Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 236: Rất thê thảm!
Ba ngày sau, Triệu Bân mới đến thành Vong Cổ.
Đường phố lúc sáng sớm vẫn rất nhộn nhịp, tiếng người nói chuyện lao xao, tiếng hò hét, tiếng rao hàng, tiếng trầm tiếng bổng thì luôn có một người lắm lời, mới sáng sớm đã đến quán trà, quán rượu, bla bla nói không ngừng. Hay một điều là lần nào cũng có khách hàng trung thành đến nghe, trả tiền trà, tiền rượu thay cho người ta chỉ để nghe tin sốt dẻo.
“Có biết thần bịp là ai không?”
“Không ai biết hết đúng không? Ta biết, là một lão tiền bối đã ẩn cư!”
“Thật không vậy?”
Đã mấy ngày trôi qua rồi mà sóng gió trong buổi đấu giá vẫn chưa dứt.
Trong lúc họ tám chuyện với nhau thì cái tên Triệu Bân luôn được nhắc đến.
Thiếu chủ của nhà họ Triệu là người nổi tiếng của thành Vong Cổ, đi đến đâu cũng có truyền thuyết. Mỗi lần nhắc đến hắn thì ai cũng phải xuýt xoa và tặc lưỡi, đến giờ vẫn không dám tin kỳ tài hiếm có ngày ấy đã tìm lại được vinh quang, thật sự không dễ dàng gì!
Triệu Bân mặc đồ đen, đi ngang qua họ.
Lúc đi hắn ngang qua cửa hàng binh khí của nhà họ Liễu thì lại liếc nhìn và thầm nghĩ “Buôn bán cũng đắt lắm, chắc là luyện khí sư mới đến rất nỗ lực, ngày nào cũng có binh khí ra lò”.
Còn việc làm ăn của nhà họ Triệu thì lại ế ẩm đi nhiều.
Từ phía xa, hắn đã nhìn thấy Dương Đại và Võ Nhị đang ngồi ngủ gục trước cửa hàng.
Triệu Bân không hề cảm thấy bất ngờ về chuyện này.
Rất nhiều gia tộc lớn nhúng tay nhằm vào nhà họ Triệu của hắn, từ đó đến nay, khách hàng ở các sản nghiệp của nhà họ Triệu đều rất ít. Tất cả đã bị các gia tộc lớn liên thủ đàn áp, bọn họ có tài lực dồi dào, đối phó với một gia tộc nhỏ là chuyện vô cùng dễ dàng.
“Phải nghĩ cách giải quyết tình hình khó khăn này!”
Triệu Bân lẩm bẩm, hai mắt đảo qua đảo lại, phải tìm một trường hợp lớn rồi dùng khí thế cao thủ Thiên Võ hù dọa các gia tộc lớn một phen, để bọn họ bớt nhằm mãi vào nhà họ Triệu.
Hắn nói vậy rồi đi đến tiệm cầm đồ ở phía đối diện.
Tiệm cầm đồ nằm đối diện với cửa hàng binh khí cũng là sản nghiệp của nhà họ Triệu, cửu đệ Triệu Xuyên chính là chủ của tiệm cầm đồ đó. Cũng giống như Triệu Bân, Triệu Xuyên cũng bị gia tộc đày ra ngoài.
Sau bao nhiêu ngày trôi qua, đây là lần đầu tiên hắn quay về đây.
Triệu Xuyên cũng có mặt ở cửa hàng, hắn ta đang ngồi gảy bàn tính ở quầy, chắc là đã thua lỗ không ít.
Triệu Bân cũng tự giác đi thẳng vào trong phòng.
Triệu Xuyên thấy vậy thì đặt sổ sách xuống, cùng đi theo vào trong, hắn ta chắc chắn đến tám phần là có người đến cầm đồ. Nhưng vừa thấy Triệu Bân đang kéo áo choàng đen xuống, ánh mắt hắn ta liền bất giác sáng lên.
“Tam ca, sao huynh lại rảnh rỗi đến đây thế?”
“Chỉ cách một con đường thôi, đến thăm hỏi ấy mà!”, Triệu Bân cười, đáp lại.
“Ầy”.
