiên, không lẽ Diệp thiếu thật sự không sợ sự trả thù tàn khốc của phe kia sao?
"Diệp Hi Hòa, tao liều mạng với mày!"
Trong cơn đau đớn khủng khiếp, La Diêm Thiên cũng bùng nổ, dù sao anh ta cũng là đại Tông sư 2 sao, không thể chịu cảnh bị làm nhục, anh ta lập tức đấm một cú hủy diệt vào Diệp Hi Hòa!
Hắn không hề né tránh, để mặc anh ta dùng hết sức lực còn lại đấm mình, chỉ giống như muỗi đốt khiến nắm đấm của anh ta nổ tung thành bãi máu!
Sau đó, Diệp Hi Hòa lại nhổ quả thận còn lại của La Diêm Thiên và ném đi.
Rồi lại bóc một lá phổi của anh ta ra ném.
"Á á á á!!!"
La Diêm Thiên đau đến mức không ra hình ra dạng nữa, chỉ mong bản thân chết nhanh một chút: "Diệp Hi Hòa, cho tôi chết đi...!"
Diệp Hi Hòa vẫn im lặng, tiếp tục nhổ lá lách của La Diêm Thiên ném đi.
Thật đáng thương, với cảnh giới đại Tông sư, nếu là người bình thường đã chết từ lâu dưới sự tra tấn dã man này, nhưng La Diêm Thiên vẫn bám trụ bằng chút sức lực cuối cùng...
"Diệp... Diệp Hi Hòa... đừng tra tấn tôi nữa, tôi nói..."
Cuối cùng, La Diêm Thiên không chịu đựng được, yếu ớt lên tiếng, anh ta thật sự không còn sức la hét nữa!
Mọi người và Sở trưởng đều xem đến rùng mình, không ai dám thở mạnh cả!
Ngay cả Địch Quảng Đào với tư cách sở trưởng cũng nổi da gà, hoàn toàn tê liệt.
Ma quỷ, thiếu gia nhà họ Diệp như thần chết trở về này, hoàn toàn là ma quỷ...
"Ba... Ba năm trước, là... người của nhà họ Vương... đưa tin cho tôi, bảo cùng tiêu diệt nhà họ Diệp của người..."
La Diêm Thiên thều thào nói.
"Nhà họ Vương, là người nào?"
"Vương... Nguyên Bảo..."
La Diêm Thiên trợn trắng mắt nói: "Lúc đó ông ta... là một trong những kẻ cầm đầu... sau khi nhân vật lớn tới Tân Hải... đã tìm đến đám người của ông ta trước... "
"Rồi thông qua ông ta... liên lạc với chúng tôi... cùng tiêu diệt nhà họ Diệp ngài... lợi dụng đông người thế mạnh... giúp nhân vật lớn... tìm kiếm một thứ..."
"Tìm cái gì?" Diệp Hi Hòa lạnh lùng hỏi.
"Một... một hộp vuông màu đen cổ xưa... trên có khắc hoa văn kỳ lạ..."
"Hộp vuông cổ xưa?"
Diệp Hi Hòa nhíu mày, nhà họ Diệp có thứ đó sao, sao hắn chưa hề hay biết?
"Trong hộp đó là gì? Tìm thấy chưa?"
"Tôi... tôi không biết!"
La Diêm Thiên gần như kiệt quệ: "Lúc đó... chúng tôi...chém giết điên cuồng... nên tôi cũng không để ý... có tìm thấy hộp đó không..."
"Nhưng... Vương Nguyên Bảo... họ chắc chắn biết... vì họ mới có thể... tiếp xúc trực tiếp... với nhân vật lớn..."
"Sau đêm đó... tôi thật sự không rõ... chỉ biết Vương Nguyên Bảo... nhờ vào nhân vật lớn... nên càng thêm lộng quyền... "
"Ông ta... vẫn là tỷ phú trên danh nghĩa... nhưng nhiều việc ở Tân Hải... đều do vị ông ta điều khiển ngầm... "
"Kể cả Huyết Thủ Bang... cũng trở thành tay sai của ông ta... Việc tôi ra tay với ngài... cũng do ông ta ra lệnh..."
"Khụ… Khụ..."
Sau khi ngập ngừng nói những điều đó xong, sinh mệnh của La Diêm Thiên cũng cạn kiệt, máu cũng chảy sạch.
Cuối cùng, anh ta nhắm mắt lại, chết thảm dưới tay Diệp Hi Hòa!
Bốp!
Diệp Hi Hòa đấm vỡ xác hắn thành mây máu, nhưng cảm thấy nguyên nhân diệt môn của gia tộc mình càng mù mờ hơn!
Thật sự có cái hộp vuông cổ xưa đó sao?
Sao ông nội cùng cha hắn không hề nhắc tới với hắn?
Liệu Tiểu Vũ có biết về sự tồn tại của cái hộp không?
Địch Quảng Đào ở bên cạnh vô cùng bất ngờ khi nghe hết mọi chuyện!
Không ngờ một trong những kẻ cầm đầu phía sau là Vương Nguyên Bảo!
Vương Nguyên Bảo ở Tân Hải không đơn giản, ông ta là chủ tịch Hiệp hội Thương nhân thành phố, cũng là tỷ phú số 1 thực thụ.
Trong khắp Tân Hải, những người có thể sánh ngang với ông ta không quá 5 người!
"Diệp thiếu, không ngờ Vương Nguyên Bảo lại là một trong những kẻ thủ ác thảm kịch nhà họ Diệp các ngài ba năm trước, nhưng người này bây giờ rất lợi hại, là một người siêu việt ở Tân Hải..."
Vẻ mặt Diệp Hi Hòa trở nên lạnh buốt!
Hắn cũng không xa lạ gì với Vương Nguyên Bảo.
Khi nhà họ Diệp còn thịnh vượng, tên này đã áp đảo phía trên họ, thân phận không tầm thường,
Nhưng không ngờ trong vụ việc năm đó, ông ta lại làm tay sai cho người khác, và ngầm trở thành trùm giang hồ ăn cả hai bên trắng đen của Tân Hải...
Diệp Hi Hòa không nói lời nào mà phóng đi ngay.
Địch Quảng Đào thấy vậy biết chắc lần này Diệp Hi Hòa sẽ gây nên chuyện chấn động trời đất!
Nhưng việc đã đến nước này, anh ta cũng không cách nào ngăn cản!
"Nhanh, dọn dẹp hiện trường, hết sức che giấu tin tức!! "
Anh ta nghiêm túc ra lệnh: "Mặc dù tôi biết giấy không gói được lửa, nhưng càng kéo dài được bao lâu thì kéo. So với Vương Nguyên Bảo, nếu thế lực sau lưng La Diêm Thiên biết Diêm Vương Điện bị Diệp Hi Hòa tiêu diệt, cả Tân Hải sẽ đối mặt với thảm họa thực sự..."
Bình luận facebook