Triệu Xuyên cũng ngồi xuống, vừa mở miệng là đã thở dài một tiếng, làm ăn khó khăn quá đi! Cửa hàng binh khí còn đỡ, tiệm cầm đồ này của hắn ta thật sự rất thê thảm. Từ khi các gia tộc lớn nhúng tay vào thành Vong Cổ thì cả nhà họ Triệu đều bị đàn áp, thêm mấy tháng nữa thì chắc sẽ phải đóng cửa hết.
Nhưng so với chuyện vui thì chuyện này không là gì cả.
Chuyện vui là Triệu Bân đã có thể tu luyện, mà còn là kỳ tài hiếm có nữa. Là huynh đệ của hắn, Triệu Xuyên thật lòng mừng cho Triệu Bân, gia tộc vẫn còn có hi vọng.
“Cất số tiền này đi!”, Triệu Bân mỉm cười, đưa một túi tiền qua.
Trong túi tiền, ngoài ngân phiếu ra thì còn có bùa chú, tất cả đã được cột lại thành xấp.
“Không được đâu!”, Triệu Xuyên vội từ chối.
“Người một nhà cả mà!”, Triệu Bân lại đẩy qua lại, hắn phải giúp huynh đệ của mình một tay.
Triệu Xuyên không từ chối được nên cuối cùng đã nhận lấy.
Hắn ta rất tò mò về tam ca của mình, sao chỉ trong hai tháng ngắn ngủi mà lại có được thành tựu lớn như vậy? Còn có số bùa chú này nữa, ngoài thị trường vốn không có bán, thứ này rất đáng giá, trong gia tộc, trước giờ chưa từng có ai đối tốt với hắn ta như thế.
“Nếu đã đến đây rồi thì tặng đệ thêm một cơ duyên nữa vậy”.
Triệu Bân mỉm cười, đứng dậy, ấn một tay lên trên đầu của Triệu Xuyên.
Tiếp đó, thú hỏa và sấm sét xuất hiện.
Đây là giác ngộ của Triệu Bân, hắn đang dùng thú hỏa và sấm sét tẩy luyện cơ thể cho Triệu Xuyên, cũng xem như một loại luyện thể khác. Chỉ có điều cách này không bá đạo như Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh. Dù là như vậy, đó cũng đủ để khơi thông kinh mạch cho Triệu Xuyên, tạp chất trong người hắn ta cũng được đẩy ra không ít.
Ứ...
Triệu Xuyên khó chịu gằn giọng rên rỉ, hắn ta đau đến mức chảy máu răng nhưng vẫn phải ráng đương đầu chịu đựng.
“Cố gượng nào!”
Triệu Bân lấy thuốc ra, bóp nát từng viên một rồi cùng truyền vào trong người hắn ta.
Đủ nửa canh giờ mới dừng lại.
Triệu Bân thì không sao nhưng Triệu Xuyên thì đã mệt lả, hắn ta nằm dài lên ghế, mặt mày trắng bệch không một chút máu, nhưng cơn đau qua đi rất nhanh, hắn ta nuốt một viên thuốc, bên trong như ngưng tụ một con suối chảy khắp các mạch máu lớn toàn thân khiến hắn ta vô cùng sảng khoái.
“Cảm giác thế nào?”, Triệu Bân mỉm cười.
“Rất kỳ lạ!”, Triệu Xuyên đứng dậy, khởi động mạnh gân cốt, tiếng rắc rắc không ngừng vang lên, cảm giác cả người sảng khoái hơn nhiều.
Từ lúc hắn ta luyện võ đến nay, đây là lần đầu tiên hắn ta cảm thấy thoải mái như thế.
“Hãy vận hành theo phương pháp này mỗi ngày!”. Triệu Bân lại vung tay, đưa cho Triệu Xuyên một quyển sách cổ, sau đó còn không quên dặn dò thêm: “Sau khi thuộc lòng thì nhớ tiêu hủy đi”.
Đó là pháp môn luyện thể.
Có điều, nó không phải là Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh mà là bản tóm tắt đã được hắn chỉnh sửa. Cũng chẳng còn cách nào khác, Nguyệt Thần đã đặt ra quy tắc từ trước, hễ là bí thuật do cô ta truyền thụ thì Triệu Bân không được truyền ra ngoài. Vì suy nghĩ cho sự an toàn của Triệu Xuyên, hắn chỉ còn phương án này, nếu hắn ta bị người ta để ý thì chỉ có hại chứ không có lợi.
“Chỉ một lần này thôi đấy!”, Nguyệt Thần lạnh lùng nói.
Triệu Bân gượng gạo ho một tiếng, ánh mắt hiện rõ vẻ “là do ta tự sửa mà”.
“Tâm pháp thật bá đạo!”
Triệu Xuyên kinh ngạc thảng thốt, tim không kiềm được mà run lên.
Là đệ tử nhà họ Triệu, đương nhiên hắn ta đã từng được đọc nhiều công pháp, nhưng loại công pháp như của Triệu Bân cho thì hắn ta mới thấy lần đầu tiên. Dùng nó để rèn luyện thân thể, khơi thông kinh mạch thì thật sự rất bá đạo, chỉ xem phần khái quát của pháp môn không thôi thì đã khiến cho người ta phải giật mí mắt rồi, thứ này quá quý giá.
Triệu Bân chỉ cười mà không nói gì.
Đấy chỉ là bản tóm tắt thôi, Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh thật sự vốn không phải là thứ cho người thường luyện, còn hắn thì ngược lại, vì trong lòng hắn luôn ấm ức, tối đó hắn thay xương đổi cốt, dù cho đau đớn thế nào thì cũng không bằng sự sỉ nhục đó.
“Cảm ơn tam ca!”
“Cảm ơn thì nghe xa lạ quá, cố gắng luyện tập đi!”, Triệu Bân mỉm cười và đứng dậy.
Sau khi hắn đi, Triệu Xuyên vô cùng kích động.
Có pháp môn luyện thể rồi thì còn tính toán sổ sách gì nữa, phải tìm chỗ tu luyện ngay thôi. Đã nói rồi mà, bao năm hèn mọn rồi cũng sẽ có lúc gặp được vận may, mà tam ca Triệu Bân chính là quý nhân của hắn ta, bao năm nay, đây là lần đầu tiên hắn ta cảm thấy rần rần cả người.
Một mặt khác, Triệu Bân đã về đến cửa hàng binh khí.
“Thiếu gia, việc làm ăn của chúng ta hơi tệ!”, Võ Nhị nhỏ tiếng nói.
“Tệ đến mức nào?”
“Đã ba ngày rồi mà chưa bán được binh khí nào cả”.
“Đúng thế… Tệ lắm ạ!”
Triệu Bân gượng gạo ho một tiếng, nhìn nhà họ Liễu buôn bán tấp nập, rồi nhìn lại các gia tộc lớn, họ đang hăng máu muốn đánh bại nhà họ Triệu thì cửa hàng binh khí của nhà họ Triệu làm ăn yên ổn mới lạ.
“Cố duy trì trước đã!”
Triệu Bân đi vào nhà sau, hắn vẫn đang suy nghĩ làm sao để phản công lại.
“Ây dà, ai thế kia?”
Hắn đi vào nhà sau thì nhìn thấy thằng nhóc tóc tím đứng chậc lưỡi ở phía xa. Tình trạng của nó không thể nào tốt cho được, không biết nó đã bị nhân tài nào đập cho một trận mà mặt mũi bầm tím hết, lúc này còn bị treo trên cây, toàn thân lắc lư theo gió.
Nhìn xuống dưới cây thì thấy lão mập và Chư Cát Huyền Đạo.
Hai lão già này thì lại rất thảnh thơi, vừa uống rượu vừa hát vu vơ, xem ra nhóc tóc tím đã bị bọn họ đánh, hơn nữa còn ra tay rất nặng.
“Mới có ba ngày mà đã thăng cấp rồi à?”
Triệu Bân thầm xuýt xoa, hắn đang nói về Chư Cát Huyền Đạo. Lúc hắn đi, ông ta mới tiến vào cấp Địa Tạng, nhưng sau khi trở về thì ông ta đã lên Địa Tạng tầng sáu rồi, khí tức đó thì còn mạnh hơn cả lúc hắn ở Địa Tạng đỉnh phong trước đây, một bộ công pháp hoàn chỉnh mạnh mẽ đến vậy sao?
Nghĩ kĩ lại thì hắn cũng hiểu ra.
Chư Cát Huyền Đạo không giống với những người ở cảnh giới Địa Tạng khác, ông ta tự hạ cảnh giới tu vi của mình xuống nên bây giờ trở lại Địa Tạng trở lại là chuyện rất dễ dàng, đương nhiên tốc độ tu luyện cũng rất thần tốc.
Đợi đó đi!
Đường phố lúc sáng sớm vẫn rất nhộn nhịp, tiếng người nói chuyện lao xao, tiếng hò hét, tiếng rao hàng, tiếng trầm tiếng bổng thì luôn có một người lắm lời, mới sáng sớm đã đến quán trà, quán rượu, bla bla nói không ngừng. Hay một điều là lần nào cũng có khách hàng trung thành đến nghe, trả tiền trà, tiền rượu thay cho người ta chỉ để nghe tin sốt dẻo.
“Có biết thần bịp là ai không?”
“Không ai biết hết đúng không? Ta biết, là một lão tiền bối đã ẩn cư!”
“Thật không vậy?”
Đã mấy ngày trôi qua rồi mà sóng gió trong buổi đấu giá vẫn chưa dứt.
Trong lúc họ tám chuyện với nhau thì cái tên Triệu Bân luôn được nhắc đến.
Thiếu chủ của nhà họ Triệu là người nổi tiếng của thành Vong Cổ, đi đến đâu cũng có truyền thuyết. Mỗi lần nhắc đến hắn thì ai cũng phải xuýt xoa và tặc lưỡi, đến giờ vẫn không dám tin kỳ tài hiếm có ngày ấy đã tìm lại được vinh quang, thật sự không dễ dàng gì!
Triệu Bân mặc đồ đen, đi ngang qua họ.
Lúc đi hắn ngang qua cửa hàng binh khí của nhà họ Liễu thì lại liếc nhìn và thầm nghĩ “Buôn bán cũng đắt lắm, chắc là luyện khí sư mới đến rất nỗ lực, ngày nào cũng có binh khí ra lò”.
Còn việc làm ăn của nhà họ Triệu thì lại ế ẩm đi nhiều.
Từ phía xa, hắn đã nhìn thấy Dương Đại và Võ Nhị đang ngồi ngủ gục trước cửa hàng.
Triệu Bân không hề cảm thấy bất ngờ về chuyện này.
Rất nhiều gia tộc lớn nhúng tay nhằm vào nhà họ Triệu của hắn, từ đó đến nay, khách hàng ở các sản nghiệp của nhà họ Triệu đều rất ít. Tất cả đã bị các gia tộc lớn liên thủ đàn áp, bọn họ có tài lực dồi dào, đối phó với một gia tộc nhỏ là chuyện vô cùng dễ dàng.
“Phải nghĩ cách giải quyết tình hình khó khăn này!”
Triệu Bân lẩm bẩm, hai mắt đảo qua đảo lại, phải tìm một trường hợp lớn rồi dùng khí thế cao thủ Thiên Võ hù dọa các gia tộc lớn một phen, để bọn họ bớt nhằm mãi vào nhà họ Triệu.
Hắn nói vậy rồi đi đến tiệm cầm đồ ở phía đối diện.
Tiệm cầm đồ nằm đối diện với cửa hàng binh khí cũng là sản nghiệp của nhà họ Triệu, cửu đệ Triệu Xuyên chính là chủ của tiệm cầm đồ đó. Cũng giống như Triệu Bân, Triệu Xuyên cũng bị gia tộc đày ra ngoài.
Sau bao nhiêu ngày trôi qua, đây là lần đầu tiên hắn quay về đây.
Triệu Xuyên cũng có mặt ở cửa hàng, hắn ta đang ngồi gảy bàn tính ở quầy, chắc là đã thua lỗ không ít.
Triệu Bân cũng tự giác đi thẳng vào trong phòng.
Triệu Xuyên thấy vậy thì đặt sổ sách xuống, cùng đi theo vào trong, hắn ta chắc chắn đến tám phần là có người đến cầm đồ. Nhưng vừa thấy Triệu Bân đang kéo áo choàng đen xuống, ánh mắt hắn ta liền bất giác sáng lên.
“Tam ca, sao huynh lại rảnh rỗi đến đây thế?”
“Chỉ cách một con đường thôi, đến thăm hỏi ấy mà!”, Triệu Bân cười, đáp lại.
“Ầy”.
Triệu Xuyên cũng ngồi xuống, vừa mở miệng là đã thở dài một tiếng, làm ăn khó khăn quá đi! Cửa hàng binh khí còn đỡ, tiệm cầm đồ này của hắn ta thật sự rất thê thảm. Từ khi các gia tộc lớn nhúng tay vào thành Vong Cổ thì cả nhà họ Triệu đều bị đàn áp, thêm mấy tháng nữa thì chắc sẽ phải đóng cửa hết.
Nhưng so với chuyện vui thì chuyện này không là gì cả.
Chuyện vui là Triệu Bân đã có thể tu luyện, mà còn là kỳ tài hiếm có nữa. Là huynh đệ của hắn, Triệu Xuyên thật lòng mừng cho Triệu Bân, gia tộc vẫn còn có hi vọng.
“Cất số tiền này đi!”, Triệu Bân mỉm cười, đưa một túi tiền qua.
Trong túi tiền, ngoài ngân phiếu ra thì còn có bùa chú, tất cả đã được cột lại thành xấp.
“Không được đâu!”, Triệu Xuyên vội từ chối.
“Người một nhà cả mà!”, Triệu Bân lại đẩy qua lại, hắn phải giúp huynh đệ của mình một tay.
Triệu Xuyên không từ chối được nên cuối cùng đã nhận lấy.
Hắn ta rất tò mò về tam ca của mình, sao chỉ trong hai tháng ngắn ngủi mà lại có được thành tựu lớn như vậy? Còn có số bùa chú này nữa, ngoài thị trường vốn không có bán, thứ này rất đáng giá, trong gia tộc, trước giờ chưa từng có ai đối tốt với hắn ta như thế.
“Nếu đã đến đây rồi thì tặng đệ thêm một cơ duyên nữa vậy”.
Triệu Bân mỉm cười, đứng dậy, ấn một tay lên trên đầu của Triệu Xuyên.
Tiếp đó, thú hỏa và sấm sét xuất hiện.
Đây là giác ngộ của Triệu Bân, hắn đang dùng thú hỏa và sấm sét tẩy luyện cơ thể cho Triệu Xuyên, cũng xem như một loại luyện thể khác. Chỉ có điều cách này không bá đạo như Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh. Dù là như vậy, đó cũng đủ để khơi thông kinh mạch cho Triệu Xuyên, tạp chất trong người hắn ta cũng được đẩy ra không ít.
Ứ...
Triệu Xuyên khó chịu gằn giọng rên rỉ, hắn ta đau đến mức chảy máu răng nhưng vẫn phải ráng đương đầu chịu đựng.
“Cố gượng nào!”
Triệu Bân lấy thuốc ra, bóp nát từng viên một rồi cùng truyền vào trong người hắn ta.
Đủ nửa canh giờ mới dừng lại.
Triệu Bân thì không sao nhưng Triệu Xuyên thì đã mệt lả, hắn ta nằm dài lên ghế, mặt mày trắng bệch không một chút máu, nhưng cơn đau qua đi rất nhanh, hắn ta nuốt một viên thuốc, bên trong như ngưng tụ một con suối chảy khắp các mạch máu lớn toàn thân khiến hắn ta vô cùng sảng khoái.
“Cảm giác thế nào?”, Triệu Bân mỉm cười.
“Rất kỳ lạ!”, Triệu Xuyên đứng dậy, khởi động mạnh gân cốt, tiếng rắc rắc không ngừng vang lên, cảm giác cả người sảng khoái hơn nhiều.
Từ lúc hắn ta luyện võ đến nay, đây là lần đầu tiên hắn ta cảm thấy thoải mái như thế.
“Hãy vận hành theo phương pháp này mỗi ngày!”. Triệu Bân lại vung tay, đưa cho Triệu Xuyên một quyển sách cổ, sau đó còn không quên dặn dò thêm: “Sau khi thuộc lòng thì nhớ tiêu hủy đi”.
Đó là pháp môn luyện thể.
Có điều, nó không phải là Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh mà là bản tóm tắt đã được hắn chỉnh sửa. Cũng chẳng còn cách nào khác, Nguyệt Thần đã đặt ra quy tắc từ trước, hễ là bí thuật do cô ta truyền thụ thì Triệu Bân không được truyền ra ngoài. Vì suy nghĩ cho sự an toàn của Triệu Xuyên, hắn chỉ còn phương án này, nếu hắn ta bị người ta để ý thì chỉ có hại chứ không có lợi.
“Chỉ một lần này thôi đấy!”, Nguyệt Thần lạnh lùng nói.
Triệu Bân gượng gạo ho một tiếng, ánh mắt hiện rõ vẻ “là do ta tự sửa mà”.
“Tâm pháp thật bá đạo!”
Triệu Xuyên kinh ngạc thảng thốt, tim không kiềm được mà run lên.
Là đệ tử nhà họ Triệu, đương nhiên hắn ta đã từng được đọc nhiều công pháp, nhưng loại công pháp như của Triệu Bân cho thì hắn ta mới thấy lần đầu tiên. Dùng nó để rèn luyện thân thể, khơi thông kinh mạch thì thật sự rất bá đạo, chỉ xem phần khái quát của pháp môn không thôi thì đã khiến cho người ta phải giật mí mắt rồi, thứ này quá quý giá.
Triệu Bân chỉ cười mà không nói gì.
Đấy chỉ là bản tóm tắt thôi, Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh thật sự vốn không phải là thứ cho người thường luyện, còn hắn thì ngược lại, vì trong lòng hắn luôn ấm ức, tối đó hắn thay xương đổi cốt, dù cho đau đớn thế nào thì cũng không bằng sự sỉ nhục đó.
“Cảm ơn tam ca!”
“Cảm ơn thì nghe xa lạ quá, cố gắng luyện tập đi!”, Triệu Bân mỉm cười và đứng dậy.
Sau khi hắn đi, Triệu Xuyên vô cùng kích động.
Có pháp môn luyện thể rồi thì còn tính toán sổ sách gì nữa, phải tìm chỗ tu luyện ngay thôi. Đã nói rồi mà, bao năm hèn mọn rồi cũng sẽ có lúc gặp được vận may, mà tam ca Triệu Bân chính là quý nhân của hắn ta, bao năm nay, đây là lần đầu tiên hắn ta cảm thấy rần rần cả người.
Một mặt khác, Triệu Bân đã về đến cửa hàng binh khí.
“Thiếu gia, việc làm ăn của chúng ta hơi tệ!”, Võ Nhị nhỏ tiếng nói.
“Tệ đến mức nào?”
“Đã ba ngày rồi mà chưa bán được binh khí nào cả”.
“Đúng thế… Tệ lắm ạ!”
Triệu Bân gượng gạo ho một tiếng, nhìn nhà họ Liễu buôn bán tấp nập, rồi nhìn lại các gia tộc lớn, họ đang hăng máu muốn đánh bại nhà họ Triệu thì cửa hàng binh khí của nhà họ Triệu làm ăn yên ổn mới lạ.
“Cố duy trì trước đã!”
Triệu Bân đi vào nhà sau, hắn vẫn đang suy nghĩ làm sao để phản công lại.
“Ây dà, ai thế kia?”
Hắn đi vào nhà sau thì nhìn thấy thằng nhóc tóc tím đứng chậc lưỡi ở phía xa. Tình trạng của nó không thể nào tốt cho được, không biết nó đã bị nhân tài nào đập cho một trận mà mặt mũi bầm tím hết, lúc này còn bị treo trên cây, toàn thân lắc lư theo gió.
Nhìn xuống dưới cây thì thấy lão mập và Chư Cát Huyền Đạo.
Hai lão già này thì lại rất thảnh thơi, vừa uống rượu vừa hát vu vơ, xem ra nhóc tóc tím đã bị bọn họ đánh, hơn nữa còn ra tay rất nặng.
“Mới có ba ngày mà đã thăng cấp rồi à?”
Triệu Bân thầm xuýt xoa, hắn đang nói về Chư Cát Huyền Đạo. Lúc hắn đi, ông ta mới tiến vào cấp Địa Tạng, nhưng sau khi trở về thì ông ta đã lên Địa Tạng tầng sáu rồi, khí tức đó thì còn mạnh hơn cả lúc hắn ở Địa Tạng đỉnh phong trước đây, một bộ công pháp hoàn chỉnh mạnh mẽ đến vậy sao?
Nghĩ kĩ lại thì hắn cũng hiểu ra.
Chư Cát Huyền Đạo không giống với những người ở cảnh giới Địa Tạng khác, ông ta tự hạ cảnh giới tu vi của mình xuống nên bây giờ trở lại Địa Tạng trở lại là chuyện rất dễ dàng, đương nhiên tốc độ tu luyện cũng rất thần tốc.
Đợi đó đi!
Bình luận facebook